Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 157: Hạ Hạ xảy ra chuyện
Mặc dù ác bá trong trường không chỉ có mỗi thế lực của Đặng Khải, nhưng hôm nay luồng gió này rõ ràng là thổi về phía thế lực Đặng Khải, những khổ chủ của bọn này đương nhiên càng thêm tích cực.
Nếu như lần này không thể giải quyết được chúng, vậy sau này sẽ không còn ngày tháng tốt lành nữa.
Các học sinh chung quy vẫn còn đơn thuần, chưa nghĩ đến việc sau này có gặp phải trả thù hay không, mà bọn họ cũng không lo nghĩ được nhiều như vậy. Cảnh tượng bị bắt nạt đầy khuất nhục trước kia được gợi nhớ lại khiến bọn họ chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, đó chính là nhân cơ hội này, đòi lại công đạo, đòi một lời giải thích!
Lần này, cảm xúc của các học sinh hiển nhiên là phẫn nộ hơn, bởi vì tình huống khác với hồi nãy.
Lúc nãy tuy bọn họ bị lừa gạt, bị kích động, tâm tình bị đốt cháy, nhưng chung quy vẫn là người ngoài cuộc, chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ bọn họ là khổ chủ, là đang đấu tranh cho chính mình, mức độ tích cực tự nhiên sẽ khác.
Đừng nói là lãnh đạo nhà trường không nghĩ tới, mà thậm chí cả người trong cuộc như Giang Dược cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, hướng gió lại đảo nhanh và triệt để đến vậy.
Sở dĩ hắn gọi tên Đặng Khải là bởi vì đấy là chuyện hết sức rõ ràng. Hắn chỉ không ngờ cái tên Đặng Khải và bè lũ tay sai của gã lại có thể gợi lên phẫn nộ và oán hận của quần chúng nhiều đến thế.
Video tự nhiên là do Hàn Tinh Tinh quay lại và phát lên màn hình, chẳng những giải thích cho Giang Dược, còn lôi cả đám thủ hạ của Đặng Khải xuống nước, kích thích trí nhớ đầy khuất nhục của các học sinh từng bị chúng bắt nạt.
Đây tuyệt đối là một ná bắn hai con chim.
Đương nhiên, Giang Dược càng mừng khi thấy cục diện này.
Vấn đề bạo lực học đường, giống như một lớp băng tích tụ lâu ngày, không phải ngày một ngày hai. Chính là do tích lũy lâu ngày như vậy, lúc này mới có thể bộc phát như núi lửa phun trào.
Đây chính là hậu quả của việc khiến nhiều người tức giận.
Cho dù sau lưng những người này có Đặng Khải chống lưng thì đã sao?
Không thấy Đặng Khải cũng giống như rùa rút đầu, bị đàn anh Giang Dược chỉ mặt gọi tên công khai, lại không dám đứng ra ho he tiếng nào đấy ư?
Hóa ra cái gọi là nhà họ Đặng, cái gọi là con cháu quyền quý, cũng biết sợ hãi.
Trước kia gã có thể hoành hành bá đạo, đó là vì chưa gặp được kẻ ngang tàng hơn mình.
Đây cũng là lẽ thường tình.
Trước kia con người của Đặng Khải rất thần bí, rất vô địch, mọi người chỉ biết gã là con cháu nhà họ Đặng, căn bản không có khả năng sinh ra ý niệm đối đầu với gã, thậm chí là không dám nghĩ tới.
Mà bây giờ, Giang Dược hiển nhiên đã phá vỡ sự vô địch của Đặng Khải.
Mọi người phát hiện, hóa ra gã cũng biết sợ hãi, hóa ra gã cũng không hề vô địch.
Cứ như vậy, cảm giác thần bí trước đây đã không còn thần bí nữa, cảm giác sợ hãi vốn có cũng không còn quá sợ hãi như thế.
Đặng Khải nhanh chóng được lãnh đạo nhà trường gọi đi hỏi chuyện, nhưng trên thực tế là muốn bảo vệ gã.
Nếu thật để lửa giận của học sinh toàn trường phát tiết ra, bọn họ mới mặc kệ gã có phải là nhà họ Đặng hay không, đến lúc đó thì không ai gánh nổi.
Không bao lâu sau, Giang Dược cũng bị ban giám hiệu gọi tới.
Hiệu trưởng tự mình tìm Giang Dược nói chuyện, hiển nhiên là có ý tứ hòa giải.
Giang Dược cũng không tranh cãi với hiệu trưởng:
"Thầy hiệu trưởng, rất rõ ràng, hiện tại đã không còn là ân oán cá nhân giữa em và Đặng Khải nữa. Là do bọn họ bình thường quá kiêu ngạo, gây nên công phẫn a.”
Hiệu trưởng than thở:
"Đây thực sự là sơ suất của ban giám hiệu, không kịp thời xử lý một số sự cố trong khuôn viên trường, dẫn đến xảy ra tình trạng bây giờ. Giang Dược, trò có nhiều biện pháp như vậy, cũng có uy tín với các học sinh, trò xem có thể ra mặt khuyên bảo mọi người một chút được không?”
Điều này rõ ràng đã vượt quá ranh giới lương tâm của Giang Dược.
"Thầy hiệu trưởng, nói thật, Đặng Khải đã nhiều lần nhằm vào em, hoàn toàn không nói lý. Em có thể không so đo với cậu ta, bỏ qua ân oán cá nhân. Nhưng thầy muốn em tiếp tay cho kẻ xấu, em thật sự không làm được. Em không có lý do gì phải đi lau mông cho những tội lỗi mà bọn họ đã gây ra. Hơn nữa, bạo lực học đường vốn cần được xử lý nghiêm khắc. Thầy bảo em ra khuyên ngăn mọi người, vậy mọi người sẽ nghĩ em ra sao?”
Hiệu trưởng nhăn mặt cau mày, ông cũng biết lời Giang Dược vừa nói là sự thật.
Nếu đổi lại một học sinh bình thường, hiệu trưởng chắc chắn sẽ lấy lý do giữ gìn sự ổn định của nhà trường để gây áp lực lên đối phương. Nhưng hết lần này tới lần khác, ông thật đúng là không dám gây áp lực với Giang Dược.
Vâng, hiệu trưởng trường trung học Dương Phàm, nghe có vẻ địa vị xã hội cũng không thấp. Nhưng đến tuổi của ông, cơ bản cũng đã là điểm cuối.
Còn Giang Dược thì khác, hắn vẫn còn là một mầm con, vừa mới đâm chồi đã xuất sắc như thế. Không biết có bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo hắn, lấy lòng hắn.
Nếu hiệu trưởng ông dám gây với Giang Dược, chỉ cần Giang Dược nguyện ý dựa thế người khác, hai bên tranh đấu, tám chín phần mười là ông sẽ thua.
Dù sao thì, bọn trẻ không có gì để mất cả.
Còn ông đã sống ngần ấy tuổi, có rất nhiều lo lắng, chưa kể mông của ông không hẳn là hoàn toàn sạch sẽ.
Bảo ông trở mặt với Giang Dược chỉ vì hắn không chịu khuyên những học sinh bị bắt nạt kia? Đây rõ ràng là một sự lựa chọn không hề khôn ngoan chút nào.
"Thôi thì thế này, em cứ về lớp trước, không nên kích động thêm mâu thuẫn. Em có thể làm được không?”
Hiệu trưởng cảm thấy mình chưa từng ủy khuất như thế, đây đâu phải hiệu trưởng, mà quả thực là cháu trai mới đúng.
Kỳ thực tình thế hiện giờ cũng chả cần Giang Dược đi châm lửa thổi gió, cảm xúc của học sinh toàn trường đã bị đốt cháy.
Giang Dược hứa với hiệu trưởng sẽ không làm trầm trọng thêm mâu thuẫn rồi mới rời khỏi văn phòng.
Vừa bước xuống bậc thang, hắn liền thấy thầy Tôn đang vẫy tay với hắn từ trong góc.
“Khá lắm, em vừa đi lớp chuyên môn đã gây ra động tĩnh lớn như vậy?”
Giang Dược cười khổ nói:
"Thầy à, thầy cảm thấy là em gây chuyện sao?”
“Em cũng không phải đèn đã cạn dầu gì."
Tôn Bân biết Giang Dược không gây chuyện, nhưng nếu ai dám chọc đến hắn, khẳng định cũng phải đau đầu.
"Không phải đèn đã cạn dầu, cũng phải có người châm lửa mới được. Người ta không châm lửa, đèn của em cũng không sáng nổi, có đúng không?”
“Hôm nay coi như em đã vạch mặt với nhà họ Đặng. Cẩn thận sau này bị họ trả đũa đấy. Em biết bao nhiêu về nhà họ Đặng?”
“Em cũng từng tìm hiểu sơ qua, nói chung chỉ cần bọn họ không khinh người quá đáng, em cũng sẽ không trêu chọc bọn họ. Còn nếu bọn họ quyết tâm muốn trêu chọc em, em mới mặc kệ bọn họ có phải nhà họ Đặng hay không.”
Sau lần xung đột ở cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử, Giang Dược làm sao có thể không đi tìm hiểu về nhà họ Đặng.
Ở Tinh Thành, nhà họ Đặng đích thực là một thế lực mới quật khởi, hơn nữa quật khởi rất nhanh, lấy được vài hạng mục lớn ở Tinh Thành, danh tiếng cực thịnh, tuy rằng nội tình còn có chỗ chênh lệch so với mấy thế gia lâu đời của Tinh Thành, nhưng muốn nói độ hiện diện và danh tiếng thì cũng không kém cạnh.
Mặc dù Tôn Bân không biết nhà họ Đặng rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng ông từng nghe qua tên tuổi của nhà họ Đặng. Hiện tại Giang Dược đắc tội nhà họ Đặng, liệu có phải thật sự sáng suốt hay không?
Ông nào biết được, ân oán giữa Giang Dược và nhà họ Đặng đã sớm kết từ trước đó.
Thấy ánh mắt thầy Tôn có vài phần lo lắng, Giang Dược trái lại còn khuyên nhủ:
"Thầy cứ yên tâm đi ạ. Nhà họ Đặng đúng là mạnh thật, nhưng trên đời cũng không chỉ có mình bọn họ mạnh. Nhất là thời đại quỷ dị như lúc này, cái gọi là quyền thế tài lực, nói không chừng chớp mắt đã hóa thành hư vô. Chúng ta không cần chọc bọn họ, nhưng cũng không sợ bọn họ đến gây chuyện.”
Tôn Bân nhìn bộ dáng tự tin tràn đầy của Giang Dược, không khỏi thở dài nói:
"Đúng là tuổi trẻ vẫn tốt hơn, nghé con không sợ hổ. Có thể là do thầy đã già rồi, trở nên quá mức e dè, làm gì cũng nhìn trước ngó sau.”
Người trung niên có tâm lý của người trung niên.
Hơn nữa Tôn Bân trên có mẹ già, dưới có con thơ, hiển nhiên không có khả năng suy nghĩ giống Giang Dược.
"Đúng rồi, thầy à, gần đây Hạ Hạ thế nào rồi?"
"Đặc biệt bám lấy thầy."
Tôn Bân nói đến con gái mình, gương mặt trung niên buồn rầu nhất thời trở nên rạng rỡ:
"Giang Dược, xét theo vai vế, Hạ Hạ chính là sư muội của em. Em giỏi như vậy, có cơ hội nhớ chỉ điểm con bé một chút.”
Tôn Bân vốn chỉ đùa một câu, nhưng Giang Dược nhớ tới bộ dạng đáng yêu của cô bé Hạ Hạ, cười nói:
"Lát nữa em sẽ qua thăm cô bé một chút.”
“Được, lát nữa em đi với thầy luôn. Gần đây nó đặc biệt bám lấy thầy, không chịu ở nhà trẻ vào buổi trưa. Chờ giữa trưa tan học em về nhà thầy ăn cơm luôn nhé?”
Giang Dược có chút do dự.
"Không cần lo lắng. Vợ thầy đã chuyển ra ngoài.”
“Chuyển ra ngoài?”
Giang Dược ngẩn ra.
Tôn Bân hời hợt nói:
"Đã ly dị, nếu nhìn nhau không vừa mắt, cũng không cần phải cố gắng duy trì. Nhà công vụ của trường, bà ấy cũng không thể lấy, tiền tiết kiệm trong nhà không nhiều lắm, thầy đã cho bà ấy tất.”
Nghe được tin tức này, Giang Dược chẳng những không buồn rầu mà trái lại còn mừng rỡ, đương nhiên không phải hắn mừng rỡ trên nỗi đau của người khác, mà là mừng thay thầy Tôn.
Nhắc đến vợ thầy, thật sự là một lời khó nói hết. Giang Dược không hiểu sao lại nhớ tới mẹ Lý Nguyệt, hai người phụ nữ này rõ ràng là cùng một giuộc.
"Chuyện xảy ra lúc nào?"
Giang Dược hỏi.
"Mới hai ba ngày trước thôi, nhắc mới thấy, hiện tại thầy vẫn còn không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc vì sao mình có thể chịu đựng cô ấy lâu đến vậy?"
"Có thể là vì Hạ Hạ đi..."
Giang Dược chỉ có thể nghĩ ra được thế.
"Đúng vậy, chính là vì Hạ Hạ. Và cũng chính là vì Hạ Hạ, cho nên lần này thầy mới quyết tâm chia tay. Thầy có thể nuôi cả nhà cô ấy, có thể chịu đựng sự cằn nhằn không ngừng của cô ấy, nhưng không thể chấp nhận việc cô ấy không coi trọng con gái của chính mình. Nói chắc em có thể không tin, thầy vốn không hạ quyết tâm được, mãi đến khi mẹ Lý Nguyệt xuất hiện, mới khiến thầy đột nhiên bừng tỉnh..."
Quả nhiên...
Mẹ Lý Nguyệt thật sự là khủng bố.
"Tuy vợ thầy không quá đáng bằng mẹ Lý Nguyệt, nhưng thầy có thể tưởng tượng mẹ Lý Nguyệt hôm nay, rất có thể chính là vợ thầy ở tương lai."
"Vì Hạ Hạ, thầy không muốn tiếp tục chịu đựng nữa."
"Hơn nữa, tuy Hạ Hạ tuổi còn nhỏ, nhưng nó lại ủng hộ việc này."
"Em tin rằng Hạ Hạ chắc cũng quyết tâm lựa chọn theo thầy chứ?"
“Đúng thế.”
Đây cũng chính là điều khiến thầy Tôn kiêu ngạo nhất, bình thường trẻ con hay dính lấy mẹ hơn, mà Hạ Hạ là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ vẫn dính lấy ba.
Nhất là sau khi trải qua chuyện lần trước, Hạ Hạ thật sự giống như áo bông nhỏ của ba, chỉ cần có cơ hội là sẽ dính chặt lấy Tôn Bân.
Trong đầu Giang Dược hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu kia, quả là một cô bé lanh lợi.
Đừng nhìn tuổi cô bé còn nhỏ, nhưng hai mắt lại rất sáng. Ai đối xử tốt với cô bé, ai không thân cận với cô bé, cô bé đều biết rõ trong lòng.
Sáng nay hiển nhiên là không có khả năng lên lớp chuyên môn nữa, Giang Dược dứt khoát trở lại lớp cũ, đợi đến gần tan học, bèn chuồn đi trước.
Sau đó thầy Tôn cũng đón Hạ Hạ trở về nhà công vụ.
Giang Dược vừa nhìn thấy Hạ Hạ, lông mày đã nhíu lại.
“Anh Dược!”
Hạ Hạ nhiệt tình nhào tới ôm chầm lấy Giang Dược.
Lão Tôn thấy Hạ Hạ và Giang Dược thân cận với nhau, cũng có chút vui mừng. Lần trước Hạ Hạ khổ sở muốn nhảy lầu, cũng là Giang Dược cứu lấy Hạ Hạ.
Có thể nói, hai cha con bọn họ đều nợ Giang Dược một cái mạng.
"Hạ Hạ, con chơi với anh Dược nhé, ba đi nấu ăn."
"Dạ vâng! Anh Dược, để em đi rót nước cho anh.”
Hạ Hạ ra vẻ như một người lớn thu nhỏ.
Giang Dược nhìn Hạ Hạ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn và Hạ Hạ chỉ mới không gặp nhau có vài ngày, nhưng hắn luôn cảm thấy, Hạ Hạ thay đổi khá là nhiều.
Vành mắt cô bé hơi đen, bên dưới mí mắt còn có chút sưng húp, đây có thể giải thích là do gặp phải biến cố gia đình, tâm tình không tốt, ngủ không ngon nên thế.
Nhưng ấn đường của cô bé có một đường màu đen như ẩn như hiện, vậy thì có chút không thích hợp.
Giang Dược cũng không vội vàng mở miệng, ngồi chơi xếp gỗ với Hạ Hạ trong chốc lát. Chờ đến khi Hạ Hạ chơi say sưa, Giang Dược mới chậm rãi bước vào phòng bếp.
"Giang Dược, thầy nghe nói các em gần đây thường hay tụ tập ăn nhậu, lần trước còn uống nguyên một rương Mao Đài? Hôm nay đừng chê thầy nấu dở nhé.”
Tôn Bân đùa giỡn.
Ông cũng không nấu quá nhiều, một đĩa thịt xào ớt, một đĩa dưa chuột xào giăm bông, một con cá rô hấp, còn có một bát canh cải xanh.
Như vậy cũng đủ cho hai người lớn một trẻ em ăn rồi.
"Thầy, Hạ Hạ gần đây có đi đâu không ạ?"
Tôn Bân đang rửa rau thì sửng sốt, dừng lại công việc trong tay, có chút khó hiểu nhìn Giang Dược.
"Cũng không đi đâu cả, mỗi ngày cơ bản là chỉ đi hai điểm, mẫu giáo và nhà. Hai ngày trước nó có đi Cục Dân chính Tinh Thành một chuyến với hai vợ chồng thầy, toàn bộ hành trình đều theo sát thầy.”
“Nói cách khác, mấy ngày nay, ngoại trừ lúc đi nhà trẻ, cơ bản cô bé không hề rời khỏi tầm mắt của thầy?”
Tôn Bân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
"Đúng thế.”
Thấy giọng điệu của Giang Dược có vẻ ngưng trọng, Tôn Bân bỗng có dự cảm không tốt:
"Làm sao vậy? Giang Dược, có phải em phát hiện ra chuyện gì đó bất ổn hay không?”
Giang Dược trầm ngâm nói:
"Thầy không cảm thấy, Hạ Hạ hình như gầy đi sao? Trông có vẻ tiều tụy.”
Cụm từ tiều tụy thực sự là không thích hợp dùng với trẻ nhỏ.
Nhưng toàn thân Hạ Hạ quả thật toát lên một vẻ tiều tụy sao ấy.
Sắc mặt thầy Tôn có chút khó coi, ông đương nhiên nhìn ra Hạ Hạ gầy đi, có điều ông vẫn cho rằng là vì nguyên nhân cha mẹ ly hôn, cho dù Hạ Hạ vẫn làm bộ rất kiên cường, nhưng đứa trẻ nào chẳng thế, bỗng nhiên phải rời xa mẹ, sao có thể không chút bận lòng.
Hiện giờ, nghe ý tứ của Giang Dược, tựa hồ cũng không phải nguyên nhân đó?
"Giang Dược, rốt cuộc là em đã phát hiện ra điều gì?"
"Thầy khoan hẵng nóng vội, kẻo lại dọa cô bé. Để em quan sát xung quanh trước đã.”
Giang Dược nói xong, đi dạo vài vòng quanh nhà.
Dạo qua mấy vòng, hắn vẫn không hề phát hiện ra thứ gì dị thường cả.
Đây là chung cư dành cho giáo viên của trường, có tổng cộng sáu tầng, có rất nhiều hộ gia đình đang cư ngụ, nếu tòa nhà này có vấn đề, chắc chắn không chỉ mình nhà thầy Tôn có vấn đề.
"Phát hiện ra gì không?"
Từ ngôn ngữ và cử chỉ của Giang Dược, Tôn Bân cũng mơ hồ đoán ra được cái gì đó.
Chẳng lẽ, con gái mình bị thứ bẩn thỉu gì bám lấy?
Giang Dược lắc đầu:
"Từ trong ra ngoài đều không phát hiện ra cái gì.”
Giang Dược suy tư một lát, vẫn không bắt được trọng điểm, mới lấy ra một cái hộp từ trong túi, bên trong là một lá bùa Kháng tà còn sót lại từ lần trước.
"Thầy giúp em đưa thứ này cho Hạ Hạ, mấy ngày tới thầy cứ bảo cô bé đeo nó sát bên người, tốt nhất là đeo bên trong quần áo, đừng để lộ ra ngoài, đừng để người khác nhìn thấy, nó sẽ giúp ích cho Hạ Hạ."
Tôn Bân tò mò tiếp nhận, tuy rằng ông không biết nhìn hàng, nhưng cũng biết đây là cái gì. Hơn nữa thứ này rõ ràng khác với mấy loại bùa thông thường bán ngoài chùa chiền đạo quán.
"Đeo sát bên người, đừng để lộ?"
"Đúng vậy! Nếu để lộ ra ngoài, em sợ cô bé sẽ bị kẻ bụng dạ khó lường theo dõi.”
“Nếu bị theo dõi thì có sao không?”
Tôn Bân tò mò hỏi.
"Thầy hẳn là biết chuyện của Vu Hoành Đồ chứ?”
Lúc Vu Hoành Đồ hóa thành xương trắng trong lớp, Tôn Bân còn đang ở trại tạm giam, có điều chuyện này quái dị như vậy, về sau cũng được nghe người khác thuật lại.
"Nghe bảo là do nữ quỷ quấy phá?"
"Đúng vậy, chính là nữ quỷ đã hút khô thân thể máu thịt của cậu ấy."
Toàn thân Tôn Bân nhất thời nổi hết cả da gà, tuy rằng đã qua lâu như vậy, nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố ấy.
Liên tưởng đến con gái mình, Tôn Bân cảm thấy rùng mình từng cơn.
"Tấm bùa phép này gọi là bùa Kháng tà, có thể khiến những yêu ma quỷ quái bình thường không cách nào tới gần. Hiện tại nó cực kỳ khan hiếm trên thị trường, có thể nói là một lá bùa khó cầu. Nếu thứ này bị người khác nhận ra, nhất định sẽ mang đến phiền toái.”
Giang Dược cũng không cần phải giấu giếm Tôn Bân.
Một thứ gì đó tốt cũng có thể sẽ mang lại rắc rối, nếu như nó quá tốt.
Giống như đứa con nít cầm nguyên cục vàng ra đường, không bị người ta theo dõi mới là lạ.
Mà lá bùa này còn đáng giá hơn vàng ròng gấp mười gấp trăm lần không ngớt. Nếu cầm ra thị trường chợ đen bán đấu giá, giai đoạn hiện tại khẳng định có thể dễ dàng bán được mấy chục triệu.
Tôn Bân cuối cùng cũng đã nghe hiểu.
Nhất thời, tấm bùa Kháng tà này trở nên có chút bỏng tay.
Thế nhưng, Giang Dược đã nói rất rõ ràng, thứ này có ích cho Hạ Hạ.
"Thầy không cần phải từ chối. Nhớ nghĩ biện pháp để Hạ Hạ đeo vài ngày thử xem sao. Hạ Hạ rất hiểu chuyện, em nghĩ nếu thầy dặn dò cô bé đừng để lộ thứ này ra, cô bé ắt hẳn sẽ hiểu. Em không chắc Hạ Hạ có phải đang bị thứ bẩn thỉu nào đó ám hay không, nhưng chỉ cần đeo thứ này lên, cho dù có thứ bẩn thỉu nào đó đi chăng nữa, nó cũng nhất định sẽ biết khó mà lui. Nhưng tuyệt đối phải nhớ kỹ, không thể để lộ, nhất quyết không thể để lộ!”
Quan hệ thầy trò bao lâu nay, Tôn Bân vô cùng hiểu rõ con người Giang Dược. Thấy hắn nói năng trịnh trọng như vậy, ông đã biết thứ này chỉ e có giá trị rất cao.
Đổi lại bình thường, Tôn Bân khả năng sẽ không nhận.
Nhưng vừa nghĩ đến thế đạo này trở nên quỷ dị như thế, lại nghĩ đến con gái mình mới nhỏ như vậy, chẳng may thật bị những thứ bẩn thỉu kia quấn lấy, vậy phải làm sao bây giờ?
Tôn Bân nhất thời mềm lòng, hoàn toàn không nói nên lời cự tuyệt.
"Giang Dược, thứ này nhất định rất đáng giá nhỉ?"
"Thầy à, giữa chúng ta đừng nói chuyện tiền bạc chi cả. Tuy nó rất đáng giá, nhưng với em, nó cũng không phải thứ quá khó để tới tay, vì vậy thầy cũng đừng quan tâm nó có đáng giá hay không làm gì.”
Tôn Bân bướng bỉnh lắc đầu:
"Em cứ nói thật đi, thứ này đáng giá bao nhiêu?”
Giang Dược cười khổ nói:
"Thầy à..."
"Không sao cả, em cứ coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của thầy cũng được."
Giang Dược nhìn chằm chằm thầy Tôn, thấy ánh mắt nghiêm túc của thầy, đành phải thành thật nói:
"Nếu thật muốn tính giá trị, thứ này mà mang ra chợ đen bán, khả năng cũng phải bán được mấy chục triệu.”
"Cái gì?"
Tôn Bân run tay, thiếu chút nữa không nắm chắc lá bùa.
Mấy chục triệu?
Con số này hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Tôn Bân, ông cũng vừa nghe Giang Dược nói trên thị trường một bùa khó cầu, cũng từng lớn mật suy đoán lá bùa này đáng giá bao nhiêu.
Ông to gan đoán chừng lá bùa này có thể đáng giá hai ba trăm ngàn, thậm chí có thể lên tới gần triệu bạc.
Nhưng con số mấy chục triệu này, coi như là đánh vỡ đầu ông cũng không nghĩ ra được.
"Ha ha, đây chỉ là giá thị trường hiện tại. Nói không chừng qua mấy tháng nữa, giá trị của nó sẽ giảm xuống trên diện rộng. Mặc kệ nó đáng giá bao nhiêu, cũng không đáng giá bằng Hạ Hạ.”
Tôn Bân hoàn toàn đồng ý với lời này từ trong tâm khảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận