Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 166: Môn học về quỷ dị

Giang Dược nán lại ở bệnh viện một hồi lâu, cân nhắc đến việc xế chiều chia lớp, cũng nên đến trường một chuyến. Giang Ảnh về nhà cũng không có việc gì làm, dứt khoát ở bệnh viện bầu bạn với Hàn Tinh Tinh. Hiện tại chú Hàn đã bố trí một số trạm gác ngầm ở xung quanh bệnh viện, Giang Dược tạm thời không cần phải lo an nguy của hai cô gái nữa.
Mức độ an ninh của trường trung học Dương Phàm bây giờ cũng đã tăng lên đến mức chưa từng có.
Nghe nói Giang Dược một mình trở lại trường học, trên dưới toàn trường đều kinh ngạc, vô cùng khẩn trương. Đây chính là thiên tài lớn nhất toàn trường, tuyệt đối là bảo bối của trường trung học Dương Phàm, sao có thể qua loa như thế, ra vào một mình?
"Giang Dược à, lãnh đạo nhà trường rất quan tâm đến tình hình cá nhân em, cảm thấy một mình em đến trường rồi về nhà nguy hiểm quá lớn, cho nên dự định sắp xếp cho em một vài vệ sĩ, hàng ngày phụ trách đưa đón. Tất nhiên, còn một cách khác đơn giản hơn, đó là sắp xếp cho em một ký túc xá đơn ở trường để em có đủ không gian riêng tư. Em thích phương án nào?”
Người tìm Giang Dược nói chuyện là thầy Cao.
Trong mắt Cao Dực, Giang Dược hiện tại chính là bánh trái thơm ngon, nhất định phải hầu hạ tốt, tuyệt đối không thể để cho hắn xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Đến hiện tại Cao Dực vẫn chưa nhận được tin Giang Dược và Hàn Tinh Tinh bị tập kích. Nếu không, phản ứng của nhà trường chắc chắn sẽ lớn hơn gấp mười lần hiện giờ.
Thực ra trước khi thời đại quỷ dị tiến đến, Giang Dược vẫn thường ở ký túc xá của trường trung học Dương Phàm, mỗi tuần chỉ về nhà một hai lần.
Ký túc xá nhiều người hay ký túc xá đơn gì cũng như nhau cả, kỳ thật Giang Dược cũng không để ý.
Có điều hiện giờ Giang Dược hiển nhiên không có khả năng ở ký túc xá nữa.
"Thầy Cao, bỏ qua việc ở ký túc xá đi. Tình hình hiện tại của em đã không thích hợp sống trong ký túc xá nữa. Về phần vệ sĩ, có phải quá khoa trương rồi không? Em chỉ là một học sinh mà thôi.”
“Giang Dược, em phải thay đổi quan niệm này đi."
Cao Dực nói:
"Dù em vẫn còn là học sinh, nhưng với thành tích kiểm tra thể chất của mình, mức độ quan trọng của em còn cao hơn những minh tinh ca sĩ xoay người lắc mông ngoài kia nhiều lắm. Bố trí mấy vệ sĩ cũng là việc đương nhiên. Em cũng không cần phải lo lắng về chi phí, nhà trường sẽ bao hết.”
Đó không phải vấn đề tiền bạc.
"Thầy Cao, lúc em vào lớp chuyên môn, nhớ rõ thầy đã từng nói, Người giác tỉnh phải có lòng cạnh tranh. Em hoàn toàn đồng ý. Đương nhiên, ngoại trừ lòng cạnh tranh ra, Người giác tỉnh còn cần phải có một loại giác ngộ, đó chính là giác ngộ phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu như không có loại giác ngộ này, không có can đảm đối mặt với nguy nan, e rằng Người giác tỉnh vĩnh viễn chỉ có thể là một đóa hoa trong nhà kính, không có khả năng trưởng thành. Nếu bản thân Người giác tỉnh còn phải cần vệ sĩ bảo vệ, vậy ý nghĩa của việc chính phủ bồi dưỡng Người giác tỉnh nằm ở đâu? Làm sao Người giác tỉnh có thể trở thành lực lượng trụ cột để bảo vệ nước Đại Chương kia chứ?”
Quốc gia tìm kiếm Người giác tỉnh, bồi dưỡng Người giác tỉnh, mục tiêu rất rõ ràng, chính là vì đào tạo nhiều lực lượng hơn để đối kháng thế lực quỷ dị hàng lâm, thủ hộ quốc gia, thủ hộ quần chúng nhân dân.
Giống như Giang Dược nói, nếu bản thân Người giác tỉnh cần được bảo vệ, như vậy bọn họ làm sao có thể trưởng thành?
Những đóa hoa nuôi trong nhà kính, không gặp phải gió mưa, thiếu sự mài giũa giữa sự sống và cái chết, Người giác tỉnh có thể phát triển? Có thể lớn thành đại thụ che trời, phù hộ nước Đại Chương?
Hiển nhiên là người si nói mộng.
Cao Dực không thể không thừa nhận Giang Dược nói rất có đạo lý.
Nhưng trước mắt, sự kiện tập kích đột nhiên xuất hiện, căn bản không cho Người giác tỉnh thời gian trưởng thành. Nếu không bảo vệ, ai biết qua một đoạn thời gian nữa, sẽ còn lại mấy Người giác tỉnh đây?
"Thầy Cao, cứ quyết định như vậy đi. Thầy cũng đừng lo lắng, em chắc chắn là người quan tâm đến an toàn cá nhân của mình nhất. Có vệ sĩ hay không, kỳ thật không sao cả. Hơn nữa trên đời này không có đạo lý phòng trộm ngàn ngày. Vệ sĩ có thể bảo vệ nhất thời, cũng không thể bảo vệ cả đời. Cứ để em tự mình đối mặt với thách thức.”
Cao Dực bất đắc dĩ.
Ông phát hiện cậu học sinh này thực sự là hoàn toàn khác với phần còn lại.
Vĩnh viễn khiến người ta nhìn không thấu.
Có điều ông cũng hơi thắc mắc, sự kiện tập kích hiển nhiên là nhằm vào Người giác tỉnh, nhưng Giang Dược vừa rồi từ nhà đến trường chẳng lẽ không bị theo dõi hay sao? Tại sao bọn chúng không ra tay với Giang Dược?
Việc phân lớp đã hoàn thành, lớp hạng A tổng cộng có mười lăm người.
Sau khi chia xong, lớp học nhất thời thoáng đãng không ít.
Ba người được miễn kiểm tra tự nhiên chiếm cứ ba danh ngạch của lớp hạng A.
Mao Đậu Đậu có thể chiếm một vị trí trong lớp hạng A, có thể thấy được tiềm lực của cậu quả thật không tầm thường.
Những người có gia thế hiển hách như Đặng Khải, Đỗ Nhất Phong, thành tích thể chất lại ưu tú, xếp vào lớp hạng A cũng coi như hợp lý.
Giang Dược đại khái nhìn một chút, mười lăm người trong lớp hạng A, ngoại trừ Hàn Tinh Tinh không đến trường ra, còn những người khác, ít nhất có bảy tám người gia thế hiển hách.
Mà loại gia đình bình dân thành phố như Giang Dược chỉ có ba bốn người.
Còn loại xuất thân từ chốn thôn quê nghèo khổ như Mao Đậu Đậu cũng được ba người. Ngoại trừ Lý Nguyệt và Mao Đậu Đậu ra, là một nam sinh của lớp khác.
Từ tình huống lớp hạng A, có thể thấy được, Người giác tỉnh giai đoạn trước quả thật chịu ảnh hưởng lớn bởi gia cảnh xuất thân. Gia thế tốt, dùng qua thuốc rèn thân, quả thật chiếm cứ tiên cơ nhất định.
"Giang Dược, tan học có thời gian không, buổi tối gặp nhau một chút?"
Người đến mời lại là Đỗ Nhất Phong.
Hai người vốn chính là bạn học cùng lớp, tuy quan hệ lẫn nhau không tính là gần gũi, nhưng cũng coi như hòa hợp, ít nhất ngoài mặt không có mâu thuẫn gì.
Tuy rằng Đỗ Nhất Phong ít nhiều có chút khó chịu với Giang Dược về việc của Hàn Tinh Tinh, nhưng đó là Hàn Tinh Tinh dính lấy Giang Dược, không phải Giang Dược quấn lấy Hàn Tinh Tinh. Cho dù Đỗ Nhất Phong có chút ghen tị, nhưng cũng không đến mức trở mặt với Giang Dược.
Có điều quan hệ giữa hai người hiển nhiên còn chưa tới trình độ mời nhau ăn cơm.
Đỗ Nhất Phong bỗng nhiên mở miệng mời cơm, ngược lại khiến Giang Dược có chút bất ngờ.
"Nhất Phong, có chuyện gì à?”
"Không có chuyện thì không thể mời bạn học cũ chúng ta tụ tập một chút sao? Chúng ta ít nhiều gì cũng học chung với nhau gần bảy năm, bây giờ đến lớp chuyên môn, vẫn là bạn cùng lớp. Chia lớp xong, vẫn là bạn học. Chỉ riêng duyên phận này, không đáng để gặp mặt một phen sao?”
Giang Dược cười cười, cũng không cự tuyệt.
"Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Nhà hàng Ngân Hồ, tôi đã đặt một phòng riêng. Sau bữa tối, chúng ta thích hát hò hay nhậu nhẹt gì đó cũng được, cậu có thể gọi cả Lý Nguyệt và Mao Đậu Đậu theo, thế nào?”
“Nhất Phong, hôm nay xảy ra nhiều vụ tập kích như vậy, hiện tại muốn Lý Nguyệt và Mao Đậu Đậu rời khỏi trường, phỏng chừng phía nhà trường cũng khó mà đáp ứng. Vả lại tôi nghĩ chính bản thân họ cũng chưa hẳn muốn đi.”
Đỗ Nhất Phong cười ha ha:
"Sự kiện tập kích cũng chỉ nhằm vào một số trường hợp đi riêng lẻ, không có khả năng nhìn chằm chằm cả bọn chúng ta chứ?”
“Không sợ may mắn, chỉ sợ xui xẻo."
Chuyện mời Lý Nguyệt và Mao Đậu Đậu, Giang Dược sẽ không mở miệng giùm. Đừng nói người ta có nguyện ý hay không, chỉ riêng vấn đề nguy hiểm này, Giang Dược cũng không có cách nào thay người khác quyết định.
Chẳng may xảy ra chuyện gì, cả đời hắn đều sẽ áy náy.
"Cậu yên tâm, nếu Đỗ Nhất Phong tôi đã mời họ đi, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho bọn họ. Tôi có thể lấy danh dự cam đoan.”
Đỗ Nhất Phong tỏ ra thân quen ôm bả vai Giang Dược, vừa cười vừa đi về phía bọn Lý Nguyệt.
Nhìn qua hai người cứ như bạn bè thân thiết lâu năm, căn bản nhìn không ra quan hệ lúc trước của bọn họ rất bình thường.
Đối với mánh khóe của Đỗ Nhất Phong, Giang Dược không thưởng thức, cũng không biểu hiện ra phản cảm rõ ràng.
"Lý Nguyệt, Mao Đậu Đậu, tối nay tôi mời khách, cùng nhau đến nhà hàng Ngân Hồ họp mặt một chút. Giang Dược đã đồng ý tham dự. Các cậu có muốn đi cùng không?”
Giang Dược không nói gì, hắn vốn định không giúp Đỗ Nhất Phong mở miệng mời Lý Nguyệt và Mao Đậu Đậu. Không nghĩ tới, Đỗ Nhất Phong vẫn kéo hắn vào.
Đây rõ ràng là mượn hơi Giang Dược mời bọn họ.
Mao Đậu Đậu có chút kỳ quái, nhìn bộ dáng kề vai sát cánh của Đỗ Nhất Phong và Giang Dược, ít nhiều có chút không thích ứng.
Từ khi nào Đỗ Nhất Phong lại bình dị gần gũi đến vậy?
Học chung với nhau gần bảy năm, Đỗ Nhất Phong đã bao giờ thân thiết với bạn học như lúc này? Hôm nay trời sắp đổ mưa hay gì? Còn mời đến nhà hàng Ngân Hồ họp mặt?
Tuy tính cách của Mao Đậu Đậu thích sự náo nhiệt, nhưng ấn tượng của cậu với Đỗ Nhất Phong vẫn luôn không được tốt, luôn kính nhi viễn chi. Cậu tự nhận mình và đối phương hoàn toàn là người của hai thế giới. Cho nên, đối mặt với lời mời này, suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là Đỗ Nhất Phong vô sự hiến ân cần, khẳng định không có ý tốt.
Về phần Lý Nguyệt, bản năng của cô có một loại sợ hãi với những hội họp gì đó.
Lý Nguyệt thoáng nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Dược, liền phán đoán Giang Dược cũng không có bao nhiêu hứng thú. Cho dù đi cũng chỉ là qua loa Đỗ Nhất Phong mà thôi.
Đã Giang Dược không có hứng thú, Lý Nguyệt lại càng không có hứng thú.
"Tôi sẽ không đi."
Thái độ của Lý Nguyệt vĩnh viễn sẽ không quanh co lòng vòng.
Đỗ Nhất Phong ngẩn ra, cậu ta biết Lý Nguyệt vốn không hợp quần, lại không ngờ mình tự tới mời, Lý Nguyệt cư nhiên vẫn không nể mặt?
“Sếp à, sếp tính đi thật sao?”
"Đậu Đậu, cậu tự quyết định đi."
"Vậy em không đi."
Mao Đậu Đậu không phải kẻ ngốc, nghe ra ý tứ ngầm của Giang Dược. Hiển nhiên cậu biết Giang Dược cũng chỉ là qua loa mà thôi.
Hơn nữa nghĩ đến việc đi họp mặt còn có khả năng nhìn thấy thể loại đáng ghét như Phương Tử Dương, Mao Đậu Đậu ngẫm lại đã thấy khó chịu. Cậu không muốn chung chạ gì với bọn đấy cả.
Tuy Đỗ Nhất Phong âm thầm có chút tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ vỗ vỗ bả vai Giang Dược:
"Chúng ta sẽ đi cùng sau giờ học. Cứ yên tâm, cậu sẽ không thất vọng vì tham gia bữa tiệc này. Ha ha, có tiết mục đặc biệt.”
Giang Dược không rõ hồ lô của Đỗ Nhất Phong bán thuốc gì, mà hắn cũng không rảnh suy nghĩ.
Không lâu sau, Cao Dực đi vào lớp học. Biểu tình trên mặt ông rõ ràng ngưng trọng không ít. Ánh mắt ông cố ý dừng lại trên người Giang Dược một lát, có vẻ thâm ý sâu xa.
Giang Dược hiển nhiên cũng bắt được ánh mắt của thầy Cao.
"Các bạn học, cho đến nay, Tinh Thành đã xuất hiện sáu vụ tập kích, mỗi một vụ đều nhắm vào Người giác tỉnh. Và tất cả đều là những Người giác tỉnh đặc biệt xuất sắc. Vì vậy, các em phải chuẩn bị sẵn tinh thần, dù các em có muốn hay không, số phận của các em đã thay đổi, những gì các em sắp phải đối mặt, sẽ tàn khốc hơn cuộc sống trước giờ của các em rất nhiều.”
“Từ một góc độ khác, chính là bởi các em ưu tú, cho nên mới bị người khác để mắt tới. Cho nên, dù các em có sợ hãi hay lo lắng, kỳ thật cũng nên xem đây là một loại khích lệ.”
“Được rồi, đây đều là những thứ ngoài lề. Dù sao, trong khoảng thời gian này các em nhất định phải giữ vững tinh thần, đề cao cảnh giác. Đừng cho kẻ xấu cơ hội.”
Cao Dực cũng không nói quá mức rõ ràng.
Rất nhanh, Cao Dực liền chuyển sang đối tượng lớp hạng A.
"Các em có thể tiến vào lớp hạng A, có nghĩa là các em ưu tú hơn những Người giác tỉnh khác, các em đang dẫn trước những người khác. Các em phải nhớ kỹ, lớp hạng A là vinh quang của các em, từ lúc này trở đi, các em phải dốc hết toàn lực bảo vệ vinh quang này. Đừng để sang tuần tiếp theo bị đá vào lớp hạng B. Thầy hy vọng nhìn thấy niềm tự hào của học sinh lớp hạng A trong các em, hy vọng các em dành thời gian và công sức để tự hoàn thiện bản thân, đừng có suốt ngày làm ba trò đấu đá ngầm nhàm chán kia nữa.”
“Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ lên lớp!”
Chương trình giảng dạy của lớp chuyên môn thực sự không giống như các lớp học bình thường.
Những môn văn hóa ban đầu chỉ còn chiếm chưa tới một phần năm chương trình học.
Chủ yếu vẫn là dạy các môn liên quan tới việc rèn luyện thể chất.
Không giống như các lớp bên dưới, lớp hạng A có thêm một khóa học về quỷ dị, bao gồm việc phân tích các vụ án kỳ lạ xảy ra trong thời gian này.
Có thể thấy, lớp hạng A đúng là lớp bồi dưỡng nhân tài đỉnh chóp, rõ ràng là được tiếp xúc rộng hơn, sâu hơn các vấn đề trong xã hội.
Trước đây lớp chuyên môn cũng chưa mở ra khóa học này. Có thể nói, khóa học quỷ dị của lớp hạng A chính là khóa tiên phong đi đầu cho các lớp chuyên môn.
Trong số những vụ án kỳ lạ được nêu ra, giáo viên có nói đến Kẻ sao chép, điều này khiến Giang Dược cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Có thể thấy, hiện tại rất nhiều vụ án bí mật của Cục Hành động đã bắt đầu chậm rãi hạ thấp cấp độ bảo mật, thậm chí một số vụ án cấp thấp đã được dỡ bỏ tính bảo mật, xuất hiện trong chương trình giảng dạy của lớp chuyên môn.
Tiết học này cư nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, kỷ luật lớp học tốt hơn bao giờ hết.
Tiết học này không chỉ giải thích một số sự kiện quỷ dị, hơn nữa Cao Dực còn đưa ra phân tích, giác tỉnh thân thể hẳn là bước giác tỉnh đầu tiên.
Theo thời gian trôi qua, sau này nhất định sẽ có những hướng giác tỉnh mới, sẽ có các loại thuộc tính hay siêu năng lực giác tỉnh.
Thời đại quỷ dị giáng lâm, sự tiến hóa của loài người chắc chắn đi cùng với sự tiến hóa của thiên nhiên.
Đương nhiên, trước mắt còn không cách nào dự đoán chính xác rốt cuộc bao giờ mới xuất hiện giác tỉnh siêu năng lực.
Rất hiển nhiên, cảm hứng của Cao Dực khi giảng những lời này nhất định là đến từ Giang Dược. Lần trước, sau khi nói chuyện với Giang Dược một phen, Cao Dực cũng tiến hành suy ngẫm đúc kết. Với tố chất chuyên môn của mình, một khi đã có phương hướng suy nghĩ, ông có thể tiến hành một số suy đoán dựa theo logic.
Nội dung phần sau của tiết học này chính là thứ Cao Dực tổng kết ra được từ những suy nghĩ của mình.
Đương nhiên, trước mắt ông cũng chỉ có thể nêu ra một ít phương hướng chung chung, còn nội dung cụ thể thì ông chỉ lướt qua là dừng.
Sau tiết học, các học sinh trong lớp hạng A vẫn còn cảm thấy chưa đã thèm.
Ngược lại Lý Nguyệt và Mao Đậu Đậu trấn định hơn những người khác nhiều, lúc trước bọn họ cũng đã nghe được một ít sự kiện quỷ dị từ miệng Giang Dược, cho nên vẫn dễ tiếp nhận hơn một chút.
Còn có một số ít học sinh nhà giàu có, ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức nội tình, cho nên bọn họ cũng có tâm lý dự phòng từ trước.
Vừa nghĩ đến việc sau này Người giác tỉnh phải đối mặt với những quái vật này, trong lòng những học sinh non trẻ liền cảm thấy không rét mà run.
Trong lòng mọi người đều biết rõ Người giác tỉnh là nhân tài đỉnh cao do quốc gia bồi dưỡng để đối kháng các loại quái vật trong thời đại quỷ dị. Những sau khi trải qua tiết học về quỷ dị này, rất nhiều người khó tránh khỏi có chút dao động.
Bọn họ thật sự là có thể đối kháng những quái vật này sao?
Với thực lực trước mắt của bọn họ, nếu thật sự bảo họ đi chống lại đám quái vật này, cũng không khác gì đi tặng đầu người là mấy.
Sau giờ học, Mao Đậu Đậu lặng lẽ thì thầm với Giang Dược.
"Sếp à, quái vật sếp gặp phải lúc trước đều đáng sợ như vậy sao?"
Giang Dược cười nói:
"Hiện tại quái vật có thể xuất hiện trong chương trình giảng dạy, kỳ thật đều là cấp độ nhập môn. Còn những thứ đáng sợ thật sự, thầy Cao chưa chắc đã được phép nói.”
“Vì cái gì?”
"Sợ mọi người mất đi lòng tin."
Nói cho cùng, loại quái vật như Kẻ sao chép, nếu nắm giữ quỹ tích hành tung của chúng, đặc điểm hoạt động, kỳ thật cũng không khó đối phó.
Chân chính đáng sợ chính là loại quái vật nhìn không thấy, sờ không được, xuất quỷ nhập thần.
Sau khóa học về quỷ dị là một lớp học lý thuyết.
Bài học lý thuyết này có thể nói là cực kỳ lý thú. Nó nói về thời đại quỷ dị, các loại biến hóa giữa trời đất, ví dụ như những video ngắn mà Đỗ Nhất Phong đăng tải trong nhóm chat.
Những thứ này hiện tại cũng đã được dỡ bỏ lệnh cấm, không còn bảo mật.
Trong đó, thầy Cao cũng đề cập đến việc các chuyên gia từ khắp nơi trên thế giới đã phân tích các hiện tượng kỳ lạ khác nhau của thiên nhiên.
Hầu hết các chuyên gia đồng ý rằng đằng sau tất cả các loại hiện tượng kỳ lạ trong tự nhiên đều ẩn chứa một loại sức mạnh huyền bí khó lường nào đó.
Cuối cùng, các chuyên gia từ khắp nơi trên thế giới đã đạt được một thỏa thuận chung, thống nhất gọi nó là linh lực.
Nương theo sự của xuất hiện linh lực, toàn bộ tinh cầu Gaia rõ ràng đang mở rộng, tốc độ mở rộng này cũng không rõ ràng, nhưng thông qua phương pháp khoa học quan trắc, lại rất dễ dàng xác định.
Kỳ diệu hơn, rất nhiều loài vốn đã biến mất, lại không ngừng xuất hiện trên toàn thế giới. Những loài này bao gồm cả động vật sống lẫn các loại thực vật hoa cỏ.
Nơi này có rất nhiều tri thức mà Giang Dược chưa từng nghe thấy. Kết thúc tiết học, hắn đã thu hoạch không ít.
Đặc biệt thầy Cao có nói, rất nhiều loài mới xuất hiện, rõ ràng có được linh tính khác với bình thường, được thống nhất gọi là linh vật.
Giang Dược không khỏi nhớ tới cỏ ngưng khói mà mình dùng bùa Kháng tà để đổi lấy.
Đó không phải là linh vật sao?
Hiển nhiên, các quốc gia rất coi trọng sự xuất hiện của các giống loài mới, đủ loại nhóm nghiên cứu khác nhau liên tục làm thử nghiệm với hy vọng khám phá giá trị của chúng.
Nhất là giá trị của dược liệu, đây chính là chỗ dựa sống còn của loài người trong thời đại quỷ dị.
Ví dụ như thuốc rèn thân, hiển nhiên chính là chiết xuất linh lực từ những giống loài mới, mới có thể luyện chế ra loại nước thuốc thần kỳ này.
Nếu không, chỉ bằng vào những nguyên liệu vốn có, căn bản không có khả năng luyện chế ra nước thuốc có công hiệu thần kỳ đến vậy.
Cao Dực cũng không giấu giếm mà thoải mái tiến hành phân tích và giảng giải về thuốc rèn thân.
Theo Cao Dực, nếu có điều kiện thì cứ mạnh dạn yên tâm sử dụng nó, rất có ích cho việc tăng cường công năng thân thể.
Thời đại quỷ dị đã đến, hoàn toàn không cần phải làm theo từng bước như trước kia.
Hai tiết học vô tình trôi qua. Mọi người vẫn đắm chìm trong bầu không khí học tập, ngay cả mấy vị thường ngày ầm ĩ nhất cũng không ho he tiếng nào.
Sau khi tan học, Đỗ Nhất Phong trực tiếp đứng ở cửa lớp chờ Giang Dược, vẻ mặt nhiệt tình.
Bước ra khỏi cổng trường, Giang Dược phát hiện đã sớm có xe chờ Đỗ Nhất Phong.
Nếu hắn đã đáp ứng, thì cũng sẽ không nuốt lời, lên xe đi một mạch đến nhà hàng Ngân Hồ.
Xuống xe, Đỗ Nhất Phong cười nói:
"Giang Dược, thời gian còn sớm, tôi dẫn cậu đi xem vài thứ.”
Giang Dược bình chân như vại, hắn cũng muốn nhìn xem, cái tên Đỗ Nhất Phong này rốt cuộc đang tính chơi trò gì.
Hai người rẽ vào bãi đỗ xe ngầm, Đỗ Nhất Phong dừng trước một chiếc xe việt dã, rõ ràng là cùng một kiểu mà họ vừa mua vào buổi sáng, màu sắc cũng giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận