Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 234: Cầu thắng trong nguy hiểm
“Đi theo chúng tôi.”
Giang Dược đã sớm chiếm lấy phù hộ thân của tên trước đó, vì vậy khi đi qua hành lang, dù những con xác quỷ không ngừng áp sát ngửi ngửi toàn thân hắn, nhưng cũng không có phản ứng gì quá khích cả.
Quả đúng như lời tên kia nói, nếu không có phù hộ thân thì dù Giang Dược có sao chép giống hệt cũng không thể thoát khỏi việc bị lũ xác quỷ này khám phá.
Dù sao, xác quỷ chỉ nhận phù hộ thân do thầy Dương chế tạo, chứ không nhận ra cái gọi là người phe mình.
Giang Dược đi qua đám xác quỷ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đến cửa một căn hộ gần cầu thang, một trong hai người đẩy cửa vào, người còn lại chĩa súng vào Giang Dược, nhìn rất cẩn thận.
Người đi theo kẻ cáo già như thầy Dương quả nhiên đều rất tinh ranh.
Giang Dược cũng đã nhận ra, nhóm người này mới là nòng cốt của thầy Dương, còn bốn người ở tầng ba mươi, có lẽ giống như gã thanh niên vừa nãy tự nhận, chỉ là quân cờ mà thôi.
Sau một lát, kẻ vào trước đó lại đi ra, lạnh lùng nói với Giang Dược:
“Vào đi.”
Có vẻ như thầy Dương đã đồng ý gặp hắn.
Giang Dược từ ngoài cửa đã có thể cảm nhận được bên trong còn có bốn người nữa.
Khi hắn bước vào phòng thì thấy bốn người đều đang ngồi trên sô pha, ngoài ông Đổng ra thì ba người khác đều ăn mặc nghiêm túc, đeo kính râm.
Giang Dược không chút nao núng, đi thẳng đến trước mặt một người trong số họ:
“Thầy Dương.”
Chỉ cần nhìn lướt qua thôi là hắn đã khẳng định, đây chẳng phải thầy Dương nào cả, mà chính là cái tay đại sư Liễu ở quảng trường Thời đại Vân Sơn lúc trước.
Mặc dù tên này đã thay đổi dung mạo hoàn toàn, không thể nhìn ra sự tương đồng trên gương mặt, nhưng cái khí chất khoe mẽ, làm bộ làm tịch của đại sư Liễu, Giang Dược chỉ cần ngửi từ xa cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Chính là tên khốn này!
Không biết y làm thế nào mà biến thành thầy Dương, lại còn trà trộn được vào chung cư Ngân Uyên, thậm chí còn rất được dân cư tôn sùng, đến mức được ngồi ở vị trí trung tâm trong tấm ảnh chụp liên hoan!
Phải nói rằng tên này quả thực rất giỏi trong việc mị dân.
"Cậu Đường, ta đã nói với cậu thế nào? Trừ khi cậu chết, nếu không thì phải tử thủ ở tầng ba mươi. Lời ta nói không có tác dụng sao?"
Giang Dược hoảng hốt nói:
"Thầy Dương tha tội, hai kẻ xâm nhập tầng ba mươi kia thực sự quá mạnh. Tôi dốc toàn lực điều khiển trận cờ quỷ Mẹ Con cũng không thể đối phó nổi. Mà chúng còn có vẻ như không sợ đạn. Tôi… tôi cũng là cực chẳng đã mới phải rút lui trước. Tôi có tin tức quan trọng nhất định phải mang đến cho thầy, nếu không tôi sẽ chết không nhắm mắt!"
"Hừ, hai tên khốn này, ở đâu cũng có mặt chúng. Ta còn chưa đi tìm chúng tính sổ, chúng lại tự động chui đầu vào lưới!"
Giọng điệu của thầy Dương nghe có vẻ tức giận, nhưng nét mặt lại rất điềm tĩnh, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Liệu tên này có lá bài tẩy gì đó chăng?
Dĩ nhiên, với số lượng xác quỷ đông đảo, ít nhất cũng hơn hai trăm con ở ngoài hành lang kia, chỉ cần bọn chúng hè nhau xông lên một lượt, đè thôi cũng đủ đè chết đối thủ.
Cho nên đối phương lạc quan cũng là điều dễ hiểu.
"Thầy Dương, tuyệt đối không nên coi thường, hai kẻ đó thực sự không phải là người bình thường. Đặc biệt là người trẻ tuổi kia, ngay cả đạn cũng không sợ, chúng tôi dồn hỏa lực bắn liên hồi mà hắn có vẻ như không bị thương chút nào, chưa kể thân thủ hắn lại còn đặc biệt nhanh nhẹn. Tôi thấy hắn rất quan tâm đến trận cờ quỷ Mẹ Con, có vẻ như hắn đã tìm ra cách nào đó để đối phó với những lá cờ."
Giang Dược biết, nếu không nói quá lên thì có lẽ rất khó hù đến đối phương.
Cũng may là đám quỷ trong cờ Mẹ từng đối đầu với Giang Dược, biết hắn khó chơi nên không dám đơn độc theo dõi. Nếu không, kế hoạch của Giang Dược có lẽ cũng chưa chắc đã thành công.
Chỉ cần có con quỷ nào đó theo dõi hắn, báo cáo hành tung của hắn cho tay đại sư trước mặt, thì những tính toán của hắn sẽ lập tức trở thành công cốc.
Tất nhiên, Giang Dược dám thực hiện kế hoạch này, đương nhiên cũng có lòng tin thoát được sự theo dõi của đám quỷ.
Đối phương nghe xong, sắc mặt trầm xuống.
Y đặt trận cờ ở tầng ba mươi là để che giấu tai mắt, không bị người khác chú ý.
Hơn nữa, y cũng đã làm phép cho những lá cờ, khiến chúng rất khó bị phá hủy bởi những cách thông thường.
Nhưng hai kẻ này, một kẻ là trưởng ban của Cục Hành động, một kẻ là đối thủ khó nhằn trong lần chạm trán ở quảng trường Thời đại Vân Sơn trước đó. Mặc dù y không có bằng chứng xác thực chứng minh Giang Dược đã tính kế với y, nhưng sau khi phân tích nhiều lần, y vô cùng chắc chắn, nhất định là có người trong nhóm Giang Dược đã giở trò.
Vì vậy, nếu nói đối phương có khả năng phá hủy trận cờ, cũng không hẳn là nói khoác.
"Sao cậu biết? Hắn định dùng cách gì để đối phó với trận cờ?"
"Có vẻ như hắn muốn dùng một loại linh hỏa để đốt cháy cờ quỷ, nhưng hắn cần thực hiện một số nghi thức để kích hoạt được linh hỏa."
"Linh hỏa?"
Hai mắt đại sư Liễu nhìn thẳng vào mặt Giang Dược, như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của hắn.
Giang Dược tỏ vẻ sợ hãi cúi đầu, nhưng cũng đồng thời mở kỹ năng Mượn mắt, luân phiên chuyển đổi góc nhìn giữa những người có mặt tại hiện trường.
Khi hắn chuyển góc nhìn sang hai người ngoài hành lang thì bỗng nhìn thấy một lượng lớn xác quỷ đang liên tục từ hai bên hành lang đổ dồn về căn hộ này, trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, có điều bề ngoài hắn vẫn biểu hiện ra vẻ mặt sợ hãi và thành khẩn như cũ.
Tiếp tục chuyển góc nhìn, hắn lại phát hiện đại sư Liễu đang lén lút ra hiệu cho hai người bên cạnh.
Hai người đó cũng đang lặng lẽ vận sức, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.
Bị phát hiện rồi?
Đối phương đang âm thầm điều động xác quỷ, lẽ nào là chuẩn bị bao vây hắn?
Để chứng minh cho suy đoán của mình, Giang Dược âm thầm sử dụng kỹ năng Đọc tâm, lập tức xác nhận điều này.
Riêng ông Đổng thì vẫn đang ngồi ở góc phòng, ngẩn ngơ, thất thần, không mấy quan tâm tới tình hình trước mắt.
Giang Dược đột nhiên nói:
"Thầy Dương, còn một chuyện nữa. Không biết là bằng cách nào mà họ đã liên lạc được với bên ngoài, muốn gọi người đến đây bao vây toàn bộ nơi này, dường như họ đang gấp rút điều động một tiểu đoàn đặc chiến được vũ trang hạng nặng gì đó..."
Bị phát hiện thì đã sao?
Giang Dược cũng không tin, nghe được tin tức này mà tâm lý đối phương còn có thể giữ vững được.
Quả nhiên, sắc mặt của đại sư Liễu thoáng hiện vẻ nghi ngờ. Còn hai vệ sĩ thân cận của y thì rõ ràng tâm thần chấn động, nhìn sang đại sư Liễu.
Họ cũng không chắc chắn người trước mặt này có vấn đề gì hay không, chỉ là nhận được tín hiệu của đại sư Liễu, muốn sẵn sàng hành động mà thôi.
Bọn họ cũng biết, đại sư Liễu chỉ là suy đoán, không có bằng chứng chắc chắn, nhưng vẫn quyết định ra tay theo phương châm "Thà giết lầm cũng không bỏ sót".
Có điều nếu chẳng may kẻ này thực sự không có vấn đề gì, những gì hắn nói đều là sự thật thì sao?
Dù đám xác quỷ ngoài hành lang có sức chiến đấu mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ là thân thể máu thịt, rất khó có thể kháng cự lại hỏa lực dày đặc của tiểu đoàn đặc chiến. Hơn nữa, chúng đều đang ở vào giai đoạn ban đầu, còn chưa trải qua tiến hóa, dù số lượng có nhiều hơn gấp năm lần đi nữa cũng không đủ để người ta nhét kẽ răng.
Những suy nghĩ này của bọn họ đã bị Giang Dược bắt được hoàn toàn.
Giang Dược thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng:
"Thầy Dương, tôi còn mơ hồ nghe được bọn họ nhắc đến quảng trường Thời đại Vân Sơn, còn có đại sư Liễu, nợ máu trả bằng máu gì đó nữa..."
Giang Dược vừa nói xong, đại sư Liễu cũng có chút bối rối. Y tự tin mình ngụy trang rất giỏi, tuyệt đối không để lộ sơ hở, sao bọn chúng lại biết được?
Đại sư Liễu cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười mỉa mai:
"Cậu Đường, trước đó ta phái bọn quỷ đi theo giám sát, cũng chỉ nghe được một ít lời trò chuyện của chúng. Sao cậu nghe được rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ cậu ẩn nấp ở gần đó? Với tính cảnh giác của chúng, sao lại không phát hiện ra cậu?"
"Tôi nào dám đến gần bọn chúng. Chỉ là trước đó tôi bật chế độ ghi âm trên điện thoại, vừa đúng dịp ghi lại được cuộc trò chuyện của bọn chúng..."
"Ghi âm?"
Đại sư Liễu và hai cận vệ trao đổi ánh mắt với nhau.
Bị Giang Dược nói vậy, ngay cả đại sư Liễu cũng không chắc chắn là thật hay giả.
Trước đó, y âm thầm triệu tập xác quỷ không phải vì phát hiện ra sơ hở gì, mà chỉ là do lòng đa nghi tác quái mà thôi.
Chuyện cũng bắt nguồn từ Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
Lúc ấy Giang Dược ngụy trang thành sếp Diêm phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, còn giết chết trưởng ban Cao, khiến bọn họ rất chi là bị động.
Sau đó đại sư Liễu còn cố ý cáo trạng với sếp Diêm, có điều cuối cùng cũng không thể khiến ban Hành động thứ ba gặp khó, ngược lại còn kéo cả sếp Diêm xuống nước, đến nỗi đại sư Liễu không thể không mai danh ẩn tích, ve sầu thoát xác.
Lần đó có thể nói là y thất bại ê chề, nhưng y cũng không từ bỏ hoài nghi của mình. Y nghi ngờ ban Hành động thứ ba có Kẻ sao chép ngụy trang thành sếp Diêm.
Vì vậy, vừa nhìn thấy gã họ Đường làm trái với ý mình, không chịu tử thủ ở tầng ba mươi mà lại xuất hiện ở đây, đại sư Liễu theo bản năng nổi lên nghi ngờ, nói không chừng chính là hai kẻ ở ban Hành động thứ ba kia giở trò quỷ.
Lúc đầu y còn muốn thử nghiệm một chút, nhưng sau đó y đã nghĩ lại, thử hay không thử đều như nhau, cách an toàn nhất là giết chết kẻ trước mặt, chứ cứ thử đi thử lại có khi sẽ khiến đối phương cảnh giác.
Dù đối phương có phải là Kẻ sao chép giả mạo hay không, hắn cũng phải chết.
Nếu hắn thực sự là họ Đường kia, thì việc hắn trốn khỏi trận địa ở tầng ba mươi mà chưa xin phép cũng đã đủ đáng chết rồi.
Nếu hắn là Kẻ sao chép giả mạo, thì càng phải giết chết hắn trước khi hắn kịp giở trò gì khác.
Chính những suy nghĩ này của y đã bị Giang Dược nắm bắt và lợi dụng hoàn hảo, dựng nên bóng ma tâm lý trong lòng y và đồng bọn.
Hiện trường đang chìm vào im lặng thì bỗng một người bên cạnh đại sư Liễu đứng dậy, đi về phía Giang Dược:
“Đoạn ghi âm điện thoại đâu?”
Giang Dược đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc điện thoại, là chiếc điện thoại mà hắn đã lấy từ tay họ Đường trước đó.
Đối phương thấy Giang Dược quả thực lấy ra điện thoại, tâm lý cảnh giác cũng giảm bớt đôi phần.
Ngay lúc này, cổ tay Giang Dược giật một cái, chiếc điện thoại trong tay hắn đột nhiên bắn vọt ra ngoài.
Đại sư Liễu gầm lên một tiếng, nghiêng đầu muốn tránh. Nhưng y không ngờ, mục tiêu của chiếc điện thoại đó thực ra không phải y, mà là một tên vệ sĩ thân cận khác đang ngồi bên cạnh.
Người vệ sĩ đó chưa kịp làm gì thì chiếc điện thoại đã đập mạnh vào mũi gã, khoang miệng và khoang mũi lập tức tràn ngập đủ loại mùi vị chua cay ngọt mặn.
Giang Dược gần như đồng thời tung người đá về phía tay vệ sĩ vừa đi đến trước mặt hắn.
Người này nghe thấy tiếng gió rít lên, biết lực đá không hề nhỏ, vội vàng giơ hai cẳng tay chống đỡ.
Ai ngờ, mục tiêu của Giang Dược cũng không phải gã.
Dựa vào sức đạp của cú đá này, hắn đã vọt nhanh đến trước mặt đại sư Liễu.
Đại sư Liễu còn chưa kịp hoàn hồn, Giang Dược đã cười to ngồi xuống bên cạnh y, như một người bạn khoát tay lên vai y.
“Đại sư Liễu, không cần căng thẳng vậy!”
Cùng lúc đó, một bàn tay khác đè lên tay đại sư Liễu, chặn đứng động tác rút súng của y.
Sức lực của y làm sao có thể sánh bằng một người giác tỉnh trung cấp như hắn?
Đại sư Liễu vừa chạm vào súng thì phát hiện súng đã đổi chủ, rơi vào tay Giang Dược cứ như thể một trò ảo thuật.
Giang Dược mở chốt an toàn, chĩa đầu súng vào trán đại sư Liễu.
“Đoàng!”
Giang Dược cố tình khoa trương giả tiếng súng nổ, rồi lập tức cười nói:
"Nếu tôi bắn phát đạn này, não của ông liệu có nổ tung như quả dưa hấu hay không?"
Sắc mặt của y không còn chút máu, trong lòng thầm kêu khổ.
Đôi mắt y đảo liên tục về phía hai vệ sĩ thân cận, rõ ràng vẫn đang nghĩ cách lật ngược tình thế.
Giang Dược vỗ vỗ má y:
"Ông biết thời gian cần thiết để bóp cò súng là bao nhiêu không? 0,1 hay 0,2 giây?"
Đại sư Liễu nghe vậy, lập tức mềm nhũn như quả bóng xì hơi.
Dù vệ sĩ có giỏi cỡ nào, xác quỷ có nhiều đến đâu, thì liệu chúng có thể cứu được y khỏi nòng súng hay không?
Não của y không có khả năng chống đạn a.
Đừng nói là đạn, chỉ cần một cú đấm thôi cũng đủ khiến y mất nửa mạng.
"Người anh em, có chuyện gì cứ từ từ nói! Cậu là ai? Cậu tuyệt đối không phải là cậu Đường."
Loại người hung ác như đại sư Liễu, trước khi lưỡi dao rơi xuống, sẽ không bao giờ chịu thua.
Chỉ cần Giang Dược chưa bóp cò súng, y vẫn cảm thấy mình còn có cơ hội lật ngược tình thế.
Ngoài vệ sĩ và xác quỷ, y vẫn còn có trận cờ quỷ Mẹ Con.
Ma quỷ ẩn hiện vô hình, chỉ cần chúng có thể vô thanh vô tức tiếp cận, thậm chí không cần giết chết đối phương, chỉ cần đẩy đầu súng sang một bên một chút, ngăn cản đối phương bóp cò súng cũng đã đủ rồi.
Hiện giờ, điều y phải làm chính là tranh thủ thời gian, để đối phương không bóp cò súng ngay, như vậy mới có cơ hội đảo ngược thế cờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận