Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 125: Quân đội cũng phải ngơ ngác
"Đừng nổ súng, tôi sẽ cho người mở ngay!”
Thùng xe được mở ra, bên trong là một cái lồng sắt khổng lồ.
Lồng sắt nhốt đầy kín người!
Đúng vậy, mỗi một thùng xe ít nhất giam bảy tám chục người, chen chúc đầy ắp.
Hai tay mỗi người đều bị trói chặt, miệng nhét áo quần bít tất, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi và mỏi mệt không chịu nổi.
Cho dù thùng xe để lại rất nhiều khoảng trống để thoáng khí, còn bơm cả oxy trong thùng xe, nhưng khi mở ra thì bên trong vẫn bốc mùi bẩn thỉu.
“Mở ra, toàn bộ mở ra!”
Khi mở đến chiếc xe thứ năm, Giang Dược nhìn thấy chị cả, nhìn thấy cô út và gia đình cô.
Bé con nhà cô út đã tiếp cận trạng thái thoi thóp.
Giang Dược chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng tới đỉnh đầu, khi ánh mắt hắn nhìn về phía đội trưởng Thân, đã coi gã ta như một người chết.
"Anh bạn, anh đều thấy rõ ràng cả chứ? Không phải vàng, cũng không phải đồ trang sức quý giá.”
“Các ông là kẻ buôn người?”
"Làm sao có thể? Anh đã bao giờ nhìn thấy bọn buôn người nào xuất ra trận thế lớn đến vậy chưa?”
"Vậy chứ đây là chuyện gì?"
"Anh bạn, chuyện này liên quan đến cơ mật, xin thứ cho tôi… Oái, oái!”
Đội trưởng Thân còn chưa nói dứt câu khách sáo, Giang Dược đã thò tay vào bên hông gã, rút dao găm quân dụng của gã ra, dùng tốc độ vô cùng quỷ dị cắm vào đùi gã.
"Bí mật? Tôi nghe nói, chỉ có người chết mới có thể chân chính bảo vệ bí mật, có muốn tôi thành toàn cho ông hay không?” Giang Dược lạnh lùng hỏi.
Đội trưởng Thân run rẩy toàn thân, sắc mặt tái nhợt, che đùi, mồ hôi lạnh toát ra.
"Anh bạn, bình tĩnh, bình tĩnh! Kỳ thật đây là ý của Dịch tiên sinh, ông ta nói ông ta dò xét được có người sở hữu huyết mạch đặc thù trong số những người này. Cho nên mới bảo chúng tôi mang những người này trở về nghiên cứu kỹ lưỡng một phen.”
“Nhiều người có huyết mạch đặc thù như vậy?”
"Không không không không! Huyết mạch đặc thù nào có nhiều như thế? Vạn dặm cũng chưa chắc đã có một. Dịch tiên sinh cũng chỉ có thể tập trung vị trí đại khái của người mang huyết mạch đặc thù, còn cụ thể là ai thì phải trải qua nghiên cứu cặn kẽ mới được.”
“Cho nên, các ông thà rằng giết lầm một ngàn, cũng không thể bỏ sót người nào?”
Đội trưởng Thân cẩn thận đáp:
"Đó đúng là ý của Dịch tiên sinh.”
“Các ông tìm người có huyết mạch đặc thù, rốt cuộc muốn làm gì?”
"Việc này... đây là quyết định cấp trên, chúng tôi chỉ là người chấp hành. Nếu Dịch tiên sinh không chết, nhất định ông ta sẽ biết. Tôi nghĩ chắc là cấp trên muốn mời chào các loại kỳ nhân dị sĩ chứ?”
Hoang đường!
Giang Dược đánh chết cũng không tin đây là đang cướp đoạt nhân tài. Nào có ai lại cướp đoạt nhân tài như vậy?
Bị đối xử kiểu này, trừ phi kỳ nhân dị sĩ đầu bị cửa kẹp mới có thể đồng ý gia nhập.
“Đi, mau thả người ra!” Giang Dược chĩa mũi súng ngay bên hông đội trưởng Thân.
"Sao cơ?" Đội trưởng Thân trợn tròn mắt.
Hóa ra nãy giờ mình nói một đống lớn, đều uổng phí hết cả miệng lưỡi.
Giờ mà thả hết người ra, công việc lần này coi như hoàn toàn hỏng hết. Vừa bị mất Dịch tiên sinh, vừa không làm tốt việc này, bọn họ trở về tất nhiên chỉ có con đường chết!
"Anh bạn, nếu… nếu giờ anh thả người ra, đồng nghĩa với việc hoàn toàn xé rách mặt nạ với bọn tôi, về sau tuyệt đối không còn đường xoay xở nữa!”
"Ai bảo ông rằng tôi cần đường xoay xở?" Giang Dược cười lạnh nói:
"Ông chủ các người là ai? Nói tôi biết, ngày mai tôi sẽ đến thăm ông ấy.”
Đội trưởng Thân xem như hoàn toàn hiểu rõ, từ đầu đến cuối, đối phương không hề nghĩ đến việc gia nhập vào bên mình, người ta vẫn chỉ là đang lừa gạt mình, trêu đùa mình mà thôi.
Sắc mặt đội trưởng Thân trắng bệch, hơn nữa mất máu quá nhiều, chân mềm nhũn, co quắp lăn ra đất, không gượng dậy nổi.
“Thả người ra!”
"Tôi cho các người ba phút. Trong vòng ba phút, nếu còn chưa thả hết toàn bộ người ra, các người cứ chờ làm bạn với tay Dịch tiên sinh kia đi nhé!”
Có vết xe đổ, những người này đều hiểu được một đạo lý, bọn họ đang đối mặt với một kẻ tàn nhẫn, thật sự biết giết người.
Lồng sắt trong xe được mở ra, dây thừng trên tay bị cắt đứt, mấy trăm người nhanh chóng khôi phục lại tự do.
Có điều, mặc dù khôi phục tự do, các nạn nhân rõ ràng vẫn còn nơm nớp lo sợ, hiển nhiên là bị dọa vỡ mật.
Ngược lại Giang Ảnh chiếu cố cả nhà cô út, lẩn vào một góc vắng người. Hiển nhiên, tuy cô không biết tình huống hiện tại là như thế nào, nhưng bản năng liền muốn tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Giang Dược đương nhiên không ngốc nghếch đến mức hiện tại đi nhận thân. Lúc này nếu nhận thân, trừ phi giết chết tất cả mọi người ở hiện trường, nếu không chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, hậu hoạn vô cùng.
Giang Dược tất nhiên không có khả năng đáp ứng lời mời của đội trưởng Thân, nhưng từ lời nói của gã, Giang Dược quả thật có thể cảm giác được thế lực sau lưng phi thường đáng sợ, đối nghịch với loại thế lực này, tốt hơn hết là không bại lộ thân phận.
Những người được giải cứu được sắp xếp sang một bên, còn những kẻ bị giải giới vũ trang được xếp sang một bên khác.
"Các ngươi, trước tiên cởi thắt lưng ra, rồi cởi quần, ôm đầu ngồi xổm bên kia."
Giang Dược chỉ huy đám nhân viên vũ trang ngồi xổm sang một bên. Tuy những người này đã không còn tâm tư phản kháng, nhưng Giang Dược vẫn cẩn thận không cho bọn chúng bất kỳ tâm lý may mắn nào.
Việc cởi quần xuống đầu gối sẽ hạn chế lực hành động của bọn chúng ở một mức độ nhất định, dù cho chúng muốn làm cái gì, hành động tất nhiên sẽ bị hạn chế.
"Trong số các vị, có ai là cựu chiến binh không? Hoặc đã từng tham gia nghĩa vụ quân sự?”
Giang Dược hỏi những người được giải cứu.
Rất nhanh, có mười mấy người do dự rụt rè giơ tay lên.
"Thấy những khẩu súng đó không? Mỗi người nắm lấy một thanh cùng với đạn dược.”
Người đã từng trải qua huấn luyện quân sự đương nhiên sẽ không xa lạ gì với súng ống. Quan trọng nhất là họ sẽ không nhăn nhó như những người bình thường.
Nắm súng trong tay, những người được giải cứu ngay lập tức tìm thấy cảm giác an toàn.
"Những khẩu súng còn lại, đều cất cả đi."
"Tôi cũng muốn một khẩu." Giang Ảnh vốn đang đứng im lặng trong góc, cư nhiên cũng đi ra, cầm lấy một khẩu súng từ trên mặt đất.
Giang Dược cảm thấy buồn cười.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của chị cả, giống như đã từng nghịch qua súng. Thế nhưng Giang Dược lại biết, dòng họ của hắn căn bản không có quân nhân, cũng không có khả năng đụng qua súng ống.
"Cô có biết xài không đấy?" Giang Dược không nhịn được hỏi.
"Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy?" Giang Ảnh cầm súng ống trong tay, nghiên cứu một phen, rất nhanh đã thuần thục khống chế.
Tháo băng đạn, lắp băng đạn.
Mở chốt bảo hiểm, đóng chốt bảo hiểm.
Coi bộ cũng ra dáng lắm.
Cô út lại không cam lòng yếu thế, bắt chước tới cầm một khẩu súng ống.
Ngược lại là dượng, khổ cực bế con nhỏ, nhìn hai vị cọp cái, vừa im lặng vừa bất đắc dĩ.
Những người còn lại, có vài người nóng lòng muốn thử, Giang Dược lại ngăn lại.
Người chưa từng trải qua huấn luyện vũ trang, cầm súng ngược lại sẽ gây vướng víu. Chẳng may thao tác không tốt, tuyệt đối là đồng đội heo.
Phần còn lại của súng đã được cất đi.
Giang Dược lại nói:
"Trong số các vị, ai biết lái xe tải?”
Loại xe container này tương đối dễ lái hơn loại kéo rơ moóc ở phía sau.
Sau khi hiểu được Giang Dược muốn giúp họ thoát khốn, rất nhanh liền có vài người xung phong. Có điều, tổng cộng trước sau cũng chỉ có bốn người đứng ra.
Dù sao cũng là xe tải trọng lớn, khác biệt rất xa so với lái xe con.
Vỏn vẹn chỉ có bốn tài xế, nhất định là không thể mang theo mấy trăm người như vậy.
Giang Dược nhìn vẻ mặt lo lắng của dượng, nhìn thấy trạng thái đứa nhỏ trên tay dượng rất không tốt, hắn lập tức quyết định:
"Vậy đi, mấy vị lái xe chở phụ nữ và trẻ em đi trước. Tranh thủ thời gian đến bệnh viện. Những người còn lại, ai có thể lái xe thì lái, nếu không thể lái xe thì đi bộ!”
Bỗng Giang Dược dừng lại, dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe.
Dường như có tiếng động gì đó.
Thanh âm này cách rất xa, những người khác hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, Giang Dược lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Là tiếng gầm rú của động cơ, rất nhiều là đằng khác.
“Mau, mọi người mau tản ra trước!”
Giang Dược bỗng nhiên biến sắc, tầm nhìn của hắn xuất hiện một số vật thể bay đang nhanh chóng tiếp cận từ đằng xa.
Đó là máy bay không người lái!
Những máy bay không người lái này rất nhanh đã tiếp cận vị trí của bọn Giang Dược, nhao nhao bật đèn, tập trung vào khu vực của bọn họ.
Theo đó, phía bầu trời đêm truyền đến tiếng xoắn ốc còn mãnh liệt hơn.
Mấy chiếc trực thăng vũ trang cũng nhanh chóng tới gần, nhao nhao chiếu đèn, tập trung khu vực này.
Cả không gian nhất thời sáng đèn chói mắt, hai đầu con đường, từng hàng xe bọc thép chỉnh tề tiến lên, vây quanh hai đầu, chiếm lĩnh không gian của bọn họ.
"Tất cả mọi người chú ý, tất cả mọi người chú ý! Chúng tôi là tiểu đoàn đặc chiến thuộc quân khu Trung Nam nước Đại Chương, các người đã bị bao vây, các người đã bị bao vây. Bỏ vũ khí xuống, bỏ vũ khí xuống!”
Xe bọc thép nhanh chóng tiến lên, chở binh lính ở phía sau, đều là lính đặc chiến được vũ trang hạng nặng, tất cả đều nhảy xuống xe, vây chặt bốn phương tám hướng.
Giang Dược vội vàng nói:
"Mau, bỏ vũ khí xuống!”
Kỳ thật không cần Giang Dược nhắc nhở, những người được cứu đã sớm theo bản năng buông vũ khí trong tay xuống. Chị cả và cô út của Giang Dược còn chưa kịp bắn phát nào cũng đành phải buông theo.
Không cần vũ khí làm gì nữa.
Mọi người gần như đồng thời sinh một ý tưởng. Chính phủ đã phái quân đội đến để giải cứu họ!
Lần này thực sự là được cứu.
Tố chất của quân nhân đặc chiến cũng không phải để chưng cho vui.
Ngay sau đó, hiện trường đã được khống chế.
Có điều, bộ đội đặc chiến rất nhanh phát hiện được, kỳ thật bọn họ cũng chỉ tới nẫng tay trên mà thôi. Phần tử vũ trang chân chính đã sớm bị tước vũ khí, đang thành thành thật thật ngồi xổm ở nơi đó.
Những người mới cầm súng vừa rồi, lại là người được giải cứu, cũng chính là những nạn nhân bị bắt cóc ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
Sự thật này khiến cho bộ đội đặc chiến ít nhiều có chút ngoài ý muốn.
"Báo cáo đoàn trưởng, chúng tôi đã toàn bộ khống chế hiện trường, có điều..."
Rất nhanh, tin tức đã truyền đến tai vị đoàn trưởng đích thân tới hiện trường này.
"Cái gì? Một người đánh hàng chục người? Còn lấy được hàng chục thanh vũ khí?” Đoàn trưởng Dương dẫn đội ngây ngốc ngay tại chỗ.
Còn có chuyện ly kỳ như thế?
Rất nhiều bộ phim truyền hình thích thần thánh hóa lính đặc chiến bọn họ, như một vị thần một mình đánh mấy chục người.
Nhưng bọn họ biết, bất kỳ một người lính đặc chiến nào cũng chỉ là thân thể máu thịt, đạn bắn trúng sẽ chết, pháo bắn trúng sẽ tan xác.
Lính đặc chiến bọn họ mạnh là mạnh về các mặt tố chất quân sự, chứ không phải siêu nhân.
Một người đối phó mấy chục người, trong một địa hình cụ thể, trải qua các loại tính toán tỉ mỉ, phối hợp các loại thủ đoạn công nghệ cao, trang bị tiên tiến, có lẽ sẽ xuất hiện trường hợp này.
Nhưng hầu hết tình huống, nó đều chỉ dừng lại ở lý thuyết.
Thật muốn nói một người đánh mấy chục người, hơn nữa mấy chục phần tử vũ trang này còn bắt giữ con tin, nghe thế nào cũng giống như là đang kể chuyện ngàn lẻ một đêm.
Huống chi, mấy chục phần tử vũ trang này còn bị tịch thu vũ khí, con tin lại không ai bị thương, vậy còn đáng kinh ngạc hơn.
Có điều, hiện trường quả thật có vết tích đọ súng, vỏ đạn cùng với thi thể ngổn ngang trên mặt đất, đều nói lên nơi này quả thật đã trải qua một hồi chiến đấu quy mô nhỏ.
"Đoàn trưởng, chúng tôi đã tiếp nhận tù binh, thống nhất bắt giữ. Có một thủ lĩnh của những tù binh, đùi bị đâm một đao, thương thế không rõ ràng cho lắm, đã an bài quân y băng bó. Trong số đám đông được giải cứu, có mấy người đang trong tình trạng tương đối nguy cấp, quân y xử lý ngắn ngủi, có nên đưa đến bệnh viện hay không?”
"Nói nhảm! Bố trí hai xe, đưa người dân nguy kịch đến bệnh viện cấp cứu. Quần chúng còn lại, trước tiên tập trung phân phát một ít thức ăn, thống nhất đăng ký họ tên, trấn an một chút, chờ sau khi xác minh tình huống rõ ràng thì đưa bọn họ về nhà.”
“Dẫn hai tù binh tới đây." Đoàn trưởng Dương vẫn khó hiểu đầy bụng. Ông thật không rõ, mấy chục nhân viên vũ trang, như thế nào lại bị một người đánh bại? Người đó là ai? Chẳng lẽ là siêu nhân sao?
Hai tù binh bị mang tới, nhìn ra được, những người này đều là bọn liều mạng, cho dù rơi vào trong tay quân đội, cũng không thấy họ khẩn trương bao nhiêu.
Đoàn trưởng Dương cũng không ép hỏi thân phận của bọn họ, ngược lại chỉ hỏi tình huống chiến đấu lúc trước.
Hai tù binh lắp bắp một hồi, cuối cùng nói rõ ràng mọi chuyện xảy ra.
Đoàn trưởng Dương cố nhiên trợn mắt há hốc mồm, thư ký phụ trách ghi chép biên bản bên cạnh, vẻ mặt cũng ngây ngẩn. Anh ta thậm chí cảm thấy mình không phải đang ghi lại lời thú tội, mà là đang viết một cuốn truyện tiểu thuyết?
Một người đàn ông một thân một mình, không súng không đạn, tay không ra trận.
Lưới hỏa lực tạo thành từ mấy chục khẩu súng, thật sự không mảy may tổn thương được đối phương, ngược lại bị đối phương áp sát, bắt sống đội trưởng, còn giết chết mấy người.
Đoàn trưởng Dương cảm thấy quá khó tin, lại đổi mấy nhóm tù binh hỏi.
Mặc dù chi tiết có hơi khác nhau, nhưng đại thể đều tương tự cả.
Đối phương chỉ có một người, lưới hỏa lực của súng ống căn bản không uy hiếp được đối phương. Người ta cứ lỗ mãng nghênh đón làn đạn, chính diện vọt tới.
Hơn nữa, tù binh còn luôn miệng nhấn mạnh, người này nhất định là siêu nhân, cũng không phải quỷ. Bởi vì họ sử dụng đạn đặc thù, cũng không có hiệu quả.
Đoàn trưởng Dương hoàn toàn ngây dại.
Ông là một người lính, ông quá hiểu sức mạnh của viên đạn.
Cho dù là áo chống đạn tiên tiến nhất cũng tuyệt đối không thể có phòng ngự nghịch thiên đến mức này. Lực phòng ngự như bọn họ miêu tả, quả thực là thần thoại, căn bản không thể là sản phẩm khoa học kỹ thuật.
Áo chống đạn tiên tiến nhất cũng không đạt được một phần trăm hiệu quả mà bọn họ miêu tả a.
"Người này, hiện tại ở đâu?"
"Báo cáo đoàn trưởng, lúc chúng tôi đang tiếp quản hiện trường, đích thực có một người kỳ quái, có điều chờ chúng tôi tiếp quản hiện trường xong xuôi, người này liền biến mất."
"Biến mất?"
"Các cậu làm ăn kiểu vậy? Một người sống sờ sờ, cứ như vậy biến mất?”
“Thưa đoàn trưởng, lúc đó có rất nhiều người ở hiện trường, quần chúng được giải cứu nói anh ta là người tốt, là người cứu họ. Vì vậy, chúng tôi cũng không xem anh ta như kẻ địch. Hẳn là anh ta đã trà trộn vào đám đông được giải cứu, rồi không biết làm sao biến mất.”
Ngoại vi bị vây quanh, cho dù là một con ruồi cũng không dễ dàng bay lọt ra ngoài. Dẫu người này có trà trộn trong đám người, cũng không có khả năng nói đi là đi chứ?
Bên ngoài nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều không có mắt?
Ngay cả khi người kia biết bay, cũng không bay ra nổi. Dù sao thì trực thăng vũ trang và máy bay không người lái vẫn còn đang lơ lửng trên bầu trời.
Trừ phi đối phương biết độn thổ.
"Tìm kiếm cẩn thận một lần nữa, phải tìm ra người này!"
Trưởng đoàn Dương có chút tức giận.
Ông nhớ lại lúc trước khi khởi hành, tướng quân đã căn dặn, yêu cầu ông chú ý, có thể sẽ bắt gặp một người trẻ tuổi cực kỳ xuất sắc.
Nếu nhìn thấy cậu ta, nhất định phải trăm phương nghìn kế nghĩ cách mời cậu ta về.
Giờ thì xong rồi, dấy động can qua lớn như vậy, nhưng công đầu lại không phải thuộc về bọn họ, họ chỉ là người phỗng tay trên, những người được giải cứu thực sự không liên quan nhiều đến họ lắm.
Bây giờ, ngay cả người mà tướng quân yêu cầu cũng không tìm thấy. Nói cách khác, chuyến đi này của ông gần như tương đương với tốn công vô ích.
Đường đường là tiểu đoàn đặc chiến, vận dụng lực lượng lớn như vậy, cả không quân lẫn lục quân, điều động hơn phân nửa tiểu đoàn, cư nhiên không lấy được tí công lao gì?
Đoàn trưởng Dương không khỏi cảm thấy có chút mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận