Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 322: Chuẩn bị sẵn sàng

Đối với Đồng mập mạp, đây quả thực là một đêm không hề tốt đẹp gì cho cam.
Nhìn thấy Đồng mập mạp rặn đến mặt mày nhăn nhó, Giang Dược muốn trêu chọc vài câu nhưng lại cảm thấy không đành lòng.
"Dù sao thì hiện tại tui cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tui chỉ khó hiểu là cô nàng Lâm Nhất Phỉ kia rốt cuộc làm thế nào mà nhét được vật thể lạ vào người tui?"
"Để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn nên đi Cục Hành động một chuyến."
"Vậy cũng được."
Đồng mập mạp thở dài.
Giang Dược che mũi, chỉ vào hiện trường gây án của Đồng mập mạp:
"Cậu tự thu thập tàn cuộc của mình đi, nhớ giữ lại một ít để làm hàng mẫu, cùng mang đến kiểm tra luôn..."
Tuy cực kỳ không muốn nhưng Đồng mập mạp cũng biết đây là chuyện đương nhiên, dù có ngậm nước mắt cũng phải thu thập, chứ chẳng lẽ để lớp trưởng làm thay?
Giày vò cả đêm, bất tri bất giác, trời đã tờ mờ sáng.
Bình minh đến, sân trường u ám cuối cùng cũng khôi phục lại một ít sức sống.
Nhà ăn của trường học vẫn hoạt động bình thường, bắt đầu cung cấp thức ăn từ sáu giờ sáng. Điều khiến Giang Dược bất ngờ là mặc dù chất lượng bữa sáng có giảm đi một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Giang Dược chào hỏi mọi người vài câu, dặn dò họ chuyển lời đến Đỗ Nhất Phong chờ hắn quay lại, sau đó cùng Đồng mập mạp ra ngoài trước.
Trước đây Giang Dược đã hứa với Đỗ Nhất Phong sẽ cùng cậu ta đi tham gia nhiệm vụ thử thách để hoàn thành chứng nhận Người siêu phàm.
Đây là hạng mục thu phí, và họ đã thanh toán trước. Là một người coi trọng chữ tín, Giang Dược không muốn thất hứa. Dù sao hiện tại mới sáu giờ hơn, đi một chuyến đến Cục Hành động, nhiều lắm là tám chín giờ cũng sẽ trở về.
Hàn Tinh Tinh lúc này không quấn lấy hắn muốn đi cùng, nhưng có vẻ như cô cũng không có ý định về nhà. Không biết có phải là do nhà họ Hàn dặn dò, bảo cô mấy ngày nay cố gắng tránh ở bên ngoài hay không?
Liên tục xảy ra thiên tai, đường sá ở Tinh Thành càng trở nên tồi tệ. Bình thường ô tô đã rất khó di chuyển trên đường, lại còn có nhiều chướng ngại vật. May mà ở trường cũng có không ít xe máy điện, ngược lại còn thuận tiện hơn. Bất kể mặt đường hỏng hóc thế nào, chỉ cần có khoảng rộng ba mươi xăng-ti-mét, xe máy điện hoàn toàn có thể băng qua.
Giang Dược mượn một chiếc xe máy điện, chở Đồng mập mạp xuất phát. Đến những đoạn đường không thể đi được thì hắn sẽ lặp lại trò cũ, khiêng xe mà nhảy qua.
Mới sáng sớm mà Giang Dược đã đến khiến trưởng ban La hơi bị bất ngờ.
Nghe rõ ý đồ của Giang Dược, trưởng ban La không dám thất lễ, lập tức sắp xếp cho Đồng mập mạp tiến hành kiểm tra.
Lần trước kiểm tra hai quả trứng trùng, Cục Hành động đã có kinh nghiệm. Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra. Cơ thể Đồng mập mạp không có gì bất thường, nhưng mẫu phân và nước tiểu của Đồng mập mạp được xác định có gien giống với những con dị trùng kia.
Điều này khiến Đồng mập mạp vừa sợ hãi, vừa cảm thấy may mà có viên thuốc đó.
Trong lúc kiểm tra Đồng mập mạp, Giang Dược kể đại thể cho trưởng ban La nghe về tình hình trải qua tối hôm qua, đương nhiên tự động bỏ qua những chi tiết riêng tư giữa hắn và Lâm Nhất Phỉ.
Nghe nói chuyện này quả nhiên có liên quan đến vị Lâm Nhất Phỉ mất tích kia, trưởng ban La cũng không bất ngờ.
"Giang Dược, theo lời cậu thì Lâm Nhất Phỉ đã rời đi rồi? Vậy những quả trứng trùng trong tòa nhà cao ốc kia thì sao?"
"Tối hôm qua khi chúng tôi rời đi, trứng trùng vẫn còn ở đó. Có điều tôi đoán cô ta nhất định có cách di chuyển đám trứng trùng này, giờ hẳn là đã di chuyển đi nơi khác."
Trưởng ban La gật đầu, thở dài một hơi.
Hiện tại tình hình cả Tinh Thành ngày càng tồi tệ, không chỉ là vấn đề của Lâm Nhất Phỉ.
Thậm chí có thể nói, chuyện của Lâm Nhất Phỉ chỉ là một trong vô số sự kiện quỷ dị.
"Đúng rồi, chú Hàn không có ở đây sao?"
"Có chút việc cá nhân, hôm qua đã về nhà rồi. Áp lực của anh ấy cũng lớn, để anh ấy nghỉ hai ngày đi."
Giang Dược không tiếp tục hỏi.
Xem ra chuyện ngày hôm qua đã ảnh hưởng khá lớn đến nhà họ Hàn.
Có lẽ, một trận chiến tranh giữa các phe phái đã âm thầm nổ ra.
"Trưởng ban La, có vài người, chú giúp tôi điều tra một chút có được không?"
Giang Dược lấy ra từ trong túi những giấy tờ thu thập được trong tòa nhà cao ốc bỏ hoang, trên vé tàu và vé máy bay có thông tin cá nhân. Mặc dù có một số ký hiệu hoa thị thay thế cho các con số căn cước, nhưng với họ tên và những số còn lại, việc tra cứu thông tin của ba người này trong hệ thống không khó.
Trưởng ban La nhận lấy giấy tờ, xem kỹ vài lần, tò mò hỏi:
"Nhìn qua giống như là người một nhà, có vấn đề gì sao?"
"Đứa bé này đã qua đời..."
Giang Dược tóm tắt tình huống cho trưởng ban La.
Mặt trưởng ban La trở nên u ám. Vì biến cố gia đình nên người thân là khái niệm thiêng liêng không gì sánh được đối với ông, chính vì thế ông thật không nghĩ ra lại có kẻ điên rồ như vậy!
Mặc dù thông tin và điện lực bị gián đoạn, Cục Hành động vẫn có biện pháp đối phó.
Chẳng mấy chốc, trưởng ban La bước ra, đưa cho Giang Dược mấy bản photo.
Giấy hôn thú, hộ khẩu, giấy tờ tùy thân, giấy tờ bất động sản, cùng cơ quan công tác của đôi nam nữ này đều được điều tra rõ ràng.
"Quả nhiên... bọn họ là vợ chồng?"
Hộ khẩu ghi rõ, cô bé tên Liễu Thi Nặc có quan hệ cha con với chủ hộ.
Chủ hộ Hoàng Tiên Mãn chính là người đàn ông trên chứng từ.
Vợ của chủ hộ tên là Liễu Vân Thiên.
Rốt cuộc gia đình ba người này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phải đối xử tàn nhẫn với một đứa bé như vậy?
Giết người cũng thôi đi, còn dùng nguyền rủa áp chế oan hồn đứa trẻ, đây hoàn toàn là phát rồ, không còn chút ranh giới đạo đức nào.
Nếu không điều tra cho ra nhẽ, chuyện này chắc chắn sẽ canh cánh trong lòng Giang Dược.
Có điều nghĩ đến cuộc hẹn với Đỗ Nhất Phong, Giang Dược cũng không vội vàng bắt đầu điều tra ngay. Chờ giải quyết xong vụ Đỗ Nhất Phong rồi điều tra cũng không vội.
Về đến trường học, Đỗ Nhất Phong quả nhiên đã chờ sẵn ở đó, có chút nóng nảy.
"Mập mạp, tôi muốn nói chuyện riêng với Giang Dược mấy câu."
Đỗ Nhất Phong thấy Đồng mập mạp đi theo Giang Dược như hình với bóng, liền dứt khoát nói thẳng.
Trước đây Đồng mập mạp vẫn có chút kính úy Đỗ Nhất Phong, nhưng sau khi giác tỉnh và trải qua nhiều trận chiến cùng Giang Dược, tố chất tâm lý của cậu tăng lên không ít, cảm thấy Đỗ Nhất Phong không còn ghê gớm như trước.
"Mập mạp, lát nữa tôi sẽ đến tìm cậu."
Giang Dược cũng không muốn Đồng Địch đắc tội Đỗ Nhất Phong, chủ động giải vây, vỗ vai Đồng mập mạp.
Đồng mập mạp lầm bầm hai câu, cũng không kiên trì nữa.
Đỗ Nhất Phong cười ha hả ôm vai Giang Dược, vô cùng thân mật, như hai người họ là anh em ruột vậy.
"Danh sách đã có, mười giờ đúng bắt đầu báo danh, sau đó bốc nhiệm vụ, chúng ta đi ngay bây giờ. Phải nhanh lên một chút! Giấy tờ tùy thân cậu đã mang theo chưa?"
Giang Dược chỉ vào ba lô, đây là thứ tối thiểu mà Giang Dược mang theo bên mình hiện nay. Tất cả những đồ vật quan trọng đều được cất giữ trong đó.
"Được, vậy chúng ta xuất phát ngay!"
Đỗ Nhất Phong quyết định nhanh chóng.
"Nói cho tôi địa điểm, tôi quay về nhà trước rồi sẽ tới."
Đỗ Nhất Phong nhịn không được giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này đã tám giờ năm mươi. Chờ Giang Dược về nhà một chuyến, e rằng sẽ không kịp thời gian.
"Chỉ cần nơi ghi danh nằm ở Tinh Thành, tôi chắc chắn sẽ đến kịp."
Giang Dược cam đoan.
Đỗ Nhất Phong muốn cầu cạnh Giang Dược, nên cũng không tiện ép buộc, lập tức gật đầu nói:
"Nơi ghi danh cũng không xa lắm, chính là tòa nhà hành chính của trường đại học Tinh Thành, cậu nhớ đi nhanh."
"Được, tôi biết nơi này, nhất định sẽ tới đúng giờ."
Gần đây Giang Dược từng đến khu đại học mấy lần, nó nằm ở quận Thiên Tuyền, tự nhiên là biết đường đi.
Khu biệt thự ngõ Đạo Tử thuộc quận Thiên Xu, đi quận Thiên Tuyền cũng chỉ cần đi về phía nam, với tốc độ của Giang Dược, trước mười giờ chắc chắn có thể đến.
Sau khi tách ra với Đỗ Nhất Phong, Giang Dược tìm đến Đồng mập mạp căn dặn vài câu, rồi đưa tấm séc viết số tiền chia phần bán vị trí rút thăm ở chợ đen ngày hôm qua cho cậu, bảo cậu lúc nào rảnh thì ra ngân hàng đổi lấy một ít tiền mặt mà dùng.
Điều khiến Giang Dược bất ngờ là Hàn Tinh Tinh đã rời khỏi trường trung học Dương Phàm.
Vì thời gian cấp bách, Giang Dược cũng không hỏi nhiều.
Hắn nhanh chóng trở lại khu biệt thự ngõ Đạo Tử, dàn bảo vệ vẫn nghiêm ngặt như trước, nhưng không còn khó xử Giang Dược.
Có lẽ do đã được bảo vệ ngoài cổng thông báo, lúc Giang Dược trở lại biệt thự số chín, cũng không thấy ai đang dò xét.
Có điều hắn sẽ không lạc quan.
Chó không thể đổi được tật ăn phân.
Những người kia để mắt tới biệt thự số chín, tuyệt đối sẽ không mới đánh có một trận mà từ bỏ, điều này không phù hợp với cách hành xử của họ.
Đương nhiên, cho dù đối phương còn có âm mưu gì, Giang Dược cũng không sợ.
Vào nhà, Giang Dược cất giữ những món đồ thu được từ chợ đen vào nơi an toàn, bao gồm bức tranh, chuỗi hạt, khoáng thạch, da thú, và sâm vua.
Ngoại trừ viên dạ minh châu và ná cao su mang theo bên mình, những bảo vật khác hiện tại chưa thể sử dụng đến, không cần thiết mang theo.
Lúc này, Giang Dược lại nhìn thấy chiếc đỉnh nhỏ trên kệ. Chiếc đỉnh này là do hắn tịch thu từ tay tên thuật sĩ tà ác trong sự kiện quỷ dị ở trường mẫu giáo lần trước.
Giang Dược vẫn cảm thấy món đồ chơi này có chút tà dị, ban đầu hắn không muốn mang theo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ma xui quỷ khiến lại nhét nó vào ba lô.
Đồng thời, Giang Dược cũng cho vào ba lô một ít đồ ăn có lượng calo cao và hai bình nước.
Trong lúc cấp bách, Giang Dược vẫn không quên lên lầu kiểm tra tình hình của ngọc tằm, tiện thể dọn dẹp phần cặn bã và thêm rất nhiều cỏ ngưng khói.
Nhìn thấy tơ tằm xung quanh ngọc tằm ngày càng dày đặc, Giang Dược cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Xuống lầu, Giang Dược còn trao đổi vài câu với Miêu Thất.
Quả nhiên như hắn dự đoán, từ trưa hôm qua hắn rời nhà đến bây giờ, đã có rất nhiều người qua lại xung quanh đây.
"Anh Bảy, nếu đối phương thừa lúc tôi không ở nhà mà đột nhập, anh có thể ngăn chặn được không?"
"Thằng nhóc thúi, coi thường ai vậy? Nếu kẻ nào dám có ý đồ với biệt thự số chín, chính là tự chui đầu vào thòng lọng! Miêu Thất ta đảm bảo sẽ bẻ gãy từng bộ phận trên người chúng."
"Được, có lời này của anh, tôi yên tâm rồi."
Miêu Thất hầm hừ nói:
"Ta nói thằng nhóc nhà cậu, đừng có suốt ngày đẩy hết việc cho ta. Biết đâu một ngày nào đó Trí linh nhận định cậu là kẻ chỉ biết trộm mánh lới, cẩn thận nó biến cậu thành tiền nhiệm."
"Sao có thể chứ? Tôi ở bên ngoài cũng đã làm rất nhiều chuyện đó a? Nếu tôi cứ ở nhà, Trí linh có khi sẽ chê tôi không có tiền đồ. Anh Bảy, chuyện trong nhà, trăm sự nhờ anh!"
Có Miêu Thất tỏ thái độ, Giang Dược cảm thấy an tâm hơn nhiều, cười hì hì ra cửa.
Hắn đi thẳng đến khu đại học.
Khoảng chín giờ bốn mươi lăm phút, Giang Dược đã đến đại học Tinh Thành.
Đại học Tinh Thành náo nhiệt hơn nhiều so với trường trung học Dương Phàm. Hầu hết sinh viên ở đây đều đến từ nơi khác, vì vậy họ đều trọ ở lại trường.
Nhà hành chính là kiến trúc tiêu biểu của đại học Tinh Thành, rất dễ tìm.
Vừa đến tòa nhà, Giang Dược đã thấy Đỗ Nhất Phong cùng nhóm người mà hắn đã gặp lần trước đang chờ sẵn, Hứa Thuần Như cũng ở đó. Cả nhóm đang lo lắng nhìn quanh.
Nhìn thấy Giang Dược cưỡi xe máy điện tiến đến từ xa, Đỗ Nhất Phong thở dài nhẹ nhõm.
"Giang Dược, nhanh lên, sắp bắt đầu rồi. Chỉ còn thiếu mình cậu thôi."
Đỗ Nhất Phong kéo tay Giang Dược đi vào trong.
Hứa Thuần Như và Giang Dược có một bí mật chung kể từ lần trải qua sự kiện ma quỷ nhảy lầu và câu lạc bộ nhà họ Đặng trước đó. Vì vậy, mặc dù nhìn bề ngoài Hứa Thuần Như không khoa trương tỏ ra thân mật với Giang Dược như Đỗ Nhất Phong, nhưng trong lòng lại rất để ý Giang Dược.
"Đứa em thối, có phải trốn tránh chị không? Đây là sân nhà chị Như, chị nhìn xem em còn trốn thế nào!"
Nói rồi, Hứa Thuần Như thân mật đập hai quyền vào ngực Giang Dược.
Cô nàng này nhìn bề ngoài có vẻ vô tư, tùy tiện, nhưng kỳ thật trong lòng rất tinh tế. Đây rõ ràng là nói cho những người khác biết cô và Giang Dược có quan hệ không tệ.
"Chị Như, chị rất quen với cái tên này sao?"
Trương Kế Nghiệp bên cạnh có chút ghen ghét.
Lần trước ở nhà hàng Ngân Hồ, Trương Kế Nghiệp không chào đón Giang Dược, lại còn hay nói những lời chua chát để châm chọc hắn.
Lâu rồi không gặp, tên nhãi này vẫn là kiểu cách đó.
Giang Dược đã gặp qua bọn họ lần trước, hắn nhớ kỹ cậu nam sinh lạnh lùng kia tên Tạ Phong, thuộc kiểu người không ưa ai, mà cũng không ai ưa nổi.
Ngược lại, cô nữ sinh nhã nhặn luôn nở một nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn xem có vẻ rất được giáo dưỡng kia thì hắn lại không nhớ nổi tên. Điều này quả thật khá kỳ lạ với trí nhớ siêu phàm của hắn.
"Kế Nghiệp, người ta có tên tuổi đó nha?"
Hứa Thuần Như trợn mắt nhìn Trương Kế Nghiệp:
"Đừng trách chị nói trước, hành động lần này mọi người đều đã ước định cẩn thận. Việc mời Giang Dược gia nhập cũng là do mọi người bỏ phiếu biểu quyết qua, thiểu số phục tùng đa số. Đừng đến lúc đó khinh suất, làm hỏng đại cục."
Mấy người bọn họ vốn là thế giao, thế hệ trước, thậm chí hai thế hệ trước đều có quan hệ rất tốt, đến đời này, quan hệ từ nhỏ cũng không kém.
Trương Kế Nghiệp thấy Hứa Thuần Như tỏ ra thân mật với Giang Dược, cả Đỗ Nhất Phong cũng như vậy, bản thân cũng có chút ghen ghét. Lúc này nghe Hứa Thuần Như không những che chở Giang Dược, mà còn nói ra lời cảnh cáo này, rõ ràng đã tỏ ra ý tứ thân sơ khác biệt. Điều này khiến Trương Kế Nghiệp thực sự chịu không được, cảm thấy mình có vẻ như đã biến thành người ngoài.
"Chị Như, lời này của chị thật tổn thương em a. Nhà chúng ta giao tình mấy đời, chị không tin em? Cũng bởi vì một người hoàn toàn không cùng thế giới với chúng ta?"
Hứa Thuần Như không hề trúng chiêu này của Trương Kế Nghiệp:
"Ai không cùng thế giới với chúng ta? Bộ em còn tự thành một thế giới hay gì? Được rồi, được rồi, đừng ba hoa nữa, trước báo danh lại nói."
Đỗ Nhất Phong cười ha hả nhìn hai người đấu võ mồm, hoàn toàn không có ý định hòa giải, trong khi Tạ Phong chỉ cười lạnh, ra vẻ việc không liên quan đến mình.
Còn cô nữ sinh nhã nhặn kia tự động biến thành người tàng hình, biểu lộ và cử chỉ đều thể hiện ra ý tứ, tôi thấp cổ bé họng, không có quyền lên tiếng, chỉ nhìn một chút, không nói lời nào.
Giang Dược quan sát tất cả những điều này, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Một đoàn thể nhỏ có năm người, mà có tới năm loại tâm tư hoàn toàn khác nhau.
Thật không hiểu dạng tổ hợp này, tội tình gì phải tụ lại cùng một chỗ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận