Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 161: Vụ nổ quỷ dị
"Tinh Tinh, em làm sao qua cổng được?”
Theo quan sát của Giang Dược, không phải người của biệt thự ngõ Đạo Tử, nếu không có chủ nhà dẫn vào, tuyệt đối không được phép vào trong.
Hàn Tinh Tinh cư nhiên có thể tiến vào thông suốt không trở ngại?
Hàn Tinh Tinh cười hì hì:
"Em báo tên anh, vừa vặn anh bảo vệ cũng nhận ra em. Em đã ra vào với anh vài lần rồi còn gì!”
Chỉ là thế thôi sao?
Giang Dược có chút hoài nghi, hắn luôn cảm thấy đội ngũ bảo vệ vốn biết Hàn Tinh Tinh, biết thân phận của cô ấy.
Tất nhiên, điều này cũng không quan trọng.
Giang Dược đang muốn giải thích chuyện vừa rồi, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa. Nhìn màn hình giám sát, hắn trông thấy đội trưởng Lý và hai nhân viên bảo vệ của đội an ninh.
Giang Dược mở cửa.
"Giang tiên sinh, qua phán đoán sơ bộ, vụ nổ hẳn là do con người gây ra. Hơn nữa nghi phạm không biết tung tích, nghi là vẫn còn ẩn nấp ở một góc nào đó trong khu dân cư. Lối ra đã bị chặn. Chúng tôi đang tổ chức tìm kiếm. Ngài và gia đình nhớ đóng cửa ra vào và cửa sổ cẩn thận, không nên mở cửa cho kẻ lạ mặt.”
“Còn chưa bắt được?”
Ban ngày ban mặt, khắp nơi đều là camera giám sát, cư nhiên không bắt được một kẻ xa lạ?
Đội trưởng Lý có chút hổ thẹn:
"Chúng tôi đã gọi thêm viện trợ, nhất định sẽ toàn lực bắt được phần tử phá hoại này. Lần này là chúng tôi đã tắc trách, làm cho các chủ sở hữu sợ hãi. Chúng tôi chắc chắn sẽ thực hiện kiểm điểm sâu sắc.”
Giang Dược muốn nói mình rất hài lòng với công tác của đội trưởng Lý.
Vụ nổ lần này, nói cho cùng chỉ là do kẻ địch đánh quá bất ngờ, khó lòng phòng bị.
"Đội trưởng Lý, địa điểm nổ tung là tòa biệt thự nào vậy?"
Trong mắt đội trưởng Lý hiện lên một vẻ cổ quái:
"Giang tiên sinh, có thể ngài không tin, vụ nổ này không nhằm vào bất kỳ biệt thự nào. Mà là một bồn hoa không mấy bắt mắt.”
Bồn hoa?
Thật ư, làm ra trận chiến lớn như vậy, chỉ vì nổ một cái bồn hoa? Đầu óc hung thủ có bệnh?
"Đi xem một chút."
Giang Dược mở cửa, chủ động ra ngoài.
Đội trưởng Lý đến gõ cửa nhà Giang Dược, ngoài mặt giống như chỉ muốn nhắc nhở, trên thực tế chưa chắc không phải không có ý muốn cầu cứu Giang Dược.
Ai cũng biết chủ sở hữu biệt thự ngõ Đạo Tử đều là người tài ba, mà vị Giang tiên sinh này, lại càng vượt trên một bậc.
Cho nên, khi đội trưởng Lý hết đường xoay xở, người đầu tiên nghĩ đến chính là Giang Dược.
Khu vực xảy ra vụ nổ cách biệt thự số chín một đoạn đường.
Còn chưa tới gần, hắn đã có thể cảm giác được mùi thuốc súng tràn ngập xông thẳng vào mũi từ xa xa, khói bụi ở hiện trường còn chưa hoàn toàn tản đi.
Bồn hoa này kỳ thật không lớn, cũng chỉ có mấy chục mét vuông.
Có điều nhìn từ diện tích bao trùm của vụ nổ, phạm vi một hai ngàn mét vuông xung quanh đều bị phá hư nghiêm trọng, hiện trường có thể nói là một mớ hỗn độn.
So với loại bom quân dụng động một tí liền san bằng cả khu vực, hiện trường vụ nổ này còn không tính là quá tệ.
Có điều may mà chỉ là bồn hoa, đổi lại một tòa nhà sầm uất, nhất định là một vụ tấn công khủng bố phi thường ác liệt.
Nước Đại Chương kiểm soát thuốc nổ cực kỳ nghiêm khắc, dân gian cơ bản không có khả năng xuất hiện chất nổ phạm vi rộng, kẻ gây án có thể tạo thành mức độ phá hoại lớn như vậy, dĩ nhiên không đơn giản.
"Có ai bị thương không?"
Đội trưởng Lý lắc đầu:
"Giờ này cũng không có ai đi lại trong khu dân cư, chủ sở hữu trong khu dân cư chúng ta bình thường cũng ít khi ở nơi này, mà có ở thì cũng rất hiếm khi ra ngoài đi dạo loanh quanh trong nội khu. Cho nên, hiện nay tạm thời vẫn chưa phát hiện thương vong.”
"Nói như vậy, vụ nổ này thật đúng là không phải nhằm vào ai đó."
Giang Dược kỳ thật cũng từng hoài nghi đây có phải là một lần tập kích của nhà họ Đặng đối với hắn hay không.
Có điều hiện tại xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.
Nhà họ Đặng dù có phát điên đến đâu, cũng sẽ không dễ dàng xuống tay với khu biệt thự này. Chủ sở hữu biệt thự ngõ Đạo Tử, trong truyền thuyết đều là boss lớn ở khắp nước Đại Chương, cho dù là nhà họ Đặng, cũng tuyệt đối không có lá gan động đến nơi này.
Chuyện xảy ra khác thường, tất có nguyên do.
Không nhắm mục tiêu vào biệt thự, không nhằm vào bất kỳ ai.
Đại động can qua như thế, cư nhiên chỉ nhằm vào một bồn hoa? Chẳng lẽ bồn hoa này có huyền bí gì sao?
Hiện trường vẫn chưa tan hết khói bụi, Giang Dược và đội bảo vệ an ninh đều không vội tới gần.
Họ không phải nhân viên chuyên nghiệp, không đến gần là lựa chọn đúng đắn.
"Đội trưởng Lý, dựa theo cấp bậc an ninh của các anh, người xa lạ muốn trà trộn vào kỳ thật rất khó. Rốt cuộc họ vào đây bằng cách nào?”
“Là như vậy, người này tự xưng là đến xem phòng. Có chủ sở hữu và môi giới dẫn đường, tất cả đều phù hợp với thủ tục.”
Dù sao khu biệt thự ngõ Đạo Tử cũng chỉ là một khu dân cư, không có khả năng đã cho vào rồi vẫn còn tiếp tục giám sát an ninh thêm nữa. Điều này cũng cho đối phương cơ hội.
"Còn chủ sở hữu và môi giới thì sao?"
"Đội ngũ chúng tôi đã tạm thời kiểm soát họ. Họ cũng sẵn sàng hợp tác điều tra với chúng tôi. Lúc ấy có hai nhóm người đi vào xem phòng, một nhóm trong đó có thể là thật sự xem phòng. Còn kẻ gây ra vụ nổ, hiển nhiên là đục nước béo cò.”
"Chủ sở hữu là ai? Anh có thông tin về chủ sở hữu không?”
"Có tư liệu chủ sở hữu."
Giang Dược gật gật đầu, như có điều suy nghĩ, chậm rãi điều tra xung quanh.
Đi một hồi, Giang Dược phát hiện, hung thủ hiển nhiên là kẻ lõi đời. Giám sát xung quanh cơ bản đã bị phá hủy.
"Khu vực có camera giám sát chưa bị phá hư hẳn là không có bóng dáng của người này chứ?"
"Hắn ta khẳng định còn ở trong khu dân cư, tuyệt đối chưa rời đi."
Đội trưởng Lý rất tự tin về điểm này.
"Cho nên nói, hẳn là đối phương đang trốn ở phụ cận?"
"Nếu hắn ta xuất hiện trong khu vực giám sát chưa bị phá hủy, chúng tôi chắc chắn sẽ trông thấy."
Giang Dược gật gật đầu:
"Đội trưởng Lý, xem ra các anh còn cần được cấp thêm một hai con cảnh khuyển.”
"Giang tiên sinh nói rất đúng, chẳng qua đội ngũ chúng tôi bình thường rất ít nuôi chó do sợ chủ sở hữu ra vào sẽ cảm thấy khó chịu, hơn nữa công việc thường ngày của chúng tôi chủ yếu vẫn là bảo vệ và giữ gìn an ninh trật tự, không phải phòng chống tội phạm khủng bố. Giống như loại sự kiện ác liệt này, trước kia quả thật không dám nghĩ tới..."
Ở Nước Đại Chương, đánh bom tuyệt đối là chuyện phi thường hiếm thấy, thực sự rất khó để dự phòng trước.
Giang Dược bỗng nhiên xua tay, ý bảo đội trưởng Lý khoan nói chuyện một lát.
Ánh mắt Giang Dược dừng lại trước một bụi cỏ tươi tốt.
Toàn bộ khu biệt thự, tỷ lệ xây dựng có thể nói là rất thấp, tỷ lệ cây xanh cực cao. Hơn nữa do đã được trồng rất nhiều năm, cho nên cây xanh ở đây vô cùng tươi tốt, về cơ bản có thể so sánh với vườn sinh thái, vô hình trung cung cấp điều kiện ẩn nấp rất tốt.
Đừng nhìn đội ngũ an ninh có mấy chục người, nhưng họ còn phải bảo vệ mấy lối ra vào, nhân thủ kỳ thật cũng không mấy dư dả.
Dựa vào mấy người tìm kiếm tới lui như vậy, rất khó hình thành mạng lưới bao vây hiệu quả.
Cũng may mà đội ngũ an ninh của khu biệt thự ngõ Đạo Tử đã được huấn luyện quân sự nghiêm khắc, đổi lại đội ngũ khác trình độ kém hơn một chút, có thể hung thủ đã chuồn ra ngoài từ lâu.
Thấy biểu tình của Giang Dược có chút dị thường, đội trưởng Lý cũng sờ về phía hông.
Ở toàn bộ Tinh Thành, ngoại trừ các cơ quan chính phủ trọng yếu ra, nhân viên an ninh cơ bản không có khả năng được phân phối súng.
Mà đội ngũ an ninh của biệt thự ngõ Đạo Tử lại có súng ống, điều này chứng tỏ nơi này thực sự khác biệt.
Giang Dược bỗng nhiên thân hình tăng tốc, nhào về phía bụi cỏ.
Cơ hồ cùng lúc đó, một bóng người nhảy ra từ trong bụi cỏ rậm rạp, cánh tay nhấc lên, nhắm ngay Giang Dược bắn liên tiếp ba phát.
Khẩu súng này rút ra đột ngột vô cùng, hơn nữa chỉ cách Giang Dược khoảng chừng ba mét!
Khoảng cách gần như vậy, bắn liên tiếp ba phát, ngay cả đội ngũ bảo an cũng trợn tròn mắt.
Đối phương chẳng những có bom, mà còn có cả súng?
Ba viên đạn, cơ hồ là không có bất kỳ sai sót nào, toàn bộ bắn về phía ngực Giang Dược.
Đám người bảo an dồn dập kinh hô lên.
"Giang tiên sinh…"
Hai chữ ‘cẩn thận’ còn chưa kịp thốt ra, viên đạn kia đã trút xuống người Giang Dược.
Một số người trong đội bảo an đều nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết này phát sinh.
Nhưng quỷ dị chính là, trong nháy mắt viên đạn bắn vào ngực Giang Dược, ngay vị trí đó bỗng dưng sinh ra một màn chắn như mây mù.
Ba viên đạn lao đến, thật giống như bị bức tường khí vô hình ngăn trở, thậm chí không phát ra tiếng động nào, liền ảm đạm rơi xuống đất.
Thân hình Giang Dược hơi dừng một chút, thuận thế xông về phía trước, đưa tay vững vàng nắm lấy cổ tay đối phương, khẽ vặn một chút, răng rắc, cổ tay đối phương tựa như linh kiện bị bẻ gãy, súng đã rơi vào tay Giang Dược.
Giang Dược không chút lưu tình, đạp liền hai cước vào đầu gối đối phương.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, xương đầu gối đối phương đều vỡ vụn, hai chân lập tức xụi lơ.
Giang Dược thuận tay xách cánh tay đối phương, hung hăng ném ra khỏi bụi cỏ, nặng nề rơi vào con đường bên cạnh hàng cây xanh.
Đầu gối bị hủy, người này chẳng khác nào bị gãy chân, chỉ có thể nằm giãy giụa tại chỗ.
Đám người đội trưởng Lý đang định đến gần chế phục đối phương, Giang Dược bỗng nhiên cảm giác một tia nguy cơ khó hiểu, quát:
"Mau tránh!”
Đám người bảo an này đều là người được huấn luyện quân sự nghiêm khắc, hiển nhiên cũng ngửi được mùi vị không thích hợp.
Người nọ nằm trên mặt đất, lấy tình cảnh của gã, vốn nên rất tuyệt vọng, rất sợ hãi mới đúng. Nhưng khóe miệng của gã lại lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị, nụ cười này có vẻ dữ tợn vô cùng.
Ngay sau đó, bàn tay còn nguyên vẹn của gã lấy ra một chiếc điện thoại di động, dùng hết sức lực, hung hăng đấm một cái.
Ầm ầm!
Thân thể người nọ trực tiếp bị xé thành từng mảnh vụn trong tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Mảnh vụn máu thịt giống như mưa rơi vãi khắp nơi.
Ngay khoảnh khắc Giang Dược cảnh cáo, đội ngũ bảo an đã nhào ngay vào trong bụi cỏ.
Mặc dù vậy, làn sóng xung kích mạnh mẽ vẫn thổi bọn họ lăn ra thật xa, trên mặt trên tay lập tức có thêm vô số vết trầy xước.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Thảm trạng tại hiện trường làm cho hô hấp của bọn họ đều trở nên có chút dồn dập.
Cho dù bọn họ đã trải qua huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, giờ phút này cũng bị kinh hãi không nhẹ.
Người này lại tàn nhẫn với chính mình đến thế!
Loại kiên quyết tự hủy diệt này quả thật khiến người ta không rét mà run. Nhất là nụ cười quỷ dị trước khi chết của gã, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ sợ hãi nào.
Chỉ có kẻ điên rồ hoặc biến thái mới đi làm cái trò đánh bom cảm tử như vậy.
Loại người này, hoặc là bị tẩy não, hoặc là bị người khác khống chế tinh thần. Người bình thường tuyệt đối không thể quyết tuyệt bất cần đời đến thế. Thử hỏi trên đời này được mấy ai thấy chết không sờn? Nếu có thì cũng là vì đại nghĩa, vì lý tưởng trong lòng, chứ không thể vì đi làm khủng bố!
Đội ngũ bảo an lúc này mới nhớ tới Giang Dược vừa rồi hình như bị trúng đạn, vội vã tiến lại xem xét.
Giang Dược khoát tay áo, ý bảo mình không sao.
Bùa Thuẫn mây không phải để trưng cho vui. Đừng nói là loại đạn súng lục này, cho dù là đạn súng trường uy lực cực lớn, thậm chí là đạn xuyên giáp, cũng không có khả năng đánh thủng được phòng ngự của bùa Thuẫn mây.
Phải nói không hổ là bùa phép cấp hai.
Những người khác có chút trợn tròn mắt, vừa rồi bọn họ rõ ràng nhìn thấy đạn bắn trúng Giang Dược. Cho dù không trúng chỗ hiểm, vẫn phải có vết thương chứ?
Bọn họ đánh giá Giang Dược một phen, phát hiện quần áo của hắn hình như đều không bị đạn bắn thủng. Chẳng lẽ viên đạn bắn trúng hắn sẽ tự động rẽ ngoặt?
Có điều hiện trường loạn cào cào như vậy, bọn họ cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.
Người tạo ra vụ nổ đã tự hủy, biến thành các mảnh vụn. Muốn tìm được điểm đột phá từ hung thủ hiển nhiên là đã không còn khả năng.
Lúc này, xe cảnh sát hú còi chạy tới.
Xe của Cục Hành động cũng bám theo sau.
Vẫn là trưởng ban La đi đầu vọt xuống từ trên xe.
Nhìn thấy hiện trường máu thịt mơ hồ, còn có các loại mảnh vụn, trưởng ban La tỏ ra kinh ngạc:
"Cậu Giang, lại có chuyện gì nữa vậy?”
Giang Dược cười khổ không thôi, thật đúng là khó mà nói hết.
"Đội trưởng Lý, anh biết rõ hơn tôi, phiền anh giải thích giúp."
Đội trưởng Lý không phải là lần đầu tiên nhìn thấy trưởng ban La, biết ông là trưởng ban của Cục Hành động, lai lịch thật lớn, nên cũng không từ chối, nói lại một lần sự việc từ đầu đến cuối.
Trưởng ban La nghe xong càng kinh ngạc:
"Nói như vậy, những miếng thịt vụn ở hiện trường này, đều là xác của hung thủ? Hung thủ tự bạo?”
"Về cơ bản có thể cho là vậy. Đương nhiên, cụ thể còn phải xem rốt cuộc có mấy người tiến vào, vụ nổ là do một mình kẻ này thao tác hay là có đồng bọn hiệp trợ.”
Đội trưởng Lý nói:
"Chúng tôi đã kiểm tra, chủ sở hữu dẫn vào bốn người, một người là môi giới, một cặp vợ chồng khác đang xem nhà, còn lại chắc chắn là kẻ này.”
Trưởng ban La nghe xong, lập tức an bài công việc.
"Vài người lưu lại đây phong tỏa hiện trường, không được để bất kỳ người không liên quan nào đến gần. Những người khác theo tôi đến căn nhà đang được rao bán.”
Căn nhà muốn bán hiển nhiên không phải là nhà ở khu vực trung tâm ngõ Đạo Tử, chỉ là một căn biệt thự ba tầng bình thường mà thôi.
Căn nhà này ít nhất còn kém biệt thự số chín mấy đẳng cấp, từ vị trí, sự riêng tư, độ rộng rãi thoáng mát đến kiểu cách kiến trúc nội ngoại, tất cả đều không thể sánh bằng.
Chủ sở hữu căn nhà rõ ràng là đang có chút khó chịu và tức giận ở trong phòng.
"Tôi là chủ nhà, bán nhà riêng của tôi một cách bình thường. Hơn nữa tôi còn liên hệ với người môi giới đến xem phòng, cũng không phải là tự tôi dẫn người vào. Tại sao lại hạn chế quyền tự do cá nhân của bọn tôi? Đội bảo vệ hiện tại đã có thể thay thế các cơ quan thực thi pháp luật rồi sao?”
Nếu theo đúng quy định của pháp luật, những người bảo vệ bọn họ thực sự không đủ điều kiện để hạn chế quyền tự do cá nhân của chủ nhà.
Nhưng khu biệt thự ngõ Đạo Tử hiển nhiên không giống với các khu dân cư khác.
Nhân viên an ninh vẫn không hề nhúc nhích, bất kể chủ sở hữu có la hét như thế nào.
Người môi giới kia hiển nhiên cũng bị dọa choáng váng.
Cô còn tưởng đó là một chiếc bánh rơi từ trên trời rơi xuống, khu biệt thự gần chục năm chưa có căn nào được giao dịch lại có căn treo bán ở chỗ cô.
Hơn nữa nguồn cung phòng vừa đưa ra, lập tức liền có một số khách hàng muốn xem.
Loại mua bán lớn này hiển nhiên khiến cô nàng môi giới này cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cô có thể thấy được chủ sở hữu có ý định bán nhà rất mạnh mẽ.
Sở dĩ biệt thự ngõ Đạo Tử ít giao dịch, gần như không có, chỉ là bởi vì chủ sở hữu biệt thự ngõ Đạo Tử quá cao cấp, cơ hồ không ai có thể liên lạc được, cũng hầu như không ai muốn bán biệt thự nơi đó.
Có thể nói là cực kỳ thiếu hụt nguồn cung.
Chỉ cần có nguồn cung ở ngõ Đạo Tử đưa ra, căn bản không lo không có đại gia nào tiếp. Khó là khó ở chỗ không có nguồn hàng.
Chỉ cần có nguồn hàng, biệt thự ngõ Đạo Tử tuyệt đối không lo bán không được, hơn nữa còn có thể bán ra với giá rất cao.
Đó là sự quyến rũ của biệt thự ngõ Đạo Tử.
Một căn khó cầu.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô nàng môi giới này hưng phấn. Dựa theo tỷ lệ trích hoa hồng hai phần trăm, nếu giá giao dịch của căn nhà này là ba mươi triệu, phí môi giới của cô sẽ lên tới sáu trăm ngàn, bằng gấp mười lần so với bán một căn hộ thông thường.
Nhưng ai ngờ được, cuộc mua bán lớn vừa mới có chút tiến triển, lại biến thành tai nạn lớn.
Có nghĩ vỡ đầu cô cũng không thể tưởng tượng được, khách hàng cô dẫn vào, lại là một phần tử đánh bom cực kỳ nguy hiểm!
Cho dù việc này cô hoàn toàn vô tội, bị cuốn vào, nhưng vụ án có tính chất ác liệt như vậy, cô muốn đứng ngoài cuộc, hiển nhiên là rất khó.
Thử hỏi cô làm sao có thể không run rẩy?
Cặp vợ chồng xem nhà kia ngược lại tương đối trấn tĩnh. Bọn họ thật sự đến xem nhà, không có gì phải chột dạ, tự tin là mình sẽ không bị liên lụy.
Nếu người ta tạm thời hạn chế không cho đi, vậy phối hợp là được rồi.
Lúc này cho dù để cho bọn họ đi, bọn họ còn chưa chắc muốn. Hiềm nghi vẫn còn đó, nếu không chứng minh được trong sạch mà rời đi, trong lòng họ cũng khó mà yên.
Đúng lúc này, đoàn người của trưởng ban La ồ ạt tiến vào, nghe được chủ nhà nạt nộ, trưởng ban La giơ giấy chứng nhận:
"Bây giờ là Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành tiếp nhận vụ án gây nổ này, anh mau xuất trình giấy tờ cá nhân, sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận bất động sản ra cho chúng tôi xem.”
Chủ nhà có thể kêu gào với đội ngũ bảo an, nhưng gặp phải đội chấp pháp chân chính, cũng không dám quá mức kiêu ngạo.
Tuy rằng còn có một chút khó chịu lẫn không tình nguyện, nhưng chủ nhà vẫn đi tìm các loại giấy tờ đưa cho trưởng ban La.
"Đi kiểm tra một chút, xem có phải là giả hay không."
Trưởng ban La cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp ném mấy thứ này cho thủ hạ.
"Mấy vị khác cũng xuất trình giấy tờ tùy thân đi."
Cặp vợ chồng xem nhà và cô nàng môi giới kia cũng vội vàng lấy giấy tờ tùy thân ra.
Giang Dược cũng không có bao nhiêu hứng thú với công việc chấp pháp của chú La, trái lại lắc lư xung quanh căn biệt thự này.
Chủ biệt thự nhìn thấy Giang Dược giống như đang đi tham quan ngắm cảnh, ngay lập tức lên tiếng phản đối:
"Đồng chí cảnh sát, cậu kia là ai vậy? Có phải thuộc đội của anh không? Nếu không, tại sao cậu ta lại đi dạo quanh nhà tôi vậy? Tôi có quyền mời cậu ta ra ngoài.”
“Anh im đi! Cậu ấy là cố vấn của Cục Hành động chúng tôi, có trách nhiệm hỗ trợ cục chúng tôi. Anh bị sao vậy? Trong nhà anh có gì không thể nhìn thấy, sợ bị người ta kiểm tra? Chột dạ?”
Trưởng ban La nhìn ngang nhìn dọc cũng cảm thấy vị chủ nhà này không vừa mắt.
Đang yên đang lành, tự dưng sao lại bán nhà? Biệt thự trong khu này, chưa từng nghe nói qua có ai đăng bán cả, dù có thì cũng chỉ ngầm trao tay thôi. Một ngôi nhà cao cấp như vậy, ngay cả thật sự muốn bán, thì cũng phải bán có đẳng cấp chứ? Bộ Tinh Thành thiếu nhà giàu sao? Chẳng lẽ không ai đủ khả năng mua nhà của anh?
Cớ gì phải nhờ môi giới rao bán?
Nếu không phải công khai rao bán bên ngoài, lấy đâu ra người đến xem nhà, lấy đâu ra nhiều việc như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận