Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 66: Xương trắng hóa người, người hóa xương trắng?
Hôm nay, sếp Dược cư nhiên ngồi yên không để ý, còn không cho mình tiến lên nâng đỡ? Chẳng lẽ còn tức giận vì Hoành Đồ không tham dự buổi chiêu đãi hôm đó?
Sếp Dược dường như không phải là người nhỏ mọn đến thế.
Ánh mắt Vu Hoành Đồ đờ đẫn, lắc lắc lư lư, thật giống như một cái xác không có linh hồn, mờ mịt nhìn bốn phía, ánh mắt trống rỗng, lơ lửng bất định.
Vương Hiệp Vĩ giờ phút này cũng phát hiện có gì đó không thích hợp!
Ánh mắt này căn bản không giống như ánh mắt của một người bình thường.
Cho dù là người bị thiểu năng bẩm sinh, chí ít thì ánh mắt vẫn có sức sống của con người, còn ánh mắt này, thật giống như mắt cá chết, mà còn là cá chết nằm ngửa bụng lên!
Đúng lúc này, một điều đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra ngay trước mắt tất cả mọi người.
Vu Hoành Đồ đang đi lảo đảo thì da thịt bên ngoài giống như một lớp cửa sổ mỏng manh bằng giấy, roẹt roẹt roẹt roẹt, liên tục rách ra, bị gió thổi thốc ra ngoài.
Tình huống quỷ dị không thể nào tả xiết cứ như vậy xảy ra một cách hoang đường dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Gương mặt, cánh tay, thân thể, tất cả các chỗ da thịt trên người, xuất hiện từng vết nứt hẹp màu xanh đen.
Các vết nứt tiếp tục mở rộng.
Rốt cục, làn da không chịu nổi sức kéo này, không ngừng xé rách tan vỡ.
Làn da giống như một lớp cửa sổ giấy vỡ ra, tựa hồ từng mảng sơn tường không ngừng bong tróc khỏi tường, làn da già nua khô ráp của Vu Hoành Đồ bắt đầu rơi xuống từng mảng.
Chỉ trong chốc lát, Vu Hoành Đồ chỉ còn lại một bộ xương khô.
Đúng vậy, làn da khô héo rách toang, bên trong ngoại trừ bộ xương, lại trống rỗng!
Cơ bắp, máu, lục phủ ngũ tạng, tất cả các bộ phận cơ thể, thật giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi người cậu ta, không còn sót lại chút cặn nào.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Ngay lập tức, lớp học vang lên từng tiếng la hét thất thanh.
Cảnh tượng khủng bố đến đột ngột như vậy, người có tố chất tâm lý kém, ngay tại chỗ bị dọa tè ra quần. Đại đa số nữ sinh bị một màn này trực tiếp hù khóc.
Có người bịt mắt, có người rúc vào trong ngực của bạn cùng bàn, có người dứt khoát chui xuống gầm bàn học.
Điều kỳ lạ nhất chính là, kéo lê bộ da khô khốc như cửa sổ giấy rách te tua kia, bộ xương đó lại không hề ngã xuống, mà vẫn còn tiếp tục lảo đảo đi về phía trước.
Tình cảnh này gợi nhớ lại một ít hình ảnh trong đầu mọi người.
Đó chính là đám lính xương hay xuất hiện trong trò chơi hay phim truyền hình.
Không có máu thịt, không có nội tạng, chỉ có mỗi bộ xương khô!
Nó nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía Vương Hiệp Vĩ.
Vương Hiệp Vĩ ngây ra như phỗng. Tất cả mọi người đều choáng váng. Giang Dược bước nhanh tới đạp mạnh một cước.
Phanh!
Bộ xương kia ngược lại không có sức chiến đấu hung tàn như trong phim, bị một cước của Giang Dược trực tiếp đá bay, hung hăng đụng vào tấm bảng đen treo trên tường.
Cái túi đựng tiền giấy trong tay ban đầu trực tiếp rời tay, thuận thế bay lên.
Bộ xương bị va mạnh, gãy mất vài cái xương sườn. Nó giãy giụa muốn đứng lên, lại rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Mớ tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ trong túi rơi vãi đầy đất.
Nhìn kỹ lại, nào có phải tiền thật?
Rõ ràng toàn là tiền âm phủ!
Một túi tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ rơi vãi bốn phía, tất cả đều là tiền âm phủ, không có một tờ tiền nào để cho người cõi dương dùng.
Tình cảnh trong lớp càng trở nên mất kiểm soát.
Có người điên cuồng chạy ra ngoài, có người mở cửa sổ ra muốn nhảy qua.
“Bình tĩnh, tất cả hãy bình tĩnh lại nào!”
Giang Dược cảm thấy cạn lời tại chỗ.
Với tố chất tâm lý này, còn ảo tưởng thân thể biến dị, trở thành Người giác tỉnh, sau đó một bước lên trời?
Có bắc cho mấy người cái thang lên trời thì cũng sẽ té nhào cả.
Mới gặp phải tí chuyện đã tính mở cửa sổ nhảy lầu chạy trốn, chúng ta đang ở tầng sáu đó a!
Khoan hẵng nói, thời khắc mấu chốt, vẫn phải là lớp trưởng ra mặt.
Cái gì mà Người giác tỉnh, cái gì mà thiên tài đo lường thể chất, lúc này cũng không thấy bọn họ bình tĩnh bao nhiêu.
Nhìn thấy lớp trưởng đá bay Vu Hoành Đồ, tình trạng trong lớp tựa hồ có hơi ổn định trở lại.
Tuy rằng hình ảnh tiền âm phủ bay múa đầy phòng học vẫn khiến mọi người không khỏi cảm thấy âm trầm quỷ dị, có chút thần kinh mẫn cảm, có chút run sợ, nhưng mức độ sợ hãi này cuối cùng cũng đã ở trong phạm vi có thể khống chế.
"Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy a?"
"Ông trời ơi, xin nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật, đây là đang đóng phim, có phải không?"
“Khẳng định là giả, giả, không có khả năng đó là Vu Hoành Đồ!”
Tuy rằng Mao Đậu Đậu có chút khúc mắc với cậu ta, nhưng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, cũng không nhịn được có chút lo lắng.
“Đại ca, đây không phải là Hoành Đồ thật chứ?”
Sắc mặt Giang Dược ngưng trọng, nhất thời không biết phải nói làm sao.
Vấn đề này, hắn còn chưa làm rõ ràng lắm.
Hắn rất muốn nói không phải Vu Hoành Đồ, nhưng sâu trong nội tâm có một trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết, đó thật sự chính là cậu ta.
Đỗ Nhất Phong quả nhiên không tầm thường, lấy điện thoại di động chạy lên bục giảng, chuẩn bị quay video trực tiếp, đăng tải lên mạng, kéo một đợt view, kiếm vài đồng tiền thưởng.
"Nhất Phong, đừng quay." Giang Dược nghiêm túc ngăn cản.
"Có gì mà không quay được?" Đỗ Nhất Phong không cho là đúng, chuẩn bị mở ghi hình.
Giang Dược trực tiếp chắn trước ống kính điện thoại, cởi áo khoác ra, đắp lên bộ xương kia.
Giang Dược đến bên tai Đỗ Nhất Phong, lẩm bẩm vài câu.
Sắc mặt Đỗ Nhất Phong thay đổi ngay tại chỗ, gương mặt lúc xanh lúc trắng, tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy hai cái.
Cuối cùng, Giang Dược không dấu vết vỗ vai cậu: "Nhất Phong, cậu quen thuộc với lãnh đạo trường, nhanh chóng đi kiếm lãnh đạo, phong tỏa hiện trường, đừng để người của các lớp khác đến xem náo nhiệt.”
Đỗ Nhất Phong dày dạn kinh nghiệm ngoài đời, lại không biết xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không sử dụng được trước mặt Giang Dược.
Giang Dược nhìn đại đa số học sinh trong lớp bị dọa đến nỗi mặt không còn chút máu, trong lòng thở dài một hơi, cũng không tiện nói cái gì. Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, đây mới là phản ứng thông thường.
Tuy rằng, lãnh tụ từng tuyên bố thời đại biến dị đã đến. Nhưng có bao nhiêu người chân chính chuẩn bị đầy đủ từ thân thể đến tinh thần?
Mấy năm sau, lại có bao nhiêu người trong số những gương mặt quen thuộc này còn tồn tại trên đời?
Giang Dược thật không dám nghĩ sâu, quá tàn khốc.
"Đậu Đậu, lại đây canh chừng một chút. Nếu như nó muốn giãy giụa, trực tiếp đạp, đạp đến khi nó trung thực mới thôi. Tôi đi gọi điện thoại một lát.”
Tuy rằng Mao Đậu Đậu vẫn còn hơi bồn chồn trong lòng, nhưng đây là cũng cơ hội để Mao Đậu Đậu cậu biểu diễn a.
Ngày thường cậu có khoe khoang thân thể mình tốt đến đâu, tất cả mọi người đều không coi ra gì.
Nhưng lần này thì khác!
Tất cả mọi người đều núp ở một bên, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Mà cậu thì ở trên bục giảng trông chừng quái vật, sự can đảm này, kiên cường này, trừ sếp Giang và mình ra, còn có ai?
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy hình ảnh khủng bố vừa nãy, thoáng cái trở nên không còn khủng bố như vậy.
Không phải chỉ là một bộ xương thôi sao? Tuy rằng bộ xương này có chút cổ quái, cư nhiên có thể đi lại. Nhưng chẳng phải sếp Giang cũng chỉ dùng một cước là đã khiến nó ngoan ngoãn rồi đó sao?
Mao Đậu Đậu nhìn ánh mắt vừa phức tạp vừa sợ hãi vừa mang theo vài phần bội phục của cả lớp, cảm nhận được cảm giác hào hùng trước nay chưa từng có.
Quả nhiên, tựa như Đồng mập mạp nói, sếp Giang mới là nhân vật chính, mới là đứa con số phận a.
Còn những kẻ gọi là thiên tài đo lường thể chất kia thì sao?
Hừ! Tất cả đều là rác rưởi!
Thời khắc mấu chốt, cũng không thấy bọn họ làm gì a.
Giang Dược ra bên ngoài hành lang, đánh một cú điện thoại tới chỗ Hàn Dực Minh.
"Cậu Giang, có việc gì sao?"
"Trưởng ban La đâu? Đừng bảo là ông ấy sẽ tự mình ra tay đấy nhé?”
"Thật đã để cậu đoán trúng, anh ta đúng là đã tự mình khoác áo ra trận. Tới hàng chục Kẻ sao chép, không được phép phạm sai lầm a! Tôi đang ở căn cứ, cậu có tình huống gì, nói với tôi cũng vậy.”
Hàn Dực Minh được trưởng ban La đào sang làm phụ tá, quyền lực cũng không nhỏ.
"Chú mau đến trường tôi một chuyến, không cần quá phô trương, đến hai người là đủ rồi. Đúng rồi, còn phải chuẩn bị một cái túi đựng xác. Tất nhiên, không cần phải dễ thấy như vậy, túi du lịch, vali hoặc bất cứ thứ gì, tất cả đều ok.”
"Trường cậu có người chết?" Hàn Dực Minh giật mình không nhẹ: "Không phải lớp các cậu chứ?”
"Ngay trong lớp chúng tôi, mau tới đi." Giang Dược thúc giục nói.
"Chờ một chút, có tiện nói tên cho tôi biết không?" Thanh âm Hàn Dực Minh có chút khác thường.
"Họ Vu, cùng ký túc xá với tôi. Chuyện này rất kỳ quái, chú đến mau nhé.”
Hàn Dực Minh ồ một tiếng, ngữ khí rõ ràng thoải mái không ít, đáp ứng rất sảng khoái.
"Lập tức đến ngay."
Giữa trưa, lãnh đạo nhà trường đang nghỉ ngơi, nếu không phải Đỗ Nhất Phong, đổi người khác đi gõ cửa quấy rầy, bảo đảm sẽ bị giáo huấn một trận.
Đỗ Nhất Phong thì khác, cậu vào văn phòng lãnh đạo còn tùy ý hơn vào hậu hoa viên của nhà mình.
Tất cả các thiết bị trong văn phòng này đều do gia đình cậu tài trợ. Vào văn phòng lãnh đạo, dưới tình huống không có người ngoài, lãnh đạo còn phải nhường chỗ cho cậu nữa ấy chứ.
Lãnh đạo chạy tới hiện trường, cũng bị hù choáng váng tại chỗ.
Loại chuyện này, cảm giác sợ hãi không phân biệt già trẻ nam nữ.
"Đây là tình huống gì, Đỗ Nhất Phong, có phải các cậu đang diễn trò hay không?" Mạch suy nghĩ của lãnh đạo nhà trường vẫn tương đối tiếp cận người bình thường.
Theo logic thường tình, đây chắc chắn là một trò đùa.
Đỗ Nhất Phong nói: "Đây là người thật, lúc mới vào cửa, vẫn còn là một người sống, đi đi một hồi, liền biến thành bộ dáng quỷ quái này.”
"Không có khả năng!” Lãnh đạo nhà trường cảm thấy ớn lạnh trên lưng, ông cảm thấy tất cả các học sinh trong lớp học này đang diễn trò với mình.
Cho dù bọn họ ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ, diễn xuất rất chân thật, rất đúng chỗ.
Bên ngoài rõ ràng là đang giữa ban ngày ban mặt, làm sao có thể xuất hiện sự kiện quái dị cỡ này?
Cho dù có thật bị ma ám, cũng phải chờ đến buổi tối chứ?
"Hiệu trưởng, thầy xem, nó đang kéo gót chân của thầy kìa." Giang Dược thấy lãnh đạo không tin, chỉ chỉ trên mặt đất, nhắc nhở.
Bờ mông của hiệu trưởng nhất thời căng thẳng.
Có vẻ như có thứ gì đó đang gãi gót chân ông?
Quay đầu nhìn lại, chính là một bàn tay chỉ còn trơ xương, đang cố hết sức cào chiếc giày da của ông!
Ui chu choa mẹ ơi!
Hiệu trưởng lúc này hồn phi phách tán, liên tục nhấc chân, nhảy loi choi sang bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận