Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 212: Hoạt động rút thăm trúng thưởng quái dị

Mao Đậu Đậu thấy mặt Giang Dược biến sắc, không nhịn được hỏi:
"Sếp Dược, nó đang nói gì đấy?"
"Có phải nó bị bệnh không? Hay là đưa nó đi bệnh viện đi?"
"Bệnh? Bệnh thì đã dễ!"
Giang Dược hơi khó chịu, tiến lên vỗ vai cậu ta.
"Mập mạp, tỉnh, mau tỉnh lại!"
Mao Đậu Đậu thấy vậy, vội vàng kéo Giang Dược:
"Sếp à, nó không phải đang ngủ."
Giang Dược gạt Mao Đậu Đậu ra, từ trong túi lấy ra một chai nhỏ, loại dùng để xịt. Bên trong là linh dịch Luân hồi đặc chế.
Giang Dược dự phòng sẵn rất nhiều loại chai này, dung tích khoảng 80 ml.
Hắn mặc kệ có tác dụng hay không, đưa tay xịt thẳng vào mặt Đồng Địch.
Xịt xịt xịt!
Linh dịch Luân hồi vốn có tác dụng trừ tà, đặc biệt là đối phó với ma quỷ cấp C trở xuống, lực sát thương cực lớn.
Trừ tà chỉ là thứ yếu.
Giang Dược không phân biệt tốt xấu, mới vào đã xịt liên tục, chính là muốn xem Đồng Địch có bị ma nhập hay không. Nếu bị ma nhập, ăn vài ngụm linh dịch Luân hồi này tự nhiên sẽ bại lộ ra.
Chỉ là sau khi hắn xịt xong cả một chai linh dịch Luân hồi, trên người Đồng Địch cũng không có biến hóa gì khác lạ, ngược lại là hơi lạnh của nước khiến Đồng Địch run rẩy, đôi mắt mê man hơi tỉnh táo lại đôi chút.
"Lớp trưởng?"
Đồng Địch vẫn luôn gọi Giang Dược là lớp trưởng, kể cả sau khi vào lớp chuyên môn, phân lớp, xưng hô này vẫn không thay đổi.
"Mập mạp, vừa rồi trông cậu cứ như lên cơn ấy, may mà sếp Dược làm cậu tỉnh táo lại."
Mao Đậu Đậu tiến lên nói.
Đồng Địch buồn bã ôm đầu, đập đầu mạnh vào thân cây, tuyệt vọng nói:
"Vô dụng, vô dụng, tui không muốn tỉnh táo lại... Có quỷ, trong đầu tui có một con quỷ. Nó cứ lải nhải bên tai tui, bảo rằng tất cả các người đều phải chết, không ai có thể sống, đừng nghĩ đến chuyện sống..."
Mao Đậu Đậu thắc mắc:
"Giữa ban ngày ban mặt, đào đâu ra quỷ?"
Giang Dược đột nhiên đưa tay vào túi áo Đồng Địch, lôi sợi tai nghe đang lộ một nửa kia ra.
Đồng Địch thấy vậy, lập tức chồm tới, định cướp lại bộ tai nghe.
Giang Dược ra lệnh:
"Đậu Đậu, ấn cậu ta xuống."
Đồng Địch mấy ngày nay ăn uống không ngon, tinh thần hoảng loạn, trông gầy đi rõ rệt, giờ cũng không có bao nhiêu sức phản kháng, lại thêm Mao Đậu Đậu có trình độ giác tỉnh cao hơn cậu ta, cho nên chỉ cần dùng một chút sức là đã khiến cậu ta không thể giãy giụa.
Có điều Đồng Địch vẫn không chịu bỏ cuộc, một tay vươn tới chỗ Giang Dược, định cướp lại tai nghe.
Mao Đậu Đậu lắc đầu, cậu không hiểu tai nghe đó có gì mà quan trọng dữ với mập mạp đến vậy.
Lúc này, Hàn Tinh Tinh và Lý Nguyệt cũng tìm tới, bước nhanh tới chỗ họ.
Nhìn thấy chiếc tai nghe trong tay Giang Dược, Hàn Tinh Tinh hơi ngạc nhiên, định đưa tay lấy thì Giang Dược gạt ra, nói:
"Đừng động, đồ chơi này bị quỷ ám."
Hàn Tinh Tinh thấy Giang Dược có vẻ nghiêm túc, không giống đang đùa, cũng không lấy nữa, chỉ cẩn thận xem xét, đoạn cô gật đầu:
"Chà chà, đây là hàng hiệu quốc tế, sản phẩm cao cấp, một bộ phải mấy chục triệu đấy! Của Đồng mập mạp sao? Không ngờ cậu ta giàu đến thế. Đại gia ngầm a!"
Lý Nguyệt cũng chen vào:
"Mấy ngày nay tôi đều thấy cậu ấy đeo bộ tai nghe này."
Mao Đậu Đậu lắp bắp:
"Không thể nào! Tuy gia đình mập mạp có điều kiện hơn tôi một chút, nhưng cũng không giàu đến độ xài loại tai nghe mấy chục triệu đâu!"
Giang Dược thản nhiên nói:
"Hàng nhái đấy."
Hàn Tinh Tinh xem kỹ lại một chút:
"Dù vậy thì ít nhất cũng là hàng nhái có độ phỏng chế cao chứ? Thật giống như hàng thật. Có điều chất lượng hẳn là chênh lệch một chút so với chính hãng."
Cô cũng chưa dùng qua loại tai nghe này nên không chắc chắn lắm.
Giang Dược không quan tâm đến chiếc tai nghe nữa, hỏi Mao Đậu Đậu:
"Đậu Đậu, mập mạp gần đây có đi phố Cây Du không?"
Mao Đậu Đậu ngạc nhiên:
"Sao sếp biết? Sếp thấy nó ở đó rồi à?"
Giang Dược:
"Cứ trả lời có đi hay không."
"Có, hôm đó nó còn rủ em đi cùng, nhưng em phải rèn luyện nên không đi. Em nhớ hôm đó là cuối tuần, nó ra ngoài cả buổi chiều, đến tối mới về trường. Lúc đó em gặp nó ngoài cổng trường, còn có cả Hiệp Vĩ đi cùng."
"Tinh Tinh, Lý Nguyệt, ai đi gọi Vương Hiệp Vĩ qua đây một chút?"
"Để tôi đi cho."
Hàn Tinh Tinh rất chủ động nói.
Lý Nguyệt cũng không phản đối, cũng không tranh giành, lặng lẽ nhìn Đồng mập mạp, trong mắt có chút lo lắng.
Thấy Đồng mập mạp đầu đầy mồ hôi, Lý Nguyệt lặng lẽ lấy khăn giấy, tỉ mỉ lau sạch.
Mao Đậu Đậu một bên lo âu hỏi:
"Sếp Dược, mập mạp bị trúng tà rồi hả?"
Đôi mắt sáng ngời của Lý Nguyệt cũng nhìn Giang Dược, muốn từ miệng hắn ấy nghe được đáp án.
Giang Dược thở dài:
"Thực ra tôi cũng không biết hiện tại cậu ấy đang trong trạng thái gì nữa. Nhưng tôi đã từng thấy tình huống này ba lần rồi."
"A? Còn hai lần khác là ở đâu?"
"Một lần ở tòa nhà văn phòng bên cạnh khu phố thương mại Cây Du, một lần ở cửa hàng ô tô 4S. Một người là nhân viên làm trong tòa nhà văn phòng, một người là nhân viên bán ô tô."
"Họ cũng giống mập mạp vậy à? Sau đó thì sao?"
Giang Dược lắc đầu, đắng chát nói:
"Không có sau đó, lúc tôi nhìn thấy bọn họ, bọn họ đã chết rồi."
What "dờ phắc"?
Mao Đậu Đậu và Lý Nguyệt đồng thời phát ra một tiếng kinh ngạc, nghiêm trọng đến vậy ư?
"Sếp Dược... thế... thế giờ chúng ta phải làm sao đây? Mập mạp còn có thể cứu được không?"
Mao Đậu Đậu với Đồng Địch làm bạn cùng bàn bao nhiêu năm, mặc dù bình thường hay cãi vã gây lộn với nhau, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của họ.
Nhiều năm bạn cùng bàn, hai người còn thân hơn cả anh em, mặc dù bây giờ hai người không ở cùng lớp, nhưng anh em vẫn là anh em mà.
"Hiện tại thì trạng thái của mập mạp vẫn chưa nặng như mức của họ, nhưng tình hình cũng rất nguy cấp. Hầu hết thời gian, ý thức của mập mạp không phải do mập mạp tự kiểm soát nữa."
"Tai nghe có vấn đề đúng không? Để em nghe thử?"
"Đừng làm rộn!"
Giang Dược trầm giọng nói:
"Hai người chết đó đều mang theo một bộ tai nghe như vậy, hơn nữa họ đều nói những lời giống như Đậu Đậu."
"Tất cả các người đều phải chết!?"
Mao Đậu Đậu thất kinh hỏi.
"Đúng. Khi tinh thần họ hoàn toàn sụp đổ, không còn cách nào tự chủ được bản thân, họ đã chọn kết thúc cuộc đời mình. Kỳ thực, hai người đó đều không phải bị ma quỷ giết chết trực tiếp, mà là tự sát. Tất nhiên, người chết khi còn sống không hề nhận ra bản thân đã bị điều khiển, vì vậy, họ có được coi là tự sát hay không cũng rất khó nói."
Đúng lúc này, Hàn Tinh Tinh mang theo Vương Hiệp Vĩ chạy nhanh tới.
"Mọi người đều có mặt cả à…" Vương Hiệp Vĩ vẫn chưa giác tỉnh, vẫn còn ở lớp thầy Tôn, nhìn thấy đám bạn học cũ, ít nhiều có chút rụt rè.
"Hiệp Vĩ, nghe Đậu Đậu nói, mấy ngày trước cậu đi cùng Đồng Địch đến phố Cây Du chơi?"
"Ừ!"
"Bộ tai nghe này, cậu còn nhớ rõ không?"
Giang Dược đưa tai nghe đến trước mặt Vương Hiệp Vĩ.
Vương Hiệp Vĩ đương nhiên nhận ra:
"Tôi nhớ chứ, lúc đó Đồng Địch ở trung tâm thương mại mua một chiếc điện thoại mới, đến cửa trung tâm thương mại thì có một hoạt động bốc thăm khi mua hàng. Lúc đó Đồng Địch có ba lần bốc thăm cơ hội, lần đầu tiên và lần thứ hai không bốc được gì, lần thứ ba lại bốc được một chiếc tai nghe. Nghe nói là hàng phỏng chế theo nhãn hiệu cao cấp quốc tế, nhưng cũng không biết chất lượng thế nào. Dù sao Đồng Địch rất thích, cậu ấy nói chiếc tai nghe này rất tốt, chỉ nhìn bề ngoài cũng không thể phân biệt được với nhãn hiệu cao cấp quốc tế …"
"Là trung tâm thương mại nào ở phố Cây Du?"
"Trung tâm thương mại Tường Thái."
"Hoạt động bốc thăm là do trung tâm thương mại Tường Thái tổ chức sao?"
"Họ làm một cái quầy bốc thăm tạm thời trước cửa, chắc là hoạt động của trung tâm thương mại thôi. Nếu không phải hoạt động của trung tâm thương mại, chẳng lẽ vô duyên vô cớ lại tặng đồ cho khách hàng?"
Nào có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống đó?
Giang Dược im lặng, gật gật đầu:
"Hiệp Vĩ, chuyện này rất quan trọng, cậu hãy cố gắng nhớ lại chi tiết lúc đó một chút."
"Hôm đó Đồng Địch rủ tôi đi mua điện thoại, chúng tôi đi xe buýt đến gần phố Cây Du, đi dạo hồi lâu, ăn một số đồ ăn vặt. Sau đó Đồng Địch vào trung tâm thương mại chọn một chiếc điện thoại, khoảng một nghìn năm trăm tệ. Đến lúc ra ngoài cửa thì gặp quầy bốc thăm, có vẻ như là mua đủ hai trăm tệ được bốc thăm một lần, nhưng tối đa chỉ được bốc ba lần. Đại khái là như vậy."
"Người tổ chức bốc thăm trông như thế nào, cậu còn nhớ không?"
Vương Hiệp Vĩ sững sờ, cố gắng nhớ lại một lúc:
"Tôi nhớ là một cô gái, không lớn hơn chúng ta là bao, chắc là sinh viên đi làm thêm. À, trên mặt còn có một chút mụn trứng cá."
"Nếu gặp lại, cậu còn nhận ra không?"
"Nếu gặp lại, chắc là nhận ra được."
Giang Dược bỏ tai nghe vào túi, nói với Mao Đậu Đậu:
"Dẫn mập mạp về lớp, bảo thầy Cao cử người trông chừng, đừng để cậu ta quậy phá lung tung. Sau đó chúng ta đi phố Cây Du một chuyến."
"Hiệp Vĩ, cậu cũng đi cùng bọn tôi nhé?"
Vương Hiệp Vĩ trước đây vốn chơi thân với nhóm của Giang Dược, thấy vẻ mặt Giang Dược nghiêm túc như vậy, biết khả năng đã xảy ra chuyện lớn, cậu không chút do dự, gật đầu:
"Để tôi đi xin nghỉ với thầy Tôn."
"Không cần, tôi gọi điện xin giúp cậu cho."
Hàn Tinh Tinh nói:
"Bọn tôi cũng đi nữa."
Cô thường nghe chú mình nhắc đến những sự kiện quỷ dị, đặc biệt là những sự kiện quỷ dị có sự tham gia của Giang Dược, luôn khao khát được đồng hành.
Bây giờ Đồng Địch nhiều khả năng là đã đụng phải sự kiện quỷ dị, hiếm khi có cơ hội tham gia, tự nhiên cô không muốn bỏ qua.
Giang Dược liếc nhìn mọi người một cái:
"Đều đi xem thử đi."
Bây giờ là ban ngày, Giang Dược đoán không đến nỗi nguy hiểm lắm:
"Nhưng các cậu nhớ kỹ, đừng động vào đồ đạc linh tinh, đặc biệt là tai nghe, tuyệt đối không được chạm vào."
Giang Dược, Mao Đậu Đậu, Lý Nguyệt, Hàn Tinh Tinh, cộng thêm Vương Hiệp Vĩ, tổng cộng là năm người.
Vừa đủ một chiếc xe.
Về phía thầy Tôn, vừa nghe Giang Dược muốn xin nghỉ cho Vương Hiệp Vĩ, ông cũng nhanh chóng đồng ý.
Xe chạy đến phố Cây Du, lúc này còn khá nhiều chỗ đậu xe, sau khi đậu xe xong, Giang Dược dẫn mọi người thẳng tới trung tâm thương mại Tường Thái.
Không phải cuối tuần, lại là giờ trưa, trung tâm thương mại có vẻ hơi vắng vẻ.
Giang Dược dặn mọi người tạm thời đừng để lộ mục đích, mọi việc đều nghe theo hắn, tuyệt đối không được nói nhiều, lộ tẩy ý đồ.
Đến cửa trung tâm thương mại, Vương Hiệp Vĩ lắc đầu, ra hiệu là quầy bốc thăm lúc này không còn ở đây.
Giang Dược cũng đang muốn mua một chiếc điện thoại, đến quầy chọn một chiếc, thanh toán nhanh chóng, rồi hỏi vu vơ:
"Nghe nói dạo này trung tâm thương mại ở đây đang tổ chức chương trình, mua sắm đủ số tiền sẽ được bốc thăm, chương trình này kết thúc rồi hả?"
Chị nhân viên bán hàng thấy Giang Dược mua sắm hào phóng, lại là một anh chàng đẹp trai, cười tươi nói:
"Tôi có thấy trung tâm thương mại tổ chức gì đâu. Chỉ có cửa hàng chúng tôi thỉnh thoảng khuyến mãi thêm một số thứ lặt vặt, ví dụ như ốp lưng, bao da điện thoại, kính cường lực, móc khóa...”
"Không thể nào? Mấy ngày trước bạn tôi mua một chiếc điện thoại ở cửa hàng các chị, còn tham gia bốc thăm nữa, lại còn bốc được một đôi tai nghe rất tốt!"
"Em trai, nếu trung tâm thương mại có chương trình gì, chắc chắn sẽ thông báo cho các cửa hàng chúng tôi, để chúng tôi thông báo cho khách hàng biết mà tham gia. Nếu cậu không yên tâm, có thể hỏi thăm người phụ trách trung tâm thương mại!"
Không có?
Vương Hiệp Vĩ bực bội nói:
"Không thể nào không có! Lần trước tôi đi cùng cậu ấy đến đây, bốc ba lần, lần thứ ba bốc được một đôi tai nghe, sao có thể không có được!"
Chị nhân viên cũng bó tay, chỉ có thể cười trừ, liên tục giải thích. Cuối cùng chị nhân viên còn chỉ chỗ cho họ đi hỏi người phụ trách trung tâm thương mại, có thể trung tâm thương mại có chương trình mà họ chưa kịp nhận được thông báo cũng nên.
Có điều ai cũng có thể nhìn ra, giọng điệu của chị nhân viên rõ ràng là đang qua loa cho xong việc. Khả năng cao là trung tâm thương mại này thực sự không tổ chức chương trình bốc thăm nào cả.
Gần đây cũng không phải dịp lễ lớn nào, càng không phải ngày kỷ niệm gì, không tổ chức chương trình cũng là điều hợp lý.
Giang Dược kiên nhẫn làm theo lời hướng dẫn của chị nhân viên bán hàng, tìm đến văn phòng quản lý của trung tâm thương mại, thì vẫn nhận được câu trả lời là trung tâm thương mại gần đây thực sự không tổ chức bất kỳ chương trình bốc thăm nào.
Vương Hiệp Vĩ trợn tròn mắt:
"Không thể nào! Hôm đó chúng tôi mua một chiếc điện thoại, ngay trước cửa trung tâm thương mại có một quầy bốc thăm, chỉ cần có hóa đơn mua sắm là có thể tham gia."
Người phụ trách rất kiên nhẫn:
"Thực ra nếu có chương trình bốc thăm trúng thưởng thì chúng tôi cùng lắm cũng chỉ tặng một số món quà nhỏ thôi, chẳng hạn như một hộp khăn giấy, một tờ lịch, một ít đồ ăn nhẹ gì đó. Tôi nghĩ các bạn cũng không phải vì mấy món quà nhỏ đó mà mua một chiếc điện thoại chứ?"
"Hay là thế này đi, để tôi tặng các bạn một túi khăn giấy và một chai nước giặt nhé?"
Điều này thật khó giải thích. Nói một hồi mà người ta cứ tưởng lầm là bọn họ muốn lấy những món quà nhỏ của chương trình bốc thăm.
Nếu không phải Giang Dược đã dặn dò trước, Mao Đậu Đậu suýt nữa đã đập bàn mắng người.
"Giám đốc Đồng, là thế này. Tôi thấy ở cửa trung tâm thương mại của các ông có camera giám sát. Nếu thuận tiện, có thể cho chúng tôi xem lại được không? Ông đừng quá lo lắng, chúng tôi thật sự không phải đến đây để đòi quà. Lúc đó đúng là có chương trình bốc thăm trúng thưởng, nhưng quà tặng của chương trình bốc thăm đã xảy ra chút vấn đề, hiện đang đe dọa đến sức khỏe của bạn tôi, nghiêm trọng có thể dẫn đến mất mạng. Nếu chuyện này bị khui ra, trung tâm thương mại của các ông hẳn là cũng sẽ bị mang tiếng xấu. Vì vậy, nếu ông chịu để chúng tôi xem lại camera, tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, trung tâm thương mại của các ông cũng có thể tự chứng minh mình vô tội, hai bên đều không thiệt gì, trong lòng cũng yên tâm."
Giám đốc Đồng phụ trách trung tâm thương mại Tường Thái có chút không vui.
Mấy đứa học sinh này vừa mở miệng đã đòi xem camera giám sát của trung tâm thương mại, chúng tưởng nơi đây là trường chúng chắc?
Có điều lời nói của Giang Dược không cứng không mềm lại ngấm ngầm chứa uy hiếp. Điều này khiến ông ta có chút do dự, trong lúc nhất thời cũng không dám từ chối thẳng.
Hàn Tinh Tinh mỉm cười:
"Tình cờ, tôi có quen biết với đồn cảnh sát ở đây, hay là tôi gọi điện cho cảnh sát đến chứng thực một chút?"
Nghe nói muốn báo cảnh sát, giám đốc Đồng cũng không sợ, vì thực tế trung tâm thương mại không tổ chức bất kỳ hoạt động bốc thăm nào. Nhưng nếu chuyện này thật sự xảy ra ở trung tâm thương mại, dù họ không tổ chức hoạt động này, cũng khó thoát khỏi liên đới.
Giám đốc Đồng trầm ngâm một lúc, nói:
"Theo lẽ thường, camera giám sát không thể tùy tiện cho người khác xem. Có điều các cậu có nhắc đến việc đe dọa đến sức khỏe cá nhân của bạn các cậu, nếu tôi từ chối thì cũng hơi vô tình. Cho các cậu xem một chút cũng được, nhưng tôi xin nhắc lại, tôi lấy danh dự ra đảm bảo, trung tâm thương mại chúng tôi gần đây tuyệt đối không tổ chức qua hoạt động bốc thăm trúng thưởng nào! Vì vậy cho dù xảy ra bất kỳ vấn đề gì, chúng tôi đều không chịu trách nhiệm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận