Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 235: Cái chết của đại sư Liễu

Giang Dược nở nụ cười, trông đầy vẻ đắc thắng, dường như không hề nhận ra âm mưu của đại sư Liễu.
Hai vệ sĩ của đại sư Liễu quan sát tình hình, dường như thấu hiểu tâm tư của chủ mình.
Có điều họ không thể ngờ rằng những suy nghĩ này của họ đều bị Giang Dược nhìn thấy thông qua thuật Đọc tâm.
Khoan nói tới việc những con quỷ đó không thể đến gần Giang Dược, ngay cả khi chúng có thể đến gần, với tốc độ phản ứng của Giang Dược, vẫn có dư thời gian bóp cò súng.
Giang Dược tươi cười ngồi trên ghế sô pha, hai chân đạp xuống đất, chiếc ghế dưới mông hắn giống như được gắn bánh xe vậy, trượt dài đến góc phòng.
Vậy là tất cả những người khác trong căn hộ đều rơi vào tầm nhìn của Giang Dược.
"Nói đi, tôi phải gọi ông là thầy Dương hay đại sư Liễu?"
Cơ thể đại sư Liễu hơi run lên, ánh mắt trở nên phức tạp.
"Cậu... cậu chính là kẻ ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn?"
"Đúng thế. Cho nên ông thừa nhận mình cũng là một trong những người tham gia chuyện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn?"
Đại sư Liễu trong lòng kêu khổ, ngoài miệng lại kêu oan:
"Vụ đó đúng là tôi tham lam muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, tôi nguyện ý bồi thường, bồi thường gấp đôi..."
"Đó không phải tiền của tôi, ông bồi thường hay không thì liên quan gì đến tôi chứ?"
Giang Dược cười ha ha nói.
Đại sư Liễu ánh mắt sáng lên:
"Đúng rồi, tôi quên mất, cậu không phải là người của Cục Hành động Tinh Thành. Tôi nhớ, sau vụ đó bọn họ còn bắt giữ và điều tra cậu nữa có phải không? Đúng là một lũ qua cầu rút ván. Theo tôi thấy, giữa hai ta không oán không thù, cũng không cần phải đánh chết đi sống lại làm gì, có đúng không? Với thân thủ và bản lĩnh của cậu, nếu chúng ta có thể hợp tác thì tương lai đừng nói là thành phố này, cả thế giới này có nơi nào chúng ta không thể tung hoành chứ?"
Hợp tác?
Trí tưởng tượng của đối phương quả thực quá phong phú.
Ai cho y dũng khí nói chuyện hợp tác với hắn?
Giang Dược khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không nói ra, khóe môi nở nụ cười bí hiểm:
"Dưới tình huống hiện giờ, ông lấy tư cách gì nói chuyện hợp tác với tôi?"
Nghe hắn nói vậy, đại sư Liễu không những không tức giận, ngược lại còn âm thầm vui mừng, hẳn là có cửa?
Trong mắt đại sư Liễu, trên đời không có chuyện gì là không thể đàm phán. Chỉ cần lợi ích đủ lớn, kẻ thù giết cha cướp vợ cũng có thể nâng chén rượu say.
Đại sư Liễu tỏ vẻ thành khẩn:
"Chuyến này tôi thừa nhận là mình đã thua. Cậu muốn thế nào mới có thể đàm phán? Chỉ cần cậu chịu đưa ra điều kiện, tôi nhất định sẽ hết lòng đáp ứng."
"Bất cứ điều kiện gì cũng được?"
"Đúng thế!"
Đại sư Liễu gật đầu chắc chắn:
"Muốn tiền? Một tỷ đủ không? Còn nếu cậu muốn quan hệ nhân mạch, tôi có vô số."
"Tiền và nhân mạch gì đó, tôi đều không quan tâm, thứ tôi quan tâm chỉ có trận cờ quỷ Mẹ Con của ông."
Trận cờ quỷ Mẹ Con?
Đại sư Liễu lập tức lâm vào thế khó.
Y vất vả bấy lâu nay, tiêu tốn vô số tiền bạc và công sức, toàn tâm toàn ý chế tạo ra nó, hiện tại cuối cùng cũng có một khởi đầu tốt đẹp, giờ chưa thành công thì đã phải nhượng lại?
Đây quả thực là quá tàn nhẫn.
Giang Dược thấy y do dự, lạnh nhạt nói:
"Có vẻ như không phải là bất cứ điều kiện gì cũng được nhỉ? Dường như ông rất yêu thích trận cờ quỷ Mẹ Con, cũng rất tự tin. Có phải thứ này đã khiến ông nảy sinh ảo tưởng, rằng những con quỷ kia có thể vô thanh vô thức tiếp cận, cứu ông một mạng giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc? Vì vậy ông mới dây dưa kéo dài thời gian với tôi?"
Giang Dược nói xong, nhếch miệng cười:
"Đúng lúc, tôi cũng muốn xem trận cờ quỷ Mẹ Con của ông lợi hại đến đâu, là những con quỷ ấy có thể cứu ông khỏi nòng súng, hay là tôi sẽ nổ tung đầu ông."
Âm mưu lật ngược tình thế bị Giang Dược nhìn thấu, đại sư Liễu ngay lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Có điều y quả thực không phải hạng vừa, lập tức ra vẻ cười khổ:
"Thôi xong, lần này là tôi đã hoàn toàn chịu phục rồi. Cậu muốn trận cờ quỷ Mẹ Con phải không, tôi cho là được chứ gì. Kể cả phương pháp chế tạo xác quỷ, tôi cũng cho cậu luôn. Sông núi hữu tình, chỉ cầu cậu tha cho tôi một mạng."
Giang Dược vẫn không thể hiện thái độ.
Đại sư Liễu thấy Giang Dược bình chân như vại, tiếp tục thêm vào đòn cân:
"Chưa đủ sao? Tôi có thể thêm tiền, vẫn là con số đó, một tỷ."
Giang Dược nhẹ nhàng lắc đầu.
Còn chưa đồng ý?
Trong lòng Đại sư Liễu sốt ruột, cái bụng này cũng quá lớn chứ?
Lúc này, y đành khổ sở nói:
"Rốt cuộc cậu muốn cái gì, cứ ra giá đi."
"Những thứ ông vừa nói, tôi đều muốn, ngoài ra tôi còn muốn một thứ nữa."
"Cái gì?"
"Tôi muốn một cái tên."
"Cái tên nào?"
Đại sư Liễu không hiểu.
"Tên của thế lực chủ mưu đằng sau vụ án Quảng trường Thời đại Vân Sơn."
Đại sư Liễu giật mình, mắt trợn tròn:
"Tôi nào biết? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đi kiếm chút tiền lẻ mà thôi."
"Người có thể bỏ ra cả tỷ bạc lại đi mạo hiểm chỉ vì mấy chục triệu? Còn dùng thủ đoạn giết người của Cục Hành động? Chúng ta đều là người thông minh, ông đừng lấp liếm nữa, cứ huỵch toẹt thẳng ra đi."
Giọng nói của Giang Dược luôn nhẹ nhàng, nghe có vẻ rất ôn hòa, nhưng đại sư Liễu vẫn nghe ra được sự quyết tuyệt trong đó.
Đây đã không phải là lần đầu tiên hai người tiếp xúc.
Lần ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, tuy hai người không đối đầu trực tiếp, nhưng cũng coi như đã hiểu rõ tính cách của nhau.
Khi giết người, họ đều là những kẻ tàn nhẫn không biết nương tay.
Nhớ đến cái chết của trưởng ban Cao, lòng đại sư Liễu thắt lại, y biết đối phương không phải nói suông, một khi xử lý không tốt, đối phương thật sẽ nổ súng.
Nhất thời đại sư Liễu rơi vào trạng thái do dự.
"Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn."
Giang Dược thở dài một tiếng.
Không có dấu hiệu báo trước nào, Giang Dược đột nhiên giơ tay bắn hai phát, hai tên vệ sĩ hung hăng cầm súng ở hai bên thậm chí còn không kịp phản ứng, đã trúng đạn ngã xuống đất.
Tiếng súng vang lên khiến tai đại sư Liễu ù đi, ông Đổng bên cạnh cũng ôm đầu trốn trong góc run rẩy.
"Năm giây cuối cùng."
"Năm..."
Đại sư Liễu thở dài, lạnh lùng nói:
"Tôi có thể cho cậu cái tên, nhưng cậu có chắc mình có thể tìm được không? Cậu có chắc muốn chọc giận một con quái vật khổng lồ như vậy không?"
"Tôi cũng không muốn chọc giận ai cả, với điều kiện đừng chọc tôi trước!"
Giang Dược lạnh lùng nói.
"Chọc cậu?"
Đại sư Liễu ngạc nhiên:
"Chuyện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn là do cậu tự mình can thiệp phải không? Còn vụ chung cư Ngân Uyên này cũng là cậu chủ động tìm đến chứ? Chúng tôi đã bao giờ chọc đến cậu đâu?"
"Hừm..."
Giang Dược cười nhẹ, hắn đương nhiên sẽ không nói cho đại sư Liễu biết, trong số những người ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn có người thân của hắn.
Đại sư Liễu rõ ràng có ý định uy hiếp Giang Dược, lạnh lùng cười nói:
"Nếu cậu đã biết tôi có thế lực to lớn chống lưng, vậy tôi cũng không giấu giếm nữa. Đúng vậy, sau lưng tôi quả thật có một thế lực đáng sợ. Đừng nói là cậu, ngay cả Cục Hành động Tinh Thành, thậm chí cả chính quyền Tinh Thành đều không thể đối kháng. Nếu cậu muốn chống lại thế lực sau lưng tôi, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ chín chắn, đây là một lựa chọn ngu ngốc nhất trên đời."
"Vậy những chuyện rối rắm xảy ra ở Tinh Thành trong những ngày qua đều là do người của các ông làm hết có phải không? Ví dụ như vụ bắt cóc Người giác tỉnh?"
Đại sư Liễu mỉm cười bí ẩn, cũng không phủ nhận.
"Anh bạn trẻ, đừng mong tìm được quá nhiều thông tin từ tôi, ngay cả tôi cũng chỉ biết một phần nhỏ. Điều đáng sợ nhất của tổ chức này chính là bất kỳ người tham gia nào cũng chỉ biết được một góc nhỏ của tảng băng trôi mà thôi. Nó giống như một bàn cờ phức tạp, chúng ta chỉ là những con tốt, rốt cuộc ai là người đang chơi cờ, tôi cũng không biết, cũng rất ít người biết."
"Vậy vừa rồi ông nói có thể cho tôi biết tên, xem ra là đang đùa giỡn tôi?"
Giang Dược lạnh lùng nói.
"Không, tên chỉ là bí danh thôi. Tôi thực sự biết tên của cấp trên, nhưng liệu đó có phải là tên thật hay không, cụ thể là ai, ngay cả tôi cũng không rõ, huống chi là cậu."
"Vậy có nghĩa là ông chẳng còn giá trị gì với tôi nữa rồi."
Giang Dược đột nhiên cười nói.
Đại sư Liễu biến sắc:
"Đến nước này rồi cậu vẫn chưa hiểu hay cố tình giả ngu? Nếu cậu giết tôi, đó chính là trở thành kẻ thù của tổ chức này."
"Ông quan trọng đến vậy sao? Tôi giết ông rồi thay thế ông được chứ?"
"Không thể! Chỉ cần hai tay dính máu của chúng tôi, đó chính là kẻ thù. Một ngày là kẻ thù, cả đời là kẻ thù."
Giang Dược chỉ vào hai vệ sĩ kia:
"Máu đã dính rồi, vậy thì tôi cũng chỉ có thể trở thành kẻ thù."
"Không, bọn họ chỉ là những nhân vật râu ria, không tính. Nhưng cậu thật sự không thể động đến tôi! Hơn nữa chúng ta cũng không có thù oán gì không thể hoá giải đúng không? Sao cậu cứ phải nhất định giết tôi? Chuyện bé xé ra to như vậy? Động cơ là gì? Mọi chuyện đều phải có động cơ chứ?"
"Ông đoán xem?"
"Cậu sẽ không phải vì Cục Hành động chứ? Cậu cũng không phải là người của Cục Hành động, không thể ngu ngốc đến mức bán mạng cho họ a? Mục đích là gì? Danh tiếng hay lợi ích? Cục Hành động còn chẳng cho cậu được một danh phận, sao phải phí công vậy? Nếu cậu quy hàng bọn tôi, cậu muốn chức vụ gì trong chính phủ, bọn ta đều có thể nghĩ cách cho cậu. Bọn tôi ăn cả đen lẫn trắng. Nếu cậu nói là vì lợi ích, với thực lực của cậu, chỉ cần xông xáo vài năm, cái gì mà chả kiếm được, đừng nói là một tỷ, gấp mười lần cũng không thành vấn đề. Thế gian này, còn có gì quan trọng hơn danh và lợi chứ?"
Đại sư Liễu nói với giọng điệu nghiêm túc, nghe có vẻ rất có lý. Trong mắt y, thứ logic hiển nhiên nhất trên đời này chính là danh lợi. Vì danh lợi, y không tiếc bất cứ điều gì.
Giang Dược vẫn đờ mặt ra, đại sư Liễu tưởng mình đã lay chuyển được tâm trí của Giang Dược, tiếp tục nói:
"Cậu là người thông minh, hẳn cũng đã nhìn ra, thế giới này đã thay đổi. Trật tự cũ không còn có tác dụng nữa. Lúc này không lấy bản lĩnh của mình ra để đổi chác danh lợi, tuyệt đối là kẻ ngốc. Đầu năm nay, người thông minh đều điên cuồng vơ vét lợi ích cho bản thân, khiến bản thân ngày càng mạnh mẽ. Thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách sống sót, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống tốt mà thôi."
"Vậy ông có phải là kẻ mạnh hay không?"
Đại sư Liễu cười khổ:
"Trước khi gặp cậu, tôi cũng nghĩ mình là."
"Vậy ông có nghĩ mình có tư cách sống sót hay không?"
Đại sư Liễu vội vàng nói:
"Cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt à? Vẫn là câu nói cũ, hai ta không có thù hận không thể hoá giải nào chứ?"
"Được rồi, để thể hiện thành ý, ông hãy kể cho tôi cách tiếp xúc với cấp trên của ông đi."
"Cậu... cậu điên rồi hả?"
"Ông muốn sống mà chút thành ý này cũng không có sao?"
Đại sư Liễu nhận ra rằng mình đã nói nhảm không công nửa ngày, đối phương vẫn bình chân như vại, không hề dao động tâm trí.
Hỏi cách tiếp xúc với cấp trên, chẳng phải là vẫn còn muốn gây hấn với bọn họ sao?
Lúc này, y thực sự xoắn xuýt.
Y vốn cũng không phải là kẻ cứng đầu, thà chết chứ không khuất phục, nhưng nếu y dễ dàng tiết lộ bí mật như vậy, sau này chẳng may bị cấp trên biết, y cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu, thậm chí còn sẽ chết rất thảm.
Có điều y cân nhắc thiệt hơn, dù sau này không có ngày tốt lành, nhưng vẫn tốt hơn là bị bắn chết ngay lập tức.
Sau một hồi do dự, Đại sư Liễu cắn răng một cái:
“Tốt, tốt, đã cậu muốn chết, tôi sẽ nói cho cậu cách tiếp cận cấp trên của tôi. Đến lúc cậu cửa nát nhà tan, cũng đừng hối hận lựa chọn ngày hôm nay của mình.”
“Tôi có một cái điện thoại trong túi… Khặc!”
Đại sư Liễu mới nói được một nửa, bỗng nhiên có tiếng xé gió trong không khí, một viên đạn từ nơi hẻo lánh trực tiếp bắn về phía cổ của Đại sư Liễu.
Đại sư Liễu chỉ kịp kêu thảm một tiếng, nghiêng đầu một cái ập xuống sô pha.
Người nổ súng chính là ông Đổng run lẩy bẩy suốt từ đầu đến giờ.
Khốn kiếp!
Giang Dược chỉ mải lo đề phòng mấy tên vệ sĩ vũ trang, bao gồm hai tên bị hắn nổ súng bắn ngã và hai tên đang giằng co ở cửa ra vào, hắn tuyệt đối không ngờ ông Đổng vốn run lẩy bẩy như chim cút kia lại dám nổ súng!
Hơn nữa còn bắn một phát chết tươi Đại sư Liễu, chuẩn xác vô cùng.
Ông Đổng lảo đảo đứng dậy, khàn giọng quát Giang Dược:
“Tại sao cậu lại muốn xen vào việc của người khác, tại sao?”
Giang Dược khó hiểu nhìn ông Đổng.
Dở hơi à, tôi làm vậy chẳng phải cũng là cứu ông sao?
Ông Đổng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn trừng trừng Giang Dược, như thể Giang Dược mới là kẻ thù không đội trời chung của mình.
Giang Dược cũng khó chịu thái độ của đối phương, đột nhiên tiến lên, mạnh mẽ bạt tai đối phương hai cái.
Ông Đổng bị đánh xoay mấy vòng tại chỗ, hai mắt sung huyết, đưa tay bắn liền mấy phát, bắn đến khi súng hết sạch đạn, cò súng kêu cạch cạch mà vẫn còn bóp cò.
“Ông bị điên rồi hả? Đây là hội chứng Stockholm phát tác sao?”
Trong mắt Giang Dược, ông Đổng cũng là nạn nhân. Dù ông ta là kẻ giết người, là người tạo ra con quỷ đầu tiên của chung cư Ngân Uyên, nhưng còn chuyện tai nghe cũng là bị đại sư Liễu đe dọa, thậm chí là bị lợi dụng để thúc đẩy tiềm lực của con nữ quỷ.
Sự tình phát triển đến mức này, theo lý thì ông Đổng nên cảm kích hắn mới đúng, sao lại có phản ứng lạ thường như vậy?
Ông Đổng bắt đầu cười điên cuồng, tiếng cười này nghe rất khó chịu, không giống như tiếng cười của người bình thường.
"Tôi điên sao? Tôi điên rồi, tôi đã điên từ lâu! Nếu con cái của cậu rơi vào tay người khác, cậu chắc chắn cũng sẽ điên như tôi!"
Ông Đổng hét lên.
Con cái của ông ta? Theo lời giám đốc Kha nói, ông Đổng không phải độc thân sao? Nhưng Giang Dược chợt nghĩ ra được, với tuổi của ông Đổng, dù độc thân cũng có thể do ly hôn hoặc góa vợ, cho nên có con cái cũng là chuyện bình thường. Nhưng con cái của ông ta đã rơi vào tay ai? Phải chăng là thế lực đứng sau đại sư Liễu?
Có điều Giang Dược không hỏi thêm, chỉ khinh bỉ đẩy ông Đổng về phía góc tường:
“Con cái của ông là con cái, thế còn con cái của người khác thì không phải sao? Những người chết ở chung cư Ngân Uyên, ai không phải là con cái của người khác?"
Ông Đổng gào thét điên cuồng:
"Tôi không quan tâm người khác! Họ sống chết thế nào cũng không liên quan đến tôi! Cậu nghĩ cậu là thánh nhân à? Cậu cứu được ai? Cả chung cư Ngân Uyên này, cậu cứu sống được người nào không? Cậu nghĩ rằng giết chết tên này, cả Tinh Thành sẽ được bình yên sao? Cậu quá ngây thơ rồi! Giống như tôi đã nói, tất cả các người đều phải chết! Ha ha ha, đều phải chết..."
Lại là câu nói sáo rỗng này?
Giang Dược vung tay tát ông Đổng thêm một cái, khiến ông ta choáng váng.
“Cái chết của chúng tôi không liên quan gì đến ông, ông tự lo cho chính mình trước đi.”
Ông Đổng nhìn Giang Dược với vẻ điên cuồng:
“Đến nước này rồi, cậu nghĩ tôi còn sợ chết sao? Nói thật với cậu, tôi đã không muốn sống nữa rồi.”
Từ biểu hiện điên cuồng và sự tuyệt vọng trong giọng nói của ông ta, có thể thấy ông ta đã không còn ý định sống tiếp nữa. Có lẽ, mọi chuyện đã đi quá xa đối với ông ta. Ngay cả con cái của mình cũng không thể cứu nổi, thì việc ông ta có ý muốn tự sát cũng là điều dễ hiểu.
Tất nhiên ông Đổng cũng là một kẻ là đáng chết.
Khoan nói đến việc ông ta bị ép buộc trong vụ án chung cư Ngân Uyên, chỉ xét riêng cách thức tàn nhẫn và độc ác mà ông ta dùng để giết Văn Ngọc Thiến cũng đủ cho thấy bản chất xấu xa của mình. Rõ ràng là không ai ép buộc ông ta làm điều đó cả.
Ông Đổng một lòng muốn chết, thấy Giang Dược còn chưa động thủ, bèn tiếp tục kích thích Giang Dược:
“Sao? Còn đứng trơ ra đó làm gì? Hành động đi, không phải cậu ghét ác như cừu sao? Mau bắn tôi đi, nào, bắn vào đây này!”
Ông Đổng chỉ vào thái dương của mình, không ngừng trêu gan Giang Dược.
Giang Dược giơ tay cầm súng lên.
Đoàng! Đoàng!
Hai phát súng nổ liên tiếp.
Hai người trước cửa đang chuẩn bị chạy trốn đồng loạt ngã xuống đất.
Có lẽ hai người này thấy Giang Dược và ông Đổng không chú ý đến họ, nên muốn nhân cơ hội trốn thoát, nào ngờ dù Giang Dược quay lưng lại với họ nhưng vẫn có thể giám sát mọi hành động của họ thông qua tầm nhìn của ông Đổng.
Nếu họ ngoan ngoãn, Giang Dược tạm thời sẽ không lấy mạng họ. Nhưng họ lại tự tìm đường chết, Giang Dược tự nhiên không thể để họ trốn đi gây họa.
Như vậy, trong số sáu người đại sư Liễu, chỉ còn mình ông Đổng là người sống sót.
Giang Dược cũng không rảnh rỗi, đi đến từng tên một lấy ra bùa hộ thân khỏi người chúng.
Bùa này là do đại sư Liễu chế tạo, phải đeo nó vào thì bọn ma quỷ mới coi là đồng đội của mình.
Trên người những người khác cũng không còn vật gì giá trị nào khác.
Đến lượt đại sư Liễu, Giang Dược không chút do dự, trực tiếp lột sạch quần áo y, lấy hết những thứ có thể dùng được, gói gọn lại vào một cái túi.
Ông Đổng chỉ đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, nghĩ bụng lúc trước còn bày đặt giả vờ giả vịt làm người tốt, hóa ra cũng chỉ là một kẻ giết người cướp của.
Giang Dược làm xong những việc này, mới chuyển ánh mắt sang nhìn ông Đổng.
Ông Đổng bị ánh mắt của Giang Dược nhìn chằm chằm, lúc đầu vẫn còn tỏ ra bất cần, nhưng khi Giang Dược cứ thế nhìn hơn ba phút, toàn thân ông Đổng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Rốt cuộc tên này muốn làm gì? Chẳng lẽ đang nghĩ cách tra tấn mình sao?
Ông Đổng đã tuyệt vọng, chết cũng không sợ, nhưng không sợ chết không có nghĩa là ông ta không sợ đau.
“Chẳng phải ông không muốn sống sao?”
Giang Dược đột nhiên hỏi một cách mỉa mai.
“Đúng thế thì sao?”
Ông Đổng vênh mặt lên như thể đang gây hấn:
“Tôi đã nói rồi, bắn vào đây này, tôi mà chớp mắt thì coi như thua.”
“Thôi bớt đi! Nếu ông thật sự có gan, sao lúc nãy có súng lại không tự bắn mình một phát?”
Chuyện này…
Vẻ mặt hào hùng của ông Đổng bỗng nhiên có chút méo mó.
Đúng vậy, lúc nãy rõ ràng là mình có cơ hội tự sát, tại sao lại không tự bắn cho một phát? Chẳng lẽ mình rốt cuộc vẫn sợ chết sao?
“Tôi… cậu đưa súng đây, tôi chết cho cậu xem!”
Ông Đổng tức giận. Coi thường ai đấy? Tôi nói không sợ chết, thì tuyệt đối là không sợ chết, ai có tâm tư diễn kịch với cậu?
“Ông chết hay không thì kệ ông, nhưng ông có từng nghĩ đến, nếu ông chết rồi, con cái ông rơi vào tay người khác sẽ ra sao không?”
Đây là nỗi đau của ông Đổng.
Ông Đổng vốn đang ngẩng cao đầu, nghe xong câu này, lập tức xẹp xuống. Trên mặt hiện lên vẻ đau khổ bất lực.
Người xưa có câu, hổ dữ không ăn thịt con. Một người có xấu xa đến đâu thì vẫn sẽ yêu quý con cái của mình. Thế cho nên khi Giang Dược nhắc đến con cái ông ta, ý muốn quyên sinh kiên định của ông bỗng nhiên xuất hiện một chút dao động.
“Thật ra ông chết không đáng tiếc. Nhưng tội lỗi của ông chung quy cũng không liên quan gì đến con cái của mình cả. Bắt con cái ông phải chịu khổ, ông nói có phải là quá tội nghiệp cho chúng không?”
"Là tôi đã hại chúng, là sự điên cuồng của tôi, đã làm hại chúng…"
Ông Đổng hai tay ôm đầu, vô cùng đau khổ ngồi xuống đất.
“Ông chắc chắn là hết thuốc chữa rồi. Nhưng nếu ông đã nói là không sợ chết, thì còn sợ gì nữa? Tại sao không dám chiến đấu thêm một chút, cố gắng thêm một chút? Ông đã có can đảm từ bỏ tính mạng của mình, chẳng lẽ lại không có dũng khí cứu con cái mình sao?”
Cứu?
Liệu có thể cứu nổi không?
Ánh mắt tuyệt vọng của ông Đổng lóe lên một tia nghi ngờ. Ông ta không phải không muốn cứu, mà là ông ta quá rõ ràng sự đáng sợ của đám người đó. Nghĩ đến thầy Dương vốn cao ngạo, nhưng ở trước mặt bọn họ lại như một con chó cưng ngoan ngoãn, nghĩ đến sự tàn nhẫn khủng bố của bọn họ, ông Đổng sợ hãi đến tận xương tủy, chưa bao giờ dám nghĩ đến việc chống đối hay cứu con mình khỏi nanh vuốt của bọn họ.
Loại tồn tại đáng sợ đó, làm sao ông có thể chống lại?
Ông Đổng tự cho rằng, mình ở trước mặt thầy Dương cũng chỉ là cá nằm trên thớt, huống hồ chi đối mặt với thế lực sau màn, hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, không thấy được một chút hy vọng chiến thắng nào.
Đó cũng là lý do tại sao ông ta thà chết còn hơn là nghĩ đến việc chống lại.
Trong thâm tâm của ông ta, đó là một thế lực bất khả chiến bại.
Nhưng câu nói của Giang Dược lại khiến ông ta bị kích thích sâu sắc.
Đằng nào thì ngay cả chết ông cũng không sợ, vậy ông còn sợ gì nữa?
Kết cục của một người dù có thê thảm đến đâu, lẽ nào còn có thể tồi tệ hơn cửa nát nhà tan hay sao?
Không phản kháng, không tranh thủ một chút, thì đó chắc chắn là con đường chết, ông ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, sau khi ông ta chết, những đứa con của mình khẳng định cũng sẽ bị bọn bắt giữ xóa sổ, thậm chí là bị tra tấn cho đến chết.
Thế lực đáng sợ này chính là tàn nhẫn như vậy.
Nhưng nếu ông quyết tâm phản kháng đến cùng, cho dù thất bại, kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi. Vậy thì tại sao không thử liều một phen? Biết đâu lại thành công cũng không chừng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận