Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 395: Công tử nhà phó Đô đốc Vạn
Hơn nữa, Hàn Tinh Tinh rõ ràng có ấn tượng tiêu cực với gã, nói nữa chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng. Dù sao, cô ta cũng là con gái cưng của thị trưởng, Đỗ Nhất Phong không muốn làm mất lòng cô ta ngay lúc này.
Tuy thị trưởng hiện đang tạm thời thất thế trong cuộc tranh đấu chính trị ở Tinh Thành, nhưng gia tộc họ Đỗ cũng không thể coi thường.
Đỗ Nhất Phong sửng sốt một hồi lâu mới nói:
"Giang Dược, cậu không suy nghĩ lại à? Đây là tinh thạch đấy, cậu cũng biết giá trị của nó. Người bình thường kiếm được một viên cũng có thể thay đổi vận mệnh."
"Nhất Phong, tôi đã từng gặp tinh thạch, đương nhiên biết nó là đồ tốt. Có lẽ cậu không hiểu rõ hoàn cảnh của tôi, hiện tại tôi thực sự gặp nhiều khó khăn. Nói thật, có một số tình huống tôi không muốn nói nhiều, nhưng thành thật mà nói, cậu cứ dây vào bọn tôi sẽ bị liên lụy.”
Giang Dược thở dài, một mặt chân thành nói tiếp:
"Nhất Phong, chúng ta là bạn học nhiều năm, quan hệ cũng không tệ, ở vườn sinh thái cũng coi như hợp tác vui vẻ, tôi cũng nhận được không ít thù lao từ cha cậu. Nói thật, vì mấy viên tinh thạch mà liên hệ với bọn tôi là một hành động thiếu khôn ngoan. Nếu cậu không muốn kéo nhà họ Đỗ vào vũng bùn, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với bọn tôi trong thời gian này.”
Ý là tôi đã đắc tội phó Đô đốc Vạn, gia tộc họ Đỗ của cậu có thể chống nổi không?
Giang Dược không nói thẳng, nhưng ý nghĩa ẩn sau lời nói của hắn đã thể hiện rõ ràng.
Đỗ Nhất Phong tuy không biết rõ nội tình, nhưng cũng có thể nghe ra được một số manh mối.
Cho đến khi Giang Dược và Hàn Tinh Tinh rời đi, Đỗ Nhất Phong vẫn còn ngơ ngác.
Có vẻ như những lời nói của Giang Dược vừa rồi xuất phát từ tâm can, hơn nữa cũng thực sự là vì suy nghĩ cho gã, không muốn gã dính líu quá sâu và gặp rắc rối. Có điều bản năng của Đỗ Nhất Phong mách bảo gã có điều gì đó không ổn. Giang Dược có thể tốt bụng như vậy sao? Có cẩn thận và dè dặt như vậy sao?
Cách hắn cư xử ở khu sinh thái hoàn toàn không giống như một người sợ phiền phức.
"Chú Khánh, sao con lại có cảm giác hắn đang lừa con vậy?"
Đỗ Nhất Phong cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông trung niên mang vẻ mặt âm trầm kia bình thản nói:
"Cũng không hẳn là hoàn toàn lừa gạt con. Tình hình hiện tại, phe thị trưởng thực sự đang bị động. Hắn không có tâm trí để truy tra những chuyện hư vô mờ mịt này, cũng là điều bình thường."
"Đây là tinh thạch đấy, sao con cứ cảm thấy biểu hiện của hắn quá bình tĩnh? Hắn cũng không giống như là loại người coi tiền như rác a."
Có lẽ vì đã từng dùng tiền thuê Giang Dược làm bảo tiêu, nên Đỗ Nhất Phong không thể tin Giang Dược là loại người coi khinh tiền bạc.
"Nhất Phong à..."
Chú Khánh thở dài:
"Con đã bị những viên thiên thạch này che mờ tâm trí, trở nên lòng dạ hẹp hòi."
"Chú nói vậy là ý gì?"
Đỗ Nhất Phong dù sao cũng chỉ là một thanh niên mười tám tuổi, bản năng vẫn khó tiếp nhận loại phê bình này. Nhất là với một cậu ấm giàu có như gã, nói gã hẹp hòi thậm chí còn nhục nhã hơn nói gã ngu ngốc.
Nếu không phải chú Khánh là trưởng bối trong gia tộc, Đỗ Nhất Phong chắc chắn đã ghi hận.
"Từ khi trở về từ khu sinh thái, con luôn ám ảnh về những viên thiên thạch đó. Thậm chí còn huy động tài nguyên của gia tộc để đi điều tra. Vậy chú hỏi con, con đã tận mắt nhìn thấy những viên thiên thạch đó chưa?"
Tận mắt nhìn thấy?
Thật ra thì chưa.
Đỗ Nhất Phong lẩm bẩm nói:
"Con chưa thấy tận mắt, nhưng lẽ nào họ lại nói dối về chuyện này? Nếu không có thiên thạch, họ đâu cần phải bịa ra chuyện?"
"Ha ha... Nhất Phong à, đầu năm nay có bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng được xảy ra? Với bản tính của con, chú biết con không phải là người dễ tin người. Vậy tại sao chưa từng thấy những viên thiên thạch đó mà con lại bị ám ảnh về chúng, coi chúng như tâm ma vậy?"
"Nhưng chú à, nếu không có những viên thiên thạch đó, Giang Dược bọn họ nói dối để làm gì? Họ chỉ cần nói không có là có thể rũ bỏ trách nhiệm. Hơn nữa, người tên Hạo kia đúng thật là lén lút chuồn đi, tất cả các chi tiết đều ăn khớp."
"Vẫn là câu nói cũ, đầu năm nay mắt thấy chưa chắc đã là thật, huống chi chỉ là lời kể lại của người khác. Chú không nói là chắc chắn không có thiên thạch, mà là cách truy tìm của con như vậy nhất định sẽ tốn công vô ích. Nếu thế lực sau lưng người tên Hạo kia mạnh hơn nhà họ Đỗ chúng ta, con tùy tiện tìm đến cửa chẳng khác gì tự chuốc họa vào thân."
"Nhưng lỡ họ không mạnh bằng chúng ta thì sao? Chẳng phải là vô cớ làm lợi cho họ?"
"Nhất Phong, tại sao con lại nghĩ là vô cớ làm lợi cho họ? Giả sử những viên thiên thạch đó bị người tên Hạo cướp đi, đó cũng là do gã dùng trí tuệ và sức mạnh để giành chiến thắng. Lúc đó gã chỉ là mồi nhử, tại sao gã lại có thể lên núi, có thể lấy được thiên thạch, thậm chí có thể thoát khỏi các con? Con có nghĩ về điều đó chưa? Đây chính là chênh lệch. Nói cho cùng, gã đạt được bằng thực lực, cái gọi là thỏa thuận miệng không thể bảo vệ được bất cứ điều gì."
Miệng nói chia đều, nhưng người ta không muốn chia thì có thể làm được gì? Cho dù là thời hiện đại văn minh, vẫn phải có văn bản hợp đồng, đóng dấu ký tên, điểm vân tay.
Về mặt pháp lý, bất kỳ thỏa thuận miệng nào không có bằng chứng đều là vô hiệu.
Vậy nên cả về tình lẫn về lý, Đỗ Nhất Phong cũng không có lý do để yêu cầu chia những viên thiên thạch đó.
“Con gái nhà họ Hứa không tham gia, con gái nhà họ Du cũng không tham gia, giờ đây đại tiểu thư nhà họ Hàn và Giang Dược cũng không tham gia. Chẳng lẽ con còn không nhận ra? Họ đều không coi trọng việc đoạt lại thiên thạch, đều không muốn lãng phí thời gian, sức lực và tài nguyên vào chuyện này. Sao con cứ mãi không hiểu ra vậy?"
Chú Khánh giọng điệu hơi nặng nề, có chút giận dỗi với Đỗ Nhất Phong.
Có điều Đỗ Nhất Phong vẫn còn hơi bực bội:
"Chú Khánh... Con vẫn cảm thấy chuyện thiên thạch này có điều kỳ quặc. Với hiểu biết của con về Giang Dược, hắn không phải là loại người dễ dàng nhận thua. Con thậm chí còn nghi ngờ hắn có thể đã che giấu điều gì đó. Con đến tìm hắn thực ra cũng chỉ để thử vận may. Nếu như hắn có thái độ tích cực, muốn điều tra ngọn ngành, chứng tỏ trước đây hắn thực sự đã thua lỗ. Nếu như hắn có thái độ tiêu cực, không mấy hứng thú, chứng tỏ hắn nhất định che giấu điều gì, trong lòng có quỷ."
Phải nói logic của Đỗ Nhất Phong cũng không hoàn toàn vô lý.
Nhưng vấn đề là, thái độ hiện tại của Giang Dược không tích cực cũng không tiêu cực.
"Vậy, theo con thì thái độ của hắn là gì?"
Chú Khánh hỏi một cách nhẹ nhàng.
"Con cảm thấy hắn đang lừa dối con, đang trốn tránh chủ đề thiên thạch này."
Đỗ Nhất Phong tin tưởng vào phán đoán của mình.
Chú Khánh thở dài:
"Nhất Phong à, vì sao gần đây cha con lại giao cho chú trông nom con nhiều hơn? Ông ấy đặt nhiều kỳ vọng vào con lắm đấy. Ông ấy muốn con theo chú để học tập thêm kinh nghiệm sống. Giờ thì, để chú dẫn con đi gặp một người, người đó đã hẹn gặp con mấy lần rồi."
Thấy Đỗ Nhất Phong còn lề mề không muốn đi, chú Khánh cũng không nổi giận, mà khuyên nhủ:
"Nhất Phong, tình hình hiện tại ở Tinh Thành, còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều so với mấy viên thiên thạch đó. Con tuyệt đối không nên chỉ nhìn vào bề ngoài mà bỏ qua những điều quan trọng. Là một thằng đàn ông, hãy có bản lĩnh và quyết đoán. Hãy nhìn xa hơn một chút. Thiên thạch tuy quý giá, nhưng cũng không quý giá đến mức đó. Trên thực tế, thỉnh thoảng chợ đen ở Tinh Thành cũng có bán thiên thạch. Con nghĩ thứ quý giá vô cùng đó thực ra cũng không quan trọng như con tưởng tượng."
"Chợ đen?"
Đỗ Nhất Phong giật mình:
"Chú Khánh, chú tham gia chợ đen bao giờ chưa?"
"Nhà họ Đỗ chúng ta có đủ tư cách tham gia chợ đen, nhưng cũng không có khả năng nhấc lên sóng gió gì ở đó. Nhất Phong, đi thôi."
Hai người không lâu sau đã bước vào nhà hàng Ngân Hồ, đây là cơ sở kinh doanh của nhà họ Đỗ.
Hiện tại nhà hàng chỉ hoạt động nửa vời, chỉ có một vài nhân viên đang làm việc.
"Chú Khánh, chú không phải nói là đi gặp người à? Sao lại đến đây?"
"Đi theo chú. Nhất Phong, chú ý cách cư xử, nói chuyện và hành động không nên quá khác người, nhưng cũng không cần sợ hãi rụt rè. Chú tin tưởng con có thể làm tốt."
Đỗ Nhất Phong đầy bụng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Trước cửa căn phòng suite sang trọng nhất là hai người đàn ông trông rất hung hãn đang đứng, rõ ràng là nhân viên an ninh được huấn luyện bài bản.
Nhìn thấy Đỗ Nhất Phong và chú Khánh, một trong hai người gõ ba lần vào cửa.
Cửa phòng được mở, một cô gái đi ra, mỉm cười nhìn Đỗ Nhất Phong.
Đỗ Nhất Phong suýt ngỡ ngàng, người trước mặt lại là người quen của gã.
"Dương Tiếu Tiếu?"
"Nhất Phong, có phải rất bất ngờ không?"
Dương Tiếu Tiếu thản nhiên, ra hiệu mời vào, đưa Đỗ Nhất Phong và chú Khánh vào trong.
Trong phòng suite còn có hai người nữa.
Một người thanh niên trẻ, lớn hơn Đỗ Nhất Phong chừng hai ba tuổi, ăn mặc chỉnh tề, quý phái, mang cho người ta cảm giác lão luyện.
Còn một người nữa, ngồi trên ghế sofa, mặc một bộ đồ áo gai hưu nhàn, trông giống như một bức tượng, cả người ở trong trạng thái tĩnh lặng kỳ lạ nào đó.
Trạng thái tĩnh lặng này không chỉ là không nói chuyện hay nhắm mắt, mà là một sự tĩnh lặng tuyệt đối, như hóa thành một bức tượng, không hít thở, không có sức sống, không có chút hơi thở nào của con người toát ra.
Nếu không phải là rõ ràng trông thấy có một cơ thể ngồi ở đó, người ta còn tưởng trên ghế không có ai.
Rõ ràng là một người sống sờ sờ, lại gây ra cảm giác mơ hồ, hư hư thực thực.
Dương Tiếu Tiếu thoải mái lên tiếng:
"Nhất Phong, chú Khánh, cứ tự nhiên ngồi."
Vừa nói, cô vừa tự nhiên nắm lấy cổ tay người thanh niên kia, cử chỉ có chút thân mật, như chim non nép vào người.
Nhìn thấy Đỗ Nhất Phong hơi kinh ngạc, Dương Tiếu Tiếu ngọt ngào cười một tiếng:
"Giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của tôi, Vạn Nhất Minh, đại học Thủ Đô."
Vị hôn phu?
Nội tâm Đỗ Nhất Phong như dậy sóng. Đương nhiên gã không lạ gì Dương Tiếu Tiếu, đó là bạn thân của Hàn Tinh Tinh, mối quan hệ hai người rất thân thiết.
Tới thời đại quỷ dị, Dương Tiếu Tiếu ít lộ diện, Đỗ Nhất Phong gần như quên mất sự tồn tại của cô ta.
Không ngờ hôm nay gặp lại, cô ta lại thông báo một tin tức bom tấn.
Dương Tiếu Tiếu là bạn học cấp 3 của gã, mới mười tám mười chín tuổi, vậy mà đã có vị hôn phu?
Nhìn Vạn Nhất Minh này, khí chất quý phái, phong độ phi phàm, xuất thân hẳn không tầm thường.
Chẳng lẽ Dương Tiếu Tiếu lại "trèo cao"?
Nhưng không hợp lý, nơi đây còn có ai cao hơn cả thị trưởng Tinh Thành?
Dương Tiếu Tiếu này không phải chuyên bám đùi Hàn Tinh Tinh sao?
Đỗ Nhất Phong không hiểu nhiều về Dương Tiếu Tiếu, nhưng cũng biết cha mẹ Dương Tiếu Tiếu đều là quan chức cấp cao ở Tinh Thành, luôn sát cánh bên thị trưởng.
Làm sao Dương Tiếu Tiếu đính hôn mà Hàn Tinh Tinh lại không hề nhắc đến?
Hơn nữa Dương Tiếu Tiếu còn muốn gặp riêng gã?
"Ê, Nhất Phong, cậu đang suy nghĩ gì thế?"
Dương Tiếu Tiếu đưa tay vẫy trước mặt Đỗ Nhất Phong hai lần.
Đỗ Nhất Phong giật mình tỉnh lại, phát hiện vị hôn phu của Dương Tiếu Tiếu đang thoải mái duỗi tay ra, chờ anh nắm lấy.
"À, xin lỗi, em hơi lơ đễnh, thất lễ rồi."
Đỗ Nhất Phong vội vàng vươn tay ra nắm lấy.
"Nhất Minh, đây là Đỗ Nhất Phong, người mà em đã từng nhắc đến với anh trước đây."
Dương Tiếu Tiếu không hề ngại ngần, giới thiệu Đỗ Nhất Phong với vị hôn phu của mình.
"Rất hân hạnh được gặp, anh tên là Nhất Minh, còn em tên Nhất Phong, thật đúng là có duyên!"
"Đúng là có duyên, anh Nhất Minh thật may mắn, Dương Tiếu Tiếu là hoa khôi của lớp chúng em, thậm chí là của cả trường Trung học Dương Phàm."
Dương Tiếu Tiếu khẽ cười, trêu chọc:
"Nhất Phong, trước kia cậu chỉ nói những lời ngọt ngào này với Hàn Tinh Tinh, giờ sao lại khen tôi rồi?"
"Đó là sự thật, sự thật thôi."
Đỗ Nhất Phong cười nói.
"Nhất Phong, đây là thầy Nhạc, coi như là bậc chú bác của tôi."
"Thầy Nhạc, chào thầy."
Tính cách Đỗ Nhất Phong vốn có một sự hoang dã không bị ràng buộc, lại là tại nhà hàng của mình, nên cậu cũng không căng thẳng, rất thoải mái.
Mặc dù thầy Nhạc này tỏ ra hờ hững, không thèm nhìn ai, nhưng càng như vậy, Đỗ Nhất Phong càng cảm thấy người trước mặt có lẽ có lai lịch không nhỏ.
Thầy Nhạc từ từ mở mắt ra, cả người từ trạng thái như tượng đá lập tức trở nên sống động như băng tan tuyết lở.
Ánh mắt lướt qua Đỗ Nhất Phong, khiến gã lập tức có cảm giác như đang đi qua máy quét an ninh sân bay.
"Đỗ Nhất Phong, học sinh trường Trung học Dương Phàm, tham gia khảo hạch bản đồ khu sinh thái, đồng hành cùng Giang Dược và Hàn Tinh Tinh, đúng không?"
Đỗ Nhất Phong vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Tại sao thầy Nhạc lại biết những điều này?
"Nhất Phong, đừng lo lắng, những thông tin này không khó để xác minh."
Vạn Nhất Minh ở bên cạnh an ủi nói.
Lòng Đỗ Nhất Phong chấn động, liệu vị thầy Nhạc này có phải là đang điều tra về thiên thạch?
Dương Tiếu Tiếu bỗng nhiên như vô tình hay cố ý nói thêm:
"Nhất Phong, vừa rồi quên nói với anh, anh Minh là công tử nhà họ Vạn, phó Đô đốc thứ nhất của Trung Nam bộ, lần này anh ấy đến gặp anh là do Phó Đô đốc Vạn đích thân dặn dò. Đừng lo lắng, thầy Nhạc thực ra chỉ muốn tìm cậu xác minh một số tình huống. Chỉ cần cậu thành thật trả lời, khiến thầy Nhạc cảm nhận được thành ý của cậu là đủ. Thầy Nhạc là cao nhân tiền bối, thần thông quảng đại, là kỳ nhân dị sĩ thực thụ. Cậu là Người giác tỉnh, nếu có thể được thầy Nhạc chỉ điểm vài lần, chắc chắn sẽ đủ cho cậu hưởng thụ cả đời."
Khá lắm, công tử nhà Phó Đô đốc Vạn?
Đỗ Nhất Phong vốn đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe đến thân phận của đối phương, trong lòng gã bỗng cảm thấy một áp lực đè nặng.
Lại thêm vị thầy Nhạc này tạo áp lực to lớn phi thường, Đỗ Nhất Phong bình thường không sợ trời không sợ đất, cũng có chút do dự không dám tỏ thái độ ngay.
May mắn là tuy đối phương có thân phận cao quý, nhưng cũng khá lịch sự, không hề tỏ ra vênh váo kiêu căng, điều này khiến áp lực của Đỗ Nhất Phong giảm bớt.
"Nhất Phong à, nghe nói cậu khá quen thân với Giang Dược, liệu cậu có thể nói chuyện về Giang Dược với chúng tôi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận