Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 131: Tất cả các người đều phải chết

Nếu như chỉ là đụng xe, hoặc chỉ là gã thiếu gia kia nói năng xấc láo, Giang Dược khẳng định không đến mức truy cứu đến cùng, hắn còn chưa nhàm chán đến mức độ hơn thua với một đứa con nhà giàu bất hảo.
Nhưng đến bước đập xe này, rõ ràng là ỷ thế hiếp người, vô pháp vô thiên.
Mặc dù vậy, nếu đối phương chịu cúi đầu nhận sai, đàng hoàng bồi thường chiếc xe khác, Giang Dược vẫn có thể tha thứ, tận lực không làm lớn chuyện.
Nhưng đối phương chẳng những không thu tay lại, ngược lại càng làm nghiêm trọng thêm vấn đề.
Một nhóm viện binh không giải quyết được, lại gọi một nhóm viện binh khác.
Nhóm viên binh đầu tiên đều là những kẻ côn đồ tứ chi đơn giản, đầu óc phát triển, dù có kiêu ngạo đến mấy cũng chưa chạm tới điểm mấu chốt của Giang Dược.
Nhưng khi lão già họ Đặng mang theo luật sư chạy tới hiện trường, tính chất mới bắt đầu hoàn toàn thay đổi, cũng là chân chính đụng phải ranh giới của hắn.
Ranh giới bị chà đạp, Giang Dược làm sao có thể bởi vì vài câu khách sáo qua loa mà dễ dàng tha thứ.
Dù ông có là quyền quý nhà họ Đặng hay bình dân gì đi nữa, nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà tùy tiện chà đạp lên lằn ranh của người khác, thì phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả.
"Ông ơi, nếu như lúc ông mới tới mà nói năng dễ nghe như vậy, việc này đã sớm chấm dứt, căn bản không đến mức độ này."
Sắc mặt ông lão họ Đặng có chút khó xử.
Nghe lời vừa rồi, coi bộ cậu ta vẫn chưa chịu bỏ qua cho nhà họ Đặng?
"Anh bạn trẻ, người xưa nói rất hay, không đánh nhau không quen biết. Việc này đúng là nhà họ Đặng chúng tôi càn rỡ, tổn thất xe cứ tính lên đầu nhà họ Đặng chúng tôi. Còn súc sinh này, cậu trách phạt thế nào mới có thể hả giận thì cứ trách phạt thế đó.”
Vẫn tiếp tục là những lời êm tai.
Trách phạt?
Trước mặt nhiều người như vậy, cậu cũng không thể thật sự đánh nó đến chết chứ?
Giang Dược lại không mắc bẫy, lắc đầu:
"Tôi không cần phải hả giận, cũng không có hứng thú thay nhà họ Đặng các ông quản giáo con cháu hư hỏng.”
“Vậy ý của cậu là?”
"Tôi chỉ cần ông trả lời một việc."
"Cậu muốn hỏi gì?"
"Ông đã từng nói chỉ cần một cú điện thoại là có thể đào tận gốc tình huống về gia đình tôi, sự thật chứng minh, điện thoại của ông quả nhiên rất hữu dụng. Tôi muốn biết, ông đã gọi điện cho ai, ai lại tài ba như vậy, có thể một năm một mười kể vanh vách cho ông nghe về tình huống của nhà tôi?”
Đây mới là điều Giang Dược để ý nhất.
Hở chút là điều tra gia cảnh, hở chút là uy hiếp cả nhà, đây là việc Giang Dược chán ghét nhất, cũng là ranh giới mà hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất.
Quảng trường Thời đại Vân Sơn, bởi vì người nhà mất tích, Giang Dược không tiếc giết người, không tiếc đơn thương độc mã đi quần nhau với mấy chục tên phần tử vũ trang.
Đó là bởi vì những người đó đã chạm vào ranh giới về gia đình hắn.
Cho nên, hắn nhất định phải có được đáp án này.
Trong lúc nhất thời, lão già họ Đặng thật sự không biết trả lời ra sao.
Đây cơ hồ là biện pháp đơn giản nhất để đối phó với người bình thường, chuyện này đối với gia tộc như bọn họ căn bản không cần tốn bao nhiêu sức, cũng là lẽ đương nhiên.
Nào ngờ hôm nay lại bị loại vấn đề này làm khó dễ?
Giang Dược cũng không dừng lại ở đó, ánh mắt lại bắn về phía luật sư Uông.
"Còn có vị luật sư này, nếu nhớ không lầm, hình như ông có nói đời này của tôi coi như xong, muốn tôi ngồi tù rục xương. Ông thậm chí còn nêu sẵn một loạt tội danh. Thân là luật sư, lại đảo ngược đen trắng, bịa đặt tội danh, hãm hại người tốt, đây là công việc hàng ngày của ông phải không?”
Luật sư Uông mồ hôi đầy đầu, miệng ú ớ, hoàn toàn không còn vẻ ngẩng cao đầu hất hàm lên mặt như thường ngày nữa.
Ông ta không nói lời nào, cũng không có nghĩa là Giang Dược sẽ buông tha cho ông ta.
"Ông còn nói, tôi hoàn toàn không biết gì về giới nhà giàu, đúng không? Hiện tại xem ra, nhà họ Đặng đúng là rất giỏi đấy chứ? Đen có thể nói thành trắng, kẻ gây rắc rối có thể gọi là nạn nhân, nạn nhân vô tội có thể cho người ta ngồi tù. Xem ra, tôi đúng là hoàn toàn chẳng biết gì về giới quyền quý thật a.”
“Đúng rồi, hiện tại rất nhiều người có mặt ở đây, luật sư Uông có thể làm ơn cho thấy năng lượng kinh người của ông có được không? Cho mọi người thấy mối quan hệ siêu cứng của ông nào? Mấy vị đồng chí cảnh sát, nếu tôi nhớ không lầm, hồ sơ hộ tịch của công dân hẳn cũng là do cục cảnh sát các anh quản lý chứ? Tôi rất tò mò, một luật sư chưa thông qua bất kỳ thủ tục chính thức nào, lại có thể lấy được thông tin hộ tịch của người khác như vậy ư?”
Mấy người cảnh sát ấp úng, lúng túng không thôi.
"Chuyện này... Là mảng hộ tịch quản lý, cùng với mảng trị an của chúng tôi không có liên quan.
“Tôi chỉ hỏi ông ta làm như vậy có phù hợp quy trình hay không?”
"Theo quy định... chắc chắn là không phù hợp. Cũng không loại trừ một số cộng tác viên trong cục không tuân thủ kỷ luật, thiếu đạo đức nghề nghiệp.”
“Ồ, là cộng tác viên thật sao?” Giang Dược cười cười, cũng không định đôi co tiếp với mấy tay cảnh sát này:
"Chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện này cũng không trách các anh. Đương nhiên, tôi hy vọng các anh xuất hiện ở đây không phải bởi vì người báo cảnh sát là nhà họ Đặng, càng không hy vọng các anh mang theo một loại sứ mệnh nào đó tới.”
“Không thể nào! Chúng tôi chỉ đang thực hiện đúng chức trách công việc của mình thôi. Không bao giờ có chuyện thiên vị cho bất kỳ ai.”
“Được, vậy mời các anh chấp pháp công bằng, tìm hiểu rõ ràng tình huống rồi hẵng xử lý."
Lão giả nhà họ Đặng lúc này tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt âm trầm đến dọa người.
Lão không khó để nhìn ra, đối phương hiển nhiên là muốn làm lớn chuyện, hơn nữa còn phải gây xích mích giữa nhà họ Đặng bọn họ và cảnh sát, cố ý tạo ra vết nứt.
Hiện tại cho dù lão không bán đứng nhân viên cảnh sát đã tuồn tin ra cho bọn họ thì những nhân viên cảnh sát ở hiện trường này cũng không thể ngang nhiên thiên vị nhà họ Đặng được nữa.
Ý định của người thanh niên này đã đạt được.
Chuyện cho tới bây giờ, lão không thể giả vờ được nữa. Đối phương hiển nhiên cũng không chấp nhận cái trò co được giãn được của lão.
"Anh bạn trẻ, lúc phát sinh xung đột, ai mà chẳng nói vài câu ác miệng? Đó đều là những lời chót lưỡi đầu môi, cần gì phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy?”
“Không, tôi có nghiêm trọng hóa vấn đề bao giờ đâu. Không phải chính các vị mới là người đã nghiêm trọng hóa vấn đề à. Đáng lẽ mọi việc đã có thể giải quyết êm đẹp ngay từ đầu.”
“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”
"Nói rõ họ tên người đã tiết lộ thông tin về gia đình tôi."
"Không có khả năng, trước giờ không có tiền lệ."
Trưởng ban La thản nhiên nói:
"Chuyện này đơn giản, chỉ cần tra lịch sử trò chuyện của đại luật sư Uông, nhân viên kỹ thuật của chúng ta có thể dễ dàng tìm được kẻ sâu mọt trong nội bộ cảnh sát.”
“Tương tự, luật sư Uông đã làm bao nhiêu chuyện đảo ngược trắng đen, chúng ta chỉ cần đào một cái, hẳn là cũng sẽ tìm ra không ít?”
Sắc mặt luật sư Uông trắng bệch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.
Ông quanh năm phục vụ nhà họ Đặng, trong lòng quá rõ ràng mình đã làm biết bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức, từ đảo ngược trắng đen đến tống người vô tội vào tù.
Cũng chính bởi ông làm việc cho nhà họ Đặng, số lần tiếp xúc với cơ quan quyền lực quá nhiều, cho nên ông càng rõ ràng, nếu Cục Hành động thật sự muốn điều tra ông, ngay cả tổ tiên tám đời của ông có vết nhơ gì cũng có thể tra rõ ràng, chứ đừng nói đến những chuyện thiếu đạo đức của chính ông.
Luật sư Uông căn bản là không gánh nổi điều tra!
"Các đồng chí cảnh sát, tôi dẫn nghi phạm liên quan đến vụ tấn công Cục Hành động của chúng tôi về điều tra, các anh không có ý kiến gì chứ?"
Trưởng ban La cũng chỉ là hỏi khách sáo vậy thôi. Ai nấy cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này ai nói có ý kiến thì đúng thật là não tàn.
"Trưởng ban La, Cục Hành động các anh chấp pháp hợp tình hợp lý, chúng tôi đương nhiên sẽ không can thiệp."
Câu trả lời này làm cho trưởng ban La rất hài lòng, đoạn ông vung tay lên, quát:
"Còn sững sờ làm cái gì? Dẫn người đi!”
Chủ xe thể thao, luật sư Uông, còn có hai ba mươi tên côn đồ kia, toàn bộ đều bị còng tay, không ngừng chất đống lên xe.
Trước khi xuất phát, Giang Dược đã nhắc qua điện thoại rằng hiện trường có rất nhiều người, cho nên bọn họ mang theo đầy đủ cả còng tay lẫn xe cộ.
Cục Hành động chấp pháp, thật đúng là không ai dám léo nha léo nhéo. Nếu có kẻ dám không phối hợp, bị bắn chết tại hiện trường cũng là chết vô ích.
Khuôn mặt già nua của lão già nhà họ Đặng co giật, ánh mắt toát lên vẻ oán độc.
Bắt người ngay trước mặt lão, đây không chỉ là đánh cái mặt già của lão, mà còn là giẫm đạp lên bảng hiệu nhà họ Đặng, đánh mặt cả nhà họ Đặng.
"Đồng chí cảnh sát, đập hư một chiếc xe, nhiều lắm là phá hoại tài sản, bọn họ có phải làm quá hay không?" Lão giả nhà họ Đặng vẫn không cam lòng.
"Lão tiên sinh, còn phải xem là đập xe của ai. Xe của Cục Hành động, thật đúng là không thể tùy tiện đập. Tôi thấy nhà họ Đặng các ngài vẫn nên sớm đi quan hệ trước, không nên tức giận.”
Không nên tức giận?
Anh nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Đổi lại là anh, anh có thể không tức? Khuôn mặt già đều bị người ta đánh, còn có thể không giận?
"Đồng chí cảnh sát, coi như là nhà họ Đặng chúng ta chịu thiệt thòi về việc phá hư xe, nhưng đối phương cũng gây trọng thương cho nhân viên an ninh nhà họ Đặng ta. Chẳng lẽ lại không có việc gì?”
Đều đã xé rách mặt nạ, lão già họ Đặng tự nhiên không có khả năng tiếp tục nén giận, chĩa ngay mũi nhọn về phía Giang Dược.
Mấy tay cảnh sát tức giận trong lòng, ông bớt xàm lại cho bọn tôi được nhờ hay không? Đã đến nước này rồi mà còn muốn kéo đối phương xuống nước?
Khoan hẵng nói người ta là bên chiếm lý, cho dù đối phương có chút sai lầm, nhưng hiện tại hậu trường của đối phương mạnh như vậy, ông có thể làm gì được người ta?
Ông nói vậy đã lôi cảnh sát bọn tôi vào vũng bùn, đẩy bọn tôi vào thế bị động rồi đó, ông có biết không?
Có điều, xét đến quan hệ giữa cục bọn họ với nhà họ Đặng, lúc này cũng không có khả năng trở mặt.
Một trong số cảnh sát kiên nhẫn giải thích:
"Lão tiên sinh, theo nhân chứng và vật chứng mà chúng tôi đã thu thập được tại hiện trường, người đập phá xe là người của ngài, đánh người cũng là do người của ngài ra tay trước. Đối phương chỉ là phòng vệ chính đáng. Vụ việc đã rất rõ ràng, cho dù chúng tôi có dẫn người trở về, cũng chỉ là để ghi lại lời khai mà thôi.”
Cái này mà gọi là phòng vệ chính đáng?
Đánh người ta tới nông nỗi như vậy, chẳng lẽ không thể tính là phòng vệ quá đáng?
Có điều lão cũng biết tranh cãi ba chuyện này với cảnh sát chỉ tự rước thêm khổ mà thôi. Tuy lão bị lửa giận làm váng đầu, nhưng cũng không đến mức mất khôn như thế.
Lão hất mặt, không thèm để ý tới mấy tay cảnh sát nữa, mà dõi cặp mắt âm tàn của mình sang nhìn chằm chằm Giang Dược.
"Ranh con, người xưa có câu, biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, vậy mà ngươi nhất định phải làm tuyệt đường như vậy. Tốt nhất nên cẩn thận một chút, coi chừng sau này bị nhà họ Đặng chúng ta bắt được tay cầm gì đó.”
“Ồ? Đây có phải là một lời đe dọa mới? Có giống với cái câu chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến tôi hết đường lăn lộn ở Tinh Thành kia không?” Giang Dược cười lạnh.
“Chúng ta cứ hãy chờ xem!”
Lão già nhà họ Đặng chưa từng mất mặt lớn đến vậy, tức giận lên xe rời đi.
Không cứu được người phe mình, lại không thể làm gì được đối phương, ngoại trừ trở về để tránh tiếp tục mất mặt, lão không còn lựa chọn nào khác.
Trưởng ban La cười ha ha, đi tới trước mặt Giang Dược:
"Cậu Giang, chốc nữa tôi lại sai người đưa cho cậu một chiếc xe mới. Đúng rồi, cục trưởng Chu đã ký tên khoản thù lao kia, phỏng chừng sắp đến sổ rồi. Cậu có thể mua một chiếc xe hoành tráng chút.”
Nói xong, ông chỉ sang chiếc siêu xe đang đậu bên cạnh:
"Giống chiếc này thì sao?”
"Xe thể thao thì dẹp, không hợp với tôi. Thật ra tôi rất thích chiếc xe thần thánh đó.”
“Xe thần? Chiếc nào cơ?”
“Chậc chậc, chú La thật sự sống xa rời quần chúng quá, xe thần Ánh Đỏ 0 0 0 0 0 cũng không biết sao?”
"Cái gì?" Trưởng ban La kinh ngạc, đó không phải là một chiếc xe cấp thấp giá mấy chục ngàn tệ thôi sao?
"Thế nào? Chê thấp kém? Chú cũng đừng vội ghét bỏ, nếu như tông xe, hoặc là bị đập giống hôm nay, ít nhất cũng sẽ không quá đau lòng, không phải sao?”
Hai người hi hi ha ha nói một trận, trưởng ban La mới dẫn đội rời đi.
Cả hai đều không đề cập đến việc phải xử lý vụ việc như thế nào, càng không đề cập đến việc làm sao đối phó nhà họ Đặng. Hợp tác nhiều lần như vậy, giữa hai bên đã sớm có ăn ý, hết thảy đều không cần nói thành lời.
Mấy tay cảnh sát cũng đã sớm ngượng ngùng rời đi, loại trường hợp này, bọn họ mới là xấu hổ nhất. Bị người ta gọi điện thoại kêu tới, đến nơi mới phát hiện bọn họ kỳ thật căn bản không nên xuất hiện trong trường hợp này.
Đội trưởng Vương của đội an ninh toàn bộ hành trình đứng xem, càng thêm bội phục Giang Dược.
Không hổ là đối tượng cấp trên cố ý bàn giao phải chiếu cố.
Nhìn năng lực của người ta kìa!
Trong suốt quá trình, người thanh niên này thậm chí không nói bất cứ lời thô tục nào.
Không giống nhà họ Đặng kia, nói một đống lời uy hiếp tàn độc, sau mềm giọng lại nói một đống lớn đạo lý, kết quả vẫn là thiệt hại cả người và của, còn mất mặt đến tận nhà.
Đó chính là sự khác biệt.
"Giang tiên sinh, ngài chuẩn bị đi đâu? Khu biệt thự ngõ Đạo Tử chúng tôi có xe đưa đón. Tôi đã gọi cho ngài một chiếc.”
Đoạn đội trưởng Vương vẫy tay, một chiếc xe màu đen chạy tới, vẫn là mẫu xe hạng sang bậc nhất.
So với chiếc siêu xe thể thao lúc nãy, tuy hơi kém sang chảnh một chút, nhưng khí chất tao nhã cao quý lại vượt trội hơn nhiều.
"Cậu Hạng, nhiệm vụ duy nhất của cậu hôm nay chính là đưa đón Giang tiên sinh, ráng phục vụ cho tốt."
Vừa gặp phải một chuyện phiền lòng, nhưng thái độ phục vụ của khu biệt thự cuối cùng cũng khiến lòng Giang Dược dễ chịu hơn không ít.
Từ đây đến khu thương mại phố Cây Du, cùng lắm chỉ mất mười phút đi bộ, nhưng người ta đã nói rõ là đưa đón toàn bộ hành trình, ba chị em cũng đành phải lên xe.
Vài phút sau, ba chị em đi vào khu thương mại phố Cây Du. Giang Ảnh nhịn không được cảm thán:
"Dược, những chủ sở hữu khác trong ngõ Đạo Tử không giàu thì quý, bọn họ nịnh bợ thì thôi. Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, người ta cũng không hề đối xử khác nhau, phục vụ vẫn là chu đáo nhiệt tình như vậy. Trình độ phục vụ cỡ này, chị thấy toàn bộ Tinh Thành đều không đâu sánh bằng. Phí quản lý chắc cũng không ít phải không?”
"Phí quản lý?" Giang Dược sửng sốt, nói thật, hắn thật đúng là chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
"Em chưa bao giờ hỏi phí quản lý biệt thự sao?" Giang Ảnh có chút khẩn trương. Mức độ dịch vụ cỡ này, phí quản lý sao có thể thấp? Biệt thự lớn cộng với dịch vụ chu đáo như thế, phí quản lý tài sản thường niên chỉ sợ ít nhất phải sáu chữ số!
Giang Dược lại không nghĩ như vậy. Hắn luôn cảm thấy, người ta phục vụ chu đáo, cũng không phải vì chút tiền phí quản lý này.
"Chị, chị đừng lo lắng làm gì. Dù phí quản lý có nhiều mấy thì em vẫn dư sức trả đủ.”
Đang nói giữa chừng, điện thoại di động vang ting ting một tiếng.
Thông báo: tài khoản thẻ tiết kiệm số đuôi 0521 của bạn vào lúc 10 giờ 23 phút ngày 18 tháng 4 được cộng 10 triệu Đại Chương tệ, số dư hiện tại của bạn là...
"Chị xem này, mười triệu vào tài khoản, chúng ta cũng không thiếu tiền trả phí quản lý." Giang Dược giơ điện thoại lên.
Để chị cả yên tâm, Giang Dược kéo chị cả vào một ngân hàng gần đó, chuyển khoản chín triệu tám trăm ngàn tệ vào tài khoản của chị.
"Chị, chị là quản gia của nhà chúng ta, tiền này để chị quản lý, em rất yên tâm." Giang Dược căn bản không cho chị cả từ chối.
Về phần bản thân một học sinh như hắn, tài khoản có hai ba trăm ngàn đã rất dư dả.
Nhận được tiền, Giang Ảnh cũng triệt để giã từ cuộc sống chắt chiu từng li từng tí một như trước nữa, khó được hào phóng một hồi, dẫn hai đứa em tiến hành càn quét điên cuồng trung tâm thương mại.
Chờ bọn họ khiêng ra túi lớn túi nhỏ, phát hiện cốp xe phía sau không đủ chỗ chứa. Tài xế Hạng rất hiểu chuyện, lập tức gọi hỗ trợ.
Ba chị em còn chưa tận hứng, nhờ tài xế Hạng chở túi lớn túi nhỏ của bọn họ về biệt thự ngõ Đạo Tử trước, còn ba người bọn họ thì tìm một nhà hàng, vui vẻ ăn một trận no nê.
Cảm giác có tiền chính là hào phóng, cảm giác tiêu tiền chính là thoải mái.
Giang Ảnh trước giờ vẫn luôn cần kiệm, khó có dịp xả láng như thế một lần, tiêu tiền như nước đến nỗi Giang Dược cũng có chút bất ngờ.
Ăn xong bữa tiệc lớn, Giang Ảnh dường như vẫn chưa thỏa mãn, đề nghị đi xem phim.
Ba chị em vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy có người chạy rất nhanh ở phía trước, tựa hồ đằng trước có chuyện gì náo nhiệt để xem.
Giang Dược nhìn ra phía trước một chút, thì thấy một đống người đang tụ tập trước mấy tòa nhà văn phòng.
Mấy tòa nhà văn phòng này cũng coi như là một trong những kiến trúc đặc trưng ở Tinh Thành, phi thường nổi tiếng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tới xem một chút."
Chờ ba người bọn họ đến gần, hiện trường có chừng mấy trăm quần chúng đang tụ tập vây xem.
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về một tòa văn phòng trong đó.
Trên khoảng tầng hai mươi mấy, có một cửa sổ thủy tinh bị đẩy ra, một người trẻ tuổi đang ngồi trên bệ cửa sổ, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng, giống như không còn muốn sống nữa.
"Tiểu Quan, cậu ngàn vạn lần chớ có nghĩ quẩn, hãy nghĩ đến người nhà cậu, nếu cậu đi rồi, bọn họ sẽ phải thương tâm biết nhường nào? Những ngày còn lại họ biết phải sống sao đây?”
Dưới lầu, có người lo lắng khuyên nhủ.
Giang Dược nhất thời hiểu ra, người trẻ tuổi này muốn nhảy lầu?
Những người đang đứng khuyên dưới lầu đều mặc trang phục nghề nghiệp không khác mấy, hiển nhiên là đồng nghiệp của người trẻ tuổi kia.
"Tiểu Quan à, trên đời này không có gì mà không thể vượt qua được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em cứ nói với anh. Chi bằng tối nay chúng ta đi uống rượu, anh đãi cho. Không có gì là một bữa ăn không thể giải quyết, nếu không thể giải quyết, vậy ăn thêm một bữa nữa!”
“Chị Tiếu, anh Lý, anh chị đừng khuyên em nữa. Em... em thực sự không thể sống tiếp. Anh chị có tin em không? Trên đời này thật sự có ma! Từ sáng tới tối, con ma này vẫn cứ lởn vởn bên tai em. Ôi! Ôi! Ôi!”
Cảm xúc của người thanh niên vỡ òa, điên cuồng đấm vào tai mình. Đầu anh ta điên cuồng lắc lư trái phải, biên độ lớn đến mức khiến người ta lo lắng cổ anh ta sẽ bị gãy.
"Tiểu Quan! Em bình tĩnh lại đi!”
“Tiểu Quan, đừng như vậy mà! Tỉnh táo lại nào!”
Người trẻ tuổi tỏ vẻ đau thương, tuy động tác trên tay chậm rãi dừng lại, nhưng trên mặt lại lộ rõ sự đau đớn đến không còn muốn sống.
"Có ma, thực sự có ma ... Ma quỷ đang quấn lấy tôi, nó muốn tra tấn tôi! Các người không hiểu, sẽ không bao giờ hiểu. Từ ban ngày đi làm đến ban đêm đi ngủ, con ma này vẫn luôn thì thầm bên tai tôi... Nó nói rằng tất cả các người đều sẽ chết, tất cả các người đều sẽ chết!”
Tất! Cả! Các! Người! Đều! Sẽ! Chết!
Giọng điệu của người trẻ tuổi càng nói càng dồn dập, tốc độ nói càng ngày càng nhanh, biểu tình cũng càng lúc càng quỷ dị.
Không tốt!
Giang Dược thầm kêu một tiếng.
Hắn vừa mới nảy sinh ra ý nghĩ đó trong đầu, người thanh niên kia đã đâm đầu ngã xuống giống như diều đứt dây.
Bạch!
Rơi xuống từ tầng hai mươi mấy, tình hình thảm thiết có thể tưởng tượng được.
Tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên bốn phía.
Giang Dược ảm đạm xoay người, không đành lòng nhìn cảnh tượng thảm thiết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận