Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 148: Hàn Tinh Tinh tiền nhiều như nước

Các loại danh thiếp không ngừng đưa tới, Giang Dược không khỏi cười khổ.
Mấy người tưởng là thu ve chai hả? Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu?
Chẳng lẽ đều coi tiền như rác?
Còn thu mua giá trên trời là cái quỷ gì?
Nói mơ hồ như vậy, làm sao tôi có thể nhìn thấy thành ý của mấy người?
Hắn kỳ thật rất muốn mở miệng hỏi, các vị rốt cuộc có thể bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một tấm bùa Kháng tà? Hắn muốn tham khảo thử xem hiệu suất sinh lời là bao nhiêu.
Đáng tiếc, những người này quyết không chịu nói giá.
Trong mắt Giang Dược, đây chính là không có thành ý, muốn giở mánh khóe. Nếu thực sự có thành ý mua, làm sao ngay cả một cái giá cũng không đưa ra được?
Đương nhiên, Giang Dược cũng biết, đây chính là người làm ăn. Không đến bước giao dịch cuối cùng, sẽ không dễ dàng lật lá bài tẩy lên.
Đó là sự khôn ngoan và thận trọng của đám con buôn.
Hắn giơ tay không đánh mặt người tươi cười, danh thiếp cứ thu, nhưng có gọi điện thoại hay không, thì còn phải xem tâm tình.
"Bằng hữu, có thể mạo muội xin một tấm danh thiếp của anh hay không?"
Giang Dược khô khan nói:
"Xin lỗi, lần đầu tiên tôi đến chợ đen, không chuẩn bị loại danh thiếp này.”
Hắn đương nhiên biết, danh thiếp mà những người này đưa ra, hơn phân nửa đều là người trung gian hoặc đại lý, tuyệt đối không có khả năng là danh thiếp của chính bọn họ.
Đều là người thông minh, ai sẽ dễ dàng lấy danh thiếp thân phận chân thật ra?
Giang Dược cố ý nhấn mạnh mình không mang theo loại danh thiếp này, những người này tự nhiên cũng nghe hiểu.
Đều là người thông minh, thấy Giang Dược nói như vậy, họ cũng dẹp bỏ tâm tư dò hỏi thân phận của hắn.
Lúc này, thời gian nghỉ ngơi cũng kết thúc.
Khi giọng nói của người dẫn chương trình xuất hiện trở lại, vòng giao dịch thứ hai bắt đầu. Tất cả các khách mời đều trở về chỗ ngồi của mình.
Khâu đấu giá, có thể nói là khâu ít được hoan nghênh nhất trong ba khâu, bởi vì nó chỉ có thể thực hiện giao dịch bằng tiền mặt.
Nhưng những người đến chợ đen giao dịch, đa số đều không thiếu tiền, họ mang theo hàng tốt là để đổi lấy những hàng tốt khác, không phải muốn kiếm tiền đơn giản như vậy.
Tất nhiên cũng có những người đến để kiếm tiền, nhưng không nhiều.
Vì vậy, khâu này tương đối nguội lạnh. Nhìn bộ dáng nhiệt tình của mọi người không cao, Giang Dược cũng đoán được đại khái một chút.
Chưa kể ban tổ chức còn rút hoa hồng tương đương với mười phần trăm doanh thu, không chỉ người mua phải trả, người bán cũng phải trả. Cả hai đầu đều ăn.
Nếu như đấu giá có giá trị giao dịch lớn, số lượng hoa hồng này cũng không nhỏ.
"Chư vị khách quý, tin tưởng mọi người cũng không xa lạ gì khâu thứ hai này. Bây giờ bắt đầu chấp nhận đăng ký đấu giá. Ai có bảo bối cần bán, lại tìm không thấy bảo vật mình cần, có thể thông qua khâu này để đấu giá bảo vật của mình, chúng tôi sẽ tận hết khả năng, tối đa hóa giá trị của bảo vật đó.”
Trải qua khâu giao dịch đầu tiên, Giang Dược cũng lưu ý, mình tựa hồ quá mức nổi bật, hình như đã trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Đây là điều mà Giang Dược không ngờ tới.
Cho nên, hắn hiện tại không khỏi suy nghĩ, hai tấm bùa phép còn lại, có nên lấy ra bán nốt luôn không?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định khoan vội đã.
Đương nhiên, Giang Dược vẫn sẽ tham gia khâu giao dịch thứ hai này.
Hắn quyết định lấy ra một hồ lô linh dịch Luân hồi, thử xem thứ này ở trên thị trường đấu giá rốt cuộc có thể bán được bao nhiêu.
Nếu có thể bán được với giá đáng kể, hắn sẽ cân nhắc kinh doanh thương hiệu này.
Thời gian báo danh cũng chỉ mười lăm phút, trải qua một ít thao tác hâm nóng bầu không khí của ban tổ chức, quả nhiên vẫn có mấy thứ được đăng lên sàn đấu giá.
Bình thường khâu này khá nguội lạnh, thỉnh thoảng còn xuất hiện cảnh lúng túng không vật đấu giá. Hôm nay, tựa hồ sau khi mọi người xem qua bùa phép, cảm thấy đẳng cấp của giao dịch chợ đen hình như được tăng lên không ít, nên đã quyết định đưa lên đấu giá những thứ hơi kém mà họ không tự tin có thể đổi được đồ tốt.
Món đầu tiên là một bức tranh chữ. Đúng là nét bút của danh gia, các loại chứng chỉ giám định đều rất đầy đủ, đổi lại thời điểm trước kia, tranh chữ cổ có giá thị trường tốt nhất, dễ tiêu thụ nhất, tuyệt đối là thứ rất được săn cướp.
Hiện giờ thời đại quỷ dị hàng lâm, thứ này rốt cuộc có còn được chào đón như trước hay không, cũng khó mà nói.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Giang Dược, bức tranh chữ này có giá khởi điểm là một triệu hai, mỗi lần tăng giá không được ít hơn năm mươi ngàn, chỉ trải qua mấy vòng tăng giá, người hưởng ứng liền đã rất ít ỏi.
Rõ ràng, những khách mời tham gia vào thị trường chợ đen không quan tâm nhiều đến các tác phẩm nghệ thuật vào lúc này.
Cuối cùng, bức tranh đã được giao dịch với giá một triệu năm trăm năm mươi ngàn tệ.
Người bán rõ ràng có chút chán nản, nhưng không nói gì. Đại khái, chính ông cũng dự đoán được, loại tác phẩm nghệ thuật không thực dụng này, thị trường người mua nhất định sẽ thu hẹp trên diện rộng, rất khó điên cuồng như trước kia nữa. Hiện tại mọi người sẽ thiên về những thứ thực tế thực dụng hơn.
Hàn Tinh Tinh ngược lại có chút hứng thú về mảng tranh chữ nghệ thuật này, hơn nữa thoạt nhìn cũng khá sành sỏi, thấy bức tranh chữ này mới bán được nhiêu đó tiền, cũng có chút ngoài ý muốn.
"Thị trường tranh chữ bây giờ đã tệ đến vậy sao? Bức tranh chữ này, theo giá thị trường mấy năm trước, làm sao cũng phải hơn ba triệu mới hợp lý. Người này phỏng chừng là lỗ chổng vó.”
“Giá của mấy tác phẩm nghệ thuật này quá mức ảo ma. Cái gọi là giá thị trường, đó tự nhiên là đi theo thị trường, nhu cầu thị trường ra sao thì sẽ có giá đó. Anh đoán qua vài năm nữa, giá của bức tranh chữ này sẽ còn sụt giảm đáng kể.”
Đây cũng không phải Giang Dược nói gở.
Thế giới biến dị càng lúc càng nhiều, mối quan tâm của người dân chắc chắn sẽ chuyển từ khoe khoang sang thực dụng, càng về sau sẽ càng như thế.
Loại tranh chữ này, thời điểm thái bình coi như một loại sở thích thị hiếu, dùng để ra vẻ đúng là rất thích hợp. Bức nào xuất sắc thậm chí có thể bán với giá trên trời.
Về phần bản thân chúng rốt cuộc có đáng cái giá đó hay không, hiển nhiên tồn tại khu vực mơ hồ rất lớn.
Vào thời điểm loạn lạc, chúng có thể dễ dàng mất đi giá trị ảo, trở lại giá trị thực. Khi đó chúng đáng giá bao nhiêu, mới là giá hợp lý.
Hàn Tinh Tinh hiển nhiên không nghĩ tới Giang Dược nhìn xa như vậy, cô ngẫm lại cũng đúng. Đến lúc đó sợ có người dùng tranh này đổi một cái bánh bao cũng chưa chắc đổi được.
Kiện thứ hai, thứ ba, cũng không có gây ra nhiều gợn sóng. Giá giao dịch cũng chỉ khoảng hai ba triệu. Hiển nhiên ban tổ chức có phần thất vọng trước tình hình này.
Với giá trị giao dịch như thế, hoa hồng mười phần trăm quả thật cũng chẳng bõ bèn gì.
"Chư vị khách quý, ba món đồ đầu tiên, nhiều lắm cũng xem như làm nóng trước một chút. Chúng tôi còn có hai món đồ cuối cùng, tôi đoán mọi người nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Mời xem món thứ tư, đây là một lọ thuốc rèn thân phiên bản tinh hoa, ước chừng 1000 mi-li-lít, vừa đủ dùng cho một chu kỳ. Người bán bảo đảm chỉ cần sử dụng tròn một chu kỳ là có thể trở thành Người giác tỉnh, và mức độ cường hóa cơ thể tuyệt đối sẽ không thấp hơn 40%, thậm chí có hy vọng 50%. Mọi người đều biết, nếu lần giác tỉnh đầu tiên đạt tới 50%, đó tuyệt đối là thiên tài. Hơn nữa, lọ thuốc rèn thân phiên bản tinh hoa này, trên thị trường không có khả năng mua được, là cao nhân đắc đạo thông qua rất nhiều biện pháp tinh luyện mà thành. Gần như có thể nói là độc bản. Cho nên, mọi người hẳn là rất rõ ràng giá trị của nó..."
Thuốc rèn thân? Còn là phiên bản tinh hoa?
Phiên bản bình thường của thuốc rèn thân đã không tính là bí mật gì ở thị trường chợ đen, kỳ nào cũng đều có hàng, hơn nữa số lượng còn không ít.
Nói chung, ai cũng có thể mua được chúng bằng tiền.
Có điều tác dụng thuốc rèn thân phiên bản bình thường cũng không khoa trương đến vậy, cơ bản chỉ đảm bảo sẽ giác tỉnh, nhưng rất khó đảm bảo số liệu.
Suy cho cùng, giữa Người giác tỉnh với nhau cũng có khoảng cách.
Có người cường hóa 15%, có người cường hóa 50%, đều là giác tỉnh, nhưng chênh lệch giữa hai bên rất lớn.
Thuốc rèn thân phiên bản tinh hoa, thật đúng là lần đầu tiên nghe nói tới.
Rất nhiều khách mời vốn không đếm xỉa gì đến khâu này, lập tức cũng tăng lên rất nhiều hứng thú.
Giang Dược thậm chí cảm giác được Hàn Tinh Tinh bên cạnh cũng lộ ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên là cũng động tâm.
Cảm giác được ánh mắt Hàn Tinh Tinh nhìn về phía mình, Giang Dược quay đầu lại.
Đôi mắt đẹp của Hàn Tinh Tinh nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ muốn nhìn ra gì đó từ trong mắt hắn.
"Có chuyện gì?" Giang Dược không hiểu ra sao cả.
"Thuốc rèn thân này, không phải cũng là của anh chứ?" Hàn Tinh Tinh nghi vấn nói.
"Làm sao có thể?" Giang Dược dở khóc dở cười: “Em thật tưởng anh là thần sao, chẳng lẽ có thứ gì tốt đều là của anh cả à?”
"Hì hì, số liệu đo lường thể chất của anh bùng nổ như thế, người ta đương nhiên hoài nghi, có phải mỗi ngày anh đều dùng loại thuốc tinh hoa này hay không?”
Giang Dược thở dài:
"Anh đào đâu ra tiền mà mua!"
Nước thuốc rèn thân này thoạt nhìn đúng là thứ tốt. Giang Dược trông mà thèm, nhất là phiên bản tinh hoa này, rõ ràng đã câu dẫn khẩu vị của các khách mời. Xem ra, giá cả của thứ này tuyệt đối sẽ không thấp, hơn nữa rất có thể gây ra một hồi đấu giá điên cuồng.
Hắn trái lại muốn xem, thứ này rốt cuộc có thể bán được giá bao nhiêu.
Lúc trước Hàn Tinh Tinh ở quán cơm Đại Binh đã từng nhắc tới, trong chợ đen có thuốc rèn thân, lúc ấy Giang Dược không quá chú ý chuyện này, dù sao hắn căn bản không cần dùng tới chúng.
Vào thời điểm đó, Hàn Tinh Tinh nói rằng một chu kỳ cần khoảng 1000 mi-li-lít, giá khoảng một triệu.
Đó chỉ là thuốc rèn thân phiên bản bình thường. Bây giờ người ta đưa ra phiên bản tinh hoa, vậy thế nào cũng phải tăng lên gấp mấy lần chứ?
Người dẫn chương trình nhấn mạnh.
"1000 mi-li-lít thuốc rèn thân phiên bản tinh hoa, giá khởi điểm năm triệu, mỗi lần tăng giá, không được nhỏ hơn hai trăm ngàn.”
"Tôi trả năm triệu rưỡi!"
"Sáu triệu!"
"Sáu triệu sáu trăm ngàn!"
"Bảy triệu!"
Người chủ trì vừa dứt lời, thanh âm đấu giá liên tiếp vang lên, giọng sau khí thế hơn giọng trước, mức tăng giá căn bản không phải là hai trăm ngàn, mà là bốn năm trăm ngàn một lần.
Quả nhiên, không phải do khâu đấu giá nhàm chán, mà là vật đấu giá không đủ tốt. Chỉ cần vật đấu giá đủ ưu tú, cho dù là giao dịch bằng tiền cũng có thể khuấy động bầu không khí, câu dẫn ra dục vọng. Xem khí thế gọi giá lúc này mới gọi là đấu giá, mới gọi là thịnh hội.
Chẳng bao lâu, giá cả đã được hét đến tám con số.
Vượt mười triệu rồi!
Dưới sự cổ động khéo léo của nhà đấu giá, đà ra giá không hề giảm, số tiền vẫn nhanh chóng tăng lên.
Giang Dược nhìn cảnh tượng khoa trương này, không khỏi im lặng.
Lúc trước hắn còn cảm thấy phải chăng mình có thể chen ngang một chút hay không. Quả nhiên, tựa như chú Hàn đã nói, số tiền hơn chục triệu của mình, đặt ở trong giao dịch chợ đen, thật sự là nhấc không nổi bọt nước, căn bản không đủ nhìn.
Chỉ riêng một lọ thuốc rèn thân phiên bản tinh hoa này, hắn cũng chỉ có thể nhìn mà cảm thán, căn bản không thể tham gia.
Hàn Tinh Tinh vẫn nghiêm túc chú ý thế cục tại hiện trường, lạ thay là không nói chuyện phiếm gì với Giang Dược.
Giang Dược nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô, ít nhiều có chút ngoài ý muốn, có điều hắn cũng không quấy rầy cô, chỉ âm thầm líu lưỡi, giá cả giữa phiên bản bình thường và phiên bản tinh hoa lại chênh lệch lớn đến như vậy.
Giá thị trường của phiên bản bình thường là một triệu, mà phiên bản tinh hoa lại trực tiếp vượt qua mốc mười triệu, hiện giờ đã lên tới mười hai triệu.
Quan trọng nhất là những người này không hề có chút ý định dừng lại nào.
Khi giá cả vượt qua mười lăm triệu, có mấy người đấu giá hiển nhiên đã nản chí, bắt đầu dần dần có người ngừng hét giá.
Nhưng vài vị khách còn lại vẫn tiếp tục cố chấp cạnh tranh. Có điều biên độ tăng giá mỗi lần đã trở về bình thường, đều dựa theo biên độ thấp nhất hai trăm ngàn mỗi lần.
Theo đó, tốc độ tăng giá rõ ràng đã giảm.
Chờ đến mười tám triệu, đại đa số người đấu giá đều im lặng, chỉ còn lại có hai người mua, còn đang cắn răng kiên trì.
Hai người này hiển nhiên đều muốn chờ đối phương buông tha trước.
Mỗi lần đều tăng hai trăm ngàn, mỗi lần hô lên đều có chút gian nan.
Đúng lúc này, Hàn Tinh Tinh bên cạnh Giang Dược bỗng nhiên mở miệng:
"Tôi ra giá hai mươi triệu.”
Giá này thoáng cái trấn áp khí thế yếu ớt của hai người kia. Hai người bọn họ cứ cộng hai trăm ngàn lắt nhắt nãy giờ vẫn chưa lết tới mốc mười chín triệu đâu!
Hàn Tinh Tinh vừa hô giá này, chẳng khác nào trực tiếp tăng thêm biên độ hơn một triệu, khí thế không thể nghi ngờ đã chấn nhiếp hai người kia.
Thấy nửa đường giết ra một người quấy rối, hai người kia rõ ràng có chút tức giận, lại vẫn không buông tha, mỗi người lại thay phiên nhau thêm hai trăm ngàn.
Hàn Tinh Tinh cũng không nhíu mày chút nào:
"Hai mươi mốt triệu!"
Giang Dược đều bị khí thế của Hàn Tinh Tinh đè xuống, đã vượt mốc hai mươi triệu rồi, làm sao vẫn còn tăng giá khí thế vậy a?
Hắn thậm chí có chút hoài nghi, Hàn Tinh Tinh có thật là muốn mua thuốc rèn thân này, hay là tay trong mà thị trường chợ đen mời tới?
Trong mắt Giang Dược, cái giá hai mươi mốt triệu này rõ ràng vượt quá giá trị thực tế của thuốc rèn thân, có thể coi là bị đấu giá thành giá bong bóng.
Hai người kia ước chừng cũng là bị khí thế của Hàn Tinh Tinh đè ép, do dự nhiều lần, nhao nhao bỏ cuộc, không ra giá nữa. Bọn họ cũng đoán được vị đại gia này ngay từ đầu im lặng không lên tiếng, đó là khinh thường chơi đùa với bọn họ, mà là chờ phút cuối cùng đi ra cho một kích trí mạng.
Loại đại gia này, tuyệt đối sẽ không thiếu tiền.
Thôi bỏ đi, tranh không lại!
"Hai mươi mốt triệu lần thứ nhất!"
"Hai mươi mốt triệu lần thứ hai!"
"Hai mươi mốt triệu lần thứ ba!"
"Thành giao!” Nhà đấu giá kỳ thật còn muốn tiếp tục, thế nhưng người ở đây cũng không có mất đi lý trí, loại giá cả này hiển nhiên đã vượt qua kỳ vọng tâm lý của mọi người, không ai nguyện ý tiếp tục.
"Chúc mừng vị khách quý này, lấy hai mươi mốt triệu đấu giá được 1000 mi-li-lít nước thuốc tinh hoa.”
Hàn Tinh Tinh bỏ ra nhiều tiền như vậy, quả thật khiến Giang Dược hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
"Anh nhìn em làm gì?" Hàn Tinh Tinh hì hì cười nói:
"Cảm thấy em không mua nổi sao?"
Chuyện hài!
Cha em là thị trưởng, sao có thể mua không nổi.
Vấn đề là, thị trưởng chẳng lẽ không sợ bị chất vấn về vấn đề liêm chính hay sao? Lại dám công khai tiêu tiền như vậy?
"Em đoán chắc anh chỉ biết ba em là ai, lại không biết em còn có một ông nội siêu siêu có tiền chứ? Hì hì, từ nhỏ ông nội vẫn thương em nhất.”
Ông nội?
Giang Dược thật đúng là không biết ông nội của Hàn Tinh Tinh là ai? Nghe khẩu khí này, chẳng lẽ ông nội cô thật sự là nhà giàu siêu cấp sao?
Trong bảng xếp hạng của những nhà giàu trong nước, hình như cũng không có họ Hàn thì phải?
Đương nhiên, loại xếp hạng này cũng chỉ là bề nổi, rất nhiều nhà giàu quyền quý chân chính căn bản sẽ không xuất hiện trên bảng xếp hạng, nhưng tiền tài của bọn họ lại có thể áp đảo những người được xếp hạng.
Điểm này, Giang Dược không hề hoài nghi một chút nào.
Giao dịch đấu giá, tự nhiên không cần trả tiền tại chỗ, phải chờ sau khi buổi giao dịch hoàn thành, mới đến hậu trường làm thủ tục giao dịch.
Quy trình sẽ phức tạp hơn khâu đầu tiên một chút.
"Tinh Tinh, hiện tại số liệu thể chất của em đã là 70% cường hóa, hơn nữa đã trải qua lần giác tỉnh thứ hai, loại thuốc rèn thân này phỏng chừng không còn mấy tác dụng với em chứ? Em tiêu nhiều tiền như vậy, hình như không có lời cho lắm a?"
Hàn Tinh Tinh cười thần bí:
"Em có nói là tự mình dùng đâu.”
"Ồ..." Giang Dược ngẩn ra, lập tức thoải mái.
Hàn Tinh Tinh là con cháu nhà giàu quyền quý, trong nhà khẳng định có rất nhiều người trẻ tuổi, cô thích cho ai dùng mà chả được.
Đây chính là ưu việt của gia đình quyền quý, không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, tự nhiên cũng không cần lo con cháu nhiều không nuôi nổi.
Đương nhiên, Giang Dược cũng không ham hố gì cho cam.
Món thứ năm, chính là linh dịch Luân hồi của hắn.
Thứ này từng xuất hiện qua ở khâu giao dịch đầu tiên, mọi người đã sớm biết nó là cái gì, người chủ trì vừa nói ra tên, dưới đài liền giật hết cả mình.
Lại là linh dịch Luân hồi?
Người bán bùa lại vẫn còn linh dịch Luân hồi? Vậy hắn còn bùa phép hay không?
Đây là suy nghĩ hầu như đồng thời nảy sinh ra trong đầu tất cả quan khách nơi đây.
Nếu đã có bình linh dịch Luân hồi thứ hai, vì sao không thể có tấm bùa phép thứ ba đây?
"Các vị, giá trị của linh dịch Luân hồi, hẳn là mọi người đã rõ ràng. Tôi sẽ không nói nhiều thêm. Phỏng chừng tâm tình mọi người cũng rất cấp bách, chúng ta liền đi thẳng vào chủ đề. Linh dịch Luân hồi giá khởi điểm là sáu triệu, mỗi lần đấu giá không được thấp hơn hai trăm ngàn.”
Khá lắm, giá khởi điểm này còn cao hơn thuốc tinh hoa vừa nãy?
Phải biết đó chính là thuốc rèn thân cao cấp, công dụng rất khoa trương, có thể trực tiếp khiến một người sớm giác tỉnh, mà mức độ cường hóa còn không thấp.
Trong khi chức năng diệt quỷ của linh dịch Luân hồi dù cho cũng rất khoa trương, nhưng hình như không trực quan như thuốc rèn thân chứ?
Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, giá khởi điểm chính là cao hơn.
Nhà đấu giá vừa dứt lời, tiếng gọi giá lại liên tiếp vang lên.
Cũng giống như thuốc rèn thân lúc nãy, ngay từ đầu những người hét giá đều rất điên cuồng, rất khoa trương.
Không bao lâu sau, giá cả liền vượt qua mười hai triệu, sau đó lại qua mười lăm triệu.
Sau đó lại đến mốc mười tám triệu, cư nhiên còn có mấy người một mực hét giá, trong đó còn bao gồm người dùng sách cổ giao dịch linh dịch Luân hồi trước đó.
Người này đã lấy được một bình hồ lô, vậy mà còn chưa thỏa mãn, đến khâu đấu giá này, cư nhiên tiếp tục điên cuồng hét giá, thoạt nhìn giống như không tới tay tuyệt sẽ không bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận