Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 310: Tiếng khóc trong tòa nhà bỏ hoang

Hiện tại người thân của Giang Dược đều ở nơi khác, hắn sống một thân một mình, có trở về nhà hay không cũng không quan trọng. Biệt thự số chín có Miêu Thất trông coi, có đủ loại cơ quan, đạo chích bình thường muốn xông vào cũng là tự tìm đường chết.
Nhưng Hàn Tinh Tinh là thiên kim của ngài thị trưởng, thân phận nhạy cảm, đêm hôm khuya khoắt không trở về nhà thì cũng không được hay lắm, huống chi hiện tại thế sự bên ngoài bất ổn, khu biệt thự ngõ Đạo Tử có thể coi là một chỗ tránh nạn tuyệt hảo.
"Giang Dược, nếu cậu xem tôi là bạn, thì đừng khuyên tôi về nhà."
Hàn Tinh Tinh biết rõ ràng Giang Dược đang do dự, sợ Giang Dược khuyên mình, liền chủ động chặn lời trước.
Đồng mập mạp cười quái dị:
"Tinh Tinh, cậu ở trường học cũng không có chỗ ngủ. Hơn nữa, ký túc xá nữ sinh ra quái vật, cậu dám ở sao?"
Tuy Giang Dược hiện tại không còn trọ ở trong trường, nhưng trước đây hắn cũng thường ở ký túc xá, ngoại trừ cuối tuần thì bình thường cũng không về nhà, cho nên hắn vẫn còn giường ngủ ở trường.
"Mập mạp chết bầm, bản tiểu thư có ở được hay không thì mắc mớ gì tới cậu?"
Đồng Địch cười tà:
"Tốt tốt tốt, không mắc mớ gì tới tui, nhưng lại liên quan tới lớp trưởng phải không?"
"Tinh Tinh, cậu muốn đi trường học cũng không sao. Nhưng cậu không báo tiếng nào, người nhà sẽ không lo lắng sao?"
Giang Dược có lòng tốt nhắc nhở.
"Tôi đi ra ngoài với cậu, bọn họ có gì mà lo lắng? Đừng nhìn cha tôi là thị trưởng Tinh Thành, ở cùng ông ấy còn chưa chắc đã an toàn bằng ở cùng cậu đâu. Bọn họ yên tâm cực kỳ."
Hàn Tinh Tinh cười hì hì, kéo cánh tay Giang Dược:
"Dù sao tối nay tôi đã quyết định đi theo các cậu chơi, cậu đừng bận tâm nhiều vậy làm gì."
Cử chỉ này của cô ít nhiều có chút khác thường.
Giang Dược đoán chừng, trước khi ra ngoài, ngài thị trưởng đã bí mật nói gì đó với Hàn Tinh Tinh, hoặc là nhà họ Hàn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Bằng không, lấy tính cách của ngài thị trưởng, lấy gia phong của nhà họ Hàn, tuyệt đối không có khả năng cho phép con gái mình cả đêm không về nhà, đi theo một nam sinh lang thang ở bên ngoài.
Chẳng lẽ...
Giang Dược nghĩ đến khả năng nào đó, trong lòng hơi chấn động, nhìn lại Hàn Tinh Tinh.
Trên mặt Hàn Tinh Tinh vẫn tươi cười, thần thái tự nhiên, ngược lại không có vẻ gì bất thường. Giang Dược cũng có chút không chắc chắn. Rốt cuộc là Hàn Tinh Tinh tâm huyết dâng trào, hay là nhà họ Hàn có sắp xếp khác?
Nếu có sắp xếp khác, Giang Dược có thể khẳng định, nhà họ Hàn đêm nay nhất định có động tác lớn.
Dù sao, chuyện xảy ra giữa trưa nay ở biệt thự số tám quả thật quá kinh người. Thị trưởng Tinh Thành bị ám sát tận cửa nhà, gián điệp cài vào đến tận bên người mà nhà họ Hàn từ trên xuống dưới đều chẳng hay biết gì cả. Nếu không phải Giang Dược đúng dịp có mặt, chỉ sợ hôm nay nhà họ Hàn đã bị tổn hại nặng nề.
Giang Dược suy nghĩ, vẫn quyết định ngậm miệng. Lúc này đi hỏi rõ ràng, ngược lại sẽ khiến Hàn Tinh Tinh xấu hổ.
Trường trung học Dương Phàm dù kém hơn khu biệt thự ngõ Đạo Tử một chút, nhưng chung quy vẫn là khá an toàn.
Mắt thấy sắc trời đã dần dần ảm đạm, nếu xảy ra tai biến, đi đường sẽ rất tốn sức.
Cũng may ba người đều là Người giác tỉnh, điều kiện thân thể vượt xa người thường, đi đường bị ảnh hưởng tương đối nhỏ.
Đổi lại người bình thường, thời điểm này muốn đi từ khu biệt thự ngõ Đạo Tử đến trung học Dương Phàm, gần như là không thể. Dù không kể đến các loại nguy hiểm không thể tưởng tượng, chỉ là vô số chướng ngại vật trên đoạn đường này cũng đã có thể khiến người bình thường ăn đủ.
Ba người biết tai biến sắp xảy ra, cố ý chạy với tốc độ cao nhất.
Đến khi sắc trời tối hẳn, sau một hồi cố gắng, họ chỉ còn cách trường trung học Dương Phàm hơn một ngàn mét.
"Trời tối rồi, hôm nay chẳng lẽ không có tai biến?"
Đồng mập mạp thầm nói.
Giang Dược ngẩng đầu nhìn hướng đông:
"Kể từ sau đêm rằm, mỗi ngày mặt trăng sẽ lên chậm hơn một chút. Tương ứng, thời gian tai biến cũng sẽ chậm hơn một chút."
Mấy ngày nay, thời gian tai biến căn bản đều tuân theo quy luật này, nó có mối quan hệ kỳ lạ nào đó với vầng trăng khổng lồ kia.
Lúc này, đường sá đã vô cùng vắng lặng, chất đầy những thứ linh tinh như thùng rác, biển quảng cáo, xe đạp, ống sắt...
Rác rưởi khắp nơi lay động theo gió đêm, tản ra mùi hôi thối khó nói thành lời, khiến Tinh Thành xinh đẹp hiện lên một vẻ tàn tạ như thể tận thế.
Tai biến liên tục đã để lại tổn thương nghiêm trọng cho thế giới này, Tinh Thành cũng không ngoại lệ.
Giang Dược cảm thán trong lòng, sự tiêu điều ở thời khắc này có lẽ trong tương lai chính là một chút phồn vinh còn sót lại. Tiêu điều cực hạn chân chính, còn lâu mới đến.
Khi giao thông triệt để tê liệt, hậu cần triệt để tê liệt, vật tư bắt đầu không thể lưu thông, nguy cơ thiếu lương thực dần dần xuất hiện...
Đây mới thực sự là khởi đầu của cơn ác mộng.
Khi đó, trong tiêu điều sẽ xuất hiện tà ác, sẽ xuất hiện máu me, sẽ xuất hiện các thể loại đồi bại khó mà tưởng tượng nổi. Con người có lẽ sẽ quay trở về với luật rừng, phép tắc nguyên thủy sẽ thay thế pháp luật đạo đức.
Đương nhiên, những điều này cũng không đến lượt Giang Dược phải lo lắng.
Ý nghĩ duy nhất của Giang Dược là, nếu tất cả những điều này đã được định sẵn không thể ngăn cản, vậy cứ dùng thái độ tích cực để tiếp nhận và đối mặt với nó.
Gần đến trường trung học Dương Phàm, trên giao lộ xuất hiện một khe rãnh rộng hơn ba mét, sâu hơn mười mét, kéo dài hàng trăm mét, lan đến một tòa cao ốc xa xa.
Tòa nhà cao tầng này bị khe rãnh xé toạc ra từ chính giữa.
Nhìn từ xa, cao ốc giống như một chiếc quần lót khổng lồ, hoặc giống như một người đàn ông đang đứng giang hai chân để tiểu tiện.
Có thể xé toạc cả tòa nhà cao tầng, đủ thấy được mức độ khủng khiếp của khe rãnh này.
"Lớp trưởng, khe rãnh này có vẻ rộng ra hơn một chút."
Khe rãnh chỉ rộng hơn ba mét, đối với bọn họ, ngay cả Đồng mập mạp có thể chất giác tỉnh yếu nhất cũng không thành vấn đề.
Nhưng sau khi vượt qua, Đồng mập mạp rõ ràng phát hiện, so với lúc ban ngày, khe rãnh này ít nhất đã rộng thêm nửa mét.
Giang Dược bình thường đi từ trường về nhà là đi một con đường khác.
Lần này, hắn chạy qua một con ngõ nhỏ, mới đến nơi này. Bình thường, dù đi xe đạp hay đi xe buýt, đều là đi một con đường khác, cho nên hắn cũng không hiểu rõ tình huống của khe rãnh này.
Đồng mập mạp tham gia đội tuần tra của trường, nơi đây cũng là phần cuối của tuyến tuần tra hướng này. Mỗi lần đội tuần tra đến gần khe rãnh này, họ sẽ quay trở lại. Vì vậy, Đồng mập mạp cũng không xa lạ gì với nó.
Giang Dược đứng bên cạnh khe rãnh, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một màu đen kịt, phía dưới là những tảng đá xếp chồng lên nhau, căn bản không nhìn thấy đáy.
Dù chỉ là một khe rãnh rộng ba mét, nhưng nó dường như ẩn giấu một nỗi sợ hãi khó hiểu, khiến người đứng bên cạnh cũng có chút rung động tâm can.
Giang Dược khởi động điện thoại, bật đèn pin chiếu xuống dưới vực sâu, nhưng vẫn chỉ thấy một màu đen thẫm, không nhìn ra manh mối gì. Hắn đành phải tắt điện thoại để tiết kiệm pin.
"Lớp trưởng, chúng ta đi thôi."
Đồng mập mạp kéo tay áo Giang Dược.
Không biết tại sao, Đồng mập mạp bản năng cũng có chút mâu thuẫn với khe rãnh này. Ban ngày tuần tra đến đây, hắn cũng chỉ liếc nhìn qua một chút rồi vội vàng rời đi.
Mỗi lần tuần tra đến nơi đây, Đồng mập mạp đều cảm thấy tâm thần có chút không tập trung. Cứ như thể trong vực sâu bên dưới có một con ác ma đang ngủ say, lúc nào cũng có thể nhô ra móng vuốt đòi mạng túm cậu xuống vực sâu kinh hoàng.
Giang Dược quan sát một lúc, cũng không phát hiện ra gì.
Lúc này, trường trung học Dương Phàm chỉ cách đó khoảng một, hai trăm mét. Ngay cả trong bóng tối đen kịt, với thị lực của Giang Dược, hắn cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của trường học.
"Đi thôi."
Giang Dược bắt chuyện với Đồng Địch và Hàn Tinh Tinh.
Đi về phía trước được mấy bước, Giang Dược đột nhiên dừng lại.
"Mọi người có nghe thấy gì không?"
Giang Dược đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
Khuôn mặt Hàn Tinh Tinh lộ ra vẻ nghi ngờ, bỗng cô chỉ tay về phía tòa nhà bị xé nứt ở cuối khe rãnh:
"Ồ, nhìn kia, có ánh sáng!"
Giang Dược bọn họ nhìn theo hướng cô chỉ, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt, ngoài hình dáng kiến trúc mơ hồ ra, không thấy ánh sáng nào cả.
"Tắt mất rồi."
Hàn Tinh Tinh thất vọng nói.
Giang Dược biểu hiện có chút quỷ dị, nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng kia, nhịn không được đi về phía đó mấy bước.
"Các cậu thật sự không nghe thấy tiếng gì sao?"
Giang Dược hỏi lại một lần nữa.
"Tiếng gì mới được?"
"Tiếng khóc, giống như là tiếng khóc của con nít."
Giang Dược nhíu mày.
Mặc dù đang lúc tai biến, nếu nơi này là khu dân cư, có tiếng khóc của con nít cũng không tính là chuyện lạ. Có điều tòa nhà cao ốc kia không phải là khu dân cư, mà là một tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà văn phòng này đã có lịch sử ba bốn mươi năm, đầu năm ngoái đã bị liệt vào danh sách phá dỡ trong quy hoạch chỉnh thể.
Vì vậy, các công ty trong tòa nhà đó đã chuyển sang nơi mới.
Nói cách khác, tòa nhà này đã bị bỏ hoang và đang chờ san lấp.
Theo lý thuyết, nó đã hoàn toàn trống rỗng, không thể có dấu hiệu hoạt động của con người, huống chi là tiếng khóc của trẻ em. Chưa kể nơi đây vốn cũng không phải là khu dân cư.
Ngay cả nếu tòa nhà vẫn còn hoạt động, thì vào đêm khuya như thế này, cũng không có lý do gì để trẻ em xuất hiện ở đó cả.
Do đó, tiếng khóc này có phần kỳ lạ.
Lúc đầu, Giang Dược tưởng rằng đó là tiếng kêu của con cú, bởi vì âm thanh của cú rất giống tiếng khóc của trẻ em. Nhưng sau khi nghe kỹ, Giang Dược xác định rằng đó là tiếng khóc của trẻ em. Bởi vì tiếng khóc này có kèm theo tiếng người nói, giống như một đứa trẻ lạc đang tìm mẹ, khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Gặp Giang Dược cứ thế tiến gần tòa nhà kia, Đồng mập mạp lập tức luống cuống:
"Lớp trưởng, cậu tính làm gì vậy?"
Giang Dược đi được hai ba mươi mét, tiếng khóc ngày càng rõ ràng.
Hắn nhắc nhở Hàn Tinh Tinh và Đồng mập mạp:
"Hãy lắng nghe cho kỹ!"
Hàn Tinh Tinh và Đồng mập mạp nhíu mày lắng nghe, loáng thoáng tựa như là có tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ.
Tiếng khóc thê lương thảm thiết, chỉ nghe thôi đã làm người ta cảm thấy đặc biệt não lòng.
“Nghe rõ ràng chứ?”
“Sẽ không phải là có ma đi?”
Đồng mập mạp bĩu môi:
“Theo tui thấy, chúng ta vẫn là nên trở về trường học. Lại trễ thêm nữa coi chừng gặp phải tai biến.”
Đêm hôm khuya khoắt, trong một tòa nhà bị bỏ hoang, truyền ra tiếng trẻ con khóc.
Dù ở thời đại bình thường, tình huống này cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Xảy ra ở thời đại quỷ dị, nó lại càng giống như một cái bẫy.
Đồng mập mạp cho rằng, loại chuyện vô bổ không liên quan này, tuyệt đối không nên xía vào.
Khi thấy ánh mắt thâm thúy của Giang Dược cứ nhìn chằm chằm tòa kiến trúc, căn bản không có ý định rời đi, Đồng Địch nhịn không được kêu khổ:
“Lớp trưởng, cậu không phải thật muốn đi vào đấy chứ?”
“Tinh Tinh, cậu mau mau khuyên nhủ lớp trưởng đi. Lúc này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Đồng mập mạp vừa dứt lời, Linh chủng đang được xách trên tay cậu bỗng nhiên từ trạng thái nghỉ ngơi giật mình tỉnh lại.
Trong lồng, Linh chủng nôn nóng bất an nhảy nhót lên, dí sát lồng phát ra tiếng gầm gừ gấp rút, cũng không biết là bị thứ gì kinh động, hay là có phát hiện kinh người gì.
“Mau nhìn, lại có ánh đèn!”
Hàn Tinh Tinh sợ hãi kêu lên.
Lần này, Giang Dược và Đồng Địch ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy một ô cửa sổ không đáng chú ý nào đó trên tòa nhà cao tầng đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Tia sáng này không giống như ánh sáng của đèn, mà giống như ngọn nến đang cháy, hoặc là một cái đèn Khổng Minh.
Chú thích, Đèn trời hay thiên đăng, còn gọi là đèn Khổng Minh, Khổng Minh đăng, là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Hết chú thích.
Tia sáng này nhìn qua cũng không được đầy đủ, không có lực xuyên thấu, thậm chí cường độ ánh sáng bắn ra ngoài cửa sổ cũng không đủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có ánh sáng ở trong cửa sổ.
Nếu không phải đêm tối như mực, ánh sáng này thậm chí khó có thể bị phát hiện.
Ánh sáng đó ở trên tầng mười hai.
Ba người từ xa nhìn về phía nguồn sáng ấy.
Bên trong kiến trúc bị bỏ hoang xuất hiện tia sáng, mặc dù quỷ dị, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận được.
Có lẽ là có kẻ lang thang nào đang ở trong đó?
Hoặc giả là bảo vệ canh giữ cao ốc?
Hay cũng có lẽ là nhân viên công tác?
Những khả năng này đều có thể xảy ra.
Kể cả tiếng khóc của trẻ con cũng có thể giải thích được. Có thể là một gia đình lưu lạc tìm đến tòa nhà bị bỏ hoang này để trú tạm, tránh khỏi bóng tối và nỗi sợ hãi của thời đại quỷ dị.
Giang Dược cố nặn ra một lời giải thích hợp lý cho tất cả những điều này.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại hoàn toàn lật đổ mọi lý lẽ.
Trên bệ cửa sổ, hai bàn tay nhỏ bé từ bên trong chậm rãi thò ra, sau đó một cái đầu nhỏ cũng chậm rãi ló ra.
Đó là một bé gái, chừng hai ba tuổi, tóc tai bù xù, mặc một bộ quần áo rách rưới.
Tiếng khóc nỉ non quả nhiên là đến từ cô bé này.
Cô bé chống tay lên bệ cửa sổ, miệng khóc sướt mướt gọi mẹ.
Sau đó, cô bé lại bò dọc theo bệ cửa sổ, như con tắc kè, nhanh nhẹn bò lên bức tường thẳng đứng.
Trong miệng cô bé vẫn không ngừng khóc nỉ non, như thể đang thực sự tìm mẹ.
Cảnh tượng này khiến ba người hoàn toàn kinh ngạc.
Một bé gái hai ba tuổi lại bò trên mặt tường bóng loáng, hai tay hai chân bám chặt vào tường như con tắc kè, di chuyển nhanh nhẹn, vượt xa khả năng của một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, ai có thể tin rằng đó là một bé gái hai ba tuổi đang bò trên tường?
Cảnh tượng hoang đường đến mức khiến Giang Dược chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Bỗng nhiên, bé gái kia kêu thảm một tiếng, cơ thể như đột nhiên mất đi lực bám vào tường, liền rơi xuống từ trên cao như một quả hồng chín rụng.
“A a a!”
Tiếng thét chói tai xé toạc màn đêm, như lưỡi dao đâm vào tim bộ ba, khiến họ tê dại cả người, toàn thân căng cứng.
Thân thể bé gái rơi xuống khe rãnh, giống như rơi vào một cái hang không đáy, không hề phát ra tiếng "bịch" khi chạm đất.
Như thể cô bé đã rơi thẳng xuống chín tầng địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận