Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 67: Nữ quỷ? Để xem đạo hạnh thế nào

Nhìn thấy biểu hiện hài hước vụng về này của hiệu trưởng, bầu không khí sợ hãi ở hiện trường ngược lại lập tức tiêu tan không ít.
“Khụ khụ!”
Ngài hiệu trưởng tựa hồ cũng cảm thấy mình có chút thất thố, muốn mở miệng nói hai câu hòa hoãn, nào biết bàn tay trơ xương không có máu thịt kia thật giống như nhắm chuẩn ông, vẫn liên tục gắng sức bò về phía ông.
"Các trò... các trò đừng nghịch phá nữa.”
Hiệu trưởng thật muốn khóc, công phu tu tâm dưỡng tính vất vả mấy chục năm của ông, chỉ mới có một buổi mà đã hóa thành công cốc.
Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì, nếu như chỉ là đạo cụ, làm sao có thể chân thật đến vậy?
"Thầy hiệu trưởng, có vẻ nó nhắm chuẩn thầy rồi. Lần trước Hoành Đồ đọc sách H trong lớp, chuyện vốn không lớn, thầy vẫn kiên trì đánh lỗi hạnh kiểm nặng cho người ta. Thầy xem, giờ người ta đã biến thành như vậy mà còn nhớ thương thầy, đây là ghi mối hận cũ a.”
Cũng chỉ có Đỗ Nhất Phong dám nói vậy, những học sinh khác thật đúng là không có khả năng dùng giọng điệu này nói chuyện với hiệu trưởng.
Dù sao Giang Dược cũng là bạn cùng ký túc xá với Vu Hoành Đồ, nhìn thấy cậu ấy rơi vào cảnh bi thảm này, nào có tâm tư trêu ghẹo?
"Nhất Phong, đừng châm chọc nữa." Giang Dược khuyên nhủ.
Đỗ Nhất Phong nhún nhún vai: "Tôi châm chọc hồi nào, đây không phải đều là sự thật sao? Thầy hiệu trưởng không chịu tin, chẳng phải là tôi đang cố gắng thuyết phục thầy ấy à?”
"Trò Nhất Phong, tôi đã bị trò thuyết phục rồi, không cần thuyết phục nữa." Hiệu trưởng lúc này cũng bất chấp hình tượng của mình, loại chuyện này quả thực quá đáng sợ, hiện giờ ông chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, đó chính là mau chóng rời khỏi hiện trường.
Nếu không phải Đỗ Nhất Phong, ngài hiệu trưởng chỉ sợ đã sớm bắt đầu răn dạy. Có ai thuyết phục người như vậy không?
Cũng may, Hàn Dực Minh mang theo hai người rất nhanh đã chạy tới hiện trường, mới không khiến tình hình tiếp tục mất khống chế.
Bộ xương được đưa vào một chiếc vali lớn rồi kéo đi ngay tại chỗ.
"Cái áo này?" Lão Hàn đương nhiên nhận ra đây là áo của Giang Dược, quay sang hỏi hắn muốn lấy lại hay không.
"Làm phiền xử lý giúp tôi."
Giang Dược còn mặc được cái áo này mới là lạ. Hắn tự hỏi thần kinh của mình cũng không lớn như vậy.
"Đáng tiếc, vẫn còn rất mới a." Chú Hàn giả vờ hài hước.
Lúc ông ra khỏi cửa lớp học, vô tình hữu ý quay đầu lại liếc mắt một cái.
Lực quan sát của Giang Dược không giống bình thường, trước đó ông hỏi nạn nhân là ai qua điện thoại, hắn đã cảm thấy kỳ quặc, lần này còn quay đầu lại, khẳng định có vấn đề.
"Chú Hàn, chú có người quen trong lớp này hả?" Bước ra khỏi cửa lớp học, Giang Dược hỏi.
"Cháu gái tôi." Lão Hàn ngược lại đủ thành thật: "Hàn Tinh Tinh.”
Quả nhiên...
Hai người đều họ Hàn, thì ra là người một nhà.
"Cậu Giang, nói thật đi, chuyện gì xảy ra vậy?" Chú Hàn chỉ vào chiếc vali phía trước.
"Sự thật thì tôi cũng khá mơ hồ. Nghe bọn bạn tôi nói, Vu Hoành Đồ đã mất tích từ chạng vạng tối hôm qua, đến tận lúc nãy mới trở về lớp. Vừa vào cửa phòng học, không đi được mấy bước, liền biến thành dáng vẻ này.”
Trải qua mấy sự kiện quỷ dị tẩy lễ, nhận thức của Hàn Dực Minh đã có đột phá. Nhưng một người sống đi đi một hồi liền biến thành một bộ xương trắng, phim ảnh cũng không diễn như vậy a.
Sau khi tiễn chú Hàn, Giang Dược trở lại lớp học.
Thầy hiệu trưởng giả vờ làm tư vấn tâm lý cho các học sinh, tuy rằng chính ông mới là người cần tư vấn tâm lý nhất.
Ngay lúc ấy, phó chủ nhiệm Thiệu tạm thời phụ trách lớp này cuối cùng cũng chạy tới.
Một bụng đầy ủy khuất và tức giận của thầy hiệu trưởng rốt cục tìm được nơi phát tiết. Mắng học sinh không được, chẳng lẽ ta còn không thể mắng phó chủ nhiệm Thiệu anh?
"Thầy Thiệu, sao thầy tắc trách quá vậy? Xảy ra chuyện lớn như thế trong lớp, bây giờ thầy mới đến hả? Tôi để thầy tạm thời phụ trách, mà thái độ phụ trách của thầy như vậy đó sao?”
Trở về rồi.
Uy nghiêm của hiệu trưởng, cảm giác làm hiệu trưởng, khí phách của hiệu trưởng, tất cả đều trở về!
Đồng chí Thiệu cúi đầu, mặc cho hiệu trưởng ngài trách cứ, nước miếng phun đầy đầu đầy mặt, tôi cứ an nhiên bất động.
Lúc này, lựa chọn chính xác nhất chính là giả bộ làm cháu con rùa, nhận lỗi.
Bất quá, tâm lý của hiệu trưởng bị kích thích nghiêm trọng, hiển nhiên không phải chỉ mắng vài câu là có thể trút giận.
"Tôi thấy, ý thức trách nhiệm của thầy rất có vấn đề, học sinh đã biến mất từ đêm qua, thầy lại không hề báo cáo, còn ra thể thống gì nữa? Lớp học này, thầy vẫn đừng nên phụ trách nữa!”
"Thầy Thiệu, thầy thật sự khiến tôi quá thất vọng!"
"Thông báo cho Tôn Bân, bảo thầy ấy trở lại tiếp nhận lớp học này."
Hiệu trưởng mắng xong liền phủi mông đi mất!
Lưu lại phó chủ nhiệm Thiệu khóc không ra nước mắt.
Ông làm đội viên chữa cháy tạm thời, vốn tưởng rằng có thể mượn gió đông của Người giác tỉnh, thuận thế mà lên. Ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chuyện ngoài ý muốn lại đến đột ngột như vậy, chưa gì đã bị thay về?
Giang Dược không hề đồng tình chút nào với vị phó chủ nhiệm này.
Một học sinh ngụ ở ký túc xá trường, đêm không về nhà mà thầy ta cũng chẳng thèm hỏi thăm, sáng nay còn vắng mặt, thầy ta vẫn chưa báo cáo, thậm chí không thèm coi trọng.
Cho dù thế giới thật sự bắt đầu biến dị, thế cục đại biến, nhưng tình nghĩa thầy trò cơ bản nhất, tinh thần trách nhiệm cơ bản nhất vẫn phải có chứ?
Hài cốt của Vu Hoành Đồ đã được chuyển đi. Nhưng bóng ma tâm lý mà nó lưu lại, nhất thời nửa khắc cũng không xua tan được.
“Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Mao Đậu Đậu hoàn toàn không còn sự hoạt bát như ngày thường nữa, trở nên giống như quả cà tím đông lạnh.
Dù sao hai người cũng là cùng một ký túc xá, ở chung nhiều năm như vậy, cho dù có chút giận trong lòng, nhưng nhìn thấy bạn mình bất thình lình biến thành một bộ xương trắng, sao cậu có thể thản nhiên tiếp nhận?
Nhìn ánh mắt hỏi thăm soi tới từ bốn phương tám hướng, Giang Dược cười khổ không thôi.
"Các cậu nhìn tôi làm gì? Tôi mà biết chuyện gì xảy ra thì đã nói với đồng chí cảnh sát từ lâu rồi.”
"Với kinh nghiệm nhiều năm đọc sách của tui, Hoành Đồ đây là trúng tà, bị tà vật hút khô máu thịt nội tạng. Loại yêu tà này vô cùng đáng sợ. Thế giới quả nhiên đã thay đổi. Loài người nhỏ yếu, chỉ sợ từ nay về sau đều phải sống trong sợ hãi và tuyệt vọng, cùng tồn tại với quái vật..." Đồng Địch lại bắt đầu chém gió.
Bầu không khí khủng bố trong lớp vốn đã giảm đi một chút, giờ lại lần nữa tăng vọt bởi đoạn nói chuyện này.
“Đại ca, đúng là vậy sao?” Mao Đậu Đậu theo thói quen hỏi Giang Dược.
Không thể không thừa nhận, chém gió cũng là một môn nghệ thuật. Chỉ cần không ngừng chém gió, dù sai ngàn lần cũng sẽ có một lần đúng.
Đôi khi, những điều kỳ lạ mà các loại khoa học không thể giải thích, thông qua chém gió, dường như trở nên hợp lý hơn rất nhiều.
Ví dụ như vừa rồi Đồng Địch chém gió, lại khá tương tự với suy đoán của Giang Dược.
"Mập mạp, cậu xác định, tối hôm qua Hoành Đồ đã mất tích sau khi nhìn thấy thông báo tìm chó kia?"
“Trăm phần trăm xác định!”
"Lúc ăn cơm ở căn tin, tui thấy cậu ta rất không yên lòng, cảm giác rất muốn đi kiếm năm mươi ngàn tiền thưởng đó."
"Sau đó, đến buổi tối tự học, đã không thấy cậu ấy đâu."
Giang Dược gật gật đầu: "Cậu ấy có nói đã gặp con chó ở đâu không?”
“Không! Đồng mập mạp lắc đầu: "Có lẽ cậu ta không muốn người khác biết?”
Sức hấp dẫn của tiền thưởng năm mươi ngàn khiến người ta sinh ra một chút tâm tư nhỏ, không muốn những người khác cạnh tranh, không chịu nói ra nơi đã gặp qua chú chó nọ, cũng là hợp lý.
Vấn đề là ở đây.
Cậu ta đã đi đâu tìm chó?
Trong quá trình tìm kiếm, đã xảy ra những gì?
Cuối cùng cậu ta có tìm được hay không? Có đi nhận phần thưởng hay không?
Đang yên đang lành, cậu ta lại xách theo một túi tiền âm phủ, động tác khó hiểu này là sao?
Để tìm ra sự thật, Giang Dược phải đối mặt với những vấn đề trên.
Nhất là việc cầm một túi tiền âm phủ, cử động quỷ dị như vậy, chỉ ngẫm lại đã khiến người ta sởn tóc gáy.
"Có phải giải thưởng kia có vấn đề không?" Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Dược, chính là thông báo tìm chó là một cái bẫy.
Hơn nữa, ý niệm này một khi nảy ra, nó tựa như dây leo, không ngừng lan tràn trong đầu hắn.
Treo thưởng năm mươi ngàn, một túi tiền âm phủ.
Nếu như yêu tà quấy phá, lừa gạt Vu Hoành Đồ, cậu ta bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, mất đi trí tuệ, không nhận ra tiền thật tiền giả, chẳng phải là giải thích rất hợp lý sao?
Cũng khó trách Giang Dược sinh ra hoài nghi với thông báo tìm chó, bởi vì tần suất xuất hiện của nó những ngày qua thật sự quá cao.
Xuất hiện ở trạm xe buýt, xuất hiện ở cổng khu dân cư, ngay cả cửa căn tin trường học cũng xuất hiện.
Đây không phải là thông báo tìm chó, rất có khả năng, đây là một lá thư đòi mạng a!
Sau khi tan học, Giang Dược trịnh trọng cảnh cáo đám người Mao Đậu Đậu: "Trong khoảng thời gian này các cậu tốt nhất là ngoan ngoãn ở trường, chớ có đi đâu hết, tận lực không nên tham gia chốn náo nhiệt gì, coi chừng bị ma quỷ mê hoặc tâm trí.”
"Nhất là cậu, Đậu Đậu."
"Tại sao đặc biệt là tôi?" Mao Đậu Đậu vẻ mặt buồn bực, bị một mình điểm danh nhiều mất mặt.
"Có nghe câu chuyện về hồ ly tinh không?"
"Nữ quỷ?" Mao Đậu Đậu giật mình há to miệng, đủ để nhét vào một cái bánh bao lớn.
"Ừm, nữ quỷ thích nhất loại người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, còn tự xưng là có năng khiếu như cậu." Giang Dược nửa trêu ghẹo, nửa nghiêm túc nói.
"Hừ hừ, bảo nó phóng ngựa lại đây! Em sẵn sàng đọ sức một phen với nó, để xem đạo hạnh của ai sâu hơn. Gặp được em, cho dù là nữ quỷ, em cũng sẽ để nó hiểu được cảm giác nhói tim là như thế nào!”
Mao Đậu Đậu làm ra vẻ hèn mọn, hiển nhiên không quá coi trọng.
Đồng Địch trợn mắt há hốc mồm, Mao Đậu Đậu này thật sự là hèn mọn đến cảnh giới nhất định a.
Đề tài nghiêm túc như nữ quỷ, đều bị cậu ta lái đi, hơn nữa còn lái quá tốc độ.
Loại bệnh này, đoán chừng phải dùng thuốc đắng mới có thể trị nổi, bằng không chẳng ăn thua.
Giang Dược lười nói nhảm thêm, đeo cặp sách, ra hiệu tạm biệt với Lý Nguyệt, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Lý Nguyệt đỏ mặt, môi giống như giật giật, nhưng chung quy cũng không nói gì.
Nhìn bóng lưng Giang Dược biến mất, cô lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục tự học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận