Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 279: Hai quả trứng trùng kỳ dị
Giang Dược nói:
“Tường phòng ký túc xá của trường học không dày lắm, độ dày chỉ khoảng ba mươi centimet. Phía sau tấm ngăn này, nói không chừng trực tiếp thông hướng phòng ký túc xá sát bên?"
"OK, vậy sếp cẩn thận một chút."
Mao Đậu Đậu cùng thầy Cao dẫn theo mấy người, nhanh chóng đi đến căn phòng ký túc xá bên cạnh.
Căn phòng kế tiếp quả nhiên là trống không, không có một học sinh nào, chỉ có một chiếc khóa treo ở tay nắm cửa, nhìn qua đã có chút hoen gỉ.
Thầy Cao trực tiếp dùng gậy đập vỡ chiếc khóa.
Bên trong căn phòng ký túc xá này, quả nhiên cũng có treo một tấm áp phích ở vị trí tương ứng, hoàn toàn khớp với bên này.
"Trước tiên đừng động vào bên kia."
Giang Dược đứng sát vách, lớn tiếng gọi.
Nói đoạn, Giang Dược cầm lấy một cây chổi trong ký túc xá, nhẹ nhàng chọc vào tấm gỗ, khiến nó lệch ra một chút.
Tấm gỗ này vốn dĩ không được cố định chắc chắn, chỉ cần dùng cây chổi chọc vào chỗ bị lệch là có thể dễ dàng cạy tấm gỗ xuống.
Khi tấm gỗ được cạy xuống, một lớp màng mỏng lạ thường xuất hiện trước mắt mọi người.
Lớp màng mỏng này có màu da trong suốt, trông giống như cái kén bọc lấy cuống rốn, còn có chút dính sền sệt, khiến người ta nhìn vào không khỏi nổi da gà.
Không ai biết bên trong lớp màng mỏng này chứa thứ gì. Có người cảm thấy dường như có một loại rung động nào đó bên trong, giống như nhịp đập của trái tim, khiến lớp màng mỏng này có chút co ra bóp vào.
Mặc dù biên độ không lớn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.
Trưởng ban La vội vàng lấy điện thoại ra, mở chế độ quay phim, ghi lại cảnh tượng kỳ lạ này.
"Có nên vạch nó ra không?"
Giang Dược trầm giọng hỏi.
Giờ phút này, mọi người đều nín thở, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào lớp màng mỏng kì lạ kia.
Trong lòng mỗi người đều có dự cảm mãnh liệt rằng, đằng sau lớp màng mỏng này nhất định ẩn giấu một bí mật cực lớn. Bí mật này hơn phân nửa có liên quan đến sự biến dị của Đới Na.
Tựa như chiếc hộp Pandora, ai cũng không biết bên trong có gì nguy hiểm hay không. Một khi mở ra, vô cùng có khả năng mang đến tai họa cho mọi người.
Thế nhưng, trước mắt liệu có còn lựa chọn nào khác?
Lớp màng này nhìn thì mỏng, nhưng Giang Dược dùng cán chổi khẽ chọc mấy lần, thế mà lại mười phần dẻo dai.
"Cậu Giang, dùng cái này!"
Trưởng ban La từ phía sau lấy ra một con dao nhỏ, đưa tới.
Vừa cầm vào tay, Giang Dược liền cảm thấy một luồng hơi lạnh đập vào mặt, có thể thấy con dao này chất liệu phi phàm, tuyệt đối không phải là hàng mua ngoài chợ.
Quả nhiên, vừa đâm dao vào, lớp màng liền dễ dàng bị xé rách ra.
Rẹt rẹt rẹt!
Dao nhỏ đi đến đâu, tầng màng mỏng tróc ra đến đấy, nhưng nó vẫn còn kết dính với bên trong, cho nên không trực tiếp rơi xuống.
Giang Dược làm rất cẩn thận, cánh tay và thân người chếch sang một bên, tuyệt đối không bại lộ ở vị trí chính diện, để tránh bên trong bỗng nhiên toát ra sinh vật lạ nào đó đánh lén.
Có điều lo lắng của Giang Dược hơi dư thừa.
Màng mỏng bị cắt ra bốn cạnh, triệt để lộ ra không gian bên trong hốc tường.
Trong hốc tường, rõ ràng là hai quả trứng hình bầu dục quỷ dị, mỗi quả nhìn lớn như quả dưa lưới Hami vậy. Chúng dính chặt vào nhau, lại thêm một chút bộ phận dính kết quấn cùng nhau, nhìn qua rất ma mị.
Sự rung động kỳ lạ trước đó chính là do hai quả trứng quỷ dị này phát ra.
Giờ phút này, sau khi tầng màng mỏng đã được mở ra, mọi người nhìn càng thêm rõ ràng. Chúng tựa như hai cái bụng cóc, phồng ra rồi lại thu vào, tiết tấu cực mạnh.
Lớp ngoài của hai quả trứng bốc lên luồng khí màu tím nhàn nhạt, trông cực kỳ yêu dị, cũng không biết bên trong đang thai nghén sinh vật gì.
Nhưng trong đầu Giang Dược và trưởng ban La gần như đồng thời nhớ tới năm chữ Uông Hạo nhắc tới trước đó: cơ thể mẹ, Thánh chủng.
Chẳng lẽ, bên trong quả trứng tím này, chính là đang thai nghén thứ gọi là Thánh chủng kia?
Có điều nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, tầng màu tím bao bọc bên ngoài quả trứng cực dày, căn bản không thể nhìn thấu bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Muốn biết rõ ràng còn phải mượn nhờ thiết bị dụng cụ nghiên cứu.
"Chú La, có lấy ra không?"
Giang Dược quơ quơ dao nhỏ trong tay.
Trưởng ban La còn chưa lên tiếng, Đồng Địch nãy giờ vẫn đứng nhìn một bên bỗng nhiên nói:
"Lớp trưởng, chờ một chút!"
"Ừm?"
Giang Dược thấy Đồng Địch có vẻ khác thường, hẳn là đã phát hiện ra gì đó?
"Vật này, nhìn quen mắt."
Đồng Địch cau mày, thuận tiện bò lên giường.
Giang Dược chủ động lui xuống giường, nhường chỗ cho Đồng Địch.
Đồng Địch cũng không từ chối, ghé mắt vào trước hốc tường, quan sát tỉ mỉ.
Gương mặt béo phì của cậu lúc này tỏ ra nghiêm túc chưa từng có.
"Lớp trưởng, còn nhớ lần trước tui có kể cho cậu nghe về giấc mơ kia không?"
"Núi Thất Loa?"
"Đúng, chính là nó. Giấc mơ này, hai ngày gần đây xuất hiện rất thường xuyên, thậm chí có lúc tui chỉ là đang mải mê suy nghĩ, trong lúc hoảng hốt, nó cũng sẽ xuất hiện trong đầu. Tui vẫn cảm thấy là nó đang muốn ám chỉ điều gì đó."
Trưởng ban La nghe hai người nói chuyện khó hiểu, nhịn không được hỏi:
"Cuối cùng là giấc mơ gì?"
"Giấc mơ về việc núi Thất Loa biến cao lên, trên núi xuất hiện rất nhiều sinh vật quỷ dị. Trong đó có một ngọn núi, xuất hiện một quả trứng trùng màu tím khổng lồ."
"Trứng trùng?"
Trưởng ban La nghe vậy biến sắc, nhìn về phía hai quả trứng tím nơi hốc tường, truy vấn:
"Cậu nói là, hai quả trứng tím này giống như quả trứng trong giấc mơ của cậu?"
"Không! Quả trứng trùng trong mơ còn lớn hơn, cảm giác còn lớn hơn cả một tòa nhà. Nhưng lớp ngoài của nó là từng quả bong bóng nho nhỏ màu tím, tạo hình của hai quả trứng tím này rất giống với những quả bong bóng nhỏ đó. Hẳn là hai quả trứng tím này rất có khả năng liên quan mật thiết đến quả trứng trùng khổng lồ kia, coi như không phải tới từ nơi đó, cũng nhất định có liên quan."
Mặc dù mọi người chưa từng thấy quả trứng nào lớn như vậy, nhưng qua lời miêu tả của Đồng Địch cũng có thể tự tưởng tượng ra một hai.
Một quả trứng trùng khổng lồ, lớn hơn cả một tòa nhà, tầng ngoài là từng quả bong bóng màu tím, liền như vệ tinh lơ lửng giữa không trung. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Nhưng nếu đó chỉ là một giấc mơ, liệu có thể xem là thật được không?
Cho dù giấc mơ đó đúng, núi Thất Loa nằm ở ngoại ô phía nam, cách trung học Dương Phàm không xa, nhưng cũng không tính là gần, ít nhất cũng phải bảy tám cây số.
Trứng trùng ở núi Thất Loa, làm sao lại chạy đến đây được?
Chúng đến từ khi nào? Hốc tường này lại được đục ra từ bao giờ?
Tất cả những điều này, đều là do Đới Na làm sao?
Hay là, Đới Na cũng là nạn nhân? Bị trứng trùng này khống chế?
Trước mắt Đới Na không rõ tung tích, tất cả những điều này hiển nhiên không thể giải thích được.
"Chú La, chúng ta vẫn là nên lấy hai thứ quỷ dị này ra. Có cái gì để đựng chúng không?"
Thứ này nhìn dính sền sệt, đặc biệt đáng sợ, nếu không mang găng tay, cầm vào sẽ rất ghê tởm. May mà Cục Hành động luôn mang theo găng tay phá án. Trong ký túc xá vừa lúc có một chiếc hộp nhựa, đựng vừa khớp.
Giang Dược cẩn thận từng li từng tí lấy trứng xuống, sắp xếp gọn gàng, rồi đóng nắp lại.
Việc phát hiện hai quả trứng trùng cuối cùng cũng khiến lần lục soát công phu này không trở nên vô ích. Nhưng mọi người vẫn không vì vậy mà lơ là, tiếp tục điều tra những ký túc xá còn lại.
Số ký túc xá còn lại không nhiều, nhưng cường độ điều tra vẫn không giảm.
Mãi cho đến một căn ký túc xá cuối cùng, cũng không có phát hiện gì mới.
Mao Đậu Đậu thấy Giang Dược cau mày mãi, tiến lên hỏi:
"Sếp Dược, hai thứ quỷ quái này có thật là trứng trùng không? Đới Na đang nuôi chúng?"
"Vừa rồi các cậu đều thấy rồi chứ? Ký túc xá của Đới Na có hai người ở. Đới Na muốn làm một cái hốc trên vách tường ký túc xá, làm sao giấu được bạn cùng phòng?"
"Vậy cũng không hẳn. Bạn cùng phòng không phải lúc nào cũng ở ký túc xá. Đục một cái hốc mà thôi. Theo tui đoán, bạn cùng phòng của Đới Na, hẳn là ít khi ở ký túc xá."
Đồng Địch phân tích.
Tầng sáu là ký túc xá dành cho học sinh ngoại trú. Học sinh ngoại trú cũng không phải lúc nào cũng ở trường, cho nên có rất nhiều cơ hội cho Đới Na.
Có điều lạ là lạ ở chỗ, nếu Đới Na muốn đục một cái hốc trên tường, tại sao không đục ở bên phía giường của mình, mà lại đục ở phía đối diện?
Làm vậy chắc chắn sẽ gia tăng nguy cơ bại lộ.
Nếu như đục tường ở bên giường mình, người khác sẽ không có việc gì đi đụng chạm đến bức tường đó. Ký túc xá sát vách lại là trống không.
Cơ bản là không có nguy hiểm gì.
Nhưng Đới Na lại hành động ngược đời, đục lỗ trên bức tường đối diện với giường mình. Hành vi này nhìn thế nào cũng có chút trái với lẽ thường.
Lúc xuống lầu, Giang Dược một tấc cũng không rời cái hộp đựng trứng.
Nếu như hai quả trứng này thật sự rất quan trọng với Đới Na, ả chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy lại.
Cái gọi là Thánh chủng rơi vào tay Cục Hành động, Đới Na sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Nhưng mà khi Giang Dược đi từ trên xuống dưới, ra khỏi ký túc xá nữ sinh, đến nơi trống trải, Đới Na vẫn không xuất hiện. Cũng không biết là do ả e ngại nhiều người, không dám hành động, hay là ả đã bỏ trốn, vứt bỏ cái gọi là Thánh chủng?
Đương nhiên, Giang Dược cũng không vì vậy mà lơ là cảnh giác.
Trưởng ban La cũng biết tầm quan trọng của cái hộp, liền thấp giọng nói:
"Cậu Giang, tôi phải đưa hai quả trứng trùng này về cục trước, dùng dụng cụ để giám định một chút."
Ngoài năm ban Hành động ra, Cục Hành động còn có phòng nghiên cứu riêng của mình. Bên trong có rất nhiều thiết bị, và rất nhiều chuyên gia trong các lĩnh vực khác nhau, muốn nghiên cứu hai quả trứng trùng này cũng không khó.
Giang Dược ngẫm nghĩ, vẫn có chút không yên lòng, liền nói:
"Để tôi tiễn chú."
Tất cả Người giác tỉnh cũng được rút khỏi tòa nhà ký túc xá nữ sinh. Nó tạm thời sẽ bị phong tỏa. Về việc dàn xếp số nữ sinh đang trọ ở trường, thì cần phải dựa vào trí tuệ của nhà trường để giải quyết.
Khi mấy người Giang Dược đang định ra cổng thì vừa hay nhìn thấy phó chủ nhiệm Thiệu.
Phó chủ nhiệm Thiệu nhìn thấy Giang Dược, liền nở nụ cười tươi rói. Đây chính là ân nhân cứu mạng của ông.
"Thầy Thiệu, em có một việc muốn nhờ thầy giúp đỡ."
"Em cần gì cứ việc nói."
Phó chủ nhiệm Thiệu đầy nhiệt tình.
"Em muốn hỏi thăm một chút, phòng ký túc xá số 0627 này, ngoại trừ Đới Na, còn có một người nữ sinh nữa là ai?"
Phó chủ nhiệm Thiệu vội vàng nói:
"Chuyện này đơn giản, thầy sẽ đi tìm Phòng hậu cần lấy danh sách."
Lãnh đạo đích thân hỏi thăm, hiệu suất vẫn rất cao. Rất nhanh, danh sách đã được đưa tay Giang Dược.
"Lâm Nhất Phỉ?"
Giang Dược rất nhanh đã tìm được tên nữ sinh cùng phòng với Đới Na trên danh sách.
"Thầy Thiệu, thầy có biết gì về tình huống của Lâm Nhất Phỉ không?"
Phó chủ nhiệm Thiệu hơi xấu hổ. Trường học quá lớn, hàng ngàn học sinh, ông chỉ để ý tới những học sinh con ông cháu cha hoặc học giỏi. Còn những học sinh bình thường, ông thật sự không biết.
"Trên danh sách có đề Lâm Nhất Phỉ là học sinh lớp 12 5, không cùng lớp với Đới Na."
"Lớp 12 5? Vậy dễ rồi, thầy sẽ gọi chủ nhiệm lớp trò ấy đến."
Chỉ cần không phải lớp 12 8 của cô Diêu, thì đều có thể dễ dàng tìm hiểu tình huống. Cô Diêu bây giờ đang ở bệnh viện, muốn tìm hiểu sẽ gặp rất nhiều bất tiện.
Không lâu sau, một người thầy giáo trạc tuổi trung niên họ Từ đã được phó chủ nhiệm Thiệu gọi đến.
Giang Dược cũng có ấn tượng với thầy Từ, một thầy giáo trung niên nhã nhặn thường gặp ở hành lang phòng học. Phó chủ nhiệm Thiệu còn đặc biệt cẩn thận, thuận tiện sai người lấy cả học bạ của Lâm Nhất Phỉ đến.
"Thầy Từ, trưởng bản La và trò Giang Dược có chút việc tìm thầy, mọi người cứ thoải mái trò chuyện nhé."
Thầy Từ trên đường đã nghe phó chủ nhiệm Thiệu nói qua, biết là hỏi chuyện về Lâm Nhất Phỉ.
"Lâm Nhất Phỉ là học sinh ngoại trú của lớp chúng tôi, thi thoảng cũng ở ký túc xá. Đặc điểm lớn nhất của trò ấy là yên tĩnh, ít nói, rất ngoan ngoãn. Nhưng mà học cũng rất giỏi. Theo tôi được biết, trò ấy còn có anh trai là học sinh xuất sắc của trường ta hai khóa trước, thi đỗ vào đại học danh tiếng. Vì vậy, trò ấy cũng rất nỗ lực vươn lên, phấn đấu được như anh trai mình. Thành tích của trò ấy luôn nằm vững vàng trong năm vị trí đầu, thậm chí là ba vị trí đầu trong lớp, đôi khi phát huy tốt còn có thể xông lên vị trí thứ nhất."
"À, đây là học bạ của trò ấy, mọi người xem thử?"
Phó chủ nhiệm Thiệu chìa học bạ ra.
Giang Dược nhìn ảnh chụp đã cảm thấy có ấn tượng. Mặc dù không cùng lớp, nhưng chung quy là cùng một khóa, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Dù cho không có giao tiếp lẫn nhau, gần bảy năm qua, vô số lần lên lầu xuống lầu, gặp mặt cũng không ít, cho nên rất quen thuộc.
Điểm số trên học bạ cũng rất xinh đẹp, biểu hiện Lâm Nhất Phỉ đúng thật là một học sinh giỏi.
"Địa chỉ nhà ở đường Tử Đình, quận Thiên Cơ?"
Giang Dược nhìn thấy địa chỉ trên hồ sơ, khẽ cau mày.
"Sao vậy?"
Thầy Từ khẽ giật mình:
"Nhà của trò ấy đúng là ở thành nam thuộc quận Thiên Cơ."
"Thành nam quận Thiên Cơ, đường Tử Đình... đường Tử Đình hình như cách núi Thất Loa rất gần thì phải?"
Giang Dược bỗng nhiên hỏi nhỏ.
"Đúng thế, nhà trò ấy ở gần công viên ngay cạnh núi Thất Loa, có thể xem như chân núi Thất Loa. Thầy nhớ nhà trò ấy hình như nhận thầu một vùng hồ lớn, làm nghề nuôi trai lấy ngọc. Gia cảnh cũng coi như khá tốt."
Thầy Từ nhớ lại.
"Thầy Từ, Lâm Nhất Phỉ hai ngày qua có đến trường không?"
"Hôm qua có đến, hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện, thầy còn chưa để ý xem trò ấy có đến hay không. Nhưng mà hôm nay học sinh ngoại trú hình như đều không đến, trò ấy hẳn là cũng thế?"
"Bạn ấy không ở ký túc xá sao?"
"Học sinh ngoại trú không nhất định ngày nào cũng ở ký túc xá. Mấy ngày nay tình huống đặc thù, đoán chừng nhiều khả năng là đã về nhà."
Sắc mặt Giang Dược hơi có chút khó coi.
"Thầy Từ, Lâm Nhất Phỉ có bạn thân nào trong lớp không? Vui lòng giúp em tìm các bạn ấy đến đây một chút. Em có vài vấn đề muốn hỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận