Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 23: Quỷ ăn tuổi điên cuồng
"Không có việc gì, cậu đừng tị hiềm gì nữa hết, cần nói thế nào thì nói thế đấy. Không sợ nói cho cậu, những việc gặp phải cả ngày hôm nay, xem như đã triệt để nghiền nát thế giới quan hơn ba mươi năm qua của tôi."
"Vậy tôi nói thẳng."
Chuyện cho tới bây giờ quả thật cũng không cần thiết phải cố gắng nói uyển chuyển làm chi nữa.
"Thứ nhất, đây không phải là bệnh truyền nhiễm, đây là chuyện do tà ma gây nên; thứ hai, tôi suy đoán con tà ma này đang tiến hóa, thời điểm ban đầu trí tuệ nó không cao, nhưng tốc độ tiến hóa rất nhanh; thứ ba, tôi có loại trực giác, nhất định phải giải quyết nó trong vòng 24 giờ, bằng không, sự tình rất có thể sẽ phát triển đến mức độ khó thể kết thúc."
Điều thứ nhất và điều thứ hai là rút ra được từ kỹ thuật phân tích, nhưng điều thứ ba lại là tư tâm của Giang Dược.
Cảnh sát Hàn hít sâu một hơi, hai tay gắt gao bắt lấy tay lái. Ông sợ mình nghe những lời này khiến tâm tình bất ổn dẫn đến lật xe.
"Chú Hàn, mạo muội hỏi một câu, ranh giới cuối cùng của chính phủ đối với chuyện này là gì?"
"Ranh giới cuối cùng?"
"Đối phó vật như vậy, nếu cứ chiếu mạch suy nghĩ thông thường, mải lo trước lo sau, e rằng thế cục sẽ càng ngày càng mất khống chế, dẫn đến càng nhiều người vô tội bị vạ lây."
Cảnh sát Hàn quả quyết nói: "Nếu quả như thật khó khống chế, có thể đánh chết. Trên thực tế, hiện tại đã không chỉ mỗi ngành cảnh sát chúng tôi đang hành động. Ban ngành Phòng chống Bạo lực Khủng bố, ban ngành An ninh, còn có một ban ngành đặc biệt, bởi vì sự kiện quá ly kỳ, đều nhanh chóng tham gia cùng chúng tôi."
"Chỉ là bây giờ từng ban ngành vẫn chưa đạt được nhất trí với nhau. Có ngành chủ trương tiêu diệt, có ngành thì muốn giam giữ, bắt đến phòng thí nghiệm nghiên cứu một chút."
Giang Dược không còn gì để nói.
Lửa cháy đến tận mông, còn có tâm tư nghiên cứu?
Muốn nghiên cứu, yên tâm đi! Về sau thời gian còn dài mà, những thứ quỷ dị sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ sợ nghiên cứu không nổi ấy chứ.
Nhiệm vụ tân thủ của Trí linh là truy tung Quỷ ăn tuổi.
Giang Dược thấy, bản thân chỉ cần tìm ra đối phương, khóa chặt vị trí là đủ. Còn xử lý như thế nào, cũng không thuộc phạm vi nhiệm vụ.
Vả lại, Giang Dược không có quyền, cũng không muốn tự xử lý.
Nhiều ban ngành bị cuốn vào như vậy, chỉ ngẫm lại cũng đủ to đầu. Nếu thật liên lụy vào, Giang Dược cảm thấy mình sẽ không ứng phó nổi. Cứ mặc xác những ban ngành này cãi cọ nhau đi thôi.
Xe lái đến phụ cận khu vực hoạt động của người bị hại sau cùng.
Để tránh khủng hoảng, chính quyền cũng không giới nghiêm khu vực hoạt động của bất cứ người bị hại nào.
Giang Dược chiếu theo lộ tuyến hoạt động người bị hại được miêu tả trong ghi chép, đại thể cho xe đi một vòng.
Đêm hôm khuya khoắt, mặc dù có đèn đường nhưng vẫn không đủ sáng, quả thực gây thêm không ít phiền phức cho việc truy tìm manh mối.
Cảnh sát Hàn rất có kiên nhẫn, hoàn toàn nghe theo Giang Dược, hắn bảo thế nào thì ông làm thế đó.
"Nơi này!" Rất nhanh, Giang Dược khóa chặt vị trí một chiếc ghế dài nằm trong khu dân cư của người bị hại.
Vị trí này, là hàng cây xanh của khu dân cư, bên cạnh là một con đường đá vụn chạy dọc theo hàng cây xanh.
Trong ghi chép về người bị hại có nhắc tới việc chạng vạng tối từng xuống lầu tìm chó. Con chó ấy không hiểu sao tránh thoát được dây xích chó, chạy tán loạn khắp nơi không nhìn thấy bóng dáng.
Lúc người bị hại đang tìm chó, từng thuận theo con đường đá vụn này đi qua.
"Chú Hàn, chú nhìn cây hoa quế trên bãi cỏ, có phải có chút quỷ dị hay không? Lại nhìn tiếp băng ghế ngồi này, nhìn màu sắc của khu vực xung quanh…"
Không so thì không biết, sau khi so sánh, kết hợp với cái quần quái lạ của Tam Cẩu, ánh mắt cảnh sát Hàn sáng lên, phảng phất như tìm được mạch suy nghĩ mới.
"Cậu Giang, cậu được lắm. Đồng sự của tôi từng tới đây điều tra, nhưng hoàn toàn không phát hiện được những thứ này a."
"Hệt như tôi đã nói trước đó, chỉ dựa vào tư duy thông thường, khẳng định không phát hiện được những thứ này. Đồng sự của chú không cân nhắc đến phương diện này, cho nên không phát hiện ra cũng là hợp tình hợp lý."
"Hơn nữa, trí tuệ của nó cũng đang dần tiến hóa. Chú thử nhìn vị trí nó lựa chọn đi, camera giám sát của khu dân cư không quay đến được, thuộc kiểu nơi góc khuất hẻo lánh."
"Rốt cuộc là nó hạ thủ với người bị hại bằng cách nào vậy nhỉ?"
"Xét theo tình huống của chị Hà, nó thậm chí không cần tiếp xúc gần gũi với người bị hại. Cho nên người bị hại không phát hiện được cũng là hợp lẽ thường tình."
Nói đến đây, Giang Dược lại không nhịn được muốn đậu xanh rau muống Trí linh.
Tốt xấu gì cũng cho chút tài liệu về Quỷ ăn tuổi chứ? Một lời nhắc nhở đều không có, hoàn toàn bỏ mặc hắn tự mò mẩm.
"Chú Hàn, tôi có một thắc mắc."
"Sao?"
"Lấy năng lực của các chú, nếu tung lưới lục soát trên diện rộng, hoàn toàn có thể khóa chặt vị trí của đối phương trước khi trời tối, thậm chí tiêu diệt nó. Vì sao lại kéo đến tận bây giờ?"
Đó là một câu hỏi sắc bén.
Biểu lộ của cảnh sát Hàn có chút xấu hổ.
Muốn nói nguyên nhân, tự nhiên là ông rõ ràng nhất. Ông là người phụ trách vụ án này ngay từ đầu.
Trên thực tế, sau khi nhận được vật chứng từ Giang Dược, ông trở về cục đã xin lệnh từ cấp trên, yêu cầu phong tỏa đoạn đường tương quan, toàn diện trải thảm lục soát.
Nhưng những điều Giang Dược nói kia, cảnh sát Hàn cũng không tiện nói ra ngoài sáng, huống chi ông đã đáp ứng Giang Dược, không ghi chép biên bản.
Không có bất kỳ văn bản tài liệu nào, cũng không có chứng cớ hữu lực chèo chống, chỉ dựa vào suy đoán, lãnh đạo trong cục đương nhiên không có khả năng đáp ứng.
Dù sao, phong tỏa đoạn đường, tương đương với giới nghiêm, rất dễ gây ra những đồn đoán không cần thiết trong xã hội, thậm chí dẫn đến khủng hoảng.
Cảnh sát Hàn đến bây giờ còn nhớ kỹ biểu lộ ngay lúc đó của lãnh đạo, hoàn toàn nhìn ông bằng một loại ánh mắt thất vọng kèm theo phê bình.
Trong mắt cấp trên, yêu cầu của ông cực kỳ lỗ mãng, hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, là biểu hiện lập trường chính trị không vững vàng, hoàn toàn không hợp với tác phong bình tĩnh ổn trọng thường ngày của ông.
Sau đó, liên tiếp phát sinh thêm người bị hại, sự tình kịch liệt chuyển biến xấu với tốc độ khó mà tin nổi.
Những ngành khác nghe hơi nhảy vào, cục cảnh sát bọn họ ngược lại đã trở thành nhân vật râu ria của vụ án này.
Chỗ chết người nhất chính là, bởi vì chậm trễ ban đầu, dẫn đến thế cục cấp tốc trượt về phía mất khống chế, gây nên khủng hoảng xã hội trong phạm vi nhất định.
Lãnh đạo trong cục lại bị lãnh đạo tầng cấp cao hơn điểm danh phê bình, nói bọn hắn tác phong lề mề, ngồi không ăn bám các kiểu.
Lãnh đạo trong cục đương nhiên sẽ không chịu gánh tiếng xấu này, liền gọi cảnh sát Hàn đến mắng một trận té tát. Dù cho trước đó cảnh sát Hàn đã đệ trình yêu cầu, trần thuật rõ quan hệ lợi hại.
Chỉ là trước mặt quan hệ cấp trên cấp dưới, những sự thật này đều không quan trọng. Quan trọng chính là, đến lượt ông phải mang tiếng, thì phải mang cho ổn, chớ có đẩy tới đẩy lui.
Một lỗi lầm lớn như vậy, cảnh sát Hàn phải nắm lỗ mũi gánh thay người khác.
Trong khi đó ông vẫn phải tiếp tục xử lý vụ án. Đang lúc không biết tính sao thì ông chợt nhớ tới Giang Dược. Trực giác mãnh liệt của cảnh sát Hàn nói cho ông biết, cái anh chàng trẻ tuổi ra sân tự mang vầng sáng thần bí ấy, có lẽ chính là chiếc chìa khóa mở ra đáp án này.
Giang Dược thấy cảnh sát Hàn im lặng hồi lâu, mặc dù hắn không biết rõ nội tình, cũng đoán được ông hẳn là có lời gì khó nói, lập tức liền biết điều, không tiếp tục truy vấn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cảnh sát Hàn vang lên.
Cả ngày nay, cảnh sát Hàn đã tiếp quá nhiều cuộc điện thoại, bóng ma tâm lý cực lớn, giờ nghe chuông điện thoại giống như nghe tiếng ma cô gọi hồn, cực kỳ kinh khủng.
"Sếp Hàn, vừa mới nhận thêm một cú điện thoại. Một người dân say rượu ở ngõ Đậu Nha, phố Hưng Thịnh báo án, tình huống giống như cũ."
Cảnh sát Hàn tỏ ra đờ đẫn, bất đắc dĩ nhìn Giang Dược một chút.
"Mau, mau tổng kết khu vực hoạt động của nạn nhân, rồi gửi cho tôi nhanh nhất có thể."
Vừa nói chuyện điện thoại, ông vừa khởi động xe phóng như bay về phía ngõ Đậu Nha.
Ngõ Đậu Nha…
Nghe được ba chữ này, Giang Dược không hiểu sao bỗng run lên một trận. Nơi đó cách vị trí bến cảng Tân Nguyệt, cũng chính là khu dân cư của hắn, chỉ tầm mười phút đồng hồ đi bộ.
Nhìn lộ tuyến hoạt động của những người bị hại, Giang Dược chung quy vẫn có chút lo lắng, thứ tà vật này giống như đang không ngừng tới gần bến cảng Tân Nguyệt, quả thực khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn không nhịn được bèn lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của chị gái Giang Ảnh.
"Dược hả, họp nhóm xong rồi sao? Mấy giờ mới về nhà?"
"Chị à, em nhắm chừng phải sáng mai mới về nhà. Chị hãy nghiêm túc nghe những gì em sắp nói đây, nhất định phải nhớ thật kỹ, một chữ cũng không thể bỏ sót."
Từ nhỏ đến lớn, Giang Ảnh luôn là người đóng vai trò giáo huấn lên lớp em trai mình.
Trước giờ đều là cô ân cần khuyên bảo Giang Dược, bất thình lình bị em trai căn dặn như thế một phen, nhất thời cô thật có chút không kịp thích ứng.
"Từ giờ trở đi, chị nhất định phải ở trong nhà, khóa trái cửa, không được bước ra ngoài! Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng mở cửa. Mặc kệ có người gõ cửa hay không, tuyệt không thể mở! Cũng đừng đến gần cửa ra vào, cách cửa càng xa càng tốt!"
"Giang Dược, em muốn ở ngoài qua đêm đến mức phải bịa ra cái cớ vụng về như thế a?" Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Ảnh.
Giang Dược thô bạo ngắt lời chị mình: "Giang Ảnh, chị im lặng cho em! Hiện tại em đang hết sức nghiêm túc! Nếu chị không muốn trở thành giống như chị Hà nhà bên, chị nhất quyết phải nhớ kỹ mỗi một chữ em vừa nói!"
Tút tút tút!
Giang Dược nói xong, hoàn toàn không cho Giang Ảnh thời gian phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại, thuận tay tắt máy.
Mặc dù đó là chị ruột của hắn, nhưng cái cảm giác răn dạy này, tựa hồ… rất thoải mái a!
Ngõ Đậu Nha là một đoạn đường chỉ dành cho xe hai bánh, dĩ nhiên không tồn tại camera giám sát tại hiện trường phát hiện vụ án.
Lỗ hổng giám sát rất nhanh được bổ sung.
Thời gian gây án được khóa chặt ở một giờ trước.
Đây là lần thứ nhất Giang Dược tiếp xúc hiện trường, nếu như không phải cảnh sát Hàn dẫn theo, kẻ không liên quan như hắn căn bản không có tư cách tiếp cận. Dù sao từng nhân viên các ban ngành nơi đây, ai cũng có tư cách không cho hắn lại gần.
Giang Dược không hỏi những người khác có cảm giác gì.
Hắn chỉ tới gần hiện trường, ngoại trừ một ít tường xám bị bong tróc, hiện trường cũng không có quá nhiều vết tích. Chỉ là còn có chút hơi thở của tà ma thoang thoảng đâu đây.
Mặc dù loại hơi thở này rất yếu ớt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tan hết.
Sau khi điều tra trong chốc lát, Giang Dược rảo bước ra ngoài ngõ nhỏ.
Cảnh sát Hàn bước nhanh đuổi kịp: "Cậu Giang, cậu định đi đâu?"
"Vẫn là câu nói cũ, nếu như cứ đi theo mạch suy nghĩ thông thường, vĩnh viễn sẽ bị nắm mũi dẫn đi. Ban ngày kéo tới trời tối, trời tối kéo tới hừng đông, quái vật sẽ chỉ không ngừng tiến hóa."
Giang Dược thấu hiểu các ban ngành làm việc phải theo quy trình, phải theo kỷ cương pháp luật.
Nhưng hắn không cần.
Cho nên, hắn quyết định làm một mình.
Trí linh bố trí cho hắn một nhiệm vụ tân thủ lừa tình như thế, may mà cuối cùng vẫn còn biết tặng hắn một món quà ra mắt.
Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm!
Nhưng vấn đề là thời gian hiệu lực của nó chỉ có hai mươi bốn giờ.
Cho nên, hắn nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, nhất định phải tìm tới Quỷ ăn tuổi trước khi quầng sáng biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận