Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 472: Cơ hội tới
Hắn hỏi Liễu Vân Thiên:
"Chị có kế hoạch gì tiếp theo không?"
Liễu Vân Thiên thoáng chốc trở nên bối rối. Kế hoạch tiếp theo ư? Hiện tại, mục tiêu duy nhất của cô là báo thù cho con gái. Nhưng với năng lực hiện tại, cô không thể đối đầu với Hoàng Tiên Mãn.
Về nhà? Nơi đó đầy kỷ niệm buồn, cô không đủ dũng cảm để trở về. Đi theo Giang Dược mãi như vậy cũng không phù hợp, dễ khiến người ghét bỏ. Vả lại, nhìn thấy Giang Dược có vẻ bận rộn, cô cũng không muốn làm phiền hắn.
Nếu là ngày thường, cô có thể tìm bạn bè hoặc đồng nghiệp. Nhưng trong tình hình hiện tại, tất cả các phương tiện liên lạc đều bị cắt đứt, thành phố lại đang bị phong tỏa. Trong một thành phố rộng lớn như vậy, cô biết phải tìm ai đây? Cô lại không phải người bản địa ở Tinh Thành, cha mẹ và người thân đều ở rất xa. Nói cách khác, lúc này Liễu Vân Thiên thực sự không biết mình nên đi đâu. Cách duy nhất có lẽ là quay lại Cục Hành động. Nhưng ở Cục Hành động, hầu hết là đàn ông, số lượng thành viên nữ rất ít, và cô cũng không có nhiều điểm chung với họ. Càng nghĩ, Liễu Vân Thiên càng cảm thấy hoang mang, không biết phải làm gì. Thầy Tôn là người từng trải, suy nghĩ chín chắn hơn, nhận ra sự bối rối của Liễu Vân Thiên, liền nói:
"Giang Dược, nếu em có việc bận, không tiện sắp xếp cho cô Liễu thì có thể cho cô ấy ở lại trường vài ngày. Hiện tại, ký túc xá nữ chắc chắn còn rất nhiều phòng trống. Thầy tin hiệu trưởng sẽ nể mặt em mà đồng ý."
Đồng Địch cũng gật đầu:
"Đúng vậy, nếu chị không có nơi nào để đi thì cứ ở lại trường là lựa chọn tốt nhất. Ở đây yên tĩnh hơn bên ngoài nhiều. Chỉ sợ chị Liễu không quen với điều kiện ở trường."
Liễu Vân Thiên vội vàng nói:
"Tôi không sao, ở đâu cũng được, chỉ e làm phiền mọi người quá."
"Không hề gì, chị Liễu là Người giác tỉnh, ở lại trường cũng là một trợ lực lớn. Đúng không, lớp trưởng?"
Ở lại trường là một lựa chọn không tồi. Thực ra, Giang Dược cũng đã nghĩ đến việc đưa Liễu Vân Thiên đến chỗ mẹ của bé Quân, hai người đều trạc tuổi nhau, có thể có nhiều tiếng nói chung. Có điều nghĩ đến những vấn đề của Liễu Vân Thiên, hắn không muốn làm liên lụy đến mẹ của bé Quân. Chẳng may tên biến thái Hoàng Tiên Mãn tìm đến thì sẽ rất rắc rối. Nếu ở lại trường, dù Hoàng Tiên Mãn có gan lớn đến đâu cũng không dám đến trường gây sự. "Chị Liễu, tôi không có ý kiến gì nếu chị ở lại trường. Tôi chỉ có một lời khuyên, hãy sống thật tốt, vì con gái của mình mà sống. Nếu chị cứ mãi suy nghĩ luẩn quẩn, thì chẳng khác nào đang tiếp tay cho những kẻ ác như Hoàng Tiên Mãn. Con gái chị trên trời chắc chắn sẽ rất thất vọng."
"Cảm ơn cậu, Giang Dược. Tôi sẽ không như vậy nữa. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, Thi Nặc chắc chắn muốn tôi sống mạnh mẽ hơn, muốn tôi báo thù cho nó. Nếu tôi cứ mãi chần chừ thì không xứng đáng làm mẹ của con bé."
Giang Dược gật đầu, hy vọng Liễu Vân Thiên sẽ nghĩ như vậy. Hắn nhận ra Liễu Vân Thiên có tiềm năng giác tỉnh rất lớn. Cô cần ổn định tâm lý để phát huy hết khả năng của mình, chứ không phải sống một cuộc sống vô hồn như vậy. Giang Dược âm thầm giải thích cho Đồng Địch và Vương Hiệp Vĩ về tình hình của Liễu Vân Thiên và Hoàng Tiên Mãn. Mặc dù khả năng Hoàng Tiên Mãn tìm đến trường là rất thấp, và trưởng ban La chắc chắn sẽ giám sát gã, nhưng họ vẫn cần phải đề phòng. Đồng Địch và Vương Hiệp Vĩ đều là Người giác tỉnh, nếu cả hai đều duy trì cảnh giác cao độ thì sẽ không dễ bị Hoàng Tiên Mãn tấn công bất ngờ. Nếu gã ta dám đến, đây cũng là cơ hội để rèn luyện năng lực của hai người họ. Sau khi rời khỏi trường, Giang Dược không đến các điểm giao dịch lương thực nữa. Hắn đã ước định trước với lão Hồng là nếu hắn không đi thì lão Hồng sẽ đi thay. Mỗi ngày, lão Hồng đều phải đến các điểm giao dịch để kiểm tra công việc, và phải làm xong trong buổi sáng. Lúc này, khi gặp lại lão Hồng, Giang Dược thấy ông trông có vẻ mệt mỏi hơn. Giang Dược trêu chọc:
"Lão Hồng, sao tôi thấy ông già đi nhiều thế? Không được khỏe hả?"
Lão Hồng than thở:
"Làm sao mà khỏe được? Mấy ngày không đi, tôi mới phát hiện ra mình không thể làm tốt công việc như trước. May mà tôi mới là người thật, chứ không phải là kẻ giả mạo như cậu."
"Đã là người thật thì ông không cần phải lo lắng gì cả. Cho dù có đem ông đi cắt ra nghiên cứu, ông vẫn là lão Hồng thật, không thể nào sai được."
Lão Hồng nói: Những người phụ trách các điểm giao dịch lương thực khác thì thôi đi, bọn họ toàn là thuộc hạ của tôi, trước mặt tôi không dám làm càn, luôn luôn cung kính, càng không có ý nghi ngờ gì về thân phận của tôi. Chỉ có Uông Lệ Nhã mới là rắc rối lớn."
Giang Dược nhớ đến sự nhanh nhẹn và dũng mãnh của Uông Lệ Nhã, cũng rất đồng ý. Nhưng có thể trách ai được? Chính ông lúc trước ham muốn sắc đẹp mới gây ra rắc rối này. "Cô nàng này rất muốn thăng tiến. Tham vọng của cô ta còn lớn hơn cả anh mình. Anh em à, hay là anh giúp tôi đối phó với cô ta nhé được không? Chứ tôi không kham nổi được nữa rồi, tôi cảm thấy mình sẽ bị giảm thọ mất."
"Đừng nói thế. Lúc trước ông thèm khát cô ta lắm mà, sao giờ lại sợ đến vậy? Đã không ăn được thì thôi, sợ cái gì? Chết dưới hoa mẫu đơn cũng là một loại vinh dự. Huống chi cô ta cũng chỉ là có tham vọng lớn, chứ làm sao có thể ăn thịt anh được?"
"Cô ta hoàn toàn có thể ăn thịt tôi. Cô ta muốn thăng tiến hơn cả Trần Ngân Hạnh."
Giang Dược cũng công nhận chuyện đó. "Anh em, tôi thực sự không chịu nổi nữa. Tôi muốn chuyển giao hoàn toàn thân phận này cho anh. Sau này tôi sẽ không tham gia vào chuyện này nữa. Anh cho tôi một con đường sống có được không?"
"Tôi có thể cho anh một con đường sống dễ dàng, nhưng anh có chắc là có thể rút lui hoàn toàn được không? Thân phận của anh, tôi có thể cố gắng duy trì. Nhưng nếu gia đình anh đột nhiên mất tích, tổ chức sẽ không nghi ngờ sao? Liệu họ có để anh yên không?"
Bản thân vẫn đi làm bình thường, tự dưng lại muốn đổi chỗ ở của gia đình làm gì? Mặc dù lão Hồng muốn âm thầm đổi chỗ, nhưng tổ chức này tai mắt ở khắp nơi, rất khó để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Nghe Giang Dược nói vậy, lão Hồng cũng hiểu rõ. Ông thở dài:
"Tôi thật hối hận vì đã tham gia vào tổ chức này. Biết thế trước đừng làm, giờ lún sâu vào vũng bùn, khó mà thoát nổi."
"Thôi được rồi, đừng giả vờ đáng thương nữa. Lúc tham gia tổ chức này, ông có bao nhiêu phong quang? Ông xem những người phụ trách các điểm giao dịch lương thực, chẳng hạn như Tiểu Uông, tâm tư trèo lên bức thiết cỡ nào a, ngay cả ông muốn ngủ cùng em gái ruột của mình cũng đều dâng tới cho ông. Tiểu Uông bây giờ, không phải là lão Hồng ông lúc ban sơ hay sao?"
Lão Hồng không thể phản bác. Điều này đúng là sự thật. "Lão Hồng, đừng nghĩ ngợi lung tung. Ông phải tiếp tục kiên trì. Chính phủ sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt tổ chức này, lúc đó ông sẽ được giải thoát. Những gì ông đang làm bây giờ cũng là để tự cứu mình. Nếu ông muốn rút lui vào lúc này, e là sẽ rước họa vào thân."
Thực ra, lão Hồng là người thông minh, không cần phải giải thích quá nhiều. Chỉ là hiện tại ông ta đang rất hoang mang, do dự nên cần có người nhắc nhở. Vì vậy, Giang Dược đã nói thẳng như vậy để cảnh tỉnh ông ta. Lão Hồng thở dài, hiểu rõ Giang Dược đang nói thật. Đột nhiên, ông nhớ ra một chuyện:
"Đúng rồi, hôm nay có một trợ lý của boss Thương Hải tìm đến tôi. Y nói có một đám vật tư bị giấu trong một bệnh viện nào đó và muốn tôi tìm cách lấy ra. Hình như bệnh viện đó bị Cục Hành động phong tỏa. Anh có biết chuyện này không?"
Giang Dược tỏ ra ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào lão Hồng để xem có phải lão ta đang thăm dò mình hay không. Lão Hồng cảm thấy hơi bất an:
"Có phải tôi đã nói sai điều gì? Sao anh nhìn tôi như vậy?"
"Vị trợ lý của boss Thương Hải này tên là gì?"
"Boss Thương Hải gọi y là A Lãng, còn chúng tôi thì gọi y là Lãng gia. Y là một trong những trợ lý đắc lực nhất của boss Thương Hải, thường xuyên đi theo boss. Y nói đám vật tư này rất lớn, nếu chúng ta có thể lấy được thì sẽ được thưởng rất hậu hĩnh. Nhưng chúng ta phải lập một kế hoạch chi tiết và trình lên cấp trên phê duyệt, không được hành động một mình. Có vẻ như đây là một nhiệm vụ lớn."
"Vậy đây là nhiệm vụ dành riêng cho ông à?"
"Tôi không chắc lắm. Y nói là cần phải có một kế hoạch cụ thể, sau đó trình lên cấp trên phê duyệt mới được thực hiện. Hẳn là nhiệm vụ mở cho nhiều người, kiểu như tung lưới rộng để dễ chọn lựa ra kế hoạch tốt nhất."
"Thế ông nghĩ gì về nhiệm vụ này?"
Giang Dược hỏi. "Tôi ư? Tôi không nghĩ gì cả. Tôi giờ đây chỉ muốn thoát khỏi tổ chức này. Phần thưởng càng lớn thì nguy hiểm càng cao. Nói trắng ra là, đây cũng chính là lấy hạt dẻ trong lò lửa. Tôi không muốn mạo hiểm nữa."
Giang Dược cười ha hả:
"Ông nên có ý nghĩ với nó."
"Hả? Tại sao?"
Lão Hồng không hiểu:
"Mà thôi, tôi đang rất mệt mỏi, nhiệm vụ này hãy để những người khác lo nghĩ đi."
Giang Dược lại nói:
"Lão Hồng, ông hồ đồ a. Ông chẳng những phải có ý nghĩ, còn phải tranh thủ kéo nhiệm vụ này tới."
"Ồ? Anh có ý đồ với nó?"
Lão Hồng bắt đầu hiểu ra. "Ông từng gặp vị trợ lý của boss Thương Hải này bao nhiêu lần?"
"Ít lắm. Chênh lệch địa vị quá lớn nên y không mấy để ý đến chúng ta. Những kẻ làm việc bên cạnh các boss như vậy thường có quyền lực rất lớn, không dễ trêu vào. Người xưa thường nói, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi."
Nghe có vẻ như lão Hồng rất e dè khi nhắc tới trợ lý của boss Thương Hải. "Lão Hồng, nhiệm vụ này nhất định phải nhận."
Lão Hồng do dự:
"Thời gian chuẩn bị quá gấp. Chúng ta chỉ có một ngày để lập kế hoạch, sáng mai phải nộp. Nếu kế hoạch không được chấp thuận thì coi như phí công. Mà dưới trướng boss Thương Hải toàn là những kẻ tài giỏi và đầy tham vọng, cơ hội này rất khó tranh giành."
"Càng khó tranh giành thì mới càng là cơ hội tốt."
Giang Dược nói:
"Tôi sẽ lo liệu phần này, ông không cần quan tâm. Hôm nay vẫn về nhà trả bài như cũ?"
"Được rồi, được rồi. Mấy ngày nay tôi ở trong tủ quần áo, cảm thấy rất thoải mái. Chỉ có ở trong đó tôi mới thoải mái mà ngủ. Tóc của tôi cũng rụng ít đi nhiều."
"Đừng mơ tưởng! Giờ ông đã khôi phục tự do, tự mà đi tìm nơi ẩn náu đi, nếu bị phát hiện thì tự gánh hậu quả."
Lão Hồng lập tức đau khổ nói:
"Đừng bận tâm, tôi tự nguyện làm con tin tiếp, anh hài lòng rồi chứ? Nói thật, tôi rất thích bé Quân. Nếu tôi có một đứa con trai như nó thì tốt biết mấy."
"Đừng có nói mơ giữa ban ngày nữa. Muốn có con trai thì mau về trả bài với vợ đi."
"Được rồi, được rồi. Tối qua có hơi quá độ, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Mà bé Quân đâu rồi? Sao tôi không thấy nó nữa?"
"Nó đã được đưa đến Cục Hành động để huấn luyện đặc biệt rồi, trong thời gian ngắn ông sẽ không gặp được nó đâu."
"Gì? Sao lại đột nhiên như vậy?"
Lão Hồng có vẻ hơi thất vọng. Giang Dược không để ý đến phản ứng của lão Hồng. Hắn đang suy nghĩ về đám vật tư mà lão Hồng vừa nhắc đến. Hắn đoán đám vật tư đó có thể là của viện trưởng bệnh viện tâm thần. Nếu không nhanh chóng lấy ra thì sẽ làm lợi cho phe chính phủ. Không được, trước tiên cần phải thông tri chú La đừng động tới đám vật tư kia, để tránh đánh cỏ động rắn. Mặt khác, đám vật tư này có thể là một mồi nhử rất tốt, hắn có thể dùng nó để câu một con cá lớn hơn. Trợ lý của boss Thương Hải? Giang Dược không khỏi nhớ lại đoạn ghi âm trong USB của viện trưởng. Có lẽ cuộc đối thoại đó là giữa viện trưởng và vị trợ lý kia? Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn. Giang Dược bảo lão Hồng tự tìm cách trốn đi và hẹn địa điểm gặp nhau sau đó, rồi vội vã rời khỏi. Lão Hồng đành phải tự tìm chỗ trốn. May mà thỏ khôn có ba hang, ông đã chuẩn bị vài nơi ẩn náu trữ sẵn vật tư từ trước nên cũng không lo không có chỗ đi. Giang Dược quay lại bệnh viện, trưởng ban La vẫn đang ở đó. Có điều mọi thứ đã đi vào ổn định. Có một số người nhà bệnh nhân đã đến đón người thân của họ về, nhưng so với số lượng bệnh nhân khổng lồ thì số người đến đón không đáng là mấy. Có lẽ phần lớn bệnh nhân sẽ không có người đến đón. Giang Dược hỏi về đám vật tư trong hốc tối kia, biết được trưởng ban La vẫn chưa động đến chúng và cũng không bắt giữ viện trưởng để tránh đánh cỏ động rắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận