Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 266: Giang Ảnh nhập ngũ
Giang Dược âm thầm hạ quyết định, nếu đêm nay sức mạnh vĩ đại của đất trời lại phun trào, hắn sẽ ưu tiên dẫn dắt nó rèn luyện tinh thần lực. Nếu có thể nâng tinh thần lực lên tới tầng thứ cao hơn, bù đắp được nhược điểm, thì sẽ khiến thực lực của hắn càng cân đối và toàn diện hơn!
Đồng Địch thấy Giang Dược mặt mày vui vẻ, chỉ nghĩ là Giang Dược đang mừng thay mình, định nói vài câu khiêm tốn, thì Mao Đậu Đậu trong phòng đã vọt ra.
Mao Đậu Đậu kích động nói:
"Ha ha ha, sếp Dược, sếp thật không lừa em. Những hạt mụn trên mặt em giống như nhỏ và mờ đi rất nhiều. Thế nhân cuối cùng cũng có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái chân chính của Mao Đậu Đậu em rồi. Phải biết, trước đây, khi em chưa nổi mụn, em cũng là bánh trái thơm ngon số một trong thôn. Phú hộ đầu thôn nhiều lần tìm đến mẹ em, muốn gả con gái cho em.”
Chuyện này, Mao Đậu Đậu từng không ngừng khoác lác trong ký túc xá.
Cậu vỗ vỗ lên bờ vai rộng của Đồng Địch:
"Mập mạp, cậu mau thành thật nói, tôi có đẹp trai hơn không nào?"
Đồng Địch liếc mắt một cái:
"Tui nói đẹp trai thì có tác dụng gì, phải là mấy cô gái nói mới có tác dụng."
"Ồ? Đúng nhỉ, vậy để tôi đi hỏi Hàn Tinh Tinh, còn có Nguyệt Nguyệt..."
Nhưng Mao Đậu Đậu vừa đi được vài bước thì dừng lại, vẻ mặt đau khổ.
"Được rồi, được rồi, không hỏi nữa."
Đồng Mập kinh ngạc:
"Sao lại không hỏi?"
Mao Đậu Đậu bĩu môi:
"Coi như tôi có đẹp trai gấp mười lần, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận. Trong mắt bọn họ, ngoài sếp Dược ra đã không còn người khác. Những người khác có tốt cách mấy cũng không bằng một sợi tóc của sếp Dược."
Vừa dứt lời, phía con đường ở đầu hoa viên bên kia bỗng xuất hiện một bóng người xinh đẹp, chính là Hàn Tinh Tinh.
"Mao Đậu Đậu, cậu lại đang nói xấu sau lưng tôi đó hả?"
Hàn Tinh Tinh hôm nay buộc một cái đuôi ngựa cao, toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân.
"Mao Đậu Đậu tôi mà phải nói xấu sau lưng người khác sao? Muốn nói thì tôi cũng nói ngay trước mặt."
Hàn Tinh Tinh đi tới, lắc lư nắm đấm trước mặt cậu ta:
"Vậy cậu thử nói một câu xem."
Mao Đậu Đậu cười hì hì nói:
"Đại tiểu thư Tinh Tinh của chúng ta tài sắc vẹn toàn, đơn giản tìm không ra một chút khuyết điểm nào."
"Hừ hừ, coi như cậu thức thời."
Hàn Tinh Tinh cười mỉa, liếc Mao Đậu Đậu một chút.
Giang Dược thấy Hàn Tinh Tinh đi từ ngoài vào, đoán cô hẳn vừa về biệt thự số tám một chuyến. Cũng không biết nhà cô đã dọn vào đó lúc nào, nhưng nếu cô không muốn nói thì hắn cũng sẽ không chủ động hỏi.
Nghe tiếng bên ngoài đang náo nhiệt, thầy Tôn dẫn theo Hạ Hạ từ trong biệt thự bước ra.
Vương Hiệp Vĩ cũng từ phòng tập thể dục ló ra, đầu đầy mồ hôi. Có vẻ như sự giác tỉnh của mọi người đã khiến Vương Hiệp Vĩ bị kích thích, cậu đang nỗ lực luyện tập, sớm ngày giác tỉnh.
"Giang Dược à, Lý Nguyệt đã rời đi, em có biết chưa?"
Tôn Bân đi tới, bỗng nhiên nói.
Giang Dược khẽ giật mình. Sáng sớm thế này, Lý Nguyệt sao lại rời đi? Mọi người đều chưa về trường, cô ấy một mình rời đi gấp gáp vậy để làm gì?
"Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Lúc trời vừa sáng, Lý Nguyệt muốn nói chuyện với em, nhưng lúc đó em đang nhập định, cho nên em ấy đã đi trước. Em ấy nói lo lắng cho cha mình ở dưới quê, muốn về thăm. Thầy cũng đã khuyên em ấy, nhưng em ấy rất có chủ kiến, thầy khuyên không nổi."
Thầy Tôn có chút áy náy, thậm chí hơi tự trách.
Giang Dược hiểu đại khái tình hình nhà Lý Nguyệt. Hắn biết cha và mẹ Lý Nguyệt là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Một người ích kỷ, lười biếng, một người trung hậu, cần cù. Nếu như nói trên thế giới này có một người sẽ nâng niu Lý Nguyệt trong lòng bàn tay, thì đó nhất định là cha cô ấy.
Câu chuyện trên bàn ăn tối hôm qua đã gợi lên nỗi nhớ quê hương của mọi người. Nhưng không ngờ, Lý Nguyệt lại là người đầu tiên biến suy nghĩ thành hành động.
Ngẩn người một lúc, Giang Dược hỏi:
"Lý Nguyệt đã đi bao lâu rồi ạ?"
"Có lẽ đã gần một giờ rồi."
Giang Dược có chút buồn vô cớ. Một tiếng rồi, cô ấy có lẽ đã đi rất xa, cũng không biết tới phương trời nào rồi.
Với hiểu biết của Giang Dược về Lý Nguyệt, nếu cô ấy đã đưa ra quyết định, bình thường sẽ không thay đổi.
Quê quán của Lý Nguyệt là một thôn núi xa xôi, bình thường đến Tinh Thành, cần phải đi mấy chuyến xe, còn phải đi bộ một đoạn đường núi dài.
Bây giờ đường sá bị phá hư, xe cộ ngừng hoạt động, chỉ dựa vào hai chân đi bộ, từ sáng sớm đi đến tối mịt chưa chắc có thể đến. Chưa kể trên đường có thể còn gặp phải những rủi ro khác.
Mao Đậu Đậu lẩm bẩm:
"Nguyệt Nguyệt cũng thật là, muốn về nhà cũng nên bàn bạc với mọi người một chút, mọi người cùng đi cũng tốt mà. Vô thanh vô tức một mình đi, nếu trên đường gặp phải kẻ xấu thì sao?"
Đồng Địch nói:
"Kẻ xấu? Đừng lo lắng, hiện giờ kẻ xấu phải sợ Nguyệt Nguyệt mới đúng. Theo tôi thấy, Nguyệt Nguyệt luôn luôn là người có chủ kiến, cậu ấy dám một mình đơn thương độc mã về nhà, hẳn là có niềm tin chắc chắn. Có lẽ, liên tục hai đêm dị biến, Nguyệt Nguyệt đã giác tỉnh kỹ năng thiên phú còn mạnh hơn cả chúng ta cũng không chừng!"
Mao Đậu Đậu bị dọa sợ, ngơ ngác một lúc:
"Thật không?"
Đồng Địch nói:
"Cậu thử nghĩ xem, lúc trước kiểm tra thể chất, trừ lớp trưởng, ai có thể có số liệu cao như Nguyệt Nguyệt? Đây gọi là gì? Theo như trong tiểu thuyết, đây chính là tự mang vầng sáng nhân vật chính. Người như vậy, tiềm lực và thiên phú bảo đảm ăn đứt thể loại ngáo ngơ như cậu."
Mao Đậu Đậu lẩm bẩm:
"Cũng phải."
Đang lúc mọi người nói chuyện, trên bầu trời chợt dội xuống tiếng động cơ máy bay ầm ầm, một chiếc trực thăng quân dụng chậm rãi tiếp cận, đáp xuống khu vực trống trải trong khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Giang Dược nhìn số hiệu quân cơ, nhận ra là chiếc trực thăng đã đến Bàn Thạch Lĩnh đón họ hôm qua.
Quả nhiên quân đội rất tích cực, nói hôm nay sẽ đón Giang Ảnh đi báo cáo, sáng sớm liền đã đến.
Trưởng thư ký Chương, trợ thủ đắc lực nhất của tướng Đồng, một ngày trăm công ngàn việc, vậy mà cũng đích thân đến đón tiếp. Có thể thấy, quân đội coi trọng việc này vô cùng.
Giang Ảnh vừa mới chuẩn bị xong bữa sáng, tạp dề còn chưa kịp cởi ra, đoàn đại biểu của quân đội đã đến cửa.
Trưởng thư ký Chương ngược lại rất thoải mái, vung tay lên:
"Quân tình có khẩn cấp đến đâu cũng không thể bỏ qua bữa sáng. Tôi cũng chưa ăn gì, chúng ta cùng ăn đi."
Người ở địa vị cao, khí thế đương nhiên rất mạnh, nhưng cũng rất biết tiến thoái.
Trưởng thư ký Chương không hề tỏ ra mình là người có địa vị cao, cùng mọi người ngồi xuống ăn sáng, giống như một người hàng xóm nhà bên thân thiết.
Giang Dược giới thiệu những người ở đây cho ông, Trưởng thư ký Chương nắm tay từng người, tỏ ra vô cùng tôn trọng.
"Thầy Tôn, tôi đã từng nghe nói đến tên của ông."
Tôn Bân vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương lại biết đến tên của một giáo viên quèn như ông.
"Lúc trước, quân đội chúng tôi cũng đã nghiên cứu qua vụ án quỷ dị về Kẻ sao chép, biết chuyện của thầy Tôn, cũng biết về giai thoại giữa thầy và các học trò. Thầy Tôn quả thật đáng gờm, một lớp ra được nhiều Người giác tỉnh như vậy, tuyệt không phải là trùng hợp, công lao của thầy không nhỏ, không thể xem nhẹ."
Tuy Tôn Bân là người đọc sách, nhưng những lời nói ấm áp này nghe vào tai, vẫn là hưởng thụ vô cùng. Nhất là từ miệng của một người có địa vị cao như Trưởng thư ký Chương nói ra, sức nặng tuyệt không tầm thường.
Phải biết, ngay cả hiệu trưởng trung học Dương Phàm cũng chưa từng nói những lời thân thiết như vậy.
Tôn Bân than thở nói:
"Trưởng thư ký Chương quá lời, tôi không dám nhận. Khi đó bị giam trong tù, tôi thực sự có chút tuyệt vọng. Có lẽ việc mà tôi tự hào nhất trong đời chính là dẫn dắt những học sinh ưu tú này. Đây là vận may của tôi."
"May mắn là một mặt, nhưng chủ yếu vẫn là nhờ phương pháp dạy dỗ của thầy. Nếu không phải thầy đã đi vào lòng học sinh, học sinh sao có thể chân thành với thầy như vậy?"
Trưởng thư ký Chương cười ha hả nói.
Giang Dược cười nói:
"Trưởng thư ký Chương, mấy người bạn học của tôi đều không phải là Người giác tỉnh bình thường. Đợi một thời gian, có lẽ quân đội các ông cũng phải cướp người."
Trưởng thư ký Chương cười ha ha:
"Cậu Giang nói vậy, tôi hiện tại liền muốn cướp người. Mà trước kia cậu đã hứa sẽ đến quân đội chúng tôi giảng bài. Khi nào rảnh thì mang theo mấy người bạn học này cùng đi nhé?"
"Đúng rồi..."
Trưởng thư ký Chương đột nhiên dừng lại, nhìn quanh:
"Tôi nhớ lớp của các cậu còn có một cô gái tên là Lý Nguyệt. Hôm nay không đến sao?"
Lý Nguyệt?
Mọi người đều chấn động, không ngờ Lý Nguyệt cũng đã lọt vào mắt xanh của quan chức cấp cao quân đội. Đây cũng không phải là vinh hạnh thông thường.
Giang Ảnh vội vàng thấp giọng giải thích vài câu.
Trưởng thư ký Chương nghe xong, liên tục vỗ đùi, hối hận nói:
"Đáng nhẽ tôi không nên ngủ thêm hai tiếng, nếu sớm xuất phát một chút, có thể đuổi kịp rồi."
Nghe có vẻ như Trưởng thư ký Chương rất tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội gặp Lý Nguyệt.
"Xem ra, bạn học Lý Nguyệt này cũng rất có chí khí. Lúc này bên ngoài hỗn loạn như vậy, một người dám ra đi một mình, dũng khí này đã vượt qua phần lớn mọi người."
Trưởng thư ký Chương lại tán thưởng lần nữa.
Giang Dược gật đầu, cũng đồng ý với nhận xét này.
Lý Nguyệt bề ngoài yếu đuối nhưng lại có trái tim vô cùng mạnh mẽ.
"Cậu Giang à, trên đường đến đây, thoạt nhìn tình hình so với hôm qua tệ hơn nhiều. Tôi nghĩ tình hình sẽ còn xấu đi nữa. Mọi người phải chuẩn bị tâm lý lâu dài. Tình huống rất nghiêm trọng."
Trưởng thư ký Chương vừa nói vừa ăn mấy cái bánh bao.
Quân nhân ăn cơm rất nhanh, Trưởng thư ký Chương là người đầu tiên đặt đũa xuống.
"Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, cậu Giang, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Trưởng thư ký Chương không muốn vì mình ăn xong mà ảnh hưởng đến việc ăn uống của những người khác.
Hai người đi ra ngoài, vào trong vườn hoa.
"Cậu Giang, tình trạng của núi Thất Loa đúng như cậu nói, núi Thất Loa đã biến dị. Có dấu hiệu cho thấy, núi Thất Loa không chỉ cao hơn rất nhiều mà còn có sinh vật dị thường hoạt động."
Giang Dược nhớ đến giấc mơ của Đồng Địch.
Đồng Địch từng nói, cậu ta mơ thấy núi Thất Loa xuất hiện rất nhiều quái vật, khắp nơi truy sát con người. Đáng sợ hơn nữa là, bên trong còn có một quả trứng khổng lồ phát ra ánh sáng tím chói mắt, rất quỷ dị.
Mặc dù Đồng Địch nói đó chỉ là một giấc mơ, nhưng Giang Dược không coi là thế.
"Trưởng thư ký Chương, nếu trong núi Thất Loa thật có sinh vật dị thường hoạt động, thì đó sẽ là một mối đe dọa rất lớn đối với Tinh Thành. Bởi vì núi Thất Loa nằm ngay tại quận Thiên Cơ phía nam thành phố, tuy dân số không bằng mấy quận trung tâm, nhưng cũng không ít. Xung quanh ngoại ô thành phố còn có rất nhiều người. Nếu có sinh vật dị thường hoạt động, thì khoảng cách giữa chúng với khu vực hoạt động của con người không hề có chút giảm xóc nào."
Trưởng thư ký Chương thở dài:
"Đúng vậy. May mắn là hiện tại vẫn chưa xảy ra hiện tượng sinh vật dị thường đại lượng tấn công con người."
Giang Dược nói:
"Chuyện sớm muộn thôi."
Trưởng thư ký Chương nói:
"Ai dà, hiện tại mọi mặt đều thiếu nhân lực, tuy quân đội có nhiều người, nhưng lực lượng chủ chốt đều đóng quân ở những nơi khác, không thể tùy tiện điều động. Hơn nữa, tình hình núi Thất Loa vẫn chưa rõ ràng, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không thể tùy tiện đánh ra lá bài tẩy quân đội này."
Mỗi một đội quân đều có chức trách riêng, không có nhiệm vụ tác chiến thì không thể tùy ý điều động. Hơn nữa, những nơi đóng quân khác đều có nhiệm vụ giữ gìn an ninh, đầu năm nay, nơi đâu cũng thiếu nhân lực. Ít nhất phải nắm rõ tình hình của đối phương, mới có thể dễ bề hành động.
Giang Dược hỏi:
"Trưởng thư ký Chương, chị tôi hiện tại đã gia nhập quân đội, coi như lính mới phải không?"
Trưởng thư ký Chương cười nói:
"Cậu Giang à, chị cậu còn chưa đến báo cáo, cậu đã lo lắng rồi sao? Yên tâm đi, quân đội chúng tôi cũng có tiêu chuẩn, dù có muốn lên tiền tuyến thì cũng sẽ không để tân binh lên đầu. Chị cậu là thiên tài, là bánh trái thơm ngon của chúng tôi, chắc chắn sẽ được bồi dưỡng trọng điểm. Nói cách khác, tầm quan trọng của chị cậu vượt xa một người lính bình thường."
Giang Dược nói:
"Trưởng thư ký Chương, tôi cũng không phải là lo lắng cho chị tôi. Tôi muốn nói chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, qua một thời gian, chị ấy có thể trở thành một lá bài tẩy cực mạnh của quân đội."
Trưởng thư ký Chương nói:
"Cậu Giang à, cậu cũng đừng bận tâm về chị cậu, hay là nói về cậu đi…"
Giang Dược nói:
"Trưởng thư ký Chương, vẫn là câu nói cũ, nếu quốc gia thật cần tôi xuất lực, tôi nghĩa bất dung từ."
Trưởng thư ký Chương cười khổ không thôi, ông còn chưa kịp ném ra cành ô liu thì Giang Dược đã chặn lại rồi, cũng không biết phải nói gì nữa.
Không lâu sau, mọi người trong biệt thự cũng ăn xong bữa sáng.
Giang Ảnh đã thu dọn xong đồ đạc.
Hai chị em nhẹ nhàng chào tạm biệt nhau. Giang Ảnh ghé vào tai Giang Dược nói nhỏ:
"Bảo vệ tốt ngôi nhà này."
Giang Dược gật đầu:
"Em sẽ chờ chị trở về."
Giang Ảnh đã sớm chuẩn bị tâm lý, mang theo hành lý, nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà, vẫy tay tạm biệt, trông rất trấn định. Chỉ có Giang Dược có thể thấy, trong khóe mắt Giang Ảnh có một tia quyến luyến và không nỡ.
Máy bay trực thăng ầm ầm cất cánh, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hàn Tinh Tinh có chút nghẹn ngào nói:
"Lần sau muốn ăn cơm chị Ảnh, không biết là khi nào nữa."
Cô gái nhỏ này ban đầu tiếp xúc với Giang Ảnh là có chút ý đồ riêng, nhưng dần dà đã nảy sinh tình cảm sâu sắc với Giang Ảnh, trở thành đôi bạn thân thiết.
Mao Đậu Đậu thở dài:
"Sếp Dược, nhà họ Giang của sếp có phong thủy tốt thật đấy, quân đội phái quan to đến để đón một tân binh, cũng chỉ nhà sếp mới có thôi."
Giang Dược khẽ thở dài, những chuyện này đối với hắn đều là mây bay.
Tình hình hiện tại đang xấu đi, chị Ảnh cũng đã lên đường nhập ngũ, khó đoán trước được hung cát, cho dù Giang Dược có tâm trí kiên định mấy cũng không khỏi cảm thấy sầu lo.
Một nhà bốn người, giống như một bức tranh ghép, từng mảnh từng mảnh rơi ra khỏi bức tranh, đầu tiên là mẹ, rồi tới ba, giờ tới chị, hắn nghĩ đến thôi cũng đã thấy thương tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận