Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 137: Lý Nguyệt mới là người sâu không lường được
"Mình biết ngay là đất nước sẽ không từ bỏ bất cứ ai. Mọi người đều giác tỉnh, tốt, tốt lắm! Nói không chừng, đến lúc đó, loại thuốc rèn thân này cũng sẽ được chính phủ công khai bán ra. Giá cả chắc chắn sẽ rất thân thiện với người dân. Nếu không, làm sao có thể bảo đảm mọi người đều giác tỉnh?”
Giang Dược sẽ không đả kích nhiệt tình của Mao Đậu Đậu.
Nếu thuốc rèn thân thực sự được phổ biến rộng rãi, giá cả chắc chắn sẽ giảm rất nhiều, quan trọng là phải mất bao lâu mới làm được điều đó?
Ngược lại Vương Hiệp Vĩ vẫn tương đối trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng:
"Nói như vậy, lần kiểm tra này, những học sinh bình dân như bọn mình phải đối mặt cạnh tranh rất lớn, áp lực cũng là lớn nhất a.”
“Đúng đấy." Đồng Địch cũng than thở:
"Xã hội chính là hiện thực như vậy, có quyền có thế, là có thể đi trước một bước, thậm chí n bước. Không có tiền không có thế, luôn phải đi sau mông người khác để hít bụi. Nếu không phải Tinh Tinh nói cho chúng ta biết những điều này, chúng ta còn vui vẻ nằm mộng cạnh tranh công bằng.”
“Vâng, người có tiền có lợi thế hơn chúng ta. Nhưng Mao Đậu Đậu tôi vẫn quyết không tin tà. Một ngày nào đó, tôi sẽ áp đảo những người có quyền này, đặt họ dưới chân, để họ phủ phục trên mặt đất, nhìn lên tôi, ghen tị với tôi, thờ phụng tôi!”
Hội chứng tuổi teen của Mao Đậu Đậu lại tái phát.
Hàn Tinh Tinh trợn trắng mắt:
"Rượu còn chưa uống, đã say thành như vậy?”
“Tinh Tinh, cậu đừng để ý tôi có say hay không, tiếp tục nói nội tình của cậu đi." Mao Đậu Đậu vui vẻ hớn hở, vẻ mặt tự huyễn.
"Có một tin tức không đặc biệt rõ ràng vào lúc này. Mình tin rằng lớp trưởng từng nghe qua về nó chứ?”
"Tin tức gì?"
"Nghe nói trong vòng một tháng, phải tiến hành ba lần kiểm tra thể chất. Sau ba lần kiểm tra thể chất, nhiều cơ quan chính phủ sẽ toàn diện tuyển chọn nhân tài trong xã hội, trong đó ưu tiên những người trẻ tuổi còn chưa rời ghế nhà trường. Cả quân đội ở quân khu Trung Nam của chúng ta cũng có hướng đi tương tự. Đây là một cơ hội rất lớn cho những Người giác tỉnh xuất sắc. Nghe nói, Người giác tỉnh ưu tú, sau khi trải qua huấn luyện chuyên môn cần thiết, có thể được đề bạt phá cách, hơn nữa biên độ sẽ rất lớn. Người càng giỏi, sẽ leo lên càng nhanh.”
“Chỉnh thể mà nói, sau này cơ hội nổi bật không phải là ít đi, mà sẽ còn nhiều hơn. Đương nhiên, cho dù không phải là Người giác tỉnh, kỳ thật cơ hội cũng không ít. Ví dụ như nghiên cứu khoa học, nếu có tài năng đặc thù, tương lai cũng sẽ rất béo bở. Trước mắt nước ta đã khởi động vài dự án nghiên cứu khoa học quy mô lớn, còn có vài phòng thí nghiệm cấp quốc gia đang trong quá trình quy hoạch, đều có liên quan đến biến dị.”
Nghiên cứu khoa học gì đó, cả Mao Đậu Đậu lẫn Đồng Địch căn bản đều không có ý nghĩ này.
Ngược lại Vương Hiệp Vĩ sáng mắt lên, lực học của cậu tự nhiên không tốt bằng Giang Dược, nhưng cũng thường xuyên có thể lọt vào top 5 trong lớp, hơn nữa đặc biệt am hiểu toán lý hóa, nên cậu khá có hứng thú về mảng nghiên cứu khoa học.
Cậu vẫn lo lắng nếu mình không giác tỉnh được, tương lai nên lập kế hoạch như thế nào.
Những lời này của Hàn Tinh Tinh đã cung cấp hướng đi mới cho cậu, giúp nâng cao lòng tin.
Quân đội và các bộ ngành ra sức mời chào kỳ nhân dị sĩ dân gian, Giang Dược đúng là đã biết. Có điều sau ba lần kiểm tra thể chất, học sinh trong trường được ưu tiên tuyển chọn, Giang Dược cũng mới nghe lần đầu.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi.
Thành phần học sinh tương đối đơn giản, suy nghĩ cũng đơn giản hơn, giống như một tờ giấy trắng, tính dẻo mạnh hơn, trong khi những người đi làm ngoài xã hội đã bị ô nhiễm từ nhiều phía, sẽ khó kiểm soát hơn.
"Còn nữa không?" Mao Đậu Đậu truy hỏi.
"Còn chưa đủ sao? Cậu coi tôi là máy biết tuốt hay gì?”
“Hắc hắc, ai chẳng biết Tinh Tinh cậu tin tức linh thông, khó có được dịp cậu có hứng thú, qua hôm nay, nói không chừng sẽ không chịu mở miệng nữa." Mao Đậu Đậu cười lấy lòng nói.
Ai mà chả thích nghe tâng bốc, Hàn Tinh Tinh tự nhiên cũng không ngoại lệ, cô rụt rè một chút, lại mở miệng:
"Tôi ngược lại nhớ tới một chuyện, chuyện này chỉ là tin đồn, các cậu tạm thời nghe trước."
"Mau nói mau nói."
"Việc này không phải xảy ra ở khu Trung Nam chúng ta, nghe nói là một chuyện phát sinh bên khu Tây Thùy, cũng là nơi biên giới tiếp giáp với các nước láng giềng. Có một nhóm quái vật đặc biệt mạnh mẽ và khủng bố vượt biên, muốn tiến vào lãnh thổ nước ta. Hỏa lực của bộ đội biên phòng căn bản không cách nào áp chế, ngay tại thời điểm tràn ngập nguy cơ, bỗng nhiên có tiếng sét đánh vang lên, một vị người trời lại bay ra từ trong tia chớp, trong tay dùng một bộ cung tiễn nhìn qua cũng không có gì đặc biệt bắn chết toàn bộ quái vật vượt biên, không trượt phát nào, sau đó... đột nhiên bay mất.”
“Bay mất?” Mao Đậu Đậu kinh hô.
"Đúng thế! Bay còn nhanh hơn chim, lướt đi như tia chớp!”
Đồng Địch vỗ bàn:
"Tôi biết ngay vẫn có cao nhân tuyệt thế đang ẩn giấu ở nơi thế ngoại đào viên! Tui đoán cao nhân này nhất định chính là người thủ hộ của nước Đại Chương chúng ta. Cao nhân như vậy, vào những lúc bình thường, có lẽ chúng ta đều không thể nhìn thấy, cũng không thể tưởng tượng được. Nhưng đến thời đại quỷ dị này, chính là lúc bọn họ tái xuất giang hồ, kiến công lập nghiệp. Tôi tin chắc về sau sẽ càng ngày càng nhiều người thủ hộ xuất hiện!”
“Đồng mập mạp, cậu đang kể truyện tiểu thuyết hay nói thật vậy?”
"Ông thì biết cái gì? Tui chỉ là đang suy đoán theo logic dựa trên tình tiết sẵn có!” Đồng Địch mặt mày hớn hở, chỉ cần liên quan đến loại đề tài này, cậu sẽ đặc biệt hưng phấn.
“Sếp tin nổi không?” Mao Đậu Đậu vẫn càng tin tưởng phán đoán của Giang Dược.
Giang Dược cười cười, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình phải nói tổ tiên mình chính là loại người thủ hộ ấy sao?
Có điều, liên quan đến bí mật của dòng tộc, Giang Dược không có khả năng tiết lộ.
"Đậu Đậu, cậu tin có ma quỷ chứ? Quái vật cũng vậy. Ngay cả con người còn có thể giác tỉnh, phải không? Nếu như những sự thật này cậu đều đã tận mắt chứng kiến, như vậy những gì Tinh Tinh nói cũng có thể là thật. Thời đại quỷ dị giáng lâm, không thể nhìn mọi thứ bằng cặp mắt cũ.”
“Nói vậy là sếp cũng tin?”
"Không có gì phải hoài nghi."
"Nguyệt Nguyệt, cậu thì sao?" Mao Đậu Đậu thậm chí hỏi cả cô nàng tàng hình Lý Nguyệt.
"Mình... mình cũng tin điều đó.”
Mao Đậu Đậu thở dài:
"Được rồi, vậy mình cũng tin. Lại nói tiếp, nghe cũng phong cách thật đấy. Nếu người thủ hộ đó là mình thì tốt biết bao?”
“Cố gắng thật tốt, nói không chừng mấy chục năm sau chính là cậu." Giang Dược nửa thật nửa đùa khích lệ cậu.
Lúc này, rượu Mao Đài đã được đưa đến trước cửa quán cơm Đại Binh.
"Không phải là rượu giả chứ?" Hàn Tinh Tinh đánh giá.
"Tất nhiên là không, chúng tôi là đại lý chính quy, không dám bán rượu giả. Hơn nữa là chú Đức gọi rượu, lá gan tôi có mập đến đâu cũng không dám làm hàng giả lừa gạt a. Nếu đúng là rượu giả, tôi sẵn sàng bồi thường gấp mười lần!” Ông chủ vỗ ngực nói:
"Các vị thanh toán bằng quẹt thẻ hay chuyển khoản? Hoặc quét mã?”
“Quét mã đi." Giang Dược lấy điện thoại di động ra.
Ting một tiếng, giao dịch hoàn tất.
Những người khác lúc này mới tin tưởng, bữa tối nay thật sự muốn nhậu Mao Đài!
Bọn họ cũng thật sự xác định, lớp trưởng quả thật đã phát tài, tiêu hai chục ngàn mà lông mày cũng không hề nhíu một chút.
Hàn Tinh Tinh hôm nay tựa hồ đặc biệt tích cực, tự mình động thủ, mở két bày từng chai Mao Đài lên bàn.
"Uống như thế nào?"
“Mỗi người một chai?”
Đồng Địch tỏ ra đau khổ:
"Tôi nói trước, vóc dáng tui như vậy, chẳng may uống say rồi thì ai khiêng tui trở về nổi?”
Ở lứa tuổi học sinh này, đại đa số đều không có kinh nghiệm uống rượu đến tận hứng. Cho nên rốt cuộc có bao nhiêu tửu lượng, cũng không rõ ràng lắm.
Đồng Địch hiển nhiên tự mình biết mình, cùng lắm được vài ly là say.
"Lớp trưởng, đừng ngây người chứ, cậu là chủ xị, phải làm sinh động không khí lên đi chứ." Hàn Tinh Tinh nhắc nhở.
"Các cậu cứ uống thoải mái đi, uống được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
"Vừa nghe đã biết là chưa từng uống rượu. Trên bàn rượu cũng không thể tùy tiện như vậy.” Hàn Tinh Tinh hôm nay rõ ràng có chút khác thường, tựa hồ đã hoàn toàn buông bỏ gánh nặng nữ thần, sống thật với bản tính của mình.
Giang Dược lại không ăn phép kích tướng này, cười ha ha nói:
"Cần gì phải theo quy củ này kia chứ? Chúng ta đều là bạn học thân thiết, không cần chơi mấy trò trong xã hội. Hơn nữa, chúng ta rốt cuộc còn là học sinh, uống say xỉn quá cũng không tốt.”
Hàn Tinh Tinh liếc hắn một cái.
"Theo như ý cậu thì bao giờ mới uống xong két rượu này?"
"Như vậy đi, hôm nay cậu mời bữa cơm này, là để mừng mình đạt thành tích ưu tú trong lần kiểm tra thể chất thứ hai. Nhưng người ưu tú ở đây cũng không chỉ có mỗi mình mình. Lý Nguyệt, chi bằng hai chúng ta cạn ly trước?”
“Mình không uống rượu." Lý Nguyệt không có nhiều lý do lý trấu như vậy, chỉ bốn chữ đơn giản.
"Đừng a, mọi việc đều phải có lần đầu tiên. Loại rượu này, cậu nhìn vào nó đôi khi sẽ cảm thấy chán ghét, uống vào miệng sẽ cảm thấy cay, nhưng khi nó thấm vào lòng, cậu mới có thể thực sự hiểu được hương vị của nó.”
“Tinh Tinh, nghe khẩu khí của cậu, chắc cũng là tay bợm rượu?” Mao Đậu Đậu kinh ngạc không gì sánh được.
"Cậu mới là tay bợm rượu, cả nhà cậu đều là tay bợm rượu! Bổn tiểu thư chưa từng ăn thịt heo, lẽ nào còn chưa từng thấy heo chạy hay sao?”
"Các cậu cũng đừng chen vào, đây là ly rượu chúc mừng mình và Lý Nguyệt giác tỉnh."
Hàn Tinh Tinh nói xong, đã mở ra một bình Mao Đài, rót hai ly.
"Lý Nguyệt, mình cạn trước." Hàn Tinh Tinh như lấy lại phong phạm ngày xưa, ly rượu Mao Đài 53 độ, vậy mà một hơi uống cạn.
Lý Nguyệt khẽ thở dài một hơi.
Đều là con gái, cô đương nhiên nhìn ra được Hàn Tinh Tinh muốn so bì với mình.
Nếu như mình không uống chén rượu này, Hàn Tinh Tinh khẳng định sẽ còn dây dưa không tha.
Vậy thì, uống đi...
Lý Nguyệt kỳ thật cũng không phải chưa từng uống rượu. Ở nông thôn, thỉnh thoảng khi cha cô cao hứng, cũng sẽ để Lý Nguyệt uống cùng một chút cho vui, cho dù là rượu đế ủ ở nông thôn nhà mình, đẳng cấp chênh lệch Mao Đài rất xa, nhưng mỗi lần cha cô đều có thể uống rất vui vẻ.
Chỉ khi đó, trên mặt cha cô mới có thể tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Cầm chén rượu trong tay, Lý Nguyệt phảng phất nhớ tới cha mình ở quê nhà xa xôi.
Cô nâng ly lên, uống cạn.
Bầu không khí tại hiện trường hơi kỳ lạ.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, Lý Nguyệt giống như cọng giá đỗ này, bình thường im lặng tàng hình vạn năm, thế nhưng một hơi uống cạn cả ly Mao Đài 53 độ!
Đây là rượu trắng, không phải bia!
Đồng Địch nhất thời có loại cảm giác run rẩy, đều là một đám đại thần ẩn giấu a, mình cùng đám người này ngồi ăn cơm uống rượu cùng một bàn, giống như cừu non rơi vào ổ sói vậy!
Hàn Tinh Tinh thấy Lý Nguyệt uống thống khoái như vậy, ý chí chiến đấu tựa hồ cũng bị kích phát.
"Lý Nguyệt, tục ngữ nói, uống rượu không đủ ba ly chẳng khác nào uống không công. Còn hai ly nữa, cậu nghĩ sao?”
“Uống đi."
Lý Nguyệt uống xong một ly rượu, cũng bắt đầu buông lỏng bản thân.
Ngay cả Giang Dược nghe vậy cũng ngây người. Lúc trước hắn còn ngỡ Lý Nguyệt cố gắng chống đỡ uống một ly, vì muốn Hàn Tinh Tinh đừng dây dưa nữa.
Không nghĩ tới, Lý Nguyệt lại không cự tuyệt uống tiếp?
Đây chẳng lẽ chính là người hung ác thì không nói nhiều trong truyền thuyết?
Trong lúc nhất thời, bốn nam sinh ngược lại trở thành không khí, hai nữ sinh trở thành nhân vật chính.
Một bên là Hàn Tinh Tinh bình thường nũng nịu, tiểu thư khuê các.
Một bên Lý Nguyệt bình thường im lặng không nói gì, vĩnh viễn làm một người tàng hình.
Ai ngờ được, hai nữ sinh tính cách hoàn toàn bất đồng này lại so đấu trên bàn rượu.
Một bình Mao Đài, vừa vặn rót đầy được ba ly.
Một người tích cực nói nhiều, một người im lặng ít nói, thế nhưng cũng không ai lằng nhằng, hết ly này đến ly khác, nhanh chóng cạn sạch ba ly rượu.
Ván này, lại uống khó phân cao thấp.
Trên mặt Hàn Tinh Tinh cố nhiên nhìn không ra vẻ say rượu gì, còn Lý Nguyệt vẫn trước sau như một, ngồi trở về góc, tiếp tục đóng vai tàng hình của cô.
Lúc này, đồ ăn cũng lục tục được dọn lên.
Hàn Tinh Tinh ngồi trên ghế, đôi mắt to lấp lánh đảo quanh, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, hẳn là còn chưa thỏa mãn lắm, muốn tìm cách để uống tiếp với Lý Nguyệt.
Lúc này nếu Giang Dược nhìn không ra Hàn Tinh Tinh đang so kè với Lý Nguyệt, vậy hắn chính là kẻ ngốc.
Chỉ là Giang Dược không ngờ Lý Nguyệt trước nay luôn nhu thuận ôn hòa, lần này lại không nhượng bộ nửa bước, đây mới là điều hắn giật mình nhất.
Hàn Tinh Tinh là đại tiểu thư gia tộc quyền quý, tuy rằng không mấy khi thể hiện cảm giác ưu việt gì, nhưng trong lòng ít nhiều có chút tự mãn, việc gì cũng muốn người khác nhường mình một chút.
Lấy xuất thân gia đình của Hàn Tinh Tinh, có chút tính tình nhỏ này cũng là hợp tình hợp lý.
Ngược lại, biểu hiện của Lý Nguyệt khiến Giang Dược thực sự ngoài ý muốn.
Mao Đậu Đậu thở dài nói:
"Lúc này tôi phục thật rồi. Bậc cân quắc không thua đấng mày râu a! Một bình rượu này, tôi miễn cưỡng có thể đối phó. Nhưng nếu uống liên tục như các cậu, tôi cũng không chắc mình có thể chịu nổi hay không. U là trời, kiểu này sao đàn ông con trai chúng tôi sống nổi đây?”
Cũng không trách Mao Đậu Đậu nói như vậy.
Vừa rồi tư thái uống rượu của Hàn Tinh Tinh và Lý Nguyệt quả thật có thể đè xuống khí thế của đại đa số đàn ông.
Ngược lại là Đồng Địch, phảng phất phát hiện đại lục mới:
"Tôi lại cảm thấy, khẳng định không phải hai người trời sinh có thể uống, cái này nhất định có liên quan đến thể chất của Người giác tỉnh. Chẳng lẽ, tác dụng của rượu đối với Người giác tỉnh là rất nhỏ?”
“Các cậu nói gì lắm thế, hai cô gái bọn tôi đều đã uống cả bình rồi, các cậu còn ở đó nhăn nhăn nhó nhó cái gì, có còn là đàn ông con trai hay không a?”
Loại lời này của đàn bà con gái tuyệt đối là sát khí khuyên uống rượu có lực sát thương nhất đối với cánh mày râu.
Giang Dược vốn cũng không uống được nhiều rượu, có điều khi rượu này rơi vào trong bụng, Giang Dược phát hiện, tác dụng của rượu thật đúng là hầu như không có.
Giống như Đồng Địch suy đoán.
Thân thể trải qua cường hóa, uống rượu hình như thật sự không còn cảm giác gì.
Đương nhiên, mức độ cường hóa thân thể của Giang Dược hiển nhiên đã vượt xa Hàn Tinh Tinh. Trừ hai trăm ba mươi phần trăm do Trí linh cường hóa, còn có cả từ đường nhà họ Giang tham gia cải thiện thể chất của hắn, đó là số liệu không cách nào đo lường.
Cho nên, hẳn là Hàn Tinh Tinh vẫn còn cảm giác với rượu?
Thoạt nhìn, Lý Nguyệt rõ ràng càng bình tĩnh hơn Hàn Tinh Tinh.
Giang Dược liếc Lý Nguyệt trong góc một cái, trong lòng không khỏi suy đoán, có lẽ đây mới là nhân vật sâu không lường được.
Một bữa nhậu lớn này uống đến cuối cùng, một két Mao Đài thật đúng là thấy đáy.
Cho dù là Đồng mập mạp, cũng nốc ít nhất nửa cân, sớm đã ngáy khò khò.
Có điều là cậu cam tâm tình nguyện say, theo lời cậu thì, không biết lần sau được uống rượu xịn như Mao Đài là lúc nào, giờ uống được thì cứ uống thả cửa.
Nhìn Mao Đậu Đậu khiêng Đồng mập mạp giống như khiêng một bao tải to trở lại trường học, trong lòng Giang Dược cũng thở dài.
Hắn cũng không biết rốt cuộc có nên uống bữa nhậu này hay không.
Ngày mai sẽ kiểm tra, bữa nhậu này nếu gây ra sai lầm gì, vậy tội của hắn lớn lắm.
"Ai dà, nếu thật sự ngày mai bọn họ vẫn chưa thông qua được kiểm tra, về sau nếu có cơ hội, cho bọn họ một ít trợ giúp đi."
Với nội tình và thực lực hiện tại của Giang Dược, muốn kéo theo mấy người bạn, đó là dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua hắn vẫn không làm như vậy, không phải là hắn keo kiệt, mà là không muốn ngay từ đầu đã chặt đứt động lực phấn đấu tiến lên của họ.
Nếu thật sự dựa vào hắn bao trọn gói, cầm thứ có sẵn, trời mới biết bọn họ còn có thể cố gắng hay không?
Người nào cũng có tính trơ của bản thân.
Lý Nguyệt phất phất tay với Giang Dược, cũng trở về ký túc xá nữ.
Giang Dược vẫn dõi theo thân ảnh bọn họ biến mất, lúc này mới quay đầu chuẩn bị rời đi.
Hàn Tinh Tinh ở một bên lại sâu kín thở dài một hơi:
"Em thật hâm mộ bạn ấy.”
"Ai? Đậu Đậu sao?”
“Giang Dược, anh xấu tính! Anh biết em đang nói về ai mà!”
“Lý Nguyệt sao?”
"Ừm! Có phải anh nghĩ em rất già mồm không?” Trong đôi mắt to động lòng người của Hàn Tinh Tinh, mơ hồ có chút ẩm ướt.
Giang Dược kinh ngạc, đây là hơi rượu phát tác?
Sao tự nhiên lại khóc? Nghe nói phụ nữ uống càng say, càng dễ đa sầu đa cảm hơn. Tuy Hàn Tinh Tinh vẫn là thiếu nữ, nhưng cũng là phái nữ a.
"Sao anh lại không nói lời nào?" Đôi mắt trong suốt của Hàn Tinh Tinh nhìn thẳng vào mắt Giang Dược, tựa hồ không cho phép hắn trốn tránh đề tài.
"Anh cảm thấy, cuộc sống mỗi người là độc nhất, không tồn tại bất cứ điều gì phải ghen tị hay không. Đúng là em có hơi chút già mồm thật.”
“Anh thật sự cảm thấy như vậy sao?” Giọng Hàn Tinh Tinh lại có chút nức nở.
"Em chưa từng trải qua nỗi khổ của Lý Nguyệt, sao có thể hâm mộ cô ấy cái gì? Em có biết cảm giác không thể ăn thịt trong một tuần hay không? Em có biết mùi vị của việc ăn rau củ phơi khô trong một tháng liên tiếp là gì không? Em đã bao giờ thử mặc quần áo vá? Em có bao giờ cảm thấy đồng phục học sinh của chúng ta là bộ quần áo tốt nhất trong tủ quần áo của em?”
Đây có thể coi như lời khảo vấn linh hồn.
Dù sao Hàn Tinh Tinh cũng không mấy thân quen với Lý Nguyệt, cũng chưa bao giờ chú ý qua cuộc sống của Lý Nguyệt.
Một loạt vấn đề sắc bén của Giang Dược khiến đầu óc cô trống rỗng.
Nãy giờ là đang nói về Lý Nguyệt sao?
Nước Đại Chương còn có người không ăn được thịt? Phải mặc quần áo vá? Làm thế nào mà đồng phục học sinh có thể là bộ quần áo tốt nhất được?
Nước ta không phải đã sớm toàn dân khá giả sao?
Giang Dược thở dài:
"Cho nên, em nói hâm mộ cô ấy, có thể là một lời tổn thương đối với cô ấy. Giờ bảo em hoán đổi cuộc sống của em với cô ấy, em có chịu không?”
Có chịu không?
Hàn Tinh Tinh không cách nào tưởng tượng được cuộc sống mà Giang Dược vừa miêu tả, cho nên cô đương nhiên không thể chấp nhận được.
Vấn đề này, cô hoàn toàn không thể trả lời hùng hồn nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận