Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 254: Gạt lấy cơ mật
Ông nhanh chóng nhớ lại hành vi của mình sau khi gặp đại sư Liễu. Mặc dù ông đã tỏ thái độ khó chịu và nói vài lời không mấy hay ho, nhưng với tư cách là cấp trên của đại sư Liễu, Chiêm tiên sinh tự tin mình đã cư xử rất đúng mực, sẽ không khiến đại sư Liễu phật lòng.
Dù sao thì đây cũng là lỗi của đại sư Liễu. Nói vài câu, tỏ thái độ khó chịu, chẳng phải là phản ứng bình thường sao?
Với tính nết thường ngày của đại sư Liễu, ngay cả khi bằng mặt không bằng lòng thì bề ngoài y cũng sẽ thuận theo, không thể quay lưng phản bội như bây giờ được.
Đặc biệt, hành động lấy độc từ trong miệng ông ra là một hành động rất bất thường, nhất định là để đề phòng ông tự sát.
Liên hệ với những câu hỏi của đại sư Liễu, Chiêm tiên sinh trong chốc lát đã hiểu ra.
Đại sư Liễu đang muốn hỏi cung!
Lấy độc ra khỏi miệng, là để ông không thể tự sát, khiến ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong?
Mặt của Chiêm tiên sinh thay đổi.
"Anh Liễu, anh đừng có hồ đồ. Dù anh có chút lỗi lầm trong chuyện này, cũng không đến mức bị xử lý. Nhưng nếu anh tiếp tục làm loạn, thì sẽ rất khó cứu vãn."
Chiêm tiên sinh rõ ràng vẫn còn muốn nỗ lực hóa giải ý định của "đại sư Liễu".
"Chiêm tiên sinh hiểu lầm rồi. Tôi vốn không có ý định cứu vãn."
Giang Dược mỉm cười nói.
"Anh..."
Chiêm tiên sinh đầy vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Giang Dược, mãi mới thở dài, thất vọng nói:
"Anh Liễu, tôi có thể hỏi tại sao không?"
"Tại sao? Chiêm tiên sinh còn giả ngu?"
Giang Dược tỏ ra bí hiểm, dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của đối phương, để xem có thể moi ra được thông tin hữu ích nào từ miệng đối phương hay không.
Chiêm tiên sinh nhíu mày:
"Anh sẽ không phải là hận tôi ngày thường đối xử với anh quá nghiêm khắc chứ?"
Giang Dược cười cười:
"Ông nghĩ chỉ có vậy thôi sao?"
"Ai dà, tôi biết, cấp trên có dùng một chút thủ đoạn không quang minh chính đại để khống chế anh, nhưng đó cũng không phải là nhằm vào một mình anh, tôi cũng vậy thôi. Anh Liễu, anh đừng tưởng chỉ dựa vào một mình anh là có thể chống lại cả tổ chức..."
Chiêm tiên sinh thở dài.
"Hừ! Tôi có bản lĩnh như vậy, lại phải chịu sự điều khiển của các người? Lại còn phải ở trước mặt các người làm bộ làm tịch? Còn phải hy sinh tự do, hy sinh danh dự?"
Chiêm tiên sinh lại thở dài:
"Những lời anh nói cũng đúng phần nào. Có điều anh cũng nên hiểu rõ, thế giới hiện tại, chỉ dựa vào đơn thương độc mã là không thể thành công được. Nếu anh biết tổ chức phía sau chúng ta có bao nhiêu năng lực, thì anh cũng sẽ không có những ý nghĩ ngu ngốc này nữa."
"Năng lực thế nào? Có thể lật trời được sao?"
Giang Dược tỏ ra khinh thường.
"Nói đơn giản, tổ chức chúng ta không chỉ hoạt động ở khu Trung Nam, mà còn ở nhiều khu vực khác của nước Đại Chương. Những gì anh nhìn thấy ở Tinh Thành chẳng qua chỉ là tảng băng chìm. Ngay cả tôi ở Tinh Thành cũng chỉ được coi là tầng trung lưu mà thôi."
“Vậy thì đã sao?”
"Ai dà, anh Liễu, anh vẫn chưa hiểu ý tôi sao? Nếu như anh có biểu hiện xuất sắc trong vụ chung cư Ngân Uyên, cấp trên vốn định cho anh thân phận chính thức, dẫn anh vào vòng tròn hạch tâm, trao tặng huân chương nội bộ. Đến lúc đó, anh sẽ là người một nhà, có thể tham dự rất nhiều quyết sách trong nội bộ, hiểu rõ thêm nhiều tin tức mật."
"Cũng giống như ông sao? Tôi nhìn cũng chẳng có gì tốt đẹp. Gặp được người có cấp bậc cao hơn, còn không phải là ra vẻ khúm núm, cúi đầu khom lưng?"
Chiêm tiên sinh đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Giang Dược, nhưng lúc này, lòng tự trọng của ông không còn quan trọng nữa.
"Anh Liễu, anh không giống tôi. Anh là kỳ nhân dị sĩ, có tài năng đặc thù. Nếu anh tiến vào vòng tròn hạch tâm, không gian phát triển của anh sẽ lớn hơn tôi. Hơn nữa, tài nguyên mà anh được hưởng thụ cũng sẽ khác với tôi."
"Có thể khác được mấy?"
"Khác nhiều lắm. Giống như tôi không có tài năng đặc thù gì, đến vị trí này cơ bản là đã đến đỉnh. Dù có phong quang mấy đi nữa, cũng chỉ hưởng thụ những thứ phàm tục như vinh hoa phú quý, tiền tài mỹ nữ là cùng. Còn các anh, nếu tiến vào vòng tròn hạch tâm, cấp bậc lên cao, sẽ có thể được hưởng thụ những tài nguyên khác."
"Tài nguyên gì cơ?"
"Anh thường xuyên đi chợ đen giao dịch, hẳn phải biết chợ đen lưu thông những thứ gì chứ?"
"Linh vật?"
"Đúng vậy, anh Liễu, anh là người trong đạo này, hẳn phải biết tài nguyên linh vật quý giá đến nhường nào."
Chiêm tiên sinh vội nói.
"Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí. Hưởng thụ tài nguyên, tự nhiên phải bán mạng. Chẳng lẽ còn có thể ngồi không mà hưởng thụ tài nguyên?"
Chiêm tiên sinh mấp máy bờ môi, muốn nói gì đó, nhưng lại do dự.
"Làm sao? Nãy tôi đã nói chúng ta phải nên thành thật với nhau, xem ra Chiêm tiên sinh vẫn còn có điều giữ lại?"
Giang Dược cười quái dị, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay trên lưỡi dao gọt trái cây, lại chà chà lên gương mặt của Chiêm tiên sinh.
Hơi lạnh của kim loại dán vào da mặt khiến Chiêm tiên sinh bỗng nhiên cảm thấy hoa cúc phía sau siết chặt, lông tơ nhịn không được dựng hết cả lên.
"Anh Liễu, chuyện gì cũng từ từ nói, từ từ nói."
"Vậy thì mời nói."
Giang Dược chậm rãi thu hồi dao.
"Thôi được, anh Liễu, đáng ra anh còn chưa có thân phận chính thức, có nhiều thứ tôi không thể nói cho anh. Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi liền phá lệ một lần, bật mí trước cho anh một chút."
"Tổ chức của chúng ta, có quy định nghiêm ngặt, mỗi khi thu nạp một nhân viên nội bộ, đều phải vô cùng cẩn thận. Cho nên bề ngoài anh thấy nhân thủ của chúng ta rất nhiều, nhưng kỳ thật cũng không nhiều người có được thân phận nội bộ chính thức."
"Vậy ra tôi bán mạng cho các ông lâu như vậy, kết quả là vẫn chỉ là người ngoài, có đúng không?"
Giang Dược xụ mặt, ra vẻ nổi nóng.
"Anh Liễu, anh cũng đừng phàn nàn. Tổ chức muốn khảo hạch nội bộ một người, cần phải trải qua quy trình rườm rà. Nhất là những kỳ nhân dị sĩ như anh, càng cần phải được khảo hạch nghiêm ngặt. Chỉ khi nào thông qua, đãi ngộ mới hoàn toàn khác biệt. Với thực lực và bản lĩnh của anh, một khi thông qua xét duyệt, sẽ trực tiếp được xếp hạng ba sao, cùng cấp với tôi. Đây vẫn chỉ là đánh giá sơ bộ. Qua một hai năm, có thể lên tới bốn sao, thậm chí năm sao!"
"Mỗi cấp bậc sẽ tương ứng với mức đãi ngộ khác nhau. Nếu là ba sao, mà còn là kỳ nhân dị sĩ, mỗi tháng dù không làm gì cũng có thể lĩnh miễn phí một phần linh vật, có thể coi như đãi ngộ cơ bản. Cấp bậc càng cao, đãi ngộ cơ bản càng cao."
"Ngoài linh vật ra, những thứ đãi ngộ khác như tiền tài mỹ nữ và các phúc lợi nội bộ đều không thiếu chút nào."
"Trừ nhiệm vụ được giao, anh cơ bản được quyền tự do hành động. Muốn kiếm thêm thu nhập, làm chút việc thiện gì đó, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, cấp trên thường sẽ không can thiệp."
"Quan trọng nhất là, thời đại quỷ dị đang đến gần, có một thế lực mạnh mẽ bảo vệ phía sau, các phương diện bảo hộ chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc đơn thương độc mã. Anh có thể hưởng thụ nơi ở an toàn nhất, đồ ăn chất lượng cao nhất. Anh Liễu, đừng coi thường những thứ này, biết đâu vài năm nữa, một ổ bánh mì tươm tất, một ngụm nước không ô nhiễm sẽ trở thành hàng hóa xa xỉ thì sao?"
Dục vọng cầu sinh của Chiêm tiên sinh rất cao, nói một lèo liền tù tì cả mớ nội dung.
Lượng thông tin quá lớn, Giang Dược mới đầu cũng có chút khó tiêu hóa.
Như Chiêm tiên sinh nói, vài năm nữa, một ổ bánh mì, một ngụm nước sạch đều có thể trở thành hàng xa xỉ, trước đó Giang Dược kỳ thực cũng từng nghiêm túc cân nhắc qua vấn đề này.
Nếu toàn bộ hành tinh Gaia xuất hiện biến dị, các giống loài quỷ dị không ngừng xuất hiện, chiếm giữ không gian sinh tồn của con người, khẳng định sẽ tác động rất lớn đến việc sinh hoạt và sản xuất của loài người.
Nếu như nền sản xuất nông nghiệp và công nghiệp thông thường bị phá hủy, việc con người phải quay trở lại thời đại đốt rẫy gieo hạt cũng chưa chắc là không có khả năng.
Lúc đó, rất nhiều thứ mà hiện tại xem như đồ tiêu dùng hàng ngày, thật sự có thể trở thành đồ xa xỉ.
Đương nhiên, tất cả những điều này cũng chưa chắc nhất định sẽ xảy ra.
Giang Dược càng tò mò về kết cấu của thế lực phía sau đối phương. Nghe ý Chiêm tiên sinh nói, thế lực phía sau ông ta hẳn là đã tồn tại từ rất lâu rồi, tuyệt đối không phải là mới xuất hiện trong thời đại quỷ dị, bằng không thì nó không thể nhanh như vậy đã trải rộng thế lực ra khắp các khu lớn trên cả nước. Ngay cả bộ phận thế lực ngầm ở Tinh Thành cũng chỉ là một trong những chân rết của chúng.
Nghĩ kỹ lại, ngoài chính phủ nước Đại Chương lại còn có một thế lực đáng sợ như vậy ẩn nấp trong bóng tối, quả thật khiến người ta rùng mình.
Việc này không khác nào có một con hổ hung dữ đang núp bên cạnh giường ngủ.
"Chiêm tiên sinh, lấy địa vị của ông cũng chỉ mới được xếp hạng ba sao, sinh tử cũng không thể tự quyết định, tôi rất tò mò, tổ chức chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu cấp bậc? Phải lên đến cấp bậc nào mới có thể thực sự được sống như một con người, không bị nhiều ràng buộc như vậy?"
"Anh Liễu, sao anh cứ xoắn xuýt vào việc đó vậy? Chẳng lẽ anh cảm thấy bây giờ anh sống không được như người bình thường? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi cũng sống không bằng người?"
"Ông cứ cho tôi một câu trả lời dứt khoát đi? Lên đến cấp bậc nào mới tính là có quyền tự quyết?"
Chiêm tiên sinh thở dài, nói:
"Không phải tôi không muốn cho anh một câu trả lời rõ ràng, nhưng mà tôi cũng không biết. Tôi đến cấp ba sao, cơ bản cũng đã chấm dứt, muốn đi lên nữa rất khó. Toàn bộ Tinh Thành, người cao nhất mà tôi có thể tiếp xúc đến, cũng chính là cấp năm sao."
Giang Dược hỏi:
"Tinh Thành cao nhất là mấy sao? Cả tổ chức cao nhất là mấy sao?"
Chiêm tiên sinh đáp:
"Anh lại hỏi khó tôi rồi. Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chỉ có thể tiếp xúc đến năm sao. Còn đó có phải cao nhất Tinh Thành chưa thì tôi cũng không rõ ràng. Những gì anh vừa hỏi là cơ mật mà cấp bậc của tôi không thể tiếp xúc đến. Có lẽ vài năm sau anh lên tới năm sao, hẳn là có thể biết được điều đó."
Giang Dược vẫn luôn dùng thuật Đọc tâm để dò xét Chiêm tiên sinh, thấy lời ông ta nói cũng không có gì đáng ngờ. Thoạt nhìn tên này vẫn còn chưa tiếp xúc được đến tầng cao nhất. Giang Dược vốn cho rằng lần này bắt được một con cá lớn, ai ngờ vẫn chỉ là hạng xoàng xĩnh.
Hắn chợt nhớ đến một chuyện, hỏi:
"Chiêm tiên sinh, ông Đổng bỗng nhiên giác tỉnh, đạn bắn không chết, trình độ giác tỉnh đáng sợ như vậy, chẳng lẽ không phải là một mối đe dọa lớn với tổ chức?"
Trước đó, Giang Dược đã bịa ra chuyện ông Đổng không sợ đạn với Chiêm tiên sinh thì được Chiêm tiên sinh trả lời rằng tổ chức của bọn họ cũng không phải chưa từng gặp qua người không sợ đạn. Câu nói này khiến Giang Dược nghĩ đến lần bị tập kích trước đó. Cho nên, hắn mới thử dò hỏi Chiêm tiên sinh.
Chiêm tiên sinh đáp:
"Đạn bắn không chết cũng không tính là gì. Thời đại quỷ dị này, sẽ có ngày càng nhiều Người giác tỉnh không sợ đạn. Nhưng dù vậy thì sao? Có thể chịu được đạn xuyên giáp không? Có thể chịu được bom mìn không? Có thể chịu được vũ khí sinh hóa không? Cho dù là người có thể đánh bại cả một đội quân, cũng có thể bị một con virus nho nhỏ giết chết trong vô thức. Anh Liễu, về lĩnh vực này, anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi."
Anh Liễu đáp:
"Tôi là thuật sĩ, không phải chuyên gia hóa sinh."
Chiêm tiên sinh nói:
"Chỉ cần có thể giết người, đó chính là thuật giết người tốt nhất. Bất kể lĩnh vực hay thân phận gì."
Giang Dược nói tiếp:
"Vậy trước đó tập kích những Người giác tỉnh, bị tử thương thảm trọng, cũng là do gặp phải loại người không sợ đạn này sao?"
Chiêm tiên sinh khẽ giật mình, hỏi:
"Anh biết chuyện này từ đâu?"
Giang Dược thấy ông ta phản ứng như vậy, lập tức biết đại sư Liễu và đối phương chưa từng bàn qua chuyện này. Cũng may hắn phản ứng nhanh, cười lạnh nói:
"Chuyện này ồn ào cả Tinh Thành, tôi cũng có tai mắt. Nghe nói thiên kim của thị trưởng cũng bị cuốn vào.”
“Lần đó quả thật là một đả kích rất lớn đối với tổ chức của chúng ta."
"Chẳng phải là chết hơi nhiều người chút thôi sao?"
"Chết vài người là chuyện nhỏ, quan trọng là có người bị bắt sống, bại lộ một vài thứ. Đến nỗi tổ chức không thể không chặt tay, thủ tiêu mấy cứ điểm. Dù là vậy vẫn đã gây ra sự cảnh giác của các lãnh đạo cấp cao Tinh Thành. Thành ra bây giờ chúng ta hoạt động cần phải càng cẩn thận hơn, bố cục tỉ mỉ hơn, hạn chế mắc sai lầm đến tối thiểu, để tránh đánh cỏ động rắn."
Chiêm tiên sinh nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Ông đột nhiên phát hiện, hôm nay mình nói có hơi nhiều rồi.
Dù là vì cầu sinh, vì thuyết phục đại sư Liễu, nhưng có vài lời không nên nói vẫn là đã nói ra rồi.
"Anh Liễu, bình thường anh hoàn toàn không quan tâm những thứ này, sao hôm nay lại có hứng thú như vậy?"
Chiêm tiên sinh tỉnh táo lại, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Theo hiểu biết của mình về đại sư Liễu, y căn bản sẽ không để ý những thứ này.
Đại sư Liễu là một thuật sĩ có tài năng đặc thù, luôn tự tin vào bản thân, coi thường những kẻ chỉ biết cậy mạnh bằng thân thể. Từ trước đến nay y vẫn luôn cho rằng thủ đoạn của thuật sĩ mới là ưu tú nhất, có thể đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, giết người trong vô hình.
Còn dựa vào nắm đấm và vũ khí để giết người thì y chẳng thèm ngó tới, ai mà chả làm được?
Thế mà lúc này, y lại đánh giá cao Người giác tỉnh như vậy? Nghe giọng điệu còn có chút kiêng dè? Hoàn toàn khác với đại sư Liễu mắt cao hơn đầu lúc bình thường.
"Bình thường không quan tâm, là bởi vì miệng ông giữ chặt quá. Lúc này có hứng thú, là bởi vì ông đã rơi vào trong tay tôi, ông không mở miệng không được."
Giang Dược cười khà khà nói.
Chiêm tiên sinh nhăn mặt lại, muốn nổi giận, nhưng vẫn kiềm chế xuống, thấm thía khuyên nhủ:
"Anh Liễu, chúng ta đã thành thật nói chuyện với nhau rồi, trò đùa cũng nên kết thúc. Anh cứ tiếp tục trì hoãn nữa, tùy tùng của tôi sẽ chạy về. Để bọn họ nhìn thấy chúng ta như thế này, tình cảnh sẽ rất xấu hổ, tất nhiên sẽ gây ra xung đột không cần thiết. Bây giờ anh mở trói cho tôi, hai ta coi như chỉ là một trò đùa ác, không ảnh hưởng đến toàn cục, từ nay về sau, chúng ta vẫn một lòng làm việc cho tổ chức. Nói thật, giữa hai ta không có ân oán cá nhân gì, hoàn toàn không cần thiết vạch mặt, đúng không?"
"Một vấn đề cuối cùng, tổ chức của chúng ta tên là gì?"
Chiêm tiên sinh nghe vậy, bắp thịt trên mặt nhảy lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Dược, như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận