Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 154: Cậu học trò này không dễ bị dụ

Có thể thấy lực ra đòn của những người này đều rất đủ sức, giống như có huyết hải thâm thù với Giang Dược, căn bản không hề lưu lực.
Nắm đấm như búa, mũi chân như dao, rõ ràng chính là tiết tấu muốn phế bỏ Giang Dược.
Nhưng ai cũng không thể tưởng tượng được, phản ứng của Giang Dược lại nhanh đến vậy, ra tay sau mà lại đến trước, lấy tay họ Đường làm lá chắn!
Cứ như vậy, tay họ Đường phải ăn hết toàn bộ trận đòn đáng lý phải rơi trên người Giang Dược.
Cả khuôn mặt gã bị sưng thành đầu heo, xương sườn cũng gãy vài cái, thảm nhất chính là đũng quần cũng bị người ta hung hăng lên gối một cái, thiếu điều muốn vỡ toang cả trứng.
Về phần tay chân thì càng không cần phải nói, khắp nơi bầm dập, vài chỗ còn bị gãy xương.
Chờ Giang Dược buông tay ra, tay họ Đường cuộn mình trên mặt đất như con tôm, thân thể run rẩy như cầy sấy, kêu thảm thiết không thôi.
Giang Dược thở dài:
"Thật sự là quá tàn nhẫn, đánh người mình đều tàn nhẫn đến vậy sao?”
Mười bảy người kia nhìn mặt nhau.
Rõ ràng chúng tôi muốn đánh cậu cơ mà?
Giờ phút này bọn họ cũng đen mặt khó hiểu. Giang Dược ra tay quá nhanh, bọn họ cũng không thấy rõ làm sao đồng đội lại rơi vào tay đối phương, càng không hiểu tại sao quyền cước của mình lại chào hỏi hết lên người đồng đội?
"Bạn gì đó ơi, bạn xem người ta bán mạng cho bạn, bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ bạn còn tiếp tục làm rùa đen rụt đầu ở sau lưng ư? Làm người ai lại làm thế?”
Giang Dược không trực tiếp gọi ra tên, nhưng ánh mắt đã nhìn chằm chằm Đặng Khải.
Cả lần ẩu đả hôm trước với hôm nay, kỳ thật sau lưng đều là cháu trai này đang gây sự.
Thật ra kẻ mà Giang Dược muốn đánh nhất chính là gã, không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là nhìn họ Đặng không vừa mắt.
"Xem ra tôi quả nhiên đoán không sai, các cậu liều mạng như vậy, chẳng những không được lĩnh thức ăn cho chó, đến giờ bị thương tích thành như vậy, người ta vẫn còn trốn ở phía sau xem náo nhiệt. Tội gì chứ?”
Đây mới là giết người tru tâm chân chính.
Tay họ Đường kêu rên:
"Anh Khải, mau đưa em đến bệnh viện, em muốn đến bệnh viện!”
“Thầy Cao, em phục rồi, em phục rồi, thầy mau gọi điện thoại cấp cứu giúp em với."
Cao Dực lúc này cũng không giả vờ tàng hình nữa, rốt cuộc đều là học trò của ông, cũng không thể để xảy ra án mạng. Ông bước lên kiểm tra một chút, xác định không có nguy hiểm tính mạng, mới sang một bên gọi điện thoại.
Mười bảy người khác hiển nhiên không nghĩ tới cục diện lại trở nên hoang đường thế này, bọn họ cũng bối rối, không biết bước tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tay họ Đường, bảo trong lòng bọn họ không sợ là giả.
Đồng thời, bọn họ cũng đã nhìn ra, tên Đặng Khải này quả nhiên chỉ xem bọn họ như chó mà sai khiến, lúc cần ra mặt lại không chịu ra mặt, căn bản không đáng tin cậy.
Thế sự đúng là kỳ diệu như thế, một giây trước bọn họ còn cùng chung mối thù, giây sau bỗng nhiên tâm tình sụp đổ, lòng người tan rã.
Cứ như vậy, làm sao có thể đánh tiếp được nữa?
Thần tiên người ta đánh nhau, đám tôm tép bọn họ căn bản không nên nhảy ra a!
“Các cậu còn thấy tôi không vừa mắt nữa không?”
Trên mặt Giang Dược vẫn là nụ cười đáng ghét kia.
Mười bảy người đối diện, ai nấy đều chột dạ, xấu hổ cứng đờ tại chỗ, tiến cũng không xong, lui cũng không được, ánh mắt né tránh, căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt Giang Dược.
"Này, mấy người rốt cuộc còn muốn đánh nữa hay không?"
Mao Đậu Đậu cũng nhìn ra, những người này đã bị sếp Dược dọa sợ.
Vừa thấy cục diện có lợi cho sếp Dược, Mao Đậu Đậu lập tức nhảy ra ồn ào.
"Mấy người không phải không phục sao? Còn có ai không phục, mau đứng ra luôn thể. Sếp Dược tôi chuyên trị các loại không phục.”
Cái tên Mao Đậu Đậu này cũng là một chuyên gia gây thù chuốc oán.
Nhưng lúc này, mọi người nhìn bộ dạng thảm hại của tay họ Đường, cho dù có người không phục đến đâu cũng phải nín họng.
Một lúc sau, xe cứu thương đến chở học sinh họ Đường tội nghiệp rời đi. Không tịnh dưỡng một hai tháng, gã ta đừng hòng xuống giường.
Bị chậm trễ hai tháng ở giai đoạn mấu chốt này, ưu thế giác tỉnh sớm của gã cơ bản chỉ còn là mây bay.
Hai tháng sau, những người khác đã sớm đuổi theo, thậm chí còn vượt qua gã.
Quả thật ứng nghiệm lời nói của Giang Dược, làm chó cho nhà họ Đặng sai sử, chẳng những không được ăn thức ăn cho chó, còn rơi vào kết cục thảm thương này.
Những người còn lại không khỏi có chút xót xa, đồng thời cũng âm thầm may mắn, may mắn là Giang Dược lấy tay họ Đường làm tấm mộc, đổi lại bất kỳ ai trong số bọn họ, kết quả khẳng định cũng không khác nhau lắm.
Ơn trời, đồng đội tèo còn hơn mình chết.
Thậm chí, bọn họ còn mơ hồ cảm ơn Giang Dược, vì Giang Dược đã không xuống tay với bọn họ, đồng thời còn dạy cho bọn họ một bài học sinh động.
Điều khiến Giang Dược không thể tưởng tượng được chính là cái tên Đặng Khải kia lại vẫn bình tĩnh đến thế.
Giang Dược trên cơ bản đã chỉ đích danh nhà họ Đặng, chẳng khác nào công khai mâu thuẫn. Không ngờ Đặng Khải lại không thèm tiếp chiêu, cư nhiên có thể ẩn nhẫn đến trình độ này?
So với vị con cháu nhà họ Đặng gặp phải ở ngoài cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử, Đặng Khải này rõ ràng trẻ hơn một chút, mà lòng dạ lại thâm sâu như vậy?
Giang Dược thầm kêu đáng tiếc.
Nhìn thấy Đặng Khải mặt mũi âm trầm cùng một đám tiểu đệ vây quanh rời đi, đám người vang lên từng đợt la ó.
Tất cả mọi người đều không phải ngốc, từ lời nói của Giang Dược, ai cũng có thể nghe ra đây hiển nhiên là mâu thuẫn giữa Giang Dược và băng nhóm của Đặng Khải.
Mắt thấy kẻ bán mạng cho Đặng Khải thảm như vậy, Đặng Khải cư nhiên không dám ho he tiếng nào!
Đây là con cháu nhà họ Đặng trong truyền thuyết?
Bèo bọt dữ vậy sao?
Giang Dược nhìn đám Đặng Khải rời đi, như có điều suy nghĩ.
Nếu như Đặng Khải không nhịn được mặt mũi, hiện tại đi lên đôi co với mình, Giang Dược trái lại sẽ khinh thường đối phương.
Nhưng gã cư nhiên có thể ẩn nhẫn đến độ không nói một lời nào đã rời đi, cầm lên được thì buông xuống được, không quan tâm được mất mặt mũi nhất thời, vậy thì khá hơn những kẻ đang la ó ngoài kia nhiều lắm.
Đây là một kẻ tàn nhẫn thực thụ!
Loại người này, phải đề phòng một chút.
Trở lại lớp học, tự nhiên không còn ai dám đưa ra ý kiến khác về việc miễn kiểm tra.
Không phải chỉ có ba danh ngạch thôi sao? Đáng bao nhiêu? Hơn nữa, người ta có thực lực này, cho dù đi kiểm tra, vẫn thừa sức chiếm cứ một ghế của lớp hạng A.
Không phục ư?
Xin vui lòng tham khảo kết quả của bạn học họ Đường.
Có lẽ, miễn kiểm tra mới là biện pháp tốt nhất. Nếu không, chẳng may quá trình kiểm tra phải đánh nhau gì đó, ai biết có thể thảm như họ Đường kia hay không?
Phòng học ồn ào như cái chợ, không ít người không biết là cố ý hay vô tình áp sát vào nhóm Giang Dược, có người tới chào hỏi, có người tới tỏ vẻ ân cần. Giang Dược cũng hơi có chút ngán ngẩm, quả nhiên, lớp chuyên môn chính là một cái xã hội thu nhỏ, ai nấy cũng đều rất hiện thực.
Thầy Cao có lẽ đã thu xếp xong chuyện xe cứu thương, trở về lớp học, nói với Giang Dược:
"Em đi với thầy một chuyến."
Quả nhiên, giáo viên của lớp chuyên môn, đãi ngộ đúng là khác. Văn phòng đều là phòng riêng.
Bước vào phòng, thầy Cao ném cho Giang Dược một chai nước giải khát, bảo hắn tùy tiện ngồi.
Giang Dược cũng không khách sáo, nhận lấy đồ uống, đặt mông ngồi trên sô pha.
Có điều hắn lại không chủ động mở miệng.
Thầy Cao cũng không ngại học sinh có cá tính, dẫn đầu phá vỡ sự im lặng:
"Thầy dẫn cái lớp này hơn mười ngày nửa tháng, cũng chỉ có hôm nay mới tìm được một chút vui vẻ."
Giang Dược nhìn trực diện ánh mắt Cao Dực, cũng không lảng tránh, thản nhiên cười nói:
"Em mới vào lớp này có một tiếng đồng hồ, đã cảm thấy nhàm chán đến cực độ.”
“Ha ha, tốt lắm! Thầy thích nghe những lời thật lòng như vậy. Đổi lại là thầy, thầy cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Cho nên, lớp chuyên môn cần những người như em gia nhập, em vừa mới tới, không khí trong lớp rõ ràng đã khác ngay. Em có thấy vậy không?”
Giang Dược lắc đầu:
"Dạ không, và em cũng không có hứng thú quan tâm.”
Cao Dực cười khổ, ông phát hiện cậu học sinh này còn khó chơi hơn tưởng tượng nhiều lắm. Người ta căn bản không mắc câu.
"Giang Dược à, thầy cảm thấy đây là một cơ hội cho em. Lớp chuyên môn vẫn giống như một vũng nước đọng, năm bè bảy mảng, có lẽ chỉ có em mới có năng lực rót sức sống vào lớp chuyên môn, chỉnh đốn lại cái lớp này. Thế nào, em có hứng thú dẫn lớp hay không? Thầy nghe nói em chính là lớp trưởng ở lớp học cũ, giờ làm lớp trưởng lớp chuyên môn, ok chứ?”
“Thưa thầy, em thật sự không có hứng thú."
Mặc kệ thầy có vẽ bánh lớn bao nhiêu, tôi cũng sẽ không nhận.
Giang Dược không phải kẻ ngốc, đương nhiên thấy được thầy Cao tâng bốc hắn kỳ thật là muốn ra đề khó cho hắn.
Lớp trưởng?
Làm lớp trưởng gần bảy năm, hắn quá rõ ràng công việc này vất vả bao nhiêu, mà lại chẳng được lòng ai.
Cũng may lớp cũ tương đối đơn thuần một chút, hơn nữa còn được thầy Tôn coi trọng, Giang Dược vẫn là tận tâm tận lực. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa Giang Dược bị nghiện làm lớp trưởng.
Giống như lớp chuyên môn hiện tại, Giang Dược thậm chí không có chút hứng thú nán lại thêm phút nào, chứ đừng nói chi làm lớp trưởng.
Nếu lớp chuyên môn chỉ có thế, hắn sẽ lập tức trở lại lớp ban đầu của mình.
Cao Dực nghe vậy sửng sốt, không khỏi nghiêm túc đánh giá Giang Dược.
Ông muốn biết, rốt cuộc cậu học sinh trước mắt này là đang khiêm tốn, hay là đang ra vẻ thâm trầm chơi trò cá tính, hay là thật sự không muốn làm lớp trưởng?
"Thầy đừng nhìn em như vậy. Em thấy thầy cũng là người sảng khoái, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi. Nói riêng về lớp chuyên môn này, cho đến bây giờ, em thực sự không hề cảm thấy nó hấp dẫn một chút nào. Nếu lớp chuyên môn chỉ đến như vậy, em thậm chí không muốn lãng phí thời gian ở đây, càng không cần phải nói gì tới việc làm lớp trưởng gì đó. Em tin rằng các bạn học mới gia nhập ngày hôm nay chắc chắn cũng rất thất vọng.”
Cao Dực nghe xong trợn tròn mắt. Giờ thì ông mới nhận ra mình đã đánh giá thấp tính cách của vị thiên tài này. Nghe khẩu khí vừa rồi, ngay cả lớp chuyên môn người ta cũng chướng mắt, thậm chí còn không muốn đến, chứ đừng nói là làm lớp trưởng gì.
Bỗng nhiên, Cao Dực khó tránh khỏi hoài nghi, thủ đoạn lúc trước mình làm có phải thật sự là hành động thông minh hay không? Có phải đã bị đối phương nhìn thấu hay không? Thậm chí đã để lại ấn tượng xấu trong lòng đối phương?
"Giang Dược à, tình huống hôm nay khẳng định không phải bình thường, chỉ có thể xem như là một hồi phong ba ngoài ý muốn. Trên thực tế, tác dụng của lớp chuyên môn, thầy tin rằng em cũng đã biết một hai. Lớp chuyên môn hướng đến đối tượng Người giác tỉnh, có rất nhiều huấn luyện chuyên biệt, đồng thời còn đang chuẩn bị khóa học tu luyện. Mặc dù tất cả mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn mò mẫm, nhưng nó sẽ sớm được triển khai. Đồng thời còn có một ít phúc lợi dành riêng cho Người giác tỉnh, dần dần sẽ được đưa ra. Đặc biệt những thiên tài như em, ở lớp chuyên môn càng lâu, ưu thế sẽ càng rõ ràng.”
Cao Dực nói một hơi, tiết lộ cả mớ tin tức.
Kỳ thật trong lòng ông cũng hoảng hốt. Ông hiển nhiên nghe ra được sự thất vọng của Giang Dược đối với lớp chuyên môn. Nếu Giang Dược rời khỏi lớp chuyên môn, ông thực không thể chịu đựng được tổn thất này.
Lấy thành tích cường hóa 180% của Giang Dược, nếu như hắn rời khỏi lớp chuyên môn, vậy mặt mũi của lớp chuyên môn biết đặt vào đâu nữa?
Ngay cả thiên tài xuất chúng nhất cũng không giữ được, lớp chuyên môn này còn có tác dụng gì?
Có phải năng lực của Cao Dực ông có vấn đề hay không?
Giang Dược lộ ra một nụ cười lễ phép, từ chối cho ý kiến với những lời này. Ba thứ phúc lợi hay khóa học tu luyện gì đó, hiện giờ cũng không có bao nhiêu ý nghĩa với hắn.
Những thứ hoa quả khô này căn bản không đủ để hấp dẫn hắn ở lại lớp chuyên môn.
Huống chi, mới ngày đầu tiên đến lớp, thầy Cao đã âm thầm giở mánh khóe với hắn. Trong mắt Giang Dược, loại khôn vặt này kỳ thật cũng chẳng hay ho gì.
Giang Dược căn bản không cần phải được miễn kiểm tra cóc khỉ gì. Mặc kệ thầy có kiểm tra thế nào, Giang Dược vào lớp hạng A là chuyện quá đỗi hiển nhiên, thậm chí chả cần phải tốn bao nhiêu sức lực, cần gì phải miễn kiểm tra?
Việc miễn kiểm tra này, ngoại trừ để gây thù chuốc oán cho bọn hắn ra, căn bản không còn bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.
Hơn nữa, thầy Cao cũng đã biểu hiện rất rõ ràng, chính là muốn mượn vầng sáng thiên tài của hắn để rót sức sống vào lớp học này, cải thiện tình thế bãi nước đọng của lớp.
Nói trắng ra, Giang Dược chẳng khác nào đã bị thầy Cao lợi dụng một trận.
Tuy rằng sự ghen tỵ và hiềm khích của đám học sinh không hình thành được bao nhiêu uy hiếp với Giang Dược, nhưng chung quy vẫn là khiến hắn thụ địch, khiến hắn gặp phiền toái.
Có lẽ, theo quan điểm của thầy Cao, sự cạnh tranh giữa các học sinh là một sự cạnh tranh lành mạnh và cần thiết.
Nhưng lớp chuyên môn này rõ ràng không chỉ là vấn đề của mỗi học sinh, nó là một xã hội thu nhỏ, ở đó có những kẻ như Đỗ Nhất Phong, những kẻ như Đặng Khải, nó đã không còn chỉ là một lớp học đơn thuần.
Cho nên, từ khi bước vào văn phòng, mỗi một câu nói của Giang Dược kỳ thật đều là đáp lại thầy Cao.
Đừng cố gắng xem tôi như một công cụ, tôi sẽ không phối hợp với thầy đâu.
Loại chức sắc hữu danh vô thực như lớp trưởng này, lừa gạt thanh niên nhiệt huyết như Mao Đậu Đậu có lẽ còn có thể.
Cao Dực là người thông minh, ông trầm tư một hồi, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, học sinh này tuyệt đối không dễ lừa gạt. Nếu cứ đối xử với Giang Dược như với đám học sinh thông thường, khẳng định sẽ tự làm mất mặt.
Đổi lại học sinh khác, Cao Dực không thể kiên nhẫn đến vậy. Nhìn bài phát biểu của ông trong lớp là biết, Cao Dực cũng là người nóng nảy, hơn nữa tính tình còn rất lớn.
Nhưng đối với vị thiên tài này, ông lại không thể không đối đãi nghiêm túc.
Thiên tài kiệt xuất như vậy, cũng không phải một chút hư danh hay mấy tấm chi phiếu khống là có thể giải quyết.
Cao Dực cuối cùng cũng ý thức được, tiếp xúc với Giang Dược, đúng là không thể dùng quan hệ thầy trò đối đãi. Có lẽ, sử dụng quan hệ đối tác sẽ càng thích hợp hơn.
Nghĩ tới đây, Cao Dực đổi giọng, mở miệng nói:
"Giang Dược, có lẽ ấn tượng đầu tiên của lớp chuyên môn hôm nay đích xác để lại cho em ấn tượng không tốt. Có điều không sao, chúng ta còn có cơ hội chữa trị. Chi bằng, hai ta trước tiên bỏ qua mối quan hệ thầy trò, móc tim móc phổi tâm sự vài câu?”
Giang Dược không khỏi nhớ tới một đoạn phim nào đó nói về việc lừa đảo qua điện thoại.
Thông thường, khi đầu dây bên kia nói "Thú thật với bạn", thì những lời tiếp theo đó chắc chắn sẽ không phải là sự thật.
Thầy Cao vừa bảo là tâm sự vài câu, Giang Dược nhịn không được liền nhớ tới đoạn này.
"Hiển nhiên, với số liệu đo lường thể chất hiện tại của em, thầy phỏng chừng sẽ có rất nhiều thế lực để mắt tới em, muốn lôi kéo em, thầy đoán không sai chứ?"
Thấy Giang Dược mỉm cười không nói, Cao Dực coi như hắn ngầm thừa nhận.
"Có lẽ trước mắt thầy nói lời này có vẻ không thích hợp lắm, nhưng theo cá nhân thầy, kỳ thực em tạm thời không cần phải quá để ý đến sự lôi kéo của họ. Nói cách khác, không cần phải vội vã bán mình ra ngoài. Với tài năng của em, em nên tiếp tục đào tạo sâu thêm. Chỉ khi nào leo lên điểm cao nhất, em mới thấy được sân khấu của mình lớn đến cỡ nào. Hiện tại vội vội vàng vàng bán mình, lợi ích trước mắt có lẽ rất nhiều, nhưng về lâu về dài, tuyệt đối sẽ thiệt thân.”
“Ý của thầy là?”
"Ý của tôi rất rõ ràng, em nên tiếp tục đào tạo sâu. Bây giờ cả nước đang khẩn trương chuẩn bị các trường trung học dành cho Người giác tỉnh, nguồn lực đưa vào rất lớn. Người giác tỉnh bọn em, trước mắt nhìn thì có vẻ ghê gớm, nhưng đặt ở cấp độ quốc gia, các em vẫn chỉ là người bình thường. Nếu không tiếp tục đào tạo thêm, không tiếp tục khai thác tiềm lực, rất có thể sẽ giậm chân tại chỗ, đồng nghĩa lãng phí vô ích ưu thế giai đoạn trước. Chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Giang Dược cũng không xác định thầy Cao có phải đang thực lòng hay không, nhưng đó quả là một thực tế đối với hầu hết những Người giác tỉnh. Thiên phú giai đoạn trước kỳ thật không tính là gì, nếu như không thể tiếp tục khai thác tiềm lực, dựa vào số liệu giác tỉnh trước mắt này, kỳ thật tác dụng cũng không lớn.
"Thầy còn nghe nói một chuyện, nước Đại Chương đã bắt đầu tiến hành đăng ký Người giác tỉnh, tiến hành kiểm tra năng lực tổng hợp, nghe nói còn có thể triển khai hệ thống Người giác tỉnh chuyên nghiệp. Quốc gia đã đưa ra định nghĩa, Người giác tỉnh chuyên nghiệp sẽ thống nhất gọi là Người siêu phàm, tên đầy đủ là Người có năng lực siêu phàm!”
“Tinh Thành chúng ta sẽ thiết lập một trung tâm khảo nghiệm Người siêu phàm. Thầy nghe nói nó sẽ được mở công khai cho toàn xã hội vào tháng Năm tới. Một khi vượt qua kiểm tra sẽ được trao tặng huân chương và giấy chứng nhận Người siêu phàm cấp quốc gia. Thứ này có hàm lượng vàng cực cao. Ai có được huân chương Người siêu phàm, đồng nghĩa từ nay về sau sẽ bước lên đỉnh cao cuộc sống. Tuy nói nước Đại Chương chúng ta chưa từng phân biệt giai cấp, nhưng thầy có thể khẳng định, một khi trở thành Người siêu phàm, tuyệt đối chính là người trên người ở nước Đại Chương.”
Lúc Cao Dực nói chuyện, ánh mắt ông vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt Giang Dược.
Chỉ tiếc là biểu tình của Giang Dược thủy chung không có quá nhiều gợn sóng, tuy rằng đề tài Người siêu phàm gợi lên cho hắn một chút hứng thú, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Cao Dực cũng không cảm nhận được tâm lý Giang Dược bị dao động mạnh, lẫn sự cuồng nhiệt vốn có của những người trẻ tuổi.
Bọn trẻ bình thường nghe được loại tin tức này hơn phân nửa đều sẽ nhiệt huyết sôi trào, nhưng Giang Dược lại bình tĩnh dị thường, bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống một thanh niên mười tám tuổi.
"Thầy Cao, hệ thống chứng nhận Người siêu phàm quả thật rất cần thiết, bước đi này của nước Đại Chương rất đúng. Hiện tại các nơi tự ý đo đạc tìm kiếm Người giác tỉnh, nhìn chung vẫn còn khá lộn xộn. Thực sự cần một hệ thống chuẩn chỉnh để dẫn dắt mọi thứ đi đúng hướng.”
“Ồ? Em cũng nghĩ vậy sao?”
Cao Dực có chút kinh ngạc trước kiến thức cũng như cách suy nghĩ thấu triệt của Giang Dược.
"Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Hiện tại chúng ta xác định Người giác tỉnh, thuần túy chỉ là từ số liệu đo lường thể chất, quá đơn nhất, quá phiến diện. Nếu có một hệ thống chín muồi toàn diện, sẽ rất hữu ích để khai thác tiềm năng của những người khác. Em vẫn luôn cảm thấy, người có năng lực siêu phàm, không thể nào chỉ cường hóa mỗi thân thể, khẳng định còn rất nhiều loại phương hướng khác. Tìm được những phương hướng này, xây dựng hệ thống siêu phàm một cách toàn diện, có thể giúp cho chúng ta kịp thời tìm ra được nhân tài, khai thác nhân tài, không đến mức chôn vùi rất nhiều nhân tài có tiềm lực.”
Đã nói đến mức độ này, Giang Dược cũng không giấu giếm suy nghĩ trong lòng mình nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận