Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 146: Vô tình trở thành tâm điểm
"Được, chủ nhân cỏ ngưng khói có ở đây hay không, xin hỏi ngài có hứng thú hay không, có thể thỏa mãn yêu cầu giao dịch của chủ nhân bùa phép hay không."
Hiện trường lập tức có người đứng lên.
"Tôi có, tôi có ba gốc cỏ ngưng khói, nguyện ý trao đổi một lá bùa Kháng tà." Giọng điệu của người này thập phần kích động, hiển nhiên là không nghĩ tới, bánh trên trời sẽ rớt trúng đầu mình, vội vàng đứng dậy đáp ứng, sợ bị người khác cướp trước.
Tuy ông rất thèm thuồng bùa Kháng tà, nhưng ông cũng không cảm thấy mấy cọng cỏ ngưng khói có thể đổi được bùa Kháng tà, lại không nghĩ tới, chủ nhân bùa phép này lại chỉ đích danh muốn cỏ ngưng khói, hơn nữa chỉ cần ba gốc?
Vụ mua bán này, ông cảm thấy mình quả thực chính là bị động nhặt món hời, hơn nữa là cực hời!
Người này điên cuồng cấp bách ôm một cái hộp ngọc chạy vội lên sân khấu, tuy rằng đeo mặt nạ, những mọi người cũng có thể cảm giác được giờ phút này đối phương nhất định là mặt mày nở hoa.
Người dưới đài, trong lòng ai nấy đều tiếc nuối vô cùng, có vài người càng là âm thầm thở dài.
Tên này ăn gì hên thế, mấy cọng cỏ cư nhiên đổi được một tấm bùa phép. Cỏ ngưng khói này rốt cuộc là cái quái gì?
Không thể không nói, bùa phép thật sự rất bắt mắt.
Mắt thấy lá bùa bị ba gốc cỏ ngưng khói đổi đi, hiện trường vang lên một tràng la ó thở dài, tiếc nuối nồng đậm.
Chẳng lẽ chủ nhân bùa phép này không biết đồ đạc của mình tốt bao nhiêu sao? Làm sao lại qua loa như vậy, đổi mấy gốc cỏ ngưng khói làm gì?
Những bảo vật ở đây, hắn muốn cái gì chả được? Cho dù hiện trường không có đưa lên, chỉ cần hắn mở miệng, phàm là có, ai sẽ tiếc rẻ?
Chủ nhân cỏ ngưng khói mở hộp ngọc ra, bên trong rõ ràng có năm gốc cỏ ngưng khói.
Người này cười hắc hắc, nghe rất gian, từ trong đó lấy ra hai gốc cây, đem phần còn lại cùng với cái hộp đẩy cho Giang Dược.
"Ba gốc cỏ ngưng khói, ngài có thể mời chuyên gia kiểm tra."
Đây là thủ tục, tự nhiên là phải kiểm tra. Các chuyên gia thực sự không biết bất cứ điều gì về cỏ ngưng khói, Có điều vẫn phải giả bộ nghiên cứu một chút. Ít nhất cỏ ngưng khói này quả thật ẩn chứa linh lực nhàn nhạt, quả thật không phải là loại cỏ bình thường, coi như là linh vật chân chính.
Linh vật thiên nhiên đổi bùa phép chế tác thủ công, tuy rằng chiếm tiện nghi, nhưng cũng coi như công đạo.
Trong mắt mọi người, linh vật thiên nhiên là mọc ra, mà bùa phép là bảo vật chế tạo thủ công, có giá trị gia tăng của tay nghề, cho nên mọi người cho rằng bùa phép rõ ràng càng đáng giá.
Giang Dược thấy người này thu hồi hai gốc cây còn lại, không khỏi có chút hối hận. Chính mình vẫn là lần đầu tiên tham gia, có chút bảo thủ, biết vậy há mồm đòi nhiều một chút, rồi từ từ mặc cả cũng được.
Có điều, hắn khẽ động não, rất nhanh liền có ý tưởng mới.
"Anh bạn, bùa phép này thuộc về anh. Có điều..."
"Có điều cái gì? Cũng không thể hối hận a. Giao dịch hoàn tất, già trẻ không gạt, không được đổi ý.” Đối phương lập tức ôm lấy hộp bùa phép, như sợ Giang Dược đòi lại bất cứ lúc nào.
Giang Dược cười nói:
"Đương nhiên không phải đổi ý. Bùa phép mà tôi giao dịch, còn có một ít kỹ xảo sử dụng, kỳ thật cũng rất đáng giá.”
“Hả? Kỹ xảo gì?”
“Người không biết dùng, rất dễ chà đạp bùa phép, vốn có thể dùng mười lần, có lẽ năm sáu lần là hao hết. Đây là do sử dụng không đúng cách. Anh có thể coi đó là một số kiến thức về bảo dưỡng sử dụng hàng ngày.”
“Ý anh là?"
"Bất cứ thứ gì cũng đều có giá trị của nó, phải không?" Giang Dược cười ha ha.
Đối phương cũng không phải kẻ ngốc, ngượng ngùng cười:
"Tôi biết, anh coi trọng hai gốc cỏ còn lại.”
“Đúng, theo nhu cầu của mỗi người. Dù sao ba gốc cũng đủ cho tôi dùng rồi, thêm hai gốc, có cũng được, không có cũng không sao. Anh thích thì đổi, không thích thì thôi.”
Đối phương bất đắc dĩ, cắn răng:
"Tôi đổi.”
Giữ lại hai gốc cỏ ngưng khói, giá trị giao dịch cũng không phải đặc biệt lớn. Còn kỹ xảo sử dụng này, nếu như không lấy được, theo người ta nói, thay vì mười lần, chỉ có thể dùng năm lần sáu lần là cơ bản phế bỏ.
Điều này tương đương với việc không hoàn toàn tối đa hóa giá trị của lá bùa.
Chẳng phải là phung phí của trời sao? Hoàn toàn lỗ sặc máu!
Cứ như vậy, hai người lại hoàn thành một lần giao dịch ngoài lề.
Đúng là tùy theo nhu cầu mỗi người.
Giang Dược cảm thấy mỹ mãn, đem năm gốc cỏ ngưng khói đặt trở lại trong hộp ngọc, thật cẩn thận thu hồi.
Hai bên nhận hàng chẳng khác nào giao dịch hoàn tất.
Được bùa Kháng tà, đối phương tuy rằng bỏ ra năm gốc cỏ ngưng khói, lại tự cảm giác mình lời. Đương nhiên Giang Dược cũng cảm thấy mình lời to.
Cả hai đều cảm thấy mình lời, kết quả cùng có lợi này có lẽ chính là ý nghĩa lớn nhất của thị trường chợ đen.
Người dẫn chương trình cười nói:
"Phải chúc mừng hai vị khách, giao dịch đầu tiên đã thành công, mở ra một khởi đầu tuyệt vời cho buổi hội chợ lần này."
Nói đến đây, người dẫn chương trình lễ phép cười với Giang Dược, hàm ý rất rõ ràng, là muốn nói giao dịch của anh đã hoàn thành, có thể đi xuống.
Giang Dược là người thông minh, đương nhiên biết ý tứ của đối phương. Có điều hắn cũng không có rời bước chân, mà là cười chỉ lên màn hình lớn.
"Thật ngại quá, bùa Kháng lửa cũng là của tôi."
Những lời này của Giang Dược nói rất nhẹ nhàng, rất tùy ý, nhưng nghe vào tai những người ở đây, lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Lại là của anh?
Anh rốt cuộc có bao nhiêu lá bùa vậy hả?
Giao dịch chợ đen từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện bùa phép. Anh cư nhiên một lần mang tới hai tấm? Anh có biết bùa phép quý giá thế nào không?
Tất cả mọi người khiếp sợ đánh giá Giang Dược, muốn nhìn xem tên này rốt cuộc là ai. Có một số người hận không thể đi lên tháo mặt nạ của hắn, để nhớ kỹ khuôn mặt này.
Kẻ có thể xuất ra một lúc hai tấm bùa phép, thật đúng là đáng để mọi người nhớ thương, đáng để mọi người chú ý.
Chỉ tiếc, chợ đen tuyệt đối không cho phép bọn họ làm như vậy. Một khi ai dám làm như vậy, hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng thảm khốc, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Người dẫn chương trình cũng ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, sợ hãi nói:
"Thì ra hai tấm bùa phép đều là của ngài, đây chính là niềm vui lớn đáng kinh ngạc của hội chợ lần này a! Tôi tin rằng các vị khách quý ở đây, nhất định đều rục rịch. Thưa ngài, có thứ gì trên đó mà ngài muốn giao dịch không?”
Tính thực dụng của bùa Kháng lửa kỳ thật không thua bùa Kháng tà.
Chẳng qua hiện giờ thời đại quỷ dị hàng lâm, quỷ lui tới thường xuyên, bùa Kháng tà ở một mức nào đó sẽ càng được hoan nghênh hơn một chút.
Xét cho cùng, xác suất bị vây trong một đám cháy nói chung là khá nhỏ.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là bùa Kháng lửa không được hoan nghênh. Chỉ là nó không hot bằng.
Dù vậy, nó chung quy vẫn là một tấm bùa phép, là bảo vật chân chính, đáng để tranh đoạt. Vị trí thứ hai của nó đã phản ánh trung thực nhu cầu của mọi người về nó.
Lúc trước Giang Dược cũng nghiêm túc cân nhắc qua danh sách bảo vật, ngoại trừ cỏ ngưng khói là thứ hắn nhất định phải có, rất nhiều thứ khác nhìn hình như là rất hiếm, có điều lại không có lực hấp dẫn quá lớn với Giang Dược.
Mà có vài thứ, mặc dù tốt thật, nhưng giai đoạn hiện tại Giang Dược lại không dùng đến.
"Nếu ai còn cỏ ngưng khói, tôi nguyện ý tiếp tục giao dịch."
Lại cỏ ngưng khói?
Tay này họ nhà trâu sao? Thích gặm cỏ dữ vậy?
Cỏ ngưng khói chết tiệt này rốt cuộc là cái gì, lấy ở đâu?
Nhiều người tò mò về cỏ ngưng khói. Thứ này được ưu ái như thế, xem ra lần sau phải nghĩ biện pháp đi hỏi thăm một chút nơi nào có thể lấy được cỏ ngưng khói. Nói không chừng chợ đen lần sau, có thể dùng nó đổi thứ tốt, tỷ như Bùa Kháng tà?
Rất nhiều người khát vọng bùa phép, đều âm thầm bóp cổ tay. Nhìn tư thế này, người ta hơn phân nửa là xem thường bảo vật mình cung cấp, không có ý định dùng để giao dịch bùa phép.
Nói cách khác, cái tên này rất có thể nhằm vào cỏ ngưng khói?
Giang Dược đợi một lát, thấy phía dưới không có ai đáp lại, suy đoán những vị khách quý hôm nay là không có khả năng lại xuất ra cỏ ngưng khói nữa.
Hắn thoáng có chút thất vọng trong lòng, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu:
"Nếu như không có cỏ ngưng khói, vậy thì sâm bế nguyệt, lá bụi trắng, tôi cũng có thể tiếp nhận.”
Sâm bế nguyệt? Lá bụi trắng? Là thứ gì vậy?
Không ít khách mời ở đây đều không hiểu ra sao, hiển nhiên, hai thứ này bọn họ chưa từng nghe qua, làm sao có thể lấy được?
Hiện trường vẫn im lặng.
Giang Dược tuy rằng thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự liệu. Hiện giờ là giai đoạn đầu quỷ dị hàng lâm, rất nhiều thứ tốt căn bản chưa kịp xuất hiện, hoặc giả chưa bị đào bới ra.
Thậm chí, cho dù bị đào bới ra, rất nhiều người cũng chưa chắc đã biết đó là cái gì.
Vì vậy, nghiêm túc mà nói, giai đoạn đầu của thời đại quỷ dị, thực sự là rất thích hợp để nhặt món hời. Loại người có truyền thừa tổ tiên như Giang Dược, có ưu thế ban đầu cực lớn.
Dù sao, giấc mộng dài kia đã truyền thừa cho hắn hằng sa số tin tức mà biết bao đời tổ tiên đã cất giữ từ xưa đến nay.
Cho nên, kiến thức của Giang Dược tuyệt đối là vượt xa thời đại này, có ưu thế độc nhất.
Cũng giống như năm gốc cỏ ngưng khói này, bản thân chính là linh vật, ẩn chứa linh lực, đối phương lại dùng để đổi bùa phép của hắn.
Dựa theo quan niệm của thế nhân mà xem, bùa Kháng tà hiển nhiên là càng ưu tú, càng đáng giá, nhưng nếu thật sự luận theo giá trị thực tế, giá trị của năm gốc cỏ ngưng khói này kỳ thật vượt xa bùa Kháng tà.
Loại cây cỏ ẩn chứa linh lực này, không có dăm ba năm uẩn dưỡng, căn bản không có khả năng lớn đến trình độ như thế.
Mà một tấm Bùa Kháng tà của Giang Dược, có lẽ chỉ cần mất mười lăm phút đồng hồ, cộng thêm hao phí một phần nhỏ thần thức mà thôi.
Bất kể là chi phí vật liệu, hay là chi phí thời gian, bùa phép cấp một kỳ thật đều xem như là thứ có giá thành tương đối thấp đối với Giang Dược.
Cho nên, kỳ thật lúc trước Giang Dược cũng không nghĩ tới, bùa phép cấp một lại được hoan nghênh như thế.
Người đổi được bùa Kháng tà kia khẳng định cảm thấy mình lụm được món hời, mà Giang Dược hắn kỳ thật mới là người phát tài lớn.
Nói cho cùng, đây chính là mị lực của thị trường chợ đen, mỗi người đều theo nhu cầu của riêng mình, ai cũng không cảm thấy mình thiệt thòi.
Người dẫn chương trình đợi một lát, thấy không có ai trả lời, ngược lại nói với Giang Dược:
"Bảo vật mà ngài muốn, xem ra các khách mời không cung cấp được. Nếu không, ngài xem lại lần nữa những món có sẵn ở hiện trường?”
Ban tổ chức cũng không đến mức ép mua ép bán khách tham gia, có điều bọn họ đương nhiên hy vọng giao dịch càng nhiều càng tốt, như vậy danh tiếng của bọn họ mới có thể vang xa, mới có thể gây chấn động, từ đó càng được nhiều người săn đón.
Giang Dược nhìn trên màn hình lớn một hồi, cuối cùng vẫn chọn được một thứ.
“Quả vân châu là của ai?”
Quả vân châu, truyền thừa tổ tiên Giang Dược từng nhắc tới, đây là một loại linh tài chế thuốc thượng phẩm, mặc dù thứ này linh lực không cao, nhưng là thứ tốt dùng để uẩn dưỡng kinh mạch. Nếu như kết hợp với mấy loại tài liệu phụ gia khác, có thể thử luyện chế một loại linh dược nào đó...
Căn cứ vào tin tức tổ tiên để lại, thứ này kỳ thật rất hiếm thấy trong thế tục. Cho nên dù Giang Dược tạm thời không dùng được, hắn vẫn quyết định lấy trước rồi tính sau. Miễn là thứ truyền thừa tổ tiên nhắc tới, thu nhiều chút cũng không sai.
Dù sao cũng chỉ tốn bùa phép cấp một!
Hiện tại việc chế tạo bùa phép cấp một đã không làm khó được Giang Dược, tuy nói không thể chế tác số lượng lớn, nhưng cách dăm ba ngày làm mấy tờ, vẫn không thành vấn đề.
Chủ nhân của quả vân châu bình tĩnh hơn vị khách vừa rồi, không chút hoang mang đứng lên.
"Là của tôi, có điều, số lượng cũng không nhiều."
Giang Dược vừa nghe lời này, liền biết đây là một người tinh tế. Lời ngầm chính là, anh có thể đổi quả vân châu của tôi, nhưng phải thương lượng số lượng một chút.
Nói thẳng ra, đây kỳ thật chính là gián tiếp gọt giá.
Giang Dược cười cười:
"Không nhiều lắm là bao nhiêu?”
“Anh muốn đổi bao nhiêu?”
Giang Dược có kinh nghiệm cỏ ngưng khói lúc trước, biết đối phó với đám hồ ly cũng không thể quá thành thật. Ra giá trên trời, trả giá dưới đất là thao tác cơ bản.
"Bùa Kháng lửa của tôi, chất lượng là thượng thừa. Nếu như muốn đổi, chí ít phải ba mươi quả vân châu.”
“Ba mươi quả? Khẩu vị của anh không khỏi quá lớn đấy chứ?” Đối phương cười khổ không thôi, không ngừng lắc đầu, ngồi trở lại chỗ ngồi, ý muốn nói giao dịch này không cách nào bàn tiếp.
Giang Dược cũng không buông lỏng. Hắn rất rõ ràng, ngôn ngữ cử chỉ của đối phương, kỳ thật đều là diễn kịch.
Vào thời điểm mấu chốt này, hơn thua nhau ở chỗ diễn xuất. Đối phương mặt ngoài nhìn như không muốn bàn tiếp, ai biết trong lòng nghĩ như thế nào? Hơn phân nửa chính là lạt mềm buộc chặt.
Giang Dược hiển nhiên không có khả năng để đối phương nắm lấy tiết tấu.
"Không phải khẩu vị tôi lớn, là bản thân bùa phép của tôi đáng cái giá này. Thẳng thắn thì tôi cũng chỉ là báo giá lấy lệ vậy thôi, không có mấy thứ tôi nói lúc nãy, kỳ thật tôi cũng không quá nguyện ý giao dịch lá bùa này. Mọi người đều biết, có được một tấm bùa phép khó khăn đến cỡ nào..."
Câu cuối cùng này, mọi người rất có cộng hưởng, đạt được một tấm bùa phép đúng là rất khó.
Nhưng anh thì đúng là phá nhà phá của, một hơi xuất ra hai tấm bùa phép, vẫn là khác loại, cư nhiên chỉ đổi một ít cây cỏ gì đó?
Đây không phải là phá nhà phá của thì là cái gì?
Có người thấy chủ nhân của quả vân châu kia còn ra vẻ, tựa hồ muốn bắt chẹt người ta, nhịn không được kêu lên: “Người anh em, nếu người ta cảm thấy anh khẩu vị lớn, hay là anh thử nhìn lại những bảo vật khác xem, có lẽ sẽ thấy thứ gì khác hay hơn?"
"Đúng vậy, anh bạn có bùa phép, còn sợ không đổi được thứ tốt? Anh đổi với tôi, tôi hứa sẽ không mặc cả với anh! Anh muốn thứ gì, miễn là tôi có, tôi sẽ cho anh hết.”
Cũng không cần Giang Dược tỏ thái độ, lập tức có khách mời khác đứng ra bênh hắn, loại người qua đường đóng vai đồng đội như thần này khiến Giang Dược âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Cứ như vậy, chủ nhân của quả vân châu kia hiển nhiên là không thể làm bộ làm tịch được nữa, chỉ đành đứng dậy lần nữa.
"Bằng hữu, tôi chỉ có mười tám quả vân châu, đều cho anh hết, như vậy đã đủ chưa?"
"Mười tám quả?" Lúc này đến phiên Giang Dược giả vờ khó xử rối rắm:
"Nói thật, mười tám quả quá ít, cách tâm lý dự đoán của tôi quá xa. Tôi nghĩ nên giữ lại tấm bùa này, lần sau tham gia giao dịch, nói không chừng có thể đổi được cỏ ngưng khói?”
“Đúng vậy, bằng hữu, đừng vội ra tay. Những thứ như bùa phép, bán lá nào là ít đi lá đó. Anh cứ giữ lại nó cũng được. Tôi tin rằng lần tới sẽ có nhiều cỏ ngưng khói xuất hiện.”
“Không sai, chỉ cần anh có bùa phép, đừng lo lần sau không bán được thứ tốt."
Chủ nhân của quả vân châu thầm đậu xanh rau muống, mấy kẻ qua đường các ông cứ xía miệng vào làm quái gì vậy, có phải là đồng lòng phá hư chuyện tốt của tôi không?
Ông lập tức không giả đò được nữa, vội rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh tới ném trực tiếp một cái túi vải trước mặt Giang Dược:
"Tất cả quả vân châu ở đây, anh đếm đi, tổng cộng hai mươi sáu quả, đều thuộc về anh. Đổi lại, anh cũng không thể ra giá trên trời nữa, tôi không cho nổi, đây đã là tất cả tài sản của tôi. Tôi thề có trời đất chứng giám!”
Thôi đi!
Các khách mời la ó bốn phía, vô tình khinh bỉ cái gã hai mặt này. Một giây trước còn làm bộ làm tịch, không muốn tiếp tục nói chuyện, một giây sau liền như khỉ nóng đít, sợ người ta đổi ý không giao dịch.
Giang Dược quan sát sắc mặt, phỏng chừng đối phương đích thật là không lấy ra được nhiều hơn, nhưng nếu đã bắt đầu biểu diễn, như vậy dù sao cũng phải diễn cho hết.
Lập tức hắn nói tiếp với giọng do dự:
"Tôi cảm thấy vừa rồi bọn họ nói rất có đạo lý, bùa phép ở trong tay tôi, vĩnh viễn không thiếu cơ hội bán. Có lẽ lần sau thực sự có nhiều cỏ ngưng khói hơn?”
Người đàn ông nóng nảy:
"Người anh em, làm người ai lại làm thế, lúc nãy anh đã gọi tên quả vân châu, như thế nào lại đổi ý? Thật có chút không tử tế.”
Đối phương rõ ràng có chút cưỡng từ đoạt lý.
Người ta gọi tên quả vân châu, không sai! Nhưng người ta lại không nói nhất định sẽ giao dịch với anh. Không phải chưa đàm phán xong giá giao dịch sao?
Người dẫn chương trình chỉ tạo điều kiện cho giao dịch, nhưng không thể can thiệp vào giao dịch, ông cũng có chút tò mò, tự hỏi liệu thỏa thuận này có thể được thực hiện hay không.
Thấy Giang Dược vẫn thờ ơ, bộ dáng thiếu hứng thú, đối phương có chút nóng nảy, lại moi một thứ trong ngực ra.
Đây là một mảnh mai rùa trông rất quỷ dị.
"Đây là một mảnh mai rùa, anh xem phía trên có hoa văn kỳ quái, hoàn toàn không giống với hoa văn trên mai rùa thông thường. Đây là tôi tốn hơn triệu bạc mua tới, giá trị thực tế ước chừng chí ít cả chục triệu, cũng cho anh luôn, vậy đủ rồi chứ?”
Một mảnh mai rùa?
Giang Dược liếc mắt một cái, thấy đối phương đúng là rất muốn có được bùa Kháng lửa này, lập tức cũng biết, thứ gì hăng quá sẽ hóa dở.
Đối phương không sai biệt lắm đã dốc cạn túi, ít nhất đã tỏ thành ý đến trình độ mười phân vẹn mười, nếu tiếp tục thận trọng, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng mọi người.
Hắn đành thở dài:
"Nhìn anh quả thật rất thành tâm, vậy tôi liền nhịn đau cắt thịt đi.”
Hai mươi sáu quả vân châu, thêm một mảnh mai rùa không rõ lai lịch, quy về Giang Dược.
Mà tấm bùa Kháng lửa thì quy về đối phương.
Sau khi các chuyên gia xác minh, giao dịch đã được hoàn thành, không còn cơ hội đổi ý.
Đối phương vui vẻ, cũng trở nên nhiều lời hơn:
"Người anh em, hy vọng lần sau anh còn đến chợ đen, nếu còn có bùa Kháng tà, nhất định phải lưu lại cho tôi.”
Giang Dược cười khổ nói:
"Bùa phép nào có dễ lấy vậy?”
“Cỏ ngưng khói, sâm bế nguyệt, hẳn là cũng không dễ kiếm chứ? Lần sau, tôi chắc chắn sẽ tìm được những thứ này để giao dịch với anh.”
“Chuyện lần sau, lần sau nói.”
Giang Dược cũng không cam đoan lần sau mình nhất định sẽ tới, càng không xác định đối phương sẽ thật sự có thể tìm được những loại cây cỏ linh lực như cỏ ngưng khói hay sâm bế nguyệt hay không.
Hai tấm bùa phép được giao dịch, những khách mời phía dưới cũng lạnh đi một nửa. Thứ tốt đều để người ta cuỗm mất, cảm giác chờ mong và nhiệt tình đối với phần giao dịch còn lại lập tức giảm đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận