Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 465: Anh có còn là người không?

Nếu không phải vì tấm bùa quỷ kia quá mức kỳ dị, khơi gợi sự tò mò của Giang Dược, hắn thực sự muốn buông tay mặc kệ.
Trước vô số bằng chứng như vậy, Liễu Vân Thiên vẫn ôm ấp ảo tưởng không thực tế về Hoàng Tiên Mãn, khiến Giang Dược không khỏi cảm thấy giận cô không nên hồn.
Có điều trong thời điểm then chốt này, bảo hắn bỏ mặc Liễu Vân Thiên là điều hoàn toàn không thể. Cô bị Hoàng Tiên Mãn xử lý dứt khoát còn đỡ, chẳng may thiên phú của cô bị lợi dụng, gây hại cho nhân gian thì mới là thảm họa.
Nhìn vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của Liễu Vân Thiên, Giang Dược nhất thời cũng không biết có nên tin tưởng cô hay không.
Được rồi, đây là lần cuối cùng, để xem chị ta đối mặt với Hoàng Tiên Mãn như thế nào. Nếu chị ta tiếp tục bị Hoàng Tiên Mãn dỗ ngon dỗ ngọt, thì chị ta cũng không đáng để thương cảm nữa.
Xét về mặt tình cảm, việc một người phụ nữ đang bất lực ôm ấp ảo tưởng về người bạn đời lâu năm cũng là điều dễ hiểu. Nhưng trước vô số bằng chứng như vậy, nếu Liễu Vân Thiên vẫn cố chấp, vùi đầu vào cát, không chịu đối mặt với hiện thực, Giang Dược hắn cần gì phải xen vào việc của người khác làm gì nữa?
"Chị Liễu, con gái của chị đang nhìn chị, hãy tự giải quyết cho tốt đi."
Giang Dược nói xong, xoay người lên lầu.
Hắn muốn đứng ở chỗ cao để dễ quan sát.
Tâm trạng Liễu Vân Thiên vô cùng phức tạp, cảm xúc khó kiểm soát, có phần kích động.
Một mặt, sự xuất hiện của Hoàng Tiên Mãn sau một thời gian dài vắng bóng khiến cô bồn chồn.
Mặt khác, Hoàng Tiên Mãn có thể là ác ma, là hung thủ sát hại con gái mình. Thi Nặc luôn là ưu tiên hàng đầu trong lòng cô. Nghĩ đến cái chết thảm khốc của con gái, nghĩ đến căn phòng trẻ em đầy rẫy nguyền rủa độc ác kia, Liễu Vân Thiên hạ quyết tâm.
Bất kể thế nào, cô cũng phải vạch trần sự thật, không thể bị lừa dối nữa!
Liễu Vân Thiên thầm dặn lòng mình.
Qua những năm gắn bó với Hoàng Tiên Mãn, cô đã hiểu rất rõ thủ đoạn của gã. Gã rất biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ phụ nữ.
Hoàng Tiên Mãn xuất hiện nhanh hơn Giang Dược tưởng tượng.
Chưa đầy hai mươi phút, gã đã xuất hiện trong tầm mắt.
Liễu Vân Thiên cũng có tính toán của mình. Thay vì đứng ở nơi dễ thấy theo lời Giang Dược, cô ẩn mình sau gốc cây nhãn, đợi Hoàng Tiên Mãn đến gần căn hộ của bà Phương rồi mới bất ngờ xuất hiện.
Hoàng Tiên Mãn bước đi vội vã, sự chú ý của gã hoàn toàn tập trung về phía căn hộ của bà Phương, không mấy để ý đến xung quanh. Bỗng nhiên nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện từ sau gốc cây, gã mới giật mình, khi nhận ra người đó là Liễu Vân Thiên, gã càng giật mình hơn.
Một tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt gã, sau đó biến thành niềm vui sướng nồng nàn:
"Thiên Thiên, sao lại là em? Em về nhà khi nào? Sao không lên lầu, đứng đây làm gì?"
Liễu Vân Thiên tỏ ra hờ hững:
"Em không mang theo chìa khóa, không vào được."
Hoàng Tiên Mãn nghe vậy, cả người rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, như trút được gánh nặng ngàn cân.
Liễu Vân Thiên nhìn vào mắt gã, giả vờ như không biết gì, tò mò hỏi:
"Tiên Mãn, anh về nhà sao không lên lầu, lại đi về phía tòa nhà này?"
Hoàng Tiên Mãn nhanh chóng nói:
"Vừa rồi anh nghe thấy có động tĩnh gì đó ở nhà chị Phương bên kia, thân là hàng xóm, anh lo lắng cho chị ấy có chuyện gì, nên muốn lên xem."
"Anh quen chị Phương?"
Hoàng Tiên Mãn cười ngượng ngùng:
"Nhà ở gần nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp mà! Lần trước Thi Nặc mất tích, chị ấy còn nhiệt tình giúp chúng ta tìm kiếm, dán thông báo tìm người khắp nơi. Cho nên anh mới tiếp xúc qua vài lần. Chị ấy người rất tốt."
"A, Tiên Mãn, Thi Nặc đã tìm được chưa? Sao em lại được đưa đến bệnh viện tâm thần? Có phải anh đưa em đến đó không? Sao em không hề có chút ký ức nào về chuyện đó?"
Hoàng Tiên Mãn gật đầu:
"Đúng là anh làm. Lúc đó em đang rất sốt ruột tìm kiếm Thi Nặc, khi anh mới từ quê lên, tình trạng của em rất không ổn định, cả người tiều tụy, nói năng lảm nhảm, hay xuất hiện nhiều ảo giác. Anh rất lo lắng cho em, cho nên mới đưa em đến đó để ổn định lại tinh thần. Sao em tự về nhà rồi? Nhìn em kìa, gầy đi một vòng rồi. Về nhà thôi, anh sẽ nấu cho em vài món ăn ngon để bồi bổ."
"Em nhớ Thi Nặc, nên mới trở về. Tiên Mãn, anh đã tìm được Thi Nặc của em chưa?"
Hoàng Tiên Mãn im lặng không nói, dường như không tìm được câu trả lời thích hợp.
Liễu Vân Thiên đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo gã:
"Đã tìm được chưa, anh mau nói cho em biết, anh đã tìm được chưa?"
"Thiên Thiên, em hãy bình tĩnh trước. Nghe anh từ từ nói."
"Anh nói đi!"
Liễu Vân Thiên vẫn không chịu buông tay.
"Anh vẫn đang tìm, đã có một số manh mối. Nhưng bây giờ thế giới này đã thay đổi, trở nên quỷ dị vô cùng, việc tìm người rất không dễ dàng. À mà Thiên Thiên, hiện tại đang có lệnh giới nghiêm khắp nơi, em về nhà bằng cách nào vậy? Không ai ngăn cản em trên đường sao?"
Hoàng Tiên Mãn có chút nghi ngờ, nắm lấy tay Liễu Vân Thiên, gỡ ngón tay của cô ra, ánh mắt lộ rõ sự đề phòng và nghi ngờ.
Hai người từng chung chăn gối, giờ đây nhìn nhau đầy ngờ vực.
"Có phải là anh mong tôi không bao giờ trở lại?"
Liễu Vân Thiên lạnh lùng hỏi.
"Thiên Thiên, em xem này, em lại suy nghĩ lung tung rồi. Em về nhà được đương nhiên là tốt nhất. Anh hứa sẽ dốc sức giúp em tìm Thi Nặc, chỉ cần còn một tia hy vọng, anh sẽ nỗ lực gấp trăm lần. Em đợi anh dưới lầu, anh qua nhà chị Phương xem xét một chút rồi sẽ nói chuyện sau. Được chứ?"
"Không cần xem nữa."
Liễu Vân Thiên bỗng nhiên cười lạnh.
"Em nói cái gì?"
Ánh mắt Hoàng Tiên Mãn lóe lên tia lạnh khốc.
"Cái bẫy anh giăng đã được kích hoạt, con mồi đã sa lưới. Còn cần xem gì nữa?"
Liễu Vân Thiên cười lạnh liên tục.
Hoàng Tiên Mãn sắc mặt âm trầm bất định:
"Em rốt cuộc đang nói gì đó? Cái bẫy nào?”
"Hoàng Tiên Mãn, tôi hận không thể chọc dao thẳng vào tim anh, moi nó ra xem rốt cuộc nó đen tối đến mức nào!"
Liễu Vân Thiên nãy giờ vẫn cố kìm nén cảm xúc, nhưng giờ phút này cô đã bùng nổ, phẫn nộ và đau đớn như dòng lũ quét tới.
Cô lao thẳng vào Hoàng Tiên Mãn, cào cấu gã.
Nhưng sức lực của cô quá yếu so với Hoàng Tiên Mãn. Hoàng Tiên Mãn chỉ cần đỡ một tay là cô không thể tiến thêm được chút nào, chỉ biết quơ loạn tay chân, không thể chạm đến Hoàng Tiên Mãn.
"Bình tĩnh lại, Liễu Vân Thiên, em nổi điên cái gì vậy?"
Hoàng Tiên Mãn gầm lên.
Liễu Vân Thiên khàn giọng:
"Súc sinh, Hoàng Tiên Mãn, anh là một tên súc sinh, anh là ma quỷ! Liễu Vân Thiên tôi kiếp trước tạo nghiệp, mắt mù mới gặp phải ma quỷ như anh. Trả lại mạng Thi Nặc cho tôi! Trả lại mạng con gái tôi!"
Cảm xúc bị mất kiểm soát, Liễu Vân Thiên không ngừng cào cấu vào không trung, cố gắng tấn công Hoàng Tiên Mãn, nhưng những hành động này hoàn toàn vô ích, không thể làm tổn thương gã mảy may.
Sắc mặt Hoàng Tiên Mãn vô cùng khó coi, gã hung hăng gầm thét:
"Em nghe những chuyện ma quỷ này từ đâu? Chuyện của Thi Nặc liên quan gì đến anh?"
"Súc sinh, ma quỷ! Anh dám làm mà không dám nhận sao? Văn phòng tòa nhà Tinh Hà cũ, anh tưởng tôi không biết sao? Bồn hoa tôi tự tay chọn cho anh, thế mà anh lại dùng nó để chôn sống con gái tôi? Hoàng Tiên Mãn, anh có còn là người sao? Có còn là con người hay không?"
Bị lộ!
Biểu tình trên mặt Hoàng Tiên Mãn rõ ràng cho thấy nội tâm gã vô cùng rung động.
Gã vốn cho việc kia đã được che giấu hoàn hảo, Liễu Vân Thiên cũng đã hóa điên, mọi chuyện sẽ kết thúc. Không ngờ cô ta lại biết!
Rốt cuộc cô ta đã gặp phải chuyện gì ở bệnh viện tâm thần?
Thực ra, vài ngày trước Hoàng Tiên Mãn đến tòa nhà Tinh Hà, phát hiện thi thể Liễu Thi Nặc đã bị di chuyển, hồn ma Liễu Thi Nặc cũng tan biến, bùa yểm của mình bị phá hủy. Lúc ấy Hoàng Tiên Mãn vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn vượt qua cả sự sợ hãi.
Gã đã chế tạo hồn phách của Liễu Thi Nặc thành một dạng giống như ngòi nổ, là mắt xích then chốt để hoàn thiện lá bùa quỷ. Hai mẹ con Liễu Thi Nặc và Liễu Vân Thiên chính là con mồi cuối cùng của gã.
Thật không ngờ một nơi bị bỏ hoang như tòa nhà Tinh Hà lại có người xâm nhập, phá hủy bố trí của gã.
Hoàng Tiên Mãn tức giận tột độ. Nhưng gã hoàn toàn không biết thủ phạm là ai, không thể làm gì.
"Hoàng Tiên Mãn, đồ hèn nhát, dám làm mà không dám nhận hả?"
Liễu Vân Thiên nhìn biểu hiện của Hoàng Tiên Mãn, càng thêm khẳng định gã là hung thủ.
Lúc này, ảo tưởng cuối cùng của cô cũng hoàn toàn tan biến.
Thực ra, khi Hoàng Tiên Mãn xuất hiện, Liễu Vân Thiên vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh. Cho đến khi gã đi đến căn hộ của chị Phương, Liễu Vân Thiên mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô nhận thức rõ Hoàng Tiên Mãn chính là ác ma, kẻ đã sát hại con gái mình!
"Ha ha, Thiên Thiên, sao em lại nói xấu danh dự của anh như vậy? Anh thực sự thất vọng. Nhưng không sao cả, ai bảo chúng ta là vợ chồng chứ? Chúng ta có thể từ từ giải thích bất kỳ hiểu lầm nào ở nhà, em nghĩ sao?"
Hoàng Tiên Mãn quả thực là một kẽ lõi đời, ngay cả đến lúc này gã vẫn cố gắng che giấu bản chất thật.
Nhưng Liễu Vân Thiên đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của hắn.
Phụt, cô phun nước bọt vào mặt gã.
"Hoàng Tiên Mãn, đừng giả vờ nữa! Anh đã làm tất cả những điều xấu xa đó, tôi biết rõ ràng mọi chuyện. Dù anh có rót mật vào tai tôi cũng không thể che giấu được bản chất quỷ dữ của mình. Chị Phương cũng bị anh hại chết, ngay cả tôi anh cũng không chịu buông tha. Rốt cuộc anh còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa?"
"Thiên Thiên, em nói vậy khiến anh đau lòng lắm, em không biết anh yêu em nhiều như thế nào sao? Anh làm sao có thể hại em được?"
"Câm mồm! Thế những con búp bê nguyền rủa trong nhà là cái gì? Tại sao trên đó lại có tên và ngày sinh của tôi? Hoàng Tiên Mãn, rốt cuộc tôi có thù oán gì với anh? Lúc nào tôi bạc đãi anh? Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy, hại chết con gái tôi, còn nguyền rủa tôi?"
Ánh mắt Hoàng Tiên Mãn lập tức trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, gã gằn giọng nói:
"Vậy là em đã về nhà? Tại sao em lại nói dối, nói không có chìa khóa nên không thể vào nhà?"
Gã đàn ông này như thể có vô số bộ mặt, nói thay đổi là thay đổi. Vừa rồi còn rót mật vào tai, giờ đây đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cùng với ánh mắt lạnh lùng, hành động của gã cũng trở nên thô bạo. Gã tóm lấy cổ Liễu Vân Thiên, nhấc bổng cả cơ thể cô lên.
"Giờ cô còn biết cả nói dối hả? Ai dạy cô? Nói đi, cô còn biết gì nữa?"
Liễu Vân Thiên cười khẩy:
"Tất cả những việc xấu xa của anh, tôi đều biết. Không chỉ tôi biết, mà còn rất nhiều người khác cũng biết. Hoàng Tiên Mãn, anh cứ chờ mà ăn đạn đi thôi!"
Hoàng Tiên Mãn nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, siết chặt năm ngón tay, khiến toàn thân Liễu Vân Thiên run rẩy, hai tay hai chân không ngừng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn thở.
"Con tiện nhân này, không chịu uống rượu mời mà lại thích uống rượu phạt, nói đi, còn ai biết chuyện này, đều biết cái gì? Nếu không nói, bố đây sẽ bóp chết mày ngay lập tức!"
Hoàng Tiên Mãn hoàn toàn lộ rõ bản chất hắc ám, lột bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ ngụy trang.
Ngay lúc này, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh.
Một giọng nói châm biếm vang lên:
"Tuyệt vời, tuyệt vời, đây lẽ nào chính là giết vợ chứng đạo trong truyền thuyết?"
Hoàng Tiên Mãn đột nhiên giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Có người đến gần mà gã lại không hề hay biết? Là đồng bọn của Liễu Vân Thiên sao?
Giang Dược đứng bên kia bụi cỏ, vỗ tay cười, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt.
"Mày là ai?"
Hoàng Tiên Mãn kinh ngạc nhìn Giang Dược, buông lỏng tay một chút, Liễu Vân Thiên nhân cơ hội giãy giụa ngã xuống đất.
"Anh nghĩ tôi là ai?"
Giang Dược cười ha hả hỏi.
"Chuyện của bọn tao, mày đừng xen vào việc của người khác. Cút đi nhanh lên!"
Hoàng Tiên Mãn nhìn Giang Dược còn trẻ, cho hắn chỉ là một thằng oắt hỉ mũi chưa sạch.
"Đừng vội, trò chơi đang thú vị, sao có thể bỏ về? Bà chị này cũng tội nghiệp thật đấy, vớ phải một ông chồng độc ác, ngược sát con gái người ta chưa đủ, còn muốn lấy mạng cả người phụ nữ từng chung chăn gối. Anh có còn là con người hay không?"
Hoàng Tiên Mãn híp mắt nhìn Giang Dược, không những không tức giận mà còn cười nói:
"Chậc chậc, xem ra không phải là người qua đường, mà là người tình mới của con ả này a?"
"Hoàng Tiên Mãn, súc sinh, sao anh lại dám nói như vậy?"
Liễu Vân Thiên phẫn nộ mắng to.
"Con tiện nhân này, đừng giả bộ thanh cao trước mặt tao, ba ngày không có đàn ông là mày đã phát thèm rồi."
Hoàng Tiên Mãn cười quái dị nhìn Giang Dược, khiêu khích nói:
"Tiểu tử, còn trẻ tuổi mà đã thích đổ vỏ cho người khác?"
Giang Dược không thèm bận tâm đến ba trò công tâm thấp kém của Hoàng Tiên Mãn, mà chỉ tay lên lầu:
"Hoàng Tiên Mãn, anh không mau lên thu dọn tàn cuộc đi, bằng không đợi những oan hồn trên lầu kia mất kiểm soát, coi chừng chúng sẽ xuống đây quấn lấy anh đấy."
"Mày nói cái gì?"
Hoàng Tiên Mãn rùng mình, gườm gườm Giang Dược với vẻ tức giận, như thể bị vạch trần bí mật sâu thẳm.
Trước đó, những lời nói của Liễu Vân Thiên mặc dù khiến Hoàng Tiên Mãn kinh ngạc, nhưng không hề khiến gã sợ hãi. Chỉ cần bí mật trong lòng không bị ai nhìn thấu, gã sẽ không sợ.
Nhưng tên tiểu tử trước mặt này lại nhắc đến chuyện trên lầu, gã bỗng nhiên cảm thấy lo lắng bí mật của mình đã bị bại lộ.
Giết vài người thì tính là gì? Trên đời này, mỗi phút mỗi giây đều có người chết, có sao đâu?
Nhưng nếu bí mật về bùa quỷ của gã bị bại lộ, bị người ta nắm thóp, đó sẽ là họa lớn đối với gã.
Bí mật này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Bất kỳ ai biết được bí mật này đều phải chết!
Gã nhìn chằm chằm vào Giang Dược, ánh mắt trở nên âm trầm vô cùng, như thể đang nhìn một kẻ sắp chết.
Giang Dược lại cười một tiếng quái dị:
"Có phải anh đang rất hoảng hốt, đang tính toán giết người diệt khẩu không?"
Hoàng Tiên Mãn hoàn toàn kinh hãi. Tên tiểu tử cười tủm tỉm này rốt cuộc là ai? Sao hắn có thể nhìn thấu mọi thứ, thậm chí còn có thể đọc được suy nghĩ trong lòng mình?
Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao giờ khiến Hoàng Tiên Mãn vô cùng cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận