Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 143: Gây ra họa lớn

Những bạn học trước đó nói bóng nói gió, hiện tại trên mặt bỏng rát.
Không ai cố ý trào phúng bọn họ, cố ý đánh mặt bọn họ, nhưng biểu tình trên mặt bọn họ còn khó chịu hơn bị đánh mấy cái tát.
Thật trớ trêu.
Lúc trước còn nói ra rả người ta có thể thành tích không tốt, hoặc biên độ tiến bộ không lớn.
Chớp mắt, số liệu của người ta đã làm mù mắt chó của bọn họ.
"130%, thật khủng khiếp. Chỉ sợ toàn bộ Tinh Thành, cũng không có khả năng có người thứ hai chứ?”
“Không hổ là thiên tài được các giới trong xã hội coi trọng a!”
"Đúng vậy, lúc trước mình đã nói, các giới trong xã hội không có khả năng đều là người mù, nếu người ta đã coi trọng, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Chỉ có mấy kẻ ếch ngồi đáy giếng, mới có thể cảm thấy lần kiểm tra thứ hai của người ta sẽ thụt lùi.”
“Cậu nói thế hồi nào? Vừa rồi rõ ràng cậu cũng là người chê cười đấy thôi?”
"Nhảm nhí! Đó là tôi chê cười các cậu. Các cậu cũng không nghĩ xem mình nặng mấy cân mấy lạng, cũng xứng chê cười thiên tài?”
“Ha ha, Lý Nguyệt cũng giống như chúng ta, đều là con nhà bình dân. Có nghĩa là gì? Nói rõ thời đại biến dị đều công bằng với mỗi người chúng ta. Biến dị sẽ không chỉ chọn những con cháu quyền quý kia! Mỗi người chúng ta đều có cơ hội! Cho nên, thành tích của Lý Nguyệt càng tốt, chúng ta hẳn là càng cao hứng mới đúng!”
“Đúng thế, những Người giác tỉnh có tiền có thế, không phải là ỷ vào tin tức ngầm ban đầu, chuẩn bị đầy đủ hơn chúng ta ư? Nhưng vậy thì đã sao? Lý Nguyệt người ta cũng không hề chuẩn bị trước cái gì, lại có thể nghiền ép hết thảy con em quyền quý, đây mới là thiên tài làm cho người ta kính nể!”
“Ai nha, mình quyết định, sau này Lý Nguyệt chính là thần tượng của mình!”
"Lý Nguyệt vốn là thần tượng của tôi, chẳng qua tôi vẫn không nói ra mà thôi. Nhất là bạn ấy không nước chảy bèo trôi chuyển sang lớp chuyên môn, mà ở lại lớp chúng ta, cái này gọi là gì? Đây gọi là không quên nguồn cội!”
“Đúng vậy, Lý Nguyệt ở lại lớp chúng ta, đây là làm gương cho chúng ta, thời thời khắc khắc thúc giục chúng ta phải cố gắng chăm chỉ!”
Lúc này, những bạn học trước đó chưa từng nói bóng nói gió đều tranh nhau lấy lòng Lý Nguyệt.
Cứ như vậy, mấy bạn học lúc trước nói những lời lạnh lẽo kia, càng thêm không có đất dung thân, vô hình trung trở thành nhân vật phản diện xấu xí của lớp.
Một khi tin tức bị rò rỉ, tốc độ lan truyền là cực kỳ nhanh chóng.
Thành tích kiểm tra thể chất lần thứ hai của Lý Nguyệt rất nhanh đã ra khỏi xe buýt.
Tin tức bay nhanh hơn cả tên lửa, không bao lâu sau, đã truyền khắp trường trung học Dương Phàm, truyền khắp Tinh Thành.
May mắn là chiếc máy điện thoại cũ kỹ của Lý Nguyệt trong thời gian ở trường cơ bản là tắt máy, ngược lại tiết kiệm rất nhiều phiền toái, tránh đi rất nhiều quấy rối không cần thiết.
Xe buýt trở lại trường học, giáo viên chủ nhiệm Tôn Bân mặt mũi hồng hào chờ ở cổng trường.
Nhìn ra được, thầy Tôn rất cao hứng.
Toàn bộ trường trung học Dương Phàm, hiện tại không có giáo viên nào nổi bật hơn Tôn Bân.
Lớp học của ông, chẳng những tỷ lệ giác tỉnh cao, hơn nữa còn xuất hiện vài Người giác tỉnh ưu tú, mà Lý Nguyệt chính là viên ngọc sáng chói nhất!
Các giáo viên chủ nhiệm của những lớp khác không thể không thừa nhận thầy Tôn thực sự có vầng sáng may mắn. Bằng không tại sao lớp của ông không ngừng xuất hiện đủ loại yêu nghiệt?
Lúc trước toàn cầu không có biến dị, mọi người đều liều mạng với thành tích học tập.
Tôn Bân có học sinh xuất sắc như Giang Dược, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, những người khác chỉ có thể cạnh tranh vị trí thứ hai.
Bây giờ thời đại biến dị, cuối cùng học sinh giỏi cũng không còn thơm. Nhưng trong số những Người giác tỉnh ở thời đại biến dị, vẫn là lớp thầy Tôn ưu tú nhất.
Bọn họ đi đâu nói lý lẽ đây?
Tôn Bân cao hứng, không chỉ bởi vì thành tích kiểm tra thể chất của Lý Nguyệt nghịch thiên, mà còn bao gồm đám người Mao Đậu Đậu.
Tỷ lệ giác tỉnh của lớp ông đã trở thành một hiện tượng.
Lần kiểm tra này, ngoại trừ Lý Nguyệt là thiên tài đã sớm thức tỉnh ra, lại có thêm sáu Người giác tỉnh. Tỷ lệ này chắc chắn là cao nhất trong tất cả các lớp học.
Hơn nữa vương miện thuộc về Lý Nguyệt, vậy càng thêm hiển hách.
Chỉ là, trong lòng Tôn Bân vẫn có một chút tiếc nuối. Đó chính là Giang Dược. Học sinh được hắn coi trọng nhất này, cư nhiên không có truyền ra tin vui gì?
Ông cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào, chờ học sinh đều trở lại lớp, lão Tôn mới gọi Giang Dược qua, hỏi kỹ tình huống một chút.
"Có gì đó không ổn với máy in? Làm thế nào xảy ra chuyện đó được?” Tôn Bân nghe xong, tỏ vẻ khó hiểu.
Lý do này rõ ràng quá qua loa.
Tôn Bân không nghi ngờ học trò của mình, ông chỉ nghi ngờ trung tâm kiểm tra.
"Em có nhìn thấy số liệu của mình trên máy tính họ không?"
"Cách vật che chắn, không thể trông thấy màn hình máy tính."
"Bọn họ tính giở trò gì vậy? Không được, thầy phải tìm người hỏi một chút, không thể không rõ ràng như vậy a. Mọi người đều có bảng số liệu, tới em lại không có, chẳng phải là muốn nhằm vào em sao?” Tôn Bân chưa bao giờ hoài nghi học trò cưng của mình, ông vô cùng kiên định cho rằng, Giang Dược nhất định phải cất cánh!
Ông đang suy nghĩ, có phải Giang Dược đắc tội với người nào hay không?
"Thầy à, kỳ thật cũng không cần hỏi. Trước sau gì bọn họ cũng công bố số liệu tất cả học sinh thôi.”
Tôn Bân nóng nảy:
"Sao lại không cần? Em vào lớp chuyên môn sớm một ngày, thì có thể sớm được đào tạo chuyên sâu, có thể sớm một bước nổi bật. Bây giờ tất cả mọi người đều đang ở trên cùng một vạch xuất phát, em chậm một bước, đồng nghĩa với những người khác nhanh hơn một bước. Không thể trì hoãn được!”
“Thầy, em vẫn thích tiếp tục học trong lớp của thầy, cho đến khi tốt nghiệp." Giang Dược cười ha ha nói.
Lời này khiến lòng Tôn Bân ấm áp. Có điều lý trí nói cho ông biết, lựa chọn này tuyệt đối không phải tốt nhất đối với tiền đồ của Giang Dược.
“Thằng nhóc nhà em trước giờ đều rất thông minh, sao lại hồ đồ trong chuyện này quá vậy?”
Giang Dược cười cười, đây thật đúng là không phải hồ đồ. Giang Dược đại khái nghe nói qua một ít về lớp chuyên môn kia, không thể nói là vô dụng hoàn toàn, nhưng giai đoạn hiện tại Giang Dược quả thật cũng không cần thiết lắm, truyền thừa nhà họ Giang dư sức cho hắn tiêu hóa một thời gian dài.
"Giang Dược, thầy nghe nói hôm qua tan học, em với Mao Đậu Đậu ở ngoài trường đánh nhau với người ta?" Tôn Bân bỗng nhiên nói.
"Dạ vâng."
"Bởi vì Lý Nguyệt?"
"Dạ, kỳ thật chỉ là phòng vệ đánh trả mà thôi."
Tôn Bân cũng không phải truy cứu hắn đánh nhau là đúng hay sai, mà là nhíu mày nói:
"Thầy nghe nói, những người đánh nhau với các em, rất thân thiết với Đặng Khải. Em biết người này không? Mấy năm nay nhà họ Đặng ở Tinh Thành rất cường thế. Em nói thử xem có phải thành tích kiểm tra thể chất của em là bị nhà họ Đặng nhằm vào hay không?”
Nhà họ Đặng? Giang Dược sửng sốt, hắn chưa từng suy nghĩ tới khả năng này.
Nhìn tình huống lúc đó, là có chút quỷ dị.
Nhưng muốn nói cơ quan kiểm tra thể chất bị nhà họ Đặng thao túng, đơn độc nhằm vào một mình hắn, đây có phải là quá mức làm lớn chuyện hay không?
Chuyện quan trọng như thành tích thể chất, há là một gia tộc muốn ngăn chặn là có thể ngăn chặn?
“Thầy ơi, thầy cứ yên tâm. Kỳ thật lần kiểm tra thể chất này em rất chắc chắn. Có in ra được thành tích hay không, cũng không quá quan trọng, trước sau gì cũng phải công bố thôi.”
Giọng điệu và thần thái của Giang Dược đều lộ ra vẻ tự tin khôn cùng.
Tôn Bân thưởng thức sự tự tin này của Giang Dược.
Trước kia mỗi lần tham gia những cuộc thi lớn, khuôn mặt Giang Dược luôn có biểu hiện tràn đầy tự tin này. Điều này chứng tỏ hắn quả thật đã có nắm chắc tuyệt đối!
"Được rồi! Em đã nói vậy, thầy tin em.” Tôn Bân cười ha ha.
...
Ban Hành động thứ ba của Cục hành động Tinh Thành cũng rất nhanh nhận được một bảng số liệu kiểm tra thể chất.
Trưởng ban La nhìn lướt qua, lông mày lập tức nhíu lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thành tích của Giang Dược lại trống không?”
“Trưởng ban La, số liệu trung tâm khảo nghiệm thể chất bên kia gửi tới chính là như vậy." Cấp dưới giải thích.
"Quỷ tha ma bắt! Bọn rác rưởi này làm ăn kiểu gì vậy? Mỗi việc kiểm tra thể chất cũng làm không xong sao?”
“Liệu có phải cậu Giang không tham gia kiểm tra thể chất hay không?”
"Không thể nào! Cậu ấy không đi, tôi há có thể không biết? Đây nhất định là cơ quan kiểm tra thể chất đang tính giở trò khỉ gì đó!” Trưởng ban La tức giận mười phần.
"Trưởng ban La, sếp bớt giận, để em đi hỏi thăm thử. Đúng là lớp của cậu Giang toàn là yêu nghiệt a. Sếp nhìn vị Lý Nguyệt này đi, mức độ cường hóa 130%. Thành tích này thủ khoa Tinh Thành không hề hồi hộp, em phỏng chừng cả nước cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuyệt đối là số liệu cấp quốc tế.”
“Đúng thế. Tôi nghe nói, Lý Nguyệt là bạn học ngồi cùng bàn với cậu Giang. Quả nhiên, giữa thiên tài luôn có sức hút lẫn nhau sao? Hay là thiên tài có thể lây nhiễm?”
“Ha ha, sếp cứ đùa. Có điều thành tích của Lý Nguyệt vừa ra, em phỏng chừng nhà họ Đặng sẽ càng điên cuồng!”
“Nhà họ Đặng? Thứ đồ gì, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga. Loại thiên tài này, là nhà họ Đặng có thể nuốt nổi sao? Si tâm vọng tưởng. Đúng rồi, tên công tử bột nhà họ Đặng kia, hiện tại đã thành thật chút nào chưa?” Trưởng ban La đang nói tới vị chủ xe thể thao lần trước dẫn người đập xe thương vụ MPV mà ban thứ ba bọn họ tặng Giang Dược.
"Đã vào trong đây, có thể không thành thật sao? Có điều nhà họ Đặng tựa hồ quyết tâm sắt đá không thỏa hiệp, nhìn qua là có ý để gã tự sinh tự diệt, tới tận giờ còn chưa phái người đến thương lượng, cũng không hề tỏ thái độ muốn giải quyết vấn đề.”
“Hừ! Vậy thì cứ cù nhây xem bọn họ có thể giả vờ đến bao giờ!”
...
Reng reng reng...
Văn phòng thị trưởng Tinh Thành, Hàn Dực Dương đang làm việc thì có một cú điện thoại nội bộ gọi tới.
"Dực Minh?"
"Em đây. Anh hai, chuyện là vầy..." Hàn Dực Minh kể lại tình huống về cuộc kiểm tra thể chất của Giang Dược. Đây là điện thoại công chuyện, không phải cuộc gọi gia đình, cho nên ông không hề hàn huyên mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Không in được? Lại có chuyện như vậy? Những học sinh khác đều có số liệu, chỉ có số liệu của cậu Giang không thể in được sao? Quả thực là nói bừa!” Thị trưởng Hàn nghe xong, nắm được đại khái tình huống, không khỏi nhíu mày.
"Anh hai, trung tâm khảo nghiệm thể chất hiện tại là một mắt xích quan trọng trong công cuộc cải cách của chúng ta. Nếu như người của trung tâm khảo nghiệm thể chất không đồng lòng với chính quyền Tinh Thành, sẽ rất khó thực hiện cải cách a.”
Co quan kiểm tra thể chất là do chính quyền lập nên, đã là do chính quyền lập nên thì phải nghe lệnh của chính quyền, quyết không thể qua mặt tổ chức vì bất kỳ lý do nào được.
Tự ý che giấu thành tích thể chất của một người, điều này rõ ràng là vi phạm điều lệ công tác. Mấu chốt nhất là, nếu thành tích kiểm tra thể chất của ai đó cần phải được giữ bí mật, thì cũng phải nên báo cáo cho tổ chức đầu tiên, báo cáo lãnh đạo cấp trên đầu tiên!
Mà lãnh đạo cấp cao nhất Tinh Thành, cũng chính là thị trưởng ông, cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề nhận được tin tức liên quan đến phương diện này, nếu không có em trai ông gọi điện hỏi thăm, thì ông vẫn còn bị bịt tai che mắt.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Hàn Dực Dương ông vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ trung tâm kiểm tra thể chất này, đồng thời bọn họ cũng không xem thị trưởng ông ra gì!
Lý nào lại thế?
Đường đường là thị trưởng, quản lý tất cả vấn đề nội chính của Tinh thành, ngoại trừ quân sự và tư pháp ra, không có gì là không thuộc quyền quản lý của ông. Đừng nói chỉ là một đơn vị kiểm tra thể chất, cho dù là ban ngành cấp trên của nó cũng phải nghe theo sự chỉ huy lãnh đạo của thị trưởng ông!
Thị trưởng nổi giận, phải tra cho ra nhẽ mới được!
Vị lãnh đạo trung tâm kiểm tra thể chất kia còn đang đắc chí, vừa rồi ông ta vụng trộm tiết lộ tin tức cho mấy thế lực quyền quý, tiết lộ cho mấy ban ngành trọng yếu, đang tự cho là mình đợt này đổi được rất nhiều tài nguyên, chiếm được rất nhiều ân tình.
Ông ta vốn tưởng rằng, chỉ là thành tích kiểm tra thể chất của một học sinh bình thường, công bố trễ một chút, tuyệt đối sẽ không gây ra vấn đề gì to tát.
Ông ta nào biết được, vị học sinh bình thường này kỳ thật cũng không hề bình thường chút nào, mà sớm đã vào tầm mắt của mấy đại nhân vật trung tâm nhất Tinh Thành.
Quân đội, thị trưởng, còn có Cục Hành động, đều đang chờ thành tích của Giang Dược.
Ông ta lại dám vụng trộm chặn lại thành tích của Giang Dược, đây tuyệt đối là tự cho mình là thông minh, khiêng đá đập lên chân mình!
Ngay khi ông ta còn đang đắc chí, lãnh đạo ban ngành cấp trên bỗng gọi điện thoại tới.
"Anh Củng, anh không muốn ngồi ghế của mình nữa sao? Chọc lén tôi một cú điếng người như vậy!”
“Hả? Chủ nhiệm Khâu, có chuyện gì vậy? Tôi đang tính báo cáo công việc lên đây!”
“Anh không cần phải báo cáo nữa. Bây giờ tôi nói thẳng với anh, anh đã bị cách chức.” Chủ nhiệm Khâu ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng nói.
"Cái gì cơ... Sếp Khâu, sếp đừng đùa tôi chứ, tôi... tôi nhát lắm, không dám đùa như vậy đâu.”
"Ai đùa với anh? Anh chiếm nhà cầu mà không chịu đi ị, còn không cho người khác đến thay vị trí của anh sao?”
“Oan uổng quá! Chủ nhiệm Khâu, mấy ngày nay tôi liên tục làm việc cả ngày lẫn đêm, vẫn giam mình trong trung tâm kiểm tra thể chất, chưa từng về nhà nghỉ ngơi chút nào. Sao lại mắng tôi không làm việc đàng hoàng?”
“Vậy tôi hỏi anh, hôm nay có một học sinh đến làm kiểm tra thể chất, tại sao không in kết quả cho người ta? Ý anh là sao? Tại sao muốn chặn lại thành tích của người khác?” Giọng của chủ nhiệm Khâu rất lạnh.
"Hả? Có chuyện như vậy?” Vị lãnh đạo của trung tâm kiểm tra thể chất này nhất thời như ngồi trên đống lửa, biết việc này bị vỡ lở, lập tức giả ngu.
"Anh đừng có giả đò với tôi! Anh vụng trộm tiết lộ tin tức cho thế lực tương quan, người ta nửa tin nửa ngờ, còn gọi điện thoại tới chỗ tôi hỏi thăm nữa kìa.”
"Cái gì?" Họ Củng nhất thời trợn tròn mắt, ông ta ngàn lần không nghĩ tới, dĩ nhiên còn có hành vi bá đạo như vậy. Tôi bí mật tiết lộ tin tức cho anh, anh chớp mắt đã bán tôi rồi? Còn là bán cho cấp trên của tôi? Đậu xanh rau má.
"Chủ nhiệm Khâu. Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Sếp làm ơn cho tôi thêm một cơ hội khác, tôi sẽ thay đổi, thay đổi ngay lập tức. Tôi sẽ in kết quả ngay bây giờ và đi xin lỗi thí sinh.”
“Đã quá muộn rồi!” Chủ nhiệm Khâu tức giận hét ầm: “Mẹ nó, anh thiếu chút nữa hại luôn cả tôi, đích thân ngài thị trưởng tự mình gọi điện thoại đến hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, tôi sém nữa toi theo anh luôn rồi! Anh Củng, não anh là bị úng nước hay sao vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại không báo lãnh đạo, không báo tổ chức trước tiên, lại vụng trộm bán tin tức cho thế lực quyền quý, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
Toàn thân họ Củng đã ướt đẫm mồ hôi, ông ta biết, lúc này thật là chơi dao có ngày đứt tay.
Ngài thị trưởng tự mình gọi điện thoại hỏi thăm số liệu của một học sinh bình thường? Chẳng lẽ học sinh này là con riêng của thị trưởng? Chẳng lẽ mình lại xui xẻo như vậy, vụng trộm làm một chút mánh lới, lại lọt ngay hố trời?
"Chủ nhiệm Khâu, tôi… tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ là nghĩ công bố muộn mấy tiếng đồng hồ, hẳn là cũng sẽ không chậm trễ cái gì..."
"Anh đây gọi là vô tổ chức, vô kỷ luật!" Chủ nhiệm Khâu thở dài một hơi:
"Anh Củng, không phải là tôi muốn bỏ mặc anh, nhưng ngài thị trưởng rất tức giận, tôi không thể làm gì khác được.”
Ở trước mặt thị trưởng, chủ nhiệm Khâu ông cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, thiếu chút nữa là bồ tát bằng đất sét sang sông còn khó tự thân bảo toàn, chứ đừng nói là đi bảo vệ người khác.
Trong lớp, bầu không khí cuồng nhiệt của lần kiểm tra thể chất thứ hai không hề giảm bớt tí nào.
Nếu không phải thầy Tôn còn ở trong lớp, phỏng chừng mọi người đã sớm nhào tới gần bọn Giang Dược, dù sao, hai bàn trước sau bốn người, ra ba Người giác tỉnh, hơn nữa còn có một yêu nghiệt siêu cấp như Lý Nguyệt.
Đề tài nóng bỏng, muốn tránh cũng tránh không khỏi a.
Nói đi nói lại, tiêu điểm lần này vẫn là không thể rời khỏi Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt là người trong cuộc, ngược lại bình tĩnh nhất. Mọi người thậm chí không thể nhìn thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào trên gương mặt của cô.
Niềm vui, hoàn toàn không tồn tại.
Lo lắng, trái lại mơ hồ có một chút.
Giang Dược cũng nhìn ra Lý Nguyệt dường như có chút uất ức giữa hai hàng lông mày.
"Cậu sợ mẹ cậu lại tới làm ầm ĩ?" Giang Dược thấp giọng hỏi.
Trước mặt Giang Dược, Lý Nguyệt không có đề phòng gì, nhẹ nhàng gật đầu.
Lần kiểm tra thể chất này, kỳ thật cô cũng không dốc hết toàn lực, kỳ thật cô rất muốn khiêm tốn một chút, để thành tích đo lường thể chất không quá dọa người như vậy, cho nên vẫn còn lưu lại chút sức lực.
Chỉ cần biên độ tiến bộ thành tích không lớn như vậy, tin tưởng các nơi sẽ không còn nhìn chằm chằm cô, nhà họ Đặng hẳn là cũng sẽ mất đi hứng thú.
Nói như vậy, cô lại có thể an tĩnh làm một người tàng hình.
Nhưng cô không nghĩ tới, mình đã giữ lại sức rồi mà vẫn đo ra con số 130%, điều này không thể nghi ngờ khiến Lý Nguyệt cảm thấy vô cùng bị động, thậm chí còn có một ít sợ hãi trong tim.
Cô biết thành tích này có nghĩa là gì.
Kiểm tra thể chất đã kết thúc, mẹ cô có vô số lý do để ép buộc cô.
Mà nhà họ Đặng, khẳng định sẽ không ngừng gia tăng lợi ích, dụ dỗ mẹ cô mắc câu. Lý Nguyệt chưa bao giờ hoài nghi chuyện đó.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quá hiểu mẹ mình.
Bà ấy không bao giờ tồn tại bất kỳ sức đề kháng nào trước tiền bạc và vật chất.
Nhà họ Đặng muốn tẩy não bà, thậm chí cũng không cần nói quá nhiều lời hay ý đẹp, chỉ cần đập tiền là đủ rồi. Mấy chục triệu không đủ, lại tăng gấp đôi là tốt rồi.
Chỉ cần mẹ cô cảm thấy lợi ích vừa đủ, bất cứ lúc nào bà cũng sẽ đến gây sự, bức bách cô thỏa hiệp.
Đến lúc đó, cho dù Giang Dược có nói hay đến đâu, dỗ dành tốt cỡ nào, chỉ sợ cũng không thể thuyết phục được bà ấy.
Trong lòng Lý Nguyệt hạ quyết tâm, không có khả năng thỏa hiệp với nhà họ Đặng. Nhưng nếu mẹ không ngừng quấy rối như vậy, đến cuối cùng, cô e là chỉ còn một lựa chọn duy nhất, bỏ học trong ảm đạm.
Bởi vì miễn là cô còn ở trường, mẹ cô chắc chắn sẽ đến gây rối.
Bỏ học?
Nghĩ đến khả năng này, lòng Lý Nguyệt tựa như đao cắt.
Hơn sáu năm qua, lòng cô đã kết thành một nút thắt thật sâu, vĩnh viễn cũng không cởi ra được.
Muốn cô bỏ học bây giờ, thực sự là không nỡ.
Trong phòng học, các học sinh tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, Tôn Bân cũng không ngăn cản. Trải qua một đợt kiểm tra thể chất, mọi người có quá nhiều cảm xúc cần phải phát tiết, cần phải thổ lộ.
Đúng lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên những tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó có mấy người xuất hiện ngay trước cửa phòng học.
"Xin hỏi là thầy Tôn có phải không?"
“Vâng, đúng là tôi, các vị là?"
"À, xin chào thầy Tôn, đây là Chủ nhiệm Khâu của Ủy ban Bảo vệ Sức khỏe của Tinh Thành chúng ta." Một người thanh niên trông như thư ký nói.
Chủ nhiệm Khâu vốn là lãnh đạo rất có uy quyền, lúc này lại có vẻ cực kỳ thân dân, ông cười ha ha nói:
"Thầy Tôn, xin hỏi bạn học Giang Dược lớp thầy có ở đây không? Tôi thay mặt trung tâm kiểm tra thể chất đến xin lỗi cậu ấy.”
Thư ký bên cạnh vội vàng nói:
"Chủ nhiệm Khâu chúng tôi biết được công tác của trung tâm kiểm tra thể chất xuất hiện sơ sót, rất là tự trách, nên mới đích thân đến đưa cho bạn học Giang Dược bảng số liệu thành tích.”
Chủ nhiệm Khâu cười tủm tỉm nhìn Giang Dược đứng lên, vẻ mặt tán thưởng nói:
"Cậu Giang quả nhiên là một nhân tài, khó trách có thể đạt được thành tích kiểm tra thể chất xuất sắc như vậy, tốt, rất tốt!”
Cả lớp nhất thời lặng ngắt như tờ.
Chủ nhiệm Khâu, lãnh đạo cao nhất của Ủy ban Bảo vệ Sức khỏe, đích thân đến đưa bảng số liệu?
Hơn nữa còn khen thành tích của Giang Dược ở trước mặt nhiều người như vậy?
Số liệu này khủng tới mức nào a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận