Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 133: Bán con gái đổi mấy chục triệu tệ?
Chẳng lẽ mình không có mặt ở đây hai ba ngày, đã bỏ lỡ rất nhiều tình tiết?
“Haizz!” Tôn Bân nhức hết cả đầu, hiển nhiên cũng có chút bất đắc dĩ đối với chuyện này.
“Thầy ơi, chuyện mẹ Lý Nguyệt là sao vậy ạ?”
Vẻ mặt của thầy Tôn giống như táo bón, nửa ngày mới nói:
"Mẹ Lý Nguyệt khó chơi thật đấy.”
Bạn học ngồi cùng bàn sáu năm, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, hồi tưởng lại, Giang Dược hình như thật đúng là chưa từng thấy qua cha mẹ Lý Nguyệt.
Trong trí nhớ của hắn, điều kiện gia đình của Lý Nguyệt rất bình thường.
Giang Dược nhớ rõ ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, ấn tượng đầu tiên về Lý Nguyệt chính là cô rất gầy yếu, nhìn qua rõ ràng không đủ dinh dưỡng, tựa như một cọng giá.
Sau đó quan sát thêm vài ngày, Giang Dược phát hiện, Lý Nguyệt không ăn sáng.
Đồ ăn trưa cũng chỉ là một ít cơm, ăn kèm với một ít dưa muối khô, có thể là tự làm ở nhà, thỉnh thoảng ăn thêm một món chay.
Về phần món mặn, nửa tháng cũng chưa chắc có thể gặp được một lần.
Có lẽ chính bởi vì điều kiện gia đình quá kém, Lý Nguyệt cho tới bây giờ đều giống như người tàng hình, bất kỳ trường hợp nào cũng chỉ muốn trốn ở trong góc, yên lặng học tập, yên lặng làm một người tàng hình không ai chú ý.
Có lẽ, điều cô sợ nhất là sự chú ý của người khác.
Lúc đó cha Giang Dược còn chưa mất tích, điều kiện trong nhà coi như tạm ổn. Cho nên mỗi tuần Giang Dược đều được cho thêm một chút tiền sinh hoạt.
Không tận lực, cũng không khoa trương, mỗi buổi sáng, Giang Dược yên lặng nhét hai cái bánh bao vào trong bàn Lý Nguyệt, lúc dư dả còn thêm một chai sữa.
Thỉnh thoảng cuối tuần hắn còn lấy một hộp cơm lớn, bỏ một ít đồ mặn như thịt bò heo gà vịt vào rồi cất tủ lạnh, sáng thứ hai đầu tuần sẽ lén bỏ vào bàn Lý Nguyệt.
Hộp đồ ăn này, kỳ thật cũng không ăn được mấy bữa, càng không có khả năng bổ sung thịt cho cả một tuần. Nhưng Giang Dược quả thật đã làm hết tâm ý của mình.
Cho dù sau đó cha hắn bỏ nhà ra đi, hắn cũng không ngừng lại hành động này, yên lặng chia sẻ một phần thức ăn của mình cho Lý Nguyệt.
Điều quan trọng nhất là, tất cả những gì hắn làm đều được hoàn thành trong bóng tối.
Bí mật nhỏ này, vẫn duy trì đến bây giờ, chưa bao giờ bị bất kỳ người thứ ba nào phát giác được. Bởi vậy có thể thấy công tác bảo mật của Giang Dược được thực hiện tốt đến mức nào.
Cho nên, thầy Tôn bỗng nhiên nói đến mẹ Lý Nguyệt, Giang Dược không hiểu sao tự nhiên cảm thấy có chút tò mò.
Gia đình Lý Nguyệt rốt cuộc là như thế nào?
Nghe giọng điệu của thầy Tôn, mẹ Lý Nguyệt hình như rất quá đáng?
"Mẹ Lý Nguyệt rốt cuộc làm sao vậy?"
"Ôi chao! Nếu như không phải thầy tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, thầy thậm chí không thể tin được, trên đời lại có cha mẹ kỳ cục như thế! Lại nhẫn tâm với con gái mình đến thế!”
Giang Dược không nhịn được hỏi:
"Mẹ bạn ấy muốn ép bạn ấy vào lớp chuyên môn sao?”
Hắn còn nhớ rõ, lúc thầy Tôn còn chưa khôi phục tự do, vẫn là phó chủ nhiệm Thiệu dẫn lớp, phó chủ nhiệm Thiệu tựa hồ muốn làm việc với người nhà Lý Nguyệt để khuyên cô ấy tham gia lớp chuyên môn.
Cho nên, mẹ Lý Nguyệt xuất hiện ở trường, cũng không quá khiến Giang Dược cảm thấy rất bất ngờ.
"Nếu như chỉ là ép trò ấy vào lớp chuyên môn, vậy thì vẫn coi như vẫn còn biết suy nghĩ cho con cái, cũng không tính là gì. Ban đầu, bà ấy cũng đến khuyên Lý Nguyệt vào lớp chuyên môn.”
Lúc đầu, nhà trường hứa với mẹ Lý Nguyệt, chỉ cần bà ấy thuyết phục Lý Nguyệt vào lớp chuyên môn, sẽ thưởng cho cô ấy năm mươi nghìn tệ."
"Em nghe nói tiến vào lớp chuyên môn cũng sẽ có phần thưởng đúng không?" Giang Dược hỏi.
"Đúng, quốc gia còn có trợ cấp khác, loại thiên tài như Lý Nguyệt, càng có thể dễ dàng lấy được quỹ bồi dưỡng đặc biệt, còn có các loại học bổng. Thầy không nói quá chứ chỉ cần trò ấy đáp ứng vào lớp chuyên môn, có thể một hơi lấy được mấy trăm ngàn tệ, về sau còn có thể càng ngày càng nhiều.”
“Còn năm mươi ngàn tệ kia, là phần thưởng hứa hẹn khác của trường."
"Đó không phải là rất tốt sao?" Giang Dược nhíu mày, sao mẹ Lý Nguyệt còn náo loạn?
"Vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng ngặt nỗi loại thiên tài như Lý Nguyệt, dù tính cả toàn bộ Tinh Thành đều là tồn tại phi thường chói mắt. Không biết bao nhiêu ánh mắt trong âm thầm nhìn chằm chằm vào trò ấy. Nào là hỏi thăm trực tiếp hay gián tiếp, nào là đủ loại cành ô liu ném qua. Nói thật, thầy thấy chắc chỉ có mình Lý Nguyệt mới chịu đựng được. Đổi lại là người khác, đã sớm sướng lên mây rồi.”
Lời này không hề khoa trương chút nào.
Mấy ngày nay, Giang Dược cũng không ít lần nhận được loại cành ô liu này.
"Cho nên, Lý Nguyệt cự tuyệt hết những cành ô liu đó? Mẹ bạn ấy khó chịu vì chuyện này?” Giang Dược suy đoán.
Tôn Bân lại cười khổ lắc đầu:
"Các loại mời chào của các trường đại học, mời chào của cơ quan chính phủ, thậm chí của một số công ty, kỳ thật cũng không tính là chuyện xấu gì. Nhưng mẹ Lý Nguyệt..."
"Bà... Bà ấy lại ép Lý Nguyệt lập gia đình!”
“Lập gia đình?” Giang Dược ngây dại, pha bẻ lái cũng không khỏi quá khét chứ?
Lý Nguyệt mới bao nhiêu tuổi? Thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học, bất thình lình muốn cô đi lập gia đình? Ý tưởng này cũng không khỏi quá quỷ dị.
"Tinh Thành có một gia tộc, bí mật tìm được mẹ Lý Nguyệt. Bọn họ hứa hẹn chỉ cần Lý Nguyệt đính hôn với người của gia tộc bọn họ, lập tức sẽ cho mẹ Lý Nguyệt tiền dạm ngõ mười triệu đồng, ngoài ra còn có lễ vật không thấp hơn ba mươi triệu. Còn hứa hẹn mua cho bà một căn nhà ở Tinh Thành, cộng với một chiếc ô tô..."
Giang Dược nhất thời chỉ biết câm nín.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao thầy Tôn lại đánh giá mẹ Lý Nguyệt như vậy.
Hắn dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, khẳng định mẹ Lý Nguyệt đã tự mình đáp ứng, mà Lý Nguyệt khẳng định là không đồng ý. Hai mẹ con không đạt được thống nhất về vấn đề này, cho nên mẹ cô đã đến trường làm ầm ĩ với Lý Nguyệt, để cho cô không được an tâm học tập.
Đây là tiết mục bán con gái đổi mấy chục triệu?
"Chúng ta qua xem một chút đi."
Thật ra Tôn Bân cũng rất vừa lòng với cô học sinh Lý Nguyệt này. Tuy thành tích học tập tất nhiên không thể nghịch thiên như Giang Dược, nhưng cũng là hạt giống tốt của lớp. Mấu chốt nhất chính là, cô bé này rất nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện phiền phức gì cho ông.
Nếu như mỗi một học sinh của lớp ông đều giống như Lý Nguyệt, chủ nhiệm lớp như ông quả thực nhẹ gánh biết bao nhiêu.
Học tập tốt, tính tình ngoan ngoãn, không gây rắc rối, có học sinh nào tốt hơn thế nữa không?
Hai người còn chưa đi tới cửa phòng học, thì đã thấy cửa phòng bị một đống người xem náo nhiệt của lớp bên cạnh chặn lại.
"Làm gì vậy? Ăn no rửng mỡ có phải không? Các trò ở lớp nào?” Tôn Bân tối sầm mặt, trầm giọng quát lớn.
Chưa kể, sau khi trải qua sóng gió bị oan uổng lần trước, Tôn Bân cũng được phủ lên một tầng sắc màu thần bí, rất nhiều học sinh lớp cách vách rõ ràng có thêm vài phần sợ hãi đối với ông.
Bị Tôn Bân quát lớn, cả đám đều tan tác như chim muông.
Trong lớp học, một người phụ nữ đẫy đà vừa đập tay vào đùi vừa gào thét:
"Đồ ăn cháo đá bát, con đối xử với mẹ mình như vậy, lương tâm không cắn rứt sao? Nhớ lúc trước mẹ dọn phân hứng nước tiểu nuôi con khôn lớn, tự mình tiết kiệm chi tiêu, bớt ăn bớt mặc, tạo điều kiện cho con học trung học. Bây giờ lớn lên, cánh chim cứng cáp, không nghe lời của mẹ nữa rồi phải không? Con nói xem, đồ mặc trên người con, đồ ăn trong bụng con, thứ nào không phải do mẹ chắt chiu từng đồng một mới có? Sớm biết con ích kỷ vô lương tâm như vậy, lúc trước mẹ nên ném con vào thùng nước tiểu dìm chết đuối cho xong.”
“Con nói đi, mẹ nuôi con lớn được như vậy dễ dàng sao? Con không thể cho mẹ hưởng mấy năm hạnh phúc sao? Chỉ cần con gật đầu, chúng ta sẽ có đủ vinh hoa phú quý. Con còn đọc sách gì nữa? Thi cử gì nữa? Vả lại, cho dù con đồng ý chuyện này, cũng không ảnh hưởng đến việc học của con. Thế đạo thay đổi, con cho rằng hạng nữ lưu như con có thể lên trời được hay sao? Chung quy còn không phải là muốn tìm một nhà chồng tốt, tìm một chỗ dựa vững chắc, cuộc sống mới có thể tốt đẹp?”
Tôn Bân đứng ở cửa phòng học, cười khổ với Giang Dược.
Bây giờ em đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi chứ?
Người trong lớp học, rõ ràng là nhiều hơn trước.
Rất nhiều vị trí trống rỗng, cũng lục tục được người đến lấp đầy.
Nhưng tiếng gào thét của người phụ nữ này lại hoàn toàn không để ý đến số lượng người trong phòng học nhiều hay ít, chỉ cần bật hết âm lượng là xong việc.
Nhìn thấy thầy giáo Tôn vào phòng học, người phụ nữ này vẫn hoàn toàn không kiềm chế lại chút nào, tiếp tục vỗ bàn khiển trách Lý Nguyệt.
Mà Lý Nguyệt giống như con đà điểu, cúi đầu, mắt điếc tai ngơ. Thân thể đơn bạc ngồi lẻ loi có vẻ cực kỳ bất lực, nhưng cũng rất quật cường.
Đồng Địch và Mao Đậu Đậu ở hàng ghế trước cũng đã trở về từ sân thể dục. Bọn họ rất muốn khuyên nhủ mẹ Lý Nguyệt, nhưng lời nói đến bên miệng lại vẫn không có dũng khí này.
Bởi vì, hai ngày trước mẹ Lý Nguyệt từng đến làm ầm ĩ, bọn họ cũng nhiều chuyện khuyên vài câu, kết quả bị mẹ Lý Nguyệt răn dạy té tát, làm cho bọn họ xấu hổ không thôi.
Người phụ nữ này rất cay nghiệt, họ hoàn toàn không thể trêu chọc.
Giang Dược đi theo phía sau Tôn Bân, thấy rõ người phụ nữ này lại đang ngồi ở vị trí của hắn!
Thân hình bà ta tương đối cồng kềnh, tương phản rất lớn với vóc dáng thon thả của Lý Nguyệt. Thế cho nên ngồi ở vị trí Giang Dược, tựa như một ngọn núi thịt găm vào nơi đó, cơ hồ không tồn tại khe hở gì.
Bà vừa hét vừa vỗ bàn. Giang Dược nhìn cánh tay tráng kiện của bà ta, lực tay thoạt nhìn thực không nhỏ, coi chừng mạnh tay quá vỡ luôn cả cái bàn.
"Chị ơi, chị bớt giận lại. Hay là chờ tan học chúng ta nói chuyện riêng với cô bé sau nhé được không? Bây giờ chuông đã reo, bọn em phải vào lớp rồi.” Tôn Bân bất đắc dĩ tiến lên dập lửa.
"Hừ! Thầy Tôn, thầy đừng giở trò với tôi. Đợi đến lúc tan học, không biết nó đã trốn tít chỗ nào. Tôi xem như đã hiểu, mấy người hè nhau đối phó với kẻ yếu thế như tôi! Thầy muốn thế nào? Thầy không muốn thấy con gái tôi trở nên giàu có sao? Thầy không muốn thấy con gái tôi sống tốt hay sao?”
Tôn Bân lại lên cơn đau đầu.
Cái bà này lại nói nhăng nói cuội gì nữa vậy.
Giang Dược nhíu mày, đến gần nhìn, Giang Dược mới phát hiện người phụ nữ này cư nhiên còn rất chú ý cách ăn mặc, có chút khác với người phụ nữ nông thôn trong trí nhớ của hắn.
Lắc vàng lắc bạc không nói, bà ta còn làm một kiểu tóc sư tử bờm vàng, cộng thêm trang điểm và sơn móng tay, trông cả người lộ ra bốn chữ, hết ăn lại nằm.
"Oắt con, cậu nhìn cái gì?" Người phụ nữ hiển nhiên phát hiện Giang Dược đứng bên cạnh bàn học, bèn nghiêng mắt khó chịu nhìn chằm chằm Giang Dược.
"Đừng tưởng rằng cậu đẹp trai thì tôi đây không dám mắng cậu."
"Thím, đây là chỗ ngồi của con." Giang Dược cũng sẽ không hơi đâu nổi giận với loại đàn bà vô tri này, huống chi bà ta dù gì cũng là mẹ của Lý Nguyệt.
"Ồ?" Mẹ Lý Nguyệt sửng sốt, hồ nghi đánh giá Giang Dược:
"Cậu ngồi cùng bàn với Lý Nguyệt nhà tôi?”
“Đúng vậy!”
"Hừ! Trông cũng đẹp trai ra phết.” Mẹ Lý Nguyệt đảo mắt, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, tỏ vẻ đề phòng nhìn chằm chằm Giang Dược:
"Cậu mau thành thật khai báo, có phải cậu quyến rũ Lý Nguyệt nhà tôi hay không? Hai đứa có phải đang yêu đương?”
Hả?
Giang Dược ngàn vạn lần không nghĩ tới, mẹ Lý Nguyệt lại ra bài không theo lẽ thường như vậy. Mạch não này cũng quá kỳ lạ, hắn hoàn toàn không theo kịp tư duy của bà ta.
Lý Nguyệt vẫn đang cúi gầm đầu xuống bàn, bỗng nhiên lại ngẩng lên, nói với mẹ cô:
"Mẹ, mẹ lại nói bậy bạ, con... con..."
"Con con cái gì? Đồ ăn cháo đá bát, nhất định là con bị gã mặt trắng này làm mê muội đầu óc, mới không chịu đáp ứng người ta. Phải, chắc chắn là vậy!”
Mẹ Lý Nguyệt hoàn toàn không nói lý lẽ, quay sang thầy Tôn:
"Thầy là giáo viên chủ nhiệm, lại xếp một đứa học sinh đẹp trai đến vậy ngồi cùng với Lý Nguyệt nhà tôi, có rắp tâm gì? Là muốn Lý Nguyệt nhà tôi yêu sớm hay sao?”
Thầy Tôn lại một lần nữa nằm cũng dính đạn.
Trong lòng ông thật sự oán thầm không thôi. Tôi xếp học sinh xuất sắc nhất toàn trường ngồi cùng bàn với con gái bà cũng là sai sao?
Còn nữa, bà lấy tư cách gì để lo lắng con gái bà yêu sớm? Bà buộc con bà lập gia đình, còn lo lắng chuyện yêu sớm gì nữa? Có phải bà cố tình muốn gây sự không?
Đối phó với kẻ thô lỗ như vậy, rõ ràng là không thể nói lý lẽ được. Tôn Bân nhất thời cũng không biết phải nói làm sao.
Giang Dược lại cười cười:
"Thím, thím có biết hai ngày tới chuẩn bị tiến hành kiểm tra thể chất lần thứ hai hay không?”
“Vậy thì sao?”
"Thím hẳn là biết vì sao các phương thế lực đều muốn mời chào Lý Nguyệt chứ?"
"Đó là vì Lý Nguyệt nhà tôi là thiên tài, thành tích kiểm tra thể chất đứng đầu toàn trường, cũng là thuộc top đầu toàn bộ Tinh Thành." Mẹ Lý Nguyệt dương dương đắc ý.
Đụng đến vấn đề mấu chốt, bà không hề mơ hồ chút nào.
"Vậy thím có nghĩ tới ngày nào thím cũng làm ầm ĩ bạn ấy như vậy, sẽ làm ảnh hưởng đến trạng thái của bạn ấy hay không? Nếu lần kiểm tra thể chất thứ hai của bạn ấy bị ảnh hưởng, thành tích kiểm tra thể chất không được như ý, hoặc có nhiều người xuất sắc hơn bạn ấy, thím nói xem, những thế lực vốn muốn bỏ ra một số tiền lớn mời chào bạn ấy, còn có thể nhiệt tình như vậy sao?”
Mẹ Lý Nguyệt sửng sốt, biểu tình tại chỗ biến thành do dự không quyết.
Bà hoàn toàn bị cuộc mua bán mấy chục triệu làm cho choáng váng, thật sự không có thời gian suy nghĩ vấn đề này.
Nghe có vẻ như đây thực sự là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Nếu như thành tích kiểm tra thể chất lần thứ hai được công bố, Tinh Thành xuất hiện càng nhiều thiên tài ưu tú, thành tích thậm chí vượt qua Lý Nguyệt, Lý Nguyệt còn có thể được nâng đỡ như hiện giờ sao?
Tuy rằng bà là kẻ quê mùa không có kiến thức gì, nhưng vẫn hiểu những đạo lý cơ bản này.
Lý Nguyệt hiện tại được săn đón, hoàn toàn là bởi vì khan hiếm, bởi vì thành tích kiểm tra thể chất lần đầu tiên quá ưu tú, hơn người khác rất nhiều.
"Hừ! Oắt con, cậu đừng hòng lừa gạt tôi, con gái tôi lần đầu tiên đo lường thể chất có thể áp đảo những kẻ ăn hại như các cậu, lần thứ hai nhất định sẽ ưu tú hơn.” Tuy rằng trong lòng bà có chút lo âu, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra mạnh miệng.
"Thím ơi! Thím lạc quan quá rồi đấy. Con nghe nói, kiểm tra thể chất mang tính ngẫu nhiên rất lớn, nó có liên quan mật thiết đến trạng thái thân thể, trạng thái tinh thần của người được kiểm tra. Con thấy trạng thái hiện tại của Lý Nguyệt rất không tốt, tinh thần hoảng hốt, nếu lúc kiểm tra thể chất bị thất thần, không cẩn thận sơ sẩy, thành tích rất có thể sẽ rơi xuống ngàn trượng.”
Giang Dược cố ý thở dài một hơi:
"Có điều như vậy cũng tốt, tránh cho thím mỗi ngày đến làm phiền bạn ấy, ngược lại bạn ấy có thể yên tâm học tập.”
Lúc này cả gương mặt của mẹ Lý Nguyệt đều đen.
Rốt cuộc bà chỉ là một kẻ nhà quê kiến thức nông cạn, bị Giang Dược hù dọa như vậy, bà thật đúng là có chút lo lắng.
"Cậu... cậu đừng hòng làm tôi sợ. Con ơi, con đừng có gánh nặng tâm lý. Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, vì tương lai của con mà thôi. Con phải nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị kiểm tra thể chất cho thật tốt. Nhất định phải đạt thành tích cao trong kỳ kiểm tra thể chất lần thứ hai.”
Lý Nguyệt hiển nhiên cũng không nghĩ tới, người mẹ hung hăng càn quấy của mình thật sự có thể quay ngoắt thái độ lại như vậy. Có điều cô đã hạ quyết tâm không để ý tới mẹ mình, mặc kệ bà ấy có quấy rầy hay làm bộ thỏa hiệp gì cũng được, Lý Nguyệt một mực không nghe, không đáp.
Cô rất hiểu tính cách của mẹ, chỉ cho bà một chút màu sắc, bà nhất định sẽ mở cả phường nhuộm. Được một tấc tiến một thước, được đằng chân lên đằng đầu, được voi đòi tiên.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Nguyệt đã học được một điều, biện pháp tốt nhất đối phó với mẹ mình chính là giả bộ đà điểu, giả bộ tàng hình.
Có điều, rất nhiều lúc, mặc kệ cô có giả bộ đà điểu như thế nào, mẹ cô cũng sẽ phát điên, chết đi sống lại bức ép cô, buộc cô thỏa hiệp, bắt cô vào khuôn khổ.
Mẹ của người khác vĩnh viễn đều là cảng tránh gió trong lòng con cái, mà mẹ Lý Nguyệt, lại phảng phất chỉ luôn mang đến bóng ma tâm lý cho cô.
Cũng nhờ Giang Dược, đúng là chỉ có trí tuệ của hắn mới có thể bắt chuẩn mạch của mẹ cô, có thể hù dọa được bà ấy.
"Thím, con thật sự không hù dọa gì cả. Hai ngày nay con không đến trường, thím nghĩ con đang bận cái gì? Mấy ngày nay con đã thăm dò được một ít nội tình. Con có thể nói cho thím biết, loại thiên tài xuất sắc như Lý Nguyệt, đã sớm tiến vào tầm mắt của lãnh đạo chính phủ. Một khi bạn ấy trưởng thành lên, thím thật sự không thể tưởng tượng bạn ấy sẽ có giá trị lớn đến nhường nào.”
“Lớn... lớn như thế nào?” Mẹ Lý Nguyệt nuốt nước miếng, rõ ràng có chút bị Giang Dược hù dọa.
"Bét nhất thì cũng phải cỡ một tỷ đi, có khi giá trị tới mấy chục tỷ cũng không biết chừng. Thím ơi, thím phải nhìn xa trông rộng một chút. Ra giá mấy chục triệu, quả thật là lừa gạt người khác. Nếu Lý Nguyệt có thể độc chiếm vị trí đầu bảng trong các lần kiểm tra thể chất sau, con tin tưởng, một năm sau, có người xuất ra mười tỷ cho thím, thím còn chưa chắc chịu đáp ứng.”
“Mười tỷ”? Mẹ Lý Nguyệt bị con số này làm cho khiếp sợ ngay tại chỗ.
Bà thiếu điều muốn bẻ ngón tay tính toán mười tỷ này rốt cuộc là bao nhiêu, thậm chí bà còn không rõ con số mười tỷ rốt cuộc có bao nhiêu số không nữa.
Nhưng không thể nghi ngờ gì, mười tỷ chắc chắn là nhiều hơn rất nhiều so với mấy chục triệu.
"Thím, thím không hề nghe lầm, chính là mười tỷ. Thím nói xem, nếu bởi vì thím mỗi ngày làm ầm ĩ Lý Nguyệt như vậy, ảnh hưởng đến bạn ấy phát huy trong kỳ kiểm tra thể chất, vậy thì nhà thím phải tổn thất đến bao nhiêu đây?”
Khuôn mặt của mẹ Lý Nguyệt đều trở nên xanh biếc.
Nếu như chuyện đó xảy ra, tổn thất thực sự quá lớn.
"Bây giờ mỗi ngày thím đều đến trường làm ầm làm ĩ, chẳng những bạn học trong lớp chê cười, thậm chí học sinh cả trường đều muốn đến xem náo nhiệt. Đến lúc đó Lý Nguyệt còn có mặt mũi nào đi học nữa? Tâm lý của bạn ấy có thể không bị ảnh hưởng sao?”
“Tôi... tôi..." Mẹ Lý Nguyệt hoảng hốt.
"Nếu thím vẫn muốn náo loạn, coi như nãy giờ con chưa hề nói một câu nào."
"Không náo không náo, kỳ thực thím thật sự không phải náo gì. Thím… thím cũng chỉ vì muốn tốt cho Lý Nguyệt thôi, muốn nó có thể được sống một cuộc sống tốt đẹp. Đáng thương cho lòng cha mẹ thiên hạ, ai, mấy đứa loai choai các cậu, làm sao hiểu được những chuyện này?”
Giang Dược khinh bỉ trong lòng.
Ý bà là muốn chính mình được sống trong nhung lụa mới đúng chứ? Phàm bà đổi ba thứ vòng vàng lắc bạc này thành bữa cơm thường ngày cho Lý Nguyệt, thì cô ấy cũng không gầy đến mức này.
Có điều, hắn tự nhiên sẽ không nói ra miệng những lời đó.
Lúc này mẹ Lý Nguyệt đã đứng lên từ chỗ ngồi của Giang Dược, giả vờ an ủi Lý Nguyệt vài câu, rồi mới nghênh ngang rời đi.
Nhìn thấy đôi mẹ con khác nhau một trời một vực này, Giang Dược không nhịn được nghĩ, đây thật sự là con ruột sao?
Tôn Bân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Con cọp cái này cuối cùng cũng chịu rời đi. Xem ra thời gian ngắn hẳn là cũng sẽ không đến làm ầm ĩ nữa.
Vẫn là đầu óc Giang Dược linh hoạt, đúng bệnh hốt thuốc, ngay cả cọp cái cũng có thể hàng phục.
"Cám ơn cậu."
Thanh âm Lý Nguyệt như muỗi, nói một tiếng cảm ơn với Giang Dược.
"Cố lên, chờ cậu đủ mạnh, sẽ không ai có thể điều khiển vận mệnh của cậu được nữa." Những lời này nghe có chút hơi hướng hội chứng tuổi teen, có điều Giang Dược cảm thấy nó rất thích hợp với Lý Nguyệt thời khắc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận