Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 138: Thị trưởng Hàn hỏi thăm

Giang Dược tựa hồ cảm thấy mình nói hơi nặng lời.
"Tinh Tinh, em thử xem toàn bộ trường trung học Dương Phàm, ít nhất có chín mươi chín phần trăm nữ sinh trong trường ghen tị với cuộc sống của em. Gia thế tốt, tướng mạo tốt, khí chất siêu quần, học tập tốt, hiện giờ lại là Người giác tỉnh, thành tích kiểm tra thể chất xếp hạng thứ nhất. Em nói một chút, nhân sinh của em quả thực là như bật hack, còn cần hâm mộ cuộc sống của người khác sao?”
Cảm xúc của thiếu nữ đến nhanh, đi cũng nhanh.
Nghe Giang Dược nói như vậy, Hàn Tinh Tinh chuyển khóc thành cười, cười khanh khách.
"Dù em có bật hack thế nào đi nữa, cũng không có cách nào so sánh với anh. Em đã biết hết mọi thứ rồi.”
“Rốt cuộc em đã biết cái gì?” Giang Dược cười khổ, lần sau phải nhắc khéo chú Hàn một chút, đừng hở ra là kể hết mọi chuyện cho cháu gái mình như vậy.
"Em biết Cục Hành động Siêu nhiên muốn đào anh, còn biết sếp lớn trong quân đội cũng coi trọng anh. Còn biết anh tham dự vài lần sự kiện quỷ dị, rồi nhận được tiền thưởng, còn có một căn biệt thự hiển hách nhất trong ngõ Đạo Tử, là loại biệt thự mà ngay cả ba em cũng không có tư cách ở..."
Hả? Biệt thự?
Trong đầu Giang Dược chợt hiện lên linh quang.
Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được tại sao đội trưởng bảo vệ biết hắn họ Giang.
Hóa ra, hắn đã bị theo dõi từ sớm, có lẽ là ngay từ ngày đầu tiên hắn đặt chân vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Xem ra khu biệt thự ngõ đạo tử còn có rất nhiều bí ẩn chưa được biết a. Lần sau phải hỏi Miêu Thất, xem có thể nghe ngóng được gì không.
"Tinh Tinh, coi bộ em cũng biết nhiều việc đấy chứ. Chỉ với vị trí của chú em, hẳn là không nghe được nhiều như vậy a? Ai cũng nói ba em làm quan lớn ở Tinh Thành, không lẽ là làm thị trưởng?”
Hắn từ trước đến nay không có nhiều hứng thú quan tâm đến các lãnh đạo cấp cao ở Tinh Thành. Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện vấn đề là ở chỗ đấy.
Hàn Tinh Tinh nhíu mũi ngọc xinh xắn, lẩm bẩm nói:
"Đồ ngốc nhà anh, chẳng lẽ đến giờ anh mới biết ba em là ai hả?”
“Ha ha, ai mà ngờ người đứng đầu Tinh Thành lại đưa con gái của mình vào trường trung học Dương Phàm chứ? Bình thường không phải đều cho học những trường quý tộc kia sao? Không phải quyền quý đều có vòng tròn riêng à?”
“Hừm! Cha em không bao giờ cho phép bọn em tự cho mình là người có quyền thế. Em đúng là một kẻ đáng thương không ai quan tâm tới. Học cùng lớp với nhau hơn sáu năm, anh chưa từng nghĩ xem ba em là ai, thực sự không có lương tâm mà.”
“Đang yên đang lành, anh suy nghĩ chuyện ba em là ai làm gì?” Giang Dược cười trừ.
"Vậy sao anh có thời gian suy nghĩ người ta một tháng không ăn được thịt? Có thời gian để suy nghĩ về đồng phục học sinh của người ta là quần áo tốt nhất trong tủ quần áo?”
Hàn Tinh Tinh giậm chân nhỏ, hừ hừ nói.
Hả?
Cô nàng này đang ghen sao?
Giang Dược dở khóc dở cười, quả nhiên lòng của thiếu nữ vui giận thất thường. Một giây trước đang khóc, một giây sau lại cười, qua một giây lại bắt đầu ghen tuông.
"Tinh Tinh, dù gì cũng ngồi cùng bàn hơn sáu năm, trừ phi anh bị mù, bằng không sao có thể không thấy."
"Đây chính là điều em hâm mộ Lý Nguyệt." Mũi chân Hàn Tinh Tinh nhẹ nhàng đá viên đá nhỏ ven đường, thấp giọng nói.
Bạn cùng bàn sáu năm, loại thân mật này, Hàn Tinh Tinh không hâm mộ mới là lạ.
Vốn dĩ cô vẫn không có ấn tượng gì đặc biệt với Lý Nguyệt, cảm thấy Lý Nguyệt chính là một người tàng hình trong lớp, có cũng được, không có cũng không sao.
Nếu không phải lần đầu tiên kiểm tra thể chất, Lý Nguyệt trở thành con ngựa ô tuyệt trần, Hàn Tinh Tinh căn bản sẽ không chú ý tới Lý Nguyệt. Dù sao vai diễn người tàng hình suốt sáu năm qua của Lý Nguyệt đóng rất thành công, cảm giác tồn tại rất thấp.
Nhưng kể từ lần kiểm tra thể chất đầu tiên, Hàn Tinh Tinh cẩn thận quan sát một phen, mới mò ra được một ít mùi vị. Cô mới phát hiện, quan hệ giữa Lý Nguyệt và Giang Dược sâu hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Hồi tưởng lại, lần trước Đỗ Nhất Phong tạo nhóm chat buôn dưa lê, nữ sinh duy nhất Giang Dược mời chính là Lý Nguyệt!
Lý Nguyệt này, lại che giấu sâu như vậy!
Thậm chí, cô còn bi ai phát hiện, trong lòng Giang Dược, có lẽ Hàn Tinh Tinh cô còn kém xa Lý Nguyệt.
Tất cả những Người giác tỉnh đã đi đến lớp chuyên môn.
Lý Nguyệt hết lần này tới lần khác không đi. Lý do của cô ấy cũng rất buồn cười, muốn ở lại lớp học cũ để học tập.
Mọi người đều biết lý do này rất vớ vẩn. Bây giờ lớp chuyên môn của Người giác tỉnh vượt xa lớp ban đầu trên mọi phương diện, vậy mà Lý Nguyệt lại không chịu đi lớp chuyên môn, dùng trực giác của thiếu nữ, Hàn Tinh Tinh phán đoán, nguyên nhân duy nhất chính là Giang Dược.
Nếu Giang Dược đến lớp chuyên môn, Lý Nguyệt tuyệt đối không nói hai lời, nhất định sẽ đi theo tới lớp chuyên môn!
Chỉ riêng phần dũng khí và quyết đoán này, ngay cả Hàn Tinh Tinh cũng không thể không bội phục Lý Nguyệt.
Cự tuyệt đi lớp chuyên môn, cũng chỉ có Lý Nguyệt mới có thể tùy hứng như thế.
Hàn Tinh Tinh cũng muốn ở lại lớp cũ. Ý nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, nhưng khi cô về nhà nói, lập tức bị cha mẹ nghiêm khắc quát mắng.
Từ nhỏ chịu quản giáo nghiêm khắc, cô biết chuyện gì có thể kháng cự, chuyện gì tuyệt đối không có đường thương lượng.
Hiển nhiên việc đi lớp chuyên môn là không có bất kỳ chỗ thương lượng nào.
Nhưng Lý Nguyệt người ta thì khác, cho dù mẹ cô mỗi ngày đến trường ầm ĩ, cô ấy không đi chính là không đi, ai tới gây áp lực cũng vô dụng.
Chỉ riêng phần kiên định này, Hàn Tinh Tinh cũng không thể không bội phục.
Chính vì vậy, Hàn Tinh Tinh mới cảm giác được một ít áp lực cạnh tranh từ người Lý Nguyệt.
Vâng.
Hàn Tinh Tinh sinh ra đã mang ánh hào quang, ngậm chìa khóa vàng, lại cảm nhận được áp lực một cách khó hiểu từ trên người một cô gái nông thôn.
Luận tướng mạo, Lý Nguyệt không son phấn, mái tóc dài trên trán che một nửa gương mặt, Hàn Tinh Tinh tự nhận nhan sắc còn hơn Lý Nguyệt.
Luận vóc người thì khỏi cần phải nói, vóc dáng Hàn Tinh Tinh tuyệt đối là nhất lưu, so với dáng người như cọng giá đỗ của Lý Nguyệt, hoàn toàn có thể quét ngang.
Luận gia thế, Lý Nguyệt càng không thể so sánh.
Nói về học tập, hai người ít ra cũng không kém cạnh nhau.
Nếu như không phải lần đầu tiên kiểm tra thể chất, Lý Nguyệt trở thành ngựa ô, Lý Nguyệt thậm chí căn bản không có tư cách tiến vào tầm mắt của Hàn Tinh Tinh.
Chính qua lần kiểm tra thể chất kia, Hàn Tinh Tinh đã cảm nhận được khí chất giống như Lọ Lem ở trên người Lý Nguyệt. Cô luôn cảm thấy, Lý Nguyệt vốn thường thường không có gì lạ này rất có thể sẽ trở thành chướng ngại giữa cô và Giang Dược.
Nói chướng ngại là vẫn còn nhẹ.
Có lẽ Lý Nguyệt chính là đối thủ cạnh tranh số mệnh của Hàn Tinh Tinh.
Không chỉ riêng là cạnh tranh ở mức độ giác tỉnh, mà còn bao gồm mối quan hệ thân mật với Giang Dược.
Hàn Tinh Tinh tự nhận mình là một cô gái rất dũng cảm, dám yêu dám hận. Đối với người mình vừa ý, cũng không có bị động hàm súc, mà còn chủ động xuất kích nhiều lần.
Nhưng cô luôn cảm thấy, giữa mình và Giang Dược giống như vĩnh viễn đều như gần như xa, cách một tầng gì đó, chung quy thiếu một chút hỏa hầu.
Mà giữa Giang Dược và Lý Nguyệt, rõ ràng nhìn cái gì cũng không có, lại giống như có một loại thân mật và ăn ý khó hiểu.
Đây chính là chỗ khiến Hàn Tinh Tinh ghen tỵ.
Nhất là hôm nay sau khi nhìn thấy bọn Giang Dược đánh nhau vì Lý Nguyệt, loại ghen tuông này càng không thể ức chế.
Cho nên mới có màn đấu rượu với Lý Nguyệt, nói trắng ra chính là một loại so bì.
Mà Lý Nguyệt tựa hồ cũng mơ hồ tiếp nhận được tín hiệu này, lại không có nhượng bộ!
Kết quả của trận đấu này, Hàn Tinh Tinh lại không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Đối với một ít tâm tư nhỏ của Hàn Tinh Tinh, Giang Dược kỳ thật biết rõ trong lòng. Đương nhiên, trong thời điểm mấu chốt này, Giang Dược cũng không có tâm tư suy nghĩ về những thứ ấy.
"Tinh Tinh, sắc trời không còn sớm, em trở về đi."
"Em hơi say chút, anh đạp xe của em đưa em về nhà có được không?"
Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất Hàn Tinh Tinh chịu ăn bữa cơm này, uống một chầu rượu này.
Cái gọi là chúc mừng thành tích gì đó chỉ là một cái cớ đường hoàng mà thôi.
Giang Dược không nói gì.
Một phút trước còn tỉnh táo, mà giờ đã thành hơi say.
Diễn xuất này hơi lố thì phải?
Có điều hiện giờ thế cục loạn như vậy, hắn làm chủ xị mời khách, ngược lại có nghĩa vụ đưa người ta về đến tận nhà.
Chiếc xe đạp lăn bánh trên đường, âm thanh rất nhẹ, giống như ánh trăng quyến rũ tối nay.
"Giang Dược, còn nhớ lần trước anh đưa em về nhà không?"
"Ừm."
"Lần đó bảo anh ngắm trăng với em, anh nói không có trăng. Tối nay em thấy mặt trăng đẹp thế này, đột nhiên lại không muốn về nhà sớm như vậy. Hay là anh đưa em đến công viên ven sông chơi một lát nhé?”
“Công viên ven sông thì có gì để chơi chứ?”
“Rất nhiều thứ a." Hàn Tinh Tinh khôi phục lại vẻ hoạt bát, ngồi trên ghế sau xe đạp, váy dài kẹp giữa hai chân, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn, đung đưa lên xuống, nhìn ra được tâm tình rất tốt.
"Chúng ta có thể đào cát, bắt cua, còn có thể cho cá ăn, đều rất thú vị."
Hàn Tinh Tinh đang nói, điện thoại di động trong túi bỗng vang lên.
Đồ điện thoại phá đám!
Hàn Tinh Tinh không muốn để ý, nhưng tiếng chuông của nó chấp nhất mà kiên định, tựa hồ nếu Hàn Tinh Tinh không nhận, đối phương sẽ gọi tiếp, gọi cho đến khi cô nhận mới thôi.
Cô không tình nguyện lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy số gọi tới, Hàn Tinh Tinh nhất thời trắng mặt.
Đó là điện thoại của cha cô.
Hít một hơi thật sâu, cô mới nhận được điện thoại:
"Ba à, bận rộn như vậy còn có thời gian gọi điện thoại cho con hả?”
Giang Dược đạp xe đạp ở phía trước, nghe được xưng hô này của Hàn Tinh Tinh, biết người gọi tới là ai. Hắn cũng không thèm để ý, mà là tiếp tục đạp xe, không nhanh không chậm.
“Tinh Tinh, trễ như vậy còn chưa về nhà sao?”
"Ba, đừng nói ba đã về nhà đi à? Con không tin đâu.”
“Tinh Tinh, ba nghe chú Đức của con nói, hôm nay con gọi một két Mao Đài? Con đang làm cái trò gì vậy? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Đầu dây bên kia, thị trưởng Hàn nghiêm túc hỏi.
"Chú Đức này kỳ thật đó, con có bắt chú ấy trả tiền đâu, vả lại con đã nói hôm nay có đại gia bao ăn còn gì." Hàn Tinh Tinh cười hì hì nói:
"Ba, người ta đã trưởng thành, ba đừng quản thúc con nghiêm ngặt vậy có được không? Hơn nữa, chút rượu kia thật sự không tính là gì đối với Người giác tỉnh, không khác với việc uống một chai bia là mấy.”
“Con nói năng nghiêm túc chút nào! Ba có hỏi con chuyện uống rượu sao? Ba sợ con giao du nhầm với kẻ xấu. Đại gia nào đó? Con mới bao nhiêu tuổi, sao đã quen với đại gia nào? Con có biết người ta tiếp cận con là có dụng tâm nào khác hay không?” Đầu dây bên kia, Thị trưởng Hàn răn dạy.
"Ba! Ba nghĩ đi đâu vậy? Con gái ba từ khi nào lại hời hợt như thế, đi kết giao kẻ xấu? Chúng con chỉ là nhóm bạn cùng lớp gặp gỡ, chúc mừng thành tích trong lần kiểm tra thể chất thứ hai của con mà thôi. Ba làm quan lớn, suốt ngày trong đầu chỉ có chính trị, một chút tình người cũng không có.”
"Thật sự là bạn học? Ngay cả khi là bạn cùng lớp, con cũng phải đánh bóng đôi mắt thật kỹ. Bây giờ một số thói xấu trong xã hội cũng lan vào khuôn viên trường. Ba nghe nói, nhà họ Đặng Tinh Thành gần đây vẫn muốn đầu cơ vào trường học, muốn đào người từ trường của các con. Ba nói cho con biết để con tránh xa loại gia tộc ấy ra.”
“Còn lâu con mới thèm đi với bọn họ. Đồng chí Hàn, có chuyện gì với đồng chí vậy? Tin tưởng vào con gái mình một chút nào!”
“Ha ha, đứa nhóc như con, ba ăn muối..."
"Được rồi, ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, con biết rồi. Nhưng con cũng không còn nhỏ nữa, biết phân biệt đúng sai. Ba à, ba bớt coi con là con nít đi có được không?”
“Con bé ngốc, coi con kìa. Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ là bạn học cùng lớp tụ tập, tại sao lại phô trương như vậy? Mới bây lớn, không uống sinh tố nước ép trà sữa gì đó, lại đi uống Mao Đài? Còn là nguyên cả két? Điều kiện gia đình của bạn con tốt vậy?”
“Đều là tiền người ta tự kiếm được, không liên quan gì đến gia đình. Mà không phải chú tư đã nói với ba chuyện của cậu ấy hay sao, khi nào con giới thiệu cậu ấy với ba nhé?”
“Ý con là Giang Dược?” Thị trưởng Hàn nhất thời hứng thú.
"Ngoài cậu ấy thì còn có ai nữa? Không phải cậu ấy vừa mới nhận được mười triệu tiền thưởng từ Cục Hành động sao? Loại nhà giàu mới nổi này, không làm thịt cậu ấy thì làm thịt ai?”
“Ha ha ha, không hiểu nổi bọn trẻ các con. Cái gì mà nhà giàu mới nổi, nói khó nghe như vậy. Có điều cậu Giang này ngược lại đúng thật không tệ. Ánh mắt Tinh Tinh nhà ta tốt thật đấy!”
“Ba đang nói cái gì ấy?” Hàn Tinh Tinh cư nhiên có chút thẹn thùng.
"Đừng hòng gạt ba. Cả ba và mẹ con đều từng trải qua độ tuổi này. Chuyện bọn trẻ các con, trong mắt người lớn không có bí mật. Chàng trai xuất sắc như vậy, con có một chút hảo cảm là rất bình thường! Yên tâm đi, ba mẹ con đều rất khai sáng, sẽ không thiết lập chướng ngại cho con!”
“Ba, tối nay ba cũng uống say rồi hả?”
Hàn Tinh Tinh ngồi sau thấy cha mình càng nói càng kỳ cục, trên mặt nóng lên, vội vàng cúp điện thoại.
Tút tút tút!
Thị trưởng Hàn trợn mắt há hốc mồm ở đầu dây bên kia. Sao đang nói giữa chừng lại trực tiếp cúp điện thoại? Con bé này, sao càng ngày càng không có lễ nghĩa?
Chẳng lẽ là bị nói trúng tâm tư nên thẹn thùng? Không giống với phong cách của con gái mình a?
Thị trưởng Hàn nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Hàn Tinh Tinh bên này nhẹ nhàng vặn bên hông Giang Dược một cái:
"Có phải anh đang cười trộm hay không? Nhìn bản cô nương mất mặt lắm có phải không?”
Giang Dược ra vẻ đau đớn, thân xe nhất thời lắc lư.
"Oan quá, anh có nói gì đâu." Giang Dược buồn bực nói.
"Anh khẳng định là lén cười thầm trong bụng." Quả nhiên các cô gái đều không nói lý lẽ, không cần bất luận logic gì.
Đối mặt với sự vô lý, cách tốt nhất là giả ngu.
Chiếc xe cuối cùng đã trở lại bình thường theo tâm trạng của Hàn Tinh Tinh.
"Giang Dược, bây giờ anh biết mình lợi hại đến mức nào rồi chứ? Cả thị trưởng Tinh Thành lẫn thượng tướng Đồng của quân khu Trung Nam đều coi trọng anh. Cục Hành động Siêu nhiên hận không thể nâng tám kiệu đến mời anh gia nhập. Không ngờ anh lại lặng lẽ làm ra nhiều chuyện lớn đến thế? Uổng công em mấy ngày trước còn đắc chí vì thành tích kiểm tra thể chất, đáng ghét!”
Hai ngày gần đây, Hàn Tinh Tinh mới nghe được cái tên Giang Dược từ trong cuộc đối thoại giữa ba và chú tư, cô mới quấn lấy chú tư hỏi thăm, mới biết Giang Dược mấy ngày nay đã làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa đến vậy.
Muốn nói Hàn Tinh Tinh không đắc ý đó là giả.
Dù sao, cô lén dõi theo Giang Dược đã nhiều năm rồi.
Ban đầu cô chú ý Giang Dược, tự nhiên là vì vẻ đẹp trai của hắn, đồng thời hắn còn mang theo hào quang học sinh giỏi siêu cấp. Tâm tư thiếu nữ, luôn rất khó cự tuyệt loại nam sinh này.
Nhưng cô ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, cả đẹp trai lẫn học giỏi chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong con người Giang Dược mà thôi!
Giang Dược chân chính ưu tú hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần so với tưởng tượng của cô.
Có thể tưởng tượng được là chuyện này đã gây ra sự chấn động lớn đến cỡ nào trong lòng Hàn Tinh Tinh.
Cô vừa hưng phấn vừa tự hào một cách khó hiểu vì mắt nhìn người của mình không thôi.
Cho nên, phần tình cảm của cô đối với Giang Dược mấy ngày nay, chậm rãi từ mông lung đi tới rõ ràng.
Cô tuyệt đối khẳng định, chỉ có chàng trai như vậy, mới đáng để cô hướng tới, theo đuổi, nắm lấy, không tiếc hết thảy tranh thủ.
Tất cả sự vượt trội của cô, tất cả hào quang của cô, căn bản không đáng nhắc đến trước mặt Giang Dược.
Dù cho cô có là con gái thị trưởng Tinh Thành, vậy thì đã sao?
Bản thân Giang Dược đã đạm bạc danh lợi, quân đội lẫn các ban ngành mời chào đủ kiểu, người ta cũng không có hứng thú, chỉ sợ nếu như không có mối quan hệ bạn học này, có lẽ cô cũng chẳng thể gây nổi sự chú ý của Giang Dược.
Hàn Tinh Tinh rất rõ ràng, muốn tranh thủ Giang Dược, gia cảnh của cô tuyệt đối không phải là ưu thế.
Giang Dược nào biết được biến hóa rất nhỏ trong tâm lý Hàn Tinh Tinh, chỉ nói cho có lệ:
"Kỳ thật anh cũng chỉ là tham dự một phần trong những chuyện đó, chủ yếu là đi theo sau người khác mà thôi.”
Hừm, lại tính qua loa mình đây mà!
Hàn Tinh Tinh thật đúng là không biết chi tiết vụ án, bởi vì chú cô còn phải bảo mật theo kỷ luật. Có điều, thông qua suy đoán từ những lời chú tư tiết lộ, cô cũng không cảm thấy Giang Dược chỉ đóng vai trò hỗ trợ nho nhỏ. Nhưng nếu hắn không muốn nói, cô cũng không tiện đào sâu thêm.
"Đúng rồi, em nghe kể bà mẹ khó chơi của Lý Nguyệt cũng bị anh thuyết phục? Sao anh làm được hay vậy?”
"Thôi đi, đừng nhắc tới bà ta nữa. Có một người mẹ như vậy, Lý Nguyệt cũng quá đau đầu, thật sự không dễ dàng a.”
“Làm sao, thương hoa tiếc ngọc?” Hàn Tinh Tinh cười như không cười nói.
"Tinh Tinh, em không phải hâm mộ Lý Nguyệt sao? Nếu cho em một người mẹ như vậy, định giá em mấy chục triệu rồi đem bán, em còn hâm mộ sao?”
"Muốn chết! Bản cô nương là vô giá! Mấy chục triệu muốn mua đứt em, làm giấc mộng thiên thu của bọn họ đi!”
“Những người có tiền này, có phải đều có một loại cảm giác ưu việt không giải thích được? Cảm thấy có tiền, chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa?” Giang Dược nhớ tới xung đột ngày hôm qua với nhà họ Đặng, cũng có chút cảm khái.
"Ha ha, anh nói đúng đấy, nếu như không phải thời đại quỷ dị tiến đến, tiền thật đúng là có thể giải quyết được rất nhiều chuyện. Kỳ thật với Lý Nguyệt mà nói, nếu đặt ở mấy tháng trước, sẽ không có bất kỳ nhà giàu nào chịu bỏ ra mấy chục triệu vì cô ấy.”
“Ha ha, nói nếu làm gì, không có ý nghĩa gì cả. Sự thật chính là, nếu Lý Nguyệt vẫn duy trì biên độ tiến bộ như cũ, nhà họ Đặng thật đúng là không thể trèo lên cô ấy nổi.”
“Cô ấy thực sự giỏi như vậy?” Hàn Tinh Tinh nghe mà không phục lắm.
"Rốt cuộc cô ấy giỏi bao nhiêu, anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng nhìn hành vi của nhà họ Đặng, anh nghĩ họ cũng không xịn được tới đâu."
"Ồ? Em nhớ ra rồi, em nghe nói hình như hôm qua anh đã xảy ra xung đột với người của nhà họ Đặng ngay trước cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử? Có vẻ như rất kích thích?”
"Em nghĩ nhiều quá đấy, anh chả thấy kích thích chỗ nào cả."
"Giang Dược, em nghe nói khu biệt thự ngõ Đạo Tử rất thần bí, ba em nói bản thân mình cũng không có tư cách vào ở. Hay là anh dẫn em vô tham quan có được không?”
Thị trưởng Tinh Thành nói mình không có tư cách, đó là lời khách sáo khiêm tốn.
Không phải là không có tư cách, có thể là điều kiện chưa tới. Dù sao biệt thự trong đó đều là vật có chủ, coi như ông là thị trưởng thành phố, đồ đạc không phải của ông, ông cũng không có khả năng mạnh mẽ trưng dụng.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng phanh chói tai, một chiếc xe bỗng dừng lại cách bọn họ không xa.
Cửa sổ xe hạ xuống, chú Hàn thò đầu ra:
"Cậu Giang? Tinh tinh? Hai người... hai người..."
Hàn Dực Minh mày rậm mắt to, giờ phút này lại mang theo vài phần thô bỉ.
"Tôi đang định gọi điện thoại cho cậu, ba thứ cậu nhờ tôi hỏi thăm, hôm nay tôi nghe được có người nhắc tới một trong số đó."
Lúc trước Giang Dược nhờ chú ấy hỏi thăm cỏ ngưng khói, sâm bế nguyệt, lá bụi trắng, tương truyền chính là thức ăn cho con tằm ngọc kia, chỉ có ba thứ này mới có thể làm cho nó tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận