Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 171: Kẻ đứng sau màn

Nhìn thời gian, hiện tại đã là khoảng chín giờ đêm.
Giang Dược than nhẹ một tiếng:
"Chị Như, chị thật không nên đi theo tôi."
Hứa Thuần Như rõ ràng cảm thấy vẻ ngưng trọng trong giọng điệu của Giang Dược, biết khả năng đã xảy ra chuyện gì lớn, có điều cô cũng không phải thuộc loại tính cách sợ phiền phức.
"Em trai, ý em là, có người bố trí trận phong thủy tại nhà em, hòng dẫn dụ lệ quỷ tới? Chỉ cần em về nhà, chắc chắn nó sẽ xuất hiện?"
"Đúng."
Hứa Thuần Như không khỏi có chút biến sắc:
"Ai mà thất đức quá vậy?"
Thời đại quỷ dị tiến đến, người chân chính gặp qua yêu ma quỷ quái kỳ thật cũng không nhiều. Dù Hứa Thuần Như từng nghe được không ít tin tức nội bộ, nhưng thật đúng là chưa tự mình chứng kiến lệ quỷ bao giờ.
Nghe nói có lệ quỷ đến nhà, dù có chút khẩn trương, nhưng mơ hồ cô lại có chút hưng phấn.
Người trẻ tuổi chưa từng bị quái vật hù dọa, thường thường dễ dàng manh động, cảm thấy đây là chuyện rất kích thích. Thật muốn tự mình trải qua, không bị hù tè ra quần đã coi như có bản lĩnh.
Đôi mắt đẹp của Hứa Thuần Như lượn lờ trên gương mặt Giang Dược.
Nói cho cùng cô vẫn là có chút hoảng, thế nhưng cô thấy Giang Dược trừ phẫn nộ ra thì cũng chẳng có bao nhiêu sợ hãi. Từ trên người cậu em này, Hứa Thuần Như không khỏi cảm thấy một loại cảm giác an toàn.
"Em trai, vậy chúng ta không phải là nên rời khỏi đây trước sao?"
"Rời đi?"
Giang Dược lắc đầu, cười khổ nói:
"Một khi chúng ta đã vào nhà, liền không thể rời đi."
Lời nói của Giang Dược rất đáng sợ, khiến Hứa Thuần Như quả thực sởn tóc gáy.
"Em đang cố ý dọa chị, có đúng không?"
"Chị Như, lệ quỷ đã tới."
Giang Dược than nhẹ một tiếng.
Một khi trận phong thủy này được bày ra, lệ quỷ sẽ lần theo vật cũ đến đây, hiện tại khẳng định là nó đang lảng vảng xung quanh căn phòng này.
Chỉ cần có người sống tiến vào phòng, lệ quỷ ngay lập tức sẽ cảm ứng được.
Ngay khoảnh khắc Giang Dược vào nhà, hắn từng cảm nhận được sát khí và huyết khí, kỳ thật đều là do lệ quỷ lưu lại.
Hứa Thuần Như xem như một cô nàng có thần kinh thô, nhưng nghe lời này cũng mặt mày biến sắc, lập tức rụt lại trước người Giang Dược.
...
Bên trong câu lạc bộ tư nhân nào đó, một bàn sáu người đang nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ.
Một người trong đó tóc trắng bạc phơ, chính là Đặng Vinh, vị trưởng bối nhà họ Đặng lần trước từng xuất hiện qua ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử. Người thứ hai mang theo mắt kính gọng vàng, tóc chải bóng lưỡng sáng loáng, nhìn như dạng chó hình người, chính là luật sư Uông, kẻ tự xưng là trưởng ban cố vấn pháp luật cho nhà họ Đặng, lần trước còn ra vẻ cáo mượn oai hùm với Giang Dược.
Người thứ ba còn rất trẻ tuổi, rõ ràng là Đặng Khải.
Ngoài ra còn có hai người bồi rượu khác của nhà họ Đặng, thân phận đều không bằng Đặng Vinh.
Trên bàn rượu, năm người này thay phiên nhau mời rượu một ông lão có chòm râu dê.
"Thầy Nhạc, biện pháp này của thầy, liệu có tác dụng thật không?"
Luật sư Uông bước qua kính ông lão râu dê một chén rượu, thừa dịp cạn ly mới cười hỏi.
"Cậu Uông không tin? Muốn thử trên người cậu một chút hay không?"
Ông lão râu dê híp đôi mắt nhỏ, thanh âm như tiếng trẻ con the thé, hơi thở âm trầm, biểu lộ cứng ngắc, cũng không biết là đang cười hay đang khóc.
"Thầy Nhạc, thầy nói gì kỳ vậy?"
Luật sư Uông cảm thấy mình bị khinh bỉ.
Ông lão lại cứ ngồi lù lù bất động, bình chân như vại, không thèm liếc tay luật sư chút nào, hiển nhiên là mặc kệ đối phương.
Đương nhiên, chủ yếu là câu nói của luật sư Uông khiến ông lão cảm thấy một tia mạo phạm.
"Cậu Uông, uống nhiều quá rồi hả?"
Đặng Vinh nhàn nhạt lườm luật sư Uông một chút, chén rượu đặt lên bàn.
Luật sư Uông thấy Đặng Vinh không cao hứng, ỉu xìu ngay tại chỗ, ấp úng trở về vị trí của mình.
"Cậu không hiểu thực lực của thầy Nhạc thì không nên nói lung tung. Thầy Nhạc là đại sư nổi danh của giới phong thủy, người có thể mời được thầy, toàn bộ Tinh Thành cũng không nhiều. Còn không tranh thủ thời gian bồi tội với thầy Nhạc?"
Luật sư Uông ngược lại cầm lên được thì cũng buông xuống được, ông khoa trương tát vào mặt mình mấy cái:
"Tôi thật đúng là miệng thúi, thầy Nhạc chớ trách chớ trách. Tôi tự phạt ba chén."
Ông lão kia gượng cười hai tiếng, âm thanh khó nghe như tiếng cú vọ kêu.
Chờ luật sư Uông uống xong ba chén, vẻ không vui trên mặt ông lão mới coi như chậm rãi vơi bớt đi một ít.
"Đến! Thầy Nhạc, để tôi thay luật sư Uông không hiểu chuyện mời ngài một chén. Mấy người làm luật này, trong đầu chỉ biết có mỗi luật với chả lệ, chưa từng thấy qua việc đời, đã khiến thầy Nhạc chê cười."
"Ha ha, không sao."
Ông lão râu dê cũng không rụt rè, nâng ly uống cạn:
"Chỉ cần tên oắt kia trở về, ắt phải chết không thể nghi ngờ, trừ phi nó vĩnh viễn không trở về nhà nữa."
Đặng Vinh mỉm cười gật đầu:
"Tài nghệ của thầy Nhạc, Đặng Vinh tôi khẳng định là tin phục. Có điều chúng tôi đây đều là người thô kệch không có kiến thức, thầy Nhạc có thể giảng giải kỹ càng một hai?"
"Đặng tiên sinh, ai cũng có sở trường của riêng mình. Nghề này của chúng tôi, người ngoài bình thường không nên nghe ngóng vẫn tốt hơn. Có điều nếu Đặng tiên sinh đã cảm thấy hứng thú, tôi nói vài câu cũng không sao."
"Cuối năm ngoái, ngoại ô phía tây từng xảy ra tai nạn xe cộ, không biết có ai còn nhớ hay không? Người chết cưỡi một chiếc xe gắn máy, bị tông thành mảnh nhỏ. Đôi giày, răng, móng tay và xương sụn của người chết đều là tôi dùng nhiều tiền mua được thông qua con đường bí mật. Việc này ngay cả người nhà nạn nhân đều không biết."
"Ồ? Sao thầy phải làm vậy?"
"Khà khà, phàm là người trẻ tuổi đột tử, hơn phân nửa đều có oán khí cực lớn, nhất là tai nạn xe cộ này lại gặp phải kẻ khó chơi, còn đi trách ngược lại người chết. Cuối cùng gia thuộc cũng không nhận được bao nhiêu tiền bồi thường, ngay cả tiền làm ma chay đều chưa chắc đủ. Kể từ đó, oán khí tất nhiên sẽ gia tăng gấp bội."
"Oán khí nhiều như vậy, nếu không có thủ đoạn cao cường, tuyệt đối không thể hóa giải. Nếu không hóa giải mà tiến hành lợi dụng, tất có thể trở thành hung thần chốn nhân gian. Mà những vật dụng trên người hung thần trước khi chết và các bộ phận cơ thể càng là những vật dẫn tai họa tuyệt hảo. Chỉ cần một chút thủ đoạn, kết một trận phong thủy nho nhỏ, là có thể nhẹ nhõm dẫn hung thần đến bất kỳ nơi nào mà chúng ta hy vọng nó đến..."
Giọng ông lão toát lên một vẻ tà khí âm trầm, cho dù những người ngồi đây đều biết là đang ám hại kẻ thù của bọn họ, cũng không nhịn được rùng mình.
"Thầy Nhạc, sau khi dẫn hung thần tới nơi thì sao nữa?"
Luật sư Uông lúc này cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Sau đó? Đã không có sau đó. Thế gian ít đi mấy kẻ sâu kiến, nhiều thêm mấy oan hồn mà thôi."
Ông lão âm trầm nói, phảng phất tựa như đang thảo luận sự sống chết của mấy con gà con kiến.
Đang nói, điện thoại Đặng Vinh bỗng nhiên vang lên.
"Đặng lão, thằng nhãi kia giống như đã về bến cảng Tân Nguyệt. Đã lên lầu!"
Người bên kia điện thoại hưng phấn nói.
"Có chắc chắn không?"
Đặng Vinh nghe xong, lập tức tỉnh táo.
"Dạ chắc, dáng người và tướng mạo của nó rất dễ nhận ra. Có điều thằng nhãi này thật đúng là phong lưu a. Còn dẫn cả gái về nhà."
"Gái? Ai vậy?"
Đặng Vinh hít vào một hơi, nghe nói thiên kim của ngài thị trưởng Tinh Thành thích bám dính lấy đối phương, chẳng lẽ là con bé Hàn Tinh Tinh đó?
Nếu thật là nó, vậy thì rắc rối to rồi.
Nhà họ Đặng muốn giết chết Giang Dược, hoặc người thân bạn bè gì đó của hắn cũng được, bọn họ không quan tâm.
Nhưng duy mình Hàn Tinh Tinh không được.
Một khi con gái thị trưởng xảy ra chuyện gì, chẳng may mà bị điều tra ra, nhà họ Đặng tuyệt đối không gánh nổi.
Coi như cuối cùng không tra ra được dấu vết của nhà họ Đặng, người ta chỉ cần hoài nghi, thì cuộc sống sau này của nhà họ Đặng đừng hòng dễ chịu.
Nếu chỉ mình thị trưởng, nhà họ Đặng có lẽ còn có thể gắng gượng một chút. Nhưng gia tộc phía sau thị trưởng chính là một trong những gia tộc hiển hách nhất nước Đại Chương.
Nếu nhà họ Hàn nổi trận lôi đình, coi như là nhà họ Đặng cũng chưa chắc gánh vác được.
"Đặng lão, trước kia tôi chưa từng thấy qua cô gái này."
"Không phải Hàn Tinh Tinh sao?"
"Tuyệt đối không phải. Tôi làm sao lại không biết Hàn Tinh Tinh. Cô gái này vừa nhìn đã thấy thành thục hơn hẳn, chí ít phải lớn hơn thằng nhãi kia ba bốn tuổi."
Đặng Vinh buông lỏng một hơi, nếu thế thì khẳng định không phải Hàn Tinh Tinh, dù sao hai người là bạn học cùng lớp, không thể nào Hàn Tinh Tinh lại lớn tuổi như vậy.
Đặng Khải lại nói:
"Hôm nay hắn được Đỗ Nhất Phong mời tham gia một buổi tụ hội. Đoán chừng là bạn gái dắt ra từ tụ hội a? Thật đúng là nhìn không ra, cái tên này bình thường tỏ vẻ chính nhân quân tử, nhưng bên trong lại thối nát như thế!"
Đặng Vinh cười đắc ý:
"A Khải, chiêu này gọi là ngoài sáng thì làm hoà, nhưng trong tối thì âm thầm ngáng chân. Mặt ngoài, con mời Đỗ Nhất Phong làm thuyết khách, khiến nó tưởng là chúng ta thật muốn cầu hòa, trên thực tế là vụng trộm cho nó một kích trí mạng. Đoán chừng nó đến chết cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra."
Luật sư Uông kịp thời vỗ mông ngựa:
"Chiêu này của Đặng lão không bàn mà hợp với đạo dùng binh, thật sự là cao minh."
"Ha ha, nếu như không có cao nhân như thầy Nhạc xuất thủ, chúng ta có tính toán mấy cũng chẳng ăn thua. Cuối cùng vẫn là thầy Nhạc công lao lớn nhất."
"Đúng đúng, thầy Nhạc lập công đầu."
Luật sư Uông bắt đầu cũng có chút e ngại lão thuật sĩ giang hồ, trong lời nói tràn đầy nịnh nọt.
Ông lão nghe vậy cười gằn, những lời này khiến lão rất chi là khoái trá. Cảm giác được người khác thổi phồng lúc nào cũng sung sướng.
"Thầy Nhạc, một khi đối phương vào nhà, thì không có cơ hội chạy ra ngoài nữa ư?"
"Đặng tiên sinh yên tâm, nếu như hắn về nhà giữa ban ngày, chỉ là cầm thứ gì rồi đi, có lẽ còn có mấy phần cơ hội chạy thoát. Nhưng bây giờ đã đến thời điểm hoạt động của bọn ma quỷ, dương khí suy kiệt, âm khí nồng dần lên. Lệ quỷ nấn ná ở đó, sát khí không chỗ phát tiết, lúc này hắn đưa tới cửa, tuyệt đối là tìm đường chết. Chỉ tiếc cho cô gái vô tội kia a. Đang tuổi thanh xuân tươi đẹp như vậy, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ biến thành quỷ, đáng tiếc, đáng tiếc..."
Tất cả mọi người đều nghe ra được giọng điệu bỉ ổi trong lời của thầy Nhạc, dồn dập cười đểu giả.
"Thầy Nhạc, nghe khẩu khí của thầy, sau khi bọn hắn bị lệ quỷ giết chết, cũng sẽ thành quỷ? Vậy có nguy hiểm hay nỗi lo về sau gì không? Nghe nói lòng trả thù của lệ quỷ rất mạnh?"
"Vậy cũng phải xem ý thức tự chủ của nó có hình thành hay không. Không trải qua thời gian dài khai khiếu, bọn quỷ rất khó mở ra ý thức tự chủ. Bọn nó hại người, hơn phân nửa là phản ứng bản năng. Nếu nó có thể biết được oan có đầu nợ có chủ, vậy tuyệt đối là lệ quỷ già đời. Loại quỷ này phi thường đáng sợ, rất khó đối phó."
"Chẳng may đối phương biến thành loại quỷ đó thì sao?"
Đặng Khải có chút lo âu.
"Các vị cứ yên tâm, lão phu tự có biện pháp thu thập ma quỷ. Nó không thể nào thoát ra khỏi được lòng bàn tay của ta. Ta có một bộ bí pháp, có thể khống chế quỷ... Đến lúc đó, cho dù thằng nhãi kia thật biến thành quỷ, cũng chỉ có thể nghe theo lời lão phu. Lão phu muốn hắn hướng đông, hắn tuyệt đối không dám hướng tây."
"Thần kỳ, quá thần kỳ. Thầy Nhạc không hổ là đại sư tiếng tăm lừng lẫy. Đến, chúng ta lại kính thầy Nhạc một chén."
...
Bến cảng Tân Nguyệt, nhà Giang Dược.
Hứa Thuần Như xám ngoét cả mặt mày, giật mình chỉ vào một bức tranh treo trên tường phòng khách.
Đó là một bức tranh sơn dầu vẽ hình người, bức tranh vốn dĩ đang nằm yên, bỗng Hứa Thuần Như hoảng sợ nhìn thấy con ngươi của người trong tranh chuyển động, cô giật mình tới nỗi thiếu chút nữa đã hét ầm lên.
Ngoại trừ con mắt đang chuyển động, người trong tranh lại còn nhếch miệng cười với cô, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề.
Hứa Thuần Như hoài nghi mắt mình có vấn đề, bèn đưa tay túm người Giang Dược bên cạnh, lại phát hiện Giang Dược bỗng nhiên biến thành một người toàn thân đẫm máu.
Thời gian dần trôi qua, người cười với cô trong bức tranh dần dần nhập lại làm một với Giang Dược bên người.
Nó tập tễnh chậm rãi bước về phía cô, toét miệng cười ngây ngô.
Hai hàm răng bên trong chiếc miệng rộng lại giống như trái chín cây trên cành, rụng dần dần xuống từng chiếc một.
Nháy mắt, hai hàm răng đã rụng sạch sẽ, chỉ còn một cái miệng lớn đỏ như máu, cũng không biết là chất lỏng gì cứ nhỏ tỏng tỏng xuống từ khóe miệng, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
"Giang Dược?"
Hứa Thuần Như ngàn lần không ngờ tới, chỉ mới trong nháy mắt, mọi thứ đã trở nên khủng bố đến vậy.
Thân thể cô liên tục lùi về phía sau, "Giang Dược" đối diện thì từng bước tiến tới.
Bỗng nhiên, "Giang Dược" đối diện đưa hai tay ra trước ngực, kéo mạnh một cái, quần áo banh ra hai bên, lộ ra cái bụng trắng hếu.
Sau đó, nó lại dùng cái móng dài như dao nhọn đâm vào ngực, hung hăng vạch xuống một cái, lập tức máu chảy ồ ạt.
Hai tay thuận thế luồn vào trong khe máu, hung hăng kéo một phát ra hai bên, lập tức ruột gan phèo phổi lọt hết ra bên ngoài.
Hứa Thuần Như hồn phi phách tán, thét lên không ngớt.
Cô hoảng sợ chui rút vào trong góc, chỉ hận nơi này quá nhỏ, không có chỗ nấp an toàn.
"Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!"
Hứa Thuần Như hiện đang hối hận đến xanh ruột, tại sao muốn theo lên lầu? Đây quả thực là tự đi tặng đầu người.
Trong đầu cô lóe lên một ý niệm, Giang Dược căn bản không phải người, mà chính là quỷ. Vị bạn học của Đỗ Nhất Phong này chính là một con quỷ đội lốt người.
Bất kể cô có hét lên thế nào, run lẩy bẩy ra làm sao, "Giang Dược" vẫn là từng bước tới gần, hai tay nhuốm máu cơ hồ sắp sờ đến gương mặt của cô, khuôn mặt sớm đã biến hình càng không ngừng xích lại gần mặt cô.
Hứa Thuần Như giờ phút này hoàn toàn không còn một chút phong phạm nào của Người giác tỉnh, ngoại trừ việc nắm lấy mọi thứ có thể nắm được, hung hăng đập tới, cô đã hoàn toàn bất lực.
Thế nhưng loại phản kháng vô lực này làm sao có thể ngăn cản con quỷ tới gần?
Mắt thấy móng quỷ nhuốm đầy vết máu sắp bắt trúng mặt mình, Hứa Thuần Như triệt để sụp đổ, dùng hết sức bình sinh đẩy mở cửa sổ, định xoay người nhảy xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay khoác lên vai cô.
Cái tay này giống như gọng kìm sắt, tràn đầy lực lượng, khiến cô hoàn toàn không cách nào tránh thoát.
"Cút ngay, không được kéo ta! Thả ta ra!"
Hứa Thuần Như mặt hướng ra ngoài cửa sổ, cũng không biết tình huống phía sau rốt cuộc như thế nào, cô thậm chí không có dũng khí quay đầu.
Lúc này trong đầu cô chỉ còn một ý niệm duy nhất, tránh thoát vuốt quỷ, nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nhà Giang Dược ở tầng tám, từ tầng tám nhảy xuống, lấy điều kiện thân thể của Người giác tỉnh, cũng sẽ không trực tiếp ngã chết, nhiều lắm thì chỉ bị thương.
Chứ nếu ở lại căn phòng này, bị quỷ cuốn lấy, tuyệt đối phải chết không nghi ngờ.
"Chị Như, làm gì nghĩ quẩn như vậy? Đây là nhà tôi, chị nhảy xuống mà có mệnh hệ gì, dù tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch a."
Sau lưng Hứa Thuần Như, giọng nói ấm áp của Giang Dược truyền vào tai cô.
Thanh âm này thật giống như có ma lực, khiến Hứa Thuần Như lập tức an ổn trong lòng, nỗi hoảng sợ bất chợt giảm đi rất nhiều.
"Em... em rốt cuộc là người hay quỷ?"
Hứa Thuần Như cố nén sợ hãi, run giọng hỏi.
"Chị quay đầu lại nhìn chẳng phải sẽ biết?"
Hứa Thuần Như do dự mãi, vẫn là chậm rãi quay đầu.
Sau lưng cô là một khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, mang theo nụ cười thản nhiên, giống như lúc vừa mới lên lầu trước đó.
"Em... em là Giang Dược?"
"Là tôi."
"Em không phải lệ quỷ?"
Giang Dược sắc mặt ngưng tụ:
"Tôi không phải lệ quỷ, nhưng lệ quỷ vẫn còn đó."
"Cái gì? Vẫn còn? Vậy sao em không sợ?"
Trong đầu Hứa Thuần Như đầy dấu chấm hỏi, ánh mắt mang theo vài phần đề phòng.
Cũng khó trách cô nghi thần nghi quỷ, cảnh tượng vừa rồi thật sự đã dọa cô sợ chết khiếp.
"Chị Như, vừa rồi chị cũng đã nhìn thấy lệ quỷ đáng sợ đến nhường nào rồi chứ?"
Giang Dược nhàn nhạt hỏi.
"Em trai, em đừng dọa chị nữa. Con quỷ đó đến cùng có phải là em hay không?"
"Tôi?"
Giang Dược giờ mới hiểu được tới, hóa ra Hứa Thuần Như hoài nghi hắn là quỷ, cho nên mới đề phòng như vậy.
"Chị nghe nói có một loại quỷ da người, mặt ngoài trông rất đẹp đẽ, trên thực tế chỉ là một tấm mặt nạ, mặt nạ vừa xé mở, chính là một con ác quỷ!"
Hứa Thuần Như nói, tựa ở bên cạnh giường, chỉ cần một lời không hợp, liền sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ đào mệnh.
Giang Dược im lặng, không nghĩ tới bản thân vừa rồi cố ý không xuất thủ đối phó con quỷ, ngược lại khiến Hứa Thuần Như hiểu lầm.
Quỷ da người?
Sức tưởng tượng này cũng khá phong phú đấy.
"Chị Như, nếu như tôi thật là lệ quỷ thì đã động thủ ở nhà hàng Ngân Hồ. Những gì chị mới nhìn thấy vừa rồi, chỉ là một chút thủ thuật che mắt do lệ quỷ thi triển mà thôi. Những thứ chị nhìn thấy, chưa hẳn chính là sự thật."
"Vậy làm sao chị biết em lúc này có phải chân thực hay không?"
Hứa Thuần Như hiển nhiên là sợ mất mật, hoàn toàn mất hết phong phạm của chị đại lúc thường ngày, sắc mặt tái nhợt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả tóc mai.
"Chị biết hay không cũng không quan trọng, chị Như, tôi biết chị muốn nhảy cửa sổ để chạy trốn. Có điều, chị cho rằng con quỷ này sẽ để cho chị nhảy ra ngoài hay sao?"
"Ý em là sao?"
"Ý tôi rất rõ ràng, một khi đã tiến vào khu vực bao trùm của con quỷ, trừ phi thực lực của chị mạnh hơn nó, hoặc chị có thứ khắc chế ma quỷ, bằng không, chị tuyệt đối chạy không thoát!"
Giang Dược đang nói giữa chừng, ánh mắt Hứa Thuần Như bỗng nhiên trở nên vô cùng hoảng sợ, hai tay cô gắt gao che miệng, nhìn chằm chằm Giang Dược, phảng phất như thấy được thứ gì kinh khủng nhất trần đời.
Hứa Thuần Như ú a ú ớ chỉ vào Giang Dược.
Nói chính xác, là chỉ vào phía sau hắn.
Trong tầm mắt của Hứa Thuần Như, sau lưng Giang Dược thình lình xuất hiện hai dấu chân màu máu, từ phía phòng ăn từng bước một hướng tới bọn hắn.
Dấu chân máu đáng sợ ở chỗ không nghe được bất cứ tiếng động gì, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ có một cặp dấu chân đang không ngừng tiến tới.
Trong nháy mắt, hai hàng dấu chân màu máu đã từ phòng ăn lan tràn đến gần bọn hắn, chỉ còn cách khoảng chừng ba mét.
Hứa Thuần Như rốt cuộc không thể áp chế nỗi sợ hãi trong tim được nữa, quát to một tiếng:
"Nó ở ngay sau lưng em kìa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận