Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 179: Trường mẫu giáo bị nguyền rủa

Sau khi chia lớp, lớp hạng A rõ ràng đã an tĩnh hơn trước rất nhiều, không còn hò hét ầm ĩ như cái chợ bán thức ăn nữa.
Phòng học rất trống trải, bầu không khí tựa hồ cũng có chút kiềm chế.
Giang Dược tiến vào phòng học, phát hiện bên trong chỉ có không đến mười Người giác tỉnh của lớp hạng A.
Lý Nguyệt khẳng định là trăm phần trăm sẽ không vắng mặt, hiện nay không còn sự quấy rối của bà mẹ quá quắt kia, trạng thái của Lý Nguyệt rõ ràng đã tốt hơn nhiều. Mặc dù cô vẫn chưa thể dung nhập vào cái lớp xa lạ này, nhưng ít ra đã không đến mức bồn chồn không yên, có thể lên lớp bình thường.
Mao Đậu Đậu ngược lại là có chút lo nghĩ, cứ như đang ngồi phải đinh, ngồi trên ghế cũng không xong, đứng cũng không được, làm sao cũng đều cảm thấy khó ở.
Nhìn thấy Giang Dược xuất hiện, Mao Đậu Đậu lập tức hân hoan không thôi.
"Sếp Dược, sếp rốt cuộc tới rồi."
Giang Dược không hiểu ra sao cả:
"Cái gì mà rốt cuộc tới? Ngày nào tôi chả tới lớp?"
"Khà khà, hôm qua sếp đi tham gia tụ hội của Đỗ Nhất Phong, em lo lắng cậu ta sẽ gây bất lợi cho sếp."
Mao Đậu Đậu vẫn còn giữ lại ấn tượng không tốt từ hồi còn ở lớp cũ trước kia, vẫn nghĩ là Đỗ Nhất Phong muốn ăn thua đủ với Giang Dược. Trong lòng Mao Đậu Đậu, Đỗ Nhất Phong và đám tùy tùng Phương Tử Dương của cậu ta đều là kẻ đối đầu.
Đỗ Nhất Phong mời Giang Dược tham gia tụ hội, liệu có phải có rắp tâm gì hay không?
Giang Dược lướt mắt qua phòng học một chút, Đỗ Nhất Phong vẫn còn chưa tới. Có điều hắn cũng không để ý, trêu chọc vài câu với Mao Đậu Đậu rồi ngồi vào bàn của mình.
Lý Nguyệt vẫn quen thuộc cảm giác có Giang Dược bên cạnh, cho nên vị trí của cô ngay bàn phía trước Giang Dược.
Giang Dược cũng đã sớm quen thuộc tiến hành giao lưu im ắng với Lý Nguyệt, một ánh mắt, một cái mỉm cười, cũng đã đủ hiểu.
Những vụ tập kích sáng hôm qua hiện tại cơ bản đã truyền ra. Mặc dù tin đồn liên quan tới vụ Giang Dược và Hàn Tinh Tinh bị tập kích một mực bị che giấu, nhưng tin tức kiểu gì cũng sẽ lan truyền nhanh chóng, trải qua một ngày một đêm lên men, cơ bản cũng đã truyền toàn bộ trung học Dương Phàm.
Bởi vậy, Mao Đậu Đậu ngồi sau Giang Dược nhịn không được lại xích đến hỏi han.
Bởi vì liên lụy tới Hàn Tinh Tinh, Giang Dược cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói lúc ấy mình đang trên đường về nhà thì bị tập kích, tận lực sơ lược qua chi tiết.
Dù vậy, những bạn học khác cũng bị khơi lên tò mò, dồn dập lại gần nghe Giang Dược kể chuyện mình bị tập kích.
Mao Đậu Đậu nhịn không được nói:
"Sếp à, em nghe nói, nhiều vụ tập kích nhằm vào Người giác tỉnh như vậy, chỉ có vụ của sếp và Hàn Tinh Tinh là thất bại. Còn lại đều thành công. Những tên khốn kia gặp được sếp, coi như là số đen tám kiếp a!"
"Được rồi được rồi, tôi có thể bình an vô sự, cũng là thành phần may mắn chiếm đa số. Mọi người giải tán cả đi."
Mao Đậu Đậu xem thường:
"Lấy đâu nhiều may mắn như vậy? Sếp chớ khiêm nhường, hiện tại ai cũng biết thực lực sếp bất phàm. Nghe nói bọn xấu đó còn mang súng, vậy mà đều không làm gì được sếp, công nhận sếp ẩn tàng rất sâu a."
"Không hổ là Người giác tỉnh đệ nhất Tinh Thành, phục rồi."
"Phục rồi, phục rồi."
Rất nhiều bạn học lớp hạng A dồn dập ồn ào. Vốn dĩ họ còn cảm thấy con em nhà giàu như Đặng Khải hay Đỗ Nhất Phong mới là trùm cuối, hiện tại xem ra, cái cậu Giang Dược biết điều này mới thật sự là trùm.
Đúng lúc này, một người chui vào phòng học nhanh như một cơn gió.
Rõ ràng là Đỗ Nhất Phong.
Đỗ Nhất Phong vừa bước vào cửa phòng học, ánh mắt quét qua khắp phòng, nhìn thấy Giang Dược, Đỗ Nhất Phong lập tức sáng mắt lên, biểu lộ trở nên hết sức kỳ quái.
"Giang Dược, hôm qua sao về sớm vậy, đồ cũng quên cầm sao?"
Đỗ Nhất Phong vừa nói vừa ném một cặp hồ sơ cho Giang Dược.
Mở ra xem, lại là một chút giấy chứng nhận hóa đơn, còn có hai chiếc chìa khóa xe, chính là chìa khóa của chiếc xe vượt địa hình tối hôm qua ở dưới ga ra tầng ngầm nhà hàng Ngân Hồ.
"Xe đỗ trước cửa trường học."
Đỗ Nhất Phong cười với Giang Dược, tỏ vẻ như quan hệ đôi bên rất thân thiết.
Một màn này khiến Mao Đậu Đậu quả thực xem không hiểu.
Lúc nào Đỗ Nhất Phong trở nên khách khí như vậy rồi? Không phải cậu ta luôn tỏ ra tự cao tự đại sao?
Giang Dược biết xe này là nhà họ Đặng bỏ tiền nhờ Đỗ Nhất Phong tặng cho hắn, khả năng là muốn khiến hắn mất đi cảnh giác để dễ dàng ám toán, nhưng sau vụ việc tối qua ở câu lạc bộ, tất cả kẻ đầu têu đều đã đền tội, hắn cũng không việc gì phải quá chấp nhặt với chiếc xe này nữa. Chưa kể nếu hắn nhận chiếc xe này, cũng coi như là ngoài sáng chấp nhận hòa giải với nhà họ Đặng, thì càng không lý do nào khiến người liên tưởng tới vụ việc tối hôm qua. Thế nên hắn cũng không già mồm từ chối nữa. Dù sao, tài khoản hắn có hơn trăm triệu, cộng thêm tấm séc sáu mươi triệu lấy được từ cha của Đỗ Nhất Phong, chiếc xe hơn một triệu này cũng đã không còn là thứ gì quá quý giá đối với Giang Dược hắn.
Ngụy Sơn Pháo bởi vì số liệu giác tỉnh ưu tú, cũng thuộc lớp hạng A. Có điều gần đây Ngụy Sơn Pháo một mực rất khiêm tốn, biết cụp đuôi làm người. Không những thế, gã tựa hồ cũng muốn rũ sạch quan hệ nhân mạch ban đầu, càng lúc càng rời xa băng đảng của Đặng Khải.
Hôm nay, cảm xúc của Ngụy Sơn Pháo rõ ràng càng thêm trầm thấp, thậm chí có thể thấy một chút hoảng sợ trên mặt gã.
Nhìn thấy Đỗ Nhất Phong, Ngụy Sơn Pháo do dự hồi lâu, mới lúng ta lúng túng hỏi:
"Nhất Phong, tôi nghe người ta nói anh Khải đã xảy ra chuyện rồi?"
Cũng không biết là Ngụy Sơn Pháo lấy được tin tức từ đâu, theo lý thuyết thì tin tức nhà họ Đặng xảy ra chuyện vẫn được phong tỏa cực nghiêm, trừ một ít nhân sĩ thượng tầng Tinh Thành biết được, còn lại vẫn chưa được lan truyền rộng rãi trong dân gian.
Ngay cả gia tộc của Hứa Thuần Như cũng vừa mới nhận được tin tức sáng sớm nay.
Đỗ Nhất Phong nghe vậy, sắc mặt có chút biến hóa.
"Sơn Pháo, cậu nghe ai nói thế?"
Lời này chẳng khác gì gián tiếp thừa nhận câu hỏi của Ngụy Sơn Pháo.
Ngụy Sơn Pháo lẩm bẩm nói:
"Lại là thật..."
Lớp hạng A cũng có mấy kẻ tùy tùng của Đặng Khải, sáng sớm nay cũng có người từng liên lạc Đặng Khải không được, đã cảm thấy không lành, giờ nghe tin tức này, càng run sợ biến sắc, cả người giống như bị mất đi trụ cột, không biết phải làm sao.
Bọn họ vốn đã quen với việc phụ thuộc vào Đặng Khải, mỗi ngày đi theo Đặng Khải kiếm sống, bất chợt nghe nói Đặng Khải xảy ra chuyện, bọn họ sao có thể không hoảng hốt?
"Anh Phong, anh Khải xảy ra đã chuyện gì rồi?"
Có người nhịn không được hỏi.
Đỗ Nhất Phong vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng đều không để trong lòng. Vậy mà lúc này nét mặt của cậu ta lại xuất hiện một tia sợ hãi hiếm gặp.
Nhìn thấy phản ứng của Đỗ Nhất Phong, mấy tùy tùng của Đặng Khải đều hồi hộp.
Có thể khiến Đỗ Nhất Phong tỏ ra e dè như thế, xem ra chuyện này thật không nhỏ. Cho tới giờ mà anh Khải vẫn chưa đến trường, chẳng lẽ đã gặp tai nạn gì rồi ư?
"Anh Phong, rốt cuộc tình huống như thế nào? Xin anh nói rõ."
Đỗ Nhất Phong bùi ngùi thở dài:
"Đặng Khải chết rồi."
Chết!
Từ ngữ lạnh lùng này giống như một cây búa lớn đập vào ngực bọn họ. Trong mắt bọn họ, anh Khải chính là đại biểu cho cụm từ không gì không làm được. Anh Khải làm sao lại chết?
"Không đâu, không thể nào!"
"Anh Phong, anh có phải đùa hơi quá trớn rồi hay không?"
Đỗ Nhất Phong lạnh lùng nói:
"Ai thèm nói đùa với các cậu. Chẳng những Đặng Khải chết rồi, còn có một trưởng bối của nhà họ Đặng, một luật sư, và thêm hai con em nhà họ Đặng, hết thảy năm người, chết trong câu lạc bộ nhà họ Đặng. Nghe nói là bị cắt cổ."
Nghe miêu tả chi tiết như thế, đại đa số người đều giật mình, chỉ sợ Đỗ Nhất Phong thật đúng là không phải nói đùa.
Bình thường thì loại sự tình này khẳng định cũng không thể nói đùa được, huống chi là Đặng Khải.
Coi như Đỗ Nhất Phong trâu bò cũng chưa chắc dám đùa Đặng Khải kiểu đó.
Chẳng lẽ, Đặng Khải thật sự xảy ra chuyện rồi?
Nhất thời, bầu không khí trong phòng học của lớp hạng A trở nên rất quỷ dị. Có người mừng thầm, có người hoang mang lo sợ, có người thờ ơ.
Đặng Khải không phải thứ gì tốt, đây là nhận thức chung của cả trung học Dương Phàm. Nếu như tin tức này truyền ra ngoài, đoán chừng rất nhiều học sinh đều sẽ chạy đi loan truyền khắp nơi, chúc mừng trắng trợn.
Mặc dù nói chúc mừng loại sự tình này có chút không được tử tế, thế nhưng ai bảo băng nhóm của Đặng Khải đã ăn hiếp quá nhiều người làm chi.
Đám tùy tùng của Đặng Khải lập tức như chết cha chết mẹ, ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng.
Mất đi Đặng Khải, thật giống như mất đi linh hồn vậy.
"Anh Phong, đây là do người làm sao? Hay là sự kiện quỷ dị?"
"Trước mắt vẫn chưa rõ ràng, chờ kết quả điều tra cuối cùng của Cục Hành động đi. Mấy người các cậu về sau ráng cụp đuôi mà đối nhân xử thế, không có Đặng Khải bao bọc, các cậu đắc tội nhiều người như vậy, cuộc sống về sau có khả năng sẽ phải chịu bấp bênh."
Hiện tại Đặng Khải đã không còn, Đỗ Nhất Phong đương nhiên sẽ không để đám tiểu đệ của Đặng Khải vào mắt.
Từ khi Mao Đậu Đậu nghe được tin tức này, vẫn luôn kìm nén rất vất vả. Cậu kỳ thật rất muốn hô to chúc mừng. Cũng không phải cậu có thù lớn gì với Đặng Khải, mà là do tính cách cậu vốn dĩ ghét ác như cừu, rất không ưa loại ỷ thế hiếp người như Đẳng Khải.
Nhất là đủ loại hành vi của Đặng Khải đối với Lý Nguyệt, càng làm cho Mao Đậu Đậu xem thường. Đây rõ ràng chính là hành vi của đám cường hào ác bá khi nam lấn nữ của xã hội phong kiến cổ hủ.
Chết tốt lắm, thật sự là chết tốt lắm!
Ngược lại thì Lý Nguyệt thân là người trong cuộc, sau khi nghe tin tức này, cũng chỉ kinh ngạc một phen, liền không còn quan tâm.
Về phần Đặng Khải chết như thế nào, chết trong tay ai, cô thật sự là không quan tâm chút nào.
Cô vốn là người không giỏi quan hệ xã hội, nếu như không phải Đặng Khải cưỡng ép làm đủ trò mèo kia, Lý Nguyệt thậm chí không biết Đặng Khải là ai.
Trong lòng Lý Nguyệt chợt nhớ tới người mẹ hung hăng càn quấy của mình, hiện tại Đặng Khải chết rồi, chắc bà cũng nên dẹp bỏ những thứ ảo tưởng trèo cao của bà rồi chứ?
Tin Đặng Khải chết vừa truyền ra, lập tức không thể ngăn nó lan truyền với tốc độ tên lửa.
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, không đến nửa giờ đồng hồ, đã truyền khắp toàn bộ trường trung học Dương Phàm.
Mao Đậu Đậu vẫn có chút khó có thể tin:
"Sếp Dược, Đặng Khải chết thật rồi sao?"
Giang Dược liếc mắt một cái:
"Cậu ta có chết hay không, tôi làm sao mà biết? Nhà họ Đặng phách lối như vậy, suốt ngày đắc tội người khác, có khi chết thật rồi cũng nên."
Mao Đậu Đậu liên tục gật đầu:
"Đúng vậy a, làm người không nên quá phách lối, phách lối sẽ chết rất nhanh."
Giang Dược không nói thêm gì nữa, nhìn đồng hồ, nói với Mao Đậu Đậu:
"Giờ tôi phải qua nhà thầy Tôn, có chút việc."
"Em đi chung với."
Mao Đậu Đậu chủ động xin đi, quan hệ giữa cậu và thầy Tôn cũng không kém.
"Bỏ đi, đến lúc đó thầy Cao điểm danh, cậu gánh nổi không?"
Ngẫm lại ông thầy Cao Dực biến thái kia, Mao Đậu Đậu vẫn còn sợ hãi. Đó là một ông thầy ác ma, đừng thấy thầy ấy hòa ái dễ gần với Giang Dược, đó là bởi Giang Dược trâu bò. Còn những người khác, cho dù là Đặng Khải hay Đỗ Nhất Phong, thầy Cao căn bản không cho bọn hắn bất luận đặc quyền gì. Điểm danh mà không có mặt, vậy sẽ rất thảm.
Hiện tại chia thành bốn lớp, mỗi tuần đều có thể xảy ra biến động, ai biết tuần này ở lớp hạng A, tuần tiếp theo còn ở lớp hạng A nữa hay không?
Cho nên, Mao Đậu Đậu rất sợ hãi.
Cậu cũng tự mình hiểu lấy, bản thân có thể lăn lộn đến lớp hạng A đã không dễ dàng, cũng không thể so với Giang Dược. Giang Dược coi như ngày nào cũng vắng mặt, thầy Cao còn phải dỗ dành hắn.
Còn Mao Đậu Đậu cậu thử vắng mặt một buổi xem? Nháy mắt có thể tống cậu xuống lớp hạng B.
Ra phòng học, hắn gọi điện thoại, thầy Tôn nói mình đang đợi trong nhà.
Nhà thầy Tôn ở tòa nhà công vụ dành cho giáo viên, ngay tại trong trường, đi qua cũng chỉ mất vài phút.
Giang Dược nhìn thấy Hạ Hạ, sắc mặt cô bé quả nhiên đã tốt hơn lần trước. Bùa Kháng tà được thầy Tôn nhét vào trong một cái túi phúc, rồi treo bên trong lớp quần áo, cũng không cần lo lắng bại lộ ra ngoài.
"Có vẻ Hạ Hạ đã không sao rồi. Chứng tỏ lá bùa có hiệu quả. Nói vậy, chỉ sợ trường mẫu giáo thật đúng là có quỷ a."
Thầy Tôn gật gật đầu, có chút mong đợi nhìn Giang Dược.
"Chúng ta đi xem trước một chút đi thầy."
"Từ hôm qua, trường mẫu giáo đã bắt đầu nghỉ dạy. Cũng không biết..."
"Không có gì đáng ngại, cứ đi xem trước đã. Nếu như là sự kiện quỷ dị, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại."
Đáng tiếc Tam Cẩu dạo này bận quá, cơ hồ không về nhà, bằng không phải dẫn nó đến xem, nhất định có thể nhìn ra manh mối.
Trường mẫu giáo của Hạ Hạ cách trung học Dương Phàm cũng không xa, đi bộ không đến mười phút đồng hồ.
Bởi vì quá nhiều học sinh đổ bệnh, trường mẫu giáo đã nghỉ dạy, cửa lớn khóa kín mít, ngay cả bảo vệ đều không còn thừa một ai.
Tôn Bân có chút khó xử, cửa đều khóa vậy, làm sao đi vào xem xét được đây?
"Để thầy gọi cho hiệu trưởng trường mẫu giáo thử xem."
Tôn Bân đẩy kính mắt, lấy điện thoại ra.
Giang Dược gật gật đầu, bắt đầu điều tra vòng quanh trường mẫu giáo. Sau một lát, Giang Dược nhíu mày lại.
Bên kia Tôn Bân cũng đã nói chuyện điện thoại xong, khổ não nói:
"Thầy gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường mẫu giáo, cô ấy ấp úng, có vẻ như sợ phải gánh trách nhiệm, không chịu tới. Phiền phức thật đấy."
Hiện tại toàn bộ trường mẫu giáo, chỉ mới một lớp đã có nhiều trẻ xảy ra vấn đề như vậy. Giang Dược khó mà tưởng tượng nổi cả trường có bao nhiêu đứa trẻ gặp chuyện.
"Thầy à, việc này rất tà dị. Nếu như em đoán không sai, trường mẫu giáo này đã bị hạ nguyền rủa, đây là một loại thủ pháp rất xa xưa, có thể xem như một trận phong thủy tà ác."
"Nguyền rủa? Kinh khủng như vậy?"
Thầy Tôn ngơ ngác.
"Em đoán rất nhiều trẻ đã trúng nguyền rủa, cho dù không đi học, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi tai kiếp."
Thầy Tôn giật mình:
"Lũ trẻ sẽ thế nào?"
"Em cũng không thể nói chính xác được, nhưng em cảm thấy những trẻ bị trúng nguyền rủa có khả năng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thời gian kéo dài càng lâu, càng khó giải quyết."
Giang Dược tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân hù dọa thầy Tôn. Từ khi nhận truyền thừa ở Bàn Thạch Lĩnh, Giang Dược coi như cũng đã là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực linh dị này.
Xung quanh trường mẫu giáo, Giang Dược rõ ràng cảm thấy có sóng gợn của tà khí, hơn nữa loại sóng gợn tà khí này không hề tràn lan mà rất tụ tập, tạo thành quy mô hô ứng lẫn nhau.
Loại tình huống này, chỉ có một cách giải thích.
Tà khí đã cắm rễ ở đây, tụ tập ở đây, hình thành một trận phong thủy tà ác. Đây tuyệt đối là do ma quỷ tà ác gây nên, hơn nữa thủ đoạn của con quỷ này rõ ràng rất cao minh.
Từ triệu chứng trước đó của Hạ Hạ, Giang Dược suy đoán đây hẳn là một con quỷ chuyên đi hút tinh phách của trẻ con.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Giang Dược.
Đến cùng có phải ma quỷ hay không, Giang Dược cũng rất khó xác định.
Dù sao, bản thân ma quỷ không có khả năng bố trí trận phong thủy tà ác. Sau khi gặp qua vài vị thầy phong thủy, Giang Dược đã có hiểu biết đôi chút về quần thể này.
Có lẽ, đây là do người làm ác cũng khó nói.
Thầy Tôn có chút choáng váng trước lời của Giang Dược.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, thầy Tôn tuyệt đối sẽ không chất vấn học sinh của mình.
Giang Dược vốn là một người ổn trọng, nếu hắn đã nói như thế, đủ chứng minh việc này xác thực tồn tại nguy hiểm, thậm chí khả năng còn nghiêm trọng hơn miêu tả của hắn.
Hạ Hạ nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Giang Dược:
"Anh Dược, ba ba nói anh là anh hùng lợi hại nhất, anh có thể mau mau cứu các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo có được hay không?"
Trẻ con vĩnh viễn sẽ không quanh co lòng vòng.
Nhìn xem ánh mắt đơn thuần và mộc mạc của Hạ Hạ, trong lòng Giang Dược có chút rung động.
"Anh sẽ cố gắng hết sức."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hạ lập tức lộ ra ý cười:
"Anh Dược khẳng định có thể!"
"Thầy Tôn, hiệu trưởng trường mẫu giáo phải nghe lời của ai?"
"Nhiều lắm, các cấp lãnh đạo ban ngành đều có thể điều động cô ấy."
Giang Dược suy nghĩ, vẫn là quyết định tự mình gọi điện thoại.
Hàn Dực Minh và La Đằng đang thảo luận vụ án của nhà họ Đặng trong văn phòng, hai người đều tâm sự nặng nề, tận lực tránh đi Giang Dược, lại không ngờ Giang Dược chủ động gọi điện tới.
Hàn Dực Minh chỉ vào màn hình điện thoại di động, cho trưởng ban La nhìn.
Trưởng ban La cười khổ nói:
"Anh mau tiếp đi thôi. Cậu ấy không có việc gì sẽ không gọi điện thoại cho anh."
Hàn Dực Minh hít sâu một hơi, tận lực để mình không lộ ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào hết.
"Chú Hàn này, tôi có việc rất khẩn cấp cần phải nói với chú. Trường mẫu giáo Món quà Thiên sứ gần trung học Dương Phàm xảy ra vấn đề hết sức nghiêm trọng. Hiện tại trường mẫu giáo đã cho học sinh nghỉ học, hiệu trưởng trường mẫu giáo đoán chừng là sợ gánh trách nhiệm, không chịu ra mặt mở cửa trường học. Mà tôi thì cần phải vào trường để điều tra một chút."
Hàn Dực Minh khẽ giật mình, nhịn không được hỏi:
"Nghiêm trọng đến mức nào? Có chết người gì chưa?"
"Trước mắt thì chưa, có điều, một khi để nó bộc phát ra, thương vong tuyệt đối không chỉ một hai người, mà sẽ lên đến hàng trăm."
"Không phải đã cho nghỉ học rồi sao? Chỉ cần không đến trường, còn có thể xảy ra chuyện gì?"
Giang Dược cười khổ nói:
"Nếu dễ dàng như vậy, tôi còn gọi điện cho chú làm gì? Tôi nói thẳng, nếu chuyện này không được can thiệp kịp thời, số lượng thương vong xảy ra có thể sẽ sáng tạo kỷ lục mới của các sự kiện quỷ dị ở Tinh Thành. Hơn nữa, đều là trẻ nhỏ!"
Hàn Dực Minh nghe xong, quả nhiên đã đổi giọng ngay tức khắc.
"Vậy bây giờ cậu cần tôi làm gì?"
"Tranh thủ thời gian tìm cách để tôi có thể vào trường điều tra, càng sớm càng tốt."
Hàn Dực Minh không dám thất lễ, việc dính líu tới mầm non của tổ quốc, tuyệt đối không thể sơ sẩy được.
Một trường mẫu giáo, ít nhất cũng phải vài trăm đứa trẻ a? Nếu thật xảy ra thương vong khủng khiếp như vậy, có bao nhiêu gia đình sẽ phải tan nát?
"Tôi sẽ lập tức liên hệ ban ngành quản lý giáo dục, để trường mẫu giáo toàn lực phối hợp với cậu."
Cục Hành động vừa xuất mã, hiệu suất ngay lập tức khác biệt.
Cô hiệu trưởng trường mẫu giáo trước đó còn cự tuyệt Tôn Bân, chẳng những sau hai mươi phút đã vội vã chạy tới, mặt mũi lại còn tràn đầy nụ cười làm lành đầy nịnh nọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận