Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 388: Rút củi dưới đáy nồi
"Lần này không phải đến mượn lương thực."
Giang Dược chủ động đứng dậy mở cửa, một khuôn mặt béo tròn xuất hiện trước mắt mọi người.
Rõ ràng là Đồng mập mạp.
Đồng mập mạp nhìn thấy Giang Dược, lập tức mặt mày hớn hở:
"Lớp trưởng, quả nhiên ở đây. Tui nghe người ta nói nhìn thấy cậu ở trường học, có người nói cậu đến khu nhà ở công vụ dành cho giáo viên. Quá tốt rồi, tui lo lắng cho cậu chết đi được!"
Đồng mập mạp không hề khách khí, một tay ôm lấy Giang Dược.
Lập tức, Giang Dược cảm thấy một làn sóng thịt bao vây lấy mình.
Cái thân hình đầy mỡ này không những không giảm mà còn tăng thêm.
"Mập mạp, trường học không phải đã hạn chế cung cấp đồ ăn rồi sao? Sao cảm giác tiêu chuẩn ăn của cậu cao hơn trước vậy?"
"Đương nhiên rồi!"
Đồng mập mạp nói đến đây, mặt đầy kiêu ngạo:
"Tui đang hưởng thụ chế độ đặc cung của trường học đấy."
"Đặc cung? Ý gì?"
Đồng mập mạp ngạc nhiên nói:
"Cậu còn không biết sao? Thầy Tôn không nói với cậu về tình hình của trường?"
"Tôi mới vừa ngồi xuống được vài phút."
Sau khi nghe Đồng mập mạp giải thích, Giang Dược cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
"Nghĩ không ra thầy giáo Cao Dực cũng bị điều động đi."
Giang Dược thở dài. Bấy lâu nay, thầy giáo Cao Dực luôn tâm niệm bồi dưỡng Người giác tỉnh cho trường trung học Dương Phàm, muốn đè bẹp trường trung học Tinh Thành số một.
Thật không ngờ cuộc đấu tranh thượng tầng ở Tinh Thành lại mang đến biến đổi dữ dội cho phía dưới như vậy. Thầy huấn luyện Người giác tỉnh của trường trung học Dương Phàm đều bị chính phủ trực tiếp điều động đi.
Đây chẳng khác nào rút củi dưới đáy nồi.
Không có thầy hướng dẫn, toàn bộ Người giác tỉnh của trường trung học Dương Phàm chẳng khác nào tan đàn xẻ nghé.
Trước đây, khi thầy Cao Dực còn ở đó, đội ngũ Người giác tỉnh của trường trung học Dương Phàm vẫn ổn định, chưa từng xảy ra bất kỳ biến động nào rõ ràng.
Dù sao, Người giác tỉnh khác với học sinh bình thường, họ được hưởng đặc quyền, được ưu tiên cung cấp tài nguyên, lại có thầy Cao Dực phụ đạo, nên đội ngũ tự nhiên có một sức mạnh ngưng tụ.
Hạt nhân của sức mạnh ngưng tụ này chính là thầy giáo Cao Dực.
Giờ thầy Cao Dực bị điều đi, sự gắn kết của trường học tan vỡ nhanh chóng. Sau đó, nhiều thế lực khác nhau lục tục xuất hiện "đào" học sinh giác tỉnh của trường trung học Dương Phàm đi.
Trước là chính phủ, sau là các tập đoàn tư nhân lớn, các đại tài phiệt, các công ty và xí nghiệp lớn, tất cả đều có chung ý đồ, dồn dập hướng đến trường trung học Dương Phàm.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phần lớn học sinh giác tỉnh của trường trung học Dương Phàm đã bị "đào" đi sạch. Số học sinh giác tỉnh còn lại chỉ lác đác, đếm đi đếm lại cũng không đến năm người.
Ban lãnh đạo trường trung học Dương Phàm đương nhiên không vui, tóc bạc trắng trong một đêm vì tức giận, nhưng đành bất lực nhìn sự việc diễn ra.
Chẳng lẽ đến nước này rồi mà trường trung học Dương Phàm còn muốn ngăn cản tiền đồ của học sinh?
Đừng nói đến việc nhà trường không thể ngăn cản, cho dù học sinh muốn ở lại vì tình cảm, thì với số lượng Người giác tỉnh đông đảo như vậy, nhu cầu về tài nguyên cũng rất lớn. Với tình trạng hiện tại của trường trung học Dương Phàm, liệu có thể đáp ứng đủ?
Điều kiện mà các thế lực lớn đưa ra, trường trung học Dương Phàm không thể nào sánh được.
Đã không thể đáp ứng, chẳng lẽ để học sinh Người giác tỉnh mỗi ngày chỉ biết ăn cơm trắng? Tu luyện bằng tình cảm?
Hàn Tinh Tinh nhìn từ trên xuống dưới Đồng mập mạp:
"Mập mạp, cậu không phải tự biên tự diễn mình là cái gì Người giác tỉnh hệ tinh thần sao? Chẳng lẽ không ai đào cậu?"
Đồng mập mạp lập tức không vui:
"Tinh Tinh, với thiên phú mạnh mẽ như tui, cậu nghĩ sẽ không ai đào sao? Tui nhận được tới bốn năm lời mời rất có thành ý, chẳng lẽ tôi sẽ đi khắp thiên hạ khoe khoang?"
"Ồ? Nghe cậu nói giống như cậu còn rất thơm a?"
"Tự tin một chút, bỏ chữ 'a' và dấu chấm hỏi đi."
Đồng mập mạp ngẩng cao đầu, khuôn mặt dầu mỡ chất đầy kiêu ngạo.
Tiếp theo, Đồng mập mạp thuộc lòng giới thiệu từng nhà thế lực đã mời mình, có thể thấy Đồng mập mạp đã ôn tập rất nhiều trong những ngày qua.
Những lời mời đầy thành ý khiến Đồng mập mạp những ngày qua tâm trạng lâng lâng, cảm giác cuộc đời đầy sóng gió của mình sắp sửa mở ra, chỉ chờ một thời cơ cất cánh.
Hàn Tinh Tinh yếu ớt thở dài, nhìn qua Giang Dược:
"Xem ra chúng ta không ở Tinh Thành mấy ngày, đã bỏ qua rất nhiều thứ."
Giang Dược gật đầu, cười như không cười nhìn Đồng Địch:
"Những lời mời này cũng không tệ lắm, cậu có nhắm nhà nào không?
"Lớp trưởng, cậu quên lời hứa của chúng ta ở quán cơm Đại Binh rồi sao?"
Đồng mập mạp nghe vậy lập tức không vui, chất vấn ngược lại:
“Cậu đã quên bữa tiệc đoàn kết, bữa tiệc vĩ đại, bữa tiệc quan trọng ngày hôm đó rồi sao? Lúc ấy, tui đã nói rất rõ ràng, sứ mệnh của đời tui là phải phò tá cậu, lập nên nghiệp lớn. Làm sao có thể vì những viên đạn bọc đường này mà dao động ý chí ban đầu?"
"Bữa tiệc" mà Đồng mập mạp nhắc đến là bữa tiệc được tổ chức sau lần kiểm tra thể chất đầu tiên tại quán cơm Đại Binh.
Lúc đó, Phương Tử Dương, người có thành tích xuất sắc trong kỳ kiểm tra thể chất đầu tiên, đã mời Lý Nguyệt tham gia bữa tiệc Người giác tỉnh nhưng bị từ chối. Giang Dược bèn tổ chức một bữa tiệc đơn sơ thay vào đó.
Tuy bữa tiệc không xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng vì một trong những bạn cùng phòng của Giang Dược là Vu Hoành Đồ không tham gia nên Mao Đậu Đậu cảm thấy bất bình.
Đồng mập mạp cho Vu Hoành Đồ đã bỏ lỡ một bữa tiệc vĩ đại và tuyên bố đây là bữa tiệc để Giang Dược sàng lọc vòng quan hệ của mình.
Lúc đó, đa số mọi người đều cho Đồng mập mạp chỉ đang nói đùa. Dù sao, mập mạp đọc nhiều tiểu thuyết, hay ảo tưởng nói thao thao bất tuyệt nên không ai coi trọng lời nói của cậu.
Nhưng giờ đây, khi nghe cậu nhắc lại chuyện cũ, tuy chỉ mới qua một thời gian ngắn nhưng lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời người.
Lúc ấy, mặc dù thời đại quỷ dị đã đến gần, nhưng toàn xã hội vẫn vận hành bình thường, học sinh vẫn đi học bình thường.
Tính toán thời gian, cũng chỉ hơn một tháng, nhưng thế sự không ngờ đã biến đổi hoàn toàn.
Trường học tiêu điều, lòng người tan tác, đa số mọi người đã rời khỏi trường học, thậm chí đã có người không còn sống.
Hàn Tinh Tinh chớp mắt:
"Vậy ý của mập mạp cậu là muốn đi theo Giang Dược?"
Đồng mập mạp bực bội nói:
"Tui biểu đạt chưa đủ rõ ràng sao? Lớp trưởng là con cưng của trời, là nhân vật chính trong tiểu thuyết, nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Mà tôi chính là Ngọa Long Phượng Sồ bên cạnh lớp trưởng. Cũng muốn ghi danh sử sách."
"Ngọa Long Phượng Sồ là hai người a?"
Hàn Tinh Tinh tranh cãi.
"Tinh Tinh, hôm nay ngay trước mặt thầy Tôn, tôi phải phê bình cậu. Sao cậu nông cạn như vậy? Cứ lo xoắn xuýt những chi tiết nhỏ nhặt này? Hãy tập trung vào trọng điểm. Bình thường cậu học tập như thế nào? Mỗi lần thi cử điểm cao, có phải có bí mật gì khó nói ra ngoài hay không?"
“Bí mật cái đầu cậu, cậu ăn dữ thần vậy, Giang Dược có chịu nuôi cậu không đấy?”
“Ôi chao, đúng là tóc dài não ngắn…”
Đồng mập mạp chưa kịp nói hết câu, Hàn Tinh Tinh đã ném một cái gối về phía cậu.
Đồng mập mạp cười tít mắt ôm lấy gối, lẩm bẩm:
“Chú ý hình tượng một chút. Dù Ngọa Long Phượng Sồ không có chỗ cho cậu, nhưng hậu cung…”
“Mập mạp chết bầm, cậu muốn ăn đòn à!”
Hàn Tinh Tinh mặt lạnh như tiền, giơ nắm đấm trắng nõn lên, hung hăng trừng mắt Đồng mập mạp.
Tôn Bân lắc đầu cười:
“Được rồi, được rồi, đã đến lúc nào rồi mà các em còn rảnh rỗi đùa giỡn như vậy?”
“Giang Dược, chuyện Đồng Địch được các thế lực lớn chiêu mộ, thầy có thể làm chứng. Em ấy đã tìm thầy thương lượng vài lần, nhờ thầy giúp đỡ. Đáng tiếc, đa số Người giác tỉnh đều không thể cưỡng lại cám dỗ của xã hội. Trường trung học Dương Phàm coi như bị rút hết trụ cột, tổn thương nguyên khí nặng nề. Cho dù Tinh Thành dỡ bỏ giới nghiêm, cho phép học sinh quay lại trường, e cũng khó lòng cạnh tranh với trường trung học Tinh Thành số một.”
Hàn Tinh Tinh không phục:
“Trường trung học Dương Phàm của chúng ta bị ảnh hưởng, trường trung học Tinh Thành số một cũng sẽ bị ảnh hưởng chứ?”
“Đúng vậy, nhưng ảnh hưởng của trường trung học Tinh Thành nhỏ hơn chúng ta nhiều. Giáo viên hướng dẫn của họ không bị rút đi, đa số Người giác tỉnh đều ở lại trường. Hơn nữa, lượng lương thực mà chính phủ phân bổ cho trường trung học Tinh Thành số một gấp năm lần trở lên so với chúng ta.”
“Dựa vào cái gì chứ? Trường trung học Dương Phàm điểm nào không bằng trường số một? Thiên vị quá trắng trợn rồi!”
Hàn Tinh Tinh là con gái của thị trưởng, ít nhiều cũng hiểu biết về chính trị.
Bình thường áp dụng chính sách không thể trắng trợn phân biệt đối xử như vậy.
Điều này hoàn toàn không có cơ sở, dễ gây mất lòng dân.
“Thực ra họ cũng không hoàn toàn trắng trợn, vẫn còn che đậy một chút. Trên danh nghĩa là hạn ngạch phân phối, nhưng phần dư lại được quy vào danh nghĩa là do gia đình học sinh quyên góp. Ai cũng biết đây là trò lừa bịp, nhưng ai dám lên tiếng? Ai dám chất vấn?”
Học sinh quyên góp?
Danh nghĩa này đúng là khiến người ta không còn lời nào để nói.
Ngay cả khi người khác có thể thấy mánh khóe bên trong cũng không thể làm gì.
Chẳng lẽ còn có thể không cho phép những học sinh có gia cảnh kha giả đóng góp cho trường học vào thời điểm khó khăn?
Trường trung học Dương Phàm không phục?
Vậy cũng có thể đi tìm học sinh nhà giàu của trường mình xin viện trợ.
“Vậy tại sao giáo viên chỉ đạo của họ không bị rút đi? Tại sao lại cứ phải rút thầy Cao Dực trường chúng ta?”
Hàn Tinh Tinh vẫn không cam lòng.
“Phía chính phủ cũng có nói, là rút thăm ngẫu nhiên.”
“Hay cho một câu rút thăm ngẫu nhiên! Quyền hạn nằm ở trong tay bọn họ, bọn họ muốn giải thích thế nào chả được?”
Hàn Tinh Tinh cảm thấy vô cùng phẫn uất.
Nói cho cùng, đây là hậu quả của cuộc đấu đá giữa thị trưởng Hàn và phó Đô đốc Vạn.
Trường trung học Dương Phàm bên này, bởi vì Giang Dược và Hàn Tinh Tinh, chắc chắn sẽ tự động được phân vào phe cánh của thị trưởng.
Bị chèn ép là chuyện quá bình thường.
Huống chi, việc chèn ép trường trung học Dương Phàm còn có lợi ích rõ ràng, đó chính là có thể nhân cơ hội đào người, có thể thu nạp Người giác tỉnh của trường trung học Dương Phàm vào dưới trướng.
Không có mấy trăm Người giác tỉnh, trường trung học Dương Phàm cũng chẳng khác nào không có căn cơ, muốn nhảy cũng không nhảy lên được.
Cho dù thị trưởng Hàn Dực Dương từ thủ đô trở về, thì có thể làm gì?
Chiêu này thật đúng là âm độc.
Nhìn như chèn ép trường trung học Dương Phàm, nhưng thực ra là chặt đứt vây cánh của thị trưởng.
Trường trung học Dương Phàm bị quy về phe phái thị trưởng, tất nhiên là nơi để thị trưởng bồi dưỡng và đào tạo nhân tài sau này.
Bây giờ, căn cứ này trực tiếp bị rút củi dưới đáy nồi.
Điều này có nghĩa là thị trưởng thiếu một căn cứ tạo máu, thiếu một nơi để cung cấp nhân tài mới.
Tôn Bân hung hăng dập tàn thuốc vào gạt tàn, vặn mạnh mấy lần.
“Cho nên, hiện tại thế cục ở trường học rất gian nan, cảm xúc của học sinh cũng bị đẩy lên cao, lúc nào cũng có thể bùng nổ. Chính sách của cấp trên rõ ràng là chèn ép trường trung học Dương Phàm, chia rẽ trường trung học Dương Phàm, khiến nội bộ chúng ta tự loạn. Thầy nhìn những ngày qua, mọi người ngày càng hung hăng, bầu không khí cũng ngày càng vi diệu. Thầy lo lắng nếu tiếp tục như vậy, xung đột đẫm máu cũng không xa.”
Lời nói của thầy Tôn đầy lo lắng.
Kỳ thật, việc thầy Hà hung hăng đến nhà đòi sữa bột vừa rồi, chẳng phải là ví dụ điển hình của tình trạng trước sao?
Cuối cùng Giang Dược cũng đã hiểu, vì sao ban giám hiệu nhà trường lại lo lắng như vậy.
Thế cục quả nhiên còn tồi tệ hơn tưởng tượng.
“Giang Dược, hiệu trưởng đã nhiều lần hỏi thăm về em, thầy thấy lãnh đạo trường có vẻ muốn tìm em rất vội vã.”
“Em phải giữ bình tĩnh, đừng vội vàng nhận lời cái gì. Trường học hiện tại đang thử mọi cách khi tuyệt vọng, lỡ đưa ra yêu cầu không hợp lý, em cũng tuyệt đối đừng cậy mạnh. Em là học sinh của trường trung học Dương Phàm, làm được nhiêu hay bấy nhiêu. Làm không được thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Thầy Tôn ân cần khuyên bảo, sợ Giang Dược bị vài câu của lãnh đạo nhà trường lừa gạt, liền đầu óc nóng lên, đáp ứng mọi chuyện.
Mặc dù Giang Dược không đến mức xúc động như vậy, nhưng dù sao cũng là học sinh trung học, nên ông lo hắn nhất thời nhiệt huyết sôi trào, bị lãnh đạo nhà trường dụ dỗ.
Sau sự kiện đi tù oan lần trước, thầy Tôn đã bớt đi vẻ thư sinh, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn nhiều.
Vừa nhắc lãnh đạo nhà trường, Giang Dược liền nghe tiếng bước chân của hiệu trưởng và phó chủ nhiệm Thiệu từ hành lang bên ngoài vọng đến.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, lãnh đạo nhà trường đã hạ mình đến nhà ở công vụ dành cho giáo viên, không thể mặt đen đuổi người chứ?
"Thầy Tôn, trưa nay cũng đừng nấu cơm. Chúng ta phá lệ làm một bữa tiệc nhỏ, chiêu đãi các học sinh giác tỉnh ăn một bữa cơm, thầy cũng ở lại tiếp khách nhé?"
Tôn Bân định từ chối, nhưng phó chủ nhiệm Thiệu đã giành nói:
"Nhân viên nhà trường cũng nghe nói dạo này có kẻ vô ý thức đến quấy rối thầy, hỏi mượn đủ thứ. Hiệu trưởng dự định tổ chức hội nghị thường kỳ vào buổi chiều, phê bình mạnh mẽ những hành vi này. Thầy có yêu cầu gì, chúng ta có thể trao đổi trước giờ ăn trưa."
Không hổ là lãnh đạo nhà trường, họ đã sớm nắm rõ tính nết và nhu cầu tâm lý của thầy Tôn, chỉ một câu đã bắt đúng mạch.
Hiệu trưởng cười ha hả nói:
"Giang Dược, Hàn Tinh Tinh, còn có Đồng Địch, ba vị là đại diện tiêu biểu cho những Người giác tỉnh xuất sắc của trường chúng ta, nhất định phải tham gia bữa cơm này a."
Đồng Địch vì từ chối "viên đạn bọc đường" bên ngoài nên cũng rất nổi tiếng trong trường. Dù sao, việc từ chối những điều kiện hậu đãi như vậy trong giai đoạn này là điều phi thường đáng quý.
Thêm vào việc nhân viên nhà trường ra sức tuyên truyền, danh tiếng của Đồng Địch đang lên cao trong thời gian gần đây, lãnh đạo nhà trường tự nhiên cũng đều biết đến cậu ấy.
Bữa tiệc này tuy có chút khó hiểu, nhưng cũng không đến mức là Hồng Môn Yến.
Mấy người cũng không có lý do gì để từ chối, liền đều gật đầu đồng ý.
Như đã nói trước đây, số lượng Người giác tỉnh còn lại ở trường trung học Dương Phàm rất ít.
Ngoại trừ Đồng mập mạp, chỉ còn lại bốn người.
Trong số bốn người này, hai người có số liệu kiểm tra thể chất bình thường, nên không ai để ý.
Hai người còn lại, một người vì không tự tin, nhát gan sợ phiền phức, cảm thấy xã hội là một nơi phức tạp, không dám bước chân vào.
Còn người kia, ngay cả Giang Dược cũng không ngờ tới, lại chính là Ngụy Sơn Pháo, cậu học sinh thể dục cao lớn thô kệch từng đi theo Đặng Khải lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận