Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 134: Đừng đoán tâm tư của thiếu nữ

Sau khi mẹ Lý Nguyệt rời đi, lớp học miễn cưỡng trở lại bình thường.
Chỉ là tuy hiện giờ giáo viên vẫn giảng dạy như trước đây, nhưng bầu không khí học tập rõ ràng đã giảm sút đi nhiều.
Cho dù là thầy chủ nhiệm Tôn Bân cũng không thể làm gì được hơn.
Hiển nhiên, tâm tư của đại đa số học sinh cơ bản đều ở trên cuộc khảo nghiệm thể chất lần thứ hai được triển khai sắp tới.
Ai nấy cũng đều chuẩn bị kỹ càng để tung hết sức trong lần kiểm tra này.
Mấy Người giác tỉnh ban đầu trong lớp, ngoại trừ Lý Nguyệt ra, đều đã đi lớp chuyên môn.
Người giác tỉnh của lớp chuyên môn, hiển nhiên là có đãi ngộ ưu tiên. Các thành viên của lớp chuyên môn sáng nay đã bắt đầu kiểm tra thể chất lần hai.
Phỏng chừng lúc này sắp trở về.
Nhìn chung, toàn bộ bầu không khí của trường trung học Dương Phàm đều khá bốc đồng, cũng không chỉ riêng lớp của bọn Giang Dược.
Lần kiểm tra thể chất đầu tiên đã không nổi bật, tất cả học sinh đều đang mong đợi và lo sợ cho lần kiểm tra thể chất thứ hai.
Một mặt, bọn họ lo lắng lần thứ hai mình vẫn không thể nổi bật, mặt khác, cũng lo lắng Người giác tỉnh ở đợt đầu sẽ đạt được đột phá lần nữa, ưu thế sẽ càng ngày càng nhiều.
Đủ loại ý niệm suy nghĩ lung tung trong đầu, tự nhiên khiến cho bọn họ càng thêm vô tâm học tập.
Thật vất vả mới đến giờ tan học, Mao Đậu Đậu là người đầu tiên đứng ngồi không yên, lập tức kêu ca với Giang Dược.
"Sếp ơi là sếp, sếp đi đâu mà mất tích cả mấy ngày, báo hại trái tim em trống rỗng. Em cảm thấy như lớp trưởng thân quen của chúng em sắp rời bỏ chúng em mất rồi. “.
Đồng Địch thở dài nói:
"Tui thì lại thấy, hai ba ngày không gặp, khí chất của lớp trưởng lại tăng lên không ít. Có thể hiểu là thực lực của lớp trưởng lại được đề cao rất nhiều hay không?”
Mao Đậu Đậu mờ mịt nhìn Giang Dược:
"Có không vậy? Mập mạp chết bầm này, tưởng tôi dễ bị lừa vậy sao? Thực lực gì đó khoan nói, nhưng khí chất, cậu nhìn bằng cách nào vậy?”
Đồng Địch vẻ mặt cao thâm khó lường:
"Tui chính là nhìn ra được, ông có phục hay không?”
“Thôi đi! Một thân thịt mỡ dày như cậu, ai mà thèm phục! Có ngon thì so cơ bắp với tôi nè!”
“Cơ bắp có tốt đến đâu thì cũng chỉ là mãng phu hữu dũng vô mưu. Tui cá lần này ông kiểm tra thể chất vẫn không được.” Đồng Địch hừ hừ nói.
"Nếu tôi không được, thì cái tên mập chết bầm nhà cậu cả đời này cũng đừng nghĩ giác tỉnh."
"Khà khà, cơ bắp thì liên quan gì đến chuyện giác tỉnh. Nếu không, Nguyệt Nguyệt chúng ta sao có thể là thiên tài top đầu của trường trung học Dương Phàm cơ chứ?”
Lý Nguyệt tựa hồ đã sớm miễn dịch với hai kẻ dở hơi này, cho dù đề tài liên quan đến mình, cô cũng hoàn toàn không để ý.
“Sếp, sếp cảm thấy hai đứa bọn em, ai có khả năng thức tỉnh?” Mao Đậu Đậu nói xong, kéo tay áo lên, khoe cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của mình.
Giang Dược đương nhiên sẽ không làm trọng tài cho bọn họ.
"Dù sao thì hai ngày nữa sẽ có kết quả, các cậu gấp cái gì?"
"Có thể không gấp sao? Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng dương dương đắc ý của những tên trong lớp chuyên môn, em liền tức không chịu nổi. Nhất là cái tên dở người Phương Tử Dương kia, hiện tại đi đường là hếch mũi lên trời, bất cận nhân tình. Nhìn là muốn đấm vào mặt.”
Mao Đậu Đậu nói đến đề tài này, cảm xúc lập tức kích động.
"Bây giờ mỗi ngày cậu ta đều hận không thể quỳ gối thè lưỡi trước mặt Đỗ Nhất Phong."
"Đậu Đậu, tui nói ông thiếu kiên nhẫn mà ông không nghe? Mới qua bao lâu? Nếu ông thật sự có chí khí, thì đừng để ý người khác kiêu ngạo như thế nào, đắc ý như thế nào. Chờ ngày nào đó ông xuất sắc đến trình độ nhất định, vẫn sẽ có người đến nâng đỡ ông, quỳ liếm ông. Bằng không ông nói những lời chua ngoa này, người khác nghe lại cảm thấy ông đang ghen tị.”
Đồng Địch coi vậy mà suy nghĩ thấu đáo.
"Lời này nói hay lắm." Giang Dược khen ngợi.
Mao Đậu Đậu đương nhiên biết nói những lời này không có bao nhiêu tác dụng, nhưng trước giờ tính cách của cậu là vậy, trong mắt không chứa được hạt cát.
"May mà Nguyệt Nguyệt chúng ta mới là thiên tài đệ nhất, những người này mới không dám quá phận. Nguyệt Nguyệt à, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy, đãi ngộ lớp chuyên môn tốt thế mà cậu thật sự không vào sao?” Mao Đậu Đậu nhịn không được lại hỏi Lý Nguyệt.
"Tôi... tôi nghĩ ở đây cũng tốt.” Lý Nguyệt đỏ mặt nói.
"Đúng đấy, lớp chuyên môn sặc mùi táo bạo và con buôn, cảm giác tràn ngập thói quen xấu giống như ngoài xã hội, ai cũng sống vì lợi ích, kéo bè kết phái, làm cho sân trường trở nên phức tạp hơn cả ngoài xã hội. Nào có hơi ấm tình người như lớp chúng ta. Có phải không?”
Vốn tưởng rằng Lý Nguyệt sẽ tiếp tục tàng hình, không ngờ cô ấy lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, đầu còn hơi gật một chút.
"Ồ? Những người trong lớp chuyên môn dường như đã trở lại! Nhìn kìa, đó có phải là xe buýt chở họ đi kiểm tra sức khỏe vào buổi sáng không?”
Đột nhiên, một người bạn cùng lớp bên cửa sổ hét lên.
Cả phòng học nhất thời chen tới cửa sổ như ong vỡ tổ.
"Thật đúng là bọn họ, mình nhìn thấy Đỗ Nhất Phong ngồi cạnh cửa sổ xe."
"Thật đúng rồi a. Nhìn biểu tình của cậu ấy, thành tích đo lường thể chất khẳng định không kém?”
“Chao ôi! Một khi đã dẫn trước thì sẽ dẫn trước hoài. Những người này từ nay về sau sợ là muốn cất cánh. Chúng ta phải đi tắt đón đầu mới được!”
“Đón đầu? Nói thì nghe dễ lắm? Mình chỉ cầu lần này có thể giác tỉnh là tốt rồi. Mình cũng không dám nghĩ tới việc có thể bắt kịp bọn họ!”
“Có cái gì mà không dám nghĩ? Bọn họ chỉ là nhận được tin tức sớm, gia đình đã chuẩn bị trước cơ sở cho bọn họ mà thôi. Mình tin cơ hội nằm ở phía sau, tất cả đều là công bằng.”
“Sao cậu ngây thơ quá vậy? Cậu tin trên đời thật có sự công bằng ư? Gia đình cậu ra sao? Gia đình người ta thế nào? Người ta tùy tiện tiêu xài một chút tài nguyên, nhà cậu táng gia bại sản cũng chưa chắc mua được. Cậu lấy gì để nói chuyện công bằng với người khác?”
“Thôi đi! Điều kiện gia đình bọn họ tốt hơn mình thật, nhưng thiên tài chân chính, tuyệt đối không phải dựa vào của cải chất đống lên. Không thấy Lý Nguyệt người ta sao? Người ta ngay cả lớp chuyên môn cũng chướng mắt!”
“Ha ha, Lý Nguyệt? Toàn bộ trường trung học Dương Phàm, thậm chí cả Tinh Thành, có mấy người được như Lý Nguyệt?”
Lý Nguyệt cũng không nghĩ tới, mình đã tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống như vậy mà vẫn trở thành động lực điển hình trong mắt bạn học.
Mao Đậu Đậu kỳ thật rất muốn ghé vào cửa sổ xem một chút, nhưng bởi vì không ưa những kẻ đó nên cậu vẫn đứng yên tại chỗ.
Đồng Địch lại không có gánh nặng tâm lý như vậy, ỷ vào một thân thịt mỡ, đẩy ra mấy bạn học, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.
"Nhìn Đỗ Nhất Phong có vẻ khá kiêu ngạo, phỏng chừng lần này tiến bộ rất lớn.” Đồng Địch thở dài:
"Quả nhiên, trong nhà có tiền có nhân mạch, ưu thế vẫn rất lớn. Loại dân thấp cổ bé họng như chúng ta, không có tin tức, không có nội tình, rất nhiều lúc thật sự chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”
Mao Đậu Đậu dường như nhớ tới cái gì đó, quay đầu hỏi Giang Dược.
"Sếp này, lúc trước sếp khuyên Nguyệt Nguyệt, nói hai ngày nay không đi học là do đi nghe ngóng nội tình, còn nói kiểm tra thể chất liên quan đến trạng thái thân thể và tinh thần, rốt cuộc là thật hay giả?"
Đồng Địch cũng tò mò nhìn về phía Giang Dược.
Cho dù là Lý Nguyệt, người luôn dửng dưng trước mọi chuyện xung quanh, cư nhiên cũng nghiêng đầu nhìn Giang Dược một cái.
Giang Dược không khỏi cười khổ:
"Tôi chỉ hù dọa thím ấy thôi, nếu tôi không nói như vậy, thím ấy có thể sẽ quấn quýt đến bây giờ còn chưa đi, các cậu có tin không?”
“Tin."
Mao Đậu Đậu và Đồng Địch đồng thanh đáp.
Sức chiến đấu của mẹ Lý Nguyệt, hai ngày nay bọn họ cũng đã được lĩnh giáo không ít lần, đó thật đúng là cấp bậc cọp cái, sức chiến đấu tuyệt đối nổ tung.
Lý Nguyệt không khỏi đỏ mặt. Cô quá bất lực trước những hành vi của mẹ mình rồi.
Giang Dược cẩn thận, biết Lý Nguyệt không muốn nói đến đề tài về mẹ cô, lập tức đổi giọng:
"Chuyện kiểm tra thể chất, bản thân tôi còn chưa giác tỉnh, thì chỉ có thể lừa gạt người khác vậy thôi. Nhưng tôi quả thật có nghe được một ít nội tình.”
“Cái gì vậy, cái gì vậy?” Mao Đậu Đậu vội vàng hỏi.
Giang Dược cũng không muốn lừa gạt mấy đồng bọn tốt này.
Dù sao cũng học cùng ở cùng với nhau sớm chiều suốt hơn sáu năm trời, cho dù tình cảm hơi kém so với anh chị em ruột, nhưng cũng không kém là bao.
Thời đại quỷ dị hàng lâm, rất nhiều chuyện kỳ lạ phát sinh, sân trường chung quy cũng không phải tịnh thổ, rất nhiều chuyện kỳ thật nên báo cho bọn họ biết trước.
"Chuyện của Vu Hoành Đồ, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến. Tôi có thể nói với các cậu biết đó chắc chắn là do ma quỷ gây ra. Hơn nữa, hiện tại bọn chúng đã không chỉ là những trường hợp hiếm có, mà là xuất hiện liên tiếp ở rất nhiều nơi. Tương lai chúng sẽ càng ngày càng nhiều.”
Kỳ thật trong lòng mọi người đã có chuẩn bị tâm lý từ trước về chuyện này, nhưng nghe Giang Dược khẳng định chắc nịch như thế, trong lòng ít nhiều vẫn có chút e ngại.
"Cho nên các cậu muốn trở nên tiến bộ, không nghi ngờ gì là suy nghĩ đúng đắn. Thời đại đang thay đổi, tất cả mọi người phải thích nghi với sự phát triển của thời đại, để phù hợp với thời đại. Nếu không, chỉ cần tốc độ biến dị của thời đại lớn hơn một chút, rất nhiều người có thể sẽ không theo kịp, tụt lại phía sau là nhẹ, nhiều khi còn mất mạng cũng nên.”
Đây không phải Giang Dược nói gở, mà sự thật là vậy.
Trong thực tế, những sự kiện quỷ dị mà hắn từng tham gia, đã có rất nhiều người vô tội mất mạng.
Mà những sự kiện hắn tham dự, kỳ thật cuối cùng đều được giải quyết. Còn những trường hợp chưa được giải quyết thì sao?
Chú La và chú Hàn không chỉ một lần nhắc tới, kỳ thật Cục Hành động của bọn họ có rất nhiều vụ án chưa được giải quyết.
Tổng thể mà nói, hiện tại chỉ là quỷ dị xâm lấn giai đoạn đầu, tốc độ nói chung coi như là bình thản, ít nhất ở Tinh Thành, trước mắt còn chưa phát sinh vụ án lớn đặc biệt thảm thiết.
Vốn trấn Vân Khê có tiềm chất này, bị bọn Giang Dược bóp chết từ trong nôi.
Còn có vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, vốn cũng coi là vụ án tương đối lớn, nhưng đó không phải là do quỷ dị gây ra, mà là dục vọng của con người.
Bất kể là quỷ dị xâm lấn hay là do con người tạo ra, đều nói rõ một điểm, trật tự xã hội ban đầu đã sụp đổ, luật pháp ban đầu, quy tắc ban đầu, trên thực tế đã không đủ để bảo vệ cuộc sống của người dân bình thường.
Đó là điều mấu chốt nhất.
"Sếp này, hai ngày qua sếp rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Có phải là đi điều tra vụ của Hoành Đồ hay không?”
Giang Dược lắc đầu:
"Vụ án của Hoành Đồ, các cậu trông thì có vẻ kinh khủng thật đấy, nhưng kỳ thực chỉ có thể coi như món khai vị trong số những gì tôi đã trải qua trong hai ngày vừa rồi.”
“Tui nói khí chất lớp trưởng tăng lên, đúng quá rồi chứ? Hai ba ngày nay, nhất định là vụng trộm đi luyện cấp.” Đồng Địch ra vẻ đã đoán được trước từ sớm.
"Rốt cuộc khủng bố đến cỡ nào?" Mao Đậu Đậu không nhịn được hỏi.
"Cả trấn bị lệ quỷ phong tỏa, mấy chục con quỷ xuất động, cậu có thể tưởng tượng được không?" Giang Dược hỏi ngược lại.
“Sếp à, sếp không phải đang nổ đấy chứ?” Mao Đậu Đậu hơi có chút khó tin.
"Cậu thích nghĩ sao thì tùy." Giang Dược cũng không giải thích:
"Tôi nói những thứ này chính là muốn nói cho các cậu biết, thời đại quỷ dị hàng lâm, giác tỉnh thể chất chỉ là bước đầu tiên. Các cậu ngàn vạn lần đừng cảm thấy, thông qua được kiểm tra thể chất, trở thành Người giác tỉnh liền vạn sự đại cát. Còn kém xa lắm!”
“Đương nhiên, cũng đừng bởi vì bọn họ giác tỉnh sớm hơn, liền cảm thấy mình không đuổi kịp. Còn quá sớm để nói!”
Mao Đậu Đậu vỗ đùi:
"Sếp nói hay quá!”
“Đậu Đậu chết bầm, ai nói cái gì hay cơ? Nói tôi nghe với nào.” Mao Đậu Đậu vừa dứt lời, cửa phòng học bỗng nhiên xuất hiện một giọng lanh lảnh ngây thơ.
Quay đầu lại nhìn, rõ ràng là Hàn Tinh Tinh.
"Ồ? Đây không phải là đại tiểu thư Tinh Tinh sao.” Mao Đậu Đậu lười biếng cười nói, "Vẫn là Tinh Tinh có lương tâm nhất, đi lớp chuyên môn rồi mà mỗi ngày vẫn không quên trở về nhà mẹ đẻ xem một chút.”
Hàn Tinh Tinh hừ một tiếng, thoải mái đi tới, mũi chân đá vào chân Mao Đậu Đậu:
"Vậy có phải cậu nên phát huy phong độ nam nhi, nhường chỗ cho bổn tiểu thư không?”
Mao Đậu Đậu gãi gãi đầu:
"Tinh Tinh, chỗ ngồi của cậu vẫn còn ở chỗ cũ đấy thôi, có ai lấy mất của cậu đâu. Cậu thích thì cứ trở về chỗ của mình mà ngồi!”
“Tôi nhìn trúng bàn này của cậu, không được sao?”
Mao Đậu Đậu hèn mọn cười:
"Vậy cũng được, nếu cậu không ngại chen chúc, ba người chúng ta ngồi cùng một bàn cũng được?”
"Chen cái đầu cậu ấy! Thật đúng là không có phong độ, đáng đời cậu cả đời độc thân.” Hàn Tinh Tinh bĩu môi.
Mao Đậu Đậu nghe vậy, nhất thời mặt như đắng mướp, lời nguyền này quá tàn nhẫn.
"Ai dà, Tinh Tinh, vì sao nữ sinh các cậu luôn hời hợt như vậy, không thể nhìn thấy điểm sáng ngời ngời trên người tớ chứ?"
Nói thì nói vậy, Mao Đậu Đậu vẫn nhường lại chỗ ngồi của mình cho Hàn Tinh Tinh.
Đồng Địch ở một bên hình như đã sớm quên mất chuyện mấy ngày trước hiểu lầm Hàn Tinh Tinh thầm mến mình, cười nói:
"Tinh Tinh, nhìn cậu sắc mặt hồng hào, có phải thành tích đo lường thể chất rất nghịch thiên hay không? Không thể chờ kịp về nhà mẹ đẻ báo tin tức tốt?”
“Hơ? Nhìn không ra mập mạp cậu vẫn rất có nhãn lực.” Trong từ điển Hàn Tinh Tinh chưa bao giờ có hai chữ khiêm tốn, ngẩng đầu lên:
"Kỳ thật cũng không phải rất nghịch thiên, bảy mươi phần trăm cường hóa mà thôi.”
"Gì cơ?" Đồng Địch ngạc nhiên hô:
"Bảy mươi phần trăm? Chúa ơi, lần trước không phải là chỉ mới ba mươi sao? Mới qua bao lâu? Vậy mà đã tăng tới bảy mươi phần trăm. Xem ra, lớp chúng ta thật sự là thiên tài lớp lớp a.”
Hàn Tinh Tinh bĩu môi, có chút mất hứng. Khen mình thì khen, việc gì phải lôi người khác vào?
Đồng Địch một khi mở ra máy hát, liền có chút không dừng lại nổi:
"Tui có dự cảm, lớp chúng ta, sau này sẽ trở thành truyền kỳ của trường trung học Dương Phàm, viết nên một trang sử mới trong thời đại quỷ dị. Tui hiện tại thật sự rất tò mò, nếu Nguyệt Nguyệt đi tham gia khảo sát thể chất, thành tích sẽ nghịch thiên cỡ nào?”
Hàn Tinh Tinh càng mất hứng, đúng là thứ mập mạp chết bầm, chẳng biết ăn nói gì cả.
Lần này Hàn Tinh Tinh tới, ít nhiều có chút ý khoe khoang với Lý Nguyệt. Thực ra thì cô cũng không phải muốn gây khó dễ với Lý Nguyệt, mà chỉ là một loại ganh đua xốc nổi của tuổi trẻ mà thôi.
Cho nên, nghe Đồng Địch tung hô Lý Nguyệt, Hàn Tinh Tinh cao hứng được mới là lạ.
Ngược lại Giang Dược vẫn mỉm cười không nói.
Điều này làm cho Hàn Tinh Tinh ít nhiều cảm thấy có chút bực bội.
Cô xoay người lại, hướng sang phía chỗ ngồi của Giang Dược, một tay nâng cằm, chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn chằm chằm Giang Dược.
"Tôi nghe nói lớp trưởng đại nhân của chúng ta đã cúp học suốt hai ngày qua, có phải vậy không?"
Giang Dược cười cười, xem như đáp lại.
Hắn thầm nghĩ, không biết chú Hàn có kể cho Hàn Tinh Tinh về chuyện của hắn hay không. Nói không chừng hành tung hai ngày qua của mình đã sớm bị chú Hàn nói cho vị cháu gái này biết.
"Haizz, tôi buồn lắm, nói thế nào tôi cũng đi ra từ cái lớp này. Thật vất vả mới trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, lớp trưởng chúng ta lại không muốn nói chuyện với tôi.”
Hàn Tinh Tinh tỏ vẻ rất ưu thương.
"Ha ha..." Giang Dược cười cười:
"Tinh Tinh, mình cũng không phải không muốn nói chuyện với cậu a. Ngược lại phải chúc mừng cậu lần kiểm tra thứ hai ưu tú như vậy. Chắc chắn là tiền đồ vô lượng.”
“Chỉ chúc mừng bằng miệng, quá không có thành ý, nếu không thì tan học mời tôi ăn cơm nhé."
Mao Đậu Đậu ngay thẳng ở một bên nhịn không được nói:
"Tinh Tinh, cậu nói gì kỳ vậy. Người ta chúc mừng cậu, nên là cậu mời cơm mới đúng a.”
“Thôi đi, không phải chỉ là một bữa ăn sao? Thân là lớp trưởng, chẳng lẽ không mời nổi?” Hàn Tinh Tinh đắc ý liếc Giang Dược một cái, tựa hồ có hàm ý ẩn bên trong:
"Đúng không?”
“Được rồi, tối nay tôi đãi, quán cơm Đại Binh.” Giang Dược rất hào phóng đáp ứng.
"Lại là quán cơm nhỏ kia sao?" Hàn Tinh Tinh bĩu môi:
"Đã là người có giá trị cao như vậy, lại còn keo kiệt đến thế.”
Hả?
Giang Dược xem như đã hiểu. Quả nhiên, Hàn Tinh Tinh nhất định đã nghe được gì từ chỗ chú Hàn.
Hắn chỉ cười cười, nhưng không tiếp lời.
Hàn Tinh Tinh cũng không có đào sâu, cười hì hì:
"Mà thôi, có cơm chùa để ăn dù sao vẫn còn tốt chán hơn để bụng đói. Chờ cậu ở cổng trường sau giờ học.”
“Là chờ chúng ta chứ." Mao Đậu Đậu bổ sung.
Hàn Tinh Tinh trợn mắt, vung cánh tay trắng như tuyết, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
"Hê! Nãy quên hỏi về thành tích của những người khác!” Đồng Địch vỗ đầu một cái.
“Những người khác khẳng định thua Tinh Tinh, bằng không cậu ấy sao có thể hưng phấn đến vậy?” Mao Đậu Đậu lúc này lại đặc biệt hiểu lòng người.
Tuy rằng bọn họ không hỏi Hàn Tinh Tinh, thế nhưng mấy loại tin tức này từ trước đến nay đều lan truyền rất nhanh.
Không bao lâu sau, thành tích của những người khác cũng truyền đến.
Mọi người đều tiến bộ.
Đỗ Nhất Phong lần trước không khác mấy Hàn Tinh Tinh, lần này cũng không tụt lại phía sau quá nhiều, cũng đạt tới sáu mươi phần trăm cường hóa.
Hai người còn lại, Vương Tân và Phương Tử Dương, lần lượt đạt bốn mươi lăm phần trăm và bốn mươi phần trăm, cũng coi như là trung bình trong lớp chuyên môn.
So với lần đầu tiên, biên độ tăng của mỗi người là rất lớn.
Điều này làm cho những học sinh bình thường chưa tham gia kiểm tra thể chất, ai nấy đều có áp lực tâm lý cực lớn. Bọn họ vốn tràn ngập chờ mong đối với việc kiểm tra, lại trở nên có chút lo được lo mất.
Người ta lần kiểm tra thể chất thứ hai vẫn ưu tú như vậy, còn có thể đuổi kịp sao? Còn hy vọng gì nữa không?
"Sếp à, chúng ta đi sau nhiều như vậy, thật sự còn có hy vọng sao?" Sự tự tin của Mao Đậu Đậu đến nhanh, đi cũng nhanh.
Nghe nói thành tích kiểm tra thể chất lần thứ hai của người trong lớp chuyên môn vẫn xuất sắc như vậy, cậu lại bị đả kích.
"Nếu như trong đầu cậu vẫn cứ xoắn xuýt chuyện này, vậy có thể thật sự không còn hy vọng gì nữa." Giang Dược không chút lưu tình trả lời.
"Một người, nếu ngay cả tự tin cơ bản cũng không có, tín niệm tùy tiện bị dao động, cậu cảm thấy hy vọng dựa vào đâu sẽ đến thăm loại người này?"
Mao Đậu Đậu bị trách móc, trong đầu vang lên một tiếng chuông cảnh tỉnh, lẩm bẩm nói:
"Đúng vậy, nếu như bản thân mình đều không kiên định, dựa vào đâu mà vượt qua những người đó?”
Đồng Địch cũng thở dài:
"Lớp trưởng nói một câu, thật sự là khiến tui giác ngộ. Lớp trưởng quả là lớp trưởng, vẫn luôn khôn ngoan như vậy, có tầm nhìn xa trông rộng như vậy. Mao Đậu Đậu, lúc này ông đã phục rồi chứ?”
“Tôi có bao giờ không phục sếp? Tôi đây trời không phục, đất không phục, chỉ phục mình sếp Giang!”
“Lý Nguyệt, tối nay cùng đi quán cơm Đại Binh với bọn mình chứ?” Giang Dược nghiêng đầu, đây chỉ là lời mời xã giao, chứ hắn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
"Ừm." Ai biết được, Lý Nguyệt lại đáp ứng!
Quả nhiên, đừng bao giờ đoán trước tâm tư thiếu nữ, bởi vì nó cũng giống như mò kim đáy biển.
Đừng nói Giang Dược có chút ngoài ý muốn, Đồng Địch và Mao Đậu Đậu cũng trợn tròn mắt.
"Nguyệt Nguyệt, mình không nghe lầm đấy chứ?" Mao Đậu Đậu cố ý khoa trương móc lỗ tai nói.
"Ông mau câm miệng, coi chừng lại dọa Nguyệt Nguyệt không đi nữa bây giờ." Đồng Địch đẩy Mao Đậu Đậu một cái.
Mấy người hi hi ha ha, không khí có vẻ thoải mái khoái trá vô cùng.
Sau khi tan học, Mao Đậu Đậu lại gọi Vương Hiệp Vĩ cùng ký túc xá, mấy người vừa nói vừa cười đi về phía ngoài cổng trường.
Lý Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng tham gia loại hoạt động tập thể này, hiển nhiên còn có chút bẽn lẽn.
Dọc theo đường đi, cô vẫn tỏ ra xa cách, cũng không phải cô cố ý xa lạ với mọi người, mà là cô đã quen với loại hình thức đơn độc một mình này. Chỉ có thế thì cô mới có một cảm giác an toàn nhất định.
Trong số những bạn học ở đây, người chân chính có thể cảm nhận được tâm tình của Lý Nguyệt cũng chỉ có Giang Dược. Hắn cũng không thúc giục Lý Nguyệt, mà là cố ý chậm nửa nhịp, duy trì một khoảng cách nhất định với cô ấy, lại không cách quá xa, cố gắng giữ cho cô ấy không cảm thấy thiếu an toàn.
Vừa ra khỏi cổng trường, chưa đi được mấy bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng huýt sáo bén nhọn và làm càn.
Tiếng cười đùa vang lên từ phía sau, mấy chiếc xe đạp nhanh chóng vượt qua bọn họ được khoảng hai mét thì phanh mạnh, thân xe vung lên, chơi một cú trôi xe nho nhỏ.
Năm chiếc xe đạp nằm ngang trước mặt họ, chặn đường đi của họ.
Mấy người này trên người đều đeo cặp sách, nhưng toàn thân ăn mặc lại có vẻ lưu manh, tràn ngập thói hư tật xấu trong xã hội.
"Chị dâu, đây là muốn đi đâu đấy?"
Chị dâu?
Bọn họ đang gọi ai vậy?
Mao Đậu Đậu khó hiểu nói:
"Này, các cậu có lộn không vậy? Tìm chị dâu thì về nhà tìm.”
“Cút, ai hỏi mày mà mày nhiều chuyện!”
Người phía trước cư nhiên không nói một lời, cầm lấy khóa xe chồm người lên đánh về phía mặt Mao Đậu Đậu.
Cũng may Mao Đậu Đậu bình thường thích vận động, thân thủ nhanh nhẹn, nghiêng đầu chật vật tránh thoát.
Mao Đậu Đậu cũng không phải đèn đã cạn dầu, bất thình lình bị công kích, làm sao nuốt trôi được cơn tức này, vừa nghiêng đầu tránh thoát xong, cậu đồng thời đạp ngang một cước vào xe đối phương.
Người nọ vốn là một chân chống xuống đất, hơn nữa còn rướn về phía trước một chút, thân thể cân bằng còn chưa khôi phục, bị Mao Đậu Đậu một cước đạp lên xe, cả người lẫn xe đồng thời ngã lăn quay ra đất.
"Mịa mày! Cho mày chết!”
Bốn người còn lại nhất thời không ngồi nhìn nữa, nhao nhao xuống xe, cầm lấy khóa xe vây quanh Mao Đậu Đậu, chuẩn bị chơi trò đánh hội đồng.
Lúc này Giang Dược cũng đã chạy tới.
Cánh tay hắn nhẹ nhàng nhấc lên đẩy mấy người kia một cái, bọn họ lại giống như đứng không vững, liên tiếp lùi lại.
"Đều bình tĩnh một chút."
Cao thủ vừa ra tay, nhìn cái là thấy ngay.
Giang Dược vừa đẩy nhẹ một phát đã gây kinh sợ cho đối phương.
"Mày lại là thằng nào? Chuyện này có liên quan gì đến mày?” Kẻ bị Mao Đậu Đậu đạp trúng vừa nãy giờ mới đứng lên, vẻ mặt hung hăng chỉ vào mũi Giang Dược mắng.
"Bạn học, tôi khuyên cậu nên giữ mồm miệng sạch sẽ một chút."
"Mịa mày, miệng tao có sạch sẽ hay không..."
Bốp!
Đối phương mới vừa chửi được một nửa, Giang Dược đã trực tiếp bạt tai chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận