Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 169: Phí bảo hiểm hai chục triệu?
Ngoại trừ Giang Dược ra, tổng cộng có năm gia đình, bao gồm cha hoặc mẹ hoặc cả cha và mẹ của năm người nhóm Đỗ Nhất Phong.
Mấy trưởng bối khác nhìn thấy một người lạ xuất hiện đều có chút ngoài ý muốn, tò mò hỏi thăm.
Sau khi biết được lai lịch của Giang Dược, có người tán thưởng, có người kinh nghi, có người thờ ơ bàng quan, có người thì khinh thường, phản ứng không đồng nhất.
Giang Dược thu hết những phản ứng này vào đáy mắt, lại bình chân như vại.
Đỗ Thiên Minh, cha của Đỗ Nhất Phong, thoạt nhìn rất có hứng thú với Giang Dược, an bài Giang Dược bên cạnh mình, thỉnh thoảng trò chuyện, vừa không mất nhiệt tình, vừa không đến mức quá vồ vập, bảo trì mức độ vừa phải, khiến Giang Dược vừa cảm thấy được coi trọng, vừa không đến mức ngán ngẩm.
Cuộc họp mặt này vốn là do nhà Đỗ Thiên Minh tổ chức, ông thích đối đãi Giang Dược như thế nào, những người khác cũng không tiện nói gì.
Bữa tiệc rất xa hoa, trên bàn có rất nhiều đồ ăn, thậm chí có những món Giang Dược trước đây còn chưa từng thấy qua.
Hắn cũng từng xem qua một ít thực đơn giá trên trời từ mạng net, hắn đoán chừng, bàn tiệc đêm nay cũng phải lên đến hai trăm ngàn.
Đương nhiên, những người ngồi đây chủ yếu chỉ cần bữa tiệc được bày biện sang trọng phù hợp với thân phận của bọn họ, còn món ăn có ngon hay không, có hợp khẩu vị hay không, ngược lại cũng chỉ là thứ yếu.
Trong bữa tiệc, Giang Dược vẫn rất khiêm tốn.
Mặc dù tất cả đều là rượu quý, nhưng hắn chỉ uống một ít nước hoa quả mà thôi.
Chỉ cần nâng ly rượu, sẽ phải chịu đủ loại quy củ trên bàn rượu, Giang Dược dứt khoát nói mình không biết uống rượu cho nhanh gọn, còn người khác nghĩ như thế nào, hắn cũng không thèm để ý.
Đỗ Nhất Phong hiển nhiên biết Giang Dược biết uống rượu, có điều cậu cũng không vạch trần. Nhìn thấy thái độ của cha mình với Giang Dược, Đỗ Nhất Phong cũng không phải kẻ ngốc, tội gì phải đắc tội Giang Dược chi cho khổ cái thân.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thiên Minh gọi Giang Dược và Đỗ Nhất Phong vào trong nói chuyện riêng.
Giang Dược biết, đây có lẽ mới là trọng điểm của buổi tụ họp lần này. Bữa tiệc trước đó chỉ là một hình thức mà thôi.
"Cháu Giang, chú gọi cháu như vậy, cháu không để ý chứ?"
Đỗ Thiên Minh thay đổi kiểu cách nói chuyện vui vẻ trên bàn tiệc, chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc.
"Chú Đỗ, chú là trưởng bối của bạn học cháu, chú muốn xưng hô thế nào cũng được."
“Tốt, rất tốt!”
Đỗ Thiên Minh hài lòng nói:
"Trước kia Nhất Phong nhà chú cũng từng nhắc tới cháu rất nhiều lần. Thật không may là nó chưa bao giờ dẫn cháu về nhà, khiến hai ta quen biết hơi muộn. Nếu chú nói vừa gặp cháu mà đã thấy rất thân thiết, cháu có cảm thấy chú đang nói quá hay không?”
Giang Dược mỉm cười nói:
"Chú Đỗ quá lời rồi.”
Đỗ Thiên Minh lắc đầu:
"Chú lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, trái tim còn cứng hơn đá, không có khả năng vô duyên vô cớ thiên vị ai. Chú nói cháu như vậy, đó là bởi vì biểu hiện của cháu quả thật xứng đáng. Đáng tiếc, đây là con nhà người ta a. Tuy Nhất Phong nhà chú cũng không chịu thua kém, nhưng chú cũng quá rõ ràng những thói hư tật xấu của nó. Rất nhiều thứ còn cần phải cải thiện.”
Đỗ Nhất Phong cười khổ nhún nhún vai, ở một bên bất đắc dĩ châm trà cho cha mình và Giang Dược, chuyện nằm cũng trúng đạn này, cậu ta đã trải qua nhiều lần rồi, cũng không thèm để ý. Cha răn dạy, cứ nghe là được, đừng quá để bụng!
"Chú Đỗ, chú đây là cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa cháu và Nhất Phong."
Giang Dược nửa đùa nửa thật.
Đỗ Thiên Minh cười ha ha:
"Nếu như bụng dạ nó thật hẹp hòi như vậy, chú sẽ càng thất vọng.”
“Ba, con có còn là con ruột của ba không vậy? Ba bớt bêu xấu con trai mình có được hay không?”
Đỗ Nhất Phong phản đối.
“Nếu con không phải là con ruột của ba, vậy ba có cần phải nhọc lòng đến vậy sao?”
"Cháu Giang, chú đoán trước đó mấy đứa Nhất Phong đã nói cho cháu biết vụ việc rồi chứ?"
Giang Dược gật đầu.
Đỗ Thiên Minh thấy hắn gật đầu, trầm ngâm một lát, hỏi:
"Vậy cháu nghĩ sao?”
“Chú muốn nghe lời nói thật sao?”
"Đương nhiên, cháu cứ nói thật, càng thật càng tốt."
Đỗ Thiên Minh thấy dáng vẻ của Giang Dược, hiển nhiên là có ý nghĩ khác, không khỏi có chút tò mò.
"Vậy để cháu nói thẳng, tuy rằng cháu không biết tình huống cụ thể của nhiệm vụ như thế nào, nhưng cháu luôn cảm thấy chuyện này khó mà thành được."
Đỗ Nhất Phong vẫn luôn rất nhiệt tình với chuyện lần này. Có thể nói, chuyện này chính là do cậu ta nài nỉ Đỗ Thiên Minh hỗ trợ.
Vì thế mà Đỗ Thiên Minh đã vận dụng không biết bao nhiêu tài nguyên, mới lấy được tư cách nội bộ này.
Có thể nói, nếu như không phải con ruột, Đỗ Thiên Minh tuyệt đối sẽ không làm đến trình độ đó.
Hao phí tinh lực và tài nguyên lớn như vậy, cư nhiên nhận được đánh giá là khó mà thành công, đừng nói Đỗ Nhất Phong muốn chửi thề, cho dù là lão hồ ly như Đỗ Thiên Minh, ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn.
"Cháu Giang, cháu có thể nói chú biết tại sao cháu lại nghĩ vậy không?"
"Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, tính cách giữa các đội viên không hợp nhau, nếu như cháu đoán không sai, các cậu ấy hẳn là tạm thời lập đội, tất cả chỉ là nhờ mối quan hệ của các trưởng bối. Nói một câu không dễ nghe, đội ngũ này chỉ được thành lập nhờ sợi dây lợi ích gắn kết giữa các bên.”
"Trên thực tế, một đội ngũ thành công cần những yếu tố nào, cháu tin rằng chú Đỗ chắc hẳn sẽ biết rõ hơn cháu. Trước đây cháu cũng từng chơi một số game đồng đội, cháu rút ra được một điều tâm đắc, đó chính là từng cá nhân trong đội ngũ phải có khả năng hỗ trợ bổ sung cho nhau. Đây có thể nói là nền tảng cốt yếu nhất của một đội ngũ.”
“Thử hỏi trong đội ngũ này, ai là chủ lực? Ai là phụ trợ? Ai là chất kết dính? Ai là người sẽ chịu hy sinh lúc nguy cấp? Thậm chí, các đội viên đã nắm rõ sức chiến đấu của nhau hết hay chưa? Có thể đảm bảo tất cả mọi người sẽ cố gắng hết sức hay không? Có thể phối hợp với nhau như thể chân tay?”
“Huống hồ, đây là thử thách liên quan tới sự kiện quỷ dị, không phải trò chơi. Một khi xảy ra vấn đề, ai cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cháu không biết trước đây bọn họ có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến. Nếu như không có kinh nghiệm thực chiến, một khi gặp phải các loại tình huống bất ngờ, có thể đối mặt thong dong không? Hay là sụp đổ ngay tại chỗ?”
Đây cũng không phải là Giang Dược phóng đại.
Giống như một người lính mới, lần đầu tiên ra chiến trường, có thể làm được hai chân không run đã là không tồi, chứ đừng nói gì đến giết địch đánh thắng.
Lần đầu tiên đối mặt với sự kiện quỷ dị, người có tố chất tâm lý kém chỉ sợ có thể sụp đổ tại chỗ.
Huống chi, trong đội ngũ này còn có mấy kẻ tự cho là đúng, giống như Trương Kế Nghiệp hay Tạ Phong, hai người này đều có sự ngạo mạn và ngông cuồng của riêng mình.
Thẳng thắn mà nói, Giang Dược cực kỳ không tình nguyện phải chung đội với những kẻ như vậy.
Chỉ xét riêng tính cách đã thấy tố chất đồng đội heo to lớn.
Về phần Hứa Thuần Như, ngược lại có vài phần khí khái đàn chị, có điều đến thời khắc mấu chốt còn có thể giữ tỉnh táo được hay không, vậy cũng khó nói.
Một đội ngũ năm bè bảy mảng như vậy, nhiều khi chỉ cần gặp phải một chút tác động nhỏ là đủ có thể vỡ tan thành từng mảnh rồi.
Đỗ Thiên Minh châm một điếu thuốc, biểu tình có chút phức tạp.
"Nhất Phong, đã nghe bạn con suy nghĩ vấn đề như thế nào rồi chứ? Làm gì cũng phải tính đường thất bại trước khi nghĩ đến việc chiến thắng. Ba phải thừa nhận cháu Giang nói rất đúng. Đội ngũ các con đúng là chỉ tạm thời chắp vá nên, không trải qua cọ xát, có quá nhiều người tự cho là đúng. Đội ngũ như vậy, thật đúng là không có bất kỳ yếu tố thành công nào.”
Đầu óc Đỗ Nhất Phong kỳ thật rất lanh lẹ, rất nhiều vấn đề, cậu chỉ là người trong cuộc u mê.
Nhảy ra ngoài cuộc nhìn lại, cậu cũng không thể không thừa nhận, Giang Dược tổng kết rất có đạo lý. Bốn người khác cũng chỉ có mỗi Hứa Thuần Như là quan hệ khá gần gũi với cậu, lui tới thường xuyên.
Ba người còn lại, một người là Trương Kế Nghiệp, thậm chí cũng không phải người Tinh Thành, một năm gặp mặt một hai lần, nào có giao tình chân chính gì?
Về phần Tạ Phong thì quá tự cho là đúng, Đỗ Nhất Phong trước giờ đều coi gã như không khí.
Còn cô nàng còn lại thì quá nhã nhặn, thuộc loại người chậm nóng đến mức cơ hồ không nóng lên được, điều đó cũng không phù hợp với phạm vi thâm giao của Đỗ Nhất Phong.
Cả năm người đều là vì quan hệ của các trưởng bối mới tụ tập cùng một chỗ, mọi người hoàn toàn dựa vào một bầu nhiệt huyết cộng với sự tự tin khó hiểu, nhưng nếu hỏi cụ thể phải làm thế nào thì hoàn toàn không biết gì cả.
Đỗ Nhất Phong và Hứa Thuần Như cảm thấy có chút không chắc chắn, không được an lòng, biết nếu dựa vào mấy người bọn họ, có thể thành công hay không, thật đúng là khó nói.
Cho nên Đỗ Nhất Phong mới đề nghị mời Giang Dược.
Trương Kế Nghiệp luôn thích nhấn mạnh địa vị xã hội, luôn cảm thấy người có địa vị kém không xứng bước vào vòng tròn của bọn họ, không có tư cách tham gia.
Còn Tạ Phong, tuy không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng nhìn thái độ của gã với Giang Dược, kỳ thật cũng có thể thấy được đôi chút.
Chỉ có Hứa Thuần Như là ủng hộ Đỗ Nhất Phong mời người hỗ trợ.
Người còn lại thì sao cũng được, cũng không có phát biểu ý kiến.
Đỗ Thiên Minh đương nhiên cũng đã dự đoán được nguy cơ trong chuyện này, cho nên ông tự nhiên cũng đồng ý với đề nghị mời Giang Dược của Đỗ Nhất Phong.
Không những thế, ông còn thông qua các loại nhân mạch, cố ý đi điều tra Giang Dược một chút.
Trong quá trình điều tra, ông đã phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc.
Giang Dược không chỉ là thiên tài thể chất, quét ngang thành tích kiểm tra thể chất của cả Tinh Thành, sau lưng còn có Cục Hành động Siêu nhiên làm chỗ dựa.
Vài sự kiện mà Cục Hành động tham dự, mơ hồ đều có bóng dáng của hắn xuất hiện.
Nhất là sau khi nghe được tin tức nội bộ về chuyện xảy ra sáng nay, Đỗ Thiên Minh càng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Người thanh niên này đâu chỉ đơn giản là thể chất yêu nghiệt thôi a? Đây rõ ràng là một cỗ máy chiến đấu hình người. Đối mặt với đám ác ôn súng thật đạn thật, cư nhiên có thể toàn diệt đối thủ, đặt ở giai đoạn đầu của thời đại quỷ dị, quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi!
Chính vì vậy, ông càng củng cố quyết tâm mời Giang Dược tham gia. Thái độ của ông trên bàn rượu phần nào cũng đã chứng tỏ điều đó.
Chỉ là, ông thật không ngờ, sự mạnh mẽ của Giang Dược cũng không chỉ có mỗi thành tích thể chất và sức chiến đấu, càng khó có được chính là, đầu óc của hắn lại tỉnh táo như thế, năng lực phân tích cũng kinh khủng như thế.
Một người chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ, có lẽ không đi được quá xa.
Nhưng người vừa có sức chiến đấu mạnh mẽ, lại luôn có thể bảo trì đầu óc thanh tỉnh mọi lúc mọi nơi, tuyệt đối có thể tiến rất xa.
Loại người này, đừng nói Đỗ Nhất Phong nên giữ gìn tốt mối quan hệ, cho dù bản thân Đỗ Thiên Minh ông cũng không thể khinh thường.
Ông thậm chí còn tự hỏi Giang Dược có phải đang cố ý áp chế chính mình hay không? Nếu không, lấy thực lực của hắn, làm sao có thể chỉ là một học sinh trung học khiêm tốn?
"Cháu Giang, nghe lời cháu nói, ngay cả người từng trải như chú cũng không thể không thừa nhận, chú đã suy nghĩ chuyện này quá đơn giản. Có lẽ, lúc trước mời con của người quen nhập đội cũng không phải là một lựa chọn thông minh.”
Đỗ Thiên Minh lúc trước mời con của người quen, tự nhiên có dụng ý của mình. Chủ yếu là để liên lạc hâm nóng tình cảm, tiện đường đưa đò luôn thể mà thôi.
Nhưng lúc này cẩn thận phân tích lại, ông thật đúng là cảm thấy quyết định này có chút qua loa.
Ông chỉ nghĩ là mình đang chia sẻ lợi ích cho người khác, nhưng lại đánh giá thấp những khó khăn và rủi ro mà chuyện này có thể mang lại.
Chẳng may lần thử thách này xuất hiện nhân tố ngoài ý muốn, chẳng những không hâm nóng được tình cảm, ngược lại còn có khả năng làm cho bạn bè trở mặt thành kẻ thù.
Đừng tưởng không có khả năng đó, nếu như trong thử thách xuất hiện thương vong, giữa các bên tất nhiên sẽ trách tới trách lui, đến lúc đó vĩnh viễn gây nhau không có hồi kết.
Tuy rằng mọi người bề ngoài đều nói hay lắm, nói cái gì thử thách có nguy hiểm, tham dự hay không đều là tự nguyện, còn nói là tự chịu rủi ro, nhưng lòng người rất phức tạp. Thật sự xảy ra vấn đề, nhất định sẽ giận chó đánh mèo với người khác, hoài nghi những người khác có phải không cố gắng hay không? Có phải rắp tâm hại người hay không?
Mà thân là bên tổ chức, Đỗ Thiên Minh ông khẳng định phải đứng mũi chịu sào.
Đương nhiên, nếu đã đi tới bước này, các bên cũng đã chắp nối, giờ lại hủy kèo, hiển nhiên là không có khả năng, ông cũng không bỏ được mặt mũi này.
"Cháu Giang, chú thừa nhận, những gì cháu nói đều rất có đạo lý. Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân vì sao chú quyết tâm mời cháu nhập cuộc. Chỉ khi cháu nhập cuộc, mấy đứa nó mới có khả năng gặt hái thành công lớn. Nếu cháu không tham gia, chú cảm thấy bọn nó cũng chỉ có thể tham gia một chút nhiệm vụ cấp thấp, coi như là tham dự cho vui, tích lũy kinh nghiệm là chính.”
Đỗ Nhất Phong cũng gật gật đầu:
"Đúng vậy, Giang Dược, với thực lực của cậu, nếu gia nhập với chúng tôi, hẳn là sẽ trấn bãi được những người khác. Nếu như chúng ta lấy cậu làm chủ, chưa chắc không thể khiêu chiến nhiệm vụ cấp bậc cao hơn một chút. Nhiệm vụ cấp thấp kỳ thật không có ý nghĩa, căn bản không có khả năng đạt được tư cách miễn thi chứng nhận Người siêu phàm.”
“Lấy tôi làm chủ?”
Giang Dược liên tục xua tay:
"Nhất Phong, nếu cậu thật muốn coi tôi là bạn, ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện này. Tôi có thể cam đoan trăm phần trăm, loại người như Trương Kế Nghiệp, tuyệt đối không có khả năng từ đáy lòng đồng ý nghe theo lời tôi. Những người khác cũng khó mà nói lắm.”
Loại người như Trương Kế Nghiệp, trước khi bị hiện thực đánh đập, tuyệt đối sẽ không sáng mắt ra được.
Đỗ Thiên Minh không đợi Đỗ Nhất Phong mở miệng, đã giành trước nói:
"Cháu Giang, chú chân thành mời cháu vào cuộc, cũng không cần cháu phải đảm đương chủ lực gì, chú chỉ có một yêu cầu, chính là tận hết khả năng của mình bảo đảm an toàn cho Nhất Phong. Trên cơ sở này, có thể hoàn thành nhiệm vụ thì hoàn thành, còn nếu không hoàn thành được, chỉ cần hai người các cháu bình an trở ra, vậy cũng đã là thành công.”
Đỗ Thiên Minh nói xong, chậm rãi từ trong túi lấy ra một tấm chi phiếu, đẩy trước mặt Giang Dược.
Đây là một tấm séc trị giá hai mươi triệu.
"Đây là thù lao của cháu."
"Về phần giải thưởng của nhiệm vụ thử thách, các cháu tự phân phối, chú sẽ không tham dự."
Đỗ Thiên Minh nhìn Giang Dược, nói với giọng thành khẩn.
Trong đầu Giang Dược hiện lên vô số ý niệm.
Quả nhiên, mấy người bọn họ không tính là một đoàn đội. Hứa Thuần Như nói với hắn số tiền thưởng là chín con số, hơn nữa còn có thể làm chủ cho hết Giang Dược.
Hiện tại xem ra, lời của Hứa Thuần Như kỳ thật cũng chưa được những người khác tán thành, có thể nói chỉ là một tấm chi phiếu khống mà thôi.
So với số tiền treo thưởng hơn trăm triệu, khoản tiền bảo hiểm hai mươi triệu này của Đỗ Thiên Minh tựa hồ có chút không đủ thành ý.
Có điều hai mươi triệu này kỳ thật chỉ cần Giang Dược đảm bảo an toàn cho mỗi mình Đỗ Nhất Phong. Với thực lực của Giang Dược, bảo hắn chiếu cố cả năm người có lẽ hơi khó, nhưng nếu chỉ lo mỗi Đỗ Nhất Phong, vẫn có khả năng.
Ít nhất trong mắt Đỗ Thiên Minh, Giang Dược hẳn là có năng lực này, cho nên, hắn đáng giá hai mươi triệu này.
Đỗ Thiên Minh đang chờ Giang Dược đưa ra quyết định.
"Chú Đỗ, hai mươi triệu này là phí bảo tiêu sao?"
"Ha ha, cháu cũng có thể cho rằng như vậy."
Đỗ Thiên Minh vui vẻ cười to:
"Thế nào? Cháu có hứng thú tiếp đơn đặt hàng này hay không?”
"Vẫn là câu nói cũ, cháu phải biết nội dung nhiệm vụ, cấp bậc nhiệm vụ. Nếu như cấp bậc nhiệm vụ quá cao, cho dù thêm số không phía sau, cháu có hứng thú cũng không thể làm gì hơn.”
“Ồ? Cháu có biết gì về cách phân chia cấp bậc nhiệm vụ hay không?”
“Biết một chút."
Giang Dược kỳ thật cũng chỉ là nghe chú La cảm thán vài lần, vụ án của trấn Vân Khê và toàn bộ Kẻ sao chép lúc ấy đã bị định tính là cấp C.
Trên thực tế, chỉ riêng mức độ nguy hiểm của Kẻ sao chép, còn chưa tới cấp C.
Điều đáng sợ chính là trận đồ phong thủy nguyền rủa cả trấn Vân Khê, cùng với quỷ nô ẩn núp quanh trấn Vân Khê, đương nhiên, đáng sợ nhất vẫn là Triệu Thủ Ngân.
Bách quỷ dời núi, thú triều xâm lấn là nguy hiểm lớn nhất mà Giang Dược từng gặp phải từ trước tới giờ.
Nếu như không có truyền thừa của nhà họ Giang, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân của Giang Dược, cơ bản không có hy vọng lật bàn.
Theo Giang Dược suy đoán, trận chiến Bàn Thạch Lĩnh kia ít nhất đạt tới độ khó cấp C cộng, thậm chí là B trừ.
Nếu như bọn họ nhận nhiệm vụ thử thách là D cộng, Giang Dược khẳng định có thể chơi đùa với bọn họ. Nếu là cấp C trừ, hắn vẫn có thể thử, mặc dù sẽ có một số rủi ro.
Nếu như là cấp C, đó chính là khảo nghiệm cực lớn, Giang Dược phải đắn đo xem có nên tham dự vào hay không.
Nếu cao hơn cấp C, Giang Dược tuyệt đối sẽ không tham gia.
Dù sao, đó không phải là địa bàn của nhà họ Giang, Giang Dược không có khả năng được truyền thừa của nhà họ Giang hỗ trợ. Với thực lực trước mắt của hắn, cũng không có nắm chắc toàn thân trở ra, chưa kể hắn còn phải phụ trách an toàn của Đỗ Nhất Phong, vậy thì càng không có khả năng.
“Nhất Phong, các cậu tính khiêu chiến nhiệm vụ thử thách cấp bậc nào?”
"Tôi đã nghiên cứu kỹ các cấp nhiệm vụ, bắt đầu từ cấp E trừ cho đến cấp S S S. Có rất nhiều cấp độ. Chúng ta chí ít cũng phải chọn cấp giữa giữa chứ? C cộng hoặc B trừ, cậu thấy phù hợp không? Hay vẫn còn quá thấp?”
Giang Dược nghe vậy, chỉ còn biết cạn lời tại chỗ.
C cộng hoặc B trừ?
Cậu giỡn mặt với tôi đấy à? Ai cho cậu lá gan đó? Hay là cậu ăn gan hùm mật gấu?
Nếu như không phải vừa ăn một bữa tiệc thịnh soạn của người ta, Giang Dược khẳng định đã quay đầu bỏ đi.
Có tìm đường chết cũng không chơi như vậy.
Với thực lực của bọn Đỗ Nhất Phong, cùng lắm là làm nhiệm vụ cấp E, đến cấp D đã là quá sức.
Ai ngờ cậu ta lại ảo tưởng sức mạnh, trực tiếp muốn làm cấp C cộng hoặc B trừ?
Vậy thì khác quái gì đi tặng đầu người?
Giang Dược hoài nghi, Đỗ Nhất Phong căn bản chưa từng nghiên cứu những cấp bậc này tương ứng với nhiệm vụ gì, chỉ mới nhìn hệ thống phân cấp đã bắt đầu lựa chọn cấp ở giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận