Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 152: Phong ba ở lớp chuyên môn

Lúc này, Tôn Bân cũng vừa vặn đi vào lớp học.
Sáng sớm ông được lãnh đạo nhà trường gọi đi họp, không biết tiết học ngắn ngủi vừa rồi lại xảy ra nhiều chuyện đến thế, sau khi nghe tin, Tôn Bân cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Nhảy lầu!
Đây chính là chuyện liên quan tới mạng người.
Cám ơn trời đất, Lý Nguyệt không hề tổn hại gì.
Sau khi nói vài câu ổn định lớp học, thầy Tôn bảo Giang Dược vào văn phòng một chuyến với mình.
"Thầy Tôn, có chuyện gì thế ạ?"
"Vừa rồi hiệu trưởng gọi thầy qua, nói rất uyển chuyển. Ý tứ là muốn hỏi thăm thái độ của em và Lý Nguyệt.”
“Thái độ gì cơ?"
"Đi học lớp chuyên môn! Theo quy định của nhà trường, những Người giác tỉnh phải vào lớp chuyên môn. Em và Lý Nguyệt bây giờ là đầu bảng của trường trung học Dương Phàm, thậm chí là của cả Tinh Thành. Vì vậy ... em hiểu rồi chứ?”
Hóa ra là chuyện này.
Giang Dược thật đúng là không có cảm giác gì với lớp chuyên môn.
Nếu để hắn lựa chọn, hắn vẫn sẵn sàng ở lại lớp cũ cho đến khi tốt nghiệp. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn làm gì cũng phải làm tới nơi tới chốn.
Có điều hắn cũng biết, đây không phải là chuyện của riêng cá nhân hắn.
Nếu như hắn lựa chọn ở lại lớp học cũ, khả năng rất cao là Mao Đậu Đậu và Đồng Địch đều sẽ lựa chọn đi theo hắn, cứ như vậy, khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích là tạo ra tiền lệ xấu.
"Thầy, em không có ý kiến, thầy cứ an bài sao cho hợp lý nhất là được, em sẽ nghe lời thầy."
Giang Dược đá vấn đề nan giải này cho thầy Tôn.
Lão Tôn không khỏi cười khổ, hắn làm sao không nhìn ra Giang Dược đang chơi khó mình.
Về mặt tình cảm, Tôn Bân đương nhiên hy vọng Giang Dược ở lại lớp học cũ. Chủ nhiệm lớp gần bảy năm trung học, nhìn học trò trong lớp lũ lượt rời đi, tựa như một bức tranh hoàn chỉnh không ngừng rơi ra vài mảnh ghép, trong lòng ông khẳng định khó tránh khỏi đượm buồn.
Nhưng lý trí nói cho ông biết, những học trò ấy đi lớp chuyên môn mới có thể đạt được cơ hội phát triển tốt hơn trong tương lai.
Dù ông có không nỡ thế nào cũng tuyệt đối không thể ngăn cản tiền đồ của những người trẻ tuổi.
Cũng may Giang Dược đã đồng ý nghe theo sự sắp xếp của ông, tuy ông không biết lý do gì khiến Lý Nguyệt vẫn kiên trì không đi lớp chuyên môn, nhưng căn cứ vào quan sát và suy đoán của mình, khả năng cao là có liên quan tới Giang Dược.
Tôn Bân làm chủ nhiệm suốt gần bảy năm trung học, nhưng chưa từng hiểu rõ về con người của cô học trò này, chỉ biết cô bé trầm mặc ít nói, luôn giấu hết thảy tâm sự ở trong lòng, chưa bao giờ biểu đạt cái gì trước mặt người khác, vĩnh viễn thầm lặng vô danh.
Nhưng ông cũng biết, nếu muốn nói có ai có thể đi vào thế giới nội tâm của Lý Nguyệt, vậy người đó nhất định là Giang Dược.
Cậu học trò Giang Dược này, thật giống như biết phép thuật, luôn có thể làm được những chuyện người khác không làm được.
Cho nên, ông cảm thấy, lần này gọi Lý Nguyệt lên nói chuyện, hẳn là sẽ có kết quả khác với trước kia.
Lý Nguyệt thấp thỏm trong lòng, đi tới văn phòng.
Cô còn tưởng thầy Tôn muốn quở trách mình, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nào ngờ thầy Tôn căn bản không đề cập đến chuyện vừa rồi, chỉ nói với cô đừng quá đặt nặng tâm lý, thầy và nhà trường vĩnh viễn đứng về phía cô.
Sau đó thầy Tôn giống như thuận tiện đề cập đến vấn đề đi học lớp chuyên môn.
"Đúng rồi, Giang Dược, Đồng Địch và Mao Đậu Đậu đều quyết định đi lớp chuyên môn. Lý Nguyệt, với số liệu của trò, không đi lớp chuyên môn thật sự có chút đáng tiếc. Dù sao lớp chuyên môn sẽ giúp trò đạt được cơ hội phát triển tốt hơn là ở lại đây. Hay là trò thử cân nhắc lại một chút nữa xem?”
Lý Nguyệt ngẩn ra.
Im lặng hồi lâu, cô mới nói ngắn gọn:
"Dạ vâng, em xin nghe lời thầy.”
Khá lắm, giọng điệu này giống y chang Giang Dược.
Đây là bị nhiễm thói hư của Giang Dược rồi sao!?
Có điều như vậy cũng vừa vặn chứng minh suy đoán của Tôn Bân.
Không phải Lý Nguyệt không thích học lớp chuyên môn, mà là do lớp chuyên môn không có người hấp dẫn cô, không tìm được cảm giác thuộc về mình ở đó.
Trở lại lớp học, thầy Tôn cầm theo một vài tờ đơn đăng ký, chính thức công bố.
"Các trò, hiện tại thầy cảm thấy vừa vui vừa buồn. Sau một lần hoàn thành kiểm tra thể chất, chúng ta lại phải tiễn đưa một số học sinh xuất sắc. Thầy chỉ có một câu, không cần biết sau này các trò có bay cao bao nhiêu, xa bao nhiêu, thì cũng đừng quên các trò từng là một thành viên của lớp học này.”
Thầy Tôn rõ ràng có chút xúc động, tháo kính xuống, nhẹ nhàng lau khóe mắt một chút.
"Chúng ta hãy tiễn những người bạn cùng lớp xuất sắc này với những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất!"
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thật lâu không ngừng.
Lần kiểm tra thể chất này, lớp có thêm sáu Người giác tỉnh, cộng với Lý Nguyệt, chẳng khác nào lập tức phải đi bảy người. Hơn nữa bốn người ban đầu đi lớp chuyên môn, lớp Tôn Bân tổng cộng trước sau đã đi hết mười một người.
Một lớp học năm mươi người, đi mười một người, tỷ lệ thức tỉnh khoảng một phần năm.
Xác suất này có thể nói là độc nhất vô nhị, đừng nói là cả trường trung học Dương Phàm, phóng mắt nhìn tất cả các trường học ở Tinh Thành, kể cả những trường đại học kia, tỷ lệ thức tỉnh cũng hoàn toàn không có cách nào so sánh với lớp học này.
Nghĩ theo hướng tích cực thì đây là do thầy Tôn biết cách giáo dục, biết cách dẫn dắt học trò.
Nhưng nếu nhìn theo hướng tiêu cực, người đi càng nhiều, lớp của ông lại càng ít đi, khó tránh khỏi đìu hiu vắng vẻ.
Tất cả mọi người đều nhận đơn đăng ký, điền vào, rồi nộp lên.
Tiết học kế tiếp, có lãnh đạo nhà trường và giáo viên lớp chuyên môn đích thân đến đón người.
Nhìn thấy cảnh này, các bạn cùng lớp càng thêm kích thích, trong lòng âm thầm tự cổ vũ, lần sau kiểm tra thể chất, nhất định phải trổ hết tài năng, tuyệt đối không thể uất ức như vậy nữa.
Tôn Bân đứng ở cửa phòng học, tâm tình phức tạp nhìn Giang Dược và những người khác đi đến cuối hành lang, khóe mắt lại hơi cay cay.
Lúc này, Giang Dược bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại.
"Thầy ơi, nhớ giữ lại chỗ ngồi cho em, lúc nào vắng tiết, em sẽ thường trở về ngồi một chút."
“Em cũng vậy!” Mao Đậu Đậu kỳ thật cũng rất không nỡ phải xa cái lớp này.
Tôn Bân lập tức quay mặt đi, khoát tay áo, ý bảo bọn hắn lượn đi cho nhanh!
Ông châm một điếu thuốc, đứng ở hành lang rầu rĩ hút, ổn định tâm tình, rồi mới trở về phòng học.
Theo lý thuyết, trường học vốn là cấm hút thuốc, nhưng bây giờ danh tiếng của Tôn Bân nhất thời không ai sánh kịp, lớp học của ông đã trở thành tấm gương cho toàn trường, không ai lại đi phê bình ông vì chút chuyện nhỏ này.
"Tất cả các trò, dù là thầy không nỡ, nhưng thầy vẫn hy vọng, lần kiểm tra thể chất sau sẽ có thêm nhiều người trong số các trò rời khỏi lớp học này, vào lớp chuyên môn! Các trò cũng thấy được, lớp chúng ta có tỷ lệ thức tỉnh cực cao, có lẽ, Người giác tỉnh tiếp theo, chính là bất kỳ ai trong số các trò.”
Lớp chuyên môn bây giờ rõ ràng là quá đông đúc.
Toàn bộ trung học Dương Phàm có khoảng bốn mươi lăm ngàn học sinh.
Mặc dù tỷ lệ thức tỉnh của mỗi lớp là khác nhau, nhưng xác suất trung bình rơi vào khoảng từ một phần mười đến một phần tám.
Tính như vậy, tổng số Người giác tỉnh ở trường trung học Dương Phàm cũng đạt tới hơn năm trăm người.
Một lớp học rõ ràng là không thể nhét nổi.
Cho dù trường cố ý chia lớp theo niên khóa, mỗi khóa thành một lớp lớn, thì trung bình mỗi lớp cũng có khoảng bảy tám mươi người, thậm chí có khóa hơn trăm người.
Mà đám Giang Dược thì được phân vào lớp chuyên môn thứ bảy, cũng là khóa cuối cấp, vừa vặn đều là người trưởng thành tròn mười tám tuổi, sắp sửa thi đại học.
Vì vậy, số lượng Người giác tỉnh nhiều hơn rất nhiều so với các lớp khác.
Bọn Giang Dược vừa vào phòng học, mới phát hiện cả căn phòng học lớn đều chật ních đầu người.
Giang Dược ước chừng số lượng học sinh cũng phải một trăm hai, một trăm ba.
Khá lắm, làm thế nào để học tập được trong bầu không khí này? Cả lớp đều rối loạn, náo nhiệt như cái chợ.
Trong lớp có vài gương mặt quen thuộc, đều nhao nhao vẫy tay về phía bọn Giang Dược.
Ngoại trừ mấy người cùng lớp ban đầu, những gương mặt khác, kỳ thật đại bộ phận cũng đều rất quen mắt, dù sao đều học cùng một niên khóa, cơ bản đều ở cùng một tầng lầu, suốt ngần ấy năm học tập, lên lầu xuống lầu không biết bao nhiêu lần, cho dù không có giao tình gì thì cũng có thể biết mặt lẫn nhau.
Hiệu trưởng tự mình dẫn đội, quy cách này làm cho những học sinh lớp chuyên môn ở hiện trường đều có chút ghen ghét.
"Các trò thân mến, vui lòng giữ trật tự một chút."
"Hiện tại mời hiệu trưởng đến nói với chúng ta vài câu."
Hiệu trưởng hắng giọng, bỏ đi hình tượng nghiêm túc cổ hủ bình thường, vẻ mặt thân thiện, tràn đầy ý cười.
"Các học sinh thân mến, người xưa có câu hậu sinh khả úy. Nhìn những người trẻ tuổi các trò, hiệu trưởng như tôi thật sự cảm thấy mình đã già rồi.”
“Có điều không sao, nhìn thấy thanh thiếu niên các trò trưởng thành hết lớp này đến lớp khác, cho dù bọn tôi có già đi, trong lòng cũng rất vững vàng. Bọn tôi đã xứng đáng với sự tín nhiệm của nước nhà, xứng đáng với sự kỳ vọng của người dân. Trong các trò, tôi nhìn thấy sức mạnh và hy vọng. Các trò là niềm tự hào của trường trung học Dương Phàm, cũng là người dẫn dắt cho tương lai của chúng ta. Chúng tôi hy vọng tất cả những người trẻ tuổi đi ra từ đây sẽ trở thành nhân vật chính chủ đạo của thế giới trong tương lai.”
“Tiếp đến, cả lớp hãy vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh các thành viên mới gia nhập."
Lộp bộp!
Tuy rằng hiệu trưởng tự nhận mình nói rất cảm động, giọng nói cũng rất thành khẩn, nhưng tiếng vỗ tay này rõ ràng có chút thưa thớt, đa số chỉ vỗ cho có lệ, hoàn toàn không thể nói là nhiệt liệt.
Có thể thấy, phần lớn các học sinh cũ trong lớp chuyên môn cũng không mấy hoan nghênh thành viên mới gia nhập, thậm chí có chút mâu thuẫn.
Đây cũng là tâm lý bình thường, đã chiếm được ghế, tự nhiên hy vọng người chiếm ghế càng ít càng tốt, như vậy mới có thể lộ ra sự tài giỏi của bọn họ.
Bây giờ lại tới một đợt, rõ ràng là tới chiếm không gian của bọn họ, cướp đoạt tài nguyên của bọn họ, cạnh tranh với bọn họ, bọn họ có thể nhiệt liệt hoan nghênh mới là lạ.
Ngoại trừ một số ít không tim không phổi hoặc là lòng dạ rộng lớn, đại đa số chỉ là tượng trưng vỗ vài cái liền ngừng lại, bất kể là động tác hay là biểu tình, đều có vẻ tương đối lạnh lùng.
Có vài người thậm chí còn cố ý tụm năm tụm ba ghé tai nhau, cố ý không nhìn lên bục giảng, dùng loại động tác nhỏ này để biểu đạt sự khinh thường không hoan nghênh thành viên mới của mình.
Giang Dược đương nhiên cũng nhìn thấy những động tác nhỏ này, có điều hắn cũng không để ý.
Hàn Tinh Tinh hiển nhiên vỗ tay rất nghiêm túc, chẳng những vô lâu nhất, vẻ mặt còn tỏ ra vui sướng rõ rệt.
Cô không quan tâm những người khác là mấy, trong mắt cô chỉ nhìn thấy Giang Dược.
Sau khi vỗ tay, Hàn Tinh Tinh như chốn không người, phất phất tay về phía Giang Dược, không hề che giấu sự hoan nghênh nhiệt tình của cô với Giang Dược chút nào.
“Khà khà, xem ra các trò vẫn là rất nhiệt tình đối với thành viên mới gia nhập!”
Nhìn thấy động tác của Hàn Tinh Tinh, hiệu trưởng cuối cùng cũng tìm được một bậc thang để xuống. Tiếng vỗ tay thưa thớt lúc trước ít nhiều đã khiến ông có chút mất mặt.
Bọn trẻ bây giờ sao đều không có cái nhìn đại cục vậy nhỉ? Lúc nào nên vỗ tay thì phải vỗ tay a, cho dù trong lòng không hoan nghênh đến cỡ nào, vỗ tay có chết không?
“Thầy Cao, phần còn lại giao cho thầy.” Hiệu trưởng vốn định nói thêm vài câu, nhìn thấy tình huống này, ông cũng biết có nói thêm cũng chỉ tự làm mất mặt mình.
Đám học trò này quá không nể mặt hiệu trưởng, ông quyết định ngừng nói, mà trực tiếp đẩy quả bóng cho Cao Dực, cũng chính là giáo viên phụ trách lớp chuyên môn.
Cao Dực cười cười, cũng không quan tâm việc mình bị đùn đẩy, chỉ cười nói:
"Vậy mời mấy bạn học mới tự mình tìm chỗ ngồi trước. Thầy tình cờ muốn công bố một vài tin tức.”
Chỗ ngồi của lớp chuyên môn, có chút giống đại học, vị trí của mọi người đều ngồi rất lộn xộn, rất tùy ý, trên cơ bản đều ngồi theo nhóm thân quen.
Hàng ghế đầu mặc dù còn vài chỗ ngồi lẻ tẻ, nhưng không thể chứa đủ nhiều người như vậy.
Trái lại những hàng ghế sau trống rỗng, mấy người bọn họ liền cùng nhau đi tới hàng sau.
Giang Dược, Đồng Địch và Mao Đậu Đậu vốn là một nhóm nhỏ, ngồi cùng một chỗ là chuyện rất bình thường. Còn ba Người giác tỉnh cùng lớp khác, đến một hoàn cảnh xa lạ, theo bản năng lựa chọn ôm đoàn sưởi ấm, cũng đều ngồi ở phía sau nhóm Giang Dược.
Có thể thấy bọn họ cũng rất muốn bám víu với bọn Giang Dược.
Cao Dực cũng không nói gì, chờ sau khi bọn họ ngồi xuống, Cao Dực giơ tay lên.
"Các em học sinh thân mến, đã đến lớp chuyên môn, tâm tính nhất định phải thay đổi. Ở đây, mỗi ngày các em đều phải đối mặt với sự cạnh tranh, ngay cả những người bạn thân nhất của các em cũng là đối thủ cạnh tranh.”
"Thầy không ngại nói rõ hơn một chút. Lớp chuyên môn sắp chuẩn bị tách lớp. Theo tài năng, trình độ và cấp bậc khác nhau, chia thành các lớp ở các cấp độ khác nhau. Nói cách khác, từ nay về sau những Người giác tỉnh cũng phải nghiêm khắc phân chia cấp bậc tư chất.”
“Thầy đánh giá cao sự chân thành trong tình bạn của các em ở độ tuổi này, nhưng thầy phải nhắc nhở các em rằng không nên để tình bạn ảnh hưởng đến sự cạnh tranh giữa các em. Thầy hy vọng các em có thể điều chỉnh tâm tính của mình một cách kịp thời.”
“Nói thẳng thì, thế giới trong tương lai nhất định là khôn sống mống chết. Cho dù các em là Người giác tỉnh, cũng không phải khỏe re suốt đời. Người giậm chân tại chỗ, nhất định sẽ bị đào thải. Lớp chuyên môn của chúng ta cũng vậy. Hôm nay, các em có 20% mức độ cường hóa, các em có thể ở lại trong lớp chuyên môn. Một tuần sau, nửa tháng sau, có lẽ lớp chuyên môn sẽ không còn vị trí của các em nữa.”
"Đó chính là trọng tâm của những gì thầy muốn nói. Chúng ta chẳng những phải phân lớp theo cấp bậc, hơn nữa sau này mỗi một tuần, tất cả các lớp đều sẽ áp dụng chế độ đào thải hạng chót. Ví dụ như người xếp hai hạng cuối cùng của lớp hạng A sẽ bị hạ xuống lớp hạng B, cứ thế mà suy ra. Lớp hạng D là thấp nhất, mấy người hạng sau cùng của lớp hạng D sẽ bị đá ra khỏi lớp chuyên môn, đánh trở lại lớp cũ!”
Những lời này của Cao Dực giống như tiếng sấm nổ, cả lớp nhất thời sôi trào.
Tin tức quá đột ngột, đặc biệt là với những học sinh có mức độ cường hóa không cao, chẳng khác nào sấm chớp giữa trời quang.
Ban đầu ai cũng tưởng đã vào được lớp chuyên môn thì sẽ nhàn nhã đến khi tốt nghiệp, hóa ra họ cũng có nguy cơ bị đánh trở về lớp ban đầu?
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ này, trong lòng không ít người đều cảm thấy khẩn trương và áp lực.
Thành tích đo lường thể chất nổi bật, trở thành Người giác tỉnh, vào lớp chuyên môn, ai cũng đều cảm thấy mình đang ở đỉnh cao của cuộc sống.
Đủ loại chém gió khắp mọi nơi, áo gấm về làng, vinh quy bái tổ đều có. Nếu như bây giờ bị đánh trở lại lớp học ban đầu, chẳng phải là trở thành trò cười của thiên hạ hay sao?
Ngay cả Giang Dược cũng không thể không thừa nhận, biện pháp này quả thật tàn nhẫn, cũng quả thật có hiệu quả.
Cố hóa giai cấp là chuyện không thể nào, vào lớp chuyên môn, nếu như không còn tí áp lực nào, cả ngày lâng lâng, làm sao có thể tiến bộ?
Nếu không có sự cạnh tranh, không có đào thải, sẽ không có sức sống.
Không có sức sống, lớp chuyên môn cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Giang Dược phải công nhận biện pháp này thực sự rất kịp thời và đúng đắn.
Cao Dực nói với giọng nghiêm khắc:
"Thầy phụ trách niên khóa của các em, cho nên có thể toàn quyền quyết định chuyện chia lớp các em! Thầy mặc kệ sau lưng các em có gia thế gì, ở ngoài trường là thân phận gì. Thầy nói trước, không có ai đặc thù trong lớp của thầy. Chỗ thầy không có cửa sau. Các em muốn thuyết phục thầy, thì phải xuất ra thực lực chân thật, biểu hiện cho thật tốt.”
“Nếu như các em biểu hiện quá kém, xin lỗi, nên phân vào lớp nào thì vào lớp nấy. Đừng làm ba trò mèo, tìm mối quan hệ, nhờ vả người khác. Xin lỗi, thầy không chơi kiểu này. Các em tốt nhất cũng đừng tự làm mình mất mặt. Thực lực không đủ mà cứ cứng rắn muốn tiến lên trên, đó là tự rước nhục.”
“Đương nhiên, việc phân lớp cụ thể, thầy tự nhiên có nguyên tắc, cũng rất công bằng. Thầy sẽ tổ chức một bài kiểm tra, dựa trên điểm số, kết hợp với biểu hiện thường ngày của các em, cùng dữ liệu đo lường và các yếu tố khác, chia thành bốn lớp hạng A, B, C, D, từ cao tới thấp!”
“Lớp hạng A, giới hạn từ mười lăm đến hai mươi người. Lớp B có từ hai mươi đến ba mươi người. Lớp C, ba mươi đến bốn mươi người, còn lại, tất cả đều là lớp hạng D!”
“Lớp hạng D cũng không phải là điểm cuối, mỗi tuần vài người xếp hạng chót sẽ trực tiếp được tiễn trở về lớp cũ."
Những Người giác tỉnh có số liệu thể chất bình thường không có gì lạ, ai nấy đều căng thẳng. Cân nhắc thành tích của mình, tất nhiên là ở lớp hạng D không thể nghi ngờ.
Nếu như ở lớp hạng D còn bị đào thải, vậy thì mất mặt đến nhà bà ngoại.
"Tám giờ sáng mai bắt đầu kiểm tra, chiều mai sẽ phân lớp!"
Cao Dực tác phong nhanh nhẹn, vung tay lên tuyên bố một cách tàn nhẫn.
"Đúng rồi, Giang Dược, Lý Nguyệt và Hàn Tinh Tinh, ba em được miễn kiểm tra, tự động tiến thẳng vào lớp hạng A."
Cái gì!
Cả lớp lập tức nổ tung.
"Lý nào lại thế?"
"Không phải là không đi cửa sau sao? Tại sao họ có thể được miễn kiểm tra?”
“Thầy Cao, thầy mới vừa nói xong mà đã lật lọng vậy! Không phải nói không ai trong lớp chuyên môn là đặc thù sao?”
“Đúng vậy, miễn kiểm tra không phải là đặc thù sao?”
Cao Dực lạnh lùng bật cười:
"Nếu như các em có thể xuất ra số liệu kiểm tra thể chất ưu tú như vậy, thầy cũng có thể miễn kiểm tra các em. Bây giờ các trung tâm kiểm tra đã mở cửa cho toàn xã hội, hôm nay các em có thể bỏ tiền đi kiểm tra lại thể chất của mình. Chỉ cần có thể đạt tới 75% cường hóa, thầy lập tức loại bỏ Hàn Tinh Tinh, đưa các em vào danh sách miễn kiểm tra.”
Kiểm tra thể chất do trường tổ chức là miễn phí, nếu ai muốn kiểm tra riêng, cũng có thể chọn trả tiền để kiểm tra.
Vẫn có người không phục:
"Số liệu đo lường thể chất tốt, không có nghĩa là thực lực mạnh.”
"Đúng thế, những ngày qua giáo viên của lớp chuyên môn không phải là luôn nói về điều này? Số liệu kiểm tra thể chất cũng không đồng nghĩa với thực lực.”
“Đúng, số liệu đo lường thể chất không có nghĩa là thực lực, nhưng người có thực lực mạnh, số liệu đo lường xác định sẽ không kém. Trong các em, ai cảm thấy mình có thực lực mạnh, mà số liệu đo lường thể chất lại kém không?”
“Thầy Cao, dù sao bọn em cũng không phục. Hàn Tinh Tinh thì thôi đi, bạn ấy là học viên cũ, bọn em tán thành. Nhưng hai người mới này dựa vào cái gì? Ai biết được số liệu của họ có chứa nước hay không?”
Mao Đậu Đậu vừa nghe, nhất thời không vui.
"Não của ông bị úng nước rồi à? Số liệu đo lường thể chất đào đâu ra nước? Sao ông không nói là đầu ông có quá nhiều nước đi?”
Cả lớp cười vang.
Một lớp hơn một trăm người, có hơn một trăm ý tưởng.
Có người kêu gào, đương nhiên cũng có người xem náo nhiệt.
Cao Dực ngược lại không chút hoang mang:
"Thầy vừa nghe kể một chuyện, bạn học Lý Nguyệt hôm nay nhảy xuống từ tầng sáu, không hề bị thương tổn gì. Khoảng chừng hai mươi lăm mét. Ai trong các em cảm thấy mình giỏi hơn bạn ấy, có thể thử xem sao? Nếu như các em không hề tổn hao gì, chúng ta lại cân nhắc so sánh chuyện khác?”
Lý Nguyệt buồn rầu.
Mình chỉ muốn trở thành một người vô hình lặng lẽ, sao lại nhắc tới mình làm gì?
Câu chuyện đằng sau việc nhảy lầu vốn cũng không phải chuyện hay ho gì, tuy Lý Nguyệt đã sớm cởi mở hơn xưa, nhưng cũng không có nghĩa là cô nguyện ý trở thành tiêu điểm của người khác.
Cô không muốn nhận được nhiều sự chú ý như vậy.
"Nhảy lầu có thể nói lên điều gì? So sánh thứ gì khác đi. Không phải số liệu đo lường thể chất của bạn ấy rất trâu bò sao? Chi bằng so sức mạnh thân thể!”
“Đúng thế, không lấy ra chút bản lĩnh thật sự, chúng em không phục, người mới tới, không lộ vài đường, sao có thể được miễn kiểm tra?”
Giang Dược cũng nhìn ra Lý Nguyệt quẫn bách, hắn cười một tiếng, chủ động đứng lên:
"Các bạn học, có miễn làm kiểm tra hay không, kỳ thật không sao cả, có điều nếu các cậu nói đến mức này, tôi thật đúng là muốn được miễn kiểm tra. Nói đi, các cậu muốn so sánh như thế nào?”
Trong đám người, Ngụy Sơn Pháo cúi đầu nhìn xuống đất, gã thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Giang Dược. Trong lòng gã thầm mắng những kẻ đang kêu gào kia, chẳng lẽ toàn là lũ ngốc hay sao?
Người ta đo lường tới 180%, tụi mày tưởng là để chưng cho vui? Ngay cả Ngụy Sơn Pháo tao đây cũng không dám ló đầu, không lẽ tụi mày cảm thấy ngứa mặt nên đưa tới cửa cho người ta đánh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận