Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 142: Vô tri hạn chế sức tưởng tượng

Bảng số liệu không phải là giả.
Một tờ giấy mỏng, nhưng mang theo tâm sự của vô số người.
Có người hâm mộ, có người ghen tị, có người chua xót, có người âm thầm cổ vũ cho mình, cũng có người thầm mắng Mao Đậu Đậu tiểu nhân đắc chí, về sau chỉ sợ càng thêm càn rỡ.
Nhưng dù thế nào chăng nữa, tất cả mọi người phải chấp nhận thực tế này.
Mao Đậu Đậu chỉ sợ thật sự muốn cất cánh.
Mặc dù số liệu thể chất đợt kiểm tra thứ hai đạt 50% cường hóa, khẳng định hàm lượng vàng không cao như đợt đầu tiên đo lường ra 50%, nhưng muốn nói chênh lệch, hẳn là cũng sẽ không quá lớn.
Thành tích tốt nhất của lớp chuyên môn cũng là từ lớp bọn họ mà ra, bao gồm Hàn Tinh Tinh 70%, còn có Đỗ Nhất Phong 60%, đều tốt hơn Mao Đậu Đậu.
Nhưng bọn họ đều là thành tích kiểm tra thể chất lần thứ hai, hơn nữa gia thế của bọn họ rõ ràng đặc biệt tốt, đã sớm chuẩn bị từ trước cả lần kiểm tra thể chất đầu tiên.
Cho nên, thành tích của Mao Đậu Đậu, luận hàm lượng vàng chỉ sợ thật sự không thua Hàn Tinh Tinh và Đỗ Nhất Phong.
Cho dù không trở thành bánh bao thơm ngon bị các giới săn đón, vậy cũng là mũi nhọn của lớp chuyên môn.
Trước đó có ba Người giác tỉnh, số liệu đều dưới 30%, rất nhiều người hâm mộ không thôi.
Giờ khắc này, thành tích của ba Người giác tỉnh kia thoáng cái liền trở nên bình thường.
"Đồng Địch, số liệu giác tỉnh của cậu sao?"
Đừng nhìn Mao Đậu Đậu và Đồng Địch luôn cãi cọ nhau, nhưng đối mặt với người ngoài, lại dị thường đoàn kết.
"35% cường hóa, cũng rất ưu tú chứ?"
35%?
Ba Người giác tỉnh đầu tiên sau khi nghe xong số liệu này, càng thêm buồn bực.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông trời sao lại thiên vị như vậy, cặp đôi trời đánh này dựa vào đâu mà được chiếu cố thế? Một 50%, một 35%?
35% chắc chắn cũng rất đáng gờm rồi!
Hàn Tinh Tinh và Đỗ Nhất Phong lần đầu tiên đo lường thể chất, lần đầu giác tỉnh, số liệu cũng không vượt quá 35%, nói cách khác, lấy thành tích mập mạp chết tiệt Đồng Địch, chỉ tính riêng lần giác tỉnh đầu tiên, còn hơn cả bọn Đỗ Nhất Phong và Hàn Tinh Tinh!
Mao Đậu Đậu càng trực tiếp bằng với thành tích giác tỉnh lần đầu của Lý Nguyệt.
Tâm lý mọi người cực kỳ mất cân bằng.
Lý Nguyệt ở lần kiểm tra thể chất đầu tiên được công nhận là thiên tài số một đã đành, sau những ngày tiêu hóa tâm lý, tất cả mọi người đã phải chấp nhận thực tế này.
Hiện giờ Mao Đậu Đậu và Đồng Địch, cư nhiên song song giác tỉnh, số liệu còn đặc biệt dọa người như vậy.
Chỉ còn lại một vị lớp trưởng, thành tích của hắn sẽ ra sao?
Rất nhiều người âm thầm phỏng đoán, lúc trước lớp trưởng nói máy in có vấn đề, không in ra được bảng số liệu của hắn.
Lời này rõ ràng có vấn đề rất lớn.
Phía trước lớp trưởng, mỗi người đều có bảng số liệu, người phía sau hắn, mỗi người đều có bảng số liệu. Vì sao lại cố tình chỉ có số liệu của hắn lại không in ra được?
Rõ ràng là chỉ nói cho có lệ.
Chẳng lẽ lớp trưởng lại tiếp tục thất bại trong lần kiểm tra thể chất thứ hai? Muốn trốn tránh hiện thực sao?
Thật thú vị.
Đường đường là lớp trưởng, từ xưa đến nay là học sinh giỏi đứng đầu, đẹp trai nhất lớp, thế nhưng liên tục thất bại ở hai đợt kiểm tra thể chất? Hơn nữa vòng tròn vây quanh hắn, giống như đều giác tỉnh cả.
Nếu như lớp trưởng chậm chạp không thể giác tỉnh, tiểu đệ bên cạnh lại lần lượt giác tỉnh, vậy liền quá đỗi buồn cười. Mặt mũi lớp trưởng còn sót lại bao nhiêu? Về sau còn có thể che chở được cho bọn đệ này?
Không biết vì sao, nghĩ đến việc lớp trưởng rất có khả năng không giác tỉnh, tâm lý của rất nhiều người vốn đang khó chịu, nhất thời cân bằng hơn nhiều.
Ngay cả học sinh giỏi như lớp trưởng cũng không giác tỉnh được, chúng ta giác tỉnh muộn một chút hình như cũng không có gì không thể chấp nhận được?
Lục tục, bạn học trong lớp không ngừng đi ra, nghe thấy Mao Đậu Đậu và Đồng Địch đều giác tỉnh, hơn nữa số liệu còn tốt như vậy, không khỏi lại thổn thức một phen.
Nhất là mấy nữ sinh, nhìn khuôn mặt tiết ra hormone quá độ của Mao Đậu Đậu, tựa hồ cũng không phải xấu xí cho lắm, ngay cả mụn trứng cá trên mặt, hình như cũng trở nên đáng yêu.
“Lớp trưởng, thành tích của cậu đâu? Những người xung quanh cậu đều giác tỉnh cả rồi, hẳn thành tích của cậu cũng không tệ chứ? Lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng chút nào?”
“Đúng đấy, lớp trưởng, đừng giấu nữa, lấy ra cho chúng mình xem với!”
Có người dẫn đầu, các bạn học vốn đang tuổi thích náo nhiệt, lập tức hùa theo ồn ào lên.
Giang Dược tỏ ra bất đắc dĩ, chỉ có thể cười trừ: “Vừa nãy tôi có giải thích rồi, nhân viên trung tâm kiểm tra bảo với tôi là máy in bị trục trặc, không thể in ra bảng số liệu cho mình, bảo tôi cứ về trước, rồi họ sẽ gửi tới sau.”
Giang Dược giải thích rất thành khẩn, đây cũng là sự thật.
Thế nhưng đầu năm nay, dù anh có nói sự thật thành khẩn đến đâu, chỉ cần không phải điều mọi người muốn nghe, vậy cũng sẽ không có mấy người tin.
"Lớp trưởng, chuyện này nghe cũng quá vô lý chứ? Ai trong lớp chúng ta chẳng có bảng số liệu? Làm sao hết lần này tới lần khác lại thiếu một tờ của cậu a?” Có người chất vấn ngay mặt.
"Ha ha, phỏng chừng là thành tích quá tốt, không phải máy in cũng bị dọa sợ chứ?" Một số người ở bên nói mát.
"Hoặc là lớp trưởng ngại công bố?" Thêm một kẻ vui sướng khi người khác gặp họa, muốn xem lớp trưởng mất mặt.
"Quên đi, quên đi, lớp trưởng không nói khẳng định là có nỗi khổ tâm, chúng ta không cần gây khó dễ cho người ta làm gì." Có người cố ý làm bộ can ngăn, kỳ thật là muốn tru tâm.
Cậu không phải lớp trưởng sao? Không phải học sinh giỏi nhất lớp, thậm chí nhất trường sao?
Sao lại mấy lần kiểm tra thể chất vẫn là khổ hề hề như bọn tôi, mãi giác tỉnh không được?
Hơn nữa còn chật vật đến mức không dám công khai cả số liệu, đây là chột dạ biết bao nhiêu a? Gánh nặng học sinh giỏi của lớp trưởng nặng nề đến thế hử?
Mao Đậu Đậu nghe vậy, nhất thời không vui:
"Khó dễ cái rắm a! Mọi người học chung với sếp Dược lâu như vậy, chẳng lẽ không biết sếp chưa bao giờ nói dối? Chỉ bằng mấy người các cậu, có tư cách gì nghi ngờ lớp trưởng? Mấy người cùi bắp không giác tỉnh được, liền cảm thấy lớp trưởng cũng nên giống như mấy người?”
“Ha ha, Mao Đậu Đậu, cậu giác tỉnh thì trâu bò rồi. Nhưng cậu thích bành trướng là việc của cậu, cũng không thể bành trướng thay lớp trưởng chứ?”
"Vô nghĩa! Chẳng lẽ không nghe hiểu lời tôi nói sao? Cho dù sếp Dược không có bảng số liệu, tôi cũng dám nói, gì mà Người giác tỉnh, gì mà cường hóa khỉ khô, ở trước mặt lớp trưởng, tất cả đều là rắm thối! Lớp trưởng chúng ta không nhìn thẳng, cũng không có hứng thú chơi nhà chòi với các cậu!”
Cũng không phải Mao Đậu Đậu mạnh miệng. Hôm qua nhậu một bữa, Mao Đậu Đậu biết được rất nhiều nội tình, nhất là từ trong miệng Hàn Tinh Tinh nói ra, hơn nữa Giang Dược cũng thừa nhận.
Mao Đậu Đậu rất rõ ràng, cấp độ của Giang Dược khẳng định đã nhảy ra khỏi ba thứ kiểm tra nhàm chán này, nằm ở mức cao cấp hơn.
Buồn cười những kẻ ếch ngồi đáy giếng này, cư nhiên còn cười nhạo thành tích đo lường thể chất của sếp Dược không được? Đúng là hoang tưởng.
Đồng Địch cũng gật đầu nói:
"Các bạn học, lớp trưởng có thể làm lớp trưởng của chúng ta hơn sáu năm, các cậu cảm thấy chỉ vì cậu ấy học giỏi thôi sao? Nếu các cậu nghĩ như vậy, tui chỉ có thể nói, các cậu hoàn toàn không biết gì về thực lực chân chính. Lớp trưởng từ trước tới nay cũng không cần một tờ số liệu kiểm tra thể chất để chứng minh điều gì.”
Mặc kệ Mao Đậu Đậu và Đồng Địch nói nước bọt tứ tung ra sao, mọi người chỉ cười lạnh.
Hai vị thích chém gió thì cứ chém, quan trọng là ai thèm tin?
Không có thành tích thực tế, ai tin nổi những lời tâng bốc của hai vị?
Không có số liệu, không có bằng chứng.
"Lớp trưởng không chịu nói, chi bằng mời Lý Nguyệt nói một lời?"
"Lý Nguyệt cũng không chịu nói, không phải thành tích cả hai đều không thể lộ ra ánh sáng chứ?"
Liên tưởng đến người mẹ gàn dở của Lý Nguyệt mỗi ngày đều đến gây rối, ảnh hưởng rất nhiều đến thể xác và tinh thần Lý Nguyệt, dẫn đến tâm lý cô dao động quá lớn, trạng thái trở nên kém, thực lực lui bước, cũng không phải là không có khả năng.
Loại chuyện này cũng giống như học tập, đi thuyền ngược dòng nước, không tiến ắt lui!
Lý Nguyệt sẽ không thật sự lùi bước chứ?
Cho dù không lùi bước, giậm chân tại chỗ kỳ thật cũng chẳng khác nào trở nên tầm thường.
Dù sao, Hàn Tinh Tinh và Đỗ Nhất Phong, số liệu lần thứ hai cơ bản đều tăng gấp đôi lần đầu, đây mới là thiên tài, tăng trưởng ổn định.
Nếu Lý Nguyệt không thể vượt trội thành tích của họ, kỳ thật chính là một loại lùi bước vô hình.
Kỳ thật lòng hiếu kỳ của mọi người đối với thành tích của Giang Dược vẫn còn thua xa đối với thành tích của Lý Nguyệt.
"Ô kìa, mình thấy Lý Nguyệt hình như cảm xúc rất kém, chẳng lẽ thật sự lùi bước?"
"Vậy thật sự là quá đáng tiếc, nếu như lui bước, nói không chừng ngay cả mấy chục triệu cũng không kiếm được."
Lời này hình như chỉ là nói lẩm bẩm, không phải rất lớn tiếng, nhưng cả xe đóng kín, sẽ luôn có vài người nghe được, trong xe nhất thời vang lên từng tràng cười rộ.
Lấy thính lực của Giang Dược, tự nhiên nghe rõ ràng, sắc mặt sầm xuống.
Bọn này cũng cay nghiệt thật đấy. Dù sao cũng là bạn học cùng lớp bao nhiêu năm, cho dù không có tình bạn sâu sắc, cũng không tồn tại thâm cừu đại hận gì chứ?
Có cần thiết bày trò như vậy, chĩa mũi dùi như vậy sao?
Cái gọi là mấy chục triệu, rõ ràng là châm chọc mẹ Lý Nguyệt ham tiền tài, muốn gả Lý Nguyệt cho nhà giàu.
Bàn tán sau lưng thì thôi đi, lại còn nói ra giữa nơi công cộng, đúng là loại thiếu đạo đức.
Nói thật, bạn học trong lớp có châm chọc Giang Dược hắn che giấu bảng số liệu, thì hắn cũng chẳng bận tâm mấy. Hắn đã nói sự thật, ai tin thì tin, không tin thì thôi, dù sao thì chính hắn cũng không tin chuyện máy in hư, huống hồ chi bọn họ. Nhưng bọn họ lại đi soi mói một người vốn dĩ chưa hề động chạm gì đến bọn họ, chẳng qua là họ ghen tỵ, họ bất tài nên muốn dìm người khác xuống chung cảnh ngộ với mình, để thỏa mãn cái tôi hư vinh của bọn họ, quả thật khiến hắn hết sức thất vọng.
Mao Đậu Đậu hiển nhiên cũng tức giận:
"Các cậu nói vậy là có ý gì? Ghen ăn tức ở hả? Mấy chục triệu không đập vào đầu các cậu, trong lòng không cân bằng đúng không? Nếu nó đập lên đầu các cậu, tôi phỏng chừng lúc này các cậu đã sớm vui vẻ quỳ liếm người ta rồi chứ?”
Sau khi biết mình giác tỉnh, Mao Đậu Đậu cảm thấy mình dường như đã khác xưa, phát hiện thắt lưng mình cứng rắn, nói chuyện cũng đủ sức lực, khí thế cũng tăng lên rõ ràng.
"Chỉ bằng đám rác rưởi các cậu, cũng xứng bàn chuyện thành tích của Nguyệt Nguyệt? Tuy tôi không biết thành tích cậu ấy ra làm sao, nhưng tôi dám nói, nếu thành tích của cậu ấy lui bước, tôi tự cung tại chỗ!”
E hèm...
Dưới tình thế cấp bách, Mao Đậu Đậu vừa nói ra xong, bầu không khí trong xe nhất thời trở nên quái dị không chịu nổi.
Nhất là các nữ sinh, nghe được hai chữ kia, có người đỏ mặt ngay tại chỗ, có người thì che miệng khẽ cười, có người thì làm bộ vẻ mặt ngây thơ giống như nghe không hiểu.
Các nam sinh thì ồn ào nhốn nháo cả lên, thiếu chút nữa lật tung nóc xe.
"Mao Đậu Đậu, cậu nghiêm túc đấy chứ?"
"Ha ha, đừng tưởng cậu là Mao Mười Chín là có thể phát thề độc bừa bãi a, cắt xong là nó không mọc lại nữa đâu."
"Tôi đương nhiên là nghiêm túc! Cậu có dám cược không? Ai dám đánh cuộc với tôi?” Mao Đậu Đậu đứng lên chỗ ngồi, rất có khí thế bễ nghễ quần hùng.
Mấy thứ như khí thế, thật đúng là rất huyền bí.
Mao Đậu Đậu vừa kêu gào như vậy, những tên ồn ào kia đồng loạt đánh bài chuồn.
Đặt cược?
Lấy cái gì để cược?
Chẳng lẽ cũng…
Lỡ thua thì sao?
Mao Đậu Đậu cười quái dị:
"Nhìn các cậu kìa, toàn bọn thỏ đế. Đã không dám đánh cuộc, thì đừng có nói mấy lời lảm nhảm kia. Có bản lĩnh thì để thành tích đo lường thể chất của mình vượt qua Nguyệt Nguyệt, đến lúc đó mấy chục triệu mấy trăm triệu tự nhiên sẽ đập lên đầu các cậu. Nói những lời chua ngoa kia thì có tác dụng gì sao?”
Cậu rất thích cảm giác này.
Nguyên bản những kẻ thích đối đầu với cậu, giờ phút này đều kinh hãi, không ai dám đứng ra so găng.
Cái gì gọi là nở mày nở mặt, chính là như thế!
"Nguyệt Nguyệt, bảng số liệu của cậu đâu, cho tôi xem với."
Sau khi Mao Đậu Đậu đè khí thế của mình lên những kẻ ồn ào kia, cậu hí hửng đi đến góc Lý Nguyệt đang ngồi.
Tuy Lý Nguyệt trước giờ vẫn như gần như xa, không tính là bạn bè thân thiết với cậu, nhưng dù sao cũng ngồi bàn sát nhau, một trước một sau, quan hệ coi như không tệ.
Hơn nữa Giang Dược và Mao Đậu Đậu ngày hôm qua còn vì cô đánh một trận, Lý Nguyệt có thể không để ý đến các bạn học khác, lại rất khó không nể mặt Mao Đậu Đậu.
Cô biết cậu ấy cũng là có ý tốt, đành phải lấy bảng số liệu từ trong túi ra.
Mao Đậu Đậu hắng giọng, chuẩn bị đọc to số liệu, nhưng ánh mắt của cậu dừng lại trên tờ giấy, rốt cuộc không rời đi được nữa, tròng mắt trừng to ra, cả người thật giống như bị trúng phép định thân, cổ họng dường như bị người bóp chặt, chậm chạp không mở miệng được!
Đây...
Mình đây bị hoa mắt rồi sao?
Nhìn thấy vẻ mặt Mao Đậu Đậu như bị sét đánh, tất cả mọi người không hiểu sao lại thấy kinh ngạc. Có chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
"Đậu Đậu?"
Đồng Địch cũng tiến lại gần, nhìn về phía số liệu.
"Cái gì?" Đồng Địch dụi dụi mắt, một khuôn mặt mập mạp nhất thời viết đầy hai chữ kinh ngạc, lập tức kêu to một cách khoa trương.
"Đây... Đây là muốn xuất hiện yêu nghiệt a! Nguyệt Nguyệt, cậu có còn để cho tụi tôi đường sống hay không?”
Động tác tay chân lẫn biểu tình khoa trương của Đồng Địch, càng kích phát lòng hiếu kỳ của các bạn học, ai nấy đều thò đầu muốn tiến lại gần.
Mao Đậu Đậu bỗng nhiên gập tờ giấy số liệu lại, nhét vào trong túi sách của Lý Nguyệt, sau đó ủ rũ trở về chỗ ngồi của mình.
Thần thái phấn chấn ban đầu, thoáng cái thật giống như bị đóng băng, cả người tựa hồ bị đả kích thật lớn, ỉu xìu ngay lập tức.
Cái đầu mập mạp của Đồng Địch dao động không ngừng:
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ. Thiên tài a, trên đời này thật sự có thiên tài!”
Đừng nói các bạn học khác, cho dù là Giang Dược, nhìn thấy biểu hiện này của hai người bọn họ, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Người có tính cách xốc nổi như Mao Đậu Đậu lại trở nên câm nín tức thì như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là thành tích của Lý Nguyệt quá ưu tú, ưu tú đến mức Mao Đậu Đậu ảm đạm thất sắc, không còn chút đấu chí nào.
Mao Đậu Đậu lần đầu giác tỉnh đạt đến 50% cường hóa, còn có thể bị đả kích đến trình độ này, chứng tỏ thành tích của Lý Nguyệt ít nhất là tăng gấp đôi, thậm chí còn hơn cả thế!
"Đồng mập mạp, rốt cuộc cường hóa bao nhiêu a? Đừng câu kéo nữa có được chứ?”
“Đúng vậy, ra vẻ thần bí như vậy, có phải căn bản không có tiến bộ gì hay không?”
"Đúng a, cầu số liệu, không có số liệu, không có bằng chứng."
Đồng Địch cười một tiếng quái dị, liếc xéo mấy kẻ vừa mở miệng nói lời giá lạnh kia.
"Không phải tôi muốn câu kéo, mà là sợ nói ra, dọa mấy ông tè ra quần."
"Thôi đi ông ơi! Đâu phải chưa từng thấy qua thiên tài. Hàn Tinh Tinh 70% cường hóa, không phải cũng là lớp chúng ta sao? Còn có Đỗ Nhất Phong 60%, cũng là thiên tài chứ?”
"60%, 70% mà cũng được gọi là thiên tài?" Đồng Địch cười lạnh nói:
"Không phải tôi chém gió, chờ đến lần kiểm tra kế tiếp, tui đạt 60%, 70% hình như cũng không khó chứ?”
Đồng Địch lần đầu 35%, nếu lần kế tiếp tăng gấp đôi, vậy quả thật cũng không khó. Mao Đậu Đậu càng không cần phải nói, khẳng định dễ dàng vượt qua.
"Chẳng lẽ thành tích của Lý Nguyệt cao hơn cả Hàn Tinh Tinh?”
“Nếu thành tích của cậu ta chỉ ngang với Hàn Tinh Tinh, vậy coi như biên độ tiến bộ nhỏ hơn."
"Đúng vậy, biên độ tiến bộ nhỏ, chứng tỏ tiềm lực đã gần khai thác hết?"
"Đúng vậy, mình nghe nói giác tỉnh sớm, số liệu tất nhiên quan trọng, nhưng kỳ thật tiềm lực càng quan trọng hơn. Hầu hết mọi người, sớm hay muộn, đều sẽ giác tỉnh, nhưng quan trọng vẫn là tiềm năng! Tiềm năng mới xác định độ cao thực sự của một người!”
Lời này ngược lại có đạo lý.
Cũng giống như có người học lớp một thi toàn bộ các môn max điểm, cũng không thể nói sau này người nọ nhất định có thể thi vào đại học danh tiếng.
Chỉ có những học sinh có tiềm lực lớn, liên tục gặt hái thành tích cao, mới là hạt giống tốt chân chính.
Không quan trọng mới đầu đi được nhanh bao nhiêu, quan trọng là cuối cùng đi được bao xa, chính là nói đạo lý này.
Đồng Địch rõ là muốn cố ý trêu chọc bọn họ, chậm chạp không chịu nói ra số liệu khảo nghiệm của Lý Nguyệt, hiển nhiên là muốn những người này nói thêm vài câu, cố ý để cho bọn họ xấu xí hơn một chút.
Lời bóng gió càng nhiều, lúc bị hớ lại càng khó coi!
"Mập mạp chết bầm, rốt cuộc cậu có nói hay không thì bảo?"
"Câu kéo sự tò mò của người khác rất vui sao?"
Đồng Địch thần bí cười nói:
"Tui mà nói thẳng ra thì mất vui, chi bằng các ông đoán một chút?”
“75%?”
"Tôi đoán 65%!"
"Tôi đoán vượt quá 80%!"
"Dù sao khẳng định cũng sẽ không vượt quá 100% chứ?"
"Tại sao không vượt quá 100%?"
"Bởi vì con số này quá đáng sợ. Các cậu ngẫm lại xem, Hàn Tinh Tinh mới 70%, Lý Nguyệt cho dù cao hơn một chút, 80%, 90% cũng phi thường yêu nghiệt a!”
"Cũng có thể là 95%?"
Đồng Địch cười ha ha, không ngừng lắc đầu:
"Có một câu nói rất hay, vô tri đã hạn chế trí tưởng tượng của các ông.”
“Mập mạp chết bầm, cậu có ý gì? Chẳng lẽ Lý Nguyệt thật sự đạt tới cường hóa 100%?”
Đồng Địch thở dài nói:
"Quên đi, với trí tưởng tượng của các ông, khẳng định đoán tới tết cũng không ra. Tui nói thật nhé, số liệu của Nguyệt Nguyệt đã vượt quá 100%!”
"Lên đến 130%!"
Con số này giống như bùa khóa miệng, toàn bộ xe buýt bỗng nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh đến nỗi tất cả mọi người đều có thể nghe thấy hơi thở của chính họ.
Rất nhiều người ù ù trong đầu, cố gắng lấy lại tinh thần.
Mình thật sự không nghe nhầm đấy chứ?
130%?
Mao Đậu Đậu dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh này, cậu rên lên:
" Nguyệt Nguyệt, cậu sẽ là mục tiêu đuổi theo của tôi! Người mà Mao Đậu Đậu tôi chịu phục, giờ lại có thêm một người!”
Giang Dược nghe được số liệu 130%, cũng không khỏi cảm thấy vui mừng thay Lý Nguyệt.
Cô gái bước ra khỏi cuộc sống đau khổ này đã thực sự cá chép vượt long môn. Với đà tiến bộ này, chỉ sợ vừa công bố thành tích, các giới trong xã hội sẽ càng thêm điên cuồng chứ?
Không!
Có lẽ thành tích còn chưa công bố, những quyền quý có tin tức nội tình kia, cũng đã bắt đầu rục rịch!
Chưa kể, thứ đáng sợ nhất cũng không phải bản thân thành tích này, mà chính là biên độ tiến bộ ấy!
Lần đầu tiên cường hóa 50%, cơ số này cũng đã rất cao, nghiền ép những Người giác tỉnh khác một mảng lớn. Với cơ sở sẵn có, nếu lần đo lường thứ hai của cô có thể đạt tới hơn 80%, có thể xem như là bảo toàn tiềm lực. Đạt tới 100%, tuyệt đối coi là thiên tài trong thiên tài.
Ai ngờ, Lý Nguyệt lại đạt tới 130% cường hóa.
Đây tuyệt đối là cấp bậc yêu nghiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận