Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 293: Tâm tư thiếu nữ
Cho nên Giang Dược có đi học hay không đều như nhau cả.
Có điều ban lãnh đạo nhà trường và cả thầy Cao đều đã gặp riêng Giang Dược để bày tỏ lòng biết ơn vì hắn đã xuất hiện ở trường mỗi ngày.
So với các học sinh ngoại trú khác, Giang Dược quả thực đã rất tích cực tham gia vào các sự kiện của trường, giúp đỡ nhà trường giải quyết những khó khăn vướng mắc.
Đồng thời, ban lãnh đạo nhà trường cũng đề nghị hắn tiếp tục duy trì hiện trạng, nếu không có trường hợp đặc biệt thì cứ đến trường mỗi ngày.
Hiện tại, tầm quan trọng của Giang Dược đối với trường trung học Dương Phàm thậm chí còn hơn cả hiệu trưởng.
Đối mặt với những nỗi lo âu của các học sinh, những lời nói sáo rỗng của hiệu trưởng có thể sẽ không mấy tác dụng, nhưng Giang Dược thì khác, chỉ cần hắn xuất hiện ở trường, dù không nói lời nào thì vẫn có thể tạo được tác dụng an ủi được lòng người.
Nhìn đi, ngay cả thiên tài số một của Tinh Thành đều đến trường mỗi ngày, chứng tỏ tình hình vẫn chưa tệ như mọi người đã tưởng.
Trong giai đoạn khó khăn này, Giang Dược đương nhiên sẽ không từ chối một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy của nhà trường. Dù sao thì hắn ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, đến trường tìm hiểu tình hình, ôn chuyện với bạn bè cũng không phải là chuyện xấu.
Có thể đóng vai linh vật trấn an mọi người, Giang Dược cũng không ngại.
Hắn ở lại trường cho đến chiều, trong thời gian đó hắn cũng đến thăm thầy Tôn. Cả thầy và Hạ Hạ đều rất tốt, không có bà vợ cũ làm phiền, gia đình nhỏ của họ càng sống dễ chịu hơn.
Trước khi về nhà, Giang Dược đã hẹn với Đồng Địch, trưa mai sẽ gặp nhau ở trước cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Nếu không xảy ra chuyện tranh giành biệt thự số chín, Giang Dược đã trực tiếp đưa Đồng Địch về biệt thự của mình ở.
Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, hắn tạm thời không muốn kéo Đồng Địch vào vòng xoáy này.
Đến khi Giang Dược trở lại cổng khu biệt thự, hắn phát hiện an ninh ở cổng rõ ràng đã nghiêm ngặt hơn trước nhiều.
Những nhân viên an ninh này đều là khuôn mặt mới, nhưng rõ ràng họ đều biết Giang Dược, biết về cuộc xung đột trước đó, biết vị này không dễ chọc.
Vì vậy, khi Giang Dược đi vào, tuy khuôn mặt họ không mấy vui vẻ, nhưng cũng không bày trò cản trở.
Có lẽ, đối phương cũng biết, muốn chặn hắn ngoài cổng không cho vào là gần như không thể, ngược lại còn có khả năng tự làm bẽ mặt.
Về nhà, Giang Dược nhìn xung quanh, ngoài hiện trường hỗn loạn của trận đánh buổi sáng ra, không có gì khác thay đổi.
"Liệu những người này có chịu dừng tay không? Nếu được vậy thì quá tốt."
Nói thật thì Giang Dược cũng không muốn gây ra cuộc nội chiến này.
Nếu đối phương biết điều một chút, từ bỏ ở đây, hắn tự nhiên sẽ không truy cứu sâu hơn nữa.
Nhưng lý trí nói với hắn, chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc ở đây.
"Anh Bảy, lúc tôi không có nhà, bọn người kia còn đến nữa không?"
"Cậu nghĩ bọn họ dễ dàng chịu thua vậy sao?"
"Vậy nghĩa là vẫn có người tới?"
"Có, nhưng không nhiều, chỉ hai người. Có điều hai người này nhìn qua không phải kẻ thiện lành gì, chắc chắn là người tu luyện."
Người tu luyện?
Lập tức xuất hiện hai người?
Trong thời bình thì chả mấy khi thấy được ai, sao bây giờ lại xuất hiện tấp nập quá vậy? Chẳng lẽ những kẻ này bình thường đều không dám ra ngoài gặp người sao?
Giờ ngửi thấy thời đại quỷ dị tiến đến, liền không kịp chờ đợi bò ra ngoài?
"Anh Bảy, thế họ có làm gì hay không?"
"Hừ, tôi còn mong họ động một chút tay chân, ai ngờ hai kẻ này đều đặc biệt cẩn trọng, sợ chết như gì ấy."
Miêu Thất trông có vẻ rất ngán ngẩm:
"Hai nghìn năm buồn chán, muốn tìm chút người giải sầu, nhưng đáng tiếc là họ không chịu đột nhập."
Biệt thự số chín có vô vàn cơ quan, Miêu Thất chính là người kiểm soát các cơ quan này. Nếu có người đột nhập mà Giang Dược không ở nhà, Miêu Thất có trách nhiệm bảo vệ biệt thự số chín.
Lúc trước có hai tên trộm muốn lẻn vào biệt thự số chín, cũng chính là bị Miêu Thất dọa lui.
"Anh Bảy, anh nghĩ ý định của họ là gì?"
"Còn gì nữa? Chắc chắn là đến thăm dò. Muốn xem biệt thự số chín có những ngóc ngách nào, có những cơ quan, trận pháp gì. Hừ, với chút đạo hạnh của họ, muốn thăm dò bản lĩnh của ông nội Miêu Thất ta đây? Quá ngây thơ rồi!"
Miêu Thất có vẻ rất khinh bỉ.
"Anh có thể thấy được đạo hạnh của họ sao?"
"Có gì khó chứ? Chờ cậu sống đến tuổi của ta, tự nhiên cũng có thể thấy. Có điều cậu chớ có lơ là, ta thấy đối phương rất quyết tâm chiếm lấy biệt thự số chín."
"Vậy thì thật trùng hợp, tôi cũng rất quyết tâm bảo vệ biệt thự số chín."
Đang nói chuyện cười đùa thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của Hàn Tinh Tinh.
Hàn Tinh Tinh đã là khách quen ở đây, bước chân của cô luôn nhẹ nhàng, tràn đầy hơi thở trẻ trung đặc biệt, Giang Dược đã sớm quen thuộc.
"Giang Dược, anh về rồi hả?"
Hàn Tinh Tinh thò đầu vào, nở nụ cười tươi rói, hai tay đang đặt sau lưng đột nhiên giơ ra, nhấc lên một cái túi.
"Em tới đưa đồ ăn ngon cho anh đây! Cảm động không?"
Trong túi có mấy hộp cơm, được gói rất tinh xảo, có thể thấy Hàn Tinh Tinh đã bỏ chút tâm tư. Thấy Giang Dược vừa về nhà, liền mang sang cho hắn.
Chắc hẳn cô đã đợi lâu ở trước cửa nhà.
Còn có cả tôm hùm và các loại xiên nướng...
Trong thời bình, những thứ này có thể tìm thấy ở bất kỳ con phố ẩm thực nào, nhưng trong thời đại này, chúng thật sự có chút khó kiếm.
Giang Ảnh không ở nhà, Hàn Tinh Tinh lại ra dáng như một nữ chủ nhân, tự mình lấy tạp dề buộc vào, dọn bát đũa, chuẩn bị bữa ăn.
"Còn thiếu món chính, Giang Dược, anh muốn ăn cơm hay ăn mì?"
"Tinh Tinh, thế này là đủ rồi. Để anh đi lấy chút bia."
Giang Dược từ nhà kho lấy ra một thùng bia lon.
"Cảm ơn anh!"
Hàn Tinh Tinh hào sảng nhận lấy.
Phải nói, cả nhà cô út và chị gái đã đi rồi, một mình hắn ở nhà quả thực có chút cô đơn, có Hàn Tinh Tinh đến chơi, biệt thự số chín rộng lớn cuối cùng cũng có thêm một chút hơi thở của con người.
Bia, thịt nướng và tôm hùm, đây rõ ràng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Hai người ăn uống rất vui vẻ, xua tan đi một phần mây mù và bực bội trong những ngày qua.
"Trường học vẫn ổn chứ?"
Hàn Tinh Tinh không đi học, chủ động hỏi.
"Ngoài việc tâm tư học sinh bị dao động ra thì không có chuyện gì xảy ra cả."
Hàn Tinh Tinh uống mấy ly bia, khuôn mặt tinh xảo có chút ửng hồng, dưới ánh đèn, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
"Giang Dược, anh biết em bây giờ hối tiếc nhất điều gì không?"
"Cái gì?"
"Anh đoán thử xem nào."
Hàn Tinh Tinh hai tay chống cằm, đôi mắt to đẹp long lanh nhìn Giang Dược, dường như muốn cất sâu bóng hình Giang Dược vào mắt mình mãi mãi.
"Bởi vì thời đại quỷ dị đến, ảnh hưởng đến việc lên đại học?"
"Đáng ghét!"
Hàn Tinh Tinh làm bộ tức giận nói, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ dịu dàng, như thể Giang Dược giống như một ngọn lửa ấm áp, còn cô thì giống như một que kem đang dần tan chảy vì thế.
"Giang Dược, anh còn nhớ Dương Tiếu Tiếu không?"
"Bạn học cùng lớp gần bảy năm, có thể không nhớ được sao?"
Giang Dược đương nhiên nhớ Dương Tiếu Tiếu, Dương Tiếu Tiếu và Hàn Tinh Tinh là bạn thân, lúc trước không có lớp chuyên môn, hai người họ gần như có thể nói là không rời nhau bao giờ.
"Anh thấy mối quan hệ của chúng em thế nào?"
Hàn Tinh Tinh hỏi khẽ.
“Bạn nối khố?”
“Đúng vậy, em cũng nghĩ thế. Nhưng hôm nay em mới biết, cô ấy sắp đính hôn rồi.”
“Đính hôn?”
Giang Dược suýt nữa tưởng mình nghe nhầm. Chưa tốt nghiệp trung học, mới mười tám tuổi, đã đính hôn?
“Anh không nghe nhầm đâu, cô ấy đã đính hôn rồi.”
“Cô ấy tự mình nói với em sao?”
Giang Dược vẫn cảm thấy hơi khó tin.
“Hừ, chuyện lớn như vậy, em cũng nghĩ cô ấy nên tự mình nói với em, nhưng tiếc là…” Hàn Tinh Tinh giọng điệu có chút thất vọng, không biết là do không nỡ bạn thân lấy chồng sớm, hay là tủi thân vì quan hệ của hai người không như mình nghĩ.
“Có lẽ do thông tin bị gián đoạn, cô ấy không thể báo trực tiếp với em.”
Giang Dược thấy cô thất vọng, mới mở lời an ủi.
“Không! Cô ấy đính hôn từ hơn một tuần trước rồi cơ. Nếu không phải hôm nay ba em nhắc đến, em đến giờ vẫn còn chưa biết.”
“Ba em nói với em chuyện này làm gì?”
Giang Dược càng cảm thấy kỳ lạ hơn, vị thị trưởng Tinh Thành này lại nói về ba chuyện vặt vãnh như vậy?
“Cha mẹ cô ấy cũng là quan chức cấp cao của Tinh Thành. Hơn nữa còn vốn thuộc phe của ba em nữa đó.”
“Vậy nên hai nhà là tương giao nhiều thế hệ?”
Hàn Tinh Tinh giọng điệu có chút phức tạp nói:
“Có thể nói như vậy. Đây có lẽ cũng là lý do cô ấy thân thiết với em, cũng là lý do cô ấy giấu em chuyện đính hôn.”
“Ồ?”
“Anh biết cô ấy đính hôn với ai không?”
“Là con trai út của phó Đô đốc Vạn, đang học đại học ở thủ đô.”
Phó Đô đốc Vạn?
Khi nghe thấy bốn chữ này, khuôn mặt Giang Dược hơi thay đổi. Nếu không nhầm thì cái tay chủ nhiệm Khang kia chính là thuộc cấp của vị phó Đô đốc Vạn này.
Ngay lập tức, Giang Dược đột nhiên đã hiểu ra.
Khó trách Hàn Tinh Tinh lại thất vọng, thậm chí là tủi thân.
Phó Đô đốc Vạn hiện đang không thuộc cùng một phe phái với thị trưởng Tinh Thành, thậm chí quan hệ song phương còn không mấy hòa thuận.
Nếu không thì với mối quan hệ giữa Giang Dược và thị trưởng Tinh Thành, chủ nhiệm Khang sao có thể công khai nhắm vào Giang Dược như vậy, thậm chí là sử dụng quyền lực chính phủ để chiếm đoạt biệt thự số chín?
Hành vi này chắc chắn là có sự cho phép của phó Đô đốc Vạn. Đồng thời đây cũng có thể coi là một sự thách thức đối với thị trưởng.
Từ đó có thể thấy, quan hệ giữa hai nhà này chắc chắn không phải đơn giản, chỉ là duy trì hòa thuận bề ngoài mà thôi.
Mà cha mẹ của Dương Tiếu Tiếu vốn là quan chức thuộc phe phái của thị trưởng, giờ đột nhiên lại làm ra màn đính hôn này, chẳng khác gì tuyên bố họ muốn rời bỏ phe phái của thị trưởng, gia nhập phe của phó Đô đốc Vạn.
Các hoạt động của quan trường, vốn luôn xem trọng lợi ích thực tế, việc thay đổi phe phái cũng không phải là chuyện hiếm. Nhưng điều đó cũng đã khiến Hàn Tinh Tinh nhận ra một cách tàn nhẫn rằng, hóa ra tình bạn vốn được cho là thân thiết giữa cô và Dương Tiếu Tiếu, thực chất lại vô cùng mong manh, hoàn toàn là tình chị em bằng nhựa.
Trước lợi ích của gia tộc, tình cảm chị em này hoàn toàn không đáng giá một xu, thuyền chị em có thể lật bất cứ lúc nào.
Giang Dược thở dài một tiếng:
“Thôi nào, Tinh Tinh, cạn với anh một chén.”
“Giang Dược, liệu có ngày anh cũng sẽ rời bỏ em như vậy không?”
Hàn Tinh Tinh vốn luôn vui vẻ hoạt bát, lúc này trông có vẻ hơi yếu ớt.
“Em nghĩ thế nào?”
“Những người khác em mặc kệ, nhưng còn anh, anh tuyệt đối không được làm thế với em. Em là con gái của thị trưởng cũng được, một kẻ ăn xin cũng được, anh cũng đừng bỏ mặc em, có được không?”
“Ha ha, anh chưa bao giờ tiếp cận em vì em là con gái của thị trưởng, tự nhiên cũng sẽ không vì em thất thế mà lạnh nhạt với em. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ viển vông của em thôi, ba em hiện đang tại vị, chính là lúc phát huy năng lực của mình, theo anh thấy, tiền đồ của ba em còn tươi sáng lắm, tương lai chắc chắn còn tiến lên nữa, thậm chí còn lên mấy bậc.”
“Giang Dược, cảm ơn anh! Dù biết là anh chỉ đang dỗ dành em, nhưng em thật sự rất cảm ơn! Nào, chúng ta cạn!”
Hàn Tinh Tinh mắt đỏ hoe, cụng ly bia uống một hơi cạn.
Trước mặt Giang Dược, cô rõ ràng buông lỏng mình hơn, không giống như lúc ở trường, lúc nào cũng giữ kẽ, không bỏ được dáng vẻ tiểu thư của mình.
Lúc này, cô giống như một cô em gái hàng xóm, quên đi thân phận, chỉ có những cảm xúc tuổi trẻ nên có.
“Giờ thì em đã hiểu, có những người, họ tiếp cận mình, đối tốt với mình, đều là có mục đích riêng.”
“Đó cũng là lẽ thường tình, ít nhiều ai cũng như vậy.”
Giang Dược khuyên nhủ.
“Anh không có!”
Hàn Tinh Tinh bướng bỉnh lắc đầu:
“Giang Dược, anh biết không? Từ ngày đầu tiên vào trung học, em đã chú ý đến sự khác biệt của anh. Chỉ có anh từ trước đến nay chưa bao giờ vì xuất thân của em mà cố ý lấy lòng hay xa lánh em. Anh thậm chí còn không hề quan tâm tới xuất thân của em là gì. Anh đối xử với em hoàn toàn bình đẳng như với các bạn học khác.”
“Vậy không tốt sao?”
Giang Dược mỉm cười.
“Không tốt chút nào hết.”
Hàn Tinh Tinh bĩu môi:
“Em mới không muốn anh đối xử với em như bạn học bình thường. Đôi khi, em sẽ nghĩ, nếu em và Lý Nguyệt đổi chỗ cho nhau, nếu em là bạn cùng bàn của anh, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt anh, là bạn thân nhất của anh, thì sẽ tốt biết bao nhiêu? Đến lúc đó, những quan tâm của anh dành cho Lý Nguyệt, chẳng phải đều thuộc về em hết cả rồi sao?”
Giang Dược cười khổ, sao lại nhắc tới Lý Nguyệt rồi.
“Giang Dược, anh đừng chối. Em biết, trong lòng anh, Lý Nguyệt mới là cô gái mà anh quan tâm nhất. Không phải vì cô ấy xinh đẹp, không phải vì cô ấy xuất sắc, mà là vì hai người quen biết sớm, ngày ngày ngồi chung bàn, sớm đã xây dựng nên mối quan hệ vững chắc. Giống như lần đầu tiên trong đời anh ăn kẹo mút, mãi mãi là ngon nhất, đáng nhớ nhất. Suốt quãng đời sau này, dẫu anh có ăn bao nhiêu que kẹo mút nữa, cũng không thể thay thế được que kẹo mút đầu tiên đó.”
“Anh là kẹo mút đầu tiên trong cuộc đời Lý Nguyệt, cô ấy cũng là kẹo mút đầu tiên trong cuộc đời anh, có phải không?”
“Tinh Tinh, cuộc đời của chúng ta mới chỉ bắt đầu, bây giờ tổng kết cuộc đời, có phải hơi sớm rồi không?”
Hàn Tinh Tinh thở dài.
“Nếu là thời bình, đúng là hơi sớm. Nhưng, bây giờ, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng. Giang Dược, anh có nhớ em từng nói, nếu ngày mai là ngày tận thế, em chỉ có một ước nguyện.”
Vẻ xấu hổ bắt đầu lan tràn lên gương mặt Hàn Tinh Tinh, nhưng trong ánh mắt mơ hồ của cô, lại rõ ràng lộ ra vài phần chờ mong, đó là một sự háo hức và bồn chồn của tuổi trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận