Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 278: Bí mật đằng sau tấm áp phích

Loại luật sư bám đuôi quyền quý này, bất kỳ nhà giàu nào ở Tinh Thành đều có, và họ đều đi theo nhóm. Trưởng ban La trước giờ không ưa nổi bọn họ.
Những người này, xét đến cùng, không phải đang đại diện cho pháp luật, mà là làm đầy tớ cho tiền bạc. Chỉ cần trả đủ tiền, dù là chuyện đen tối đến đâu, họ cũng có thể tìm cách tẩy trắng.
Điều đáng giận nhất là, họ còn thường xuyên tẩy trắng thành công.
Nhưng La Đằng ông tuyệt đối không cho phép, cũng không bao giờ nhượng bộ những người này.
“Anh… anh… anh… anh thái độ kiểu gì vậy? Tôi sẽ khiếu nại anh lên cấp trên, còn kiện anh nữa, anh đợi đó.”
Tay luật sư kia có lẽ cũng không ngờ, một quan chức chính phủ như trưởng ban La lại không làm việc theo lẽ thường như vậy.
Những người có thân phận như trưởng ban La, thông thường sẽ rất chú ý đến lời nói và hành động, sợ gây ảnh hưởng không tốt, bị người ta lợi dụng, để lại lời ra tiếng vào.
Giang Dược đứng bên cạnh cười khẩy, hiện tại thân phận của hắn chỉ là một học sinh, chuyện này hắn tự nhiên sẽ không chủ động lên tiếng. Nhưng hành động của trưởng ban La vừa rồi khiến hắn nhìn cũng thấy hả hê.
Giang Dược không xa lạ gì thứ luật sư ăn bám nhà quyền quý này. Lúc trước ở cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử, nhà họ Đặng chẳng phải cũng có mặt hàng này sao?
“Hiệu trưởng, vẫn còn một hung thủ chưa bị bắt, cần phải tạm thời phong tỏa trường học. Ngoại trừ gia đình nạn nhân, còn những người không liên quan khác, xin hãy mời họ rời đi.”
Mặc dù trưởng ban La không nêu đích danh, nhưng mọi người đều hiểu là ông đang ám chỉ ai.
Tại hiện trường, ngoài gia đình nạn nhân, chỉ có người nhà của hung thủ Uông Hạo.
Tất nhiên, gia đình nạn nhân chỉ có vài người, còn “gia đình” hung thủ thì rất đông đảo.
“Phụ huynh của Uông Hạo, Cục Hành động đã tiếp nhận vụ án này, bà cũng đã được thông báo tình hình rồi đấy. Hay là bà cứ về nhà trước đi, đợi thông báo kết quả điều tra chính thức của Cục Hành động? Chứ bà dẫn người bao vây trường học, về tình hay về lý đều không thể nói được.”
Giọng điệu của hiệu trưởng cuối cùng cũng vẫn còn giữ lại một chút khách khí.
Mẹ của Uông Hạo lại không chịu buông tha:
“Tôi giao con cho trường học, trường học phải chịu trách nhiệm. Giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ nói một câu là muốn đuổi chúng tôi đi? Đừng hòng! Hôm nay nếu không cho tôi một câu trả lời, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.”
"Các người là trường học hay là phường trộm cướp? Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy đến trường của các người, sao lại thành ra nông nỗi này?"
"Không có chứng cứ, sao lại tùy tiện bắt người? Ngay cả Cục Hành động cũng không thể làm xằng làm bậy như thế!"
Những người tự xưng là họ hàng thân thích của Uông Hạo dồn dập lên tiếng.
Phó chủ nhiệm Thiệu vẫn đứng trước mặt hiệu trưởng, thấy sắc mặt khó chịu của hiệu trưởng, biết mình cần phải hành động, lập tức giơ hai tay lên, chắn trước mặt hiệu trưởng, tỏ vẻ như thể đang bảo vệ ông.
"Tất cả im lặng! Ai lại đi cãi nhau mất thể diện như vậy? Đây là sân trường, không phải cái chợ, không phải nơi để các người lên mặt!"
"Mẹ Uông Hạo, bà đừng có mà hung hăng!"
"Đúng vậy, con bà đến trường học để học hành, đó là điều đương nhiên. Nhưng theo tôi được biết, Uông Hạo là học sinh ngoại trú. Sau khi tan học, mọi hành vi của cậu ta đều nằm ngoài tầm kiểm soát của nhà trường.”
“Bà thử nói xem, một học sinh ngoại trú, tại sao lại ở lại trường, còn xuất hiện trong ký túc xá nữ? Đây là lỗi của nhà trường sao? Nhà trường có bắt cậu ta ở lại trường không? Nhà trường có bắt cậu ta lén lút xông vào ký túc xá nữ không?”
“Phẩm chất đạo đức kém, vi phạm nội quy nhà trường nghiêm trọng, loại học sinh này, cho dù không làm điều phi pháp, cũng là con sâu làm rầu nồi canh, nhất định phải đuổi học. Chớ nói chi là hiện tại cậu ta còn dính líu đến vụ án giết người, phạm pháp rành rành!"
Phó chủ nhiệm Thiệu chủ yếu quản lý về mảng giáo dục đạo đức học sinh. Hơn nữa, ông cũng đầy một bụng oán khí với Uông Hạo. Nếu không phải Giang Dược xuất thủ kịp thời, ông đã bị đánh chết, làm sao có thể không hận Uông Hạo.
Sau khi mạnh mẽ lên án Uông Hạo, Phó chủ nhiệm Thiệu cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ sảng khoái đến thế. Cái cảm giác không cần phải nịnh hót những kẻ giàu có quyền quý này quả thật quá tuyệt vời!
"Bảo vệ!"
Đội bảo vệ nhà trường đã sớm nóng lòng muốn hành động. Họ đè nén căm phẫn nãy giờ, nhưng vẫn chưa nhận được mệnh lệnh từ lãnh đạo nhà trường, nên không thể tự tiện ra tay.
Hai đồng nghiệp của họ đã bị giết chết trong ký túc xá, Uông Hạo là đồng phạm. Nếu không phải gã đã bị thầy Cao đánh gãy chân, họ đều hận không thể xông lên đánh gã một trận.
Một kẻ hung thủ giết người tội ác tày trời như thế, vậy mà người nhà gã còn ngang ngược dẫn theo một đám người đến bao vây trường học.
Thật sự cho rằng đội ngũ bảo vệ của họ là ăn chay hay sao?
Đồng nghiệp chết thảm, phẫn nộ bùng phát, vừa nghe được hiệu lệnh của phó chủ nhiệm Thiệu, đội ngũ bảo vệ lập tức xông lên như hổ như báo, ngăn ở trước mặt lãnh đạo trường, bức lui đám bà con thân thích của Uông Hạo.
Mẹ Uông Hạo đã trải qua nhiều cảnh tượng hoành tráng, không hề nao núng, ngược lại bước lên một bước, nghiêm nghị nói:
"Các người muốn làm gì? Tôi nhìn xem có ai dám động đến tôi?"
Loại phu nhân nhà giàu có này, xưa nay sống an nhàn sung sướng, tự nhiên có một luồng khí độ uy nghiêm.
Thế tiến công của đội ngũ bảo vệ lập tức bị ngăn cản.
Khí thế một bên bị ép, bên còn lại tất nhiên sẽ thừa cơ nổi lên.
"Làm gì? Còn muốn đánh người nữa sao?"
"Các người rốt cuộc là trường học hay là băng cướp?"
"Ai dám động đến một sợi tóc của phu nhân nhà tôi, liền chờ đi hầu tòa đi!"
Luật sư cầm máy quay trong tay, quay chụp lại hiện trường, bộ dáng rất chuyên nghiệp.
Bỗng nhiên, một viên đá nhỏ không biết từ góc nào bay tới, chính xác vô cùng, đập trúng máy quay.
Ống kính máy quay vỡ tan, luật sư kêu thảm một tiếng, che mũi ngồi xổm xuống.
Cục đá kia tinh chuẩn đập vào ống kính, lại nảy lên một cách kỳ lạ, vững vàng đập trúng mũi luật sư, khiến ông ta lập tức đau xót thấu tim gan, máu mũi đỏ thẫm chảy ra không ngừng, trông thật thê thảm.
Đội trưởng bảo vệ thấy vậy, tiến lên một bước, làm một động tác khiến tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, đó chính là nhấc bổng mẹ Uông Hạo lên vai, sải bước chạy như bay về phía cổng trường.
Mẹ Uông Hạo tự xưng là phu nhân, lúc nào bị người đối xử như vậy? Bà ta lập tức hoảng hốt, thét lên không thôi.
Thấy vậy, đám họ hàng thân thích đông đảo liền la mắng đuổi theo.
Đội trưởng bảo vệ chân dài, tốc độ nhanh, khiêng một người mà tốc độ vẫn không thua kém. Mãi đến khi ra ngoài cổng trường chừng hai trăm mét, mới đặt mẹ Uông Hạo xuống đất.
Đám họ hàng thân thích đuổi tới muốn chặn đường đội trưởng bảo vệ, nhưng lại bị đội ngũ bảo vệ đuổi theo sau ngăn lại.
Tuy đội ngũ bảo vệ ít người hơn đám họ hàng thân thích, nhưng nhờ được huấn luyện nghiêm ngặt, phối hợp ăn ý, đã dựng nên một bức tường người, ngăn chặn đám họ hàng thân thích đang sục sôi.
Đám họ hàng thân thích này, rốt cuộc cũng chỉ là một đám ô hợp, được tập hợp tạm thời. Mặc dù có một số thật sự là người nhà của Uông Hạo, nhưng đa số đều là được thuê đến phá đám.
Trong tình huống như vậy, muốn đám người này liều mạng cũng không thực tế.
Hơn nữa, trong lòng đa số bọn họ đều hiểu rõ, hành động của họ đã dính líu đến việc gây rối trật tự an ninh. Dù nhà họ Uông có thế lực đến đâu, cuối cùng cũng không thể chối cãi được tội ác của con trai họ. Nếu Uông Hạo quả thật là hung thủ giết người, việc nhà trường giao gã cho Cục Hành động là hoàn toàn hợp lý.
May mắn là đội ngũ bảo vệ chỉ muốn đưa đám người này ra khỏi trường, chứ không sử dụng vũ lực thật sự. Sau một hồi giằng co, đội ngũ bảo vệ đã rút về trường, đóng cổng lại.
Còn đám người nhà họ Uông, dù có muốn xông vào cổng trường, cũng không thể phá hủy công trình của trường được. Nếu họ thật làm như vậy, thì chính là ngu ngốc đến hết thuốc chữa, sẽ khiến tình hình trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.
Gia đình các nạn nhân nhìn thấy tất cả những điều này, cũng cảm thấy một chút an ủi.
Chung quy, nhà trường đã không bao che cho hung thủ, không vì hung thủ là con trai của gia đình giàu có mà vi phạm nguyên tắc, xử sự công chính công bằng.
Nhờ vậy, trường học đã giành được thêm thiện cảm từ gia đình các nạn nhân.
Gia đình của nạn nhân đầu tiên sống ở Tinh Thành, chỉ có cha, mẹ và dượng đến. Mẹ kế của cô không đến.
Gia đình của nạn nhân thứ hai không ở Tinh Thành, nhưng có họ hàng ở đây, nên có hai người họ hàng đến.
Tất nhiên, việc giải quyết hậu sự và an ủi gia đình nạn nhân là trách nhiệm của nhà trường.
Giang Dược, trưởng ban La và Cao Dực cùng nhau chuẩn bị mở một cuộc lục soát toàn diện khu ký túc xá nữ sinh.
Tất cả Người giác tỉnh ở lại trường đều được huy động, tập hợp thành từng tiểu đội nhỏ, canh giữ ở cầu thang của từng tầng.
Trưởng ban La và Giang Dược cùng nhau phụ trách điều tra lần lượt từng phòng ký túc xá.
Hai người lục soát vô cùng tỉ mỉ, bao quát hết mọi ngóc ngách, từ ngăn kéo, giường chiếu, tủ quần áo, tủ giày đến một số không gian riêng tư khác. Ngay cả một con gián núp trong góc hẻo lánh cũng khó có thể trốn khỏi cặp mắt của họ.
Một tầng có mười mấy phòng ký túc xá, điều tra nghiêm túc cũng tốn rất nhiều thời gian.
Sau gần ba tiếng lục soát, bọn họ mới hoàn thành đến tầng thứ tư. Mặc dù trong quá trình phát hiện rất nhiều đồ vật kỳ lạ, nhưng đó chỉ là những vật dụng cá nhân của các nữ sinh, dù có chút khó nói nhưng hiển nhiên là không liên quan gì đến vụ án.
Theo dự đoán của Giang Dược, tầng năm và tầng sáu mới là trọng điểm.
Hai nạn nhân đều ở tầng năm và tầng sáu.
Đới Na trọ ở tầng sáu, nhưng ký túc xá của ả cách rất xa ký túc xá của nạn nhân thứ nhất, gần như ở hai đầu, cách nhau hơn một trăm mét.
Sau khi lục soát xong tầng năm, ngoài hiện trường vụ án của nạn nhân thứ hai ra thì không có phát hiện gì khác.
Tất nhiên, ai cũng hiểu được trọng điểm thực sự là ở tầng sáu, nói chính xác hơn là ở căn phòng ký túc xá của Đới Na.
Sau khi lên tầng sáu, mọi người quyết định bắt đầu lục soát từ ký túc xá bên trái.
Ký túc xá thứ ba bên trái chính là hiện trường vụ án của nạn nhân thứ nhất.
Sau khi lục soát hai phòng trước, mọi người đứng trước cửa phòng thứ ba, tâm trạng đều rất căng thẳng.
Dù thi thể nạn nhân đã được dọn đi, nhưng hiện trường vụ án vẫn chưa được dọn dẹp, cơ bản vẫn còn nguyên vẹn. Giang Dược nhìn khóa cửa, cũng thấy không có dấu vết bị phá hoại.
Điều này chứng minh, nạn nhân thứ nhất cũng chủ động mở cửa.
Tất nhiên, hiện tại những điều này đã không còn quan trọng nữa.
Lục soát một vòng, vẫn không có phát hiện gì quan trọng.
Bọn họ nhanh chóng lục soát hết dãy ký túc xá ở mặt phía nam. Tiếp theo chỉ còn lại dãy ký túc xá ở mặt phía bắc.
Đới Na ở ký túc xá phía bắc, cụ thể là ở ký túc xá thứ bảy bên trái.
Rất nhanh, bọn họ đã lục soát xong sáu ký túc xá bên trái.
Mọi người đứng trước cửa ký túc xá thứ bảy.
Cửa phòng không khóa, chỉ khép hờ.
Mao Đậu Đậu xông lên trước, một cước đá văng cửa ký túc xá.
Bên trong có bốn cái giường, chỉ có hai cái có đồ đạc, chứng tỏ là có người đang sử dụng, hai cái còn lại trống không.
Loại tình huống này khá phổ biến ở tầng sáu. Học sinh ngoại trú ở trường không nhiều, phòng ốc lại dư dả, thường một phòng ký túc xá chỉ có hai ba người ở.
Cửa mở ra, mọi người cảm nhận được có gì đó quỷ dị.
Không khí còn lưu lại một mùi khó tả, ga giường lộn xộn, khăn tay vứt lung tung, cho thấy trong đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Tuy Mao Đậu Đậu vẫn còn zin, nhưng cậu cũng từng xem qua kha khá phim hot, nhìn thấy hiện trường này, mơ hồ đoán được chuyện gì, không khỏi khó chịu mắng khẽ một tiếng.
Mọi người lục soát từng ngóc ngách trong ký túc xá, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Cho dù là một con kiến trốn trong góc, cũng có thể bị họ tìm ra.
Có điều kết quả điều tra khiến mọi người thất vọng.
Họ chỉ tìm thấy rất nhiều đồ đạc cá nhân của Đới Na, hơn nữa còn rất phong phú. Nào là trang sức đắt tiền, nào là đồng hồ đeo tay hàng hiệu, túi xách nổi tiếng, và cả những bộ quần áo thời thượng đắt tiền.
Ngoài ra còn có một số đồ chơi tình thú khó nói.
Tất cả những thứ này đều thể hiện, tuy Đới Na tuổi còn nhỏ, lại sống rất phóng túng.
Căn cứ thông tin của nhà trường cung cấp, điều kiện gia đình Đới Na không phải quá tốt, vậy những món đồ quý giá này có nguồn gốc từ đâu, tự nhiên là rất đáng để suy ngẫm.
Nhưng những thứ này cuối cùng chỉ là vấn đề sinh hoạt riêng tư của cá nhân Đới Na, dường như không liên quan gì đến vụ án quỷ dị.
Giang Dược đứng bên cạnh giường, đưa mắt nhìn một vòng. Hắn luôn cảm thấy, căn phòng ký túc xá này hẳn là còn có bí mật gì đó chưa được khám phá ra.
Đây là một loại trực giác kỳ lạ. Không có bằng chứng rõ ràng, nhưng loại cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt.
Rất nhanh, ánh mắt Giang Dược tập trung vào tấm áp phích treo trên tường đối diện với giường của Đới Na.
Đó là một tấm áp phích của một nữ minh tinh nổi tiếng.
Việc các nữ sinh treo loại áp phích này trong phòng mình cũng không có gì lạ. Nhưng ánh mắt của Giang Dược lại cứ chăm chú dán vào tấm áp phích đó.
"Sếp Dược, sao thế?"
Mao Đậu Đậu dõi theo ánh mắt của Giang Dược, nhưng cũng không phát hiện ra có gì khác thường trên tấm áp phích dán trên tường đó.
"Kéo xuống thử xem."
Mao Đậu Đậu nghe lời Giang Dược, định tiến lên kéo áp phích xuống.
"Khoan đã, để tôi làm cho."
Giang Dược đặt tay lên vai Mao Đậu Đậu nói.
Hắn xoay người, nhảy lên giường đối diện, đưa tay nắm lấy một góc của tấm áp phích, dùng sức kéo một cái.
Roẹt!
Tấm áp phích bị xé rách, rơi xuống dưới.
Thông thường, khi tấm áp phích bị xé rách, phía sau sẽ lộ ra một bức tường trắng.
Nhưng khu vực mà tấm áp phích bao phủ, lại có một vách ngăn bằng gỗ được giấu kín bên trong, trông giống như được khảm vào tường, rất khít khao. Nhờ vậy, tấm áp phích dán tường không bị lồi lên ở giữa, khiến người ta nhìn qua tưởng phía sau cũng chỉ là bức tường, hoàn toàn không thể phát hiện ra sơ hở.
Lúc này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, vách ngăn bằng gỗ này chắc chắn ẩn giấu bí mật khó lường nào đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận