Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 297: Phó thác?
Ông cau mày, nhanh chóng tiến lên, lấy ra một bộ còng tay đặc chế, một đầu kẹp vào cổ chân nữ hầu gái họ Từ, đầu còn lại khóa cổ tay cô ta, khiến cho tư thế của cô ta trở nên cực kỳ gò bó. Với tình trạng này, trừ phi mọc cánh, bằng không cô ta căn bản khó mà thoát.
Hàn Dực Minh cũng bất chấp hiềm nghi, bắt đầu lục soát trên người cô hầu.
Không lâu sau, ông đã tìm được thêm vài chứng cứ khác.
Những vật này đều chứa kịch độc, không phải thứ gì đứng đắn, tuyệt đối không nên xuất hiện trong nhà ngài thị trưởng.
Hàn Dực Minh kiểm tra từng món một, đưa đến trước mặt ngài thị trưởng, thấp giọng giảng giải độc tính và nguy hiểm của chúng.
Có thể nói, bất kỳ loại độc nào ở đây, nếu chẳng may ăn phải, trừ phi có biện pháp cấp cứu ngay tại chỗ, mới có chút hy vọng sống, bằng không chỉ có con đường chết.
Bà Hoàng trước đó còn che chở cô hầu gái họ Từ, lúc này trợn tròn mắt. Bà cảm thấy hoàn toàn sụp đổ, không ngờ bản thân suýt nữa trở thành đồng lõa của đối phương, suýt nữa hại chết gia đình ngài thị trưởng.
"Em… thứ đồ vô ơn trời đánh! Em thật dám hạ độc? Nhà họ Hàn có ân tình lớn với chúng ta như vậy, em lại lấy oán trả ơn. Em có còn là người không? Lương tâm của em bị chó tha rồi hả?"
Sắc mặt bà Hoàng trắng bệch, phẫn nộ, tự trách, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc khiến bà gần như suy sụp tinh thần.
Trước đó, vì câu nói của Giang Dược, bà còn thấy tủi thân, thương tâm, rơi nước mắt trước mặt ngài thị trưởng, thậm chí còn giải thích thay Tiểu Từ.
Bây giờ bà ngẫm lại mới biết mình thật ngu ngốc đến nhường nào. Bị người ta bán đi, còn giúp người ta kiếm tiền.
"Bà Hoàng, bà cũng đừng tự trách. Người này chưa chắc đã là đồng hương của bà."
Bà Hoàng kinh ngạc, nhìn Giang Dược với ánh mắt đỏ hoe, trong lòng vừa áy náy, vừa cảm kích. Nếu không phải người trẻ tuổi này ra mặt, lần này bà suýt chút nữa đã gây ra họa lớn. Đến lúc ấy, dù bà có chết một trăm lần cũng khó có thể chuộc tội.
"Chú Hàn, còn nhớ Kẻ sao chép không?"
Hàn Dực Minh gật đầu nghiêm túc:
"Cậu muốn nói cô ta là Kẻ sao chép?"
"Đúng thế."
"Cậu vừa vào cửa đã nhìn ra rồi?"
"Tôi đã từng giao đấu với Kẻ sao chép nhiều lần, nên ít nhiều cũng có hiểu biết về chúng. Khí tức trên người cô ta khiến tôi cứ có cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu. Nói thật, ban đầu tôi cũng không chắc chắn, nên phải quan sát một hồi, mới xác định người này có vấn đề."
Ban đầu hắn chỉ có chút nghi ngờ. Thông qua quan sát đủ loại chi tiết, hắn phát hiện vị hầu gái này quả thật có chút kỳ lạ. Sau đó, hắn dùng năng lực Mượn mắt, chú ý từng cử chỉ của người này.
Bình thường hắn ngồi ở trong phòng ăn, căn bản không thể nhìn thấy tình hình trong phòng bếp. Nhưng với kỹ năng Mượn mắt, hắn có thể ngồi trong phòng ăn mà vẫn có thể nhìn được tình hình dưới bếp.
Nhờ đó mà hắn đã thấy rõ động tác nhỏ của người này.
Sau đó hắn gọi cô ta ra hỏi han vài câu. Thông qua thuật Đọc tâm, hắn càng thấy rõ cô ta chột dạ, hoàn toàn là ngoài mạnh trong yếu.
Hàn Dực Minh thở dài:
"Là do tôi sơ sót, suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn. Cậu Giang, nhà họ Hàn lại thiếu cậu một món nợ ân tình."
Giang Dược không để ý lắm. Dù là người xa lạ, gặp phải chuyện này, hắn cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Ngài thị trưởng ngược lại rất bình tĩnh, không hề thất thố trước biến cố. Không hổ là một quan chức lớn có lòng dạ rộng rãi.
Giang Dược cũng cảm thấy khâm phục trước lòng dạ của ngài thị trưởng.
Còn bà Hoàng thì thật sự đau khổ đến không muốn sống. Bà liên tục xin lỗi nhà họ Hàn, cầu xin ngài thị trưởng giết mình để chuộc tội.
Ngài thị trưởng lại nhẹ nhàng nói:
"Bà Hoàng, bà đừng tự trách. Như cậu Giang nói, kẻ làm ác không phải Tiểu Từ, mà là quái vật tà ma. Không liên quan gì đến bà."
"Là do tôi hồ đồ. Tôi suýt nữa đã trở thành tội nhân. Mới vừa rồi, tôi còn cảm thấy tủi thân, còn muốn tranh cãi với cậu Giang. Tôi thật đáng chết."
Giang Dược khuyên can:
"Bà Hoàng, trước đừng vội tự trách. Bà và cô Từ vẫn luôn ở cùng nhau chứ? Gần đây cô ấy có chỗ nào khác thường không?"
Hỏi tội trách phạt để sau cũng được, mấu chốt là phải làm rõ Kẻ sao chép này đã trà trộn vào bằng cách nào.
Theo kinh nghiệm trước đây, loại quái vật như Kẻ sao chép căn bản không thể bị ép cung. Vì vậy cần phải tìm hiểu thông tin từ những nguồn khác.
Bà Hoàng dường như cũng biết tầm quan trọng của vấn đề, cố gắng nhớ lại.
"Thực ra chúng tôi mỗi ngày đều ở cùng nhau, trừ lúc đi ngủ không ở cùng một phòng, còn lại hầu như đều ở cùng nhau. Tôi cũng không nhìn ra cô ấy có chỗ nào khác thường cả."
"Trước khi đến đây, các vị đã đi những đâu?"
"Chúng tôi..."
Hàn Dực Minh chủ động giải thích:
"Cậu Giang, nhà họ Hàn chúng tôi cũng có những sản nghiệp khác ở Tinh Thành. Trước khi tới đây, bọn họ vẫn đang làm việc ở một nơi khác, hẳn là không có vấn đề gì."
Giang Dược thở dài:
"Vậy càng không ổn. Chẳng lẽ Kẻ sao chép thẩm thấu vào sản nghiệp của nhà họ Hàn, mà các chú lại hoàn toàn không hay biết gì cả à? Nếu thật là thế, vậy hẳn là càng nên cảnh giác."
Đường đường gia tộc lớn, lại còn là thị trưởng Tinh Thành, vậy mà bị quái vật tà ma dễ dàng thẩm thấu như vậy?
Nếu đơn giản như thế, đã có lần thứ nhất, ai có thể bảo đảm không có lần thứ hai?
Bà Hoàng bỗng nhiên sực nhớ:
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Tuần trước, mấy người chúng tôi cùng đi dạo phố. Lần đó, chúng tôi đi dạo trung tâm thương mại nửa ngày, mua sắm quần áo. Trong lúc đó, chúng tôi có tách ra một lúc."
"Bà nói rõ chi tiết xem."
"Lúc ấy chúng tôi đi thử quần áo ở rất nhiều cửa hàng. Thử một hồi, mọi người liền tách ra, giữ liên lạc với nhau bằng tin nhắn. Tôi nhớ Tiểu Từ là người trở về sau cùng, hơn nữa hai tay trống trơn, không mua được gì. Quần áo của cô ấy còn có chút lộn xộn. Chúng tôi lúc ấy còn cho rằng cô ấy bị người ta bắt nạt, nên đã hỏi cô ấy, nhưng cô ấy chỉ im lặng, cả người trông có vẻ trầm muộn, phiền lòng."
"Tiểu Từ bình thường rất thích mua sắm, cô ấy có một cậu con trai đang học trung học. Mỗi lần đi mua sắm, cô ấy đều mua rất nhiều thứ cho con trai. Hơn nữa bình thường tính cách cô ấy rất lạc quan, vui vẻ. Vì vậy chúng tôi mới hoài nghi có phải cô ấy bị người ta bắt nạt hay không."
Giang Dược và Hàn Dực Minh nhìn nhau một cái.
Vấn đề hơn phân nửa phát sinh ở thời điểm đó a?
"Chú Hàn, tình hình xem ra nghiêm trọng hơn ta tưởng nhiều. Phe ta còn đang suy đoán, người ta đã sắp đặt kẻ ám sát đến bên cạnh các chú. Tôi thấy khả năng phòng vệ của biệt thự số tám cũng chẳng ra làm sao. Các chú có nghĩ tới không, nếu thật có người động tâm tư, dự định động thủ trong khu biệt thự ngõ Đạo Tử này, các chú làm sao cam đoan an toàn của ngài thị trưởng?"
Giang Dược đương nhiên biết, xung quanh mấy chỗ khuất của biệt thự số tám có vài trạm gác ngầm. Chẳng qua nếu thật có chuyện đột xuất, liệu mấy nhân viên này có đủ sức chống đỡ hay không?
Theo lý thuyết, khu biệt thự ngõ Đạo Tử là tuyệt đối an toàn. Nhưng tình hình hiện tại đang hỗn loạn như vậy, ai có thể đảm bảo trong khu biệt thự này không có kẻ xấu ẩn nấp?
Nhất là sau vụ tranh chấp biệt thự số chín, Giang Dược càng thêm nghi ngờ vấn đề an toàn của khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
"Chú Tư, chuyện ở đây chú xử lý giùm anh nhé."
Ngài thị trưởng chào hỏi một tiếng rồi đứng dậy:
"Bạch tiên sinh, cậu Giang, xin mời vào thư phòng với tôi một lát."
Hàn Tinh Tinh cũng muốn đi theo, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của cha mình, cô đành phải ráng nhịn lại.
Sau khi vào trong thư phòng, ngài thị trưởng thở dài:
"Cậu Giang, hôm nay may mắn nhờ có cậu, ân cứu mạng khó mà báo đáp."
Bạch tiên sinh cũng gật đầu:
"Ngay cả ông lão tôi cũng nhìn lầm. Hậu sinh khả úy, công nhận mình đã già thật rồi."
"Các vị nói quá lời rồi, ai cũng không ngờ một người hầu đi theo nhiều năm như vậy lại xảy ra chuyện."
Thị trưởng và Bạch tiên sinh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy nguy cơ bủa vây tứ phía.
"Cậu Giang, hôm qua tôi đã gặp mặt phó đô đốc Vạn."
Giang Dược cũng không cảm thấy bất ngờ. Chỉ là hai quan lớn ở hai phe khác nhau, cho dù gặp mặt, chỉ sợ cũng sẽ không mấy vui vẻ và hòa hợp.
"Phó đô đốc Vạn hôm qua đập bàn."
Giang Dược bật cười. Đập bàn thì sao? Đập bàn có ích gì? Giang Dược ngược lại không đau lòng bàn tay của phó đô đốc Vạn, hắn càng đau lòng cái bàn hơn.
"Ông ta muốn nhờ tôi gây áp lực với cậu, nhưng tôi đã từ chối. Vì thế mà ông ta rất không vui. Nhưng chẳng sao cả, dù làm quan đến vị trí nào cũng không thể bỏ qua nguyên tắc cơ bản nhất, đó chính là thượng tôn pháp luật. Cậu có quyền thừa kế biệt thự số chín, có di chúc của Quách tiên sinh làm chứng, về mặt pháp lý, cậu đứng vững được gót chân."
"Tôi đoán, bước tiếp theo ông ta hẳn sẽ dùng biện pháp mạnh hơn, cậu Giang, cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Biện pháp mạnh hơn?"
Giang Dược cười nói:
"Tôi rất tò mò, ông ta sẽ dùng biện pháp gì? Chẳng lẽ dùng đại pháo san bằng biệt thự số chín?"
"Ngược lại không đến nỗi, loại hành vi xem thường pháp luật như vậy, trừ phi là phát rồ, bằng không sẽ không ai làm thế. Hơn nữa, đây cũng không phải là việc mà một vị phó Đô đốc cấp vùng có thể tùy ý quyết định."
"Tôi nghe nói, bên cạnh phó đô đốc Vạn có một số kỳ nhân dị sĩ, có lẽ đây hẳn là lá bài tiếp theo mà ông ta muốn đánh."
Giang Dược mỉm cười nói:
"Hôm qua có vài kẻ như vậy đến thăm dò xung quanh biệt thự số chín của tôi. Chỉ cần ông ta chơi theo luật, tôi có thể chơi cùng ông ta tới tận thế."
"Chỉ sợ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."
Bạch tiên sinh một bên cảm khái nói.
"Bạch tiên sinh nói rất có lý, cậu Giang, thái độ của phó đô đốc Vạn rất kiên quyết. Bất kể là minh thương hay ám tiễn, cậu cũng cần chuẩn bị sẵn sàng."
"Cảm ơn lời nhắc nhở của ngài thị trưởng. Tôi cũng mạo muội nói một câu, ngài cũng cần đề phòng những kẻ chó cùng rứt giậu. Chuyện trước đó không phải chỉ là ngẫu nhiên, tôi đoán đối phương có thể đã nhằm vào ngài. Chiêu này không thành, bước kế tiếp có thể chúng sẽ tung ra lá bài khác. Tuyệt đối không thể lơ là bất cẩn."
Thị trưởng và Bạch tiên sinh nhìn nhau, thần sắc phức tạp.
"Cậu Giang, tôi có chuyện muốn nhờ cậu."
“Như cậu đã nói, cục diện hiện tại phức tạp, ai cũng không biết giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Thời bình, tôi làm thị trưởng cơ bản không có khả năng gặp bất trắc. Nhưng bây giờ thì khác… Có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này, muốn thay thế tôi. Có người coi tôi là cái đinh trong mắt, muốn lập tức trừ khử tôi. Cho nên, chuyện ngày hôm nay, thực sự là một hồi chuông cảnh tỉnh cho tôi."
"Nếu như một ngày nào đó tôi gặp bất trắc, cậu Giang, nhờ cậu thay tôi chiếu cố Tinh Tinh, được không?"
Việc này…
Ngài thị trưởng đây là muốn phó thác con gái mình cho hắn sao?
Giang Dược cười khổ nói:
"Thị trưởng, sự việc còn chưa nghiêm trọng đến mức này chứ?"
"Tôi nói là chẳng may! Chẳng may có một ngày như vậy, cậu Giang, cậu có thể đáp ứng tôi không?"
"Nhà họ Hàn có thế lực lớn như vậy, chẳng lẽ lại đi tin tưởng vào một kẻ ất ơ như tôi à?"
Giang Dược vẫn khó mà hiểu được.
"Ai dà, cậu Giang, xem ra cậu không chịu đáp ứng tôi sao?"
Thị trưởng thở dài:
"Cũng khó trách, tôi làm thị trưởng, người ngoài nhìn thì có vẻ như đang ngồi ở vị trí cao, nhưng thực tế lại không có năng lực giúp gì cho cậu. Tôi cũng không muốn vô duyên vô cớ bắt cóc đạo đức ai cả."
"Thị trưởng, ngài không cần nói vậy. Nếu như có một ngày nào đó Tinh Tinh thực sự cần sự hỗ trợ của tôi, không cần thị trưởng mở miệng, tôi cũng nhất định sẽ giúp đỡ."
"Tốt! Tôi biết mình không nhìn lầm người. Cậu Giang, tôi không phải là người bi quan, nhưng cục diện hiện tại, có một số việc tôi phải làm. Một khi tôi làm những việc này, rất nhiều minh thương ám tiễn sẽ điên cuồng nhằm vào tôi. Tôi nhất định phải chuẩn bị trước."
"Là thị trưởng Tinh Thành, tôi nhất định phải gánh vác an nguy của nhân dân Tinh Thành. Nếu như chuyện này nhất định phải có người đi làm, thân là người đứng đầu, tôi không thể đẩy cho ai khác mà phải xông lên trước tiên."
Hiện tại tình hình ở Tinh Thành, nhìn bề ngoài thì vẫn còn yên bình, nhưng thực tế đã âm ỉ suốt bấy lâu, giống như một nồi nước đang nóng dần lên, cuối cùng cũng sắp sôi trào.
Nó giống như một thùng thuốc nổ, một khi bị châm ngòi, chắc chắn sẽ có vô số người bị nổ tan thành tro bụi.
“Cậu Giang, nếu có một ngày tình hình thật sự không thể cứu vãn được nữa, cậu nhất định phải gia nhập quân đội. Tôi và thượng tướng Đồng của quân khu Trung Nam là bạn cũ lâu năm. Chỉ cần quân đội còn đó, thì bầu trời của nước Đại Chương này vẫn không sập được.”
Giang Dược thầm kinh ngạc, nghe có vẻ như ngay cả bản thân ngài thị trưởng cũng thực sự không có quá nhiều tự tin đối mặt những chuyện sắp tới.
Cũng không lấy làm lạ, tổ chức ngầm kia phát triển quá nhanh chóng, thế lực của chúng đã ăn sâu bén rễ ở Tinh Thành, ảnh hưởng của chúng có lẽ đã vượt xa dự đoán của thị trưởng.
Bạch tiên sinh phụ trách điều tra chuyện này, chắc chắn cũng đã thu thập được rất nhiều tin tức bất lợi.
Bây giờ, thị trưởng có lẽ chỉ còn có một lựa chọn duy nhất.
Biết rõ trong hang có cọp, vẫn phải lao vào bắt cọp.
Biết rõ khó thể làm được mà vẫn làm, đó mới là anh hùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận