Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 155: Kế hoạch bồi dưỡng ngàn người
Trên thực tế, ông làm sao biết được những thứ cong cong thẳng thẳng trong chuyện đó?
Mục đích cuối cùng chỉ là để lấy lòng Giang Dược, phá tan phòng tuyến tâm lý của Giang Dược, kéo gần quan hệ giữa đôi bên lại với nhau.
Nhưng Cao Dực tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ông chỉ thuận miệng chém gió một chút, người ta vậy mà thản nhiên tiếp nhận đề tài, còn phân tích sâu sắc hơn chính bản thân ông rất nhiều.
Ông cùng lắm chỉ biết Người siêu phàm trâu bò đến cỡ nào, cao thượng ra làm sao!
Nhưng còn Giang Dược người ta, không chỉ nói rất rõ sự cần thiết của hệ thống chứng nhận siêu phàm, mà còn nói cụ thể nhược điểm của cách làm hiện tại.
Cái này giống như Cao Dực ông muốn ra vẻ ta đây, hơn nữa đúng là đã ra vẻ thành công, nhưng đối phương ngược lại trên cơ sở của ông, lại nâng cấp thêm một bậc, khiến ông hết đường để ra vẻ, chỉ có thể ảm đạm phai mờ.
Có điều, Cao Dực cũng không tức giận, trái lại còn được khơi lên cảm hứng.
Gần đây ông đang làm một bài luận văn, muốn hưởng sái hơi nóng của hệ thống siêu phàm, nhưng vẫn không nắm bắt được điểm cốt lõi.
Dù sao cũng không thể trách ông được, thời đại quỷ dị vừa mới hàng lâm, đại đa số mọi người đều chỉ là ném đá qua sông, rất nhiều tình huống đều mù tịt.
Cho dù ông muốn viết dông dài, nhưng tri thức tồn kho trong bụng không cho phép, tài liệu tích lũy không đủ, các phương diện điều kiện đều chưa chín muồi.
Thế cho nên những lời này của Giang Dược thật giống như một tia sáng lóe lên giữa màn đêm u tối, làm cho lòng ông nhất thời sáng bừng lên, phảng phất như tìm được cảm hứng, tìm được phương hướng.
Cao Dực nghĩ tới đây, không khỏi vỗ tay cười nói:
"Thiên tài chính là thiên tài! Giang Dược, so với số liệu đo lường thể chất của em, thầy càng giật mình với khả năng tư duy về thời cuộc của em. Em cứ tiếp tục nói, thầy muốn nghe một chút thử xem vị thiên tài top đầu của chúng ta rốt cuộc còn có cao kiến gì.”
Lời tâng bốc này có thể nói là rất có trình độ.
Mọi người đều biết, số liệu thể chất của Giang Dược là đệ nhất Tinh Thành, xứng đáng được gọi là yêu nghiệt, nhưng hết lần này tới lần khác ông lại nói năng lực tư duy của Giang Dược càng vượt trội hơn số liệu đo lường thể chất của hắn. Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Giang Dược cũng không suy nghĩ dụng tâm của Cao Dực, hiện giờ hắn chỉ coi như đang nói chuyện phiếm.
"Thầy Cao, đây cũng không phải là cao kiến gì, những thứ em nói này, các lãnh tụ không có khả năng không nghĩ tới. Chẳng qua nước Đại Chương lớn như vậy, cần cân nhắc quá nhiều phương diện. Cần có thời gian để thăm dò, chứng minh, luận giải, sau đó mới có thể đưa ra các biện pháp tương ứng. Nếu tháng Năm thực sự có thể ra mắt hệ thống chứng nhận Người siêu phàm, tốc độ này đã đủ nhanh chóng.”
Đây cũng không phải là hắn nói đỡ cho ai.
Nếu chỉ là một cá nhân, để đi từ quyết định đến hành động, có thể chỉ cần một tích tắc.
Nhưng nếu nâng lên cấp độ một quốc gia, thì bất cứ biện pháp hay chính sách nào cũng đều không thể chấp nhận nửa điểm cẩu thả. Nếu chưa xem xét thấu đáo mà đã tùy tiện ban hành, rất dễ dẫn đến tình trạng làm tới đâu phải sửa tới đó.
Phải có một quá trình lập luận, để toàn bộ biện pháp có thể đạt đến độ chín muồi và hoàn thiện nhất định, rồi mới ban hành.
Cao Dực nghe xong vẫn chưa hết thòm thèm, thấy Giang Dược hình như đã dừng lại, bèn không nhịn được hỏi tiếp:
"Vậy em cảm thấy, hệ thống chứng nhận Người siêu phàm phải làm như thế nào mới hợp lý?”
“Làm thế nào mới hợp lý, em tin chắc các cấp lãnh đạo sẽ có quyết định đúng đắn, ban cố vấn bọn họ có đầy đủ lập luận để đưa ra biện pháp tối ưu và toàn diện nhất. Riêng cá nhân em thấy, phạm vi bao quát của hệ thống này phải toàn diện, đẳng cấp phải rõ ràng. Hơn nữa phải có không gian phát triển về sau. Thời đại quỷ dị tiến đến, ai cũng không thể ước tính được năng lực cực hạn của Người siêu phàm ở nơi nào, không gian phát triển là điều bắt buộc.”
“Hơn nữa, xu thế hiện tại đã rất rõ ràng, theo sự biến dị của toàn cầu, loài người sẽ tiến vào một thời đại tu luyện lớn. Nếu thời đại tu luyện đã đến, tuy rằng hệ thống Người siêu phàm rất trọng yếu, nhưng cũng không thể thiếu những yếu tố phụ trợ cho Người siêu phàm, ví dụ như tâm pháp tu luyện, binh khí, thuốc hỗ trợ tu luyện, cùng với tất tần tật phương diện liên quan khác, có phải cũng cần một hệ thống để bao quát hay không?”
“Còn nữa, thời đại quỷ dị đã đến, bắt đầu xuất hiện đủ loại yêu ma quỷ quái, có phải cần một hệ thống hay không? Để mọi người có nhận thức đầy đủ về lũ quái vật? Có thể tưởng tượng được, trong thời đại quỷ dị, con người khẳng định sẽ không còn là chúa tể duy nhất của muôn loài nữa, con người phải thích ứng với sự tồn tại của lũ quái vật, như vậy nhận thức về các loại quái vật đương nhiên không thể cẩu thả. Người xưa chẳng phải thường hay nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hay sao? Có như vậy, loài người mới có thể có nhiều chỗ đứng hơn trong tương lai.”
Kỳ thật Giang Dược cũng chỉ là nói chung chung, cũng không đi vào cụ thể từng chi tiết, nhưng rơi vào tai Cao Dực, đã đủ để khiến ông kinh hãi như gặp người trời rồi.
Đây chỉ là một học sinh trung học cuối cấp mà thôi, tuổi không quá mười tám. Nhìn tướng mạo rõ ràng vẫn còn là một học sinh chưa trải sự đời, thế nhưng lại có thể thao thao bất tuyệt như vậy, làm sao có thể không khiến Cao Dực cảm thấy ngạc nhiên?
Phải biết ngay cả một giáo viên có chút lai lịch như ông cũng còn lâu mới có thể suy nghĩ thấu đáo tới mức độ này.
Mấy ngày nay ông phụ trách lớp chuyên môn, cũng tiếp xúc với rất nhiều học sinh, ít nhiều cũng hiểu sơ sơ về trình độ nhận thức của bọn họ.
Người giác tỉnh xuất thân từ bình dân, hầu hết vẫn còn đang nằm trong trạng thái vô tri vô giác. Những thứ bọn họ biết, bọn họ hiểu, trên cơ bản đều là những mẩu tin vụn vặt lượm lặt từ trên mạng, tin đồn tin giả chiếm đa số, chẳng mấy ai nhận thức rõ vấn đề.
Về phần những người có điều kiện gia đình tốt, thậm chí những con cháu quyền quý kia, tin tức hiển nhiên phong phú hơn rất nhiều, nhận thức cũng sẽ sâu sắc hơn một chút, nhưng nhìn chung vẫn không thể thoát khỏi hội chứng tuổi teen ở giai đoạn này.
Hời hợt mà nóng nảy, thích khoe khoang khoác lác.
Trong khi đó, Giang Dược lại khác, nhìn thật giống như đang tán gẫu chuyện gia đình, lại hết lần này tới lần khác nói ra lời lẽ sâu sắc, vừa nghe đã biết không phải là đang nhại lại lời người nào cả.
Học sinh như vậy, tuyệt đối không thể để hắn rời bỏ lớp chuyên môn.
Cao Dực vỗ đầu mình một cái, cười nói:
"Em xem thầy kìa, mải lo tâm sự với em, ngược lại quên mất việc chính. Là như vậy, trường trung học Dương Phàm chúng ta có tiền thưởng cho những Người giác tỉnh, em đạt thành tích khủng như vậy, nhất định là mức thưởng lớn nhất. Còn có phần thưởng của các cấp Tinh Thành, lấy thành tích của em, đương nhiên đều là mức cao nhất. Những tờ đơn này, em điền vào cho đúng quy trình. Ngoài ra hiện tại đang có một món tiền thưởng cấp quốc gia, món tiền này sẽ được trao tặng cho một ngàn hạt giống tốt khắp cả nước, đồng thời một ngàn người này sẽ được đưa vào danh sách đào tạo trọng điểm đầu tiên của quốc gia. Một khi tiến vào danh sách này, sẽ tiến vào kho dự trữ nhân tài cấp quốc gia, tuyệt đối là có lợi cho tiền đồ sau này của em. Trường trung học Dương Phàm chúng ta cảm thấy cả em và Lý Nguyệt đều có hy vọng rất lớn lọt vào danh sách. Tiền thưởng kỳ thật không tính là nhiều, một triệu mà thôi. Nhưng được chọn vào danh sách này, em sẽ có được rất nhiều lợi thế mà bề ngoài không thể nhìn thấy, nhưng có thể hưởng dụng suốt đời!”
Mức thưởng lớn nhất của trường là năm mươi ngàn, cộng thêm các món tiền thưởng của các cấp Tinh Thành, không ngờ đạt tới gần bốn trăm ngàn tệ.
Đương nhiên, đó đều là mức cao nhất, cũng chỉ có Giang Dược và Lý Nguyệt có tư cách nhận.
Tuy rằng Giang Dược hiện tại thân gia mấy chục triệu, nhưng nếu đây là phần thưởng của hắn, hắn cũng không cần phải khách khí làm gì.
Vả lại, Giang Dược cũng có chút hứng thú với cái danh sách ngàn người kia. Tiền thưởng một triệu, bây giờ hắn cũng không phải thèm lắm, nhưng nếu có cơ hội tiến vào kho dự trữ nhân tài cấp quốc gia, hắn cũng muốn thử một lần. Nếu thành công, về sau có chuyện gì hắn cũng sẽ ưu tiên được cân nhắc.
Tất nhiên, có một việc hắn nhất định phải nhận rõ, lợi ích càng lớn, trách nhiệm tương ứng chắc chắn sẽ càng lớn.
Giang Dược cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Hắn hiển nhiên là không thể chỉ lo cho thân mình được, khoan nói đến thời đại như thế nào, chỉ riêng cái hệ thống Trí linh hố cha kia, tựa hồ rất mâu thuẫn với việc đó. Chưa kể trước khi bóng hình ông nội biến mất, cũng đã từng nhắc nhở về việc này.
‘Dược à, quỷ dị xâm lấn, là việc nhà, việc nước, cũng là việc của toàn dân, chúng ta chỉ e khó mà đứng ngoài cuộc, cháu tự giải quyết cho tốt.’.
Với trí nhớ siêu quần của mình, cho đến nay Giang Dược vẫn nhớ như in những lời vàng ngọc của ông nội sau cái đêm truyền thừa ấy.
Vả lại, với danh tiếng của mình bây giờ, cho dù hắn có khiêm tốn thế nào đi chăng nữa, thủy chung vẫn phải tiến vào tầm mắt của lãnh đạo các cấp.
Khoan nói chuyện sau này, coi như là hiện tại, ở Tinh Thành, cả quân đội lẫn chính quyền đều đã có lời mời với hắn, ngay cả chợ đen ngầm cũng muốn giao hảo với hắn.
Đã không thể tránh khỏi, vậy còn không bằng chủ động hòa nhập, như vậy còn có thể đạt được danh tiếng tốt, còn không bị mất đi lợi ích đáng có, thậm chí còn có thể tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích hơn nữa.
Giang Dược có dự cảm, thời đại tu luyện tương lai chắc chắn sẽ dẫn tới một sự thay đổi to lớn đối với những hệ thống xã hội hiện hành, điều đó cũng đúng đối với cả hệ thống tài sản.
Có lẽ, hệ thống tài sản hiện có, bao gồm các con số trên tài khoản của mỗi người, rất có thể sẽ có một sự xáo trộn lớn trong tương lai.
Các tiêu chí để đo lường sự giàu có trong tương lai, sẽ không còn là tài khoản có bao nhiêu tiền, không còn là sở hữu bao nhiêu bất động sản, bao nhiêu công ty, xí nghiệp.
Đây cũng không phải Giang Dược tự mình bịa ra.
Lần trước tham gia chợ đen đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Giang Dược. Thị trường chợ đen thích lấy vật đổi vật hơn là giao dịch bằng tiền đã nói rõ xu hướng này.
Đối với những chuyện như vậy, thị trường chợ đen hiển nhiên là càng mẫn cảm hơn xã hội thông thường.
Vì vậy, cứ để tiền đứng yên trong tài khoản cũng không phải là một hành động thông minh.
Đến cấp độ quốc gia, muốn nuôi dưỡng một hạt giống tốt, chắc chắn không thể chỉ cho tiền là được, mà tất nhiên là phải cung cấp đủ loại tài nguyên.
Giang Dược cần tài nguyên.
Còn cụ thể là những tài nguyên gì, thật khó mà nói rõ.
Khi cần nhờ vả, một mối giao thiệp rộng chính là tài nguyên.
Khi cần luyện chế thuốc, tất cả các loại dược liệu chính là tài nguyên.
Khi cần tu luyện, tất cả các loại tâm pháp chính là tài nguyên.
Khi muốn chế bùa, kỹ xảo chế tác bùa phép cũng là tài nguyên.
Khi bụng đang đói cồn cào, một cái bánh bao thiu đều là tài nguyên có giá trị.
Nói tóm lại, tài nguyên chính là thứ mình cần nhất, có thể thỏa mãn mọi điều mình muốn, chứ không phải những con số lạnh lẽo trên tài khoản. Tài khoản có nhiều tiền hơn nữa, chẳng lẽ còn nhiều hơn cả một quốc gia?
Cao Dực trông thấy thái độ của Giang Dược đã dịu bớt đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông tiếp tục rèn sắt khi còn nóng:
"Giang Dược, em cầm mấy tờ đơn này điền vào giúp thầy, thuận tiện chuyển cho Lý Nguyệt điền vào luôn. Đơn đăng ký cho kế hoạch bồi dưỡng ngàn người này, chỉ có em và Lý Nguyệt mới đủ tư cách, nhớ giữ bí mật cho thầy. Miễn cho đám con cháu quyền quý kia tìm thầy đi cửa sau, rất là phiền phức. Không phải là thầy không thể nộp đơn cho họ, mà căn bản là không thể trông cậy vào."
Những tờ đơn khác chỉ là điền vào để nhận thưởng mà thôi.
Còn kế hoạch nghìn người này thì cần phải được báo cáo qua tầng tầng lớp lớp, thông qua xét duyệt, hơn nữa cấp trên còn có thể sẽ phái người đến phúc thẩm, khảo hạch trực tiếp, quy trình rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào thật giả lẫn lộn.
Thấy Giang Dược cầm mớ đơn từ rời khỏi văn phòng, Cao Dực mới coi như chân chính thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải này xem như đã vượt qua.
Cao Dực vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng mình là giáo viên, trong khi đối phương chỉ là một học sinh. Tại sao ông lại cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giống như là học sinh phỏng vấn giáo viên, thay vì là giáo viên nói chuyện với học sinh?
Sau cuộc trò chuyện này, Cao Dực đã rất rõ ràng, ứng xử với Giang Dược, đừng ra vẻ, đừng khôn vặt, cứ chân thành là tốt nhất. Hãy quên đi mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh, mà phải coi đối phương như một đối tác chân chính.
Tâm trí và khả năng nhận thức của cậu học sinh này, đơn giản là cao đến đáng sợ.
Kỳ thật trước đó Cao Dực đã sớm xem qua hồ sơ học bạ của Giang Dược, theo lý thuyết gia đình Giang Dược ban đầu cũng được coi là tầng lớp trung lưu. Cha mẹ đều là cán bộ chức sắc, có địa vị nhất định trong xã hội, có điều đã sớm mất tích, không rõ lý do.
Đừng nói là cha mẹ hắn đã không còn ở đây, ngay cả khi cha mẹ vẫn còn đó, nền tảng gia đình hắn cùng lắm cũng chỉ là tầng lớp trung lưu bình thường mà thôi.
Một gia đình như vậy làm sao có thể nuôi dưỡng ra một đứa trẻ có tâm trí siêu quần đến thế?
Cao Dực quả thật có chút khó hiểu, nhưng ông cũng chỉ cảm thấy tò mò vậy thôi, thực sự muốn đào sâu vào, không chừng liền xúc phạm kiêng kỵ hay bí mật kinh người gì đó, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Giang Dược trở lại lớp học, nó vẫn cứ ồn ào như cũ.
Hắn trở lại chỗ ngồi, Lý Nguyệt vẫn theo thói quen ngồi cùng bàn với hắn. Điều này đã trở thành một nếp sống của Lý Nguyệt, không ngồi bên cạnh Giang Dược, cô sẽ cảm thấy bối rối không yên, cảm thấy cô độc chưa từng có.
Chỉ có Giang Dược mới có thể loại bỏ đi cảm giác cô đơn này của cô.
Nhìn thấy Giang Dược trở về, tâm tình có chút bức bối của Lý Nguyệt nhất thời bình tĩnh lại rất nhiều.
Hắn đưa mấy tờ đơn cho Lý Nguyệt, lại giải thích vài câu.
Ngoại trừ đơn đăng ký cho kế hoạch ngàn người, những phần thưởng khác kỳ thật đã sớm nên đến tay Lý Nguyệt. Chỉ là Lý Nguyệt vẫn không đến lớp chuyên môn báo danh, phần thưởng vẫn bị giữ lại, chưa trao đến tay cô.
Lý Nguyệt nhìn mớ giấy tờ này có chút ngây người.
"Cứ mạnh dạn điền vào, đây vốn là những phần thưởng cậu nên được."
Giang Dược thấy Lý Nguyệt có chút do dự, bèn mở lời khuyên nhủ.
Nhận được sự khuyến khích của Giang Dược, Lý Nguyệt mới khẽ gật đầu, điền đơn một cách cẩn thận.
Lý Nguyệt vừa rồi đếm một chút, tiền thưởng của tất cả các cấp Tinh Thành cộng thêm tiền thưởng của trường, vậy mà lên tới mấy trăm ngàn.
Con số này khiến cho cô có chút chóng mặt.
Cô chưa bao giờ chạm vào một số tiền lớn đến như vậy trong đời mình. Đừng nói mấy trăm ngàn, cô sống đến ngần này tuổi, số tiền lớn nhất trong tay cô cũng chưa vượt quá một ngàn.
Chi phí sinh hoạt bình thường càng ít đến đáng thương, rất nhiều lúc cha cô lén lút nhét thêm cho cô, còn phải tránh bị con cọp cái kia phát hiện.
Vì vậy, khi hay tin mình sắp được nhận một lúc vài trăm ngàn tiền thưởng, Lý Nguyệt quả thật không biết phải làm sao.
Ý nghĩ ban đầu của cô chính là, mình không thể dùng hết nhiều tiền như vậy, hẳn là nên đưa cho ba ba, để ba ba không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Nguyệt dâng lên một cảm xúc hạnh phúc khó có thể diễn tả thành lời.
Chỉ có những khoảnh khắc như thế này, Lý Nguyệt mới cảm thấy tất cả khổ sở mình nếm trải qua đều đáng giá.
Tuy nhiên, một khi tiền đã đến tay ba ba, liệu có thể còn nguyên vẹn được không?
Nghĩ đến người mẹ đáng giận kia, Lý Nguyệt không hiểu sao lại rất bi quan. Cô gần như có thể tưởng tượng được, một khi để cho người mẹ kia biết chuyện ba ba nhận được số tiền này, không quá ba ngày, chúng sẽ trở thành vật trong túi bà ấy.
Mà một khi đã vào tay bà ấy, vậy thì cũng giống như dê vào miệng hổ, một đi không trở lại.
Ngay khi Lý Nguyệt đang do dự, ngoài lớp học đột nhiên truyền đến một tiếng la hét ồn ào.
Các bạn cùng lớp ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa.
"Ồ? Hình như có ai đó đến trường để gây rối?"
"Giống như là nhằm vào lớp chúng ta?"
"Rất nhiều người! Còn giăng cả băng rôn nữa!"
"Vậy sao? Nghe có vẻ vui đấy. Giang Dược, đi xem một chút đi."
"Còn xem cái gì nữa? Tránh đầu sóng ngọn gió trước đã!"
Tiếng kêu gào bên ngoài rất nhanh đã đến gần cửa, nhìn tư thế, nguyên một mảng đen toàn người là người, ít nhất phải vài chục.
Mấy cái băng rôn giơ cao phía trước.
"Bạo lực học đường nghiêm trọng, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc hung thủ!"
"Gãy xương vỡ sụn nhiều nơi, khi nào bạo lực học đường mới có hồi kết?"
"Nội tạng bị chấn thương, ai sẽ trừng trị đầu sỏ hung tàn?"
"Thầy giáo bất lương che chở học sinh đầu sỏ, trường trung học Dương Phàm còn liêm sỉ hay không?"
Ngoài những biểu ngữ này, còn có rất nhiều ảnh phóng to, trên bức ảnh rõ ràng chính là thảm trạng của gã học sinh họ Đường kia.
Đáng nói chính là bức ảnh được chụp ở góc độ rất xảo quyệt, trông cực kỳ thảm, rất dễ dàng để kích thích sự phẫn nộ của người qua đường.
Hơn nữa nội dung của những băng rôn khá mê hoặc lòng người, kết hợp với màn trình diễn của những người biểu tình, quả thật đã gây ra sự cộng hưởng lớn.
Sau tất cả, bản thân chủ đề bạo lực học trường vốn dĩ nhạy cảm, rất dễ dàng gây ra sự cộng hưởng của những người yếu thế, đặc biệt là đám đông buôn dưa lê không rõ thật hư câu chuyện.
Chẳng bao lâu, sân trường đã bị chen chật cứng, tất cả chỉ chỉ trỏ trỏ khắp nơi.
"U là trời, ra tay tàn nhẫn như vậy? Là ai làm vậy a? Đây có phải là muốn đánh tới chết??"
"Nhất định phải trừng phạt hung thủ!"
"Trường trung học Dương Phàm chúng ta tuyệt đối không cho phép phần tử ác ôn này tồn tại!"
"Những kẻ bạo lực như vậy không bị khai trừ, mọi người còn có thể an toàn sao??"
Cơn thịnh nộ của những người vây xem có thể dễ dàng lây nhiễm, nhanh chóng lan tràn. Nhất thời, toàn bộ sân trường đều sôi trào cả lên.
Khoan hẵng nói, vở kịch này diễn cũng ra dáng lắm.
Nếu Giang Dược không phải là người trong cuộc, hắn đều không thể không bội phục năng lực phản ứng, năng lực cổ động và mê hoặc người khác của đối phương.
Thời gian chưa được bao lâu, đối phương đã có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Giang Dược không khỏi liếc mắt nhìn Đặng Khải một cái. Cái tên này cũng thật có tài, không bao giờ chọi cứng trước mặt, chỉ chuyên môn đâm thọc từ phía sau.
"Sếp ơi, nên làm gì bây giờ?"
Mao Đậu Đậu thấy quần chúng xúc động như vậy, cũng có chút bối rối.
"Sao phải làm cái gì?"
Giang Dược cười nói:
"Có phải là tôi đánh đâu."
"Nhưng kẻ đến không thiện, vừa nhìn là biết cố ý đến gây sự. Nhất định là có người xúi giục đằng sau."
Đồng Địch không nhịn được nhìn về phía Đặng Khải.
Phía Đặng Khải vẫn có một đám người vây quanh như thường lệ, vẻ mặt giống như người qua đường đứng xem náo nhiệt.
Miễn là đầu óc không có vấn đề, ai cũng có thể đoán được, đây chính là chiêu trò của Đặng Khải.
Chuyện nhanh chóng đến tai lãnh đạo nhà trường.
Đối mặt với sự phẫn nộ của những người biểu tình, nhà trường đã phải cử đại diện đến để tìm hiểu tình hình. Nghe nói đó là một cuộc xung đột xảy ra trong lớp chuyên môn, nhà trường nhất thời có chút luống cuống.
Đặc biệt là lớp của Cao Dực, nhà trường càng thêm đau đầu.
Bản thân thầy Cao cũng không phải hạng dễ trêu gì, mà lớp học này thì càng có nhiều gai hơn. Muốn xử lý phải nhân đôi độ khó, một khi xử lý không tốt, có thể sẽ đắc tội với nhiều người.
Sau đó, lãnh đạo nhà trường còn nghe nói người ra tay là Giang Dược, vẻ mặt từng người càng thêm phức tạp.
Giờ thì xử lý bằng niềm tin?
Giang Dược?
Lãnh đạo nhà trường ai mà không biết cái tên này? Đây là học sinh tiêu biểu nhất của trường trung học Dương Phàm hiện giờ.
Nói xử lý vụ việc, đây không phải là muốn đuổi người ta ra khỏi trường sao??
Bạn cần đăng nhập để bình luận