Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 126: Sếp Diêm sụp đổ

Giang Dược kỳ thật vẫn không đi, hắn còn trà trộn giữa đám người.
Hắn cũng thấy ngoại vi đã bị bộ đội đặc chiến bao vây tầng tầng lớp lớp, trừ phi hắn biết tàng hình, bằng không nhất định là không ra được.
Vì vậy, khi hắn trà trộn vào đám đông, tranh thủ lúc không ai để ý, hắn đã trở thành một người khác, hòa vào biển người đông đúc.
Cứ như vậy, cho dù những chiến sĩ này có đào ba thước đất, cũng không thể tìm được hắn.
Giang Dược thấy bộ đội đặc chiến đi khắp nơi tìm người, cũng âm thầm may mắn mình đã tính trước, một khi dính líu đến những người lính này, chắc chắn phải giải thích nửa ngày. Xét cho cùng, màn trình diễn của mình quá ư phong cách, chiến tích cũng quá đáng sợ.
Bọn họ nhất định sẽ hiếu kỳ tại sao Giang Dược có thể chống được làn đạn. Nhưng hắn hoàn toàn không có cách nào thỏa mãn lòng hiếu kỳ này của người ta.
Một tấm bùa Thuẫn mây thiếu chút nữa móc rỗng thần thức của hắn, Giang Dược cũng không muốn đến lúc đó bị quân đội yêu cầu sản xuất hàng loạt. Ngay cả khi quân đội sẽ không đưa ra yêu cầu thái quá này, hắn cũng phải đề phòng.
Thấy gia đình cô út và chị cả được xe quân sự nhanh chóng đưa đến bệnh viện, trái tim treo lơ lửng của Giang Dược cuối cùng cũng thả xuống.
Bộ đội đặc chiến cẩn thận tìm kiếm tại hiện trường, vẫn không tìm thấy người họ muốn tìm.
Đoàn trưởng Dương bất đắc dĩ, đành hạ lệnh thu đội.
Những người được giải cứu nghe nói họ sẽ được sắp xếp thống nhất, sau khi đăng ký tên tuổi và ghi lại lời khai thì có thể trở về nhà, tất nhiên là không ai từ chối.
Mạng là do người ta cứu, phối hợp với người ta điều tra tình huống, đó là điều nên làm.
Chờ bọn họ thu quân, cơ hội của Giang Dược tự nhiên sẽ đến.
Chủ lực của bộ đội đặc chiến dẫn đầu rút lui.
Ngay tại hiện trường sắp xếp nhân viên và xe cộ, Giang Dược lợi dụng đúng cơ hội, lẻn vào bụi cỏ bên đường, thoáng cái là biến mất.
Giang Dược trở lại vị trí hắn giấu xe gắn máy ở cách đó chừng hơn một cây số, lái xe trở về đường cũ, trên đường nhân tiện trả xe về vị trí mà hắn mượn tạm lúc nãy. Lúc này hắn dứt khoát không trở về biệt thự số chín, trực tiếp trở về nhà.
Điện thoại di động chú Hàn đưa cho liên tục có tin nhắn.
"Cậu Giang... Tôi thừa nhận, phía quân đội, thực sự là ý của tôi. Nhưng tôi cam đoan hoàn toàn không có ác ý. Tôi lo lắng cho cậu một thân một mình chịu thiệt thòi, cho nên mới vắt óc nghĩ biện pháp, nhờ vả một mối quan hệ rất lớn, mới có thể kết nối với quân đội."
"Quân đội cũng do dự khá lâu trước khi đồng ý xuất quân. Cậy biết đấy, quân đội có nhiệm vụ bảo vệ nước Đại Chương, sẽ không dễ dàng điều động. Các vụ án mang tính địa phương nói chung, rất kiêng kỵ việc sử dụng quân đội. Vấn đề này, đúng là tôi đã tiền trảm hậu tấu, mà không tham khảo ý kiến của cậu trước, do tôi sợ cậu sẽ từ chối. Chẳng may nếu để những kẻ xấu này rời khỏi địa phận Tinh Thành, muốn tìm được họ sẽ rất khó khăn!"
Sau khi Giang Dược về nhà, hắn đọc lướt qua những dòng tin nhắn.
Chú Hàn liên tục giải thích sự xuất hiện của quân đội.
Giang Dược khẽ thở dài, hắn đương nhiên cũng biết, chú Hàn khẳng định là không có ác ý, thậm chí có thể nói là thiện chí.
Chỉ là phương pháp tiền trảm hậu tấu này khiến Giang Dược có chút không kịp trở tay mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Giang Dược vẫn đánh một dòng chữ.
"Cục Hành động các chú bên kia, điều tra đến đâu rồi?"
Hàn Dực Minh ở đầu kia liên lạc với Giang Dược lâu như vậy, không thấy đáp lại, trong lòng có chút mất mát, đang suy nghĩ có phải mình đã làm sai chuyện rồi hay không?
Mãi cho đến khi Giang Dược trả lời tin nhắn, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hiện tại tin tức về hành động quân sự vẫn chưa truyền tới, cuộc điều tra vẫn chỉ đang làm qua loa cho có. Có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Tôi sẽ cho chú một ít tư liệu sống, chú xem có thể lợi dụng được gì không nhé." Giang Dược lấy ra một chiếc điện thoại di động, mở một đoạn ghi âm, cắt xén trước sau một chút, chỉ lấy một phần trong đó rồi gửi đi.
Sau khi bàn giao với chú Hàn xong, hắn nằm trên giường, hồi tưởng lại vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
Ván cờ khó bề phân biệt này lại liên lụy đến nhiều thế lực và nhân vật cấp cao như vậy. Nguyên nhân của tất cả mọi thứ, đúng là một câu nói của Dịch tiên sinh kia?
Bên trong quảng trường thời đại Vân Sơn, có người có huyết mạch đặc thù?
Người đó là ai?
Chị cả? Cô út?
Hay là ai khác?
Giang Dược hiện tại không thể nào biết được.
Mấy thứ như huyết mạch này nọ, vốn là rất huyền bí. Giang Dược sống mười tám năm trời, nếu như không phải thế giới quỷ dị xuất hiện, hắn thậm chí cũng không biết huyết mạch nhà họ Giang bọn hắn không tầm thường.
Những người dân bình thường khác, chỉ sợ càng không có khả năng biết loại chuyện này.
Vậy làm sao tay họ Dịch kia biết được? Ông ta có bí pháp gì thăm dò huyết mạch? Hoặc có một thiết bị đặc thù nào đó?
Chỉ tiếc, lúc ấy Giang Dược cảm thấy ông ta nhìn rất không vừa mắt, khiến hắn tự dưng lại nhớ tới Triệu Thủ Ngân và đại sư Liễu.
Loại người này cơ bản đều là kẻ nham hiểm, chỉ cần cho bọn chúng cơ hội, nhất định sẽ gây ra sóng gió.
Giang Dược lúc ấy một thân một mình, không muốn đẻ thêm chuyện, vừa vặn Dịch tiên sinh lén lén lút lút, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể giở trò, Giang Dược dứt khoát cho hắn một băng đạn.
Ai ngờ băng đạn này đã cơ bản tiêu diệt người duy nhất nắm giữ manh mối trong đội ngũ đối phương.
Còn lại những phần tử vũ trang kia, kỳ thật đều là bọn đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chủ yếu chạy việc tay chân là chính. Từ miệng bọn họ chỉ sợ là cạy không ra bao nhiêu tin tức hữu dụng.
Có điều, cách nói huyết mạch đặc thù này, Giang Dược có bảy tám phần tin.
Lấy đầu óc của đám phần tử vũ trang kia, muốn bịa ra loại nói dối này rõ ràng có chút khó khăn. Hơn nữa, tình hình lúc đó, đối phương thoạt nhìn quả thật cũng không có động cơ nói dối.
Như vậy sau lưng đối phương rốt cuộc là thế lực gì? Động cơ vơ vét huyết mạch đặc thù của bọn họ là gì?
Dù sao Giang Dược tuyệt đối không tin là đào bới nhân tài. Nếu thực sự muốn khai thác nhân tài, có quá nhiều con đường có thể đi.
Bắt cóc, đó tuyệt đối là muốn làm chuyện không thể tiết lộ ra ánh sáng.
...
Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành cũng là một đêm không ngủ.
Toàn bộ thành viên ban Hành động thứ ba trở về căn cứ học tập, chẳng khác nào hoàn toàn cấm túc.
Ban thứ nhất và thứ hai chủ động lảng tránh vụ án này, trước mắt không hoạt động ở Tinh Thành.
Chỉ có ban thứ năm vẫn còn hoạt động ở tuyến đầu.
Về phần sếp Diêm, phó cục trưởng thứ nhất, thì tọa trấn tổng bộ Tinh Thành, phối hợp toàn cục.
Thông tin điều tra về ban thứ ba liên tục được gửi đến trước mặt phó cục trưởng Diêm.
Nhiều chứng cứ cho thấy, cái chết trưởng ban Cao cơ bản không liên quan nhiều đến ban thứ ba. Bốn người trưởng ban La lúc đó tiến vào trung tâm thương mại, hiển nhiên đều không phải là Kẻ sao chép.
Việc này hoàn toàn không giống với tình huống mà đại sư Liễu tố cáo. Nếu bốn người kia không phải là Kẻ sao chép, vậy khiếu nại của đại sư Liễu liền không thể thành lập.
Tự nhiên cũng rất khó tiếp tục tiến hành điều tra La Đằng.
Chung quy, bất kỳ ban ngành nào làm việc, đều phải chú ý đến trình tự pháp lý. Làm lãnh đạo cũng không có khả năng một tay che trời, mạnh mẽ đổi trắng thay đen.
"Hừ! Cho dù cái chết của trưởng ban Cao không liên quan gì đến bọn họ, nhưng những vấn đề như tác phong làm việc của ban thứ ba quá thô bạo, thái độ làm việc quá ngạo mạn, vẫn còn tồn tại. Cần phải tăng cường giáo dục tư tưởng. Tư tưởng nhận thức của La Đằng tồn tại vấn đề rất lớn, hẳn là nên đưa đến thủ đô học tập một chút.”
Có thể thấy phó cục trưởng Diêm hiển nhiên đã rất khó chịu La Đằng, thậm chí đã đến mức độ không thể khoan dung.
Ai cũng hy vọng cấp dưới có thể làm việc, nhưng cũng không ai hy vọng cấp dưới cứng đầu, hơn nữa còn luôn là cứng đầu với cấp trên.
Phó cục trưởng Diêm đang tính toán làm thế nào để loại bỏ khối u mang tên La Đằng này thì điện thoại trên bàn vang lên.
Nhìn lại đồng hồ, đêm hôm khuya khoắt thế này, làm sao có ai còn gọi điện thoại?
Lại nhìn số điện thoại, cánh tay phó cục trưởng Diêm lập tức run lên, điếu thuốc kẹp trên tay bởi vì thiêu quá mức, tàn thuốc trực tiếp rụng xuống đùi.
Phó cục trưởng Diêm nóng tới mức vỗ đùi liên tục. Nhưng cú điện thoại này, ông lại không dám không nghe.
"Alo? Cục trưởng Chu? Trễ như vậy mà sếp còn tự mình đến cục?”
Đầu dây bên kia là người đứng đầu Cục Hành động, cục trưởng Chu Nhất Hạo:
"Anh Diêm, đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Giọng nói lạnh như băng, cực kỳ công thức hóa, khiến phó cục trưởng Diêm căng thẳng tự nhủ.
Cho tới nay, ông và vị cục trưởng Chu đứng đầu Cục Hành động Tinh Thành này đều chung đụng không tệ, vẫn luôn bảo trì sự ăn ý và khách sáo trên chốn quan trường.
Mà phó cục trưởng Diêm ông ở trong cục trước giờ có tiếng cường thế, làm người đứng đầu, cục trưởng Chu trước giờ cũng chưa từng gõ ông, dù là trong sáng lẫn ngoài tối.
Điều này khiến ông thậm chí sinh ra một loại ảo giác, mình có thể đã nắm chắc tâm tư của cục trưởng Chu, cảm thấy cục trưởng Chu có thể là đã qua cái tuổi hăng hái, mất đi chí tiến thủ, cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt với vị cục phó như ông.
Cho nên dần dần, ông cảm thấy cánh chim của mình càng ngày càng cứng rắn, làm việc cũng càng ngày càng không kiêng nể gì.
Mãi đến khi cú điện thoại này gọi tới, phó cục trưởng Diêm phảng phất mới nhớ tới mình còn có một vị cấp trên trực tiếp, Cục Hành động Tinh Thành thật đúng là không phải do một tay ông định đoạt.
Nhất là giọng điệu rõ ràng có chút xa cách của cục trưởng Chu càng làm cho phó cục trưởng Diêm có chút bất an.
"Giữa đêm hôm thế này mà cục trưởng Chu gọi mình sang làm gì ấy nhỉ? Không lẽ là muốn hỏi thăm về vụ án nào ư?”
Mặc kệ ra làm sao, phó cục trưởng Diêm đứng trước phòng cục trưởng Chu, sửa sang lại dung mạo và trang phục một chút, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, mới đưa tay gõ cửa.
"Vào đi." Trong phòng vang lên một tiếng phản hồi.
Phó cục trưởng Diêm nhẹ nhàng đẩy cửa.
Chỉ có một mình cục trưởng Chu trong văn phòng, thư ký đã bị mời ra ngoài từ trước.
Giống như không phát hiện phó cục trưởng Diêm tiến vào, cục trưởng Chu vẫn mải đắm chìm trong một văn kiện, nhìn có vẻ nghiêm túc chuyên chú.
Phó cục trưởng Diêm có chút lúng túng, cung kính lên tiếng:
"Cục trưởng.”
“À!” Cục trưởng Chu ngẩng đầu liếc mắt một cái:
"Anh ngồi xuống đi.”
Chờ phó cục trưởng Diêm dè dặt từng chút một ngồi xuống sô pha bên cạnh, lại phát hiện cục trưởng Chu đã quay lại với bản văn kiện đang đọc dở, xem họ Diêm nào đó như không khí vậy.
Trong lòng phó cục trưởng Diêm có chút không vui. Tuy ông chỉ là cấp phó, thấp hơn đối phương nửa cấp, nhưng tốt xấu gì cũng đường đường là phó cục trưởng, đến cấp bậc này, giữa hai bên không chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, mà có thể xem như đồng nghiệp, cơ bản có thể đối đãi ngang hàng nhau.
Cục trưởng muốn hạ mã uy với mình?
Ngặt nỗi chức hơn một cấp vẫn là hơn một cấp, dù trong lòng ông có khó chịu hơn nữa thì ông cũng không thể nói ra.
Việc này cũng giống như ông ỷ vào thân phận lãnh đạo, mượn quan lớn hơn một cấp, chèn ép trưởng ban Hành động thứ ba La Đằng.
Hồi lâu, cục trưởng Chu mới xem xong văn kiện, tháo kính xuống, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn vị cục phó của mình.
"Cục trưởng Chu." Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, dù phó cục trưởng Diêm đang khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn chào một tiếng.
"Anh Diêm, Cục Hành động trên cả nước có rất nhiều phân bộ, nhưng hẳn là không có nhiều cục trưởng ủy quyền toàn bộ cho cục phó giống như tôi. Trên thực tế, tuổi của tôi cũng chỉ là đang chờ cho đến khi về hưu thôi. Theo lý thuyết, tuổi của anh Diêm đây vẫn còn sung mãn, sớm hay muộn cũng sẽ kế nhiệm tôi. Trong thời điểm nhạy cảm này, anh không phải càng nên cẩn thận một chút, càng nên yêu quý cánh chim của mình một chút hay sao?”
Phó cục trưởng Diêm ngẩn ra.
Quan trường luôn luôn chú ý đến hàm súc. Những lời vừa rồi của cục trưởng Chu, đặt ở trong quan trường, kỳ thật đã tính là vô cùng nặng nề.
Đây là một lời nhắc nhở, hay cảnh báo, hoặc thậm chí là muốn gõ ông?
"Cục trưởng Chu, có phải có người cáo buộc lệch lạc gì hay không? Sếp cũng hiểu cách làm người của tôi mà, tôi làm việc từ trước đến nay luôn tận tâm, tuân thủ bổn phận. Hiện tại thế cục gian nan, có đôi khi phương thức làm việc có thể sẽ hơi cấp tiến một chút, nhưng cũng đều là để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn. Trong cục trên dưới hẳn là đều nhìn thấy. Có điều vị trí này của tôi quả thật hơi mẫn cảm, bao nhiêu người nhìn chằm chằm không buông, dần dà, không khỏi có chút lời đồn nhảm..."
"Hây!" Cục trưởng Chu nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi:
"Mấy năm nay, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lời đồn, nhưng tôi vẫn luôn là vào tai trái, ra tai phải. Nếu tôi đã tín nhiệm anh, thì sẽ không để ý vài ba câu đồn đại.”
“Cám ơn cục trưởng tín nhiệm." Phó cục trưởng Diêm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà, anh rốt cuộc vẫn phụ lòng tín nhiệm của tôi!” Giọng điệu của cục trưởng Chu lại bẻ ngoặt một trăm tám mươi độ.
"Tôi phụ lòng lúc nào cơ?" Phó cục trưởng Diêm giật mình.
"Anh Diêm, tôi hỏi anh, chuyện của đại sư Liễu kia là sao? Phí ra sân ba trăm ngàn một phút? Còn ba mươi triệu tiền thù lao diệt quỷ lại là chuyện gì?”
Cục trưởng Chu cũng không vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề.
"À vâng, chuyện của đại sư Liễu, về Quảng trường Thời đại Vân Sơn, tôi đã bảo thư ký lập tài liệu bằng văn bản, chuẩn bị ngày mai báo cáo với sếp."
Lập tức phó cục trưởng Diêm thuật lại một lần bộ lý do mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Cục trưởng Chu từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn chằm chằm phó cục trưởng Diêm, giống như muốn dùng ánh mắt xuyên thấu tâm tư của ông.
“Trận pháp viễn cổ?” Cục trưởng Chu gõ gõ bàn:
"Anh có chứng cứ gì chứng minh nó tồn tại hay không? Có lập luận đầy đủ nào không? An nguy của hàng trăm người dân mất tích, anh đã bao giờ coi trọng hay chưa?”
“Chứng cứ sẽ được nêu rõ trong văn bản. Thời đại quỷ dị hàng lâm, lời nói của những kỳ nhân dị sĩ như đại sư Liễu khẳng định là có uy quyền trên phương diện này. Còn về an nguy của quần chúng, tôi vẫn không hề từ bỏ.”
“Uy quyền? Sao tôi rõ ràng nghe nói trong cục còn có một cách nói khác, mà anh thì lại chuyên quyền độc đoán, chỉ tán thành cách nói trận pháp viễn cổ, mạnh mẽ áp chế một cách nói khác?”
Rốt cuộc thì phó cục trưởng Diêm cũng đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Quả nhiên là có người cáo trạng.
Người của ban Hành động thứ ba đều bị bắt đi học tập chính trị, lại còn không thành thật như vậy? Chẳng lẽ là phó trưởng ban Hàn đã cáo trạng ông?
Theo quan điểm của cá nhân ông, việc này quả thật khó hiểu. Với tư cách là phó trưởng ban, nhìn thấy cấp trên của mình xảy ra vấn đề, chẳng phải là nên mừng thầm, chờ thay thế vị trí hay sao? Lý nào còn đi nói đỡ cho cấp trên của mình?
Trên đời nào có quan hệ trưởng phó hài hòa đến vậy?
"Cục trưởng nhất định là đang nói đến La Đằng của ban Hành động thứ ba có đúng không? Anh ta cho rằng vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn là do người làm. Nhưng chúng tôi thông qua một loạt phân tích những video ghi hình từ camera giám sát ngoại vi đã hoàn toàn loại trừ khả năng này. Nếu đó là do người làm, vậy những người đó đã đi đâu? Họ không thể nào vô duyên vô cớ mất tích chứ? Chẳng lẽ bọn họ bốc hơi ngay tại chỗ, có phải không?”
“Lúc ấy ban thứ ba từng yêu cầu lục soát toàn bộ trung tâm thương mại, vậy mà bị anh cự tuyệt, đúng chứ?”
"Lúc ấy La Đằng đang ở vào giai đoạn mẫn cảm, dưới tình huống đó, tôi lo lắng người của ban thứ ba đi vào sẽ phá hoại hiện trường, cho nên cự tuyệt đề nghị này của ban thứ ba, tôi cho rằng quyết định này cũng không có vấn đề gì."
Phó cục trưởng Diêm cũng không phải ăn chay. Mỗi một bước của ông kỳ thật đều trải qua tính toán tỉ mỉ, có thể tìm được cách nói tương ứng.
"Sau đó, ban thứ năm đã khám xét kỹ lưỡng khắp mọi nơi trong trung tâm mua sắm, không tìm thấy dấu hiệu của bất kỳ ai, càng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào liên quan đến người mất tích. Vì vậy, cách nói do người làm là không hợp lý.”
“Cho nên, anh cho rằng người dân mất tích là do bị trận pháp viễn cổ rời đi?”
“Đây là suy đoán của đại sư Liễu, trước mắt cũng là cách nói đáng tin cậy nhất."
Cục trưởng Chu biểu tình hờ hững, lại không rối rắm đề tài này nữa, mà hỏi tiếp:
"Như vậy ba mươi triệu thù lao diệt quỷ, lại là chuyện gì?”
“Trận pháp viễn cổ biến mất, nhưng âm khí trong trung tâm thương mại quá nặng, còn chưa kịp tản đi, cho nên bị ma quỷ xung quanh phát hiện, tiến vào quấy phá. Đây là một vụ án khác. Trước mắt, đại sư Liễu đã tiêu diệt con quỷ đó, hơn nữa còn làm một hồi pháp sự. Đại sư có thể bảo đảm, Quảng trường Thời đại Vân Sơn tuyệt đối sẽ không bị ma ám nữa, nếu không sẽ hứa trả lại toàn bộ tiền thù lao.”
“Vậy anh có từng nghĩ qua khả năng đó đều là do đại sư Liễu kia cố ý tạo ra khủng hoảng hay không?”
Phó cục trưởng Diêm ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Cục trưởng Chu.
"Làm sao có thể chứ?"
"Làm nghề này của chúng ta, trước khi nói việc gì không có khả năng, nhất định phải có đầy đủ chứng cứ để lật đổ. Nếu không, tại sao không thể? Chỉ vì ông ta là người mà anh đã mời?”
Phó cục trưởng Diêm vội vàng nói:
"Tôi cũng mới lần đầu tiên gặp đại sư Liễu, người mời là trưởng ban Cao.”
“Hiện tại trưởng ban Cao đã chết không đối chứng."
Phó cục trưởng Diêm có chút bối rối.
Ông đã nhận ra bầu không khí dường như có gì đó không ổn. Cục trưởng Chu cho tới bây giờ chưa từng hỏi những câu sắc bén đến thế.
Chỉ là một ít phí ra sân cộng thêm ba mươi triệu tiền thù lao diệt quỷ thôi mà? Mặc dù số tiền này cũng khá lớn, nhưng cục cũng không phải chưa từng chi tiêu số tiền nào khoa trương hơn thế. Cục trưởng Chu không có khả năng gây khó dễ chỉ vì chút tiền này.
Chẳng lẽ mình đã để lộ chuyện gì?
"Vậy ý của sếp là đại sư Liễu cố ý giết đội viên của chúng ta, tạo ra khủng hoảng, uy hiếp đe dọa, để chúng ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền phí tiêu diệt quỷ?"
"Anh cảm thấy thế nào?" Cục trưởng Chu hỏi ngược lại.
"Không có khả năng! Vào lúc đó, tất cả mọi người đều có mặt ở hiện trường, đại sư Liễu và nữ trợ lý của ông ấy cũng có mặt, ông ấy không thể có thời gian gây án.”
Đúng lúc này, điện thoại ở trước bàn cục trưởng Chu vang lên. Sau khi tiếp nhận, cục trưởng Chu chỉ nghe không nói, cuối cùng đáp hai tiếng, liền cúp máy.
"Anh Diêm, những lời này của anh có lẽ cũng có chút đạo lý. Tuy nhiên, bây giờ các thanh tra của khu Trung Nam đã đến văn phòng, họ muốn điều tra rõ ràng về những hành vi gần đây của anh. Cho nên, anh tốt hơn là nên giữ lại những lời của mình để giải thích sao cho hợp lý với tổ thanh tra của khu Trung Nam ấy.”
Tổ thanh tra?
Bất kỳ cơ cấu quyền lực nào cũng cần phải có biện pháp chế tài, Cơ quan Hành động Siêu nhiên cũng không ngoại lệ.
Bộ phận thanh tra dành riêng cho Cục Hành động có thể tiến hành các cuộc điều tra cần thiết với bất kỳ nhân viên nào của cục.
Phó cục trưởng Diêm vừa nghe đến ba chữ này, nhất thời luống cuống tay chân. Tại sao bất tri bất giác, không có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào liền kinh động đến tổ thanh tra?
Cửa phòng cục trưởng bị đẩy ra, các thanh tra viên nối đuôi nhau đi vào.
Sau khi xuất trình giấy tờ, một trong số họ nói với phó cục trưởng Diêm:
"Chuyện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, chúng tôi cần phó cục trưởng Diêm phối hợp điều tra, làm phiền đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Ánh mắt phó cục trưởng Diêm nổi giận tóe lửa. Cuối cùng thì ông cũng đã hiểu, vừa rồi cục trưởng Chu dông dài với ông như vậy, căn bản chính là kế hoãn binh.
Đây là cố ý kéo ông, để ông không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, chờ cho người của tổ thanh tra đến dẫn người.
Đồ nham hiểm Chu Nhất Hạo!
Phó cục trưởng Diêm phẫn hận không thôi, gào thét với người của tổ thanh tra:
"Các vị không nên nghe gió thành mưa, có người cáo trạng hãm hại tôi!”
“Phó cục trưởng Diêm, có phải hãm hại hay không, sau khi điều tra xong sẽ tự có kết luận. Tổ thanh tra chúng tôi cũng bận rộn, không có chứng cứ xác đáng, ai rỗi hơi hơn nửa đêm chạy xa như vậy?”
"Ai? Rốt cuộc là ai đã vu khống tôi? Có phải La Đằng không? Mông của anh ta cũng không sạch sẽ gì cho cam. Trưởng ban Hành động thứ năm của chúng tôi rất có thể là do anh ta hại chết.”
“Phó cục trưởng Diêm, hãy giữ lại một chút thể diện đi. Cái chết của trưởng ban Cao cùng với những đội viên kia, hung thủ đã khai nhận. Điều này, anh không cần phải lo lắng.”
“Hung thủ nào khai nhận? Ai vậy?” Phó cục trưởng Diêm trừng mắt, trong lòng lại mang theo vài phần may mắn.
"Nói cho anh biết cũng không sao, chính là vị đại sư Liễu mà anh mời tới với giá cao ấy. Lại thuận tiện nói cho anh biết một chút, mấy trăm quần chúng mất tích đã tìm được."
Đầu của phó cục trưởng Diêm kêu ong ong một tiếng, hai chân mềm nhũn, rốt cuộc đứng không vững, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, toang, toang thật rồi...
Trong căn cứ của ban thứ ba, Hàn Dực Minh trước tiên liền nhận được tin tức, phó cục trưởng Diêm đã bị tổ thanh tra mang đi.
“Chỉ tiếc là đã để cho cái tên đại sư Liễu kia chuồn mất!”
Đại sư Liễu làm bộ tổ chức một hồi pháp sự, giống y như thật. Sau đó, trung tâm thương mại quả nhiên không còn bị ma ám.
Y danh chính ngôn thuận lấy đi tất cả thù lao, sau đó liền biến mất.
Hàn Dực Minh sớm đã cho nhân viên kỹ thuật theo dõi tài khoản của y, nào ngờ y sớm đã có chuẩn bị, thông qua các loại thủ pháp che mắt, căn bản không thể truy tung thân phận thật sự của y được nữa.
Hàn Dực Minh lại mở lại đoạn ghi âm Giang Dược gửi cho ông trước đó.
Đoạn ghi âm không dài, chỉ có một vài cuộc trò chuyện.
"Mấy tên khốn kia rốt cuộc có vào trung tâm thương mại hay không?"
Đây là tiếng gầm gừ của đại sư Liễu.
"Đại sư, nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời. Ngài nuôi mấy con quỷ nô, cần gì phải rụt rè, cứ thả ra hết cho em! Trung tâm thương mại lớn như vậy, em không tin mấy người bọn họ có thể trốn được đi đâu? Theo ý em, ngài cũng không nên vội vàng để cho quỷ nô động thủ với hai tên thủ hạ của trưởng ban Cao. Mặc dù làm thế có thể gây ra sự hoảng loạn, buộc họ phải trả thêm tiền, nhưng cứ như vậy, tiết tấu đều rối loạn. Em cảm thấy tình hình hiện tại rõ ràng có chút mất khống chế..."
Đây là giọng nói của nữ trợ lý.
“Cô thử nói một chút xem, chúng ta hiện tại nên làm gì?”
Đây là đại sư Liễu hỏi nữ trợ lý.
"Vẫn là phải tìm ra được mấy người kia trước, quyết không thể để cho bọn họ còn sống đi ra ngoài! Chỉ cần những người này đều chết, bên trong xảy ra chuyện gì còn không phải do chúng ta định đoạt hay sao? Đến lúc đó, vấn đề giải quyết xong, người chia tiền còn thiếu đi một người. Tựa hồ cũng không thiệt thòi?”
Đây lại là thanh âm của nữ trợ lý.
Bản ghi âm đến đây, đột nhiên dừng lại.
Nhưng tất cả các thông tin quan trọng đã được bao gồm trong đó. Các kỹ thuật viên cũng phân tích rằng đoạn ghi âm này chỉ là một phần, có dấu vết biên tập.
Tuy nhiên, nhiêu đó cũng đủ tiết lộ sự thật.
Về phần đoạn ghi âm bị cắt bỏ, Hàn Dực Minh hiển nhiên sẽ không truy cứu nữa.
Chẳng những không truy cứu, Hàn Dực Minh còn phải thay Giang Dược giữ bí mật.
Sáng hôm sau, Giang Dược tỉnh dậy sớm.
Điện thoại di động để chế độ im lặng nhảy ra vô số tin nhắn.
Sau khi xem xong, Giang Dược cuối cùng cũng xả được cơn giận. Lãnh đạo cấp cao như sếp Diêm cuối cùng cũng phải quy án. Chân tướng cơ bản cũng đã phơi bày.
Hắn vừa đọc xong tin tức, chú Hàn liền gọi điện thoại tới.
"Cậu Giang, người nhà của cậu đều an bài ở khách sạn Như Phong, sáng nay e rằng cậu còn chưa thể đi học, phải đi đón gia đình cậu nữa.”
“Chú Hàn à, chuyện này là sao? Không phải lại muốn bẫy tôi đấy chứ?”
Hàn Dực Minh cười khổ nói:
"Cậu yên tâm, quân đội đang tìm cao thủ thần bí cứu ra mấy trăm quần chúng kia, có điều, tôi cũng không nói đó chính là cậu.”
“Chú bớt giả vờ đi nhé, tôi không tin. Nếu chú không tiết lộ chuyện của tôi, quân đội sẽ xuất động?”
“Ha ha, cậu Giang, có một số việc, chỉ cần không có chứng cứ xác thực, hoài nghi là một chuyện, có phải sự thật hay không lại là một chuyện khác. Chỉ cần cậu cắn chết không nhận, bọn họ không có chứng cứ rõ ràng, cũng không thể quấn lấy cậu mãi, có đúng không?”
Về chuyện này, Hàn Dực Minh kỳ thật có chút tư tâm.
Đương nhiên, nói dễ nghe một chút, đây gọi là dựa thế, nói hơi khó nghe một chút, đó chính là lợi dụng Giang Dược làm con bài tẩy của mình, tăng lên trọng lượng lời nói của nhà họ Hàn bọn họ.
Đương nhiên, bất luận là cách nói nào, việc giữ gìn quan hệ tốt với Giang Dược thủy chung vẫn luôn là đại sự hàng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận