Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 167: Ý đồ của Đỗ Nhất Phong

Biển số xe cũng không gắn, vừa nhìn đã biết là xe mới, nước sơn mới tinh, bánh xe mới tinh, tất cả đều hoàn toàn mới.
"Chiếc xe này thế nào?"
Đỗ Nhất Phong cười ha ha chỉ vào xe hỏi.
"Rất tốt."
Giang Dược trong lòng có chút hồ nghi, có điều trên mặt vẫn bình thản như trước.
Hắn đang cân nhắc là Đỗ Nhất Phong rốt cuộc có ý gì? Vừa mời cơm, vừa đưa hắn đi xem xe mới.
Hơn nữa còn là chiếc xe cùng loại hắn vừa mới mua hồi sáng, chẳng lẽ Đỗ Nhất Phong lại biết buổi sáng mình đi mua xe, còn biết chiếc xe mới mua của mình đã thành phế liệu?
Thấy Giang Dược hồ nghi, thậm chí có chút đề phòng, Đỗ Nhất Phong cũng không thèm để ý.
"Chiếc xe này tặng cậu."
Giọng điệu của Đỗ Nhất Phong nhẹ nhàng hời hợt, phảng phất như tặng một chiếc xe đồ chơi, không hề áp lực.
Giang Dược nhướng mày, vô công bất hưởng lộc. Loại xe vượt địa hình này, lăn bánh ít nhất hơn triệu bạc, nói tặng liền tặng?
Hắn cũng không phải hoài nghi Đỗ Nhất Phong không có tài lực này, nhưng hắn không tin cậu ta lại vô cớ tặng xe.
Tuy xe rất tốt, nhưng Giang Dược căn bản không động tâm. Một là hắn có tiền, hai là hắn cũng chả cần phải lái xe sang xịn mịn gì cho cam, xe bèo hắn cũng xài tốt.
"Nhất Phong, nếu như cậu có chuyện gì, bạn học lâu năm như vậy, không ngại cứ việc nói. Chứ tôi sẽ không nhận chiếc xe này.”
Giang Dược ăn ngay nói thẳng.
"Ha ha, quả nhiên đúng là Giang Dược, tôi cũng không nhìn lầm. Tôi biết ngay là cậu sẽ không chấp nhận nó. Thực tế thì việc tặng ô tô đối với tôi mà nói chẳng có tí áp lực nào, cũng giống như tặng một chiếc xe đạp mà thôi.”
“Tôi tin."
Giang Dược rất thành khẩn gật đầu.
"Cửa hàng 4S của chiếc xe này kỳ thật cũng là sản nghiệp của nhà họ Đỗ tôi. Cho nên, hôm nay cậu và Hàn Tinh Tinh đến cửa hàng nhà tôi mua xe, tôi cũng biết chuyện này.”
"Vậy thì sao?"
Đỗ Nhất Phong là con cháu nhà giàu, trong nhà có mở một cửa hàng ô tô 4S cũng không tính là chuyện gì khoa trương. Giang Dược cũng không có hứng thú quan tâm.
"Sau đó, tôi còn nghe nói chiếc xe mới mua của cậu đã bị hỏng."
"Đúng là có chuyện như vậy."
"Cho nên a, tôi mới tặng cậu một chiếc xe mới, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Ừm, cảm ơn lòng tốt của cậu, có điều tôi cũng không có thói quen tùy tiện nhận món quà đắt tiền của người khác. Tuy nhà cậu không thiếu tiền, nhưng cũng không cần thiết tiêu pha, có đúng không?”
Đỗ Nhất Phong thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Giang Dược.
"Giang Dược, gần bảy năm rồi, tôi vẫn không thể nhìn thấu cậu a. Nhiều lần, tôi muốn khiêu khích cậu để xem có thể tìm thấy một cơ hội nào đánh bại cậu hay không. Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn còn trong suy nghĩ. Nhưng bây giờ tôi đã từ bỏ ý nghĩ đó. Bởi vì tôi không thể đánh bại cậu.”
Đây chính là lời thật lòng của Đỗ Nhất Phong.
Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Giang Dược hai ngày qua, Đỗ Nhất Phong càng rõ ràng hơn. Tuy mình cũng là Người giác tỉnh, nhưng so với Giang Dược, căn bản không đáng nói đến.
Nói một câu không dễ nghe, giống như mình, Giang Dược một người đánh mấy chục người cũng không có áp lực.
Đỗ Nhất Phong tiếp tục thở dài nói:
"Sau đó ngẫm lại, tôi nhận ra cậu luôn có một loại khí chất, đây là một loại khí chất không gì sánh kịp, rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung. Có vẻ như cậu vẫn luôn tự tin như vậy, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến thắng. Trải qua cân nhắc kỹ, tôi đã gọi loại khí chất này của cậu là khí chất của người thắng.”
“Về mặt học tập, cậu là trùm, đây có thể nói là do đầu óc thông minh. Nhưng thành tích kiểm tra thể chất của cậu vẫn là mạnh nhất, đây không phải là đầu óc thông minh có thể giải thích được. Chỉ có thể là do khí chất trời sinh của cậu. Vì vậy, cậu đi đến đâu cũng đều có thể trở thành tiêu điểm, có thể đạt được rất nhiều hảo cảm, giành được sự chú ý của các cô gái, tất nhiên, cũng sẽ thu hút rất nhiều sự ghen ăn tức ở. Tôi phải thừa nhận, nếu như gia thế của tôi không xuất chúng, phỏng chừng tôi cũng sẽ giống như những người khác, ghen tị với cậu, hận không thể thấy cậu gặp xui xẻo.”
“Chẳng lẽ cậu hiện tại không muốn thấy tôi xui xẻo sao?”
Giang Dược bỗng nhiên cười thần bí:
"Lúc tôi và Đặng Khải gây nhau, cậu cũng không ít lần ở một bên xem náo nhiệt mà.”
Đỗ Nhất Phong cười ha ha, cũng không phủ nhận.
"Vậy mà cậu cũng nhìn ra sao?"
"Bộ rất khó phát hiện à?"
Giang Dược không nói gì nhìn Đỗ Nhất Phong.
"Chẳng lẽ tôi vui sướng khi người gặp họa rõ ràng như vậy?"
Đỗ Nhất Phong lẩm bẩm.
"Điều này không quan trọng. Quan trọng là cậu đã lạc đề rồi. Nó dường như không liên quan gì đến việc cậu vô cớ đưa xe cho tôi, đúng không?”
Giang Dược cũng không rảnh rỗi đấu khẩu với Đỗ Nhất Phong, nếu cậu ta mời mình đến chỉ vì chuyện này, Giang Dược sẽ không phụng bồi. Có thời gian thì về với gia đình chả vui hơn gấp trăm lần sao?
"Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi kính Giang Dược cậu là một nhân vật, muốn nghiêm túc kết giao bằng hữu với cậu."
"Cậu còn thiếu bạn sao?"
Đỗ Nhất Phong lắc đầu:
"Bạn nhậu ăn chơi gì đó, tôi khẳng định không thiếu. Còn đám tiểu đệ xung quanh cũng không tính là bằng hữu, bọn họ không làm nổi, cũng không xứng làm bằng hữu của tôi.”
“Thôi được, để tôi nói thẳng nhé, sáng nay, tôi đã nghe được tin tức nội bộ. Cậu và Hàn Tinh Tinh cũng bị người ta tập kích, đúng không?”
Đỗ Nhất Phong đổi giọng, cư nhiên đi thẳng vào chủ đề.
Giang Dược có chút kinh ngạc.
"Thế nào? Ngạc nhiên chưa?”
Đỗ Nhất Phong cười tủm tỉm nói:
"Kỳ thật, tôi không chỉ biết có nhiêu thôi, tôi còn biết, nhà cậu ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử, thậm chí còn biết cậu gây nhau với một người anh họ của Đặng Khải ở ngoài cổng khu biệt thự, còn bị anh ta đập phá xe. Đến bây giờ anh ta vẫn còn bị giam giữ, nghe nói nhà họ Đặng đã tính đem con bỏ chợ, không có ý định ra tay cứu vớt. Chắc hẳn anh ta giờ này phải hối hận lắm.”
“Ồ, hóa ra cậu đến làm thuyết khách cho nhà họ Đặng sao?”
Giọng Giang Dược có chút lạnh lùng:
“Cho nên, chiếc xe này là nhà họ Đặng bảo cậu đưa tới?"
Giang Dược mơ hồ ngửi ra được chút mùi vị.
Đỗ Nhất Phong đang thao thao bất tuyệt thì bị Giang Dược lạnh lùng cắt ngang, nhất thời có chút xấu hổ. Chiếc xe này thật đúng là do nhà họ Đặng đặt.
Xe là của cửa hàng nhà Đỗ Nhất Phong, nhưng tiền mua xe lại do nhà họ Đặng bỏ ra.
Cái gọi là tặng xe của Đỗ Nhất Phong kỳ thật chỉ là được người khác nhờ vả. Trên thực tế, vẫn là tiền nhà họ Đặng bỏ ra. Chẳng qua, nhà họ Đặng thông qua Đỗ Nhất Phong làm trung gian, vừa mơ hồ biểu đạt thái độ của bọn họ, đồng thời lại bảo vệ được tôn nghiêm của mình.
Công nhận bọn nhà giàu cũng lắm trò thật.
Nếu như chuyện này xảy ra ngày hôm qua trước khi vụ ám sát xảy ra, Giang Dược có lẽ sẽ cân nhắc tiếp nhận. Dù sao hắn cũng không chịu thiệt gì ở trước cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Tuy rằng trên dưới nhà họ Đặng rất kiêu ngạo, quả thực nói không ít lời ‘tao nhã’, có điều đây cũng không phải thù oán không đội trời chung gì.
Nhưng sau khi sát thủ xuất hiện, tính chất đã hoàn toàn thay đổi.
Nhà họ Đặng dám thuê người ám sát hắn, còn có chuyện gì không làm được?
Đã kết tử thù, còn nói hòa giải làm gì nữa?
Đỗ Nhất Phong gượng cười:
"Được rồi được rồi, tôi biết cậu là người thông minh, thông qua chiếc xe này, chắc cậu cũng hiểu được ý của nhà họ Đặng. Người ta là gia tộc quyền quý, thế lực hùng mạnh ở Tinh Thành. Muốn người ta rõ ràng cúi đầu với cậu, bọn họ không bỏ được mặt mũi này. Ý tứ của người ta qua chiếc xe này đã rất rõ ràng, lúc trước đập xe của cậu, là nhà họ Đặng bọn họ không đúng, chiếc xe này giá hơn gấp mười lần chiếc xe kia, cũng coi như là có thành ý.”
“Nhất Phong, ba vụ thuyết khách hòa giải này, thật sự không thích hợp với cậu. Cậu nghĩ vấn đề giữa tôi và nhà họ Đặng lúc này chỉ đơn thuần là chuyện một chiếc xe thôi sao?”
“Vậy còn vấn đề gì nữa? Cậu không thật sự cho rằng sát thủ hôm qua là Đặng Khải thuê đến ám sát cậu đấy chứ?”
“Chứ còn gì nữa?”
Giang Dược cười lạnh hỏi ngược lại.
"Theo tôi được biết, thật đúng là không phải nhà họ Đặng phái tới. Nếu bọn họ muốn hòa giải, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện. Về tình về lý, sát thủ kia không thể nào là do nhà họ Đặng phái.”
Mặc kệ Đỗ Nhất Phong có giải thích thế nào, Giang Dược vẫn thờ ơ.
"Giang Dược, từ xưa oan gia nên giải không nên kết, cậu nghĩ kỹ lại xem, biết đâu kẻ chủ mưu đằng sau muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa cậu và Đặng Khải, cố ý bày ra một tuồng kịch, chính là vì để cậu quyết liệt với nhà họ Đặng, mục đích ngư ông hưởng lợi thì sao?”
Không thể không nói, tuy bình thường Đỗ Nhất Phong trông tùy tùy tiện tiện, suốt ngày ra vẻ ta đây thiên hạ đệ nhất, có điều bên trong cậu ta thật đúng là không phải bất cần đời như thế.
Kỳ thật loại con cháu quyền quý này, mấy ai là kẻ ngu ngốc?
Nói trắng ra, rất nhiều thứ bề ngoài, chỉ là bọn họ cố ý thiết lập cho người khác thấy mà thôi.
Trên thực tế, đầu óc của Đỗ Nhất Phong rõ ràng rất linh hoạt.
Chỉ từ câu nói vừa rồi, liền có thể thấy được cậu ta quả thật có chút trình độ. Ít nhất biết được đâu mới là vấn đề mấu chốt.
Mâu thuẫn cốt lõi nhất giữa Giang Dược và nhà họ Đặng đơn giản là thuê người ám sát.
Những xung đột khác, đều chỉ là chuyện vặt vãnh, tranh giành khẩu khí mà thôi.
Nếu như có thể chứng minh chuyện ám sát không phải nhà họ Đặng chủ mưu, những mâu thuẫn khác đích thật có thể hóa giải.
Thế nhưng, mặc cho tài ăn nói của Đỗ Nhất Phong có tốt đến đâu, không có chứng cứ xác thực, Giang Dược không có khả năng tin tưởng.
Thấy Giang Dược không hề buông lỏng, Đỗ Nhất Phong cũng không quá thất vọng. Lúc cậu ta nhận ủy thác, cũng không nói nhất định sẽ làm ổn thỏa. Chỉ cần tận lực, cậu cũng không thẹn với lương tâm.
"Giang Dược, tôi cũng đoán là cậu sẽ không thể thông suốt được ngay, cậu cứ từ từ cân nhắc. Tôi có một vấn đề riêng tư khá tế nhị muốn hỏi cậu.”
"Chuyện gì?"
“Cậu và Hàn Tinh Tinh rốt cuộc là thế nào?”
"Cậu nghĩ sao?"
"Tôi cảm thấy giữa hai người hẳn là không có gì, nhưng vì sao Hàn Tinh Tinh cứ quấn lấy cậu, thích cậu đến vậy? Tại sao cô ấy cứ luôn nhìn trộm cậu trong lớp mà không phải tôi?”
Đỗ Nhất Phong buồn rầu hỏi.
Giang Dược không biết phải nói gì.
Đỗ Nhất Phong có hảo cảm với Hàn Tinh Tinh, đây là chuyện mà mọi người trong lớp thầy Tôn đều biết. Có điều đại đa số mọi người đều cảm thấy, có lẽ chỉ là vì gia thế Hàn Tinh Tinh không tầm thường. Một tên phong lưu đa tình như Đỗ Nhất Phong hẳn là không có khả năng để ý đến người như Hàn Tinh Tinh.
Nhưng bây giờ thoạt nhìn cậu ta rất quan tâm Hàn Tinh Tinh? Vì cô ấy là con gái thị trưởng sao?
Thấy Giang Dược từ chối cho ý kiến, Đỗ Nhất Phong có chút nóng nảy:
"Giang Dược, tôi đoán cậu thích Lý Nguyệt, đúng không? Bằng không, cậu làm sao có thể trở mặt với Đặng Khải? Cậu yên tâm, nếu cậu thích Lý Nguyệt, tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu. Đặng Khải là con cóc ghẻ, cũng xứng quấy rầy Lý Nguyệt? Theo tôi thấy, thành tích kiểm tra thể chất của cậu và Lý Nguyệt xuất chúng như vậy, hai cậu mới là cẩu nam nữ trời đất tạo nên... à nhầm, là cặp đôi thần tiên quyến lữ. Loại con gái hời hợt cao ngạo như Hàn Tinh Tinh, vẫn là để tôi tới chinh phục đi.”
“Nhất Phong, chẳng lẽ cậu suốt ngày chỉ biết nghĩ ba thứ linh tinh này? Đừng để tôi phải coi thường cậu.”
Đỗ Nhất Phong vội vàng nói:
"Đương nhiên không phải, kỳ thật tôi cũng chỉ là cảm thấy có chút hứng thú với Hàn Tinh Tinh mà thôi. Nhưng ngặt nỗi nhà tôi lại không nghĩ thế, nhất là cha tôi, suốt ngày lải nhải ở bên tai, muốn tôi theo đuổi Hàn Tinh Tinh, bám cứng lấy Hàn Tinh Tinh. Cậu nói tôi có khổ không? Tôi cũng khó khăn lắm chứ bộ!”
“Hàn Tinh Tinh hiện tại trúng bùa ngải của cậu, nào có cơ hội để tôi xen vào? Cha tôi cả ngày buộc tôi phải tỏ thái độ, không còn cách nào khác, tôi đã nói sự thật với ông ấy. Nhưng ông ấy lại không chịu tin mới đau, cha tôi cảm thấy con cái nhà họ Đỗ mới là ưu tú nhất. Hàn Tinh Tinh làm sao có thể thích người khác? Cho nên, ông ấy ép tôi hôm nay nhất định phải mời cậu đến. Bữa tiệc hôm nay thực sự là một bữa tiệc riêng của cha tôi và một nhóm bạn bè trong giới kinh doanh. Ngoài ra còn có một nhóm những người thuộc thế hệ trẻ cũng sẽ tham gia, tất cả đều ngang ngang tuổi chúng ta, hoặc lớn hơn một chút.”
Nghe nửa ngày, Giang Dược cuối cùng đã hiểu được nguyên do của bữa họp mặt tối nay.
Đỗ Nhất Phong dở hơi như vậy, hóa ra là vì cậu ta có một người cha càng dở hơi?
Đang nói hăng say giữa chừng thì điện thoại Đỗ Nhất Phong đổ chuông.
Vừa bắt máy thì một giọng nói không kiên nhẫn đã vang lên:
"Nhất Phong, em đang làm cái quái gì vậy? Anh thấy xe em đã sớm vào nhà hàng Ngân Hồ, sao lâu như vậy còn chưa lên?”
Đỗ Nhất Phong không ngờ vẫn rất kiên nhẫn với người gọi điện thoại, cười nói:
"Anh Nghiệp à, em sắp lên rồi, chờ em chút.”
“Bạn học mà em nói cũng mang đến chứ?”
"Có luôn, anh Nghiệp, lát nữa gặp nhé."
Đỗ Nhất Phong có chút bất đắc dĩ cúp điện thoại, nói với Giang Dược:
"Đi, chúng ta lên trước, để tôi giới thiệu cho cậu mấy người bạn mới.”
Nói trắng ra, chính là một đám con ông cháu cha, cùng loại với Đỗ Nhất Phong.
Giang Dược thực sự không có bao nhiêu hứng thú tham gia loại tiệc tùng. Đầu tiên thân phận bản thân hắn không cùng một thế giới với bọn họ, không thể hòa vào được.
Đã không cùng loại, lại không quen thuộc với nhau, tụ tập cùng một chỗ, chỉ càng tăng thêm lúng túng mà thôi.
Có điều nếu hắn đã đáp ứng Đỗ Nhất Phong, hiện tại rút lui, không khỏi có chút bất cận nhân tình, đành phải đi theo Đỗ Nhất Phong lên thang máy riêng.
Thang máy này chỉ đến một tầng riêng biệt, không có phím để lên các tầng khác.
Đỗ Nhất Phong phải quẹt thẻ mới có thể ấn nút thang máy.
"Đây là tầng cao nhất của khách sạn Ngân Hồ, tầng này chỉ có phòng tổng thống, không có bất kỳ loại phòng nào khác."
Trong thang máy, Đỗ Nhất Phong giải thích với Giang Dược.
Chẳng bao lâu thang máy đã lên tới tầng chỉ định.
Cửa thang máy vừa mở ra, khung cảnh nhất thời thể hiện ra cảm giác sang trọng quý phái.
Bên trong phòng, đã có bốn nam nữ thanh niên đang ngồi đó. Mấy người họ có chút nhàm chán, ngồi trong phòng khách chơi đổ xúc xắc, trên bàn bày đầy các loại rượu có đủ sắc màu.
Phòng tổng thống có diện tích rất lớn, sang chảnh rối tinh rối mù. Loại phòng này, chỉ riêng tiền phòng đều phải mấy chục ngàn mỗi đêm, thậm chí là sáu con số, chưa kể đến những thứ tiêu dùng cao cấp khác.
Ở chỗ này, nói không chừng tùy tiện mở một chai rượu ngoại, là cũng hết mấy chục ngàn tệ.
Nhìn thấy Đỗ Nhất Phong, hai nam hai nữ này nhao nhao chào hỏi.
"Nhất Phong, đến rồi hả?"
"Vị này chính là bạn học mà cậu nói?"
"Đỗ Nhất Phong, em đúng là tên lừa đảo. Không phải em nói mình đẹp trai nhất trường trung học Dương Phàm sao? Thế còn người bên cạnh em không phải là bạn cùng lớp với em ở trường trung học Dương Phàm à?”
Một cô nàng trong đó nhìn thấy Giang Dược bên cạnh Đỗ Nhất Phong, nhất thời kêu lên, vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt không chút lảng tránh đánh giá từ đầu đến chân Giang Dược, tặc lưỡi tán thưởng.
Hành động này khiến cho cả người Giang Dược phải nổi da gà.
Ánh mắt của đối phương tựa như khách hàng đánh giá một người phụ nữ trượt chân vậy.
Đỗ Nhất Phong cười nói:
"Chị Như, chị nói gì kỳ vậy, chẳng lẽ em không đẹp trai bằng cậu ấy sao?”
“Tự tin một chút, không cần chẳng lẽ! Em thậm chí còn không đẹp trai bằng một nửa người ta.”
Một thanh niên khác lại nói:
"Đẹp thì có tích sự gì, không chừng chỉ là bình hoa mà thôi. Nhất Phong, cậu ta chính là kẻ kết oán với nhà họ Đặng? Lai lịch của cậu ta là gì? Đường đường là nhà họ Đặng Tinh thành, hiện tại cư nhiên thấp dữ vậy sao?”
“Anh Nghiệp, anh đã bao lâu không tới Tinh Thành rồi? Nhà họ Đặng Tinh Thành có gì ghê gớm đâu chứ.”
Một người trẻ tuổi khác cười ha hả nói, nhìn trẻ hơn người trước một chút, có vẻ bằng tuổi với Giang Dược và Đỗ Nhất Phong.
Giang Dược nhíu mày.
Phòng tổng thống rất tốt, nhưng cái cách ăn nói của những người này, hắn lại hoàn toàn không thích nổi.
Đỗ Nhất Phong hiển nhiên hiểu rõ Giang Dược hơn những người khác, thấy mặt mày Giang Dược có chút không vui, biết hắn đang khó chịu.
Hôm nay cũng không thể đắc tội Giang Dược.
Cậu ta vội vàng giải vây nói:
"Anh Nghiệp, bình hoa có thể hình dung rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không thể dùng với Giang Dược. Không biết anh có nghe qua chưa, Tinh Thành hôm nay đã xảy ra vài vụ tập kích Người giác tỉnh. Những Người giác tỉnh bị tập kích khác đều đã bị bắt đi, riêng Giang Dược chính là ngoại lệ duy nhất. Tôi nghe nói những kẻ tấn công cậu ấy gần như bị tận diệt.”
Bốn người kia đa phần đều là người ở Tinh Thành, thế nên họ cũng không lấy làm lạ gì với vụ tập kích vừa xảy ra sáng hôm nay ở Tinh Thành.
Nghe xong lời này, bốn người không khỏi thu hồi khinh thị, một lần nữa đánh giá Giang Dược.
"Nhất Phong, nếu thật sự là như vậy, vị bạn học Giang Dược này thật đúng là ứng cử viên sáng giá của chúng ta a. Chuyện này, nói không chừng thật đúng là có thể thành công?”
Ứng cử viên?
Giang Dược càng thêm hồ nghi.
Rốt cuộc Đỗ Nhất Phong mời mình đến là vì chuyện gì? Làm thuyết khách cho nhà họ Đặng chẳng lẽ chỉ là món khai vị thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận