Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 59: Chờ đến khi con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên dượng

Giang Dược ngồi trên xe Hàn Dực Minh, hai người trò chuyện câu được câu không.
“Cậu Giang này, lần trước Quỷ ăn tuổi từng nói là có bộ tộc, mà vẫn chưa nghe thấy có Quỷ ăn tuổi mới xuất hiện. Ngược lại Kẻ sao chép này, sẽ không thật sự có bộ tộc chứ?”
“Quần thể xuất hiện đã là việc rõ rành rành, nhưng có phải bộ tộc hay không, trước mắt rất khó nói. Cần phải xem các chú khi nào xác định thân phận cụ thể của những người chúng nhập vào.”
"Xác nhận thân phận vừa vặn là một việc khó khăn ở giai đoạn này, để khớp được số liệu cần có thời gian."
"Các chú có tìm ra chứng cứ gì từ trên người Kẻ sao chép không?"
"Đã lục soát qua, nhưng không có."
Cảnh sát Hàn hồi tưởng lại lần trước triển khai tìm kiếm toàn thân đối với cái xác thối rữa kia, phải gọi là chua xót.
Giang Dược im lặng một lát, lắc đầu: "Không đúng, chuyện này không hợp lý.”
"Chỗ nào không đúng?" Lão Hàn nghiêng đầu nhìn Giang Dược một cái, tỏ vẻ nghi vấn.
"Bây giờ có thể xác nhận, nạn nhân họ Tô trong khu dân cư chúng tôi là do Kẻ sao chép chúng ta tiêu diệt lần trước làm hại, đúng không?"
"Đúng."
"Giả danh ông chủ quán ăn khuya xông vào nhà xác, là Kẻ sao chép vừa bắt được hôm nay này, việc này cũng không sai chứ?"
"Hoàn toàn không sai."
"Vậy chú ngẫm lại xem, đêm đó hung linh làm ác, Kẻ sao chép ở bệnh viện Tinh Thành số hai này, làm sao biết khu dân cư chúng ta có hung linh quấy phá? Làm sao biết hung linh yếu đi? Chẳng lẽ nó vẫn luôn giám sát nhà xác? Chuyện này có vẻ không hợp lý lắm.”
"Ý cậu là, có kẻ đã thông báo tin tức cho nó?"
"Tôi nghi ngờ có một mối liên hệ nào đó giữa những Kẻ sao chép. Chúng có trí thông minh của loài người, cũng có thể sử dụng tất cả các công cụ của con người, tỉ như, điện thoại di động?!”
"Chúng đang hành động theo tập thể? Chứ không phải vài kẻ cá biệt ngẫu nhiên làm điều ác?”
"Rất có khả năng."
"Đúng rồi, lúc nãy các chú có tìm được thứ gì trên người Kẻ sao chép ngày hôm nay không? Ví dụ như giấy tờ tùy thân, công cụ liên lạc hay gì đó?”
"Không có."
"Đã tìm kiếm hết mọi ngóc ngách trong văn phòng của nó rồi chứ?"
"Văn phòng?" Sắc mặt Hàn Dực Minh hơi biến đổi, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, trực tiếp bấm máy gọi cho trưởng ban La, nói thẳng tình huống.
Trưởng ban La nghe điện thoại xong trực tiếp cho mình một cái bạt tai, bọn họ chỉ lo lục soát quần áo tùy thân quái vật kia cởi bỏ bên giường, thật đúng là không trở về văn phòng tìm kiếm.
Nói cho cùng, ông căn bản chưa từng nghĩ tới hướng này. Tiềm thức ông vẫn luôn coi Kẻ sao chép là quái vật, không hề nghiêm túc coi trọng chỉ số IQ của nó.
Trưởng ban La ngược lại là người biết sai thì sửa. Cũng may xe chưa đi quá xa, ông lập tức phái người trở về Bệnh viện Tinh Thành số hai, vây quanh văn phòng, không bỏ qua bất kỳ một góc nào.
Kết quả thật đáng thất vọng, cũng không có gì trong văn phòng cả.
Nhận được tin tức này từ trưởng ban La, Hàn Dực Minh hung hăng đập tay lái một cái, hiển nhiên cũng có chút tức giận.
Trái lại Giang Dược bình tĩnh hơn nhiều.
"Không phải còn có hai nơi khác sao? Dù có xảo quyệt đến thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ lòi ra đuôi hồ ly.”
"Cậu Giang, tâm tính của cậu công nhận tốt thật đấy."
Tâm tính tốt mới là lạ!
Giang Dược chửi bới trong lòng.
Hắn vừa rồi đợi lâu như vậy, vẫn không thấy Trí linh đưa ra thông báo gì. Chẳng lẽ bắt sống được Kẻ sao chép này, không có nửa phần công lao của mình?
Trí linh đây là tiết tấu muốn cắt thưởng của hắn?
Hắn thử chủ động kêu gọi Trí linh một chút.
Liên tục kêu gọi nhiều lần, lại giống như đá chìm biển rộng, căn bản không gây ra bất cứ phản ứng gì.
Đây là tiết tấu muốn quỵt nợ hắn phải không?
Giang Dược phiền muộn trong lòng, nhưng mặt ngoài còn phải làm bộ như mình rất trấn định.
Về đến nhà, cả gia đình đều có mặt đông đủ.
Tam Cẩu mặt mày hớn hở, hiển nhiên, Tam Cẩu hẳn là đã biết chuyện trưởng ban La tiếp xúc với cha mẹ cậu, đang quá đỗi hưng phấn.
"Dược này, ban ngành đặc biệt kia rốt cuộc là làm cái gì?" Cô út có chút không chắc chắn.
"Là ban ngành chuyên xử lý mấy sự vụ kỳ quặc, khoa học không thể giải thích.”
"Vậy là đồng hành với ông nội con rồi?" Cô út thì thầm.
"Ông nội?" Giang Dược sửng sốt.
"Lúc đó con còn chưa chào đời, cô vẫn chưa lớn như Tam Cẩu bây giờ. Ông nội con ở Bàn Thạch Lĩnh, trong vòng mười dặm, bất kể là nhà ai có trúng tà hay gặp ma gì đó, tất cả đều sẽ mời ông nội con đến xem giúp một chút.”
Cô út nói về người cha già của mình, giọng điệu không thể che giấu niềm tự hào.
"Phàm là những nơi ông nội con tới, bất kể có bị yêu ma náo loạn lớn đến đâu, nhất định sẽ trả lại gia trạch an bình cho họ."
Tam Cẩu có chút hướng tới: "Anh hai, em đã nói rồi, hai ta đây chính là có bản lĩnh tổ truyền. Nói không chừng, Tam Cẩu em mới là truyền nhân kế thừa y bát của nhà mình á!”
Giọng điệu cậu lúc này giống hệt như cậu bạn nhỏ lấy được kẹo khoe khoang với người bạn không lấy được kẹo của mình.
Giang Dược cũng không thèm để ý tới cậu, quay đầu hỏi: "Cô út, trước khi cô rời khỏi thị trấn, tình huống nơi đó thế nào rồi?”
"Cô cũng không biết nói sao nữa, tóm lại chính là quái lạ."
"Quái lạ chỗ nào?"
"Mặc dù chỉ là xảy ra vài vụ án mạng, nhưng cô luôn cảm thấy kinh hồn bạt vía, giống như có chuyện gì rất lớn sắp sửa xảy ra. Cũng có thể là cô của con nghi thần nghi quỷ?”
"Cô, đã đến Tinh Thành, cô đừng lo lắng chuyện của thị trấn nữa. Cứ an tâm ở lại Tinh Thành.” Giang Ảnh một bên khuyên nhủ.
"Tinh Thành nhìn cũng không yên a." Cô út thở dài: "Có điều, loại thế đạo này nói không chừng cũng là cơ hội đối với nhà họ Giang chúng ta.”
Dượng ở một bên vui vẻ nói: "Sao? Cha vợ lúc trước chẳng lẽ còn truyền pháp môn độc nhất gì cho bà hả?”
Cô út trợn trắng mắt: "Ông thì biết cái gì? Huyết mạch cha lưu lại cho nhà họ Giang chúng ta chính là pháp môn tốt nhất. Ông không tin thì thử nhìn Tam Cẩu đi?”
"Ừm, tôi đã sớm coi trọng đứa nhỏ Tam Cẩu này, đúng là có tiền đồ." Tính cách của dượng vốn là gặp ai cũng nói tốt: "Tam Cẩu, con thử hỏi lòng mình xem, bình thường dượng có thương con hay không?”
"Dượng, dượng không cần phải nói nữa, con hiểu mà. Chờ đến khi con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên dượng!”
Tam Cẩu lăn lộn ngoài xã hội nhiều, nói chuyện cũng thêm mấy phần khí phách.
Người một nhà hi hi ha ha, bầu không khí tràn đầy vui vẻ.
Giang Dược lại đang cân nhắc, có phải nên tìm cơ hội công khai biệt thự số chín hay không? Mắt thấy thế cục biến hóa từng ngày, khẳng định càng lúc sẽ có càng nhiều quái vật toát ra từ hư vô.
Biệt thự số chín, ít nhiều gì cũng có thể coi như một cảng tránh gió.
...
Một đêm này, Giang Dược nhiều lần cố gắng câu thông Trí linh, thế nhưng Trí linh giống như tắt máy, chẳng có lấy nửa câu trả lời.
Giang Dược biết, lần bắt sống Kẻ sao chép này xem như tốn công vô ích, Trí linh không nhận nợ. Không có phần thưởng hay gì khác nữa.
"Chẳng lẽ Trí linh xảo trá như vậy? Cùng một loại quái vật, một khi lặp lại, sẽ không được thưởng lần thứ hai?”
Trước mắt cũng chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
Không có phần thưởng như đã tưởng, Giang Dược ít nhiều vẫn còn có chút canh cánh trong lòng. Dù sao điểm tích lũy quá thấp, đây thủy chung vẫn là một tai họa ngầm. Hắn phải tìm cơ hội làm một vụ lớn, vớt vát lại điểm tích lũy.
Sáng sớm hôm sau, Giang Dược tùy tiện ăn đối phó vài ngụm liền ra ngoài.
Bây giờ hắn đi học giống như một quán tính, đồng thời trường học cũng là một cánh cửa sổ để hắn quan sát động tĩnh mới nhất của thế giới bên ngoài.
Học tập, ngược lại trở thành phụ gia.
Tam Cẩu ngáp một cái thật dài rồi nhảy ra khỏi giường.
Cậu vừa làm một giấc mơ hạnh phúc. Trong mộng, Tam Cẩu chẳng những vào ban ngành đặc biệt, còn nhiều lần lập chiến công, không ngừng thăng quan, trở thành một vị đại năng mà Bàn Thạch Lĩnh từ ba trăm năm trước đến ba trăm năm sau đều rất khó xuất hiện lại lần nữa.
Trong mộng hắn lái xe sang, đeo kính đen lớn, hai hàng vệ sĩ tùy tùng bên cạnh, phô trương hoành tráng trở lại Bàn Thạch Lĩnh, nhóm bạn nhỏ ai nấy đều khúm núm quỳ gối, tìm mọi cách nịnh nọt, thật sự là rất vui vẻ.
Vậy vẫn chưa hết, xe sang còn thuận tiện đi thị trấn một chuyến, đi dạo hết vòng này tới vòng khác từ trong ra ngoài trường.
Những thầy cô giáo trước đây luôn đì cậu, bây giờ lại đứng xếp hàng hoan nghênh cậu, tươi cười với cậu.
Còn có những nữ sinh lúc trước nhìn thấy cậu liền đi đường vòng, bây giờ thì cứ mở mồm là gọi anh Tam Cẩu, cực kỳ thân thiết, nghe mà nhột hết cả người.
Giấc mơ đẹp như vậy, cậu quả thực sướng như trên mây.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tam Cẩu, ra xem ai gõ cửa giúp chị với." Giang Ảnh đang trong phòng vệ sinh, không tiện ra ngoài.
Tam Cẩu đang tính đưa tay vặn nắm cửa, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của anh hai, kịp thời thu tay lại, ghé vào mắt mèo hướng ra ngoài nhìn một cái.
"Anh hai?"
Tam Cẩu ngàn vạn lần không thể ngờ tới, người gõ cửa lại là anh hai cậu. Chẳng phải anh hai vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu sao? Bộ để quên thứ gì ở nhà hả?
Tam Cẩu còn đang buồn ngủ, tính đưa tay mở cửa, nhưng khi vừa chạm tay nắm cửa, cậu lại rụt tay trở về như bị điện giật.
Không, có gì đó không đúng.
Cả người Tam Cẩu nhất thời tỉnh táo lại, buồn ngủ trong nháy mắt bị quét sạch sành sanh.
Cậu rón rén trở về phòng, lục lọi thùng dụng cụ một hồi, sờ một cái tua vít chữ thập, kéo áo lên, nhét vào bên hông, lại kéo áo xuống che lại.
Cốc cốc cốc!
"Mở cửa nhanh nào!"
Giang Dược ngoài cửa thúc giục nói.
Nghe thanh âm này, Tam Cẩu lại cảm thấy mình có phải thần kinh quá nhạy cảm hay không? Đây rõ ràng chính là giọng của anh hai mà!
"Tới liền tới liền." Tam Cẩu giả vờ hấp tấp chạy tới.
"Anh hai, sao anh lại quay về rồi?”
"Quên mang thẻ xe buýt." Giang Dược ngoài cửa trả lời rất tự nhiên.
Chẳng lẽ thật sự là anh hai? Cách mắt mèo, Tam Cẩu mơ hồ lại cảm thấy không đúng, nhất thời lại không rõ rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
Lúc này cô út vẻ mặt ngái ngủ đi tới, phàn nàn nói: "Tam Cẩu, con lề mề cái gì đấy? Anh hai con vội vàng đi học, không có thời gian rảnh mà lề mề chung với con đâu.”
Nói xong, cạch một tiếng, cô út thuận tay mở cửa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận