Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 261: Mao Đậu Đậu cũng có dị năng?
Có điều Giang Dược không thể ngồi nhìn thầy Tôn bị người khi dễ. Nếu người đàn bà đó tự mình đến làm ầm ĩ, Giang Dược không tiện nói gì. Nhưng nếu bà ta dám kéo bầy kéo đám đến phá phách, Giang Dược tuyệt không cho phép.
Trở lại lớp, Cao Dực chặn Giang Dược lại, đưa đến văn phòng. Theo như Giang Dược đoán, Cao Dực muốn nói chuyện về chiến thư của trường trung học số một.
"Thầy Cao, thái độ của nhà trường như thế nào?"
"Rất cẩn thận. Việc khiêu chiến so tài Người giác tỉnh, trước giờ chưa từng có tiền lệ. Đây không phải là mấy trò bóng đá, bóng rổ thông thường. Xử lý không tốt, sẽ gây ra đại sự.”
Người giác tỉnh đấu với nhau, lại là thanh niên mới lớn, huyết khí phương cương, không ai phục ai. Làm không cẩn thận, có thể xảy ra án mạng. Dù trong thời đại quỷ dị, mạng người không đáng tiền, nhưng nếu vì thể diện mà đánh nhau dẫn đến ngoài ý muốn, áp lực từ các phía sẽ rất lớn.
"Vậy tại sao trường trung học số một lại lỗ mãng như vậy?"
Cao Dực thở dài:
"Cậu không hiểu Ngô Định Siêu. Nhà cậu ta rất giàu, rất cường thế. Trường trung học số một hiện tại cần cậu ta để giữ gìn thể diện, cho nên biết rõ có nguy hiểm, nhưng vẫn phải chiều theo."
"Một học sinh bức ép toàn bộ trường học, thật sự là hiếm thấy. Trường trung học số một dù sao cũng là trường có tiếng ở Tinh Thành, lịch sử lâu đời, làm vậy cũng quá thiếu suy tính."
Cao Dực chỉ có thể cười trừ, trong lòng nghĩ, nếu đổi lại Giang Dược muốn bắt trường trung học Dương Phàm đi hạ chiến thư, dù cho ban giám hiệu nhà trường lo lắng phạm sai lầm, cũng phải bóp mũi mà đáp ứng.
Có điều Cao Dực cũng hiểu Giang Dược không phải người như vậy. So với cái tay Ngô Định Siêu ngang tàng ương bướng kia, Giang Dược quả thực biết điều và nội liễm hơn nhiều.
“Giang Dược, trường học hiện tại cũng đang rất xoắn xuýt. Nguyên nhân là họ không rõ thái độ của em, quyết tâm của em. Nếu thái độ của em kiên quyết, có nắm chắc đối cứng với Ngô Định Siêu, thầy tin tưởng trường học cũng sẽ không e dè.”
Giang Dược cười khổ nói:
"Em chỉ là học sinh, sao có thể quyết định thái độ của ban giám hiệu nhà trường?"
Cao Dực giải thích:
"Không phải quyết định gì, mà do việc này liên quan đến danh dự của trường, họ cũng phải suy tính cẩn thận, xem thái độ của em ra sao trong chuyện này, nếu em không sợ thì họ đương nhiên cũng sẽ không."
Giang Dược nói:
"Ngay cả Ngô Định Siêu là người như thế nào, em cũng không rõ, làm sao cam đoan được?"
Cao Dực nói:
"Số liệu kiểm tra thể chất của chị em mạnh như thế, lấy trạng thái hiện tại của em, làm sao có thể kém hơn Ngô Định Siêu?"
Giang Dược nói:
"Nói thì nói vậy, nhưng ai biết trước được tương lai. Có điều nếu trường học muốn em xuất chiến, em sẽ nỗ lực hết sức để giành thắng lợi."
Cao Dực nghe xong, mừng rỡ:
“Tốt, chỉ cần em toàn lực ứng phó, thầy tin tưởng trường trung học Dương Phàm sẽ không thua. Ngô Định Siêu chỉ được mỗi cái số liệu kiểm tra thể chất đẹp mắt, còn kinh nghiệm thực chiến chắc chắn không thể bằng được em."
Có thể thấy Cao Dực rất có lòng tin với Giang Dược.
Đạt được lời hứa của Giang Dược, Cao Dực liền vội vàng đi gặp ban lãnh đạo nhà trường.
Mặc dù Cao Dực chỉ là một huấn luyện viên lâm thời bổ sung, không nằm trong biên chế chính thức của trường, nhưng ông cũng muốn giành chiến thắng cho đội ngũ mà mình dẫn dắt. Trường trung học Tinh Thành số một tương tự cũng có huấn luyện viên đến từ cùng một đơn vị với ông, và ông đương nhiên không muốn mình là người thất bại.
Giang Dược trở lại lớp, đã là giờ học lý thuyết.
Giang Dược mấy ngày nay không đến trường học, nên không rõ về chương trình học của lớp chuyên môn. Sau khi chăm chú nghe một lúc, hắn mới phát hiện tiết học lý thuyết lớp chuyên môn có tiêu chuẩn cực cao.
Rất nhiều vụ án quỷ dị bí ẩn đều được phân tích trong tiết lý thuyết này. Những nội tình vốn dĩ rất bí ẩn đối với dân chúng, nay lại được thể hiện một cách sống động và đẫm máu trong tiết lý thuyết.
Mỗi học sinh của lớp chuyên môn đều nghe rất chăm chú, không ít người còn mặt tái mét, rõ ràng là bị chấn động.
Điều khiến Giang Dược không ngờ là vụ án giết người xảy ra ở khu đại học tối hôm qua, không ngờ lại nhanh chóng được tổng hợp để đưa vào thảo luận trong tiết học.
Hiệu suất này nhanh chóng đến mức khiến Giang Dược cũng phải ngạc nhiên.
Cuối tiết học, nhóm Người giác tỉnh ai nấy đều chấn động, càng thêm cảm thấy thế giới này không bình thường. Thân là Người giác tỉnh, họ đang gánh vác sứ mệnh to lớn.
"Sếp Dược, theo sếp thấy, hung thủ là người hay là quái vật?"
Giang Dược lắc đầu:
"Khó mà nói."
"Sao khó? Dấu chân quái dị như vậy, không thể nào là người được chứ?"
Một người khác đưa ra suy nghĩ của mình.
"Còn có cái khóa cửa kia, con người có lực mạnh như vậy sao?"
Mặc dù là Người giác tỉnh, nhưng những người nơi đây phần lớn vẫn chỉ là học sinh, chưa từng tiếp xúc với những thứ kinh khủng chân chính, nên hoàn toàn không biết gì về sức mạnh thực thụ cả.
Chính Giang Dược cũng có thể dễ dàng phá hủy khóa cửa như vậy.
Tất nhiên, hắn sẽ không đi khoe khoang điều đó.
Giang Dược mỉm cười nói:
"Các cậu đừng quên, các cậu là Người giác tỉnh lớp hạng A, phải tin tưởng vào sức mạnh của mình. Có lẽ, trong các cậu có người có thể làm được."
"Hắc hắc, sếp Dược, sếp nói là em sao?"
Mao Đậu Đậu cười quái dị nói:
"Không biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu từ tối hôm qua, em luôn cảm thấy bên trong cơ thể có một sức mạnh nào đó đã thức tỉnh, rục rà rục rịch, không thể kiềm chế nổi. Hiện tại em có cảm giác một đấm của mình đều có thể đánh gục một con hổ đấy."
"Ồ?"
Giang Dược sáng mắt lên:
"Thật chứ?"
"Thật đấy, sếp Dược, nếu không thì chúng ta thử vật tay một chút?"
Mao Đậu Đậu kích động. Cậu thực sự không có tâm tư khác, chỉ đơn giản muốn khoe khoang một chút.
Hàn Tinh Tinh liếc mắt, nói:
"Mao Đậu Đậu, cậu thật giảo hoạt, muốn giẫm sếp Dược của cậu để trèo lên sao?"
Mao Đậu Đậu trợn tròn mắt:
"Tôi không có ý này."
Giang Dược nghe vậy chỉ cười, hắn hiểu rất rõ Mao Đậu Đậu, cậu ta không có tâm cơ như vậy, kể cả cho dù có thì cũng sẽ không dùng nó để đối phó với mình.
"Đậu Đậu, không cần nhiều lời. Đến, để tôi xem sức mạnh của cậu đã đạt tới mức nào rồi."
Giang Dược kéo ra một cái bàn học và hai cái ghế, dọn ra không gian.
Mọi người tự giác lui lại, nhường chỗ trống cho hai người họ.
Nhìn thấy mọi người đều có ý tứ xem náo nhiệt, Hàn Tinh Tinh rất muốn khuyên can Giang Dược, nhưng nhìn thấy hắn có vẻ không bận tâm, cô cũng không tiện nói gì.
Lý Nguyệt đứng bên cạnh, mắt không rời Giang Dược, tin tưởng hắn sẽ không thua.
Mao Đậu Đậu nhìn mọi người tránh ra, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Cậu biết mình đã vô tình khiến mọi người hiểu lầm là mình muốn khiêu chiến địa vị của Giang Dược.
Giang Dược nhìn thấy Mao Đậu Đậu do dự, cười nói:
"Sao, sợ làm tôi bị thương hả?"
Mao Đậu Đậu vội nói:
"Sếp Dược, em không có ý đó."
"Biết rồi, đừng lề mà lề mề nữa. Tôi chỉ muốn thử sức của cậu thôi. Cậu nghĩ đi đâu thế?"
Giang Dược thật đúng là không nghĩ nhiều, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ là muốn xem xem có phải Mao Đậu Đậu đã giác tỉnh thiên phú đặc thù gì đó giống như Đồng Địch hay không.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không muốn nói thẳng ra thôi.
Giang Dược trêu đùa nói:
"Tới đi, dốc hết toàn lực, đừng nhường tôi."
Nhìn điệu bộ của Giang Dược, Mao Đậu Đậu biết là hắn không nói chơi.
Mao Đậu Đậu cũng không phải loại người lo trước nghĩ sau, đầu óc nóng lên, cũng tiến lên ngồi xuống ghế:
"Sếp Dược, vậy em xin đắc tội!"
Nhìn thân thể của Mao Đậu Đậu, bắp thịt nổi lên cả người, xác thực rất uy vũ. Còn vóc dáng Giang Dược thoạt nhìn có chút nhã nhặn, nhìn không được chấn động thị giác như Mao Đậu Đậu.
Hai người chống tay lên, nắm cùng một chỗ.
"Ba!”
“Hai!”
“Một!”
“Lên!"
Hai người đồng thời hô, rót sức mạnh vào cánh tay.
Giang Dược chỉ cảm thấy bàn tay của Mao Đậu Đậu truyền đến một sức mạnh cực kỳ bá đạo, vượt xa số liệu kiểm tra thể chất ban đầu của cậu ta!
Nhưng Giang Dược hiện tại cũng đã không phải là Giang Dược trước đó.
Sức mạnh thực thụ của hắn đương nhiên cũng vượt xa số liệu kiểm tra thể chất. Huống chi, đợt thứ nhất linh lực dâng lên tối hôm qua, Giang Dược toàn bộ hành trình hấp thu, không hề bỏ lỡ một giây phút nào.
Hắn mà vận dụng toàn lực, tuyệt đối sẽ là một luồng sức mạnh kinh khủng.
Mao Đậu Đậu hiển nhiên cũng cảm thấy sức mạnh của Giang Dược sinh sôi không dứt.
Giang Dược mỉm cười nhắc nhở:
"Đậu Đậu, không cần nhường, cứ việc dốc hết toàn lực!"
Mao Đậu Đậu thấy Giang Dược còn có thể đàm tiếu tự nhiên, nhất thời cũng bị kích phát đấu chí, lại tiếp tục tăng cường lực lượng.
Lực đẩy trên cổ tay lập tức đột ngột tăng gấp đôi.
Giang Dược có thể cảm nhận được lực lượng Mao Đậu Đậu đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn cũng tăng lực tay của mình lên tương ứng, tiếp tục duy trì thế bất phân thắng bại.
Mao Đậu Đậu kinh ngạc vô cùng, cậu đã dùng đến tám thành lực lượng, nhưng vẫn không thể chiếm được chút ưu thế nào.
Cậu rõ ràng cảm thấy, sau đợt giác tỉnh tối hôm qua, sức lực của cậu đã tăng gấp mười.
Vậy mà giờ mình vẫn không thể đánh bại sếp Dược?
Nhìn thấy thân ảnh thon gầy của Giang Dược, Mao Đậu Đậu lại một lần nữa bị kích phát đấu chí.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên, nhấn mạnh chân xuống đất, thúc giục toàn bộ lực lượng của mình tăng lên đến cực hạn.
Giang Dược hô to một tiếng:
"Tốt!"
Qua việc cảm nhận lực lượng của Mao Đậu Đậu, hắn gần như khẳng định Mao Đậu Đậu đã giác tỉnh một loại sức mạnh thần kỳ nào đó.
Nếu không, chỉ dựa vào mức độ kiểm tra thể chất của Mao Đậu Đậu, tuyệt đối không thể có sức mạnh đáng sợ đến nhường này.
Tuy nguồn sức mạnh này chưa đủ để khiến Giang Dược vận dụng toàn lực, nhưng cũng đã vô cùng đáng sợ.
Mao Đậu Đậu vốn nghĩ rằng mình dùng hết toàn lực, nhất định có thể phá vỡ thế giằng co, từ từ đánh bại Giang Dược.
Nhưng cậu không ngờ, khi sức mạnh của cậu tăng lên thì đồng thời lực lượng của Giang Dược cũng dâng trào giống như sông lớn, sinh sôi không ngớt, liên tục không ngừng.
Cậu đã dùng hết toàn lực, nhưng Giang Dược vẫn có thể thu phóng tự nhiên.
Dù Mao Đậu Đậu có ngốc đến đâu chăng nữa thì cũng có thể cảm nhận được, Giang Dược vẫn chưa vận dụng toàn lực, đây không phải là trạng thái mạnh nhất của sếp Dược.
Đúng lúc này…
Rắc!
Bàn học vốn đã có chút rung động, dưới sức mạnh của hai người, cuối cùng bị vỡ toang thành từng mẩu, rơi rụng xuống mặt đất.
Hai người gần như buông tay cùng lúc.
Mao Đậu Đậu chới với một cái, suýt chút nữa ngã chúi đầu xuống, may mà Giang Dược đã kịp thời đỡ lấy cậu.
Giang Dược thuận thế vỗ vỗ bờ vai cậu:
"Khá lắm, nếu không phải bàn học quá kém, có khi tôi thực sự bị cậu đánh bại a. Đậu Đậu, sức mạnh của cậu quá là khủng khiếp!"
Giang Dược giơ ngón tay cái lên.
Lúc đầu, cả cánh tay Mao Đậu Đậu kỳ thật đều đang phát run, vậy mà Giang Dược vừa vỗ vỗ hai cái lên bờ vai cậu, đã khiến cậu lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Nhất thời, Mao Đậu Đậu càng thêm bội phục Giang Dược sát đất.
Nghe được Giang Dược tán dương, cậu có chút không biết phải làm sao.
"Sếp Dược, em..."
"Đậu Đậu, chúc mừng cậu. Tôi dám cam đoan, cậu tuyệt đối là đã giác tỉnh năng lực mới, hơn nữa còn ở mức độ khá cao."
Mao Đậu Đậu vốn đang có chút ngượng ngùng, nhưng rốt cuộc cậu là kẻ có thần kinh thô, vừa nghe lời này, lập tức sáng mắt lên.
"Sếp Dược, nói như vậy, em thật đã giác tỉnh dị năng rồi?"
"Ừm."
Giang Dược gật đầu, phi thường chắc nịch.
"Trên thực tế, vừa rồi tôi đi gặp Đồng Địch, tối hôm qua cậu ta cũng đã giác tỉnh dị năng, về phần là dị năng gì thì tôi cũng không tiện nói."
"Ồ? Nói như vậy, tối hôm qua nhìn như tai biến, kỳ thật có rất nhiều người đã nhận được kỳ ngộ?"
Hàn Tinh Tinh kinh ngạc hỏi thăm.
"Tối hôm qua thiên địa dị biến, thật ra do là có sức mạnh thần bí tràn vào. Mà sức mạnh này, mỗi người trong chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều có hấp thu. Có người thu hoạch nhiều hơn một chút, có người thu hoạch ít một chút. Có người phát hiện, có người chưa chắc đã phát giác."
Giang Dược đã nói đến đây, cũng không ngại nói thêm vài lời.
Vừa vặn, nhờ vào đó hắn cũng có thể quan sát phản ứng của các bạn học một chút.
Qua quan sát của Giang Dược, những bạn học ở đây, tuyệt đối có người thu được lợi ích, thu được cơ duyên, chỉ là không nói ra mà im ỉm phát tài thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận