Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 320: Cậu vẫn là vị thiếu niên thuở ấy

Giang Dược không phải người ngu, ngược lại, hắn rất thông minh.
Tuy Lâm Nhất Phỉ không nói thẳng ra nhưng ý tứ bên trong giọng điệu của cô ta đã thể hiện rất rõ.
Lâm Nhất Phỉ không nóng nảy, ung dung dựa vào sào huyệt, đường cong hoàn mỹ lấp ló giữa những mảng sáng tối mơ hồ, tỏa ra sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Theo lý thuyết, trong tình huống này, đại đa số thanh niên trẻ tuổi huyết khí phương cương sẽ không thể chống cự được, hoặc nếu có cũng sẽ dễ dàng tan vỡ.
Huống chi, đây đúng là một lựa chọn không cân sức. Một bên là cự tuyệt, sau đó chìm sâu vào nguy hiểm. Còn bên khác là vui vẻ tiếp nhận, ôm mỹ nhân vào lòng.
Có thể nói đây là một câu hỏi "tặng điểm", nhưng Giang Dược lại tỏ ra thờ ơ, thậm chí không có ý định trả lời.
Lâm Nhất Phỉ chống cằm bằng ngón tay, nở một nụ cười yếu ớt:
"Chẳng lẽ sức hút của tôi không đủ sao?"
"Bạn học Lâm, cậu không cảm thấy thời gian và địa điểm hiện tại không thích hợp để thảo luận về vấn đề này sao?"
"Hì hì, tôi không ngại. Cậu có để ý không?"
Lâm Nhất Phỉ vẩy vẩy mái tóc dài trên xương quai xanh của mình.
"Nếu như việc tôi để ý có ích, thì tôi thực sự rất để ý."
Giang Dược nghiêm túc nói.
"Vậy ý cậu là có thể nói chuyện này ở một nơi khác?"
Giọng điệu của Lâm Nhất Phỉ cũng trở nên nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có phải cô ta đang giả vờ hay không. Có điều ánh mắt của cô ta lại chân thành và trong sáng đến mức không thể nhìn ra một tia giả tạo nào.
"Tại sao lại là tôi?"
Giang Dược có chút khó hiểu.
Lâm Nhất Phỉ cười. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Giang Dược, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật yêu thích.
"Giang Dược, sự hiểu biết của tôi về cậu vượt xa tưởng tượng của cậu."
"Từ lần gặp gỡ đầu tiên, chúng ta đã đụng phải nhau 986 lần trong hành lang, 763 lần trong sân trường, và 132 lần bên ngoài trường. Tổng cộng là 1.881 lần."
"Trong 1.881 lần đó, cậu đã mỉm cười với tôi 354 lần và gật đầu 237 lần. Những lần khác, hoặc là vội vàng đi qua trong đám đông mà không kịp nhìn, hoặc là tôi nhìn thấy cậu nhưng cậu không để ý đến tôi."
Những con số được tuôn ra từ đôi môi đỏ hồng của Lâm Nhất Phỉ một cách tường tận đến hàng đơn vị, tường tận đến mức khiến người ta cảm thấy cô ta chỉ là đang nói bừa. Có điều ánh mắt chân thành và biểu cảm nghiêm túc của cô ta lại khiến Giang Dược không cho là vậy. Có vẻ như cô ta thực sự đã ghi nhớ tất cả những lần gặp gỡ giữa hai người.
"Trong sáu năm qua, trường chúng ta đã tổ chức tổng cộng 123 kỳ thi toàn khóa. Lần nào cậu cũng là người đứng đầu. Tôi đã có năm lần thi phát huy vượt xa mức bình thường, nhưng cuối cùng chỉ xếp thứ hai toàn khóa, chưa bao giờ vượt qua cậu, thậm chí còn không thể đến gần cậu."
"Tôi biết, cậu có một người bạn cùng bàn tên là Lý Nguyệt, rất thân thiết với cậu; lớp cậu còn có Hàn Tinh Tinh, con gái của thị trưởng Tinh Thành, cô ấy luôn thích cậu."
"Kỳ thật, trong toàn trường trung học Dương Phàm, đâu chỉ hai người họ? Ở những nơi cậu biết và không biết, có thể có hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cô gái thích cậu, âm thầm quan tâm đến cậu."
"Ban đầu, tôi chỉ là một trong vô số những cô gái đó. Có lẽ cậu biết tên tôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ để tôi vào đầu, chứ đừng nói đến việc lọt vào trái tim cậu."
"Nhà cậu ở khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt, quận Thiên Quyền, Tinh Thành. Có lẽ là vì tiện lợi, cậu thường xuyên trọ lại ký túc xá trường. Tôi cũng là người bản địa Tinh Thành. Để có thể gặp cậu nhiều hơn ở trường, tôi cũng cố ý xin trọ ký túc xá."
"Tôi nói với mọi người rằng tôi trọ ký túc xá vì muốn học lớp tự học buổi tối và không muốn đi đường vào ban đêm. Không ai biết, tôi chỉ muốn có thể gặp cậu nhiều hơn mỗi khi lên xuống lầu, có thể khiến cậu mỉm cười với tôi nhiều hơn."
"Tôi không chỉ hiểu rõ cậu, mà còn hiểu rõ về những người bên cạnh cậu, hiểu rõ vòng tròn của cậu."
"Người vừa rồi tên là Đồng Địch, là bạn học của cậu. Còn có một người tên Mao Mười Chín, ngày nào cũng khoe khoang về vốn liếng thân thể của mình..."
Giang Dược cảm thấy da đầu tê rần. Ban đầu hắn tưởng Lâm Nhất Phỉ chỉ là nhất thời nảy ra ý tưởng mời chào hắn vậy thôi, không ngờ cô ta lại biết rõ nhiều thông tin về hắn đến vậy. Mặc dù những thông tin này không tính là quá bí mật, nhưng hai người vốn dĩ không cùng lớp, nếu không dành nhiều thời gian để nghe ngóng, thì không thể nào biết được tường tận như thế.
Chưa kể những con số cụ thể đến hàng đơn vị kia, chính xác tỉ mỉ đến mức không thể tin được.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Giang Dược, nụ cười trên môi Lâm Nhất Phỉ dần tắt.
"Cậu không tin phải không?"
Lý trí khiến Giang Dược cảm thấy những con số kia khó mà tin nổi, nhưng nụ cười chân thành và giọng điệu thiết tha của Lâm Nhất Phỉ lại khiến hắn không khỏi tin tưởng vài phần.
Có vẻ như Lâm Nhất Phỉ không có lý do gì để nói dối những con số vô nghĩa này. Động lực nào khiến cô ta nhớ kỹ rõ ràng như vậy?
"Cậu không tin cũng là chuyện bình thường thôi."
Lâm Nhất Phỉ có chút thất vọng khi thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Giang Dược.
"Tôi tin."
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Dược lại bật thốt lên hai chữ này.
"Thật sao?"
Lâm Nhất Phỉ ban đầu có chút thất vọng, nhưng sau khi nghe Giang Dược nói xong, nụ cười trên khuôn mặt cô lập tức rạng rỡ.
Điều kỳ dị là, rõ ràng đang ở trong hoàn cảnh kinh khủng đầy máu me, nụ cười của cô lại giống như nắng ấm mùa xuân, gió mát mùa hè, khiến không ai có thể cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.
"Cậu nhất định rất tò mò là vì sao tự dưng tôi lại quan tâm đến cậu như vậy."
Đây đúng là một vấn đề.
Trên đời này không có cái gì là yêu ghét vô cớ.
Những rung động đến từ vẻ đẹp bề ngoài, đa số đều như cầu vồng sau cơn mưa, thời gian dài cũng sẽ dần dần tan biến.
Vậy nên sự chuyên tâm của Lâm Nhất Phỉ đối với Giang Dược quả thực rất hiếm thấy.
"Cậu còn nhớ con mương nước bẩn trước cổng trường chúng ta ngày xưa không?"
Đúng là trước đây có một con mương như vậy, nhưng ba năm trước nó đã được sửa sang lại và mở rộng thêm, hai bên trồng cỏ cây, giờ đây đã trở thành một con kênh đẹp đẽ.
Nhớ lại vài năm trước, khu vực dân cư thượng lưu đổ rất nhiều rác thải vào con mương này, đến mùa khô nó lại bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Vì vậy, trường trung học Dương Phàm không biết đã báo cáo bao nhiêu lần, yêu cầu cải tạo con mương đó.
Lâm Nhất Phỉ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ khiến Giang Dược có chút khó hiểu.
"Gần bảy năm trước, ngay hôm một tháng Chín, là ngày đầu tiên chúng ta bước vào trường trung học Dương Phàm. Có một nhóm người bắt nạt một cô bé nhà quê, ném xe đạp của cô bé xuống mương nước bẩn. Cô bé gầy gò, nhỏ con, mái tóc thưa thớt vì thiếu dinh dưỡng, đứng bên mương nước bẩn, cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nhấc chiếc xe đạp bị lún trong bùn lên, chỉ biết khóc nức nở trong sự bất lực.”
“Lúc ấy, bên cạnh mương có ít nhất một hai trăm học sinh, nhưng không ai dám lên giúp đỡ. Nước bẩn là một lý do, nhưng lý do lớn nhất là vì những kẻ bắt nạt kia đều là những kẻ côn đồ nổi tiếng ở trường trung học Dương Phàm, gia đình có thế lực, không ai dám động vào chúng. Mãi đến khi cậu đi ngang qua, không chần chừ một giây, liền nhảy xuống mương, giúp cô bé đó lôi chiếc xe đạp lên, dìu cô bé lên bờ rồi lau sạch bùn đất trên xe.”
"Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một từng chi tiết nhỏ của ngày hôm ấy. Trời rất nóng, tiếng ve kêu râm ran, cậu mặc bộ quần áo thể thao mới tinh, đeo cặp sách mới, toàn thân sạch sẽ, như một thiếu niên bước ra từ trong tranh vẽ. Cậu còn nhớ chứ?"
Bảy năm trước, Giang Dược mới chỉ là một cậu bé mười một tuổi vừa lên trung học. Nghe Lâm Nhất Phỉ nhắc lại chuyện cũ, hắn lập tức liền nhớ tới, đúng là có vụ này.
"Cô bé kia... hình như không phải là cậu đi?"
Giang Dược có chút hoang mang. Nếu là bản thân Lâm Nhất Phỉ được giúp đỡ trong hoàn cảnh như vậy, lưu lại một ấn tượng đẹp khó phai, cũng là điều dễ hiểu. Có điều cô bé trong ký ức của hắn lại không phải Lâm Nhất Phỉ.
"Đúng vậy, không phải tôi. Sau đó đến lớp tôi mới biết, cô ấy học cùng lớp với tôi. Đáng tiếc, sau đó cô ấy học đến lớp 7, không biết có phải vì bị bắt nạt ở trường quá hay không mà cuối cùng đã phải bỏ học."
Bạn học cùng lớp?
Cũng không có gì đặc biệt.
Sau này bỏ học?
Giang Dược thầm nghĩ, khó trách sau này không thấy cô bé đáng thương đó nữa.
"Tôi vẫn nhớ, ngày cô ấy bỏ học, từ lớp học đi ra cầu thang, không hề ngoảnh đầu lại. Tuy không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cô ấy không hề lưu luyến gì ngôi trường này, lớp học này. Có điều trước khi xuống cầu thang, cô ấy vẫn quay đầu lại một lần cuối. Và đó cũng là lần duy nhất cô ấy quay đầu! Nhìn về phía lớp học của cậu."
"Chắc chắn cậu sẽ thấy kỳ lạ, tại sao tôi lại nhớ rõ ràng như vậy. Bởi vì, giống như cô ấy, sáu năm trước, sự xuất hiện dũng cảm của cậu, tựa như một câu chuyện cổ tích hiếm hoi trong thế giới ảm đạm này, trở thành một tia sáng duy nhất để lại trong lòng tôi một mảng màu rực rỡ không thể phai mờ."
"Cậu biết không? Quần áo mới, giày mới, cặp sách mới của cậu đều bị bùn đất làm bẩn, nhưng ánh mắt lúc đó của cậu lại trong trẻo như tuyết trên núi trong thần thoại. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt dịu dàng như gió mát mùa hè đó."
Lâm Nhất Phỉ khẽ lẩm bẩm.
"Nếu sự dịu dàng đó là dành cho những cô gái xinh đẹp thì cũng không có gì lạ, nhưng cô học sinh ấy vừa thấp bé vừa đen nhẻm, không khác gì vịt con xấu xí, chính vì vậy mà sự dịu dàng và tốt bụng của cậu mới càng đáng quý."
Được Lâm Nhất Phỉ ca ngợi hết lời, Giang Dược cảm thấy dù mình nói gì đi nữa thì cũng có vẻ không khiêm tốn. Nhưng lúc đó Giang Dược hoàn toàn coi đây là chuyện nhỏ, tuy sau này quả thực đã rước lấy không ít phiền phức, những phiền phức này thậm chí còn đeo bám hắn suốt một năm học sau đó, thậm chí lâu hơn, nhưng hắn đã sớm không để ở trong lòng.
Ai mà ngờ được, có lẽ chính cô bé trong cuộc kia đã quên mất rồi, vậy mà một kẻ đứng ngoài như Lâm Nhất Phỉ lại đi tô vẽ một chuyện nhỏ như vậy đến vô cùng đẹp đẽ, thậm chí là mỹ hóa nó?
"Cho nên, Giang Dược, ngay ngày đầu tiên khai giảng, cậu đã chiếm được trái tim của một thiếu nữ. Lúc đó, tôi đã cầu nguyện vô số lần trong lòng, hy vọng chúng ta có thể học cùng lớp."
"Đáng tiếc, ông trời không nghe lời cầu nguyện của tôi. Để có thể tiếp cận cậu, tôi đã cố gắng học tập, tôi biết bản thân không thể sánh bằng cậu, chỉ là hy vọng trên bảng xếp hạng kỳ thi, có thể đến càng gần cậu càng tốt. Vì vậy, mỗi lần tôi thi được hạng nhì, tôi đều cảm thấy đó là lúc tôi đến gần cậu nhất. Bạn bè bên cạnh đều cười tôi, nói tôi thi được hạng nhì còn vui hơn được hạng nhất."
"Điều đó là tất nhiên, chỉ có lúc đó, tôi mới cảm thấy mình miễn cưỡng có thể xứng đôi với cậu."
"Tôi muốn nắm bắt mọi cơ hội để bản thân trở nên giỏi giang hơn, chỉ có như vậy, tôi mới cảm thấy yên tâm, cảm thấy mình không bị cậu bỏ xa hoàn toàn, cảm thấy vẫn còn cơ hội đuổi theo cậu."
"Vì vậy, khi cánh cửa dẫn đến thế giới mới này mở ra trước mặt tôi, việc đầu tiên mà tôi nghĩ đến, chính là mời cậu cùng tham gia."
"Đây là cơ hội của tôi, cũng là cơ hội của cậu. Hãy tin tôi, so với thế giới mới, thời đại cũ sẽ khiến cậu cảm thấy ghê tởm."
Chủ đề quay trở lại điểm bắt đầu.
Giang Dược thở dài:
"Lâm Nhất Phỉ, cám ơn cậu đã nói với tôi những điều này, tôi cũng rất cảm kích lời mời của cậu. Nhưng tôi vẫn phải nói, có lẽ tôi cũng đã ở cùng thế giới mới với cậu, mỗi người trong chúng ta đều bất tri bất giác tiến vào thế giới mới này. Chỉ là, phương thức của chúng ta không giống nhau thôi."
Lâm Nhất Phỉ thất vọng, mất mát.
Rốt cuộc vẫn là...
Cự tuyệt sao?
"Vậy là, cuối cùng, cậu vẫn không muốn lưu lại đây?"
"Lưu lại nơi này? Một tòa cao ốc bỏ hoang? Ngăn cách với thế giới bên ngoài? Lâm Nhất Phỉ, đây chính là thế giới mới mà cậu nói?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Lâm Nhất Phỉ có chút gấp:
"Có chút bí mật, chỉ có cậu gia nhập vào, tôi mới có thể chia sẻ với cậu. Tòa nhà cao ốc này chỉ là điểm dừng chân tạm thời của tôi. Nơi này là trạm niết bàn tân sinh thứ nhất của tôi. Giang Dược, chỉ cần cậu bước vào đây, tôi có thể mang cậu cùng nhau niết bàn, cùng thu hoạch tân sinh."
Giang Dược không có ý định lặp lại lời cự tuyệt vừa rồi của mình. Nhìn Lâm Nhất Phỉ vẫn còn có thể phân biệt phải trái, Giang Dược cố gắng giữ bình tĩnh nói:
"Lâm Nhất Phỉ, thả Đồng mập mạp ra, chúng tôi sẽ đi ngay, coi như chưa từng đến tòa cao ốc này. Cậu cũng mau rời khỏi đây đi."
Lâm Nhất Phỉ thất lạc vô cùng:
"Giang Dược, nói cho cùng, cậu vẫn không có một chút hảo cảm nào với tôi sao?"
"Nếu như có thể, tôi tình nguyện cậu vẫn là nữ sinh đuổi sát tôi trên bảng xếp hạng trước đây."
Đây là lời nói thật của Giang Dược.
Dù sao Lâm Nhất Phỉ trước mắt chung quy vẫn là kẻ có liên quan tới nhiều vụ giết chóc và biến dị, hơn nữa tỷ lệ rất cao chính là chủ mưu.
Hiện tại bảo Giang Dược liều mạng chém giết Lâm Nhất Phỉ, quả thật có chút khó mà làm, nhưng muốn Giang Dược thông đồng làm bậy với cô ta, hiển nhiên càng không thể.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhất Phỉ phủ lên một tầng sương lạnh, dường như bị thái độ của Giang Dược chọc giận, dần dần mất kiên nhẫn.
"Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, sự quật cường của cậu sẽ khiến cho cậu vứt bỏ cả mạng sống hay sao? Cậu có biết là những thứ con gái không đạt được, thường thường sẽ nghĩ cách phá hủy nó hay không?"
Lâm Nhất Phỉ đột nhiên bắt đầu gắt giọng.
"Nếu cậu thật nghĩ như vậy, tôi ngược lại không cần phải có gánh nặng gì trong lòng nữa."
Giang Dược thản nhiên cười một tiếng:
"Cùng lắm thì đánh một trận."
Lâm Nhất Phỉ nhìn chằm chằm Giang Dược, trong mắt lại lóe lên hai tia sáng quỷ dị, phảng phất như lửa giận bốc cháy.
Có điều, cô lại chợt nở nụ cười, như băng tiêu tuyết tán, xuân về trên đại địa.
"Giang Dược à Giang Dược. Không hổ là cậu, tôi đã sớm biết, người kiêu ngạo như cậu, khẳng định sẽ không dễ dàng như vậy thỏa hiệp. Cậu nếu là thật đáp ứng, ngược lại sẽ mất giá trong lòng tôi nhiều."
"Quả nhiên tôi đã không nhìn lầm, cậu vẫn là vị thiếu niên đơn thuần, trong sáng, không hề biết sợ hãi của bảy năm trước..."
Nói đoạn, Lâm Nhất Phỉ khẽ nhấc cánh tay ngọc, ném một vật gì đó về phía Giang Dược.
"Thứ này có thể cứu tên mập mạp chết bầm kia."
"Hôm nay không thuyết phục được tên oan gia nhà cậu, tạm thời dừng ở đây. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, bản tiểu thư đã nhận thầu quãng đời còn lại của cậu."
Trong lúc nói chuyện, chiếc nắp sào huyệt hình vỏ trứng khổng lồ tỏa ra từng đợt sương tím mịt mờ, chậm rãi khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận