Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 144: Trên cả yêu nghiệt

Cũng khó trách mọi người có phản ứng này.
Đều là học sinh trung học năm cuối, cũng gần sắp là người trưởng thành, ai cũng biết vị chủ nhiệm Khâu này quan lớn tới đâu, vị trí cao tới mức nào.
Người đứng đầu cả một ủy ban như ông, cư nhiên tự mình đến đưa bảng số liệu cho một học sinh, hơn nữa còn nói lời xin lỗi, cho dù là để biểu hiện thân dân, vậy cũng tuyệt đối ẩn chứa lượng tin tức cực lớn.
Nếu như chỉ là một Người giác tỉnh bình thường, làm sao có thể để cho chủ nhiệm Khâu tự mình đi một chuyến? Có thể phái người đưa tới đây đã là tốt rồi.
Khả năng cao là fax một bản tới đây, hoặc là gửi file mềm, trường học các vị tự in là được.
Tự tay đưa tới đây, chỉ có một loại khả năng!
Thành tích này cực kỳ, cực kỳ ưu tú, ưu tú đến mức lãnh đạo khó có thể rụt rè, nhất định phải tới đây để hưởng ké danh tiếng, chụp ảnh quay phim đưa tin báo đài gì đó.
Mọi người đều dựa theo quy trình mà làm.
Chủ nhiệm Khâu giao tận tay bảng số liệu cho Giang Dược, cộng thêm Tôn Bân, ba người thân thiết chụp ảnh trước cửa phòng học, sau đó lãnh đạo dặn dò một phen, khách sáo một phen, lúc này mới bắt tay tạm biệt.
Mãi đến khi lãnh đạo và những người khác rời đi, Tôn Bân mới cầm số liệu của Giang Dược lên xem.
Sau khi xem xong, Tôn Bân ngây ngốc.
180%?
Đây... đây...
Não thầy Tôn nhất thời cảm thấy hơi bị thiếu oxy. Ông hoảng hốt hiểu được tại sao các lãnh đạo lại phải hưng sư động chúng như thế, càng hiểu được vì sao người ta phải tự mình đưa tới, vừa bắt tay, vừa chụp ảnh, vừa xin lỗi.
Đây là số liệu khủng bố đến cỡ nào a!
Số liệu của Lý Nguyệt đã khiến nhiều Người giác tỉnh hoài nghi về cuộc sống. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Nguyệt khẳng định chính là thiên tài số một Tinh Thành, không thể chạy đi đâu cho thoát.
Ai có thể ngờ, Giang Dược lại có thể đạt đến 180%, còn ghê gớm hơn xa Lý Nguyệt!
Mấu chốt nhất là, số liệu đo lường thể chất lần trước của hắn là không giác tỉnh.
Vậy mà lần này trực tiếp nhảy từ 0% tới 180%!
Đây quả thực là ngay cả hai chữ yêu nghiệt cũng không đủ để hình dung.
"Lớp trưởng, lớp trưởng, bao nhiêu vậy? Cầu chia sẻ!”
"Cầu chia sẻ!"
Cả lớp học nhất thời náo loạn cào cào.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, lớp trưởng người ta lúc trước cũng không hề nói dối, số liệu kiểm tra thể chất thật sự không được in ra.
Chẳng những thế, lãnh đạo cấp cao còn đích thân đưa tới.
Lãnh đạo tự mình ra tay, thành tích này có thể kém nữa sao?
Tôn Bân đè tay xuống, hoàn toàn không che giấu được vẻ tươi cười:
"Tất cả mọi người đều yên tĩnh.”
Lúc này làm sao có thể yên tĩnh lại kia chứ?
Có điều các học sinh cũng biết, thầy Tôn đây là muốn công bố thành tích của Giang Dược, tất cả đều mạnh mẽ nhịn xuống lòng hiếu kỳ, chờ thầy chủ nhiệm lên tiếng.
"Suốt quãng thời gian trung học, Giang Dược đều là lớp trưởng của lớp chúng ta, luôn là tấm gương học tập của các bạn cùng lớp. Lần kiểm tra thể chất này, Giang Dược cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đạt được thành tích hiển hách. Sau này, các trò vẫn nên học tập Giang Dược nhiều hơn! Thành tích kiểm tra thể chất lần này của trò ấy là..."
"180%!"
180%!
Thanh âm Tôn Bân vang dội, mỗi một chữ đều nhấn mạnh rõ ràng. Nó lan rộng khắp mọi ngóc ngách của lớp học, đến tai của tất cả mọi người.
Thanh âm này, không khác một tiếng sấm lớn vang giữa trời, chấn cho lỗ tai mọi người rung động ầm ầm.
180%?
Vượt xa cả thành tích của Lý Nguyệt?
Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?
Mao Đậu Đậu nhất thời đứng lên, vẻ mặt vừa mừng vừa kinh ngạc, cười rộ lên:
"Ha ha ha, tôi đã bảo mà, thành tích đo lường thể chất của sếp Dược sao có thể kém? Sao rồi, bây giờ còn ai không tin hay không phục nữa không? 180%, nhìn toàn bộ nước Đại Chương, có thể có mấy người?”
Những bạn học bình thường thích mỉa móc kia, ai nấy đều trợn tròn mắt, hận không thể tìm một khe nứt chui xuống, đừng nói kêu tiếng nào, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hầu như không còn quyền hít thở không khí.
Từ khi chủ nhiệm Khâu bước vào lớp tỏ rõ mục đích của mình, trong lòng Lý Nguyệt vẫn âm thầm chờ mong, chờ mong thành tích của Giang Dược, đồng thời cô cũng tin tưởng, thành tích của Giang Dược nhất định rất tốt.
Sau khi nghe được số liệu 180%, sắc mặt Lý Nguyệt khó được lộ ra một nụ cười thoải mái, cô cảm thấy cao hứng từ tận đáy lòng thay hắn, đồng thời cũng giống như trút bỏ được gánh nặng thiên tài số một của bản thân.
Cô hoàn toàn không ngại Giang Dược vượt qua mình. Trái lại, cô còn mừng thầm nữa là đằng khác.
Đồng Địch thì vẻ mặt nghênh ngang, tỏ vẻ ta đây đã sớm đoán được từ trước. Cậu vẫn kiên định với trí tưởng tượng của mình, đã sớm thần hóa Giang Dược từ lâu, cho nên Đồng Địch hoàn toàn không hề cảm thấy ngoài ý muốn trước thành tích kiểm tra thể chất lần này của Giang Dược, thậm chí cậu còn cảm thấy, có lẽ lớp trưởng vẫn còn đang che giấu thực lực, số liệu này thậm chí cũng chỉ là một góc băng sơn của lớp trưởng.
"Giang Dược, trò là lớp trưởng, lại là người đạt thành tích kiểm tra thể chất tốt nhất, chi bằng, trò lên phát biểu với các bạn học vài câu?" Thầy Tôn thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.
Ông rất hiểu rõ Giang Dược, biết cậu học trò này có tài ăn nói rất tốt, lúc này nói vài câu, hiệu quả khẳng định ăn đứt chủ nhiệm lớp như ông.
“Phát biểu nào, phát biểu nào!”
“Lớp trưởng uy vũ, lớp trưởng trâu bò!”
Giang Dược không phải loại già mồm cãi láo, cũng không chối từ.
Tuy rằng khoảng thời gian qua, trong lớp luôn có mấy người lẻ tẻ thích nói lời cay đắng, trong tối ngoài sáng chĩa mũi dùi vào hắn, trào phúng hắn, nhưng nhìn chung mọi người học cùng với nhau nhiều năm như vậy, cũng có một chút cảm tình.
Còn những kẻ không thích hắn, cho dù hắn có lên phát biểu lần này hay không, thì bọn họ cũng sẽ không thay đổi định kiến của riêng mình, nên hắn chẳng cần bận tâm làm gì.
Làm lớp trưởng lâu như vậy, hắn cũng đã quen với việc đứng trên bục giảng phát biểu, thậm chí không cần phải chuẩn bị trước.
"Các bạn học, hơn sáu năm rồi, tôi đoán chừng trong chúng ta hẳn có người sẽ nghĩ, khi nào mới có thể không cần nghe cái tên này léo nha léo nhéo nữa đây?"
Lời mở đầu của Giang Dược nhất thời khiến cả lớp cười vang.
Giang Dược lại nghiêm trang nói:
"Tôi có thể nói cho mọi người biết đáp án, cũng sắp rồi!”
“Năm nay là năm tốt nghiệp của chúng ta, sắp sửa tới tháng Năm, tháng Năm vừa qua, chính là tháng Sáu. Tháng Sáu đến, cho dù chúng ta có muốn hay không, lớp học này cũng sẽ phải giải tán. Nếu như là trước đây, chúng ta hoàn toàn có thể nói rằng, một năm sau, ba năm sau, thậm chí mười năm sau, chúng ta có thể gặp lại nhau..."
"Nhưng, tôi phải bi quan nói một câu thật lòng, một năm sau, ba năm sau, chúng ta thực sự có thể gặp lại nhau được ư? Mười năm sau, thế giới này sẽ biến dị đến mức nào? Có bao nhiêu người trong chúng ta vẫn còn sống?”
Tôn Bân có chút ngoài ý muốn, ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Giang Dược lại dẫn đề tài đến một hướng nặng nề như vậy.
"Có thể có người trong các bạn học ở đây cảm thấy tôi đang nói chuyện giật gân, chính tôi cũng hy vọng những gì mình nói đều chỉ là tự mình dọa mình. Nhưng thế cục biến hóa, có vài dấu vết có thể lần theo. Thế giới dị biến, thời đại quỷ dị giáng lâm, chúng ta nhất định sẽ phải lần lượt trải qua những sự kiện thảm thiết, khôn sống mống chết. Sinh tồn sẽ trở thành một vấn đề nghiêm trọng mà chúng ta sắp sửa phải đối mặt.”
“Tôi không biết các cậu nghĩ như thế nào, chứ riêng bản thân tôi vô cùng quý trọng một hai tháng còn sót lại này. Đây có thể sẽ là một trong số ít quãng thời gian nhàn nhã và yên tĩnh còn sót lại trong cuộc đời của chúng ta. Bước ra khỏi cổng trường trung học Dương Phàm, cuộc sống mỗi người chúng ta sẽ phải thay đổi. Mỗi người cũng sẽ đi theo số phận của riêng mình. Chỉ có ở thời điểm này, số phận của chúng ta vẫn còn tương tự, trong một mức độ nào đó. Một khi tốt nghiệp, vận mệnh sẽ mở ra vô số ngã rẽ, mỗi người sẽ hoàn toàn đi lên một hướng khác nhau.”
"Chúng ta cũng đều mười tám tuổi cả rồi, bảy năm trung học, trên thực tế đã chiếm hơn một phần ba cuộc đời của chúng ta, và cũng là một phần ba có ký ức khắc sâu nhất. Thời gian bảy năm, nếu không đủ để bồi dưỡng tình cảm bạn bè, ít nhất cũng chứng minh một đoạn duyên phận bạn học. Vì vậy, những xích mích nhỏ, cảm xúc nhỏ, tất cả các loại thù địch, tất cả các loại nhằm vào, tất cả các loại mâu thuẫn, thực sự có cần thiết ở đây, thậm chí phải mang ra khỏi trường học?”
“Thầy Tôn bảo tôi nói vài câu, kỳ thật đã đến thời điểm mấu chốt này, bất kể tôi có nói cái gì, đều chỉ là những câu sáo rỗng vô lực. Cảm xúc giữa người với người, không thể luôn luôn trên cùng một kênh. Khi ta nói bất cứ điều gì, luôn có người thích lắng nghe, cũng luôn có một số người sẽ phản đối.”
“Nhưng tôi vẫn hy vọng, lớp học này có thể kết thúc trong trọn vẹn, trong quãng thời gian trung học còn hơn một tháng sắp tới, hy vọng mọi người có thể đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn một chút, bớt tranh chấp và mâu thuẫn đi một chút."
"Tôi đoán thứ mọi người muốn nghe nhất hẳn vẫn là về Người giác tỉnh. Trước đây tôi đã nói với Mao Đậu Đậu, đừng vì người khác bắt đầu sớm hơn, liền cảm thấy xa xôi không thể chạm. Thời đại quỷ dị giáng xuống, bất cứ chuyện gì cũng không có tiền lệ, kỳ tích đều phát sinh mỗi ngày. Nếu muốn nói một lời động viên nào đó, tôi hy vọng mỗi bạn học trong lớp chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng. Tuổi của chúng ta là tuổi nắm lấy hy vọng. Mọi người có thể tham khảo Mao Đậu Đậu. Ngày hôm qua cậu ta còn mặt ủ mày cau, lo lắng mình không thể giác tỉnh, thậm chí hoài nghi cho dù mình đến sau, đã không còn hy vọng đuổi kịp những người đi trước đó. Hôm nay, các cậu đoán xem liệu cậu ta có còn suy nghĩ đó nữa hay không?”
Mao Đậu Đậu lúng túng gãi đầu.
Đây cũng không phải là Giang Dược nói xấu cậu, mà là sự thật.
Ngày hôm qua cậu đúng là vẫn đang rối rắm không thôi về vấn đề có còn hy vọng gì hay không.
Hôm nay quay đầu nhìn lại, chính cậu đều cảm thấy đỏ mặt.
"Mao Đậu Đậu lần đầu giác tỉnh, thành tích còn tốt hơn rất nhiều người đã giác tỉnh sớm từ lần trước. Điều này chứng tỏ cái gì, trong lòng mọi người hẳn cũng rõ ràng.”
“Lời cuối cùng, một ngày nào đó, khi các cậu cảm thấy hy vọng xa vời, chuẩn bị buông xuôi, làm ơn hãy cắn răng kiên trì thêm một lát, biết đâu sẽ chờ được kỳ tích. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Giang Dược kỳ thật cũng không muốn phát biểu dài dòng, chẳng qua một khi đã bắt đầu, tự dưng lại muốn nói thêm vài câu, cuối cùng mới thành một tràng dài như vậy.
Tôn Bân thấy Giang Dược nói xong, nói thêm:
"Các em, các em rất may mắn, bởi vì có một lớp trưởng giỏi, một lớp trưởng có thể làm gương tốt. Rất nhiều chuyện nói mà hổ thẹn, thầy làm chủ nhiệm lớp, đều không nghĩ tới sâu như vậy. Tỷ như về việc sinh tồn.”
“Thầy hy vọng các em sẽ suy nghĩ sâu sắc và nghiêm túc về vấn đề này. Nếu sinh tồn thực sự trở thành một vấn đề, tất cả mọi người phải nghĩ xem, chúng ta nên sống sót bằng cách nào?”
Những cô cậu thanh thiếu niên mười tám tuổi đồng loạt rơi vào im lặng.
Thời đại quỷ dị hàng lâm, khôn sống mống chết là khó tránh khỏi. Làm sao để sinh tồn, nói trắng ra chính là so đấu năng lực của mỗi người, so đấu giá trị của mỗi người.
Những thiên tài giác tỉnh mạnh mẽ như Giang Dược và Lý Nguyệt, bọn họ có cần phải lo lắng về chuyện này không?
Không biết bao nhiêu thế lực lớn muốn lôi kéo bọn họ, bảo vệ bọn họ, cung phụng bọn họ.
Người với người, đôi khi thực sự không thể so sánh.
Ban đầu, bởi vì thời đại quỷ dị tiến đến, có vài người mất đi sự tôn trọng ngày xưa đối với những học sinh giỏi như lớp trưởng, thậm chí có một số ít còn thỉnh thoảng nói bóng nói gió, trào phúng châm chọc.
Bây giờ xem ra, thật sự là uổng công làm trò hề.
Lớp trưởng người ta vẫn là lớp trưởng, thiên tài vẫn là thiên tài.
Người ta không so đo, đó là vì người ta căn bản không còn trong cùng một cấp độ. Giống như một con hổ không quan tâm đến tiếng kêu gào của một con kiến.
Trở lại chỗ ngồi, Mao Đậu Đậu cầm bảng số liệu của Giang Dược lên xem.
Tờ giấy này một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh thông qua hình ảnh điện thoại di động truyền đến toàn trường, truyền đến toàn bộ giới chức trong xã hội.
Giang Dược biết, ngày này sớm muộn gì cũng phải tới.
May mắn mà hắn đã sớm dự phòng từ trước, không có phát huy ra toàn bộ lực lượng, bằng không lỡ đo ra năm sáu trăm phần trăm, có trời mới biết hắn có bị kéo đi cắt lát hay không.
180%, con số này vẫn còn cao trong mắt Giang Dược, có điều miễn cưỡng trong phạm vi chấp nhận được.
Hàn Tinh Tinh hiển nhiên cũng nhận được tin tức trước tiên, cô ở lớp chuyên môn, giờ phút này tâm thần không yên, một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có tập kích vào lòng.
Lý Nguyệt 130%, Giang Dược 180%, nhìn thế nào cặp đôi bạn cùng bàn này đều cực kỳ xứng đôi.
Buồn cười cô ngày hôm qua 70% còn cố ý khoe khoang trước mặt Lý Nguyệt một chút.
Thật là xấu hổ đến chết!
Trong lòng Hàn Tinh Tinh có chút ghen tị, có điều xuất thân và giáo dưỡng của cô quyết định cô sẽ không gây ra hành động quá khích hay ám hại gì đó.
"Hừ hừ, Lý Nguyệt. Tôi quả thật đã đánh giá thấp cô! Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng cô đã giành chiến thắng. Hàn Tinh Tinh tôi nhất định sẽ không thua!”
"Anh Khải, anh gọi em tới có việc gì không?" Người nói chuyện là Ngụy Sơn Pháo. Thật ra tên thật của gã là Ngụy Sơn. Sơn Pháo là tên gã tự xưng, gã nghĩ như vậy rất có khí thế, gã đặc biệt hưởng thụ cảm giác người khác tôn xưng gã một tiếng Pháo ca.
"Cậu nhìn xem, người này, có phải là người hôm qua đánh nhau với cậu hay không?"
Trên màn hình điện thoại là một tấm hình chụp lén cảnh Giang Dược đang đứng trước biệt thự số chín, nhưng bức ảnh chụp lén này rất rõ ràng.
“Là nó!” Ngụy Sơn Pháo liếc mắt một cái liền nhận ra:
"Em đã dò la được, nó ngồi cùng bàn với chị dâu, Hàn Tinh Tinh cũng đi rất gần với nó. Nó vốn dĩ là học sinh giỏi trong lớp, nghe nói học rất khủng!”
“Đâu chỉ là học sinh giỏi? Cậu nhìn vào bảng số liệu đo lường thể chất này đi.”
Ngụy Sơn Pháo vừa nhìn, nhất thời trợn tròn mắt, xém nữa cắn phải lưỡi:
"180%? Đây... đây có phải là ảnh cắt ghép? Làm thế nào có thể cao như vậy? Hàn Tinh Tinh mới 70% a?”
“Vậy cậu có biết Lý Nguyệt là bao nhiêu không?”
"Bao nhiêu?" Ngụy Sơn Pháo lau mồ hôi, hoàn toàn chưa tỉnh hồn lại từ số liệu 180%.
“130%.”
"Cái gì? Cũng cao như vậy sao? Ha ha, anh Khải, vậy càng phải chúc mừng anh a. Chị dâu càng xuất sắc, anh càng có phúc khí!” Ngụy Sơn Pháo rất hâm mộ, mình là một học sinh thể thao, tự nhận là thân thể rất cường hãn, điều kiện tuyệt hảo, nhưng mức độ cường hóa cũng chỉ có 60% mà thôi.
Số liệu này đặt ở trước mặt người ta, quả thực không đủ nhìn a.
Ngụy Sơn Pháo bỗng nhiên hiểu được, vì sao ngày hôm qua ở trước mặt Giang Dược, mình lại cảm thấy vô lực như thế. Mình dùng hết toàn lực, hình như còn không bằng người ta tùy ý đẩy một cái.
Đây chính là thực lực nghiền ép sao?
Anh Khải trong miệng gã, tự nhiên chính là con cháu nhà họ Đặng, cũng chính là Đặng Khải muốn thông gia với Lý Nguyệt, cũng là học sinh của trường trung học Dương Phàm, có điều kỳ thật là học sinh chuyển trường. Bây giờ tự nhiên cũng vào lớp chuyên môn, xem như là nhân vật phong vân của trường trung học Dương Phàm.
Giờ phút này, biểu tình của Đặng Khải có chút khó coi, hiển nhiên là bị số liệu của Giang Dược kích thích quá mức.
Mà số liệu của Lý Nguyệt cũng làm cho gã đắng lòng. Nhà họ Đặng bọn họ có tiền, nhưng con bé nghèo Lý Nguyệt kia lại chướng mắt?
Điều này làm cho Đặng Khải rất tức giận.
Đừng nhìn đám tiểu đệ sun xoe suốt ngày hô anh Khải với chị dâu, kỳ thực Lý Nguyệt người ta căn bản xem thường nhà họ Đặng của gã.
Ngay từ đầu, Đặng Khải thật đúng là không cảm thấy Lý Nguyệt khó chinh phục như vậy, sở dĩ cô ta nhăn nhó làm bộ không đáp ứng, hơn phân nửa là do tính e thẹn của thiếu nữ nhà quê.
Chờ đợi một thời gian nữa, tốt nghiệp rồi, rất nhiều thứ tự nhiên nước chảy thành sông.
Nhưng sau đó gã biết được, mẹ Lý Nguyệt nhận tiền xong đều đến trường mỗi ngày để làm ầm ĩ Lý Nguyệt, mà cô ta vẫn không hề buông lỏng, thái độ rất kiên quyết, Đặng Khải mới ý thức được có thể Lý Nguyệt thật sự không phải là loại ham mê tiền bạc. Chẳng qua là gã vẫn cảm thấy, với mị lực và gia thế của mình, chỉ cần chịu bỏ công sức, vẫn có thể khiến Lý Nguyệt gật đầu.
Thẳng đến ngày hôm qua, cùng với hai bảng số liệu hôm nay xuất hiện, Đặng Khải mới hoàn toàn ý thức được, Lý Nguyệt có thể thật sự không thèm quan tâm gì tới gã!
Hơn nữa, cái tên Giang Dược bạn cùng bàn Lý Nguyệt kia, số liệu còn khủng bố như thế, người lại cao ráo đẹp trai, nói không chừng, đó mới là nhân tố lớn nhất khiến Lý Nguyệt không chịu buông lỏng!
Rất có khả năng, trong lòng Lý Nguyệt đã có người, mà gã hầu như chắc chắn người đó chính là tay Giang Dược đáng ghét kia!
Sau khi cân nhắc rõ ràng vấn đề này, lửa giận trong lòng Đặng Khải thiêu đốt chưa từng có.
Kỳ thật, mấy ngày nay người trong gia tộc thảo luận chuyện anh họ gã đấu khí với người khác ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử, gã cũng nhìn thấy trong nhóm, chỉ là gã căn bản không quan tâm.
Cái loại phá nhà phá cửa ăn rồi chờ chết này, cho dù chết thật, Đặng Khải cũng sẽ không có đau xót chút nào, cho dù là quan hệ anh em họ.
Anh em ruột trong gia tộc giàu có vốn đã nhạt nhẽo, huống chi chỉ là anh em họ mà thôi.
Mãi đến hôm nay, gã mới hoàn toàn xác định, thật sự là oan gia ngõ hẹp. Người đấu khí với anh họ gã lại chính là Giang Dược!
Cứ như vậy, Giang Dược này thật sự trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nhà họ Đặng.
"Giang Dược..." Đặng Khải nhai nuốt cái tên này với vẻ mặt dữ tợn, giống như hận không thể nghiền nát hắn.
Ngụy Sơn Pháo nghe được giọng điệu của Đặng Khải có chút không thích hợp:
"Anh Khải, Giang Dược yêu nghiệt như vậy, em đoán sẽ có rất nhiều thế lực muốn mượn hơi hắn chứ? Chẳng lẽ chúng ta còn muốn trả thù hắn?”
“Thế nào? Cậu sợ hắn ta sao?” Đặng Khải âm trầm hỏi.
Ngụy Sơn Pháo do dự không nói gì, nói thật, gã thật sự có chút sợ. Luận đánh nhau, gã cho tới bây giờ cũng chưa từng vô lực như ngày hôm qua.
Đó thực sự là tồn tại mà gã hoàn toàn không thể đối kháng.
“Đồ ăn hại!” Đặng Khải mắng một câu:
"Biến đi! Cậu cho rằng tôi muốn đối phó hắn, còn có thể dựa vào mấy kẻ ăn hại như các cậu sao?”
Giang Dược không biết sau khi bảng số liệu của hắn truyền bá ra ngoài, sau lưng đã có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngay sau giờ học, hắn vội vã ra khỏi trường, đi về phía biệt thự số chín.
Hắn nhớ rõ, trong giới buôn bán ở phố Cây Du có một ngõ nhỏ chuyên bán đồ cổ, tậu mấy cái hồ lô rượu tạo hình cổ xưa, hẳn là không phải vấn đề.
Tốn hơn một ngàn tệ, Giang Dược cuối cùng cũng mua được mấy cái hồ lô rượu vừa ý, còn có mấy cái hộp tạo hình tinh xảo.
Vừa trở lại biệt thự số chín, hắn liền nhận được một tin nhắn, bên trong có một cái mã, đến lúc đó sẽ vào chợ bằng cái mã đó.
Tin nhắn cũng kèm theo một địa chỉ, không phải là rất xa xôi, trong một tòa cao ốc.
Thời gian dự kiến sẽ chính thức bắt đầu lúc tám giờ tối, hiện giờ vẫn còn sớm.
Những thứ cần chuẩn bị, hắn cũng đã chuẩn bị xong.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận