Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 380: Bí mật của Linh chủng
Dù sao cũng là đồ cổ tịch mịch mấy ngàn năm.
Đặc biệt là trước mặt một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp như Hàn Tinh Tinh, sự tịch mịch này càng dễ dàng gây xúc cảnh sinh tình.
Chẳng lẽ đồ cổ mấy ngàn năm lại đi ghen tị với tên nhóc Linh chủng miệng còn hôi sữa này?
Còn về việc nuôi thú cưng, tuyệt đối là không thể.
Giang Dược sợ thú cưng bình thường sẽ không sống được quá ba ngày trong cái biệt thự này.
Đừng nhìn anh Bảy hiện tại là phù điêu hình mèo, nhưng không có nghĩa là anh Bảy thích mèo chó.
Vấn đề then chốt hơn là, hiện tại có nhóc Linh chủng này ở nhà, còn đâu không gian sinh tồn cho thú cưng bình thường?
Tốt nhất là đừng mang họa đến cho những con vật nhỏ vô tội.
Ngay cả với nhóc Linh chủng này, Giang Dược cũng còn đang nghi ngờ xem có nên nuôi nó trong nhà hay không.
Theo quan sát của Giang Dược, nó tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu.
Hôm nay nó có thể ăn mất những lá bùa phế kia, ai biết ngày mai nó lại bắt được thứ gì để gặm?
Hiện tại Giang Dược cũng gom góp được không ít đồ tốt trong nhà, hắn không thể ngày ngày mang theo chúng bên mình, nếu con ăn hàng này ngày càng mở rộng khẩu vị, ăn hết những đồ tốt của hắn, đến lúc đó tìm ai để nói lý?
Cũng không thể đánh chết tươi nó chứ?
Hay là đưa quách cho Hàn Tinh Tinh?
Để nó đi quậy phá Bạch tiên sinh cũng được đấy nhỉ?
Vật nhỏ này hiển nhiên không nghĩ tới Giang Dược đang có ý định gì, vẫn ôm lấy gót chân Giang Dược giả vờ ngây thơ, thỉnh thoảng nhô ra cái đầu nhỏ nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với Hàn Tinh Tinh.
Con này đúng là thành tinh, bắt chuẩn mạch của Hàn Tinh Tinh, biết làm gì khiến Hàn Tinh Tinh vui vẻ.
Giang Dược Nhìn nó thế nào cũng thấy không vừa mắt, bèn sút cho nó một cước.
Vật nhỏ lập tức bay lên như quả bóng da.
Bang!
Nó bắn đi bắn lại mấy vòng trong phòng khách, đầy bụi bẩn chui ra từ dưới đáy sô pha, với cái mặt đáng thương vô tội.
Hàn Tinh Tinh lập tức đau lòng quá thể:
"Giang Dược, đang yên đang lành anh đá nó làm gì? Vật nhỏ đáng yêu như vậy, sao nỡ đối xử như thế?"
Giang Dược nhún vai:
"Tinh Tinh, nếu em thích thì tặng em đấy."
"Thật sao?"
Hàn Tinh Tinh nâng vật nhỏ từ dưới sô pha lên, ôm vào lòng, áp mặt vào đầu nhỏ mềm mại của nó, ánh mắt đầy che chở yêu thương.
"Thật."
Giang Dược nhìn nó đang sung sướng giụi giụi vào ngực Hàn Tinh Tinh, chỉ biết cạn lời.
Hàn Tinh Tinh mừng rỡ khôn xiết, vuốt ve bộ lông mềm mại của vật nhỏ, thuần thục như một người chăm sóc thú cưng chuyên nghiệp.
"Giang Dược, hay là hai ta cùng nuôi nó? Nhìn vật nhỏ dễ thương thế này, ai cũng thích. Hay để em đặt tên cho nó? Anh nghĩ nên gọi là gì nhỉ?"
Giang Dược không có tâm trạng, khoát tay nói:
"Em thích lấy tên gì cũng được. Tinh Tinh, đừng nói anh không nhắc nhở em, chớ bị vẻ ngoài của nó đánh lừa. Tên nhóc này gian manh lắm đấy."
"Sao anh lại nói nó khó nghe vậy... Bổn tiểu thư chính thức tuyên bố, vật nhỏ này sau này sẽ gọi là Viên Cầu!"
Viên Cầu?
Đây là đặt tên kiểu hình tượng?
Con này tròn vo, đúng là có chút giống Viên Cầu.
"Viên Cầu, đến đây, cười cho chị xem nào!"
Hàn Tinh Tinh rất hài lòng với cái tên này, cố gắng làm ra vẻ thân thiện.
Vật nhỏ nghiêng đầu, dường như không thích cái tên này, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Hàn Tinh Tinh cũng kiên nhẫn:
"Không thích cái tên này à? Vậy chị đổi cho em một cái tên khác?"
"Hay là gọi Bánh Bao? Trà Sữa?"
Hàn Tinh Tinh gọi một hơi bảy tám cái tên, vật nhỏ lắc đầu lia lịa, dường như không ưng ý cái nào cả.
Giang Dược vốn không muốn xen vào, nhưng thấy nó trước mặt Hàn Tinh Tinh mà còn học ra vẻ sĩ diện, nhịn không được nói:
"Tinh Tinh, em cũng rảnh thật a. Theo anh thấy, những cái tên đó đều không xứng với nó. Nếu nó là đực thì cứ đặt là Cặn Bã; còn là cái thì bảo Trà Xanh."
Hàn Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm:
"Tên gì mà khó nghe quá vậy? Không được, không được. Giang Dược, cuối cùng em cũng đã phát hiện ra một khuyết điểm lớn của anh. Anh có vẻ như thiếu lòng yêu thương với động vật nhỏ nhỉ?"
Giang Dược khóc không ra nước mắt.
Lẽ ra Hàn Tinh Tinh không phải loại ngốc nghếch, dù là trong trường học hay xã hội, Hàn Tinh Tinh đều hoàn toàn miễn dịch với ba trò giả ngây giả ngô này.
Nhưng cùng một chiêu trò, chỉ khác là đối tượng đổi sang con vật nhìn như vô hại kia, Hàn Tinh Tinh lại biến thành một con người khác, không hề có sức đề kháng.
Đương nhiên, điều này cũng không trách Hàn Tinh Tinh.
Giang Dược không phải lần đầu tiên gặp gỡ con hàng này, nếu không phải hắn hiểu rất rõ tật xấu của nó, đoán chừng hắn cũng sẽ bị nó lừa gạt.
Hàn Tinh Tinh thấy Giang Dược cười khổ không nói, liền khuyên bảo:
"Không sao cả, nuôi động vật nhỏ cần có thời gian. Nhiều người ban đầu cũng bài xích, nhưng lâu dần sẽ phát hiện ra sự đáng yêu của chúng, từ từ bồi dưỡng cảm tình rồi dần dần tiến tới thích chúng."
"Em đừng coi thường nó, nó không đơn thuần như em vẫn nghĩ đâu.”
Giang Dược trừng mắt nhìn vật nhỏ kia, tức giận nói.
Hàn Tinh Tinh không hề để bụng, chỉ cười hì hì vuốt ve bộ lông mềm mại của vật nhỏ:
"Viên Cầu đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em. Nói cho chị biết, em có đắc tội gì với anh Dược không?"
Vật nhỏ bĩu môi, vẻ mặt vô tội, ánh mắt yếu ớt oán trách, như thể đang chịu đựng uất ức.
"Thôi được rồi, để chị đưa em về nhà tắm rửa, ngày mai chúng ta lại đến tìm anh Dược nhé?"
Lúc này trời đã tối, tuy hai người quan hệ trong sáng, nhưng Hàn Tinh Tinh cũng không tiện ngủ lại biệt thự số chín, nên chủ động cáo từ Giang Dược.
Giang Dược thấy Hàn Tinh Tinh muốn về, liền đứng dậy tiễn cô đến tận cửa biệt thự số tám.
Trở lại biệt thự số chín, Giang Dược vừa ngồi xuống đã nghe tiếng thở dài ai oán của Miêu Thất.
"Anh Bảy, đừng thở dài nữa, tôi cảm giác cả căn phòng như nồng nặc mùi giấm chua lâu năm."
Giang Dược cười ha hả nói.
"Hừ hừ, tên nhóc cậu nói nhảm gì vậy? Ta làm sao nghe không hiểu?"
Miêu Thất kiêu ngạo không thừa nhận.
"Đừng nói với tôi là anh đang ghen tỵ với con vật kia đi a?"
"Làm sao có thể? Ta sống mấy ngàn tuổi, trải qua bao nhiêu trận chiến, sao có thể ghen tỵ với một tên oắt con?"
"Vậy là tôi hiểu lầm rồi?"
"Chứ còn gì nữa? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vật nhỏ kia thật là kiêu ngạo, vô phép tắc, đến địa bàn của ta cũng không biết dập đầu bái kiến, không có tôn ti trật tự gì cả."
Nghe Miêu Thất nói, Giang Dược cảm nhận được sự ghen tỵ trong lời nói của nó.
"Chính vì nó không có phép tắc, nên tôi mới tặng nó cho người khác."
Miêu Thất lại nói:
"Cậu đừng lừa ta, cậu tặng cho cô nàng kia chẳng khác nào chuyền từ tay trái sang tay phải, có khác gì không tặng?"
"Không giống nhau. Tặng người, anh là chủ, nó là khách. Nếu nó đến đây, cũng không thể khách át giọng chủ, đúng không?"
Lời nói của Giang Dược cũng có lý.
Miêu Thất không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Vật nhỏ kia xuất hiện, khiến nó cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa. Nó cần phải tìm cách để lấy lại địa vị của mình.
Miêu Thất không vui nói:
"Nó đúng thật là quá đáng. Biệt thự số chín này có rất nhiều quy củ, tên nhóc kia lại cứ thích đi lung tung, nhiều lần khiến ta không thể nhịn được."
Cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng rồi sao?
Thấy Giang Dược cười một cách kỳ quặc, Miêu Thất vội vàng bù đắp:
"Ta không có ý đó. Như ta đã nói trước đây, một đồ cổ sống mấy ngàn năm như ta sao có thể chấp nhặt với một con vật nhỏ. Ta chỉ cảm thấy đến biệt thự số chín thì phải tuân theo quy củ của biệt thự số chín."
"Không sai, tôi hoàn toàn ủng hộ quan điểm của anh Bảy. Không có quy củ thì không nên người. Vật nhỏ này ở tầng hầm quậy phá không ít, đã bị tôi đánh đòn một trận."
"Vẫn là đánh chưa đủ mạnh."
Miêu Thất giọng điệu tiếc nuối:
"Cậu nhìn nó sau khi bị đánh có chút nào giác ngộ không? Nó tán gái còn thành thạo hơn cả cậu. Cũng may nó còn nhỏ, đạo hạnh thấp, không thể hóa hình, nếu một ngày nào đó nó hóa hình thành một anh chàng điển trai, thì thiếu nữ xinh đẹp kia sẽ không còn chuyện gì đến cậu."
"Anh Bảy, sao tôi có cảm giác đây mới là nguyên nhân khiến anh tức giận bất bình?"
Giang Dược đột nhiên hỏi.
"Làm sao có thể? Cậu đây là vu khống một vị tiền bối lương thiện chính trực!"
"Tốt tốt, anh Bảy đừng kích động, đồ cổ mấy ngàn tuổi, bình tĩnh một chút."
"Ta..."
Miêu Thất nhất thời im lặng.
"Được rồi, anh Bảy, chúng ta đừng đấu võ mồm nữa, không đáng vì vật nhỏ kia mà làm tổn hại tình bạn của hai chúng ta."
"Cậu còn nhớ đến tình bạn của chúng ta à, ta tưởng cậu đã không sợ lật thuyền rồi."
Miêu Thất lẩm bẩm nói.
"Làm sao có thể. Vì giải phóng tự do cho anh Bảy, tôi quyết không chối từ. Cái gì cũng có thể quên, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể quên!"
"Tên nhóc nhà cậu cũng đừng chỉ lo bẻm mép, đừng trách ta không nhắc nhở cậu. Nếu ta đoán không sai, những kẻ theo dõi biệt thự số chín gần đây có thể sẽ có hành động mới."
"Anh Bảy, anh sợ à?"
"Ta sợ cái gì? Ta chỉ là một bức tượng phù điêu đáng thương mà thôi... Ai đến thì ta cũng chỉ là một bức tượng phù điêu. Nói không chừng nếu có một vài cô gái trẻ trung đến đây, lão già ta sẽ không còn tịch mịch như tuyết nữa..."
"Anh Bảy đây là trách móc tôi hả?"
Giang Dược cười hì hì nói.
"Hừ hừ."
"Anh Bảy, dù thật có cô nàng xinh đẹp đến đây, thì anh không phải cũng vẫn chỉ là một bức tượng phù điêu thôi sao! Chẳng lẽ anh còn có thể hóa hình?"
"Ai mà không thích cái đẹp? Cậu không thấy vật nhỏ kia nhìn thấy cô gái xinh đẹp, hận không thể ủi vào ngực người ta sao?"
Nói đi nói lại, Miêu Thất vẫn vô tình để lộ tâm tư của mình.
"Anh Bảy, nể tình anh là một người lương thiện chính trực, tôi cho phép anh tổ chức lại ngôn ngữ những lời vừa nói."
"Khụ khụ, cậu cũng nhìn ra rồi, ta ghét nhất loại giả ngây giả ngô chiếm tiện nghi con gái nhà người ta, đúng là đồ lưu manh."
Nếu như kẻ giả ngây giả ngô này là anh, đó chính là một câu chuyện khác a?
Đương nhiên Giang Dược sẽ không nói ra những lời mất tình cảm như vậy.
"Tóm lại, mấy cô gái đến nhà cậu, bản tiền bối nhìn xem đều rất vừa mắt. Ta không đành lòng nhìn vật nhỏ kia luôn chiếm tiện nghi người khác, đây cũng là phẩm chất cơ bản nhất của một tiền bối chính trực hiền lành, cậu hiểu a?"
"Anh Bảy chớ lo, hôm nào nó đến, tôi lại đánh cho một trận, cho anh hả giận. Loại vô pháp vô thiên này, hẳn nên đánh nhiều, mới có thể lập nổi quy củ."
"Ủng hộ, thương cho roi cho vọt, là phải đánh."
Miêu Thất hiếm hoi không chút do dự đồng ý với Giang Dược:
"Có điều, cậu là nơi nào tìm ra nhóc Linh chủng như vậy? Con hàng này nhìn xem hẳn là tuổi không lớn, ngược lại là có chút bản lãnh."
"Bản lãnh? Nói thế nào?"
Giang Dược trước mắt còn chưa từng thấy bản lãnh chính diện của con hàng này.
Muốn nói hắn nhìn thấy, đều là một chút bản lãnh không nghiêm chỉnh.
Tỉ như cãi lộn, tán gái, quậy phá, ăn hàng...
"Cậu là chủ nhân của biệt thự số chín, mỗi một người mà cậu mời tới, bản tiền bối đều âm thầm cấp cho chứng nhận thông hành, cơ quan trong biệt thự số chín mới không quá nhằm vào bọn họ. Còn tên nhóc này, nó vừa ló đầu tôi liền nhìn xem không quá thuận mắt, cho nên một mực không cho nó chứng nhận. Vậy mà tên nhóc này lại có thể tự do xuyên thẳng qua các loại cơ quan, xảo diệu tránh đi khu vực nguy hiểm. Hơn nữa có chút cấm chế, nó thế mà không sợ. Thân là Linh chủng, khi đối mặt với một số cơ quan linh lực, nó hoàn toàn có thể làm cho chúng không bị phát động, hơn nữa còn như cá gặp nước... Con Linh chủng này đúng là không hiểu chuyện thật, nhưng cũng có mấy phần tài năng."
Lời nói này chứa lượng tin tức hơi lớn, Giang Dược nhất thời còn không có cách nào hoàn toàn tiêu hóa.
"Anh Bảy, anh nói là, biệt thự số chín có các loại cơ quan cấm chế linh lực, mà tên nhóc này không được anh chứng nhận, lại có thể tự do thông hành? Hoàn toàn có thể không nhìn cấm chế?"
"Đại khái là thế."
"Vậy theo ý anh, nếu là người tu luyện hiểu được khống chế linh lực, không phải cũng có thể tự do xuyên qua cơ quan cấm chế bên trong? Anh Bảy, xem ra biệt thự số chín này không phải không gì phá nổi như trong tưởng tượng của tôi?"
"Thôi đi, tên nhóc nhà cậu đừng cố ra vẻ hiểu biết!"
"Cậu thử đổi một người tu luyện đến thử xem? Tôi bảo đảm hắn có đến mà không có về. Cậu cho rằng ai cũng có thể tự do xuyên thẳng qua cấm chế linh lực à?"
"Vậy tại sao vật nhỏ kia có thể?"
"Ta nêu ví dụ cho cậu dễ hiểu. Một người nhảy xuống nước, quần áo sẽ ướt sũng, đúng không? Sau khi ướt sũng, có nhanh khô được không? Còn một con vịt nhảy xuống nước, tung tăng bơi lội, chỉ cần lên bờ rung lắc vài lần, lông vũ trên thân nó sẽ nhanh chóng khô ráo.”
“Cho nên, đối với cấm chế linh lực, vật nhỏ kia chính là con vịt, còn những sinh linh khác tương đương với con người? Ý tứ là vậy a?”
“Đúng thế. Đừng xem thường năng lực này, trong thời đại quỷ dị, nó sẽ trở nên vô cùng hữu ích. Cho nên, cậu có thể đánh nó, mắng nó, nhưng vẫn phải huấn luyện nó cẩn thận. Biết đâu nó sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cậu trong tương lai.”
“Nói vậy, tôi còn phải cúng bái nó như đại gia sao?"
Giang Dược thật sự không muốn chiều theo cái tính thối của nó.
“Cũng không cần đến mức vậy. Ta thấy con nhóc kia rất quấn quýt cậu, cũng rất sợ cậu. Ta tin tưởng cậu có thể chế ngự được nó. Theo ta, nên đánh cứ việc đánh, nên lập quy củ thì cứ việc lập. Loại Linh chủng này cần thời gian để bồi dưỡng. Khi đã bồi dưỡng thành công, nó sẽ gắn bó cả đời với cậu.”
Có thể thấy, Miêu Thất thực sự đang suy nghĩ cho Giang Dược.
“Cậu cũng đừng cảm thấy kỳ quái, đừng dùng đạo lý đối nhân xử thế của con người để áp dụng cho Linh chủng. Linh chủng không phải thứ mà cậu có thể thu phục bằng lời ngon tiếng ngọt. Muốn nó thừa nhận cậu, trước tiên cậu phải có bản lãnh chế ngự nó, đồng thời phải có thứ khiến nó cảm thấy hứng thú. Chỉ khi làm được những điều này, cậu mới có tư cách huấn luyện nó, bồi dưỡng nó. Nếu không, nó thậm chí sẽ không thèm đếm xỉa gì đến cậu, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ bỏ trốn biệt tăm biệt tích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận