Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 53: Hãy cảm ơn học trò giỏi của anh

“Tôn Bân!”
Bên ngoài cửa sắt lạnh lẽo của trại tạm giam, Tôn Bân lại một lần nữa bị điểm danh.
Mấy ngày nay, không biết ông đã trải qua bao nhiêu lần quy trình tương tự, đủ các loại thẩm vấn, đến giờ ông đã chết lặng. Những ngày gần đây, ông thậm chí nghĩ đến cái chết, nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống của mình.
Mỗi lần ý niệm tuyệt vọng này hiện lên, đầu ông sẽ thoáng hiện dáng vẻ đáng yêu của cô con gái sáu tuổi Hạ Hạ, nghĩ đến cha mẹ tóc bạc trắng ở quê nhà. Nhờ đó mà ý chí muốn sống vẫn luôn áp đảo ý định tự sát.
Về phần kêu oan, ông đã kêu vô số lần. Thế nhưng mấy thứ được gọi là bằng chứng như núi mà ông không thể giải thích được kia, lại gắt gao chôn chặt ông dưới đáy vực sâu tuyệt vọng.
Cuộc sống của ông, giống như đã được định trước, bắt đầu bước vào đếm ngược. Những gì ông đang chờ đợi chỉ là đợi cảnh sát làm xong hết tất cả quy trình nữa mà thôi.
Hai ngày đầu tiên, ông đã tức giận, ông phát điên, ông oán hận...
Nhưng cuối cùng, chiếc còng tay lạnh lẽo lẫn thực tế xung quanh tàn khốc thời thời khắc khắc nhắc nhở ông, hiện tại ông chính là một trọng phạm hình sự, cho dù ông có không nhận mệnh, không cam lòng đến nhường nào đi chăng nữa.
Tôn Bân lê bước chân nặng nề, đờ đẫn đi ra khỏi phòng tạm giam.
"Đồng chí Tôn Bân."
Người nói chuyện lại là giám đốc trại tạm giam!
Tôn Bân mới đầu còn đang hoảng hốt, bỗng nghe được xưng hô này, ánh mắt mới khôi phục lại một chút sức sống, ngoài ý muốn liếc đối phương một cái.
Mình không nghe nhầm đấy chứ?
Đồng chí Tôn Bân?
Thân là phạm nhân trọng hình, mình đã sớm không còn tư cách hưởng thụ cái xưng hô đồng chí này mới phải?
Chờ đã, hôm nay dường như có gì đó hơi khác một chút? Trại trưởng trại tạm giam sao lại tự mình đến đây?
"Đồng chí Tôn Bân, chúng tôi chính thức thông báo cho đồng chí. Cơ quan điều tra đã làm rõ sự việc, vụ án mạng này đồng chí có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, cho nên được hủy bỏ tội danh. Đây là ‘Giấy thông báo thả người’, chỉ cần làm nốt một số thủ tục, đồng chí có thể trở về nhà.”
Giám đốc giơ tay chào quân lễ, ra hiệu cho nhân viên mở còng tay cho Tôn Bân.
Cuộc sống thăng trầm đột ngột như thế, đầu óc Tôn Bân vẫn còn choáng váng, cả người giống như đang bay trên mây, rất có cảm giác đang nằm mơ.
Ông mờ mịt làm xong hết tất cả các thủ tục, ra trước cửa trại tạm giam, hai bóng người đang đứng trước cửa, chờ nhân viên trại tạm giam đưa Tôn Bân ra ngoài.
Ánh mặt trời chói mắt khiến Tôn Bân có chút không mở mắt được, lặng lẽ đứng tại chỗ nửa phút, cuối cùng Tôn Bân cũng bình tĩnh lại.
Ông rốt cục xác nhận, mình thật sự vô tội được thả!
“Thầy Tôn ơi!”
Tôn Bân lau mắt, lúc này mới thấy rõ ràng, người trước cửa chờ ông, rõ ràng là học trò cưng đắc ý Giang Dược của ông, cũng là học sinh mà ông coi trọng nhất.
"Giang Dược, sao em lại ở đây?" Tôn Bân có chút ngoài ý muốn. Ông tuyệt đối không ngờ rằng, người đến đón mình không phải là người nhà, mà là học trò của ông.
Sau đó ông liền trông thấy người bên cạnh Giang Dược, mặc một thân đồng phục cảnh sát, gương mặt ấy, đến hiện giờ Tôn Bân vẫn còn nhớ rõ. Chính anh ta là người đã dẫn mình ra khỏi bục giảng!
"Thầy Tôn, thật có lỗi, đã khiến anh phải chịu oan khuất." Hàn Dực Minh cũng rất thức thời.
Tôn Bân chịu ấm ức lớn như vậy, tự nhiên không thể có sắc mặt tốt, hừ lạnh một tiếng.
"Thầy Tôn, cảnh sát Hàn tự mình đưa tới ‘Thông báo thả người’, dự định chính mình đưa thầy về trường, nói xin lỗi thầy trước mặt toàn trường, giúp thầy khôi phục danh dự."
Giang Dược biết suy nghĩ của thầy Tôn, kỳ thật việc này cũng không thể trách Hàn Dực Minh được, thân là cảnh sát, có nhiều chứng cứ như vậy, chấp pháp bắt người là chuyện hết sức bình thường, không có khuyết điểm gì về mặt pháp lý.
Nếu như không phải nể mặt Giang Dược, Hàn Dực Minh chỉ cần làm đúng trình tự pháp lý, căn bản không cần phải có bất cứ áy náy gì ở trước mặt Tôn Bân.
"Thầy Tôn, hai ta đều là công chức, không phải ân oán cá nhân. Tôi hy vọng anh hiểu. Tôi chỉ có thể làm tận chức trách của mình mà thôi." Hàn Dực Minh ngược lại không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Nói như vậy, tôi còn phải cám ơn anh?” Tôn Bân vẫn chưa thể xả được cơn giận này.
"Anh hẳn là nên cảm ơn chính mình, cảm ơn vì đã bồi dưỡng ra một người học trò giỏi. Nếu không có cậu học sinh này, oan tình của anh sẽ không thể rửa sạch được. Cho dù cuối cùng được minh oan, cũng không có khả năng ra nhanh đến thế.
"Gì mà khách khí cảm ơn tới lui vậy. Chú Hàn, đi thôi? Đã nói phải khôi phục danh dự cho thầy Tôn trước mặt toàn trường, chúng ta cũng không thể như dây tuột xích a.”
"Lên xe!" Lão Hàn vỗ vỗ cửa xe, gọn gàng linh hoạt.
Xe không ngừng rời xa trại tạm giam, nỗi lòng khuấy đảo của Tôn Bân rốt cục cũng chậm rãi bình phục. Ông hiện tại có thể xác định một trăm phần trăm, bản thân thật sự đã khôi phục tự do, bèn không nhịn được hỏi Giang Dược rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giang Dược cũng không giấu giếm thầy Tôn, bèn kể lại chân tướng mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Lão Tôn nghe xong, ước chừng ngây người vài phút đồng hồ, tất cả những gì Giang Dược kể, không thể nghi ngờ đã đột phá tam quan của ông trên phạm vi lớn, ông nhất thời căn bản không thể tiêu hóa được.
Hồi lâu, ông mới kinh ngạc nói: "Nói như vậy, nếu con quái vật nọ không bị tóm, những chứng cớ kia thật sự có thể phán thầy tử hình?”
"Theo pháp luật, quả đúng là vậy."
Thầy Tôn vốn hận trời hận đất hận cảnh sát Hàn, giờ phút này rõ ràng đã bị dao động.
Thay đổi suy nghĩ, nếu ông là cảnh sát, đứng trước những bằng chứng như núi này, chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
Thở ra một hơi thật dài, lão Tôn cuối cùng cũng nghĩ thoáng được: "Có lẽ, đây chính là một kiếp trong số mạng của thầy đi.”
Ông nghiêng đầu, nghiêm túc nói với Giang Dược: "Giang Dược, cả đời thầy sống uất ức, cuối cùng cũng làm được một việc thành công, đó chính là dạy ra một học sinh có tình có nghĩa như em.”
Đàn ông nói chuyện, luôn mãi hàm súc như vậy. Những lời này, kỳ thật là muốn biểu đạt lòng cảm kích thật sâu với Giang Dược.
Xe nhanh chóng chạy đến cổng trường, cổng trường mở ra, xe thông suốt không bị cản trở tiến vào bên trong.
Vào cổng trường, Hàn Dực Minh thiếu chút nữa bị trận thế này làm hết hồn.
Hai bên cổng trường, người đứng đông nghìn nghịt.
Lãnh đạo và nhân viên nhà trường, đứng chào đón ở hàng đầu.
Thanh thế thật lớn!
Hàn Dực Minh không nhịn được nói thầm, trông Tôn Bân ở trường hình như cũng không tính là đặc biệt được coi trọng, sao bỗng nhiên nhà trường lại làm ra buổi hoan nghênh phô trương lớn đến thế?
Chẳng lẽ là do Giang Dược?
Nhưng Hàn Dực Minh hiểu rõ thân thế của Giang Dược, tựa hồ cũng không có năng lực lớn như vậy.
Dừng xe lại, cả ba người đều xuống xe.
Hiện trường truyền đến một tràng vỗ tay như sấm, sớm đã có người căng sẵn băng rôn.
"Nhiệt liệt chúc mừng thầy giáo Tôn Bân rửa sạch oan ức."
“Long trọng đón chào thầy giáo Tôn Bân bình an trở về!”
Khá lắm, ngay cả băng rôn cũng có đủ.
Trong nháy mắt Tôn Bân xuống xe cũng có chút hoảng hốt, ông hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, căn bản không lường trước được trường học sẽ tổ chức một buổi tập trung lớn như vậy để nghênh đón ông trở về.
Trái lại Giang Dược thì tỏ ra giống như hết thảy đều nằm trong dự liệu.
Lúc xuống xe, Hàn Tinh Tinh ở hàng ghế đầu, nháy mắt với anh, hếch chiếc cổ thiên nga cao ngạo, giống như đang nói, xem việc này em làm ngon lành đấy chứ? Công lao cũng đủ lớn có phải không?
Giang Dược im lặng cười khổ.
Hắn đích thị đã thông báo trước cho mấy người bạn học, bảo bọn họ tổ chức một chút bạn học trong lớp, tận lực kéo thêm một hai vị lãnh đạo trường, làm phô trương long trọng một chút, nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hàn Tinh Tinh lại làm phô trương hết công suất như thế. Lãnh đạo nhà trường đều không thiếu một ai, tất cả đều có mặt.
Phỏng chừng cũng chỉ có quan hệ gia đình sau lưng Hàn Tinh Tinh, mới có năng lực lớn đến vậy.
Lốp bốp lốp bốp, tiếng pháo vang lên.
Mao Đậu Đậu và Vương Hiệp Vĩ vui vẻ bưng lấy một chậu than lớn, cũng không biết lấy ở đâu ra nữa.
"Thầy Tôn, bước qua một cái! Vượt qua chậu này, những chuyện xui xẻo kia coi như hoàn toàn trở thành quá khứ!”
Tôn Bân hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế không để nước mắt rơi xuống. Một màn này, cho dù ông có tâm địa sắt đá, bảo không cảm động đó là giả.
Ông không ngần ngại bước qua chậu lửa.
Một bóng người nhỏ bé trong đám đông không thể kìm lòng được nữa, điên cuồng chạy tới: "Ba ơi, ba!”
Là Hạ Hạ, là đứa con gái Tôn Bân đêm nhớ ngày mong trong trại tạm giam, là động lực lớn nhất để chống đỡ ông chịu đựng!
Hai cha con ôm chặt lấy nhau.
Nước mắt nóng rực lúc trước vẫn luôn đè nén, rốt cuộc áp chế không được, ào ạt tuôn rơi.
Rơi xuống ngọn tóc con gái, vào má con, lên quần áo con...
Hàn Dực Minh lấy ra một cái loa hô to: "Các vị lãnh đạo và các bạn học của trường trung học Dương Phàm, tôi đại diện cho cơ quan phá án, long trọng xin lỗi thầy giáo Tôn Bân. Bởi vì chúng tôi lúc phá án suy nghĩ không chu đáo, dẫn đến thầy Tôn phải chịu oan khuất mấy ngày nay. Tôi chính thức tuyên bố, thầy giáo Tôn Bân không hề liên quan gì đến vụ án giết người, vô tội được thả. Thầy Tôn, xin lỗi, đã để cho anh chịu ấm ức!”
Hiện trường lại vang lên một tràng pháo tay như thủy triều, nhiệt liệt mà kéo dài.
Giang Dược và một đám bạn học, quấn quít lấy Tôn Bân trở về lớp.
Hàn Dực Minh vừa lúc nhận được một cuộc điện thoại, khuôn mặt tái xanh ngay tại chỗ.
Đó là cú điện thoại của một đồng nghiệp trong cục, một khu vực khác của Tinh Thành lại xuất hiện vụ án giết người tương tự!
Cầm điện thoại di động, Hàn Dực Minh cảm thấy dâng lên từng cơn mệt mỏi.
Mấy ngày nay, mỗi ngày ông đều trong tình trạng khẩn trương cao độ, mỗi một cuộc điện thoại đều khiến ông hãi hùng khiếp vía, mỗi một cuộc điện thoại cơ hồ đều mang đến đủ các loại tin tức tiêu cực.
Vốn tưởng rằng hôm qua tiêu diệt được con quái vật biết bắt chước người khác ở cảng Tân Nguyệt kia, hẳn là sẽ yên tĩnh được vài hôm. Ai dè, ông vừa mới thở dốc một hơi, cú điện thoại đòi mạng này lại tới.
Ngoái nhìn bóng lưng Giang Dược đã đi xa, Hàn Dực Minh do dự trong lòng, rốt cuộc có nên thông báo cho Giang Dược hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận