Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 58: Nữ bậc thầy quản lý thời gian
Thỉnh thoảng, wechat lại gửi tới mấy tin nhắn, hiển nhiên điều đó đã ảnh hưởng đến việc cô nàng xem chương trình gameshow, thế là cô nàng tức giận mở giao diện wechat.
Cô nàng ấn mở một cái avatar trên cùng, chat bằng giọng nói: "Đỗ Văn Sách, em đây xem như đã thấy rõ bộ mặt thật của anh. Đứa bé có phải của anh không, chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết lấy? Em hiện tại đang nằm trên giường bệnh, chẳng biết anh đang lăn trên bụng ả đàn bà nào rồi! Em đã bảo rồi đấy, hoặc là chuyển cho em một trăm ngàn tệ, hoặc chờ em xuất viện xách đao tìm anh nói chuyện. Cứ vậy đi, đừng lải nhải chi cho thêm phiền nữa.”
Sau đó cô nàng lại mở một avatar khác: "Họ Chu kia, anh có còn là một người đàn ông không? Anh lớn nhỏ cũng là một tổng giám đốc, em đã phá thai vì anh, giờ chỉ muốn anh đền bù năm mươi ngàn tệ cho em thôi, bộ khó lắm hả? Chỉ một câu thôi, anh có cho hay không? Không cho, ngày mai vợ con anh sẽ nhận được video trên giường của hai chúng ta, H Đ đàng hoàng nhé.”
Còn có người thứ ba: "Lưu Hòa Khiêm, anh làm người hay làm thú vậy hả! Làm lớn bụng tôi xong, rồi biến mất chẳng còn bóng dáng. Đơn vị cử đi công tác, có phải không? Đi ra nước ngoài, có phải không? Được rồi, tôi biết nhà anh, hay là để tôi đến nhà hỏi vợ anh nhé? Anh có còn là đàn ông không, mấy vạn đồng tiền mổ cũng không cho, sao lúc thoải mái anh không đeo bao hả?”
Lại đến cả người thứ tư: "Đới Văn Luật, đầu cậu bị cửa kẹp à? Đòi đến bệnh viện? Mẹ tôi đang ở bệnh viện với tôi, cậu có muốn mẹ tôi tay không xé nát cậu không? Cậu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng chứ? Ai mà thèm cậu chịu trách nhiệm? Cậu muốn chịu trách nhiệm có đúng không? Nhanh chóng chuyển cho tôi hai mươi ngàn phí phẫu thuật tới đây, biết cậu là quỷ nghèo, nhiều hơn cậu cũng không cho nổi. Chi phí dinh dưỡng coi như tôi tự móc tiền túi của mình ra gánh vậy.”
Lúc này nếu có một người xa lạ đứng cạnh bên, bảo đảm kinh hãi răng rơi đầy đất.
Ai mà ngờ được, cô nàng tuổi còn trẻ, thoạt nhìn hiền hậu đáng yêu, không tim không phổi, dĩ nhiên là một nữ bậc thầy quản lý thời gian!
Mấy người đàn ông bị đùa bỡn tự nhiên trong tay cô nàng, trật tự rõ ràng, không hề xung đột lẫn nhau.
Hơn nữa thể loại đàn ông còn không hề trùng lặp, có con nhà đại gia, có tổng giám đốc công ty nhỏ, còn có công chức, rồi có cả bạn học cùng trường.
Nghệ thuật quản lý thời gian đạt đến trình độ này, hoàn toàn có thể nói là cấp bậc sách giáo khoa.
Hứa Nhược Tuyên thở phì phò buông điện thoại xuống, chợt cô nàng nhớ ra gì đó, bèn lôi hộp trang điểm từ trong túi ra, nhìn trái nhìn phải vào gương nhỏ, sợ có nửa điểm khiếm khuyết.
Làm xong tất cả, cô nàng lại cố gắng làm vài bộ dáng điềm đạm đáng thương, người lẫn vật vô hại, thẳng đến khi mình cảm thấy phù hợp, mới lại nằm xuống.
"Anh chàng bác sĩ đẹp trai kia đã vào phòng bệnh ba lần, khẳng định còn có lần thứ tư. Vừa rồi khi anh ấy ra ngoài, mình phát cho anh ấy tín hiệu, anh ấy rõ ràng đã nhận được! Mình lại đếm thêm một trăm số nữa, không tin anh ấy sẽ không đến.”
Ban đầu Hứa Nhược Tuyên cũng không ngờ, bệnh viện lại có một anh chàng đẹp trai nam tính đến thế, nhất là đôi chân cao ráo kia, cô hoàn toàn không có bất kỳ sức đề kháng nào.
Cốc cốc cốc!
Quả nhiên tồn tại thần giao cách cảm, suy nghĩ của Hứa Nhược Tuyên còn chưa xoay chuyển xong, tiếng gõ cửa đã truyền đến từ bên ngoài phòng bệnh.
Sau đó là giọng nói từ tính của Oppa bác sĩ chân dài truyền đến: "Thuận tiện đi vào chứ?"
Hứa Nhược Tuyên vội vàng hít sâu một hơi, trên mặt lại ấp ủ biểu tình và cảm xúc một phen, mới ngọt ngào mềm mại nói: "Vào đi ạ.”
Cánh cửa bị đẩy ra, quả nhiên là Oppa bác sĩ chân dài.
"Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?" Oppa chân dài đi đến trước giường, giống như anh trai hàng xóm, cúi xuống sờ trán cô.
Trên mặt Hứa Nhược Tuyên lúc này đã hiện lên vẻ thẹn thùng, khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng, giống như đang tránh tị hiềm.
"Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, vẫn nên đắp kín chăn một chút." Oppa chân dài kéo chăn, kéo thẳng đến vị trí ngực cô mới dừng lại, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cọ một chút ở nơi mềm nhũn tuyết trắng của cô.
Bàn tay bác sĩ Trương hơi lật một cái, thuận thế nhẹ nhàng đẩy về phía nơi đàn hồi mười phần kia.
Thật giống như đột nhiên có người bấm vào nút lẳng lơ nào đó, hiện trường nhất thời tràn ngập hơi thở mập mờ nồng đậm.
Hứa Nhược Tuyên vốn không có khả năng miễn dịch gì với đôi chân dài này, hầu như không có chút rụt rè nào, buông lỏng điện thoại di động trên tay, thuận thế ôm cổ bác sĩ Trương.
Củi khô hòa cùng với lửa cháy lên...
Khung cảnh nhất thời trở nên không thể miêu tả.
Làm việc không thể mô tả trong phòng bệnh quả thật là một trải nghiệm chưa từng có.
Cho dù là bậc thầy quản lý thời gian như Hứa Nhược Tuyên, đối mặt với tình cảnh này, cũng cảm thấy mê ly và kích thích trước nay chưa từng có. Chỉ chốc lát sau, cô nàng đã hưng phấn đến quên đi tất cả.
Ngay khi mỗi một tế bào trong cơ thể cô hoàn toàn bị ám ảnh bởi lần diễm ngộ ngoài ý muốn này, tay bác sĩ Trương chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, chậm rãi mò mẫm lên đỉnh đầu cô...
Giống như một cái kìm, bám vào hộp sọ cô rồi cố định ở nơi đó.
Dưới ánh đèn mờ ám, chiếc móng tay kia lại lóe ra tia sáng quỷ dị, giống như một thanh đao sắc bén, chậm rãi đâm vào da đầu của cô, chậm rãi cắt vờn quanh bốn phía.
Thật giống như khi ăn dưa hấu vào mùa hè, trước tiên phải cắt một đường hình tròn ở cuống dưa.
Hứa Nhược Tuyên hơi có chút đau đớn, nhưng kích thích thân thể mãnh liệt khiến cảm giác đau đớn của cô rõ ràng trở nên chậm chạp dị thường. Cô còn cho rằng loại bạo lực nhỏ này là sở thích ham mê đặc biệt của bác sĩ Trương.
Tóc xung quanh bị cắt rụng lả chả, để lộ da đầu.
Xung quanh da đầu chậm rãi xuất hiện những khe nhỏ, tơ máu không ngừng tràn ra, chậm rãi thấm xuống theo tóc.
Giờ này khắc này, hình ảnh trong phòng bệnh có vẻ vô cùng quỷ dị, vừa có sự hương diễm của cảnh xếp hình, lại có sự âm trầm tràn ngập máu tanh.
Hai loại không khí hoàn toàn khác nhau quấn quít trong phòng bệnh.
Rầm!
Đang lúc tình thế sắp sửa không thể vãn hồi, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị hung hăng phá toang, một đám nhân viên vũ trang hạng nặng như sói như hổ xông vào, nhanh chóng chiếm cứ mọi ngóc ngách, vây kín từ vòng trong đến vòng ngoài giường bệnh số mười sáu.
“Không được nhúc nhích!”
“Hai tay ôm đầu!”
Họng súng lạnh lẽo chỉ đầy về phía giường bệnh, Hứa Nhược Tuyên mới giật mình, lấy lại tinh thần từ trạng thái mê ly.
Chuyện ngoài ý muốn bất ngờ này thật khiến cô nàng ngây người mất một hồi. Tuy nhiên, thân là một bậc thầy quản lý thời gian, Hứa Nhược Tuyên nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tỏ ra già dặn mở miệng nói.
"Làm gì vậy? Các anh tính làm gì đó?”
"Các anh là ai, ở bộ phận nào?"
"Có súng thì giỏi lắm sao? Có súng có thể xông vào khắp mọi nơi?”
"Các anh lo trời lo đất còn lo được cả chuyện cặp đôi nam nữ người ta lên giường sao?"
"Các anh thuộc đơn vị nào? Tôi sẽ lên đơn vị các anh để khiếu nại!”
Cô nàng nói liền tù tì cứ như bắn liên thanh.
Hứa Nhược Tuyên đối mặt với cả đám nhân viên vũ trang súng thật đạn thật lại tỏ ra không hề yếu thế chút nào.
Trưởng ban La híp đôi mắt vốn đã hẹp sẵn của mình, khóe miệng tràn ra nụ cười quỷ dị đầy hàm súc: "Cô hẳn nên thấy may mắn vì chúng tôi đến sớm một bước, bằng không, xác suất cao bây giờ cô là một cái xác không hồn rồi.”
“Nói bậy!”
Cô nàng vừa mắng ra hai chữ, bỗng nhiên cảm thấy có một thứ nóng hổi đang trượt xuống từ gương mặt của mình, bèn đưa tay sờ một cái, lại sờ được một tay toàn là máu đỏ thẫm.
Sờ lại lần nữa, cô nàng phát hiện, từ đầu đến mặt của mình toàn máu là máu!
Nhất thời cô nàng không còn để ý gì đến hình tượng, cũng mặc kệ một thân trần như nhộng của mình, hét to một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên từ trên giường.
Trưởng ban La hiển nhiên không có tâm trạng thưởng thức vẻ xấu xí của Hứa Nhược Tuyên, người phụ nữ này có phát điên cũng được, phát cuồng cũng tốt, ông thật đúng là không quan tâm, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ Trương bị đạp trên mặt đất.
"Còn muốn ngụy trang sao? Là chính ngươi hiện ra nguyên hình, hay để bọn ta giở thủ đoạn?”
Bác sĩ Trương liên tục giãy giụa, miệng la hét không ngừng, ý đồ làm sáng tỏ thân phận bác sĩ của mình.
Một bức ảnh trực tiếp được treo trước mắt gã.
Rõ ràng là tấm ảnh của lão Triệu chủ quán ăn khuya, ảnh chụp từ màn hình camera giám sát vào cái đêm xông vào nhà xác ấy.
“Đây cũng là do ngươi biến chứ?"
Bác sĩ Trương vốn đang cố gắng ngụy biện, nhưng vừa nhìn thấy tấm ảnh này, nghe được lời trưởng ban La nói, nhất thời mặt như tro tàn, hậm hực ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Khóe miệng gã giống như cười mà không cười, cực kỳ quỷ dị, cũng không biết đang có ý đồ gì.
Trưởng ban La cũng không có ý định thẩm vấn ngay tại chỗ, phất tay: "Mang đi.”
Sau khi khóa còng tay, mấy vị nhân viên khỏe mạnh như trâu trực tiếp khiêng hung phạm xuống lầu.
Khi ra ngoài, họ cũng trùm một chiếc mũ to lên đầu hung phạm để tránh ảnh hưởng xấu, gây tổn hại đến danh dự của bác sĩ Trương thực thụ.
Về phần Hứa Nhược Huyên, tự nhiên có người lưu lại giải quyết hậu sự.
Hàn Dực Minh và Giang Dược ở dưới lầu, thấy mấy người trưởng ban La đi ra, liền nhanh chóng bước lại nghênh đón.
Chỉ từ hình thái của Kẻ sao chép vốn không thể nhìn ra khác thường rõ rệt gì. Giang Dược nhìn một hồi, cũng không nhìn ra nguyên cớ.
Tất cả mọi người lên xe rời đi.
Trên tòa nhà bệnh viện, ở những góc khuất mà không ai nhận thấy, một vài bóng hình đang đứng rải rác, hoặc trong phòng bệnh, hoặc trên ban công, hoặc trên mái nhà, nhìn chằm chằm xuống tầng dưới từ mọi góc độ.
Từ khi Kẻ sao chép kia bị bắt xuống lầu, đến khi lên xe rời đi, toàn bộ hành trình đều bị những người này mục kích.
Vài người trong số đó còn nhấc điện thoại lên.
Tách tách tách tách…
Nhiều bức ảnh đã được chụp liên tục, như thể đang muốn thu thập tất cả mọi thứ.
Ngay lập tức, trong một nhóm wechat, hình ảnh hiện trường bệnh viện xuất hiện liên tiếp, trong đó còn có vài bức hình cá nhân được chụp cận cảnh.
Ảnh chụp của Giang Dược, rõ ràng cũng xuất hiện trong đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận