Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 381: Có ngoài ý muốn hay không?
Ít nhất Giang Dược quan sát con Linh chủng kia, hoàn toàn chính xác rất phù hợp với phán đoán của Miêu Thất.
Nếu không có thứ gì hấp dẫn nó, con hàng này không chỉ khó khống chế mà còn có thể leo lên đầu người ta đi ị.
Giang Dược đang định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân vang lên từ con đường bên ngoài nhà.
Tiếng bước chân không hề che giấu, bước nhanh đến gần, đến cửa ra vào cũng không dừng lại mà trực tiếp gõ cửa.
Nghe tiếng bước chân này có chút quen thuộc.
Đã trễ thế này mà còn có người đến nhà?
Giang Dược ghé mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài, phát hiện người đến là Hàn Dực Minh.
Hàn Dực Minh đứng tại cửa ra vào, hai tay không ngừng xoa xoa, nhìn qua rất lo lắng.
Cửa mở ra với tiếng cọt kẹt.
"Chú Hàn, đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì vậy?"
Hàn Dực Minh đi thẳng vào vấn đề:
"Cậu Giang, xảy ra chuyện rồi, cậu có thể đi tôi một chuyến được không?"
"Sao vậy?"
Giang Dược khẽ giật mình.
"Anh hai tôi bí mật từ thủ đô trở về Tinh Thành, trên đường xảy ra vấn đề. Tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, chúng ta phải lập tức đi tiếp ứng."
Thị trưởng đã trở về Tinh Thành rồi sao?
Mới đi thủ đô được bao lâu? Có phải hay không nóng lòng quá?
Giang Dược nhất thời có chút mơ hồ, hỏi:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tinh Tinh có biết không?"
"Còn chưa kịp nói cho Tinh Tinh, nó biết cũng không giúp được gì, chỉ khiến nó lo lắng thêm. Tôi dự định khoan nói cho nó biết."
Nói xong, Hàn Dực Minh lo lắng nhìn Giang Dược:
"Cậu bên này có rảnh không? Hiện tại phải lên đường ngay."
"Tôi không có vấn đề gì."
Giang Dược nói:
"Chú đợi tôi một lát, tôi thu thập một ít thứ, lập tức sẽ ra."
"Tốt, tôi đợi cậu ở ngoài, nhanh lên nhé!"
Hàn Dực Minh cũng không vào cửa, mà ngồi xuống bậc thang bên cạnh cửa ra vào, châm một điếu thuốc, rít từng hơi muộn phiền.
Giang Dược trở về phòng, sửa soạn lại trang bị một chút, đeo ba lô lên lưng.
Xuống lầu, hắn nói với Miêu Thất:
"Anh Bảy, tôi đi ra ngoài một chuyến. Anh kiềm chế một chút, bên này phải có anh tọa trấn, tôi mới yên tâm."
Miêu Thất liếc nhìn Giang Dược, ánh mắt có chút kỳ lạ, khẽ hừ hai tiếng, như muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng, Miêu Thất chỉ nói một câu:
"Chính cậu cũng kiềm chế một chút."
Giang Dược hiểu ý, gật đầu nhẹ rồi bước nhanh ra ngoài.
"Đi thôi."
Giang Dược ra cửa, chào hỏi Hàn Dực Minh đang ngồi ở cửa ra vào.
Đi được vài bước, Hàn Dực Minh không kìm được quay đầu lại nhìn, bởi vì Giang Dược ra ngoài mà không đóng cửa.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy, dù khu biệt thự ngõ Đạo Tử có an ninh cao đến đâu cũng không thể không đóng cửa chứ?
"Cậu Giang, cửa không cần đóng sao?"
"À, không sao, nó sẽ tự động đóng lại."
Hai người vừa nói chuyện vừa chạy ra cổng.
"Chúng ta đi bằng gì? Thị trưởng hiện đang ở đâu?"
"Đi xe, xe đang ở bên ngoài cổng khu biệt thự. Hiện tại khu biệt thự ngõ Đạo Tử này không cho xe bên ngoài vào. Người còn chưa đi mà trà đã nguội lạnh."
Hàn Dực Minh cảm thán.
Ngay cả xe của thân nhân thị trưởng cũng bị tính là xe bên ngoài?
Xem ra phó Đô đốc Vạn quả nhiên muốn biến khu biệt thự ngõ Đạo Tử này thành vương quốc riêng của mình.
"Chú Hàn, tình hình ở Cục Hành động thế nào?"
"Bận rộn suốt ngày, sứt đầu mẻ trán. Nhân lực thiếu hụt nghiêm trọng, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. Cậu Giang à, lòng tôi càng ngày càng không chắc chắn. Trước đây, khi anh hai tôi là thị trưởng, tôi luôn cảm thấy dù Tinh Thành có loạn đến đâu cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nhà họ Hàn. Bây giờ tôi mới biết mình ngây thơ. Thế cục của Tinh Thành này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Cậu Giang, sau này cậu có dự định gì?"
"Đi được đến đâu hay đến đó thôi, bây giờ nói dự định đều là hư ảo. Ai biết ngày mai có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra?"
Giang Dược bất chợt cảm khái.
"Ai, nếu không phải anh tôi lần này hành động thất bại, cũng không đến nỗi gian nan như vậy. Cậu Giang, cậu nghĩ gì về thất bại lần này của anh ấy? Cậu có biết thêm gì về thế lực tiềm ẩn phía sau không?"
Giang Dược cảm thấy kỳ lạ.
Hàn Dực Minh lúc trước lo lắng cho thị trưởng như vậy, sao bây giờ còn hứng thú nói chuyện?
Thời điểm bây giờ không phải lúc thích hợp để nói ba thứ chuyện này a?
May là hai người đã đến cổng biệt thự.
Con đường tối mịt không có đèn đường, chìm trong màn đêm đen kịt, càng thêm lạnh lẽo và âm u.
Bỗng nhiên, một luồng sáng từ đèn pha xe lóe lên, một chiếc xe địa hình màu đen từ trong góc khuất chậm rãi lái tới.
"Cậu Giang, lên xe đi."
Hàn Dực Minh vừa nói vừa chủ động kéo cửa ghế lái phụ và bước lên xe, dành toàn bộ ghế sau cho Giang Dược.
Giang Dược liếc nhìn chiếc xe việt dã hầm hố này, mở cửa và bước vào.
Rầm rầm rầm!
Động cơ xe gầm rú như tiếng bò hống.
Tài xế điều khiển chiếc xe việt dã, nhanh chóng hướng ra khỏi Tinh Thành.
Lên xe, Hàn Dực Minh có vẻ đặc biệt hay nói, liên tục tìm chủ đề để trò chuyện.
"Cậu Giang à, anh tôi đã thừa nhận mối quan hệ giữa cậu và Tinh Tinh. Tôi thấy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ trở thành rể hiền của nhà họ Hàn. Đến lúc đó, chúng ta cũng coi như là người thân rồi."
"Ồ, chú Hàn, xem ra tình hình của ngài thị trưởng không đến nỗi nghiêm trọng, tâm trạng của chú cũng không tệ lắm nhỉ?"
"Tôi đây không phải là sợ cậu quá khẩn trương sao? Nói thật thì tình hình hiện tại tạm thời không quá nghiêm trọng, nhưng nếu xử lý không tốt, sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng."
Hai người đang nói chuyện thì xe đã đến trạm gác biên giới của Tinh Thành.
Hàn Dực Minh xuống xe giải thích một hồi, cho họ xem chứng nhận Cục Hành động, mới được phép đi qua.
Chẳng mấy chốc, xe đã tiến ra khỏi địa phận thành phố, cảnh hoang tàn đập vào mắt.
Con đường ngược lại đúng là con đường hướng về thủ đô, chỉ có điều lúc này trên đường không có một chiếc xe nào khác chạy, khiến cho họ cảm thấy cô độc trên con đường trống trải.
"Cậu Giang, đường còn dài, hay là cậu ngủ một lát?"
"Tốt, đến nơi thì gọi tôi."
Giang Dược không hề khách khí, gục đầu ngủ ngay trên ghế sau.
Ghế sau có ba chỗ ngồi, miễn cưỡng đủ để nằm xuống.
Hàn Dực Minh lơ đễnh đưa tay điều chỉnh gương chiếu hậu bên trong xe.
Khoảng nửa giờ sau, tốc độ xe chậm lại, đầu xe rẽ ngang và chậm rãi lái vào một con đường nhỏ.
Chiếc xe đã rõ ràng đi chệch khỏi con đường chính, chạy vào một con đường nhỏ không tên, hoàn cảnh xung quanh cũng rõ ràng càng trở nên hoang vắng và âm u, giống như đang đi vào một nghĩa địa.
Giang Dược ở ghế sau giụi giụi mắt, mơ màng hỏi:
"Đến rồi à?"
Hàn Dực Minh nói:
"Gần đến rồi. Tôi xuống ‘giải quyết’ một chút."
Nói xong, chiếc xe đã từ từ dừng lại.
Một lúc sau, cửa sau xe mở ra, Hàn Dực Minh bước xuống xe. Nhìn lướt qua xung quanh với vẻ mặt đầy thâm ý, rồi từ từ đi về phía sau một gốc cây lớn.
Đây quả thực là một vùng hoang vu không có bóng người.
Nhưng khi ông đi đến sau gốc cây lớn, đột nhiên có người ở đó chờ đợi từ lâu.
Khi nhìn thấy Hàn Dực Minh, người đó không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí còn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay một cách không kiên nhẫn.
"Chậm hai mươi phút."
"Ha ha, chậm mà chắc, chậm mà chắc."
Hàn Dực Minh cười trừ.
Người đó mặt không biểu cảm:
"Số bốn đâu, hắn không xuống xe à?"
"Ít nhất phải có người ở trên xe chứ? Bằng không thằng nhóc kia nghi ngờ thì sao?"
"Ha ha ha, hắn biết hậu quả của việc không xuống xe chứ?"
"Biết."
Người đó từ từ gật đầu, khuôn mặt lạnh tanh vẫn không có chút gợn sóng, vung tay ra, bóng tối bỗng xuất hiện bốn nhân viên vũ trang.
Mỗi người trên vai đều vác một khẩu súng RPG được trang bị đầu đạn nổ mạnh.
Trong bóng tối, một nhân viên phụ trách quan sát xe báo cáo:
"Xe không có động tĩnh, mục tiêu chưa xuống xe, yêu cầu khai hỏa ngay lập tức!"
"Ngắm bắn, khai hỏa!"
Người nọ ra lệnh.
Bốn nhân viên vũ trang đồng loạt ngắm bắn, gần như đồng thời khai hỏa!
Ầm ầm ầm!
Đầu đạn nổ mạnh chính xác, từ các góc độ khác nhau bắn trúng chiếc xe địa hình đang bất động kia.
Sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ ngay lập tức xé toạc toàn bộ thân xe, các mảnh vỡ cùng với vụn kính văng tung tóe.
Bên trong, một mảnh chướng khí mù mịt che phủ. Toàn bộ chiếc xe đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn hình thù.
Hai thi thể trên xe càng thêm thê thảm, đều bị xé thành những mảnh nhỏ cháy đen. Các mảnh vụn vung vãi khắp nơi, bám đầy trên cành cây và bụi cỏ.
"Báo cáo, trúng đích! Mục tiêu đã tử vong!"
Quan sát viên vội vã đến gần hiện trường, sau một phen kiểm tra, gã dễ dàng kết luận mục tiêu đã chết.
Kẻ ra lệnh rõ ràng là thủ lĩnh của nhóm người này, nắm chặt bàn tay đeo găng đen, cùng với sự hỗ trợ của các nhân viên vũ trang, cũng đi đến khu vực nổ tung gần đó.
Mặc dù bị nổ thành những mảnh vụn cháy đen, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là hai thi thể.
Bị nổ tung thành dạng này, cho dù là đại la thần tiên cũng không thể sống sót.
Thủ lĩnh đeo găng tay đen nở một nụ cười mỉa:
"Đều nói thằng nhóc này tà dị, ngay cả đạn cũng không sợ. Nói cho cùng, chỉ là do hỏa lực không đủ mạnh! Dưới hỏa lực tuyệt đối, làm sao có nhục thể không phá hủy được?"
"Đội trưởng La anh minh! Dưới hỏa lực tuyệt đối, tố chất của Người giác tỉnh căn bản không đáng nhắc tới. Hiện tại rất nhiều Người giác tỉnh đều quá kiêu ngạo, cho rằng chỉ cần giác tỉnh là có thể vô địch thiên hạ. Điển hình là điếc không sợ súng. Lúc này mới chỉ là mấy khẩu súng phóng tên lửa nho nhỏ mà thôi..."
Gã đeo găng tay đen dường như cũng cảm thấy việc hoàn thành nhiệm vụ quá mức đơn giản, ít nhiều có chút mất hứng.
"Được rồi, tôi còn phải quay về báo cáo tình hình với chủ nhiệm Khang. Thu thập một chút hiện trường, cố gắng không để lại bất kỳ bằng chứng nào. Thằng nhóc này có mối quan hệ không tầm thường với thị trưởng, nghe nói còn là con rể tương lai của thị trưởng? Vả lại có tin đồn quân khu Trung Nam cũng rất coi trọng thằng nhóc này. Chúng ta cố gắng đừng để lại sơ hở."
"Vâng."
"Mặt khác, cử người đi thông báo cho thầy Nhạc, nói với ông ấy kế hoạch bố trí bên kia tạm thời không cần sử dụng. Mời ông ấy quay về trước đi. Thật đáng tiếc, chúng ta bày ra trận chiến lớn như vậy, không ngờ thằng nhóc này cũng không có ba đầu sáu tay."
"Đội trưởng La, vậy... tôi thì sao?"
Hàn Dực Minh từ sau gốc cây lớn đi ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Ngươi? Các ngươi là người công cụ do thầy Nhạc quản lý, ngươi về tìm thầy Nhạc đi, nhờ ông ấy thông cảm. Người công cụ số bốn đã hi sinh, cũng là vì nhiệm vụ."
Người công cụ số bốn, hiển nhiên là ý nói người tài xế kia.
"Ngươi còn không đi?"
Đội trưởng La thấy Hàn Dực Minh còn do dự, không có ý định rời đi, không khỏi nhíu mày.
Gã là nhân viên vũ trang, trong thâm tâm cũng không thích tiếp xúc với những người công cụ tà ma này.
Hơn nữa, loại tà ma có thể phục chế thân phận người khác, hoàn toàn không tìm ra được sơ hở này càng khiến gã có chút mâu thuẫn, không thể sinh ra bất kỳ cảm giác thân thiết nào.
Mặc dù bọn họ lần này cùng làm chung nhiệm vụ, nhưng gã và các nhân viên vũ trang khác đều là con người bình thường.
Chỉ cần là người bình thường, tự nhiên đều không thể nào tiếp thu được việc chung sống hòa thuận với những công cụ tà ma.
Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, mục tiêu đã bị tiêu diệt, gã tự nhiên không muốn dây dưa với bọn chúng.
Hàn Dực Minh bỗng nhếch miệng cười:
"Đội trưởng La, anh không thể qua sông đoạn cầu vậy. Nếu không có tôi, nhiệm vụ lần này của các anh có thể thuận lợi như vậy sao?"
Đội trưởng La lạnh lùng đáp lời:
"Đây không phải nhiệm vụ của riêng ta, mà là nhiệm vụ chung của chúng ta. Đừng hiểu lầm."
"Anh đây là xem thường tôi?"
Hàn Dực Minh hỏi lại.
"Ngươi chớ có suy nghĩ nhiều."
Trong lòng đội trưởng La muốn gật đầu thừa nhận, nhưng nghĩ đến đám tà ma người công cụ này đều rất đáng sợ, có thể không trở mặt thì tốt nhất đừng trở mặt. Chẳng may ngày nào đó bọn chúng sao chép người bên cạnh mình, hoàn toàn có thể khiến mình sống không bằng chết.
"Đội trưởng La, anh nói chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lớn như vậy, chủ nhiệm Khang sẽ luận công ban thưởng thế nào? Anh chắc chắn sẽ được thăng quan một cấp chứ?"
Hàn Dực Minh lại hỏi.
"Có phải ngươi quan tâm quá nhiều rồi không?"
Đội trưởng La có chút tức giận, cũng có chút ngoài ý muốn lườm Hàn Dực Minh.
Gã thầm nghĩ, người công cụ không phải chỉ luôn làm không nói sao?
Làm sao lại xuất hiện một cái tên miệng lưỡi dẻo quẹo như vậy? Thầy Nhạc quản lý người công cụ còn chưa đủ nghiêm cẩn a!
Hàn Dực Minh nhún nhún vai:
"Nói cho cùng, vì ham muốn một ngôi biệt thự mà dụ dỗ người ta ra vùng hoang vu, hại tính mạng người ta, xác thực có chút mất hết tính người. Nếu không cho anh thăng quan, vậy cũng quá không bỏ công rồi chứ?"
Đội trưởng La lần này thực sự nổi giận.
Có những việc có thể làm, nhưng không thể nói.
Nói ra sẽ biến vị hoàn toàn, giống như cảm giác bị phán xét về mặt đạo đức.
"Số bảy, chú ý ăn nói. Ngay cả thầy Nhạc cũng sẽ không hồ đồ nói những lời vô nghĩa như vậy."
"Vậy là anh đang dùng thầy Nhạc để ép buộc tôi sao?"
"Ha ha."
Đội trưởng La cười lạnh, không hề phủ nhận.
Hàn Dực Minh không hề tức giận, cười một tiếng kỳ lạ, tự nhủ:
"Xem ra, việc làm tay sai cho kẻ ác quả nhiên không hề có gánh nặng tâm lý. Đội trưởng La, anh có vợ con chứ?"
Đội trưởng La thực sự thẹn quá hóa giận, sờ vào thắt lưng, rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa về phía Hàn Dực Minh.
"Bây giờ ngươi chết, thầy Nhạc cũng sẽ chỉ nghĩ là ngươi hy sinh vì nhiệm vụ."
Bốn nhân viên vũ trang bên cạnh hắn cũng đồng loạt rút súng, nhắm vào Hàn Dực Minh.
Nhân viên quan sát vẫn luôn xử lý hiện trường, bỗng nhiên hú lên quái dị rồi chạy đến.
"Đội trưởng La, có gì đó không ổn."
"Sao vậy?"
Đội trưởng La thản nhiên như thường, cố gắng giả vờ bình tĩnh.
"Trên xe... Trên xe có hai bộ thi thể, giống như đều là người công cụ của chúng ta. Thi thể của bọn nó đều có đặc điểm chung, đều là..."
Quan sát viên nói đến đây, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi, nhìn qua "Hàn Dực Minh" đang bị năm thanh súng ống chĩa vào, đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng kinh khủng.
Đội trưởng La hiển nhiên cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc.
Làm sao có thể hai bộ thi thể đều là người công cụ?
Nếu như hai kẻ bị tạc đều là người công cụ, vậy cái tên người công cụ lắm miệng trước mắt này lại là chuyện gì xảy ra?
"Hàn Dực Minh" từ đầu đến cuối treo một tia mỉm cười quỷ dị trên mặt, ung dung hỏi:
"Có ngoài ý muốn hay không, có ngạc nhiên hay không?"
Đội trưởng La quá sợ hãi.
Gã phát giác không ổn, đầu óc liền nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên một đạo suy nghĩ thoáng qua trong đầu óc gã.
"Ngươi... ngươi là Giang..."
Cái tên vẫn chưa hoàn toàn nói ra, mồ hôi lạnh trên trán gã đã rơi xuống như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận