Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 439: Đưa tặng em gái

Đỗ Nhất Phong cũng biết Đồng mập mạp không ưa mình, nhưng gã hoàn toàn không để ý, coi như người vô hình.
Gã vẫn chào hỏi Giang Dược một cách rất nhiệt tình, như thể mối quan hệ của hai người vẫn thân thiết như trước, không hề có vết rạn nứt nào sau vụ việc ở khu sinh thái.
"Giang Dược, hôm nay Tinh Tinh hiếm khi không lẽo đẽo bám đuôi cậu à?"
Đỗ Nhất Phong đùa cợt.
Gã biết những trò đùa thông thường có thể giúp kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Giang Dược không phản ứng lại lời nói của gã, mà chỉ nói:
"Nhất Phong, dạo này sao không thấy cậu đến trường học? Không có gì thì nên đến thường xuyên, đừng để mọi người hiểu lầm cậu là kẻ hèn nhát, thấy tình hình không ổn liền trốn tránh, sợ trường trung học Dương Phàm liên lụy đến mình."
Nếu cậu thích đùa như vậy thì tôi cũng đùa với cậu một chút.
Tuy tâm lý Đỗ Nhất Phong luôn rất tốt, nhưng cũng khó thể mà đỡ nổi trò đùa này. Đặc biệt là khi Đồng mập mạp ở bên cạnh huýt sáo và chế giễu, hoàn toàn thể hiện sự khinh bỉ trên mặt.
Đỗ Nhất Phong thở dài nói:
"Tôi chỉ là một học sinh, trường trung học Dương Phàm có thể liên lụy gì đến tôi? Hơn nữa, trong thời gian này Tinh Thành đang bị giới nghiêm, việc đi lại bên ngoài cũng không dễ dàng. Giang Dược, cậu cũng biết, thực ra trong thời gian này tôi đã liên tục điều tra anh Hạo kia. Vụ việc ở khu sinh thái khiến tôi rất khó chịu. Mỗi khi nghĩ đến đó, lòng tôi lại rất bực bội. May mà trời không phụ lòng người, thông qua điều tra trong thời gian qua, tôi đã tìm ra được thân phận của tên kia. Nên tôi nghĩ đến cậu trước tiên."
Giang Dược đánh giá Đỗ Nhất Phong với vẻ hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt Đỗ Nhất Phong tràn đầy chân thành, đón lấy ánh mắt của Giang Dược với vẻ mong đợi.
"Cậu vẫn chưa từ bỏ à?"
"Không tìm được tên kia, tôi rất khó có thể từ bỏ. Những gì thuộc về tôi, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại, không thể để tên kia chiếm lợi vô cớ."
Đỗ Nhất Phong nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu đầy phẫn nộ.
Chỉ từ ngữ điệu và biểu hiện tức giận này, có thể thấy sự phẫn nộ của Đỗ Nhất Phong dường như còn dữ dội hơn so với lần trước.
Nhưng Giang Dược lại cảm thấy sự tức giận này lại có phần hơi… giả tạo.
Nói cách khác, những viên nguyên thạch và người tên Hạo kia vốn là khúc mắc trong lòng Đỗ Nhất Phong, nhưng nay có vẻ không còn quan trọng với gã nữa.
Cái tên này đang tính giở trò gì ấy nhỉ?
Giang Dược cảm nhận được sự khác thường, nhưng không vạch trần ra.
Việc Đỗ Nhất Phong đến tìm hắn không phải vì chuyện nguyên thạch, lại càng khơi dậy sự tò mò của hắn.
Hiện tại đang trong thời điểm mấu chốt, với tư tưởng ích kỷ và vụ lợi của Đỗ Nhất Phong, gã không có lý do gì xuất hiện ở trường trung học Dương Phàm.
Nếu gã đã đến đây, chắc chắn có lý do đầy đủ.
Ngay lập tức, Giang Dược lấy lui làm tiến nói:
"Nhất Phong, chuyện này tôi nhớ mấy ngày trước đã nói rất rõ ràng, hiện tại tôi không có dư lực để tham gia truy tra. Cậu cứ việc đi làm, làm được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Đỗ Nhất Phong không nhịn được nói:
"Giang Dược, chẳng lẽ cậu không biết một viên nguyên thạch có giá trị bao nhiêu sao? Thứ này nếu như đem bán ở chợ đen..."
Chợ đen?
Giang Dược và Đồng mập mạp liếc nhìn nhau, biểu lộ đều có chút kỳ lạ.
Đỗ Nhất Phong chẳng lẽ đã từng đi qua chợ đen?
Giang Dược và Đồng mập mạp từng tham gia chợ đen, Đỗ Nhất Phong trước mặt bọn họ nói về chợ đen, liệu có phải là múa rìu qua mắt thợ rồi không?
"Các cậu nhìn thế là có ý gì?"
Đỗ Nhất Phong cảm thấy một loại bối rối như tên hề, chẳng lẽ lời nói trước đó của gã có gì sai sót?
Ha!
Chắc hai tên nhà quê này không biết chợ đen là tình huống gì, thậm chí chưa từng nghe qua chợ đen?
"Giang Dược, nếu như..."
Giang Dược không chút do dự ra hiệu cắt ngang lời gã:
"Nhất Phong, tôi rất chán phải nói đi nói lại một việc. Thái độ của tôi đã rất rõ ràng. Chuyện nguyên thạch này ở chỗ tôi đã kết thúc. Nếu cậu thực sự cảm thấy hứng thú, hãy đi tìm chị Như, tìm Du Tư Nguyên. Các cậu đều là con ông cháu cha, liên hợp lại, nhất định sẽ có cách giải quyết."
"Ai, không có cậu tham dự, tôi hoàn toàn không chắc chắn."
Đỗ Nhất Phong thất vọng thở dài, "Được rồi, đã cậu không hứng thú, tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Tôi hôm nay đến, kỳ thật còn có một việc muốn tìm cậu thương lượng."
"Việc gì?"
"Có tiện ra chỗ khác nói chuyện hay không?"
Đỗ Nhất Phong lườm Đồng mập mạp một cái, cũng không nói thẳng, nhưng ánh mắt khinh miệt đó rất rõ ràng.
Đồng mập mạp là Người giác tỉnh hệ tinh thần, khả năng cảm nhận của cậu cực kỳ mạnh mẽ, tự nhiên nhận ra Đỗ Nhất Phong đang cố ý khiêu khích mình.
"Thôi bớt đi!"
Đồng mập mạp bĩu môi:
"Ai thèm quan tâm mấy chuyện vớ vẩn của cậu."
"Lớp trưởng, có người vô sự không lên điện tam bảo, vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp, cậu nên đề phòng một chút."
Nói xong cậu quay đầu đi qua một bên khác.
Sau khi chỉ còn hai người, Đỗ Nhất Phong mới hạ giọng trình bày:
"Giang Dược, tôi có tin này muốn nói cho cậu biết. Tôi biết một nhiệm vụ gần đây được mở cho dân gian tham gia. Nhiệm vụ này có phần thưởng rất hấp dẫn. Nếu chúng ta có thể hoàn thành nó, lợi ích sẽ rất lớn. Trong số những người tôi quen thì cậu là người đáng tin cậy nhất. Thế nào, cậu có hứng thú không?"
"Nhiệm vụ gì?"
Giang Dược không vội vàng từ chối.
Nếu phần thưởng đủ cao, Giang Dược cũng không phải là không thể cân nhắc.
Đỗ Nhất Phong vội vàng nói:
"Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, giống như lần trước, chúng ta hãy tìm một nơi kín đáo để bàn bạc kỹ hơn, tốt nhất là tới nhà hàng Ngân Hồ."
"Lại không phải gài bẫy tôi tham gia vào một đám người như lần trước, rồi lại có tên công tử ngu ngốc như Trương Kế Nghiệp chờ lấy cơ hội trả thù tôi chứ?"
"Lần này thật sự không có, lần trước là do thiếu kinh nghiệm, sai lầm. Nói về Trương Kế Nghiệp, hiện tại chuyện này vẫn chưa giải quyết được, giao thiệp mấy đời giữa các nhà xem như bỏ."
Đỗ Nhất Phong cười khổ.
"Thật không có ai khác?"
"Thật sự không có, chỉ có hai chúng ta. Lần này tôi không có ý định huy động nhiều người. Tôi đã nhận ra, nhiều người không hiệu quả, đến lúc then chốt còn cản trở."
"Được rồi, tôi đã biết chuyện này. Khi nào tôi rảnh, chúng ta sẽ bàn lại."
"Chọn ngày không bằng đúng ngày, Giang Dược, hay là hôm nay luôn đi? Cha tôi cũng muốn gặp mặt để cảm ơn cậu về chuyện khu sinh thái, cậu đã giúp tôi rất nhiều lần. Lần trước tôi còn khinh suất với cậu. Cha tôi biết chuyện này đã mắng tôi té tát. Ông ấy muốn tôi nhất định phải mời cậu đi ăn một bữa để bày tỏ lòng biết ơn."
"Ba của cậu quá khách sáo rồi. Chúng ta đều là bạn học, tôi nói thẳng, đó chỉ là chuyện làm ăn. Tôi nhận tiền của chú ấy, tự nhiên phải cố gắng hoàn thành tốt công việc, xứng đáng với từng đồng tiền mà chú ấy trả cho tôi!"
"Đúng, vậy thì chúng ta đi ngay hôm nay?"
"Hôm nay thực sự không được, tôi còn có chút việc riêng cần giải quyết. Hai ngày nữa chúng ta hẹn lại?"
"Ừm, nếu chiều cậu bận, vậy ăn trưa cũng được chứ?"
Đỗ Nhất Phong vội vàng níu kéo, không hề nản lòng.
"Hôm nào khác đi, hôm nay thật sự không được."
Kỳ thật hôm nay Giang Dược cũng không hoàn toàn là không có thời gian đi ăn trưa, thế nhưng Đỗ Nhất Phong hôm nay quá mức nhiệt tình, quá đột ngột, khiến Giang Dược bản năng cũng có chút nghi ngờ.
Trước tiên cứ câu giờ cái đã, ít nhất cũng phải xem xem tiểu tử này rốt cuộc đang giấu giếm điều gì.
Đỗ Nhất Phong có vẻ thất vọng:
"Ài, tôi trở về thật sự khó ăn nói với cha tôi. Đã vậy, nếu cậu thực sự không rảnh, vậy chúng ta hẹn lại. Ngày mai cậu còn đến trường học chứ?"
"Tôi mỗi ngày đều đến trường học."
"Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đến hẹn cậu tiếp. Nếu cậu không đến, tôi sẽ hẹn đến khi nào cậu đồng ý mới thôi."
Nếu không biết quan hệ của hai người này, nghe Đỗ Nhất Phong nói như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ họ có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Sau khi nói xong chuyện chính sự, Đỗ Nhất Phong không vội vã rời đi mà là nói chuyện phiếm:
"Hiện tại ở trường còn lại bao nhiêu Người giác tỉnh? Nghe nói lần trước bị kéo đi một đợt?"
"Người giác tỉnh là không bao giờ hết. Ai mà biết qua một buổi tối lại sẽ có bao nhiêu Người giác tỉnh mới xuất hiện."
"Nói thì nói như vậy, nhưng giác tỉnh càng muộn, xuất phát càng muộn. Cuối cùng vẫn là thiệt thòi. À mà số liệu giác tỉnh của cậu hiện tại là bao nhiêu rồi? Lần trước 180% đã là số liệu cách đây rất lâu rồi đi a? Chẳng lẽ trường học không tổ chức đo lường thể chất?"
"Nghe nói đang sắp xếp."
Giang Dược mơ hồ suy đoán.
"Sắp xếp? Đầu năm nay còn muốn sắp xếp sao? Hiện tại có nhiều phương thức kiểm tra mới như vậy, chẳng lẽ trường học vẫn còn dừng lại ở kiểu cũ, dự định đưa học sinh đến trung tâm kiểm tra như hai lần trước? Hiện tại người ta đang ưa chuộng cách thức kiểm tra bằng giấy thử, có thể ra ngay kết quả trong vòng một phút."
Giang Dược đã nghe Hàn Tinh Tinh đề cập đến phương thức đo lường thể chất mới này trước đây, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, dù sao hệ thống tự kiểm tra của Trí linh chính xác hơn nhiều, và cũng toàn diện hơn.
Thấy Giang Dược không trả lời, Đỗ Nhất Phong nghĩ Giang Dược tin tức lạc hậu, không biết chuyện giấy thử.
Dù sao, thứ này hiện tại chỉ lưu hành trong nội bộ các gia tộc thượng lưu, chưa phổ biến xuống tầng lớp trung hạ.
"Nếu không thì cậu đến nhà tôi một chuyến, nhà tôi vừa vặn có một ít giấy thử đo lường thể chất. Chúng ta là bạn bè, cho cậu vài tờ cũng không sao."
"Cảm ơn ý tốt của cậu. Thứ quý giá như vậy, nhận lấy thì ngại. Hơn nữa, tôi cũng không đặc biệt quan tâm đến số liệu kiểm tra thể chất, thuận theo tự nhiên thôi."
Đỗ Nhất Phong thầm bĩu môi, nghĩ thầm cái tên này thật giả tạo.
Không đặc biệt quan tâm? Ai sẽ không quan tâm đến số liệu kiểm tra thể chất?
Chẳng phải vì tự cho mình là thiên tài, biết số liệu không kém cạnh, nên mới nói như vậy sao?
"Thứ này cũng không quý giá lắm, mà thôi, chúng ta hẹn được thời gian rồi nói sau."
Đỗ Nhất Phong cũng không vội vàng.
"Đúng rồi, cái tên Đồng mập mạp hiện tại bộ dáng vênh váo, có phải là do số liệu giác tỉnh của cậu ta rất cao? Trước kia chỉ có mỗi cái thây là mập, giờ ngay cả tâm tính cũng mập theo rồi a?"
"Ha ha, tôi có thấy vênh váo gì đâu? Đoán chừng là đọc nhiều tiểu thuyết, không ưa người giàu, đối với những tên nhà giàu khốn kiếp như các cậu tự nhiên thấy ngứa mắt. Ai bảo bình thường cậu kiêu ngạo như vậy? Cậu không phải không biết, nhiều người không ưa cậu à."
Đỗ Nhất Phong bĩu môi:
"Đi con đường của mình, để bọn hắn ganh tị thôi."
Đỗ Nhất Phong rời đi, Đồng mập mạp liền tiến đến.
"Lớp trưởng, tiểu tử này lại chơi trò gì đây? Lại muốn lợi dụng cậu à?"
"Ha ha, ai biết hắn nghĩ gì? Có điều, mập mạp, sự thù địch của cậu đối với hắn rõ ràng quá nhỉ? Khiến cho Đỗ Nhất Phong nghĩ cậu vênh váo."
"Cả lớp, tui chỉ không ưa hắn. Cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trước đây không thấy ngứa mắt như vậy, giờ càng nhìn càng thấy tên này thiếu ăn đòn. Nếu không phải lo lắng đánh không lại, tui đã đập hắn ngay tại chỗ."
Đỗ Nhất Phong bình thường thích làm theo ý mình, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhìn người khác từ trên cao xuống, quả thật khiến cho đại đa số mọi người không quen nhìn.
Hai người hàn huyên một hồi, Giang Dược liền vội vã rời khỏi trường học.
Theo quy định cũ, thân phận lão Hồng mỗi ngày đều có rất nhiều công việc phải hoàn thành. Giang Dược hiện tại không thể bỏ qua thân phận này, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Cũng may mỗi ngày đều có đầy đủ thù lao, thuốc rèn thân, lương thực, hai đầu đều có, ngược lại cũng không tính là uổng công.
Điều khiến Giang Dược không ngờ tới là hôm nay Tiểu Uông lại dẫn em gái mình đến văn phòng lão Hồng.
Nhìn thấy cô gái tên Uông Lệ Nhã này, Giang Dược cuối cùng cũng hiểu tại sao lão Hồng lại nhớ thương.
Cô nàng này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, gương mặt kiểu yêu tinh quyến rũ, toát lên một khí chất đặc biệt. Thêm vào đó là thân hình bốc lửa, vầng trán có ba phần kiên cường, ba phần kiêu ngạo, càng dễ dàng khơi gợi lòng chinh phục của những người đàn ông như lão Hồng.
Nhìn cô gái đứng trước bàn làm việc nhẹ nhàng nhếch mép, liền biết cô nàng này đến đây không hề tình nguyện.
Tiểu Uông nhiều lần nháy mắt với cô mà cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không có vì ánh mắt cổ vũ của Tiểu Uông mà thể hiện ra cử chỉ lấy lòng nào.
Thậm chí thỉnh thoảng còn trợn mắt lườm Tiểu Uông một cái đầy oán giận.
Tiểu Uông sốt ruột đến mức không làm được gì, nếu không phải là em gái ruột, gã đã sớm mở miệng quát lớn.
"Giám đốc Hồng, đây chính là Lệ Nhã lần trước tôi đã nhắc đến. Lệ Nhã, còn không mau gọi giám đốc Hồng?”
Có còn nghĩ cho ba mẹ hay không? Hay em muốn cả nhà mình chết đói mới chịu?
"Giám... giám đốc Hồng."
Lệ Nhã miễn cưỡng lí nhí trong cổ họng.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lệ Nhã, Giang Dược cũng muốn đuổi cô đi ngay.
Nhưng làm vậy không giống với tính cách của lão Hồng, chẳng may để lộ ra điều gì, khiến Tiểu Uông nhìn ra manh mối, báo cáo lên cấp trên nữa, có thể sẽ dẫn đến phiền phức.
"Tiểu Uông, ra ngoài trước đi, có cả mớ công việc đang chờ cậu đấy, ở đây làm gì?"
Tiểu Uông toát mồ hôi hột trong lòng, biết lão già háo sắc này muốn giở trò.
Nhưng để gã cứ như vậy bỏ mặc em gái mình cho lão Hồng, thật sự giống như đưa dê vào miệng cọp, gã lại cảm thấy không đành lòng.
"Làm sao vậy? Cậu còn việc gì sao?"
Giang Dược nhàn nhạt hỏi, cách nói chuyện giống hệt lão Hồng.
Quả nhiên, ánh mắt Tiểu Uông lộ ra vẻ kiêng dè, vội vàng nói:
"Không không không, tôi ra ngoài đây. Lệ Nhã, nhớ khôn ngoan một chút, ở bên giám đốc Hồng có thể học hỏi được nhiều điều. Cũng đừng bướng bỉnh đắc tội giám đốc Hồng, sau này sẽ không có ngày tốt lành đâu."
Nói xong câu đó, Tiểu Uông hận không thể cho mình hai cái bạt tai, thất hồn lạc phách đi ra khỏi văn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận