Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 170: Trận phong thủy tà ác
Dù sao so với cấp S S S, cấp C cộng hay B trừ gì thì cũng thuộc mức ở giữa. Bên trên còn có cấp B, A trừ, A, A cộng, S, S S.
Việc những người ngoài nghề còn chưa nhập môn không nắm rõ mức độ khó khăn của từng cấp bậc nhiệm vụ cũng là điều dễ hiểu.
Đỗ Nhất Phong hiển nhiên nhìn thấy biểu tình khác thường của Giang Dược, không nhịn được hỏi:
"Giang Dược, sao mặt cậu trông lạ vậy? Chẳng lẽ độ khó thật sự quá thấp sao?”
“Nhất Phong, các cậu có phải hơi quá lạc quan trong chuyện lần này rồi hay không?”
Giang Dược bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa có cao thủ như cậu tọa trấn, tôi cảm giác cũng không cần phải quá bi quan chứ? Hơn nữa chúng ta cũng không phải là đi khiêu chiến nhiệm vụ cấp A hay cấp S.”
Bảo Giang Dược là cao thủ, hắn đúng là không phủ nhận.
So với bọn Đỗ Nhất Phong, Giang Dược cũng tự thấy mình là cao thủ.
Nhưng cao thủ cũng không phải bảo mẫu.
Nếu bọn Đỗ Nhất Phong thật sự đi khiêu chiến nhiệm vụ cấp C cộng hoặc cấp B trừ, Giang Dược thậm chí không cần suy nghĩ thêm, trực tiếp cự tuyệt.
Để tránh cho Đỗ Nhất Phong tự tin mù quáng, Giang Dược cảm thấy mình cần phải nói rõ với cậu ta.
"Nhất Phong, nếu cậu đã tin tưởng tôi như vậy, vậy tôi nói thẳng nhé. Nếu các cậu thật sự muốn lựa chọn nhiệm vụ thử thách cấp C cộng, thậm chí là cấp B trừ, cho dù chú Đỗ thêm vài số không ở phía sau con số trên tấm séc, tôi cũng sẽ quả quyết cự tuyệt.”
“Cháu Giang, nếu như cháu cảm thấy thù lao quá ít, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện."
"Chú Đỗ, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là đối với nhiệm vụ cấp C cộng hoặc cấp B trừ, tự mình cháu cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, chứ đừng nói đến chuyện bảo đảm an toàn cho Nhất Phong. Loại nhiệm vụ này gần như không có khả năng thực hiện, chí ít là ở giai đoạn trước mắt. Cho nên nếu cháu nhận thù lao của chú, lương tâm cháu sẽ không yên. Hơn nữa, chú thật sự hy vọng Nhất Phong tham gia vào loại nhiệm vụ thập tử vô sinh đó ư?”
Thập tử vô sinh?
Nghe được bốn chữ này, Đỗ Thiên Minh cũng hơi choáng.
Đỗ Nhất Phong càng là trợn tròn mắt.
Nhiệm vụ cấp C cộng hoặc B trừ thật đáng sợ đến vậy sao?
Căn cứ theo tin tức nội bộ của bọn họ, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ cấp C mới có khả năng đạt được tư cách miễn chứng nhận.
Cấp C chỉ là có khả năng, cho nên bọn họ mới lựa chọn cấp C cộng hoặc là cấp B trừ, cao hơn cấp C một chút, vậy sẽ chắc ăn hơn.
Tuy rằng Đỗ Thiên Minh là boss lớn trong giới kinh doanh, Đỗ Nhất Phong cũng coi như kiến thức sâu rộng, biết rất nhiều nội tình, hỏi thăm được rất nhiều tin tức, cũng có nhân mạch khắp nơi, nhưng muốn nói đến sự hiểu biết về các sự kiện quỷ dị, bọn họ hiển nhiên còn lâu mới bằng Giang Dược. Dù sao, Giang Dược thân kinh bách chiến, đã từng tham dự rất nhiều sự kiện quỷ dị.
Trong khi bọn họ chung quy chỉ mới nghe ngóng được một ít thứ gọi là tin nội bộ, trải qua truyền miệng, rất nhiều tin tức đều biến tướng, tự nhiên sẽ gây ra sai lầm rất lớn về mặt nhận thức.
"Vậy theo ý của cháu là?"
"Chú Đỗ, chú cất tờ séc này lại đi. Theo đề nghị cá nhân cháu, trước mắt nhóm của Nhất Phong kỳ thật căn bản không thích hợp làm nhiệm vụ khó. Nếu muốn luyện tập phối hợp đội ngũ, cháu cảm thấy cứ chọn lấy một nhiệm vụ từ cấp E trừ tới cấp D trừ để thử sức, đừng chọn cấp cao hơn, bằng không rất khó nói thành bại. Ngay cả khi có cháu tham dự, cùng lắm cũng chỉ tới cấp C là dừng. Nếu chọn cấp cao hơn, dù cá nhân cháu có nắm chắc thoát thân được, thì những người khác vẫn phải xem ý trời.”
Đứng ở vị trí của Giang Dược, với thực lực của hắn, hắn có tư cách nói lời này, Đỗ Thiên Minh và Đỗ Nhất Phong cũng đồng ý điều đó.
"Cháu Giang, lúc trước có thể là nhà chú đã đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ. Như vậy nếu chúng ta muốn tham gia nhiệm vụ thử thách cấp C, cháu cảm thấy nắm chắc bao nhiêu? Cần bao nhiêu tiền thù lao mới được?”
Cấp C?
Giang Dược suy nghĩ một chút, nếu như là cấp C, hắn ước chừng còn có thể chống đỡ. Nếu như cho Đỗ Nhất Phong xài thẻ chúc phúc Dùng chung, để cậu ta được vầng sáng Bách Tà Bất Xâm thủ hộ hai mươi bốn giờ, hẳn là có thể vượt qua được. Chỉ cần ở cùng một chỗ với cậu ta, Giang Dược cơ bản có thể gánh giùm cậu ta rất nhiều nguy hiểm.
Có điều, dựa theo độ khó của nhiệm vụ cấp C, thù lao hai mươi triệu hiển nhiên là quá thấp.
Rủi ro và lợi ích không ngang nhau.
"Chú Đỗ, cháu quả thật đã từng tham dự khá nhiều sự kiện quỷ dị, nên có hiểu biết nhất định về độ khó cấp C. Nếu chú muốn tham gia thử thách cấp độ này, cháu chỉ có thể nói là rủi ro rất lớn. Cho dù cháu dốc hết toàn lực, thắng bại cũng chỉ chia năm năm. Hơn nữa còn sẽ tiêu hao rất lớn. Cháu nói thật, hai mươi triệu không đủ.”
“Tiêu hao?”
Đỗ Nhất Phong có chút kinh ngạc.
“Thế cậu tưởng đối phó ma quỷ đều là dùng tay không sao?”
Giang Dược không nói gì.
"Cháu cứ việc ra giá."
Đỗ Thiên Minh phóng khoáng nói.
"Sáu mươi triệu, đây là giá tình bạn. Đổi lại là người khác, một trăm triệu cháu cũng chưa chắc chịu làm.”
Giang Dược rất thành khẩn nói.
Cũng không phải Giang Dược chém gió, nếu Đỗ Nhất Phong không phải bạn học cùng lớp, Giang Dược thật đúng là không muốn nhận đơn này.
Sáu mươi triệu thoạt nhìn quả thật rất nhiều, nhưng cùng lắm chỉ bằng giá hai lá bùa Kháng tà mà thôi, chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Đỗ Thiên Minh cười ha ha:
"Được, sảng khoái. Mới sáu mươi triệu.”
Nhà họ Đỗ không thiếu tiền.
Hơn nữa, tiêu tiền cho con trai mình, ông cũng không đau lòng. Mấu chốt nhất chính là nhà họ Đỗ cần cơ hội miễn chứng nhận này, bọn họ còn có càng nhiều kế hoạch phía sau.
Sáu mươi triệu, Đỗ Thiên Minh nói là làm ngay, rút một tờ séc mới, viết lên sáu mươi triệu rồi đưa cho Giang Dược, quả thật rất quyết đoán.
"Chú Đỗ, cháu nói trước, cháu chỉ cam đoan cho an nguy của Nhất Phong. Còn những người khác ra sao là việc của bọn họ, cháu sẽ không can thiệp.”
Ý tứ của Giang Dược rất rõ ràng, hắn chỉ tham gia để làm vệ sĩ cho Đỗ Nhất Phong, cũng không phải là thành viên trong nhóm gì cả, các thành viên khác trong nhóm dù có làm ầm làm ĩ thế nào, hắn cũng sẽ mặc kệ. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đảm bảo Đỗ Nhất Phong an toàn.
Đỗ Thiên Minh kỳ thật cũng chính là cần điều đó, dù những người khác đều là con cái của bạn ông, nhưng chung quy vẫn không quan trọng bằng con trai của mình.
Chờ sau khi Giang Dược ra ngoài, Đỗ Nhất Phong có chút buồn bực nhìn cha:
"Ba, con cũng không nghĩ tới cậu ta quá đáng như vậy, lại dám hét giá trên trời.”
Đỗ Thiên Minh mỉm cười nói:
"Con thật sự cảm thấy người ta hét giá trên trời?”
“Hai mươi triệu hét lên sáu mươi triệu, tăng gấp ba lần luôn a."
"Mấu chốt không phải gấp ba lần, mà là lời hứa của người ta. Nếu như người ta chỉ thu hai chục triệu cho có lệ, cái gì cũng không làm, kết quả con có thể làm được gì?”
“Chỉ sợ chưa chắc cậu ta nói được làm được."
"Con không cần lo lắng, bản lĩnh nhìn người của ba con vẫn còn tốt lắm. Người ta đã dám thu tiền, vậy khẳng định là có bản lĩnh đó. Tại sao cậu ấy phải phản đối con làm nhiệm vụ cấp C cộng hoặc B trừ? Cậu ấy hoàn toàn có thể thu giá cao hơn, mở miệng đòi hai trăm triệu, chẳng lẽ chúng ta không cho?”
"Nhất Phong, con phải nhớ kỹ, người có chân tài thực học, đi đâu cũng có thể kiếm được tiền. Con có tin là nếu những người khác biết được bản lĩnh của Giang Dược, đừng nói sáu mươi triệu, một trăm triệu vẫn cho đấy.”
Đỗ Nhất Phong đăm chiêu.
Cậu ta vẫn luôn đánh giá cao thực lực của Giang Dược, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là còn quá thấp a.
Vừa mở miệng chính là sáu mươi triệu, số tiền lớn như vậy, Giang Dược lại không hề kích động chút nào, cảm giác cứ như đang bàn chuyện làm ăn mấy chục tệ ở ngoài chợ.
Chỉ riêng phần định lực này, Đỗ Nhất Phong cũng cảm thấy mình không làm được.
Với xuất thân gia đình của Giang Dược, sáu mươi triệu hẳn là một con số thiên văn. Tại sao hắn có thể bình tĩnh đến thế?
Đỗ Thiên Minh phảng phất nhìn ra nghi hoặc của Đỗ Nhất Phong.
"Nhất Phong, con đừng mãi nhìn người ta bằng ánh mắt trước kia. Ba nhìn người rất ít khi phạm sai lầm. Bạn học của con tuyệt đối không phải là bình dân một nghèo hai trắng, mà khẳng định rất có tiền.”
Đỗ Nhất Phong im lặng, một lần nữa cảm thấy Giang Dược quả thật sâu không lường được.
Giang Dược ở ngoài trường, cùng Giang Dược trong trường, quả thật là hai người hoàn toàn bất đồng. Ở trường học, Giang Dược có thể hòa mình với một đám nhà quê, còn có thể không tim không phổi đi ăn ở quán cơm Đại Binh, mỗi bữa không tới trăm tệ.
Mà ra ngoài trường thì hở cái là bàn chuyện làm ăn mấy chục triệu.
Chỉ riêng việc Giang Dược có thể hoán đổi nhân vật giàu nghèo thành thạo tự nhiên như vậy, Đỗ Nhất Phong đã cảm thấy mình kém xa.
Giang Dược đi ra ngoài, đúng lúc Hứa Thuần Như giống như vừa mới đi ngang qua.
Nhìn thấy Giang Dược đi ra, Hứa Thuần Như thoải mái tiến lên chào hỏi một tiếng, sau đó làm mặt quỷ, tiến đến bên tai Giang Dược hỏi:
"Chú Đỗ đã nói gì với em thế?”
Bà chị bề ngoài trông có vẻ thẳng thắn này xem ra cũng có chút tâm cơ.
Nhìn tư thế này, khả năng chị ta nãy giờ đã đi ngang qua rất nhiều lần, hẳn là đang chờ hắn ra?
Thấy Giang Dược chỉ cười cười mà không nói lời nào, Hứa Thuần Như cũng không buông tha, đi theo sau Giang Dược, tỏ vẻ hắn đi tới đâu thì sẽ bám theo tới đó.
Giang Dược cười khổ:
"Chị Như, tôi sắp chuẩn bị đi về, chị muốn theo tôi về nhà luôn sao?”
“Đúng thế! Chị đang muốn xem thử nhà ai mà có thể nuôi dạy ra một cậu em tuyệt vời đến vậy.”
Giang Dược nhất thời không nói gì.
Kiểu chị đại giống Hứa Thuần Như hiển nhiên không dễ lừa gạt như mấy cô nàng nữ sinh trung học.
"Thế nào? Em không ngại chứ?”
Hứa Thuần Như cười hì hì hỏi.
"Có người làm tài xế miễn phí, tôi còn có thể nói gì hơn đây?"
Hứa Thuần Như vui vẻ cười, trong tay giống như làm ảo thuật, biến ra một cái chìa khóa xe, rõ ràng là của một chiếc xe thể thao đắt tiền.
Khá lắm, chiếc xe này sợ phải đến vài triệu.
Người trẻ tuổi bây giờ quả nhiên đều thích phô trương vậy sao?
Xe phóng như bay ra khỏi nhà hàng Ngân Hồ.
Hứa Thuần Như vừa ngồi vào ghế lái, liền giống như trở thành quái xế.
Giang Dược nhiều lần nhịn không được kêu chị ta chậm lại một chút, cũng không phải Giang Dược sợ tốc độ cao, mà sợ chị ta làm tổn thương người qua đường vô tội.
Chúng ta không thể xem đường đô thị như đường đua chứ?
Giang Dược đương nhiên sẽ không dẫn chị ta đến biệt thự số chín, mà bảo chị ta lái đến khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt.
Hứa Thuần Như cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lái theo ý Giang Dược.
"Em trai, mau nói thật với chị, rốt cuộc chú Đỗ tìm em có chuyện gì?"
"Còn chuyện gì nữa? Không phải là thuyết phục tôi tham dự nhiệm vụ thử thách của các chị sao? Nói thật tôi cảm thấy mọi người lạc quan quá, khuyết thiếu nhận thức cơ bản về độ khó của nhiệm vụ thử thách.”
“Em nói vậy tức là không đánh giá cao khả năng thành công của bọn chị?”
"Còn tùy vào cấp bậc của nhiệm vụ thử thách. Nếu tham gia nhiệm vụ cấp bậc không cao, miễn cưỡng vẫn có thể làm được.”
Hứa Thuần Như nghiêng đầu, đôi mắt đẹp quét tới quét lui trên mặt Giang Dược.
“Chị Như, tập trung lái xe nào!”
“Nói vậy chú Đỗ vẫn là đã thành công thuyết phục được em!”
Hứa Thuần Như nói với ẩn ý sâu xa.
"Cứ coi như thế đi."
"Sao chị lại cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy nhỉ? Em còn làm giao dịch cá nhân gì với chú ấy nữa không?”
Đôi mắt đẹp tinh ranh của Hứa Thuần Như vẫn tập trung vào Giang Dược.
"Hỏi thật nhé, có phải chị mắc bệnh đa nghi nặng hay không?"
"Tất nhiên là không, đây gọi là trực giác của phụ nữ."
Hứa Thuần Như cười quỷ dị:
"Chú Đỗ rốt cuộc đã làm giao dịch cá nhân gì với em? À, hay là hai chúng ta cũng làm giao dịch riêng với nhau nhé, em thấy thế nào?”
“Nói đi, chú Đỗ đã ra điều kiện gì với em, chị đều có thể theo."
Giang Dược lắc đầu, chỉ cười mà không nói.
"Thế nào? Khinh thường tài lực của chị Như?”
Hứa Thuần Như cũng không tức giận.
"Thôi mà chị, tập trung vào việc lái xe đi.”
Két !
Hứa Thuần Như đạp phanh thắng gấp, lốp xe ma sát kịch liệt với mặt đất, phát ra tiếng chói tai.
Xe dừng lại, đôi mắt đẹp của Hứa Thuần Như nhìn chằm chằm Giang Dược với vẻ nghiêm túc vô cùng.
"Em trai, chị nói nghiêm túc đấy. Với sự hiểu biết của chị về chú Đỗ, chị chắc chắn chú ấy đã làm giao dịch riêng với em. Biết đâu chừng chính là để em chiếu cố một mình Đỗ Nhất Phong, chị nói đúng chứ?”
Trực giác của phụ nữ đôi khi cũng khá chuẩn xác.
Hứa Thuần Như quan sát sắc mặt của Giang Dược, từ phản ứng của hắn, cô lập tức biết được suy đoán của mình hẳn không sai, lập tức làm ra vẻ mặt đáng thương.
"Em trai, chị Như cũng là người yếu thế, cũng cần em chiếu cố riêng."
"Vừa nhìn tôi đã biết chị là chị đại, hẳn là chị che chở người khác mới đúng."
Hứa Thuần Như trước giờ vẫn luôn tự nhận mình rất có mị lực, hô mưa gọi gió trong trường đại học, không biết bao nhiêu kẻ si tình muốn tới gần cô mà không thể được.
Không nghĩ tới hôm nay lại ngã sấp mặt trước một cậu học sinh trung học. Sự hấp dẫn của tiền bạc lẫn sự quyến rũ của cá nhân cô hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Xe chạy vào cổng khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt, Giang Dược vừa xuống xe thì thấy Hứa Thuần Như rất tự nhiên đỗ xe vào một slot đậu xe, rồi tỏ ra rất quen thuộc đi theo phía sau Giang Dược, hiển nhiên là muốn theo Giang Dược lên nhà.
Đã gần đến trước cửa nhà, hiển nhiên không có đạo lý đuổi khách giữa chừng như vậy.
Bước ra khỏi thang máy, Giang Dược lấy chìa khóa ra, đang muốn mở cửa thì bỗng nhiên lại dừng bước.
Một cảm giác áp lực không giải thích được đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.
"Em trai, sao không mở cửa? Sợ chị làm khách nhà em đến vậy sao?”
Hứa Thuần Như không rõ tình huống, cười hì hì hỏi.
Giang Dược lắc đầu không trả lời, hơi híp mắt, hai mắt phảng phất như hai vầng nhật nguyệt, mơ hồ có ánh sao chớp động trong hốc mắt.
Ngay khoảnh khắc đó, trạng thái tinh thần của Giang Dược chợt tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu khó tả.
Giờ khắc này, Giang Dược cực kỳ khẳng định, trong mấy ngày bọn hắn rời khỏi nhà, đã có người mò vào đây.
Hơn nữa, những nơi được tinh thần lực của Giang Dược bao trùm, phảng phất có thể khôi phục lại rõ ràng hiện trường lúc đó!
Dấu chân, dấu vân tay, thậm chí là hơi thở còn sót lại, thậm chí là đối phương từng ở vị trí nào, đều hiện ra toàn bộ.
Giang Dược tỏ ra tự nhiên cắm chìa khóa, vặn khóa, đẩy cửa vào.
Hứa Thuần Như quả nhiên không biết có chuyện gì, cứ tự nhiên đi vào phòng.
Giang Dược vừa vào phòng, khí huyết bỗng cảm thấy hơi rối loạn, phảng phất như cả phòng bị một luồng sát khí vô hình bao phủ, áp lực tràn ngập.
Hứa Thuần Như nhìn thấy sắc mặt Giang Dược khó coi như vậy, còn tưởng Giang Dược không hoan nghênh mình, đang muốn mở miệng hỏi, lại bị Giang Dược ra hiệu ngăn cản.
Hai mắt Giang Dược nhẹ nhàng chuyển động, mặt sàn sạch sẽ không hiểu sao lại có một dấu chân mơ hồ, một mực men theo vào phòng ngủ của hắn.
Đi theo dấu chân này, Giang Dược đi tới đầu giường.
Hắn cúi đầu thò tay từ góc tối dưới gầm giường lấy ra một đôi giày da cũ nát, mơ hồ còn có vết máu khô còn sót trên mặt giày.
Giang Dược lại đứng lên giường, thò tay sờ soạng đèn chùm một phen, lấy ra một cái túi nhỏ làm bằng vỏ cây dâu tằm. Mở ra xem, bên trong rõ ràng là hai cái răng ố vàng, còn có một ít vụn móng tay đen sì, cùng với một thứ gì đó giống như xương sụn.
Hứa Thuần Như tỏ ra ngơ ngác:
"Em trai, đây là cái gì vậy?”
“Những thứ hại người."
Giang Dược tỏ vẻ âm trầm, lần đầu tiên, sát ý cực kỳ mãnh liệt nổi lên trong lòng hắn.
Nhằm vào hết lần này tới lần khác, tập kích hết lần này tới lần khác, điều này đã hoàn toàn đột phá ranh giới cuối cùng của Giang Dược.
Nếu chỉ là tập kích ở ngoài sáng, Giang Dược miễn cưỡng còn có thể nhịn. Nhưng những thủ đoạn tà ác không thể lộ ra ánh sáng này hoàn toàn đã khiến Giang Dược không thể chịu nổi được nữa.
Đừng xem thường những thứ vụn vặt dơ bẩn này, đây rõ ràng chính là một cái trận phong thủy tà ác, dùng để tụ tập oán khí, dẫn tới lệ quỷ, chế tạo họa sát thân.
Truyền thừa nhà họ Giang từng trọng điểm nhắc tới loại thủ pháp này. Trên thế giới này thực ra có rất nhiều bậc thầy phong thủy ẩn giấu. Họ là những người biết thao túng phong thủy. Có người dùng kỹ thuật phong thủy để mang lại lợi ích cho thương sinh, có người lại dùng kỹ thuật phong thủy để đi hại người.
Trận phong thủy trước mắt chính là thủ pháp hại người điển hình.
Hứa Thuần Như thấy sắc mặt Giang Dược xanh mét, ánh mắt càng toát ra sát ý kinh người, mặc dù cô là chị đại trong trường đại học, nhất thời cũng có chút run sợ.
Cô không nghĩ tới cậu em trẻ tuổi này lại có thể đáng sợ đến vậy.
“Chị Như, chị có nhìn ra được gì không?”
Hứa Thuần Như thành thật lắc đầu, cô đúng là không nhìn ra cái gì. Tuy rằng mấy thứ Giang Dược tìm thấy này trông rất khiếp người, nhưng cô không hiểu chúng có ý nghĩa gì cả.
“Ai dà!”
Giang Dược thở dài một hơi:
"Chị Như, đó là lý do tại sao tôi nói các chị quá lạc quan. Nếu các chị muốn chấp hành nhiệm vụ về quỷ dị, lại không hề có chút hiểu biết nào về chúng, tôi thật không cảm thấy các chị có thể thành công, thậm chí có toàn thân trở ra được hay không đều là cả một vấn đề.”
“Thứ này... liên quan tới quỷ dị?”
"Nếu tôi đoán không sai, đây phải là thứ lấy từ trên người chết. Người chết này nhất định chết rất thảm, hơn nữa trước khi chết khẳng định mang oán khí thật lớn. Lấy vật bên cạnh người chết để kích phát oán khí, chế tạo sát khí, dẫn dắt oán quỷ. Thủ pháp này cũng không có gì ngạc nhiên... Nhưng muốn làm được nhất định phải là người hiểu tà thuật, chứ người bình thường quyết không thể thành công.”
Muốn bày trận phong thủy cũng phải chú ý yếu lĩnh động tác, cũng không phải tùy tiện đặt đạo cụ linh tinh là xong.
Thứ tự bày biện như thế nào, kết oán ra sao, dẫn lệ quỷ tới cửa như thế nào, đều có yếu lĩnh chi tiết. Những người không hiểu nghề, tuyệt đối không thể thao tác nổi.
Nếu không phải Giang Dược có truyền thừa, hắn thật đúng là chưa chắc có thể nhìn thấu trận phong thủy này.
Nhờ vào tinh thần lực mạnh mẽ của mình, trước khi vào cửa, hắn cũng đã cảm giác được sát khí luẩn quẩn xung quanh. Dựa vào điềm báo này, hắn mới có thể lần theo dấu vết, tìm được nút thắt.
Nếu đổi lại thời điểm sau khi chế tác bùa Thuẫn mây, tinh thần lực suy yếu, tùy tiện trở lại nơi này, thật đúng là chưa chắc có thể phát hiện ra được ngay.
Một khi không phát hiện, đến khi đêm xuống, lệ quỷ nhất định sẽ tới cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận