Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 298: Độc lạ chợ đen
Dựa theo tiết tấu hiện tại, Giang Dược thậm chí còn nghĩ một ngày nào đó, khi thế cuộc trở nên rõ ràng hơn, khu biệt thự ngõ Đạo Tử này có thể trở thành chiến trường.
Ngay cả một quan chức cấp cao như thị trưởng Tinh Thành cũng bị ám sát, điều này không chỉ là một hồi chuông cảnh tỉnh cho nhà họ Hàn mà còn là một lời nhắc nhở cho Giang Dược.
Nếu chúng dám ra tay với cả thị trưởng Tinh Thành, thì chúng còn gì không dám làm với một kẻ dân đen không có hậu thuẫn nào như hắn?
Thực tế đã chứng minh, trong thời đại quỷ dị này, không ai có thể an toàn tuyệt đối.
Cho dù là thị trưởng Tinh Thành, một lời nói có thể điều động vô số người, ra vào đều có vệ sĩ bảo hộ sát bên, nhưng khi đối mặt với âm mưu không thể lường trước, cũng không dám đảm bảo sẽ không gặp nạn.
Chỉ có không ngừng nâng cao sức mạnh của bản thân mới là con đường thực sự đáng tin cậy nhất.
Sau vụ náo loạn này, bữa trưa coi như không thể ăn được nữa.
Giang Dược nhớ đến mình còn phải tham gia chợ đen, ra khỏi thư phòng, hắn liền xin phép thị trưởng cáo từ.
Sau khi trải qua màn suýt chết vừa rồi, Hàn Tinh Tinh có hơi hoảng sợ, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn đi cùng Giang Dược đến chợ đen.
Thị trưởng cũng không phản đối:
"Đi đi, đừng gây rắc rối cho cậu Giang là được."
"Ba, ba nói gì kỳ vậy, làm như người ta ngày nào cũng gây rắc rối vậy đó."
"Cậu Giang, nếu con bé này gây rắc rối cho cậu, cậu cứ việc nói với tôi, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình nó."
Thị trưởng cười nói với Giang Dược.
"Thị trưởng nói đùa."
Giang Dược đương nhiên sẽ không coi đó là thật.
Trước khi ra khỏi cửa, Hàn Tinh Tinh đến bên cha mình:
"Ba, ba cũng phải cẩn thận một chút, theo ý con, ba nên điều thêm một số người đến đây."
"Con bảo điều động là điều động được à, con tưởng ba là Tổng đốc Trung Nam bộ hay sao? Yên tâm đi, ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm. Trải qua lần này, ba sẽ không tái phạm sai lầm nữa."
Như để thể hiện thái độ của mình, thị trưởng còn đặc biệt đưa Giang Dược và Hàn Tinh Tinh ra đến cửa, trên mặt vẫn nở nụ cười không đổi, bình tĩnh và tự tin.
"Cậu Giang, đi đường cẩn thận."
Hàn Dực Minh vỗ vai Giang Dược, lại nhìn Hàn Tinh Tinh một cái, ý nhờ hắn chăm sóc Hàn Tinh Tinh.
“OK.”
Hai người từ biệt thự số tám đi đến cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử. Vừa tới nơi, họ đã thấy Đồng Địch chui ra từ chỗ khuất.
“Lớp trưởng, tui còn tưởng cậu cho tui leo cây rồi chứ!”
Khuôn mặt phì nộn của Đồng Địch trắng bệch.
“Mập mạp, cậu sao thế? Gặp ma giữa ban ngày à?”
“Ma thì chưa thấy, nhưng khu dân cư các cậu có phải vừa đổi bảo vệ mới không? Khó chơi cực kỳ. Hung dữ như muốn ăn thịt người vậy. Chẳng lẽ tui trông giống kẻ xấu đến thế à?”
“Đồng mập mạp, bây giờ cậu mới biết mình trông giống kẻ xấu à? Tôi tưởng cậu biết tỏng rồi chứ.”
“Tinh Tinh, coi như cậu câu được lớp trưởng, cũng không thể hãm hại phỉ báng tui như vậy. Tui vẫn cho là, trong lòng Tinh Tinh, tui luôn là vầng trăng sáng. Không ngờ cậu có mới nới cũ, ai dà, lòng người bạc bẽo!”
“Mập mạp chết bầm, cậu muốn gây sự hả? Có quỷ mới làm người cũ của cậu! Trong mắt bản tiểu thư, cậu… Mà thôi, nể mặt Giang Dược, không đả kích cậu nữa.”
“Tinh Tinh, lòng tui bể tan tành giống như ly pha lê vậy, triệt để nát. Cậu có nghe thấy không?”
Đồng Địch làm ra vẻ đau khổ.
“Thôi, đừng làm rộn, các cậu còn tưởng mình đang ở trường mẫu giáo à, còn nghiện đấu võ mồm?”
Giang Dược nhìn xung quanh một lượt, người của chợ đen hẳn là chưa đến.
Đồng Địch hầm hừ liếc cổng khu biệt thự một cái:
“Nói thật, bảo vệ của khu dân cư các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Không cho tui vào đã đành, còn muốn đuổi tui đi. Tui chỉ là đứng ở trước cổng nhìn một lúc, bọn họ còn rút súng ra uy hiếp tui. Tui báo tên của các cậu, thái độ của bọn họ còn ác liệt hơn, lý nào lại thế?”
“Khó trách cậu phải trốn trong góc, mập mạp, ủy khuất cậu.”
Giang Dược vỗ vai Đồng Địch, an ủi:
“Nơi này vừa phát sinh một ít chuyện, cậu đừng biết thì tốt hơn. Miễn cho phiền phức quấn thân.”
Giang Dược không định nói cho Đồng Địch biết chuyện mình và chủ nhiệm Khang xảy ra xung đột, thậm chí ngài thị trưởng suýt nữa bị hạ độc, sợ Đồng Địch bị dọa tè ra quần.
Những việc này vẫn là lưu ở trong khu biệt thự ngõ Đạo Tử, càng ít người biết càng tốt.
Nào ngờ Đồng Địch lại tỏ ra thần bí nói:
“Lớp trưởng, cậu không nói tui cũng đoán được nguyên nhân.”
"Cậu thì biết cái gì?"
Hàn Tinh Tinh bĩu môi, cho rằng mập mạp đang chém gió.
"Có phải là có nhân vật lớn đã vào ở ngõ Đạo Tử, nên mới phải tăng cường bảo vệ, siết chặt quản lý, thậm chí còn muốn tiến hành quản chế khu biệt thự ngõ Đạo Tử hay không?"
Đồng Địch tiếp tục suy đoán:
"Vị nhân vật lớn này hẳn là địa vị còn lớn hơn cả cha của Tinh Tinh, nói không chừng còn sinh ra một chút không thoải mái với ngài thị trưởng? Ở trong đó, lớp trưởng khả năng còn đóng vai trò trọng yếu, có phần diễn rất lớn?"
Giang Dược và Hàn Tinh Tinh nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Đồng Địch đắc ý nói:
"Nhìn phản ứng của các cậu, xem ra tui đoán đúng rồi. Thế nào, bội phục thì lớn tiếng nói ra, không cần ngượng ngùng, không cần áp chế."
Hàn Tinh Tinh bĩu môi, nói:
"Hừ, mập mạp chết bầm, đừng tưởng tôi không nhớ. Lần trước rời đi nơi này, lúc ra cổng, bảo vệ đã nhắc nhở chúng ta rồi. Lúc ấy cậu cũng đã nghe được tiếng gió. Về sau trên xe, tôi cũng đề cập qua chuyện này. Cậu chỉ là nhái lại lời người khác mà thôi."
Đồng Địch không để tâm, vẫn tỏ vẻ đắc ý:
"Ừ, đúng là khi đó cậu đã nói, nhưng còn chuyện phát sinh xung đột thì cậu chưa từng nói bao giờ. Đây chính là tui tự đoán được."
Hàn Tinh Tinh bĩu môi:
"Mèo mù gặp cá rán."
Đồng Địch nói:
"Ai dà, Tinh Tinh, vì sao cậu cứ không chịu thừa nhận tui ưu tú đâu?"
Giang Dược nói:
"Thôi, đừng tranh cãi nữa. Người của chợ đen đến rồi kia."
Một chiếc xe việt dã màu đen chạy tới. Chiếc xe to lớn, bánh xe kiên cố, gầm siêu cao, trông giống như một con mãnh thú sắt thép đang lao về phía trước. Hiện tại chỉ có loại xe này mới có thể chạy ầm ầm trên đường phố Tinh Thành.
Người lái xe bước xuống, nói:
"Xin chào Giang tiên sinh. Tôi phụ trách đến đây đón ngài. Hai vị này là bằng hữu của ngài sao? Mời lên xe."
Giang Dược nói:
"Lên xe đi."
Đồng Địch kéo cửa xe sau, chuẩn bị lên xe, nhưng lại bị Hàn Tinh Tinh cản lại.
"Mập mạp, lên ghế lái phụ ngồi đi."
"Tinh Tinh, xe rộng mà."
Đồng Địch ủ rũ nói.
"Dù rộng đến đâu cũng không chịu nổi cái thây mập của cậu."
Đồng Địch bỗng nhiên nở nụ cười:
"Ha ha, tôi biết rồi, hàng ghế sau là thế giới của hai người, không muốn tôi làm bóng đèn chứ gì?"
"Mập mạp, cậu còn nói nhảm nữa, có tin tôi bảo tài xế lái thẳng đến lò mổ hay không?"
"Không tin, đừng tưởng tôi không biết, cậu cũng chỉ là kẻ bám đuôi giống tui mà thôi."
Đồng Mập cười bỉ ổi, kéo cửa xe phụ, thoắt cái chui vào trong.
Nhìn bề ngoài cậu ta to béo, nhưng động tác lại khá linh hoạt.
Mặc dù xe rất tốt, nhưng trong tình hình giao thông hiện tại vẫn không thể chạy nhanh được. Sau khi vòng vo hơn nửa tiếng, chiếc xe đi vào một bãi đỗ xe trông như vừa mới được bố trí tạm thời.
"Giang tiên sinh, ngài là khách quý của chúng tôi, có lối đi VIP dành riêng. Ngài có thể thay đồ ở đó luôn, quy trình cũng giống như lần trước."
Về khoản bảo mật này, chợ đen quả thực làm rất tốt.
Giang Dược và Hàn Tinh Tinh đã tham gia một lần, nên cũng không xa lạ. Riêng Đồng Địch thì khá là tò mò, nhưng cậu cũng biết giữ kẽ, không hỏi đông hỏi tây như kẻ quê mùa, mà chỉ chăm chú quan sát.
Về điểm này, Đồng Địch đúng là khác với Mao Đậu Đậu.
Nếu đổi là Mao Đậu Đậu, chưa chắc đã bình tĩnh được như vậy.
Ba người thay xong quần áo, chọn tốt mặt nạ, Hàn Tinh Tinh mới nói với Đồng Địch:
"Mập mạp, lát nữa đừng có lại gọi Giang Dược là lớp trưởng. Thời nào rồi mà còn gọi lớp trưởng miết? Cậu và Giang Dược đã vào lớp chuyên môn được hơn một tuần rồi đi!"
"Tui cứ thích gọi lớp trưởng đấy, trong lòng Đồng mập mạp tui, cậu ấy vĩnh viễn là lớp trưởng!"
"Cậu bị ngốc à, không sợ người khác biết chúng ta là học sinh hay sao?"
Lời Hàn Tinh Tinh nói ngược lại cũng không phải là không có đạo lý.
Đây là chợ đen, không phải nơi dành cho người bình thường lui tới.
Nhìn bề ngoài mọi người hào hoa phong nhã, nhưng thực tế chợ đen là nơi quy tụ của những con cá mập hung hãn trên thương trường, chỉ cần để lộ ra sơ hở là có thể bị bọn họ nuốt không chừa cả xương.
Đồng Địch nghe Hàn Tinh Tinh nói vậy cũng hiểu được vấn đề.
"Thôi được, tụi sẽ tạm thời không gọi."
Đồng mập đeo mặt nạ, oai phong cất bước, làm ra vẻ lục thân không nhận.
Ba người nhanh chóng được đưa vào hội trường.
Hội trường được sắp xếp có chút khác biệt so với lần trước, quy mô cũng lớn hơn một chút. Nhưng đối với việc bảo vệ bí mật của người tham dự thì càng được chú trọng hơn.
Có thể thấy chợ đen rất coi trọng cảm nhận của từng vị khách. Chính sự bí mật này khiến người tham dự cảm thấy an toàn hơn.
Tại hiện trường, nhiều nơi đã được bố trí quầy thức ăn, các loại thức ăn tự chọn phong phú, người tham gia có thể lấy tùy thích.
Hàn Tinh Tinh sáng mắt lên, vội vàng chọn cho mình một đĩa đồ ăn đầy ắp, rồi bắt đầu ăn.
Dù là con gái của thị trưởng, nhưng thực tế, Hàn Tinh Tinh bình thường cũng không quá coi trọng chuyện ăn uống. Tuy cô cũng từng tham gia một số bữa tiệc cao cấp, nhưng vì lý do thân phận, rất ít khi có dịp ăn uống thả cửa.
Chưa kể bữa trưa hôm nay không ăn được, Hàn Tinh Tinh cũng không màng gì đến hình tượng nữa. Dù sao cũng có mặt nạ che lấp, không ai biết cô là ai.
Thấy Hàn Tinh Tinh cứ ăn hết rồi lại lấy thêm, Đồng mập mạp vốn dĩ có chút lo lắng và rụt rè cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Mập mạp, cậu sao thế? Đồ ăn ngon vậy mà vẫn nhịn được à?"
Hàn Tinh Tinh nhìn ra vẻ mắc cỡ của Đồng Địch, trêu chọc một tiếng.
Đồng mập mạp ngước mắt nhìn Giang Dược với vẻ tội nghiệp:
"Có thể ăn tùy ý được hả?"
Giang Dược cười nói, "Cậu cứ thoải mái mà ăn đi."
Đồng mập mạp nghe vậy mừng rỡ, vén tay áo lên định chụp lấy một con cua hoàng đế trên đĩa của Hàn Tinh Tinh.
Chát!
Hàn Tinh Tinh giơ thìa đập vào mu bàn tay béo tròn của cậu ta.
"Mập mạp thối, không biết tự lấy à?"
Hàn Tinh Tinh liếc mắt nhìn, đoạn quay sang đưa một con hàu nướng cho Giang Dược.
"Con hàu này cũng khá ngon, cậu thử xem."
"Chậc chậc chậc, có cần vung thức ăn cho chó như vậy không? Chênh lệch đãi ngộ giữa người và người thật lớn a. Thôi được, tự mình động thủ, cơm no áo ấm."
Mùi thơm của thức ăn quả thực rất hấp dẫn. Giang Dược cũng không phải người kén ăn, lại đang đói bụng.
Ba người miệt mài lấy thức ăn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
Đặc biệt là dáng vẻ của Đồng mập mạp, quả thực giống như một cái thùng cơm di động. Mỗi lần lấy thức ăn đều là hai đĩa đầy ắp.
Bò bít tết, dê xào, cá hồi áp chảo, hàu sốt pho mai, tôm hùm nướng, từ món chính đến món phụ, Đồng mập mạp không hề kén chọn, cứ thế mà nuốt ừng ực như cái máy xay.
Thỉnh thoảng cậu còn rót một ly rượu vang.
Một chai rượu vang trị giá mấy chục ngàn tệ, người ta đều nhấp từng ngụm một để thưởng thức, nhưng Đồng mập mạp lại chẳng hề kiêng dè, cứ thế mà uống ừng ực như nước lã.
Ban đầu Hàn Tinh Tinh định ăn một bữa no nê, nhưng dù sao cô cũng là một vị tiểu thư đài các, chỉ ăn chút ít cho đỡ thèm rồi thôi. Giang Dược cũng không phải người ham ăn, ăn được lưng bảy tám phần thì dừng lại. Chỉ có Đồng mập mạp là ăn từ đầu đến cuối, không hề có chút ý định dừng lại nào.
Cuối cùng, không ít người trong hội trường đều nhìn chằm chằm về phía bọn họ, rõ ràng rất tò mò.
Chợ đen có phải nhận nhầm người rồi không?
Trong một buổi tiệc sang trọng như thế này, thức ăn tự chọn chỉ là thứ phụ gia. Từ khi chợ đen khai trương cho đến nay, chưa hề có ai ăn uống thả cửa như vậy ở trên hội trường của chợ đen cả.
Có khi nào cậu ta là kẻ lừa đảo lẻn vào đây để ăn chực không?
Chợ đen cũng không phải không cung cấp đủ, dù sao đồ ăn thức uống cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền. Một vụ mua bán ở chợ đen ít nhất cũng phải tám chữ số trở lên.
Vấn đề nằm ở chỗ, những người có thể tham dự chợ đen đều là những kẻ có tiền, luôn sống trong cảnh xa hoa, đã nếm qua không biết bao nhiêu sơn hào hải vị. Ai còn ở giai đoạn thỏa mãn dục vọng ăn uống nữa?
Dù cho chất lượng thức ăn nơi đây cũng có thể coi là cao cấp, nhưng trong mắt những vị khách tham dự chợ đen thì hoàn toàn bình thường, chẳng đáng phải tỏ ra thèm khát như thế.
Vì vậy, trong mắt mọi người, cách ăn uống quá đà của Đồng mập mạp quả thật là độc lạ chưa từng có.
Chẳng lẽ cậu ta là kẻ dở hơi nào đó trà trộn vào đây?
Giang Dược thì không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, chẳng qua là ăn chút gì mà thôi, có gì ghê gớm chứ? Có điều Hàn Tinh Tinh thì khá là xấu hổ, chỉ ước gì có thể hét lớn cho mọi người biết rằng người này không phải thuộc nhóm của cô.
Mập mạp chết bầm, cậu bị ma đói nhập vào người hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận